Chương 120: Hoa Thanh Anh

"Băng Tâm chi thể?" Ích Hàn kinh ngạc nói, trong mắt hiện lên vẻ suy tư vội hỏi: "Không phải là người có Băng Tâm chi thể thì tốc độ tu luyện sẽ cực nhanh?"

Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, "Đúng vậy, tốc độ tu luyện của người có Băng Tâm chi thể vượt xa người bình thường, thông thường thực lực của Tu Luyện Giả có Băng Tâm chi thể rất mạnh , chẳng qua là Băng Tâm chi thể trên thế gian này thật sự quá ít. Muội muội của ngươi là một bảo bối, nếu là cố gắng tu luyện, thành tựu trong tương lai nhất định sẽ cao."

"Không trách được, Ích Quỳ bình thường rất ít tu luyện, thỉnh thoảng mới tu luyện, nhưng tốc độ đột phá của muội ấy lại không hề chậm. Nếu như mà muội ấy luôn cố gắng tu luyện, thì hiện tại cũng không biết tu vi lên đến bậc nào." Ích Hàn cảm khái nói, "Theo như ngươi nói, Ích Quỳ có Băng Tâm chi thể là bởi vì rượu bách hoa?"

"Cũng không hoàn toàn là do tác dụng của rượu, một phần cũng là do thân thể của Ích Quỳ tương đối phù hợp với phương diện này, bằng không thì sao Băng Tâm chi thể có thể bồi dưỡng được?" Mộ Chỉ Ly trêu đùa. Băng Tâm chi thể giống như Minh Hàn thánh thể của Lăng Lạc Trần, là một dạng thể chất hiếm thấy, chính là thiên phú dị bẩm, cũng không phải là có thể tự nhiên bồi dưỡng mà thành .

"Thì ra là vậy, nhiều năm trôi qua cũng không có ai biết được Ích Quỳ chính là Băng Tâm chi thể, làm sao ngươi có thể nhìn ra được?" Ích Hàn hỏi, Mộ Chỉ Ly giải thích rõ ràng , hắn cũng không chút hoài nghi.

"Từ trong tiếng cười của Ích Quỳ nghe được , tiếng cười của người bình thường tuyệt đối sẽ không có lực xuyên thấu giống như vậy, cộng thêm đôi mắt của Ích Quỳ trong suốt. Trừ người có Băng Tâm chi thể ra những người khác tuyệt đối không thể nào có được." Ngay từ lúc nàng nhìn thấy đôi mắt của Ích Quỳ đã khiến nàng vô cùng kinh ngạc, đồng tử như được mưa gột rửa, như sau trời sáng cơn mưa, trắng đen rõ ràng, không chứa nửa điểm tạp chất, giống như là ánh sao trong đêm tối, toả sáng khiến người kinh ngạc

Tầm mắt Ích Hàn nhìn về phía Mộ Chỉ Ly biến hóa mấy phần , lập tức liền bội phục nói: "Mộ Ly, ngươi thật không đơn giản, chỉ với một ít manh mối mà có thể nhìn ra. Vậy ngươi hãy giúp Ích Quỳ tìm hiểu nguyên nhân tại sao muội ấy không thể nói chuyện được." Nếu như nói lúc trước Ích Hàn đối với chuyện lần này cũng không ôm hi vọng thì bây giờ lại có vài phần tin tưởng.

"Đương nhiên." Mộ Chỉ Ly cười nhạt, nhưng ngay sau đó đem rượu bách hoa một hơi uống cạn, hương thơm nhàn nhạt và lạnh buốt lưu lại ở chân răng là cho tâm hồn người càng thêm tỉnh táo.

Mộ Chỉ Ly ngồi xuống bên cạnh Ích Quỳ, chậm rãi nói: "Đừng quá khẩn trương, ta giúp ngươi xem một chút."

