Chương 172: Loại trừ phiền toái

Lông mày Mộ Chỉ Ly khẽ nhúc nhích, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. mặc dù cảm thấy Yến Hồng Hãn không phải là loại người như vậy, nhưng giờ phút này chính tai nghe được thì nhẹ nhõm hẳn.

Do dự chốc lát, Mộ Chỉ Ly đuổi theo hai gã áo đen, có Liệt ở chỗ này ứng phó thì đã đủ rồi, nàng đi trước đón mẫu thân trở lại mới là tốt nhất. Ở dưới sự hướng dẫn của hai gã áo đen, Mộ Chỉ Ly quanh co vòng vèo một lúc rốt cục đi tới một chỗ cực kỳ bí mật.

Nhìn phòng ốc trước mắt, Mộ Chỉ Ly không khỏi cảm thán nơi này thật là một nơi thích hợp để giấu người, căn bản nàng sẽ không nghĩ tới phụ cận ở Tuyệt Tình cốc sẽ có một khu vực như vậy, trong ngày thường tuyệt sẽ không có người chú ý, cho nên Dật Thần và Thiên nhi không tìm được cũng là bình thường.

Một lát sau, một đám người áo đen đột nhiên xuất hiện đem đám người Mộ Chỉ Ly vây quanh ở giữa, hai gã Tu Luyện Giả dẫn đường phía trước khẽ giật mình, thân thể trong nháy mắt căng thẳng, giống như giương cung, hết sức căng thẳng, phòng bị nhìn mọi người bỗng nhiên xuất hiện trước mắt.

"Chỉ Ly tỷ" Mộ Dật Thần ngạc nhiên, giống như không rõ vì sao Mộ Chỉ Ly lại xuất hiện ở chỗ này.

Mộ Chỉ Ly cười một tiếng, "Dật Thần, Thiên nhi, không đánh nhau thì không quen biết, đây là một cuộc hiểu lầm."

Một câu nói đơn giản nhất giải thích cục diện ngày hôm nay, mặc dù Mộ Dật Thần và Thiên nhi trong lòng nghi ngờ, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Vốn tưởng rằng có một cuộc đại chiến không nghĩ tới là lại kết thúc trong hòa bình.

Nghe vậy, hai gã Tu Luyện Giả phía trước cũng yên lòng, tiếp theo mang theo Mộ Chỉ Ly hướng bên trong đi tới. Liếc một cái, Mộ Chỉ Ly đã nhìn thấy Bạch Mạt Lăng ở trong phòng.

Đúng như theo lời của Yến Hồng Hãn, Bạch Mạt Lăng không có bất kì một chút thương tổn nào, thậm chí không bị trói, đồ vật đơn giản trong phòng nên có đều có, chẳng qua là ngoài cửa có mấy tên Tu Luyện Giả trông coi, để cho Bạch Mạt Lăng không cách nào rời đi thôi.

Nghe được tiếng cửa phòng mở ra, Bạch Mạt Lăng tâm thần căng thẳng, không nghĩ tới lại thấy được Mộ Chỉ Ly, không khỏi mừng rỡ, "Ly nhi!"

Mộ Chỉ Ly bước nhanh đi tới trước mặt Bạch Mạt Lăng, trái xem phải xét, "Mẹ, người không sao chớ?"

Bạch Mạt Lăng lắc đầu, trên khuôn mặt ưu nhã là nụ cười vui mừng, "Mẹ không sao, chỉ là lại mang tới phiền toái cho con sao. Sau này mẹ tuyệt đối sẽ không chạy loạn nữa." trong mắt Bạch Mạt Lăng lộ ra một vẻ khẩn trương, không cần phải nói bà cũng biết, hôm nay Ly nhi bọn họ nhất định là bận việc cả ngày.

Đối phương mạnh mẽ bắt bà tới đây nhất định là muốn ép buộc Ly nhi, chính bà làm mẫu thân không những không thể giúp được cái gì, còn suốt ngày thêm phiền cho Chỉ Ly, bà thật sự không có mặt mũi nào.

Mộ Chỉ Ly nắm chặt tay Bạch Mạt Lăng, khẽ cười nói: "Mẹ, chớ đem hết trách nhiệm đều đẩy hết lên người. Nếu không phải bởi vì con thì mẹ cũng sẽ không bị bắt đi, nếu là bọn họ đánh chú ý như vậy, nhất định sẽ tìm một người xuống tay."

Biết được an nguy của Mộ Chỉ Ly, Bạch Mạt Lăng mấp máy miệng, ánh mắt vẫn khẩn trương như cũ, "Ly nhi, bọn họ là muốn lợi dụng mẹ để uy hiếp con? Có bị tổn thất gì không?"

" Tổn thất lớn hơn nữa sao có thể quan trọng hơn mẹ chứ?" Mộ Chỉ Ly cười nói, "Yên tâm đi, không có bất kỳ tổn thất gì, hai vị sư tổ biết một vị tiền bối trong bọn họ, cho nên tất cả đều giải quyết dễ dàng."

Bạch Mạt Lăng có chút không tin, theo Mộ Chỉ Ly liên tục xác định về sau, lúc này bà mới tin mấy phần. Vốn là tâm tình nặng nề dần dần bình phục, nhưng trong lòng thì âm thầm quyết định sau này làm việc nhất định phải cẩn thận, không thể mang phiền toái đến cho Chỉ Ly.

Mộ Thiên Tĩnh từ lúc tin tức Bạch Mạt Lăng mất tích truyền đến vẫn căng thẳng, cho nên sau khi đã tìm được Bạch Mạt Lăng, Mộ Chỉ Ly liền đưa Bạch Mạt Lăng vào trụ sở bí mật.

"Mẹ, hôm nay mẹ cũng bị sợ hãi, hãy nghỉ ngơi thật tốt." Mộ Chỉ Ly quan tâm nói, "Cha, mẹ con giao cho cha, con còn có một chút chuyện nên đi trước."

"Yên tâm đi." Mộ Thiên Tĩnh cười nhạt gật đầu, Chỉ Ly bây giờ chân chính là người bận rộn, mỗi ngày không biết có bao nhiêu chuyện bận rộn đây.

Thời điểm Mộ Chỉ Ly trở lại rừng rậm, thì Tu Luyện Giả hai bên cũng đã rời đi, Yến gia chỉ còn lại có hai người Yến Hồng Hãn và Yến Uẩn Viễn. Cách đó không xa Yến Uẩn Viễn và Tù Vô Bi, Long Ngọc Hồng đang trò chuyện với nhau, Yến Hồng Hãn thì cùng Hàn Như Liệt ở chung một chỗ. So với không khí giương cung bạt kiếm lúc trước, một màn trước mắt hoàn toàn khác xa.

Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly trở lại, Hàn Như Liệt vẫy vẫy tay, "Ly nhi!"

Mộ Chỉ Ly cười nhạt, bước nhanh đi tới bên cạnh hai người bên, "Sư tổ bọn họ đang nói chuyện cũ sao?" Có thể ở Chủ thế giới xưng là cường giả Tu Luyện Giả chỉ là le que mấy cái, hôm nay ba người tụ tập ở chung một chỗ coi như là cảnh tượng cực kỳ khó khăn nhìn thấy.

" Đúng vậy, bọn họ mấy trăm năm không thấy, hẳn là có rất nhiều lời muốn nói." Hàn Như Liệt cảm khái nói, bọn họ sống đến bây giờ cũng chỉ mấy chục năm, mấy trăm năm thật đúng là lâu vô cùng. Lần này vừa thấy, sống được lâu dài cũng không phải là một chuyện vui, thân nhân, bằng hữu bên cạnh thi nhau ngã xuống, bằng hữu còn dư lại chỉ có số lượng không nhiều lắm.

Chính là bởi vì bằng hữu rất ít, cho nên mới đặc biệt quý trọng.

Tầm mắt Mộ Chỉ Ly rơi vào trên người Yến Hồng Hãn, lúc này Yến hồng Hãn thiếu đi mấy phần lớn lối, đuôi lông mày không hề nhấc lên nữa ngược lại nhiều mấy phần chững chạc anh tuấn. Quan hệ đối địch bởi vì ba vị tiền bối mà trở nên hòa hoãn, nhưng bọn hắn trong lúc như cũ vẫn có chút lúng túng.

"Ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ, đợi sau khi suy nghĩ kĩ thì tìm chúng ta." Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, trong lòng cũng có chút trầm trọng.

Yến Hồng Hãn đầu cụp xuống, thấy không rõ vẻ mặt, trong lúc Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt chuẩn bị dẫn đầu rời đi, hắn lại đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng nói kiên định, "Ta đáp ứng."

Mộ Chỉ Ly dừng bước lại, xoay người, nhìn vào chỗ sâu trong đôi mắt phức tạp mà ưu thương kia của Yến Hồng Hãn. Lần đầu tiên từ trên người Yến Hồng Hãn thấy cảm xúc bi thương, hắn bi thương như vậy, nhưng lộ ra một cỗ kiên quyết.

Trong lòng Mộ Chỉ Ly chợt có chút khổ sở, thản nhiên nói: "Tốt, ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau thương nghị." Vì thu thập đủ bốn tờ tàn đồ, Yến gia hao tốn thời gian mấy trăm năm, trong chuyện này kiên trì cùng giao ra khó có thể tưởng tượng, hôm nay muốn đem tàn đồ này cùng một đám người khác cùng hưởng, trong lòng nhất định không dễ chịu.

Tù Vô Bi và Long Ngọc Hồng cũng không trở lại, mấy trăm năm không thấy bằng hữu tốt hôm nay nhìn thấy, đương nhiên muốn đi uống một chén rượu. Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt trê đường trở về, "Ly nhi, tâm tình của nàng không tốt?"

Mộ Chỉ Ly gật đầu, "Nhìn bộ dáng Yến Hồng Hãn như vậy, có chút khó chịu."

Hàn Như Liệt cười nắm cả bả vai Mộ Chỉ Ly, hai tay Mộ Chỉ Ly thì thói quen vòng lên eo Hàn Như Liệt, hai người sóng vai đi tới.

"Không cần khó chịu, nếu như chúng ta không giao tàn đồ cho hắn, chân chính động thủ ngược lại bọn họ chiếm không tới nửa điểm tiện nghi, cho nên, đây đối với hắn đã là cục diện tốt nhất rồi." Hàn Như Liệt chậm rãi nói, "Trên đời vốn không có chuyện công bằng, ban đầu tàn đồ là do tổ tiên Yến gia vẽ, nhưng rơi vào trong tay người khác sẽ là đồ của người khác, chẳng lẽ không đúng sao?"

Mộ Chỉ Ly dừng một chút, trong mắt dần dần hiện lên ánh sáng, gật đầu cười, "Chàng nói rất đúng, ta cũng rất tò mò về truyền thừa này, không biết là thuộc tính gì, người nhà của chúng ta, trong bằng hữu có vận khí như vậy hay không?"

Hàn Như Liệt đưa tay cọ cọ mũi Mộ Chỉ Ly, "Nếu như Đại Lục Thiên Huyền lại ra thêm một người thừa kế thuộc tính, vậy cũng thật thật nghịch thiên."

"Hiện tại Đại Lục Thiên Huyền cũng đã đủ nghịch thiên." Mộ Chỉ Ly bĩu môi, cười đến đắc ý.

Thời điểm hai người Hàn Như Liệt trở lại Tuyệt Tình cốc, lại phát hiện Ích Hàn một mực chờ đợi bọn họ, nhìn thấy hai người trở về, vội hỏi: "Như thế nào? Chuyện có thuận lợi không?"

Nhìn trên mặt Ích Hàn tràn đầy lo lắng, trong lòng Mộ Chỉ Ly run lên, ở trên thế giới này, muốn giết người của nàng quá nhiều, cho nên đại đa số thời gian nàng đều bày ra bộ dáng lạnh lùng, nhưng đối với mỗi một khuôn mặt hướng tới nàng lộ ra dáng vẻ tươi cười nàng đều khắc sâu trong đầu, ghi ở trong lòng. Ích Hàn, bằng hữu này lúc ban đầu không muốn nhận thức nhưng thành may mắn lớn nhất của nàng giờ phút này, "Chuyện đã giải quyết, không có động thủ, giải quyết trong hòa bình."

Ích Hàn rất là kinh ngạc, "Giải quyết trong hòa bình?" Hắn cho là hành động lần này rất mạo hiểm, lo lắng hoảng sợ lâu như vậy, nhưng bây giờ nói cho hắn biết cái gì cũng chưa từng phát sinh, thật sự ngoài dự đoán của mọi người.

Nhìn bộ dáng bất khả tư nghị kia của Ích Hàn, Mộ Chỉ Ly buồn cười cười ra tiếng, "Chuyện đúng là rất giống trò đùa, bởi vì trưởng bối hai bên cũng là người quen biết."

Hàn Như Liệt vỗ vỗ bả vai ích Hàn, "Nói cho cùng chính là lũ lụt trôi miếu long vương, người một nhà không nhận ra người một nhà."

Ích Hàn giờ mới hiểu rõ ra, không nhịn được cười nói: "Đây cũng thật là là thú vị, hại ta lo lắng lâu như vậy, cũng là lo lắng vô ích, trở về ngủ thôi!" Vừa nói, thì bước chân của Ích Hàn cũng dễ dàng .

Nhìn thân hình Ích Hàn dần dần biến mất, Hàn Như Liệt và Mộ Chỉ Ly liếc mắt nhìn nhau, cười nhạt.

"Hôm nay nàng cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi thật tốt thôi, ngày mai sẽ phải thương lượng chuyện đi đến Tịch Diệt Sâm Lâm rồi." Tiếng Hàn Như Liệt ôn nhu, "Trở về trụ sở bí mật một chuyến, tin tưởng mọi người đều có rất nhiều nghi vấn, chuyện giải thích liền giao cho nàng."

Mộ Chỉ Ly liếc Hàn Như Liệt một cái, bĩu môi, "Biết rồi!"

Quả nhiên, Mộ Chỉ Ly vừa trở lại trụ sở bí mật, đám người Mộ Thiên Tĩnh đã hỏi thăm về tình huống cụ thể . Lúc này, Hàn Như Liệt và Mộ Dật Thần lén nói một phen sau đó dẫn một nhóm người lặng lẽ rời đi.

Mạc Vũ Vân giờ phút này đang ngồi ở bên trong nhà, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ bực tức, hắn đột nhiên vỗ bàn, "Mộ Chỉ Ly này thật sự đáng hận, tuổi còn trẻ mà liều lĩnh như vậy, thật là không biết trời cao đất rộng!"

Nếu không phải cố kỵ Tù Vô Bi và Tuyệt Tình cốc, thì hôm nay ở thương hội Thiên Huyền, môn phái hắn sẽ làm thịt Xú nha đầu này! Không biết làm thế nào chỉ có thể nén giận, ở trước mặt mọi người bị chê cười.

"Chờ xem, lần này ta đến Tuyệt Tình cốc chính là vì lấy cái đầu của ngươi!" Mạc Vũ Vân lạnh nhạt nói, trong mắt sát ý tràn lan. Đợi tìm được một thời cơ thích hợp, liền thần không biết quỷ không hay đem Mộ Chỉ Ly trừ đi. Thương hội Thiên Huyền nhiều đan dược như vậy, trong túi càn khôn của Mộ Chỉ Ly chắc cũng không thiếu, đến lúc đó tất cả đều sẽ trở thành vật trong túi của hắn!

"Chỉ tiếc đời này ngươi cũng không có cơ hội đó, tối nay ta tới đây, cũng là vì lấy đầu ngươi!" Lời nói lạnh như băng mang theo tà mị mà chỉ có mỗi mình hắn có, bóng người màu đỏ xuất hiện trên bệ cửa sổ của Mạc Vũ Vân.

Mạc Vũ Vân ngẩn ra, lập tức nhìn về bóng hình ở bệ cửa sổ kia, con ngươi đột nhiên trợn to, "Hàn Như Liệt?"

Hàn Như Liệt cười nhạt không nói, trong mắt sát ý tung hoành.

Song, trên khuôn mặt của Mạc Vũ Vân lại không có sự lo lắng, "Chỉ bằng ngươi, muốn đến giết ta không khỏi nghĩ quá đơn giản, chỉ là đệ tử ta mang đến thôi ngươi cũng không có khả năng ngăn cản."

Khóe miệng Hàn Như Liệt khẽ giơ lên, trong mắt là một mảnh yêu nghiệt, "Ngươi cho rằng, tại sao trong thời gian dài như vậy mà bọn họ lại chưa từng xuât hiện?"

Nghe nói, Mạc Vũ Vân biến sắc, bất khả tư nghị nói: "Ngươi đã giết hết tất cả bọn họ rồi? Cái này không thể nào!"

"Không tin thì ngươi đi ra ngoài xem một chút." Hàn Như Liệt nhíu mày, "Bọn họ cũng đã đi Hoàng Tuyền, cuối cùng sẽ đến phiên ngươi."

Mạc Vũ Vân không để ý đến Hàn Như Liệt, bước nhanh hướng bên ngoài chạy tới, cửa phòng vừa mở ra, thì thấy bên ngoài nghiêng ngả đâu đâu cũng là thi thể, lần nữa xoay người lại, trong mắt đã hiện đầy vẻ hoảng sợ.

Tâm tình của hắn cực kỳ không bình tĩnh, ban đầu đám người Dương Thiếu Phi chết đi làm cho nhất mạch của hắn có chút tổn thương, hiện tại một nhóm đệ tử tinh anh này lại lần nữa bị giết, nếu như hắn trở về điện Sất Trá, chỉ sợ là sẽ phải thật sự đến tình trạng không người nào hỏi thăm.

"Hàn Như Liệt, ngươi có biết đến tột cùng là đang làm cái gì hay không? Đắc tội với điện Sất Trá, là một cái giá lớn ngươi không chịu nổi đâu!" Mạc Vũ Vân tức giận lên tiếng, "Chỉ sợ Thiên Âm môn biết được hành động lần này của ngươi cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Khóe miệng Hàn Như Liệt độ cong lại lớn thêm vài phần, "Ngươi cho rằng, ta sẽ để cho người đem điều này tin tức truyền đi sao? Chỉ cần ngươi vừa chết,thì không có người nào biết được cả."

"Ngươi đúng là nói chuyện viển vông!" Mạc Vũ Vân mắt lộ vẻ trào phúng, "Chờ ngươi tu luyện mấy năm nữa muốn giết ta còn có khả năng một tí."

Hàn Như Liệt cười đến có chút vô lại, "Ta lại không nói là một mình đấu với ngươi!" Theo một động tác tay của Hàn Như Liệt, mười mấy tên người áo đen đột nhiên xuất hiện, đem Mạc Vũ Vân bao vây ở giữa.

Sau khi cảm thụ được tu vi của mười mấy tên Tu Luyện Giả áo đen đều là Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ, tự tin trên khuôn mặt lặng lẽ biến mất, thay vào đó là nồng đậm tái nhợt!

"Động thủ!" Hàn Như Liệt ra lệnh một tiếng, mọi người nhanh chóng xông tới.

Lúc Hàn Như Liệt trở lại, Mộ Chỉ Ly đang chờ hắn. "Chàng hãy cùng ta ở tại trong viện đi, buổi tối đừng trở về trụ sở bí mật nữa, nếu không Ích Hàn thấy chàng đột nhiên xuất hiện lại biến mất, sẽ rất nghi ngờ."

Hàn Như Liệt khẽ gật đầu, "Nghe lời nàng."

"Tối nay mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi thật tốt, trời sắp sáng rồi." Mộ Chỉ Ly giúp Hàn Như Liệt cởi áo ra, bộ dáng kia nghiễm nhiên là một tiểu tức phụ.

Hàn Như Liệt bắt được tay Mộ Chỉ Ly, ôm nàng vào trong lòng, "Nàng cũng không hỏi kết quả sao?"

"Không cần hỏi, ta cũng biết kết quả." Khóe môi Mộ Chỉ Ly giương cười, đôi mắt sáng ngời giống như sao, vốn tưởng rằng tối nay sau khi xảy ra chuyện Yến Hồng Hãn, Hàn Như Liệt sẽ không đi tìm Mạc Vũ Vân , không nghĩ tới hắn vẫn đi.

Sau khi hướng các vị tiền bối giải thích chuyện xảy ra ngày hôm nay thì nàng phát hiện Hàn Như Liệt cũng không có ở trong trụ sở bí mật, nghĩ lại thì đã biết rõ hắn đi chỗ nào.

Hàn Như Liệt nhướng mày, "Xem ra thực lực vi phu quả nhiên rất mạnh, nương tử tin cậy ta như vậy."

" Tướng công ta là lợi hại nhất, thời điểm Mạc Vũ Vân chết rất kinh ngạc sao. Không thể nhìn thấy bộ dáng hắn lúc đó, có chút đáng tiếc." Mộ Chỉ Ly cảm khái nói.

"Nếu nàng muốn nhìn thì ta dẫn nàng đi qua, hiện tại hẳn là vẫn chưa có người nào phát hiện." Hàn Như Liệt nghiêm trang, lôi kéo tay Mộ Chỉ Ly chuẩn bị đi ra ngoài.

"Chán ghét!" Mộ Chỉ Ly đánh vào lồng ngực của Hàn Như Liệt, "Hắn cũng đã chết rồi, còn có cái gì đẹp mắt mà xem."

. . . . . .

Ngày kế, dưới ánh mắt của Ích Hàn, Yến Hồng Hãn đi về phía viện của Mộ Chỉ Ly , vẻ mặt của Ích Hàn có biểu lộ một chút khác thường.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: