Chương 132: Vạn Hoa tỷ thí
Mẫn Vô Song nhìn Mộ Chỉ Ly tiến gần đến, trên khuôn mặt như cũ tràn đầy nụ cười nhàn nhạt , không phải không thừa nhận, mặc dù lão đầu tử này có chút tà khí, lại không khỏi làm cho người ta dâng lên ấn tượng tốt. Hạ Trường Thanh nhìn Mộ Chỉ Ly đi tới, ánh mắt có chút phức tạp. Hắn ở Thiên Âm Môn làm trưởng lão nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ có người như vậy bỏ qua mặt mũi của hắn, không biết tiểu tử này đến tột cùng dựa vào cái gì để ngạo mạn.
Chẳng qua là cảm giác quen thuộc ở trong lòng không vì vậy mà giảm đi, từ đầu đến cuối hắn đều cảm thấy ánh mắt của Mộ Chỉ Ly nhìn về phía mình mang theo chút giễu cợt, rõ ràng là có nhận biết mình mới có ánh mắt như vậy, đến tột cùng. . . . . . Là chuyện gì xảy ra?
Khoảng cách Vạn Hoa tỷ thí bắt đầu còn có một chút thời gian, Ích Hàn liền giới thiệu quá trình của Vạn Hoa tỷ thí cho Mộ Chỉ Ly. Thời điểm ở dạ yến vốn định nói thì lại bị La Chí Hiền cắt đứt, thế cho nên Mộ Chỉ Ly bây giờ cũng không hiểu lắm về quá trình của Vạn Hoa tỷ thí.
Từ trong miệng Ích Hàn, Mộ Chỉ Ly đối với quá trình của Vạn Hoa tỷ thí cũng hiểu rõ thêm được mấy phần. Vạn Hoa tỷ thí chủ yếu chia làm hai phần lớn, một mặt là đệ tử môn phái đấu với đệ tử môn phái , mặt khác còn lại là Tán tu đấu với Tán tu.
Hai nơi tỷ võ đồng thời tiến hành, phương pháp chọn dùng cũng là phương thức rút thăm. Cuối cùng lưu lại mười tên có thực lực mạnh nhất, mà Tán tu thì chỉ để lại năm tên. Ở một chỗ khác trên đài cao, chia ra có mười ghế ngồi, nếu là tiến vào trước mười tên thì căn cứ vào thực lực xếp hạng ngồi ở trên ghế.
Nếu Tán tu tranh đoạt vào trước mười tên, là được đi khiêu chiến người ngồi trên ghế, khiêu chiến chiến thắng thì được ngồi lên ghế của người thua, mà xếp hạng cũng là căn cứ cuối cùng trên hạng ghế ngồi tới xếp hạng.
Chẳng qua là sự kiện Vạn Hoa trước đây ít có Tán tu nào đi khiêu chiến, dù sao Tán tu và đệ tử môn phái vốn có tài nguyên tu luyện khác biệt rất lớn, bọn họ tham gia Vạn Hoa tỷ thí đơn giản là vì để cho trưởng lão môn phái chú ý tới bọn họ, do đó có cơ hội tiến vào môn phái. Thì làm sao bọn họ so được với người nổi bật trong môn phái.
Khách quan mà nói, giống như Mộ Chỉ Ly như vậy hướng về phía đệ tử môn phái là số tồn tại rất ít, nhưng Ích Hàn rất có lòng tin với Mộ Chỉ Ly, ngày hôm nay nàng sẽ bày ra thực lực.
Tầm mắt của Mộ Chỉ Ly rơi vào trên Hoàng Phổ Vân và Mộ Dật Thần, lúc trước hai người đã giao thủ ở trong Vô Tận thí luyện, từ biệt thời gian dài như vậy, hai người lần nữa gặp lại, trong lòng không khỏi hiện lên nồng đậm ý chí chiến đấu.
Lúc Mộ Chỉ Ly đánh giá Hoàng Phổ Vân thì tầm mắt Hoàng Phổ Vân đột nhiên nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, trên khuôn mặt lạnh nhạt mặt hiện lên nụ cười hiểu biết, như xem thấu hết thảy.
Mộ Chỉ Ly giật mình, hiểu ý nghĩa nụ cười của Hoàng Phổ Vân. Nàng chưa bao giờ coi thường Hoàng Phổ Vân đối với chuyện phân tích năng lực, nói vậy, hắn đã nhìn thấu thân phận của mình rồi mới lộ ra nụ cười như vậy.
Trong lòng giật mình, Hoàng Phổ Vân quả thật không phải người bình thường ,Hạ Trường Thanh cũng chưa từng nhận ra, nàng và Hoàng Phổ Vân chỉ có gặp nhau vài lần mà hắn có thể nhìn ra, cái này thấy rõ năng lực vượt xa người thường .
Nếu bị Hoàng Phổ Vân nhận ra rồi thì Mộ Chỉ Ly cũng không e dè, lập tức hướng Hoàng Phổ Vân gật đầu.
Nhìn thấy động tác của Mộ Chỉ Ly, trong mắt Hoàng Phổ Vân chợt lóe lên vẻ ngạc nhiên rồi biến mất. Phản ứng của Mộ Chỉ Ly như vậy đúng là vượt ra khỏi dự liệu của hắn, nhưng lại làm cho hắn càng tôn trọng Mộ Chỉ Ly hơn.
Trong không khí có hơi quỷ dị, đại đa số tầm mắt của người đều ở trên người đối thủ của mình mà đánh giá. Bọn họ là đại biểu môn phái tham chiến, biểu hiện tốt thì đương nhiên địa vị sẽ nâng cao lên, biểu hiện được tốt, đã làm mất mặt mũi của môn phái, sau khi trở về cũng không còn có được những tài nguyên tốt nữa.
Phải nói rằng để cho Mộ Chỉ Ly cảm thụ sâu sắc nhất chính là tầm mắt của Mạc Vũ Vân, từ khi nàng xuất hiện, tầm mắt của Mạc Vũ Vân liền khóa thật chặt trên người nàng, trong mắt không che dấu tâm tình xơ xác của hắn, hiển nhiên Mạc Vũ Vân có thể nhịn mà không động thủ với Mộ Chỉ Ly cho đến hôm nay đã là một việc không dễ dàng gì.
Thấy thế, khóe miệng Mộ Chỉ Ly khẽ nhếch, hướng Mạc Vũ Vân ngạo nghễ cười vang một tiếng, mang theo hết thảy ngạo thị cuồng vọng cùng với tự tin, nghiễm nhiên không để sự uy hiếp của Mạc Vũ Vân để vào mắt.
Trong lúc tầm mắt lưu chuyển, trực tiếp lướt qua tầm mắt oán độc của Dương Thiếu Phi, chuyển đến trên người Ích Diệp ở giữa trung tâm. Thân là Cốc chủ Tuyệt Tình cốc, đương nhiên Vạn Hoa tỷ thí bắt đầu cũng là do Ích Diệp tuyên bố.
Nhận thấy được ánh mắt Mộ Chỉ Ly lộ ra vẻ coi thường và khiêu khích, sắc mặt Dương Thiếu Phi khó coi vô cùng, tầm mắt vốn bén nhọn chuyển biến thành sát ý nồng nặc, hôm nay hắn không thể không giết Mộ Chỉ Ly!
Ngay từ sau khi dạ yến kết thúc, Mạc trưởng lão đã ra lệnh, hôm nay tỷ thí không tiếc bất cứ thủ đoạn nào để chém giết Mộ Chỉ Ly. Mạc trưởng lão cũng không có quá nhiều yêu cầu, yêu cầu duy nhất chính là hôm nay nhìn thấy thi thể của Mộ Chỉ Ly.
Đúng lúc này, trong lúc mọi người đang chăm chú nhìn Ích Diệp chậm rãi mở miệng nói: "Hôm nay chính là ngày mọi người mong đợi nhất, Vạn Hoa tỷ thí, lần tỷ thí này có nhiều thanh niên tài tuấn tham gia, thực lực như vậy sẽ làm mọi người mở rộng tầm mắt."
Xung quanh mọi người rối rít gật đầu, mỗi một lần Vạn Hoa tỷ thí đều có thể thấy thực lực mạnh mẽ của đệ tử trẻ tuổi, mà mỗi lần Vạn Hoa tỷ thí cũng là đệ tử trẻ tuổi xông ra đoạt danh tiếng, một khi có tên trong mười tên đứng đầu, tin tức kia cũng được truyền đi khắp Bồng Lai tụ, đây cũng chính là nguyên nhân khiến các môn phái để ý Vạn Hoa tỷ thí. Trên khuôn mặt Ích Diệp tràn đầy nụ cười nhàn nhạt, nói: "Vạn Hoa tỷ thí đã có từ xưa đến nay, e rằng mọi người đều hiểu rõ quá trình của Vạn Hoa tỷ thí, ta cũng không cần phải nhắc lại, hiện tại ta tuyên bố Vạn Hoa tỷ thí chính thức bắt đầu!"
Sau khi Ích Diệp nói xong, trong mắt mọi người cũng hiện lên vẻ nhiệt huyết, không ít người đã xắn tay áo lên, tâm trạng kích động vô cùng.
"Phía dưới bắt đầu rút thăm, đệ tử môn phái ở lôi đài số một tiến hành rút thăm, Ttu ở lôi đài thứ hai tiến hành rút thăm. Số trên thăm thay cho số thứ tự ra sân, những thăm có số thứ tự giống nhau sẽ là đối thủ của nhau." Ích Diệp lời ít mà ý nhiều giải thích.
Mọi người rối rít đi lên lôi đài, Mộ Chỉ Ly chậm rãi đi lên lôi đài thứ hai, lúc này mới thấy được Tán tu tham gia tỷ thí. Trước mắt những Tán tu này có thực lực mạnh hơn Tán tu gặp trên đường lúc trước rất nhiều, nhưng chênh lệch với đệ tử môn phái ở lôi đài số một là không nhỏ.
Thời gian làm Tán tu càng dài, so với những đệ tử môn phái cùng tuổi càng ngày càng có khác biệt, điểm này Mộ Chỉ Ly có thể hiểu được.Theo như tính toán của nàng, nàng nói chỉ làm Tán tu một năm thôi.
"Ly nhi, cố gắng lên."
Tiếng nói trầm thấp mà mị hoặc của Hàn Như Liệt truyền vào tai Mộ Chỉ Ly, trong lời nói không thiếu sự tín nhiệm, nghe được lời động viên của Hàn Như Liệt thì trong lòng Mộ Chỉ Ly cảm thấy ấm áp.
Không để lại dấu vết hướng Hàn Như Liệt cười nhạt, "Chàng cũng thế."
Nhìn Tán tu ùa lên, trên người của mỗi Tán tu đều tản ra hơi thở bén nhọn, nhìn đối thủ chung quanh tựa hồ như hận không thể lập tức đem đối phương xé thành từng mảnh nhỏ. Song, Mộ Chỉ Ly đối với những người ngoài mặt lộ ra hung ác không chút nào lo lắng, chân chính ngoan lệ không phải là thông qua biểu hiện bên ngoài , giống như Hoàng Phổ Vân kia nhìn không thấu mới thật sự là kinh khủng.
Lẳng lặng đứng ở một bên, đợi sau khi mọi người bốc thăm xong, Mộ Chỉ Ly mới đi tới cầm lấy lá thăm cuối cùng, ngay sau đó hướng dưới đài đi tới. Bộ dáng lạnh nhạt nội liễm so với Tán tu khác có không ít chênh lệch, mọi người nhìn Mộ Chỉ Ly lạnh nhạt như vậy, cũng cảm thấy hình như Mộ Chỉ Ly đi nhầm lôi đài.
Trở về lại chỗ của mình, lúc này Mộ Chỉ Ly mới mở lá thăm trên tay ra – số năm. Nhàn nhạt đảo qua, Mộ Chỉ Ly nhớ kỹ thứ tự ra sân sau đó lạnh nhạt nhìn về hướng đài tỷ võ, bộ dáng đạm mạc làm cho người ta đoán không ra tâm tình của nàng.
"Mộ Ly, ngươi thứ mấy ra sân?" Ích Hàn tươi cười hỏi, lần này hắn không để ý những người khác tỷ thí cũng, duy nhất cảm thấy hứng thú chính là cuộc tỷ thí của Mộ Chỉ Ly.
"Số năm" Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói, "Tỷ thí này đại khái lúc nào sẽ kết thúc?"
"Tranh tài xong là kết thúc, đây cũng là nguyên nhân hôm nay tỷ thí sớm như vậy." Ích Hàn chậm rãi nói, có rất nhiều Tu Luyện Giả tham dự tỷ thí, một khi bắt đầu giao thủ cũng cần phải tốn thời gian không ngắn, nhưng cũng chỉ cần một ngày là xong.
Lúc này, Ích Quỳ cũng đi tới bên cạnh Mộ Hàn Mặc, nàng bây giờ nhìn Mộ Chỉ Ly đã không còn lo lắng như trước kia nữa, trong con ngươi linh động mang theo vẻ cảm kích, "Mộ đại ca, tỷ thí cố gắng lên!"
Mộ Chỉ Ly nghe vậy cười nói: "Ngay cả Ích Quỳ muội muội đã nói ra, ta có thể không cố gắng được sao?"
"Sao muội lại chạy đến nơi này? Trước đó cũng không thông báo một tiếng cho ta." Ích Hàn nói, lời nói nghiêm túc nhưng không che dấu được sủng nịch trong mắt.
Trước đây Ích Quỳ cũng ít khi quan sát Vạn Hoa tỷ thí, nếu có thì cũng là ở bên cạnh Liễu Như Sương, các đệ tử môn phái bên kia tương đối an toàn, mà bên này cũng là nơi Tán tu tập trung , không thể nghi ngờ phức tạp hơn rất nhiều.
"Vậy thì phải nói là mị lực của Hàn Mặc rất lớn." Mộ Chỉ Ly gợi lên khóe miệng, trêu đùa.
Khuôn mặt Ích Quỳ ửng đỏ, cúi đầu, hiển thị rõ thái độ nữ nhi thẹn thùng. Mộ Hàn Mặc mỉm cười, cũng không nói cái gì thêm.
Ích Hàn nhìn vẻ mặt hai người , ngay sau đó bất đắc dĩ nói: "Hai người cứ hoạt động tự do, cẩn thận một chút là được."
"Cám ơn ca" Ích Quỳ ngẩng đầu lên, cười hắc hắc, kể từ sau khi khôi phục, tính tính đã như trước, mặc dù có lúc trêu cợt Ích Hàn, khiến cho hắn bất đắc dĩ phải nổi giận, nhưng khi thấy muội muội có thể có thay đổi như thế, hắn cũng từ đáy lòng cảm thấy cao hứng.
Lúc này, không khí trên hai lôi đài đã lặng lẽ ngưng trọng nhiều.
"Trận đấu tỷ thí bắt đầu!"
Khi trọng tài vừa nói, bốn gã Tu Luyện Giả chia ra đi lên trên hai lôi đài. Lôi đài số một hai người theo thứ tự là điện Sất Trá Dương Thiếu Phi cùng với Phích Lịch đường Nam Vô Hoa, hai người cũng là thanh niên tài tuấn, đứng ở trên lôi đài, trong lúc lơ đãng tản mát ra khí thế liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Nhìn lại lôi đài thứ hai, mặc dù tu vi hai người này không kém, nhưng vẫn còn kém Tu Luyện Giả lôi đài số một. Mộ Chỉ Ly cũng không nhận ra bọn họ, mà lực chú ý của mọi người hiển nhiên đều tụ tập ở trên lôi đài số một.
Đây cũng là đãi ngộ khác nhau hoàn toàn, nhưng không thể phủ nhận đây vốn là biểu hiện bình thường, dù sao tỷ thí trên lôi đài số một đặc sắc hơn nhiều so với lôi đài số hai, nếu là có một hắc mã xuất hiện, đương nhiên không cần phải nói .
Bốn người đứng lại sau lập tức kéo ra trận chiến, dường như cùng một thời gian Thiên Lực mênh mông từ trong cơ thể của bọn hắn dữ dội tuôn ra, trong khoảnh khắc những chiêu thức mạnh mẽ từ trong tay bọn họ thi triển ra.
Phích Lịch đường và điện Sất Trá cùng là môn phái chính đạo, mà thứ hạng Phích Lịch đường yếu hơn điện Sất Trá một bậc, mà lần này Dương Thiếu Phi lại là đệ tử có thực lực mạnh nhất trong hàng ngũ đệ tử điện Sất Trá, biết được thân phận của hai người mọi người trên căn bản đã đoán được kết quả của trận đấu, dĩ nhiên, Nam Vô Hoa cũng không phải là không có cơ hội lật ngược thế trận.
Hai người giao thủ có thể nói trong quy trong củ, bởi vì đều là môn phái chính đạo, song phương đều lưu lại chút tình cảm, nói chuyện tương đối khách khí. Nhưng khi giao thủ, song phương không có nương tay một chút nào.
Mộ Chỉ Ly quan sát Dương Thiếu Phi và am Vô Hoa ở giữa giao thủ, nhìn một lát nàng đại khái biết được kết quả. Thực lực của Dương Thiếu Phi vốn đã không kém, mà qua thời gian hai ngày hình như lại có tinh tiến, Mộ Chỉ Ly quan sát thấy được Dương Thiếu Phi cũng không có bộc phát toàn bộ thực lực của bản thân, ngược lại giống như là lưu lại một tay.
Nhìn Dương Thiếu Phi khí định thần nhàn đối phó với Nam Vô Hoa cũng đủ để thấy được rõ ràng sự chênh lệch giữa thực lực của hai người. Trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ ngưng trọng, nàng mới đưa được thực lực tăng lên tới Hóa Thân cảnh trung kỳ, mà trong lúc mơ hồ Dương Thiếu Phi có thể đạt tới Xuất Khiếu cảnh sơ kỳ, như vậy chỉ bàn về thực lực thì Dương Thiếu Phi cũng đã áp chế mình không ít.
Dù sao Hóa Thân cảnh và Xuất Khiếu cảnh hoàn toàn là hai cảnh giới khác nhau, đồng dạng là chênh lệch hai cấp bậc, chỉ khi nào giao thủ mới biết sự khác biệt này rất lớn. Chậm rãi thu lại sự ngưng trọng trong mắt, bất luận thực lực Dương Thiếu Phi đạt đến loại cảnh giới nào, hôm nay hai người bọn họ giao thủ chính là chuyện khó tránh.
Chuyển dời tầm mắt, Mộ Chỉ Ly nhìn về phía lôi đài thứ hai. Lôi đài thứ hai là hai vị Tu Luyện Giả thực lực chính là ở Nguyên Anh cảnh hậu kỳ, bởi vì hai người có tu vi giống nhau, cho nên trong lúc giao thủ thì khó có thể phân cao thấp, cũng hơi hấp dẫn một chút
Thực lực của hai người không phân cao thấp, mà phân thắng bại ngay tại điểm mấu chốt rất nhỏ, không biết ai có thể nắm chắc được thời cơ.
Sáng lạn mà mạnh mẽ, những chiêu thức ở trên lôi đài không ngừng bày ra , những công kích cuồng mãnh tạo thành lực phá hoại cực kỳ kinh người, dẫn tới mọi người dưới đài quan sát không ngừng phát ra từng đợt tiếng kinh hô.
Oanh!
Một đạo tiếng vang từ lôi đài số một đột nhiên truyền đến, Nam Vô Hoa bị công kích của Dương Thiếu Phi đánh xuống lôi đài, trận đầu tỷ thí dĩ nhiên lấy Dương Thiếu Phi chiến thắng mà kết thúc.
Mà tầm mắt của Mộ Chỉ Ly đúng lúc chống lại ánh mắt của Dương Thiểu Phi, khóe miệng Dương Thiếu Phi giương lên nụ cười âm hàn, trong tầm mắt nhìn Mộ Chỉ Ly không thiếu vẻ ngoan lệ.
Thấy thế, Mộ Chỉ Ly không thèm để ý chút nào liền cười nhạt. Hiện tại đắc ý không khỏi quá sớm đi, đến tột cùng ai chết vào tay ai còn không biết!
Chưa từng nhìn qua biểu cảm trên mặt của Mộ Chỉ Ly nên Dương Thiếu Phi thật cũng không buồn bực nhiều, không bao lâu nữa Mộ Chỉ Ly sẽ thua ở trong tay của hắn thôi, mà tình huống của Mộ Chỉ Ly cũng sẽ không được tốt đẹp giống như Nam Vô Hoa như vậy đâu.
Tỷ thí trên lôi đài số một kết thúc không bao lâu, thì tỷ thí trên lôi đài số hai cũng kết thúc, trên mặt nam tử chiến thắng tràn đầy nụ cười đắc ý. Thân là một gã Tán tu, muốn đứng ở trên lôi đài nơi này cũng không phải là sự việc đơn giản.
Ngay sau đó, chính là tỷ thí trận thứ hai, tỷ thí cứ như vậy mà tiến hành, mà tốc độ kết thúc trận đấu ở lôi đài thứ hai hiển nhiên là phải nhanh hơn lôi đài thứ nhất, bởi vì đệ tử môn phái thường có nhiều lá bài tẩy hơn, nhất là khi thi triển ra phải cần thời gian dài.
"Mộ Ly, ngươi chuẩn bị đi." Thấy cuộc tỷ thí thứ tư ở lôi đài thứ hai đã bắt đầu, Ích Hàn không khỏi lên tiếng nói.
Mộ Chỉ Ly gật nhẹ đầu , hào sảng cười: "Ta biết, một hồi nữa hãy xem biểu hiện của ta !"
Nhìn Mộ Chỉ Ly cười rực rỡ đến như vậy, Ích Hàn tức giận nói: "Người ở trên lôi đài thứ hai đối với ngươi mà nói không có một chút lực khiêu chiến nào hay sao?"Nhìn vẻ mặt đắc ý của người này thật khiến cho người khác cảm thấy khó chịu.
Nghe vậy, khóe miệng Mộ Chỉ Ly càng giương lên nụ cười rực rỡ, vỗ bả vai Ích Hàn nói: "Biết ngươi thời gian dài như vậy, ta cũng học được chút ít da mặt dày từ ngươi."
"Bổn công tử anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, da mặt dày này lúc nào lại theo ta thế?" Ích Hàn lòng đầy căm phẫn nói, bộ dáng kia nghiễm nhiên chính là Mộ Chỉ Ly nói xấu hắn.
Mộ Chỉ Ly nhún vai, "Tất cả mọi người đều nhìn thấy ở trong mắt."
"Lôi đài thứ hai cuộc tỷ thí thứ năm, hiện tại bắt đầu!"
Theo lời của trọng tài rơi xuống, chân mày Mộ Chỉ Ly chau lên, bộ dáng ưu nhã hướng lôi đài thứ hai đi tới.
Thời điểm Mộ Chỉ Ly đi lên lôi đài, giọng nói của trọng tài lần nữa vang lên, "Lôi đài số một cuộc tỷ thí thứ tư, hiện tại bắt đầu!"
Mộ Chỉ Ly mới vừa đi lên lôi đài, thì nhìn thấy thân ảnh màu đỏ đi về phía lôi đài số một, hai người nhìn nhau cười một tiếng, khác số thứ tự nhưng lại đồng thời ra sân, cũng có chút thú vị.
Một thân áo đỏ lay động thiên hạ, Hàn Như Liệt vừa mới ra sân, gương mặt cùng với hình tượng liền hấp dẫn tầm mắt mọi người. Đã thấy rất nhiều nam tử tuấn tú, nhưng loại yêu nghiệt như nam tử này cũng cực kỳ hiếm thấy, hắn kết hợp tà khí và mị hoặc một cách hoàn mỹ, liếc một cái đã làm cho người ta có cảm giác rất rung động.
Biểu hiện của Mộ Chỉ Ly cực kỳ khiêm tốn, vẫn không ai chú ý tới diện mạo của nam tử áo xanh còn đẹp hơn Phan An . So với một loại nam tử tuấn lãng, nàng hơn một phần âm nhu, kia ngũ quan xinh xắn lại không khỏi làm cho người ta liếc thêm mấy cái.
Thu hồi tầm mắt, Mộ Chỉ Ly nhìn đối thủ trước mắt. Nam tử đối diện hẳn là lớn tuổi nàng hơn nhiều, thân hình to lớn, cơ bắp không khỏi hiển lộ ra rõ ràng lực lượng của hắn, trên khuôn mặt nhìn nghiêng đảo qua tăng thêm mấy phần dữ tợn, nhìn Mộ Chỉ Ly trong mắt mang theo một tia đắc ý.
Hắn xem ra, Mộ Chỉ Ly tuổi còn trẻ, nghiễm nhiên bộ dáng tiểu bạch kiểm như vậy thực lực tự nhiên sẽ không cao. Mà bộ dáng lạnh nhạt của Mộ Chỉ Ly lại bị hắn cho là che dấu nội tâm khẩn trương.
"Nếu hiện tại ngươi nhận thua, còn có thể giữ được mặt của ngươi không bị ta làm hỏng." Đàm Huyên cười lạnh nói.
Nghe lời của Đàm Huyên nói..., Mộ Chỉ Ly cũng không lập tức trả lời, đôi mắt thâm sâu nhàn nhạt nhìn Đàm Huyên, chậm rãi vươn ra một ngón tay, khóe miệng giương lên vẻ ưu nhã cười, nói: "Một chiêu!"
Đàm Huyên sửng sốt, sau khi kịp phản ứng lại thì trên gương mặt hung dữ cũng hiện lên nồng đậm phẫn nộ, da mặt vốn ngâm đen trong tức thời lại càng tối sầm xuống, phẫn nộ nhìn chằm chằm Mộ Chỉ Ly,lập tức nói: "Tiểu tử, ngươi quá cuồng vọng!"
Mộ Chỉ Ly không có động tĩnh, nụ cười vẫn mê người như vậy, " ăn ngay nói thật mà thôi"
Lời nói này của Mộ Chỉ đưa tới sự chú ý của mọi người, mọi người đang chú ý đến lôi đài số một không khỏi dời đi tầm mắt. Tiểu tử này thật cuồng vọng, ở Vạn Hoa tỷ thí này còn chưa từng thấy qua có người dám lớn lối như thế.
Ôm tâm trạng xem kịch vui, mọi người đều nhìn chằm chằm vào lôi đài thứ hai, muốn nhìn một chút tiểu tử tuấn mỹ này có thể một chiêu đánh bại Đàm Huyên hay không. Song, những Tu luyện giả đã tham gia dạ yến đã nhìn thấy Mộ Chỉ Ly xuất thủ đều rất tin tưởng.
Hạ Trường Thanh nhìn bộ dáng đắc ý của Mộ Chỉ Ly như vậy, đáy mắt không khỏi hiện lên vẻ khinh thường, đệ tử cuồng vọng bực này, cho dù có chiêu dụ về môn phái, nói không chừng cũng sẽ không có tiền đồ!
Khác với Hạ Trường Thanh, trong mắt Mẫn Vô Song nhìn về phía Mộ Chỉ Ly mang theo nụ cười, mặc dù tiểu tử này hành động cuồng vọng, nhưng áng chừng có đủ lá bài tẩy, hắn thích loại càn rỡ này!
Mộ Chỉ Ly cũng không để ý tới ánh mắt của mọi người, ngước mắt nhìn Đàm Huyên nói: "Ngươi ra chiêu trước đi! Nếu ta xuất thủ e rằng ngươi sẽ không có cơ hội!"
Nghe Mộ Chỉ Ly xem thường lời nói của mình, trong mắt Đàm Huyên bộc phát ra nồng đậm tức giận, lập tức công kích về phía Mộ Chỉ Ly, quả đấm cuồng mãnh xen lẫn khí lực vô cùng hùng hậu tấn công về phía Mộ Chỉ Ly!
Mộ Chỉ Ly đứng nguyên tại chỗ nhìn Đàm Huyên dần dần nhích tới gần, thời điểm công kích của hắn sắp đến gần Mộ Chỉ Ly thì thân hình Mộ Chỉ Ly chuyển động, đột nhiên biến mất ở trước mắt Đàm Huyên.
Gần như trong chớp mắt xuất hiện phía sau Đàm Huyên, một quyền đột nhiên trào ra, sức lực vô cùng mạnh mẽ , thân hình Đàm Huyên không bị khống chế lao xuống dưới lôi đài.
Bịch!
Thân hình Đàm Huyên xuất hiện ở dưới lôi đài, trong tầm mắt hắn lúc này nhìn Mộ Chỉ Ly không còn tức giận, mà là vẻ kinh hãi. Những người khác không rõ ràng lắm, nhưng khi thật sự giao thủ hắn có thể hiểu, chênh lệch giữa mình và nam tử trẻ tuổi này quả thực khó mà vượt qua.
Mộ Chỉ Ly mới chỉ ra một quyền mà hắn cũng đã bị thương, may là hắn cố gắng ngừng cước bộ, lại phát hiện thân hình không bị khống chế. Sau lưng bị hù dọa một thân mồ hôi lạnh, nếu như Mộ Chỉ Ly muốn giết mình, sợ là cực kỳ đơn giản.
Vẻ mặt Mộ Chỉ Ly bình tĩnh,từ đầu đến cuối trên gương mặt tuấn mỹ kia đều mang theo nụ cười như có như không, ngay sau đó trong lúc mọi người còn kinh ngạc sững sờ chậm rãi đi xuống đài.
Một loáng sau, mọi người ồ lên. Vốn tưởng rằng Mộ Chỉ Ly cuồng vọng tự đại, cũng chưa từng có người nào nghĩ đến nàng lại có thực lực như vậy. Đầy là một trận chiến đấu thuần phác tự nhiên nhất cũng là trận đấu làm cho mọi người chấn động.
Chiến đấu trong chớp mắt, nhưng mọi người lại phát hiện thực lực Tán tu lần này lại xuất hiện một hắc mã, nhìn biểu hiện của nàng trước đây thì có thể nhìn ra được thực lực của nàng không phải là để trưng bày cho đẹp.
Hiển nhiên người trọng tài cũng không nghĩ đến lại kết thúc nhanh như vậy, sau khi kịp phản ứng lúc này mới tuyên bố: "Mộ Ly Thắng!"
Thời điểm nghe Mộ Chỉ Ly chiến thắng, trên gương mặt yêu nghiệt kia của Hàn Như Liệt hiện lên nụ cười mị hoặc, Ly nhi của hắn vừa ra sân, quả nhiên không tầm thường.
Thời điểm Mộ Chỉ Ly đi trở về bên cạnh Ích Hàn, vẻ mặt Ích Hàn cũng có chút bất đắc dĩ, "Trận tỷ thí này của ngươi thật đúng là khiến ta kinh ngạc."
Mộ Chỉ Ly nhếch miệng cười không ngừng, "Không làm cho ngươi thất vọng chứ." Nếu đã quyết định muốn thông qua cuộc tỷ thí hôm nay để tạo nên danh tiếng cho mình, chi bằng chiến đấu thật ấn tượng!
"Không có thất vọng, nhưng có không ít người thất vọng chờ xem kịch vui." Ích Hàn cười có chút giảo hoạt, lập tức nói: " Hàn Như Liệt Đại ca của ngươi đang chiến đấu đó, đối thủ của hắn chính là Lý Quỹ của Thiên Ma Tông , hắn ta cũng khó đối phó."
Lúc này, Mộ Chỉ Ly cũng nhìn về phía lôi đài số một, lúc này Hàn Như Liệt đang cùng Lý Quỹ chiến đấu rất khó khăn. Thực lực Lý Quỹ này đã đến Xuất Khiếu cảnh, tại lần tham dự tỷ thí này có thể nói là Tu Luyện Giả đứng ở vị trí thứ ba, trận đầu Hàn Như Liệt đã đụng phải hắn, đương nhiên tránh không được một phen khổ chiến.
Lý Quỹ ở trong đội ngũ của Thiên Ma Tông , thực lực chỉ đứng sau Hoàng Phổ Vân. Xem ra, hắn không thể so với vẻ thâm sâu bí hiểm của Hoàng phổ Vân, nhưng vị trí thứ hai nhất định là của hắn!
Vốn là hắn chẳng bao giờ để Hàn Như Liệt vào mắt, chỉ là tu vi của Hóa Thân cảnh trung kỳ căn bản không thể nào là đối thủ của hắn, nhưng trước mắt lần giao thủ này hắn mới phát hiện thực lực của nam tử này vượt xa suy nghĩ của hắn!
Tiếng đao kiếm đụng vào nhau lấy hai người làm trung tâm không ngừng truyền ra, năng lượng mênh mông không ngừng tứ tán ra, mặt đất vốn cứng rắn cũng đã xuất hiện vài đạo vết rách, song hai người ai cũng chưa từng có ý nghĩ rút lui!
Oanh!
Lại một chiêu chính diện đối kháng, hai người lui lại phía sau, lần nữa nhìn đối phương, ánh mắt hai người đều hiện lên chút biến hóa.
"Lực chiến đấu của ngươi rất mạnh." Lý Quỹ chậm rãi nói, nhưng ngay sau đó khóe miệng gợi lên độ cong tàn nhẫn, "Nhưng là ngươi không phải là đối thủ của ta!"
"Hiện tại đã nói vậy, không khỏi quá sớm!" Hàn Như Liệt lạnh lùng nói, khí tức trong cơ thể đột nhiên bộc phát ra , hai tay không ngừng phiên động, Thiên Lực mênh mông tuôn ra, liên tục không ngừng tràn vào hai tay, trên gương mặt yêu nghiệt cũng hiện lên vẻ kiên định!
Động tác của Lý Quỹ không thể chậm, ngoan lệ trong mắt chợt lóe rồi biến mất, hai tay quỷ dị phiên động, một kết ấn kỳ diệu lặng lẽ xuất hiện.
Nhìn theo thủ ấn biến hóa của hai người, mọi người chỉ cảm thấy Thiên Lực chung quanh trong không khí đều nhận lấy ba động, nhất thời trong mắt đều là hiện lên vẻ sợ hãi than.
"Càn Khôn Trảm!"
Lý Quỹ quát lạnh một tiếng, bảo đao kia trực tiếp bay lên đến trước mặt của hắn, theo tiếng nói của hắn, trên bảo đao đột nhiên bộc phát ra ánh sáng vàng chói mắt.
Thân đao vốn màu bạc dưới ảnh hưởng của Thiên Lực thuộc tính Kim biến thành màu vàng, song, ngay sau đó từ trên hai tay của hắn giơ một ngón tay lên, khiến cho bảo đao sinh sôi lớn hơn mấy chục lần, thân đao khổng lồ tản ra đao ý vô cùng bén nhọn .
Đao ý bén nhọn cùng với khí tức bao hàm phảng phất có thể chặt đứt toàn bộ thế giới, chỉ là nhìn Cự đao kia, trong lòng mọi người không tự chủ được dâng lên cảm giác không thể đối kháng.
Sắc bén, lợi hại, mang theo cường thế coi thường hết thảy, ngang trời xuất thế! Ánh sáng màu vàng trở thành tiêu điểm trong tầm mắt mọi người, nghiễm nhiên còn chói mắt hơn cả mặt trời!
Con ngươi Hàn Như Liệt hơi co lại, màu vàng biến hóa huyền ảo, đây chính là lĩnh ngộ thiên phú thuộc tính Kim đến tầng thứ ba mới có thể có thể thi triển ra được. Đem thực lực trực tiếp biến hóa huyền ảo thành kim khí, bằng chừng ấy tuổi, trình độ lĩnh ngộ thiên phú thuộc tính cũng đã đạt tới tầng thứ ba, nói vậy từ nay về sau tu vi lấy được cũng sẽ không thấp!
Trên mặt Mẫn Vô Song hiện lên một tia đắc ý, nhìn Hạ Trường Thanh đối diện khóe miệng cười châm biếm. Nếu không phải thực lực Hoàng Phổ Vân phi phàm, Lý Quỹ này chính là lá bài chủ chốt của Thiên Ma Tông bọn họ.
Sắc mặt Hạ Trường Thanh nhìn cũng không tốt , mấy ngày nay chỉ chú ý Thiên Ma Tông Hoàng Phổ Vân, cũng là không có chú ý tới còn có một Lý Quỹ, nói gì cũng là bọn họ sơ sót.
"Tu La Táng!"
Giọng nói Hàn Như Liệt theo sát truyền ra, đối mặt với công kích mạnh mẻ kia, trong mắt của hắn cũng không có vẻ sợ hãi, ngược lại tràn đầy nồng đậm chiến ý! Thời gian tu luyện dài như vậy, cũng chính vì giao thủ ngày hôm nay!
Thiên Lực đỏ như lửa đột nhiên bộc phát ra, nhiệt độ chung quanh đột nhiên lên cao, nhiệt độ cực nóng kia phảng phất có thể đem hết thảy đều hòa tan. Lợi kiếm cũng trong nháy mắt lớn hơn, toát ra một ngọn lửa quấn quanh lấy thân kiếm, tản ra lực lượng kinh người.
Chỗ ngọn lửa toát ra mang theo từng trận âm thanh xèo xèo, trong lúc mơ hồ có thể thấy từng rãnh màu đen, đó là khe không gian. Ngọn lửa nóng rực này ngay cả không gian cũng có thể thiêu hủy!
Ngay sau đó, đang lúc mọi người nhìn chăm chú , hai đạo công kích cường thế một vàng một đỏ cứ như vậy ầm ầm đụng vào cùng nhau!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top