Ích Quỳ nhìn nụ cười trên mặt của Mộ Chỉ Ly, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu trên người nàng phảng phất như toả ra một tầng hào quang màu vàng, nụ cười ôn hoà trên khuôn mặt nàng lại có khả năng khiến cho mọi người tin tưởng..

"Há miệng ra, ta muốn nhìn cổ họng của ngươi."

Ích Quỳ há miệng ra, Mộ Chỉ Ly quan sát cổ họng của nàng ấy, nhưng ngay sau đó đưa tay đặt ở cổ Ích Quỳ, đáy mắt hiện lên vẻ suy tư .

Ích Hàn và Mộ Hàn Mặc đều khẩn trương nhìn hai người, không biết cuối cùng thì kết quả sẽ như thế nào. Chẳng qua là sau khi thấy chân mày của Mộ Chỉ Ly hơi nhíu lại , tâm trạng hơi trầm xuống.

Mộ Chỉ Ly thu tay về, hỏi Ích Quỳ: "từ sau khi tám tuổi, có một khoản thời gian ngắn ngươi không muốn nói chuyện, nhưng đến khi ngươi muốn nói lại không thể nói, có phải không?"

Ích Quỳ liền giật mình, khẽ gật đầu một cái.

"Những năm gần đây ngươi cũng có thử nói chuyện, nhưng không phát ra tiếng nào? Có cảm giác như cổ họng bị thứ gì đó chắn ngang, không có biện pháp nào xử lý được nó ." Mộ Chỉ Ly lại nói.

Ích Quỳ gật đầu như trước, nhưng ánh mắt nhìn Mộ Chỉ Ly cũng dần dần chuyển biến. Mấy Dược sư lúc trước xem bệnh cho nàng thì chưa từng nói như vậy bao giờ, mấy năm này nang cũng thử mở miệng nói chuyện, nhưng khi mở miệng muốn phát ra tiếng thì âm thanh lại không phát ra dù chỉ một nửa, loại cảm giác này cực kỳ khó chịu.

Thấy Mộ Chỉ Ly lâm vào trầm mặc, Ích Hàn vội vàng, hỏi: "Mộ Ly, cổ họng của Ích Quỳ có thể điều trị được không?" Mấy năm gần đây hắn đi du lịch khắp nơi, mục đích chính là muốn tìm kiếm phương pháp có thể trị liệu cổ họng của Ích Quỳ, tuổi tác của muội muội mình đã không còn nhỏ, không thể bởi vì cuống họng không phát ra tiếng mà chậm trễ cả đời.

"Đại ca?" Mộ Hàn Mặc không nhịn được lên tiếng, hắn rất hiểu y thuật của Mộ Chỉ Ly, ở trong mắt của hắn y thuật của Mộ Chỉ Ly chính là thiên hạ đệ nhất. Nếu như ngay cả Mộ Chỉ Ly cũng không có cách nào, như vậy chuyện chữa khỏi cổ họng của Ích Quỳ hoàn toàn không còn hy vọng nào.

Mộ Chỉ Ly trầm ngâm chốc lát nói: " Nguyên nhân chủ yếu Ích Quỳ không thể nói chuyện cũng không phải là cổ họng của nàng ấy, mà do trong lòng của nàng có chướng ngại. Nếu như nàng ấy không thể quên được những chuyện khi nàng còn nhỏ, muốn nói lại cũng không hề dễ dàng. Cổ họng của nàng không phải là vấn đề lớn, chỉ cần có thể khiến cho Ích Quỳ quên được những chuyện cũ, ta đảm bảo sẽ có biện pháp làm cho nàng ấy có thể nói trở lại bình thường."

Ích Hàn nghe vậy lâm vào trong trầm mặc, lời Mộ Chỉ Ly vừa nói đã rất rõ ràng. Hắn vẫn cũng biết Ích Quỳ không thể quên được chuyện lúc trước, dù sao sự kiện kia đã khiến cho muội ấy bị tổn thương quá lớn. Mấy năm nay, cả nhà bọn họ đều imlặng không dám để cập tới chuyện này, sợ lại khiến cho Ích Quỳ bị kích thích, bây giờ muốn Ích Quỳ có thể quên được chuyện đó nào có đơn giản?

"Không nên tránh né những chuyện lúc trước, không có lợi cho nàng ấy." Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói, "Ích Quỳ, trước kia tinh thần của ngươi bị tổn thương, nhưng chuyện đã qua. Tên cặn bã kia cũng đã hoàn toàn biến mất ở trên thế giới này, ngươi không còn là một đứa bé tám tuổi nữa, ngươi đã trưởng thành, có thể phân biệt đúng sai. thế giới này vốn có người xấu, nhưng cũng không phải ai cũng đều xấu xa cả, ví dụ như Hàn Mặc, ví dụ như ta."

"Hiện tại ngươi đã có thực lực, nếu như người khác có ý đồ bất chính đối với ngươi, ngươi hoàn toàn có thể cầm vũ khí mà chống trả, không còn là một đứa bé tay trói gà không chặt nữa, đúng không?"

Ích Quỳ khẽ gật đầu, trên mặt có chút sợ sệt, lời của Mộ Chỉ Ly khiến cho nàng rất rung động. Nhiều năm trôi qua nàng chẳng bao giờ nghĩ như vậy, người nhà cũng không đề cập tới. Nàng thậm chí đã quên mất nàng vốn không còn giống như trước, bản thân nàng đã có năng lực không cần cứ phải trốn tránh .

Nhìn vẻ mặt của Ích Quỳ, Mộ Chỉ Ly biết những gì mình nói đã có hiệu quả, tiện đà nói: "Mấy ngày nay ngươi hãy cố nhớ lại từng chuyện một, không nên lấy tâm trạng của một đứa bé tám tuổi để suy nghĩ, mà hãy lấy góc độ của ngươi bây giờ. Ích Quỳ gật đầu như cũ, trong mắt hiện lên sự kiên định, tuy bình thản nghe những lời nói này của Mộ Chỉ Ly nhưng nàng biết được không nên coi mình là người bị hại lâu như vậy

Mặc dù qua nhiều năm như vậy nàng vẫn được người nhà bảo vệ, không chịu bất kỳ thương tổn gì, trong lòng nàng vẫn hiểu được Bồng Lai bí cảnh vô cùng tàn khốc, hàng năm sự kiện Vạn Hoa cũng sẽ có người hoặc là tàn phế hoặc là chết, nàng cũng không phải chưa từng thấy qua. Trên thực tế, so bọn họ, chút chuyện nhỏ của mình cũng không là gì, do bản thân mình coi chuyện này quá nặng rồi sao?

Nhìn bộ dáng suy tư của Ích Quỳ, Ích Hàn có chút bận tâm, không khỏi nói: "Ích Quỳ, muội không nên quá miễn cưỡng."

Nhưng Ích Quỳ vốn nhu nhược lại kiên định lắc đầu, đưa tay ra dấu hiệu nói: "Mộ Ly đại ca nói đúng, những năm gần đây là do ta tự mình luẩn quẩn. Đại ca, ca yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ thông suốt chuyện này."

Thấy Ích Quỳ kiên trì như vậy, Ích Hàn cũng gật đầu an ủi, đương nhiên hắn hi vọng muội muội có thể suy nghĩ cẩn thận, nhưng lại cảm thấy những chuyện này lại quá tàn nhẫn.

Mộ Chỉ Ly đem vẻ mặt của Ích Hàn thu hết vào mắt, lập tức lên tiếng nói: "Ích Hàn, chúng ta ra ngoài trước. Để cho Hàn Mặc ở bên cạch Ích Quỳ là được , chúng ta ở chỗ này cũng không có tác dụng gì."

Sau khi Mộ Chỉ Ly vừa nói xong, Ích Hàn nhìn Mộ Chỉ Ly một cái, trong lòng đang hơi do dự, thì lại thấy Ích Quỳ hướng hắn gật đầu, lập tức cùng Mộ Chỉ Ly rời đi.

Sau khi hai người rời đi, Ích Hàn không nhịn được hỏi : "Mộ Ly, tại sao chúng ta phải đi? Ta không yên tâm khi để Ích Quỳ ở đó."

"Có Hàn Mặc nhà ta ở đó thì ngươi lo lắng cái gì, ta cam đoan nhân phẩm của Hàn Mặc với ngươi." Mộ Chỉ Ly khoát tay nói.

"Bản thân ta không phải là lo lắng Hàn Mặc, mà qua nhiều năm như vậy Ích Quỳ vẫn không dám nghĩ lại sự kiện kia, ta lo lắng muội ấy sẽ bị kích thích." Ích Hàn cau mày.

"Ích Quỳ đã quyết định muốn đối mặt rồi, ngươi làm đại ca mà lại gò bó như vậy, thật là không biết nói ngươi như thế nào. Ích Quỳ đã trưởng thành, từ nhỏ đến lớn ngươi vẫn bảo bọc nàng như vậy, nếu ngươi vẫn ở bên cạnh nàng thì sẽ chỉ làm cho nàng ấy càng không muốn đối mặt, càng tăng thêm gánh nặng trong lòng." Mộ Chỉ Ly nói một cách chân thành, sở dĩ nhiều năm qua Ích Quỳ vẫn như vậy , nhất định có liên quan tới Ích Hàn.

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Mộ Chỉ Ly, sau đó Ích Hàn gật đầu, nói: "Vậy nghe theo ngươi, hi vọng Ích Quỳ có thể tự đối mặt. Mộ Ly, nếu như Ích Quỳ có thể đôi mặt được với chuyện đó, ngươi thật sự có thể khiến cho Ích Quỳ mở miệng nói chuyện được sao?" Qua nhiều năm như vậy, chưa từng có Dược sư nào dám khẳng định như thế.

Mộ Chỉ Ly hỏi ngược lại: "Ngươi không tin lời nói của ta?"

"Cũng không phải không tin, chẳng qua là những năm gần đây đã thất vọng nhiều." Ích Hàn cho rằng Mộ Chỉ Ly để ý chuyện này, lập tức giải thích.

Khóe miệng Mộ Chỉ Ly chậm rãi giương lên nụ cười, nói: " Mộ Ly ta nếu đã đáp ứng ngươi, đương nhiên nhất định có thể hoàn thành, ngươi yên tâm đi."

Ngày hôm nay, Mộ Hàn Mặc cũng không quay về mà nán lại Tuyệt Tình Cốc, lúc ích Hàn đến gặp Mộ Chỉ Ly nói một tiếng cũng đã là ban đêm. Lúc ấy vẻ mặt Ích Hàn có chút cổ quái, hình như không rõ tại sao Ích Quỳ lại tín nhiệm Mộ Hàn Mặc như vậy. thời điểm Ích Quỳ đối mặt với tổn thương trước kia , chỉ cần Mộ Hàn Mặc rời khỏi nàng lập tức sẽ thấy hoảng sợ, cho nên ban đêm Mộ Hàn Mặc và Ích Hàn đều canh giữ ngoài cửa phòng Ích Quỳ.

Đối với chuyện lần này, Mộ Chỉ Ly cũng không kỳ quái. Đôi khi, tín nhiệm hoặc không tín nhiệm, cũng không phải là bởi vì thời gian quen biết của hai người dài hay ngắn mà chỉ đơn giản bởi vì chính là người này, cho nên tín nhiệm vô điều kiện .

Khoảng cách sự kiện Vạn Hoa càng ngày càng gần, Tuyệt Tình Cốc cũng càng ngày càng náo nhiệt, mỗi ngày đều có không ít người lui tới, càng về sau muốn tìm một nơi để ở cũng không phải là chuyện đơn giản.

Ngày hôm nay, Mộ Chỉ Ly một mình rời khỏi Tuyệt Tình lâu, hôm nay các quầy hàng bày bán tại Tuyệt Tình cốc thật không hề ít, nói không chừng có thể tìm được món bảo bối nào đó.

Ra khỏi Tuyệt Tình lâu, nhìn các cửa tiệm bên ngoài, Mộ Chỉ Ly khẽ lắc đầu, những hàng hóa kia đối với nàng mà nói không có giá trị chút nào, chỉ có quầy hàng của những Tu Luyện Giả mới có thể có thứ nàng cần.

Rất nhanh, Mộ Chỉ Ly đã đến một quầy hàng của một Tu Luyện Giả, lúc này nơi đây cũng tụ tập nhiều người, mỗi người đều nhìn rất kỹ những món đồ trên quầy, tìm kiếm thứ mình cần.

XảoXảo thản nhiên ngồi ở trên vai Mộ Chỉ Ly, khuôn mặt phấn hồng và y phục hồng sắc hợp lại càng tăng thêm khả ái.

Dọc đường đi, Mộ Chỉ Ly phát hiện trên các quầy hàng phần lớn là một chút dược liệu cùng với luyện khí kim loại, Tu Luyện Giả trong lúc đi lịch lãm cũng sẽ gặp phải một vài loại dược liệu, chẳng qua là nếu không phải dược sư thì vật này cũng không thể dùng.

Dĩ nhiên, dược liệu tương đối trân quý đều chờ đến lúc đấu giá mới có thể có được một cái giá tốt, Mộ Chỉ Ly liên tiếp nhìn các quầy hàng vẫn không hề tìm thấy loại dược liêu quý giá nào, trong lòng cũng có chút thất vọng.

Nhưng ngay khi Mộ Chỉ Ly chuẩn bị rời đi, đột nhiên tầm mắt của nàng dừng lại trên một cây dược liệu, không ngờ nó lại được đặt ở trên một quầy hàng nằm trong góc, Mộ Chỉ Ly nhìn có chút khó tin.

Đó là một đóa hoa màu màu xám tro, màu sắc không hề diễm lệ, ngay cả kia đóa hoa khi đã nở ra cũng bé nhỏ đến đáng thương. Trên lá chỉ điểm một chút màu xanh, nhìn không thể nào bình thường hơn . Nếu như không phải là Mộ Chỉ Ly đối với nó có ấn tượng sâu đậm, tuyệt đối cũng sẽ không chú ý tới nó.

Hoa Thanh Anh, chính là nguyên liệu chủ yếu của Bồ Đề đan . Điều kiện sinh trưởng của Hoa Thanh Anh cực kỳ hà khắc, rất ít người biết, trước đó, Mộ Chỉ Ly thậm chí cũng chưa từng từ nghe bất cứ ai nhắc đến cái tên Hoa Thanh Anh, không nghĩ đến hôm nay lại có thể nhìn thấy.

Bồ Đề đan phương thuốc cổ xưa, hôm nay ngoại trừ nàng ra sợ là bên ngoài cũng không ai có thể biết được, nhưng hiệu quả của nó thể nói nghịch thiên, chỉ cần có được Bồ Đề đan thì có thể trực tiếp tăng tu vi, một viên Bồ Đề đan tăng lên một cấp nhỏba viên Bồ Đề đan có thể tăng lên một cấp lớn. Đương nhiên nó cũng có hạn chế nhất định, chỉ được tăng tối đa đến Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ thì không thể tăng được nữa.

Nhưng chỉ cần hiệu quả này cũng đã có thể nói nghịch thiên, Xuất Khiếu cảnh đã là mơ ước không biết bao nhiêu người, hiện tại Dật Thần mới chỉ là Hóa Thân cảnh Đến nay chưa từng đột phá đến Xuất Khiếu cảnh, có thể thấy được độ khó của Xuất Khiếu cảnh.

Khi Mộ Chỉ Ly nhìn thấy hiệu quả của Bồ Đề đan đã cực kỳ kinh ngạc, nhưng sau này biết được hầu như hoa Thanh Anh đã tuyệt tích, căn bản là không thể tìm thấy. Nàng cũng đi hỏi thăm qua, lại phát hiện người khác căn bản không biết cái gì là hoa Thanh Anh.

Mộ Chỉ Ly chậm rãi hướng quầy hàng đi tới, chủ nhân quầy hàng là một nam tử trẻ tuổi, lúc nhìn thấy Mộ Chỉ Ly trên mặt cũng lộ ra nụ cười, "Huynh đệ, ngươi muốn mua gì ? Ta bán đồ không đắt lắm."

"Ta chỉ là cảm thấy kỳ quái, ta là một Dược sư nhưng lại chưa từng thấy qua loại dược thảo này. Huynh đài có biết lai lịch của nó không ?" Mộ Chỉ Ly thử dò xét hỏi.

Thấy Mộ Chỉ Ly hỏi về đoá hoa nhỏ màu xám, trên mặt nam tử ộ ra một vẻ bất đắc dĩ, "Ta cũng không biết vật này là cái gì, chỉ là trong mộtlần lịch lãm tìm thấy, cảm thấy có chút kỳ lạ nên mang về ."

"Kỳ lạ điểm nào ?" Mộ Chỉ Ly cười hỏi.

"Lúc ấy đất đai trong trong phạm vi mười dặm đều không hề có bất cứ thực vật gì sinh trưởng, trừ hoa nhỏ màu xám tro này thì không thể tìm thấy bất cứ loại thực vật khác, lúc ấy ta mới cảm thấy sức sống của bông hoa nhỏ này thật là ương ngạnh, nói không chừng chính là bảo bối. Nhưng bây giờ mới phát hiện không ai biết nó , có lẽ thậm chí là đến một chút công dụng cũng không có." Nam tử cảm khái nói.

Mộ Chỉ Ly nghĩ thầm: này nhất định chính là hoa Thanh Anh, căn cứ theo trên sách, tại nơi hoaThanh Anh sinh trưởng chung quanh tuyệt đối sẽ cằn cỗi, bởi vì tất cả dinh dưỡng đã bị hoa Thanh Anh cướp đoạt rồi, Những thực vật khác căn bản là không thể sinh tồn.

"Ta hơi có chút hứng thú với nó, nói không chừng trở về điều tra thêm có thể tra ra nguồn gốc không chừng." Mộ Chỉ Ly cười nói, "Như vậy đi, toàn bộ dược thảo này ta đều mua, đoá hoa nhỏ màu xám này cũng tính chung và trong đó, như thế nào?"

Nghe lời Mộ Chỉ Ly nói, vẻ do dự trong mắt nam tử hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là sự kích động, vội vàng gật đầu nói: "Được được." Hắn ở nơi này bày quầy bày mấy ngày cũng không bán được một loại dược liệu nào, không nghĩ tới hôm nay lại may mắn như vậy, có thể một lần bán hết.

Bởi vì Mộ Chỉ Ly rất là thống khoái, nam tử cho giá tiền cũng rất công bằng, trong nháy mắt hoa Thanh Anh Hoa đã rơi vào trong tay Mộ Chỉ Ly. Mua được hoa Thanh Anh, Mộ Chỉ Ly vui vẻ trở về Tuyệt Tình lâu, ở trong mắt nàng, hoa Thanh Anh là bảo bối.

Chỉ cần có hoa Thanh Anh, Mộ Chỉ Ly cảm thấy một chuyến đến Tuyệt Tình Cốc là vô cùng đáng giá. Nếu như Tu Luyện Giả tại trụ sở bí mật toàn bộ biến thành cao thủ Xuất Khiếu cảnh thì đó là một lực lượng như thế nào , nàng thật sự khó có thể tưởng tượng.

Ở Bồng Lai bí cảnh, cao thủ Xuất Khiếu cảnh đã có thể xem như là người cực kì mạnh mẽ, nếu như rất nhiều cao thủ Xuất Khiếu cảnh tập hợp ở chung một chỗ thì Mộ Chỉ Ly tin tưởng cõ lực lượng này ở Bồng Lai bí cảnh coi như là một lực lượng không hề kém.

Lúc Mộ Chỉ Ly rời đi không bao lâu thì có hai gã nam tử nhanh chóng đi tới quầy hàng đó, lại phát hiện Tu Luyện Giả vốn bày quầy đã rời đi, không khỏi kinh hãi, lập tức khẩn trương hỏi thăm người chung quanh, sau lại mới biết được một nam tử trẻ tuổi đã bán hết tất cả dược liệu rồi

Hai gã nam tử đều mặc một bộ đồ đen, tại nơi đông người này lại lộ ra chút đặc thù. Hai người một lớn một nhỏ, nam tử trẻ tuổi thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi, tướng mạo có chút tuấn tú, chẳng qua là làn da vô cùng trắng nõn, đôi mắt đen loé ra tia sáng rực rỡ, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Người còn lại là một lão giả tóc đã bạc trắng, đôi mắt đục ngầu di chuyển phát ra hàn khí bức người. Dọc đường đi ai đụng phải hai người này sau đều không khỏi lui về phía sau mấy bước, tất cả đều cảm thấy nhích tới gần thì bọn họ có một loại cảm giác cực kỳ không thoải mái, trong lúc mơ hồ có thể từ trên người bọn họ ngửi thấy một mùi dược liệu nhàn nhạt.

"Sư phụ, xem ra hoa Thanh Anh đã bị người khác mua mất rồi." Tống Nghi Kiệt nhíu mày nói, "Người nọ có lẽ cũng không nhận ra hoa Thanh Anh, chẳng qua là mua hết toàn bộ thôi."

Trong mắt Phó Dịch Hùng hiện lên vẻ trầm tư, nói: " Trước tiên tìm được tên Tu Luyện Giả kia đã, nếu như ngươi nhìn thấy đúng là hoa Thanh Anh, như vậy bất kể như thế nào cũng phải đoạt về."

"Sư phụ, ta đi hỏi thăm một chút , rất nhanh thì có thể tìm được tên Tu Luyện Giả kia." Tống Nghi Kiệt chậm rãi nói, trên mặt cũng không có vẻ lo lắng, ở trên đời này rất ít người biết được hoa Thanh Anh, xem chừng người nọ căn bản không biết đến sự trân quý của hoa Thanh Anh, chỉ cần hắn mở miệng, nhất định có thể mua lại.

Nhưng Phó Dịch Hùng lại không lạc quan như Tống Nghi Kiệt, "Nghi Kiệt, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, nói không chừng người nọ cũng biết rõ lai lịch của hoa Thanh Anh."

"Sư phụ, hoa Thanh Anh chính là dược liệu của đan dược cổ xưa mà người tìm thấy, những người khác làm sao có thể biết được." Tống Nghi Kiệt xem thường.

"Ngươi nghĩ vẫn còn quá đơn giản, đây chính là mục đích vi sư dẫn ngươi đi ra ngoài lịch lãm một phen ."

Tống Nghi Kiệt nhìn thấy Phó Dịch Hùng thở dài, không khỏi nói: "Sư phụ, cho dù người nọ biết thật, chúng ta cứ cưỡng đoạt từ hắn là được ! Vạn Minh hoa Thanh Anh cũng không phải có thể thấy được bất cứ lúc nào."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: