Chương 22: Có khách tới chơi

Ba ngày sau.

Tất cả yêu thú thành Thiết Thạch đều đã bị đệ tử trại huấn luyện hạt giống xử lý sạch sẽ, kể từ sau khi đám người Hàn Như Liệt xảy ra chuyện như vậy, Giang Văn Đình vì ngăn chặn chuyện tương tự phát sinh lần nữa cho nên điều không ít người từ Trì Mân quốc đến đây.

Từ đó về sau, đừng nói là Bắc Hoàn quốc cùng Linh Viêm quốc cứ như vậy mà chém giết nhau, ngay cả một chút mâu thuẫn nhỏ cũng không có, cũng bởi vì có không ít tiền bối gia nhập, cho nên chuyện tình Thiết Thạch thành mới có thể nhanh chóng được giải quyết.

Thương thế của Hàn Như Liệt cũng đã hoàn toàn bình phục, mọi người vốn lo lắng nay hoàn toàn yên lòng, đám người Ngụy Kiến Hiên tuyên bố Hàn Như Liệt chính là lão đại của họ, nếu như không có hắn ta, thì bọn hắn đã sớm đầu thai chỗ khác rồi. Hôm nay đệ tử Linh Viêm quốc giống như người một nhà, vốn là tồn tại ngăn cách nay đã biến mất không còn nữa.

Đáng nhắc tới chính là thực lực của Mộ Chỉ Ly đột nhiên tăng mạnh sau đại nạn lần này, từ lúc thương thế khỏi hẳn thì bắt đầu đột phá mấy lần khiến cho mọi người kinh hãi không dứt, nhưng sau đó cũng dần dần quen, tốc độ đột phá như vậy chỉ có thể khiến cho bọn họ lực bất tòng tâm.

Đại nạn không chết tất có hậu phúc, những lời này là rất đúng , Hàn Như Liệt cũng thành công bước vào Nguyên Anh cảnh, hai người thu hoạch cũng không nhỏ, dẫn tới mọi người rối rít trò chuyện cười đùa sau này cũng phải bị thương, thì tốc độ đột phá nhanh hơn nhiều so với tu luyện.

So với lúc trước, đường về lần này đúng là nhanh lên rất nhiều, chẳng qua lần thành Thiết Thạch này có không ít đệ tử thương vong nên tâm tình của mọi người đều có chút ưu thương và nặng trĩu, vì vậy mà thời điểm bọn họ trở lại trại huấn luyện hạt giống trong lòng không nhịn được sinh ra một cảm giác phấn khích.

Sau khi trở về, Giang Văn Đình trao cho mọi người phần thưởng chính là để cho bọn họ những ngày kế tiếp có thể ở trong phòng tu luyện mà tu luyện, cho tới khi Hạt giống chiến bắt đầu. Không thể nghi ngờ đây chính là phần thưởng mà mọi người đều muốn có, không có gì so sánh được với việc tăng lên tu vi.

Sau khi tuyên bố phần thưởng xong, Giang Văn Đình rời đi, nhìn biểu tình trầm trọng trên gương mặt hắn mọi người đều có thể hiểu chuyện của Bắc Hoàn quốc chỉ e là mang đến phiền toái không nhỏ cho huấn luyện viên trưởng. Không nói đến thái độ của Bắc Hoàn quốc và Linh Viêm quốc, cũng khó qua cửa quốc chủ Trì Mân quốc kia.

Đám người Mộ Chỉ Ly không chút lãng phí thời gian trực tiếp tiến vào trong phòng tu luyện bế quan, có lẽ trải qua sự việc của Bắc Hoàn quốc lần này, bọn họ bắt đầu hiểu rõ ràng Hạt giống chiến tàn khốc như thế nào, đồng thời bọn họ đối với khát vọng thực lực càng tăng thêm mấy phần.

Ngay cả đám người của Ngụy Kiến Hiên cũng là vô cùng nghiêm túc, từ trong con mắt kiên định của bọn họ có thể nhìn ra được hành trình đi thành Thiết Thạch lần này khiến cho bọn họ trưởng thành lên nhiều, chỉ hy vọng trong Hạt giống chiến mọi người đều có thể biệu hiện tốt.

Trong lúc bế quan, Mộ Chỉ Ly vừa tăng lên tu vi của mình vừa tìm hiểu Thiên đạo Pháp tắc, nàng bây giờ phảng phất cảm nhận được tu vi có liên hệ với Thiên đạo Pháp tắc, cho nên quá trình tu luyện quả thật nhanh hơn trước kia nhiều.

Làm cho nàng kinh ngạc chính là theo cách hiểu Thiên đạo Pháp tắc của mình, tu vi của nàng muốn vững chắc hơn trước kia rất nhiều. Phải biết rằng trước đây nền móng của nàng cũng thật vững chắc nhưng bây giờ so với trước kia còn muốn vững chắc thêm một tầng, thật sự làm cho nàng khó có thể tin được.

Nàng có lòng tin, cho dù không thi triển vũ kỹ mạnh mẽ, chỉ là dựa vào lựa lượng của thân thể cũng có thể vượt cấp chiến đấu, biết được điểm tốt này tâm tình của nàng cũng trở nên tốt hơn.

Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua, cả trại huấn luyện hạt giống đều trở nên an tĩnh trở lại, vốn là sinh động nhưng tất cả đệ tử không có ở đây , đều ở trong phòng tu luyện bế quan, tất cả cũng vì Hạt giống chiến mà chuẩn bị.

Hoa tàn rồi lại nở, lá xanh rồi lại vàng. Duy nhất không thay đổi chính là tâm trạng nôn nóng của các đệ tử.

Một ngày kia, phòng tu luyện của tất cả đại môn cơ hồ đều mở ra, không vì lý do nào khác, chỉ là thời điểm Hạt giống chiến mà mọi người chờ đợi rốt cục cũng đã tới.

"Cốc Cốc Cốc "

Một loạt tiếng gõ cửa vang lên, Mộ Chỉ Ly mở cửa phòng tu luyện ra nhìn thấy Hàn Như Liệt và bọn người Thiên Nhi đã tụ tập ở ngoài cửa, trên gương mặt tinh xảo không khỏi giương lên nụ cười.

" Tu luyện tới giờ vẫn không muốn đi ra phải không?" Hàn Như liệt cười nói, vẻ sủng nịnh trong mắt dường như muốn đem Mộ Chỉ Ly hoàn toàn đắm chìm trong đó.

Mộ Chỉ Ly cười khẽ, " Ta đang chuẩn bị đi ra ngoài vừa lúc đó nghe thấy tiếng các ngươi gõ cửa rồi, xem ra thu hoạch của các ngươi cũng không tệ a." Liên tiếp mấy tháng không gặp mặt, mọi người so với lúc trước không có nửa điểm biến hóa, phảng phất như mới vừa hôm qua .

Nghe lời Mộ Chỉ Ly nói, trên mặt mọi người đều hiện lên ý cười, mấy ngày nay tiến bộ chỉ có chính bọn hắn là hiểu rõ ràng nhất.

" Hôm nay bốn nước chư hầu đền có người đến, bọn người của Triệu bá cũng đã đến ngày hôm qua rồi, hiện tại đang đợi chúng ta tới đó gặp." Hàn Như Liệt giải thích, tin tức kia hắn cũng mới vừa rồi được nghe nói lại, chẳng phải chúng ta tập trung ở đây đi gặp Triệu bá sao?

Mặc dù ở Linh Viêm quốc thời gian không dài so với Trì Mân quốc , nhưng Linh Viêm quốc không thể ngờ rằng Linh Viêm quốc đã khiến cho bọn họ quyến luyến, trong nháy mắt thời gian một năm cũng đã đi qua, thời gian này cũng thật là nhanh.

Trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên tia sáng kỳ dị, vui vẻ nói: " Bản thân ta lại quên mất việc này, không thể để cho Triệu bá phải chờ lâu, chúng ta nên đi mau chút đi."

" Chỉ Ly tỷ, ta và Thiên Nhi cũng phải đi gặp tiền bối của Thiên Mạc quốc, hiện tại không thể đi cùng mọi người rồi, gặp lại sau nha." Mộ Dật Thần lên tiếng nói

Mộ Chỉ Ly gật nhẹ đầu, cùng mọi người nhanh chóng hướng về đám người Triệu bá đi tới.

Đám người Triệu bá lúc này đang ngồi ở phòng khách uống trà chờ đám người Hàn Như Liệt đến, không nghĩ đến trong nháy mắt thời gian một năm đã trôi qua rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng qua trong thời gian này biến cố phát sinh không ít, bọn họ ở Trì Mân quốc cũng không phải là an toàn.

Đầu tiên là nghe nói đám người Hàn Như Liệt mất mạng ở Thiết Thạch thành, khiến cho trong lòng bọn họ ngập tràn bi thương, vốn là hi vọng cứ như vậy mà mất đi, trong nhất thời tâm tình của mọi người đều trở nên trầm trọng không ít, không nghĩ tới sau một thời gian ngắn như vậy thế nhưng lại truyền ra tin tức bọn họ lại bình an trở về.

Phen này thống khổ nhưng là để cho bọn họ cảm nhận được cảm giác từ nhân gian rớt xuống Địa Ngục, lại từ Địa Ngục lên tới Thiên Đường, vốn tưởng rằng như vậy tất cả đã kết thúc, không ngờ lại nghe được bọn họ lại cùng đệ tử của Bắc Hoàn quốc phát sinh xung đột, toàn quân đệ tử Bắc Hoàn quốc bị tiêu diệt, ngay cả bọn họ chút nữa cũng không còn tánh mạng.

Trước đây trong trại huấn luyện Hạt giống mặc dù đệ tử mất mạng không ít nhưng kia là ở thời điểm Hạt Giống chiến mới có thể phát sinh, ai có thể nghĩ đến bọn họ tại thời điểm huấn luyện mà lại có thể phát sinh nhiều khó khăn như vậy, thật là làm cho người ta cảm khái không ít.

Chẳng qua là toàn quân Bắc Hoàn quốc bị diệt để cho bọn họ hả được cơn giận, những năm gần đây Bắc Hoàn quốc giễu cợt bọn họ rất nhiều lần, nhưng lần này đều thua trong tay bọn họ, đây chẳng phải là giải được cơn giận sao? Chỉ là khi nghĩ tới đối phương biết chuyện này thì bọn họ cũng sảng khoái không ít.

Vừa đi vào đại sảnh, mọi người gặp ngay Triệu bá, trên mặt đều mang theo nụ cười nhẹ nhàng thay cho lời chào, nhưng tầm mắt của Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt lại dừng ở trên đám người đệ tử phía sau.

Nụ cười điềm tĩnh trên mặt Mộ Chỉ Ly dần dần biến mất, thay thế bằng vẻ khiếp sợ không thể tin được, ba người phía sau , này....

Trong mắt Hàn Như Liệt cũng mang theo một tia khiếp sợ, chỉ là thời điểm bọn hắn hướng mình mỉm cười thì khóe miệng của hắn cũng lộ ra nụ cười. Cầm chặt bàn tay nhỏ bé của Mộ Chỉ Ly chậm rãi đi tới chỗ bọn họ.

" Các ngươi quả nhiên ở chỗ này, chúng ta tìm các ngươi lâu như vậy, rốt cuộc cũng tìm được rồi." Tư Đồ Diêu khẽ cười, trong mắt phức tạp cũng hiện lên thần sắc không phải dăm ba câu có thể nói rõ.

Lăng Lạc Trần kinh ngạc nhìn cái hồn khiên mộng nhiễu*(làm cho người ta ngày đêm không yên ) ở trước mắt, nhìn nàng ấy khỏe mạnh đứng trước mặt mình, hắn đột nhiên cảm thấy tâm tình những năm gần đây không cách nào yên ổn nay đột nhiên bình tĩnh trở lại.

Liếc qua nàng rất tốt, nhìn diện mạo sáng rỡ của nàng so với trước đây càng hấp dẫn hơn nhiều, nói như vậy nàng sống cùng với Hàn Như Liệt rất hạnh phúc, hắn có thể nhìn ra vẻ mặt hạnh phúc của nàng ấy.

Liễu Tuyết Nghiên vẫn mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt, mặc dù trước khi đến đây cũng đoán được khả năng này, nhưng trong thời điểm này cũng không ngăn được rung động.

Thế nhưng bọn họ lại có thể gặp nhau ở một thế giới khác rồi! Vốn là biến mất mấy năm mà nay người đột nhiên xuất hiện trước mắt, cảm giác như vậy thật là kỳ diệu. Nhìn Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt, tầm mắt của nàng lạ dời đến trên người của Tư Đồ Diêu.

Tình cảm của Tư Đồ đại ca đối với Mộ Chỉ Ly vẫn rất rõ ràng, cho dù nàng ta đã xuất giá, trong lòng hắn cũng chưa từng buông tay, hiện tại gặp lại như vậy, mình không phải là sẽ không còn cơ hội sao?

Hiển nhiên bốn người đều không chú ý tới cảm xúc của Liễu Tuyết Nghiên, trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ hưng phấn: " Các người làm sao đến được đây?"

" Nghe bá phụ nói, sau khi biết được miệng giếng thần kỳ chúng ta liền trực tiếp nhảy xuống, dù sao năm đó các ngươi cũng là từ Thiên Âm Môn mà biến mất, không nghĩ tới thật sự chúng ta tìm được các ngươi ở chỗ này."

" Cha mẹ ta bọn họ.... khỏe không?" giọng nói Mộ Chỉ Ly mang theo chút khẩn trương cùng với run rẩy, ở trong lòng nàng, cha me là quan trọng nhất không cần phải nói, vốn định mình có thể có một cuộc sống vui vẻ cùng với nhau không nghĩ tới mới vừa thành thân thì đi đến Chủ Thế Giới này.

Nghe được giọng nói run rẩy của Mộ Chỉ ly, Hàn Như liệt nắm thật chặt tay nàng, yên lặng ủng hộ nàng.

"Bá phụ và bá mẫu đều rất tốt, ngươi có thể yên tâm, chẳng qua là rất nhớ các ngươi thôi." Khóe miệng Lăng Lạc Trần gợi lên độ cong như có như không, bộ dáng như trích tiên trước giờ không thay đổi, chỉ là tầm mắt kia thêm mấy phần tình cảm.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly thở phào nhẹ nhõm, nói: " Vậy thì tốt, các ngươi làm sao biết ta và Liệt ở chỗ này?" Nếu bây giờ còn nhìn không ra đám người Lăng Lạc Trần cố ý đến tìm bọn họ vậy thì bọn họ quá là ngu ngốc rồi.

" Tên hai người các ngươi ở Linh Viêm quốc quá là nổi tiếng rồi, cộng thêm đặc điểm riêng biệt nên chỉ cần hỏi thăm là có thể xác định được rồi. Chẳng qua là Mộ Dật Thần và Thiên Nhi hiện tại sao không có ở đây?"

" Bọn họ và với các ngươi cùng mất tích trong một ngày nhưng khi chúng ta đi đến Chủ Thế Giới thì lại không nghe được một chút tin tức nào." Lăng Lạc Trần chậm rãi nói, trong giọng nói mang theo vẻ lo lắng.

" Yên tâm, bọn họ cũng ở đây, một chút nữa là có thể gặp được rồi."

" Không bằng bây giờ chúng ta tìm một nơi để có thể thoải mái nói chuyện đi." Hàn Như Liệt đề nghị.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: