Chương 106: Chạy trốn

Lúc một màu vàng nhạt xuất hiện ở trong tầm mắt thì hai người cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cam Thuần Nhi ló đầu ra, trái phải dò xét qua một lần, sau khi phát hiện trong địa lao cũng không có tồn tại những người khác lúc này mới đi đến. Nàng bước nhanh chạy đến trước chỗ giam hai người Mộ Chỉ Ly, trên gương mặt tuyết trắng mang theo một chút đỏ ửng sau khi chạy vội, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy vẻ khẩn trương .

"Triệu trưởng lão bị Chưởng môn gọi đi, Mộ công tử, thừa dịp hiện tại các ngươi nhanh đi đi." Cam Thuần Nhi nói gấp.

"Một mình ngươi tới sao?" Mộ Chỉ Ly không khỏi lên tiếng hỏi, trong đôi mắt mang theo chút lo lắng.

"Phương Nhụy Nhi các nàng ở bên ngoài canh chừng rồi, Triệu trưởng lão có lẽ một lúc nữa mới có thể trở lại.Hiện tại nhanh chóng rời đi, bỏ qua cơ hội này, cũng không có cơ hội nữa." Cam Thuần Nhi vội nói, vừa lấy ra cái chìa khóa mở cửa lao.

Cửa lao mở ra, hai người Mộ Chỉ Ly và Trì Dự cũng đi ra, "Chúng ta đi rồi, vậy ngươi thì thế nào?" Mộ Chỉ Ly lo lắng nói, Thuần Nhi cô nương này tâm địa vô cùng tốt, nàng không muốn bởi vì mình mà liên lụy đến nàng ấy.

Nghe vậy, Cam Thuần Nhi khẽ mỉm cười, "Ta không sao, các ngươi đi trước đi, ta đến lúc đó lại nghĩ cách sau."

Cho dù Cam Thuần Nhi ngụy trang vô cùng tốt, Mộ Chỉ Ly vẫn thấy được vẻ buồn rầu trong đáy mắt nàng. Triệu Xuân Anh vừa nhìn cũng biết không phải là người rộng lượng, một khi phát hiện nàng rời đi, nhất định sẽ suy đoán có liên quan đến đám người Cam Thuần Nhi, đến lúc đó các nàng ấy không tránh được bị trừng phạt.

Mộ Chỉ Ly đi theo phía sau Cam Thuần Nhi, chạy một mạch ra bên ngoài. Bọn người Cam thuần Nhi hiển nhiên trước khi đến cũng đã tìm hiểu xung quanh địa lao rõ ràng, cho nên một đường cũng cực kỳ khéo léo tránh khỏi người trông coi địa lao.

Bóng đêm là phương tiện che giấu tốt nhất cho bọn họ, mặc dù bọn họ tiểu tâm dực dực (* cẩn thận từng li từng tí), nhưng thời điểm rời đi môn phái vẫn không có cách nào trốn tránh đi. Làm cho Mộ Chỉ Ly kinh ngạc hơn là Cam Thuần Nhi rõ ràng quen biết cùng người cai ngục kia ,người cai ngục kia ắt giúp đỡ Cam Thuần Nhi thả bọn họ rời đi.

Bên bờ biển. Mộ Chỉ Ly lần nữa đứng ở chỗ xuống thuyền, gió biển đêm thổi ở trên người, mang đến chút mát mẻ.

Thuyền ở trước mặt của Mộ Chỉ Ly chính là cái thuyền của nàng, nàng rõ ràng nhớ được lúc bị Triệu Xuân Anh bắt lại, thuyền đã bị Triệu Xuân Anh chuyển đi.

Tầm mắt của nàng rơi vào trên người Cam Thuần Nhi , xem ra sau khi nàng bị bắt vào địa lao, Cam Thuần Nhi một mực vì chuyện của nàng mà chạy đôn chạy đáo. Sau khi xảy ra chuyện như vậy, không để ý đến bản thân mình, ở nơi tình người nhạt nhẽo như Bồng Lai bí cảnh, người đơn thuần như vậy bây giờ thật hiếm thấy.

"Mộ công tử, các ngươi nhanh đi đi.Hôm nay bởi vì ta mới có thể xảy ra chuyện như vậy, thật là xin lỗi." giọng nói của Cam Thuần Nhi mềm nhẹ mà trong suốt, trong mắt mang theo một chút áy náy.

Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói: "Chuyện hôm nay là ta liên lụy đến Thuần Nhi cô nương rồi, Triệu trưởng lão nếu biết hai người chúng ta rời đi, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi. Thuần Nhi cô nương, nếu không, ngươi hãy đi cùng với chúng ta, thế nào?"

Nghe lời Mộ Chỉ Ly nói..., khuôn mặt Cam Thuần Nhi dưới khăn che mặt hiện lên đỏ bừng, trong con ngươi phản chiếu bóng hình Mộ Chỉ Ly, cưỡng chế rung động trong lòng, dịu dàng nói: "Đa tạ ý tốt của Mộ công tử, ta không thể rời đi lúc này. Một khi ta rời đi, bọn người Nhụy nhi nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Nếu có duyên, ngày sau nhất định có thể gặp lại nhau."

Ánh mắt Mộ Chỉ Ly khẽ biến hóa, nhiều năm qua nàng chưa bao giờ cảm thấy thẹn với người nào, nhưng nhìn Cam Thuần Nhi trước mặt cũng chỉ vừa mới quen biết, trong lòng của nàng lại hiện lên vẻ áy náy.

Nếu như nàng cứ như vậy rời đi, Cam Thuần Nhi sẽ bị lâm vào tình cảnh như thế nào, nàng quả thực không dám nghĩ tới. Để cho một cô gái thiện lương như vậy vì mình gánh chịu hậu quả, nàng quả thực làm không được.

"Mộ công tử, ngươi nhanh một chút đi đi. Triệu trưởng lão cũng sắp trở về rồi, nếu như ngươi không đi, vậy liền uổng phí một phen tâm ý của Thuần Nhi." Đứng một bên Nhụy nhi nhìn thấy không khỏi lên tiếng nói.

"Mộ công tử, đi nhanh đi." Cam Thuần Nhi lên tiếng nói.

Mộ Chỉ Ly nhìn thoáng qua Phương Nhụy Nhi, lại nhìn Cam Thuần Nhi một chút, do dự một lát sau đó hướng Trì Dự bên cạnh khoát tay chặn lại, hai người liền bước nhanh đi tới thuyền.

Trong khoảnh khắc Mộ Chỉ Ly bước lên thuyền, giọng nói quen thuộc mà chói tai lần nữa truyền vào trong tai mọi người: "Đươc! các ngươi là một đám ăn cây táo, rào cây sung! Đều đứng lại đó cho ta!"

Sau khi từ chỗ chưởng môn trở về Triệu Xuân Anh liền đi đến địa lao trước, đợi sau khi bà nhìn thấy trong địa lao không có một bóng người, lập tức giận dữ.

Cam Thuần Nhi còn một mực nói nam tử kia chỉ là hôm nay quen biết sơ thôi, quen biết sơ mà giúp đỡ hắn chạy trốn? Bà mới không tin như vậy! Nam tử kia nhất định là tình nhân của Cam Thuần Nhi, cái đồ lẳng lơ, luôn luôn ở trong môn phái tu luyện vẫn có thể thông đồng với đệ tử của môn phái khác, thực là ghê tởm! Hôm nay bà nhất định phải giết chết Cam Thuần Nhi và tình nhân của nó! Đỡ làm nhục môn phong!

Quả nhiên, thời điểm Triệu Xuân Anh đi tới bên bờ biển đúng lúc nhìn thấy hai người Mộ Chỉ Ly chuẩn bị rời đi, thân hình vừa động chính là xuất hiện ở trước mặt đám người Mộ Chỉ Ly.

Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy một cỗ hấp lực mạnh mẽ từ phía sau truyền đến, thân hình của nàng cứ thế mà bị hút xuống tới! Thiên Lực trong cơ thể bạo động, trong lúc sơ hở cơ thể cuộn một đấm hung hăng đánh úp về phía Triệu Xuân Anh!

Phanh!

Nắm đấm đụng vào nhau, truyền ra một đạo âm thanh bùng nổ.Mộ Chỉ Ly lui về phía sau mấy bước, mặc dù một chiêu này không thể tạo thành ảnh hưởng gì đối với Triệu Xuân Anh, nhưng ít ra thoát khỏi sự khống chế của bà ta.

"Trì Dự" cũng cuống quít chạy tới bên cạnh Mộ Chỉ Ly, lúc này trên khuôn mặt của"Trì dự" bao phủ một khăn lụa màu đen, làm cho người ta không nhìn thấy khuôn mặt của hắn.

Lúc vừa nghe thấy tiếng của Triệu Xuân Anh trong nháy mắt Mộ Chỉ Ly đã mang Trì Dự về bên trong trụ sở bí mật, mà lúc này "Trì Dự" đứng ở bên cạnh nàng thật ra là Sở lê Hiên!

Nàng biết được một khi Triệu Xuân Anh đuổi theo nhất định muốn lấy mạng nàng. Thực lực cách biệt to lớn như vậy nàng muốn ứng phó cũng không dễ dàng, nếu không phải lo lắng những việc khác, nàng cũng muốn liều mạng thử một lần. Nhưng bây giờ nàng nhất định phải bảo đảm chắc chắn giết chết Triệu Xuân Anh, như vậy sẽ không liên lụy đến đám người Cam Thuần Nhi.

"Muốn thừa dịp ta không có ở đây trốn đi?Tính toán thật tốt a!" Triệu Xuân Anh cười lạnh nói, đôi mắt giống như độc xà ngó chừng đám người Cam Thuần Nhi cùng với Phương Nhụy Nhi, " Cánh các ngươi đủ cứng cáp rồi, ngay cả mệnh lệnh của ta cũng dám làm trái! Hai tên phản đồ!"

Vừa dứt lời, một chưởng của Triệu Xuân Anh liền đánh tới cái ót của Cam Thuần Nhi ! Hẳn là muốn một chiêu trực tiếp giết Cam Thuần Nhi!

Nhìn thấy một màn này, Mộ Chỉ Ly rùng mình, phiêu miểu thân pháp thi triển đến cực hạn, chợt lao tới!

Oanh!

Cam Thuần Nhi đã nhắm mắt lại, Triệu trưởng lão giận tím mặt như thế, nàng sợ là sống không quá tối nay. Thời điểm nghĩ cách cứu Mộ Ly công tử thì trong lòng nàng đã có ý định nhận lấy tất cả.Cho dù phải trả giá lớn như vậy, nàng cũng không hối hận.

Đau nhức trong dự liệu cũng không có truyền đến, Cam Thuần Nhi chậm rãi mở mắt ra, lại thấy đến thân ảnh màu xanh chắn trước mặt nàng, mà bàn tay hắn với tay của Triệu trưởng lão đang oanh kích nhau.

Sau khi Mộ Chỉ Ly đón đỡ một chưởng của Triệu Xuân Anh, nàng rõ ràng nghe được tay phải của mình truyền đến một tiếng nứt xương. Thực lực Xuất Khiếu cảnh quả thật không thể so với bình thường, đối phó trở nên rất khó khăn.

"Mộ công tử, ngươi không sao chứ!" Cam Thuần Nhi nhìn thấy tay phải của Mộ Chỉ Ly kia trở nên đỏ bừng, khẩn trương hỏi.

Mộ Chỉ Ly khẽ lắc đầu, nói: "Ta không sao." Triệu Xuân Anh nhìn vẻ mặt của hai người Mộ Chỉ Ly và Cam Thuần Nhi, trong mắt lửa giận giống như hai ngọn lửa bùng lên không ngừng.

Bà cũng đã từng có người yêu mến, nhưng người nọ chỉ đem bà làm thành trò cười, chưa bao giờ từng dịu dàng với bà. Từ đó về sau, bà hận tất cả nam tử trong thiên hạ, bà quyết không cho phép Tu Luyện Giả dưới quyền của nàng cùng nam Tu Luyện Giả khác phát sinh bất cứ quan hệ nào! Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đối xử với Cam Thuần Nhi như vậy, trong lòng của bà lại càng oán giận.

"Ngươi tiện nhân kia! Hôm nay ta muốn đưa ngươi và tên gian phu này cùng nhau vào Địa Ngục, sẽ làm cho các ngươi làm một đôi uyên ương bỏ mạng!" Sau một khắc, Triệu Xuân Anh lại sử dụng một chiêu mang theo quyền phong mạnh mẽ hung hăng đánh úp về phía Mộ Chỉ Ly!

Mộ Chỉ Ly đẩy Cam Thuần Nhi ra phía sau, vừa sải bước ra, Thiên Lực ba động đột nhiên mạnh mẽ từ trong cơ thể từ Mộ Chỉ Ly dữ dội tuôn ra, trong mắt xẹt qua vẻ ngoan tuyệt, sau đó một quyền mạnh mẽ xuất hiện! âm thanh xé gió trầm thấp mãnh liệt đột ngột vang lên.

"Hừ, chẳng qua là Hóa Thân cảnh sơ kì mà cũng dám cùng ta so chiêu, thật không biết là lấy dũng khí từ đâu!" Triệu Xuân Anh lạnh lùng nói, trong đôi mắt hiện lên vẻ hung ác.

"Vậy cũng tốt hơn so với ngươi lão ni cô không nói đạo lí!" Mộ Chỉ Ly không chút lưu tình phản kích nói, đối với ác nhân như vậy, nàng thực sự không cần lưu lại mặt mũi gì.

Theo lời của Mộ Chỉ Ly vừa nói ra, sắc mặt Triệu Xuân Anh đột nhiên biến đổi, vốn là khuôn mặt bình tĩnhgiờ lại hiện lên một nụ cười dữ tợn, "Xem ta xé nát cái mồm của ngươi không!"

Hai đạo thân ảnh nhanh chóng giao chiến với nhau, tiếng của từng đạo quyền cước tiếp xúc không ngừng truyền đến! Sau một khắc, Sở lê Hiên cũng gia nhập chiến cuộc, ba đạo thân ảnh ở giữa không chiến đấu kịch liệt, tốc độ cực nhanh khiến cho mọi người giống như thấy ba vòi rồng, không ngừng mà trên không trung xoay tròn, đối với tình huống bên trong cũng nhìn không rõ lắm!

Cam Thuần Nhi lui về phía sau mấy bước, nhìn thân ảnh giao chiến ở chung một chỗ với Triệu trưởng lão trên không trung kia, trong mắt hiện đầy vẻ lo lắng, trái tim không nhịn được mà nhảy lên.

"Nhụy nhi, muội nói bọn họ có thể đối phó được Triệu trưởng lão sao?Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Cam Thuần Nhi liếc nhìn Phương Nhụy Nhi bên cạnh nói.

Tầm mắt Phương Nhụy Nhi cũng là rơi vào trên người ba đạo thân ảnh trên không trung kia, "Thực lực đệ tử của Thiên Âm Môn quả nhiên bất phàm. Thuần Nhi, việc chúng ta làm đã bị Triệu trưởng lão phát hiện, cho dù chúng ta giải thích như thế nào, Triệu trưởng lão cũng tuyệt đối không thể nào tin tưởng chúng ta. Một khi bà ta còn sống thì chúng ta đều phải chết!"

Nghe lời Phương Nhụy Nhi nói..., thân hình Cam Thuần Nhi chấn động, không khỏi lui về phía sau một bước, "Nhụy Nhi! ý của muội là. . . . . ."

"Chuyện hôm nay Triệu trưởng lão chắc hẳn cũng chưa có nói ra đi, nếu không sẽ không có khả năng là một mình bà ta tới bắt chúng ta, mà là tất cả mọi người trong môn phái tới. Đã như vậy, không bằng chúng ta cùng với Mộ công tử giết Triệu trưởng lão! Kể từ đó, chuyện gì cũng không có rồi!" Trong mắt Phương Nhụy Nhi lóe ra ánh sáng trí tuệ , nhìn thân ảnh Triệu trưởng lão trong không trung, trong lòng xẹt qua vẻ ngoan tuyệt.

Cam Thuần Nhi có chút hoảng hốt, nàng ở trong môn phái tu luyện đã mấy năm. Mặc dù Triệu trưởng lão đối với các nàng không thể nói là tốt, nhưng chung sống lâu như vậy, từ trước đến nay nàng vẫn cho rằng Triệu trưởng lão tốt.

Phương Nhụy Nhi nhìn vẻ mặt cam thuần Nhi đã đoán được suy nghĩ của nàng ấy, nói: "Cũng là chỉ có Thuần Nhi tỷ thiện lương như vậy mới cảm thấy Triệu trưởng lão tốt, chúng ta ai mà chẳng hận chết Triệu trưởng lão? Tỷ phải hiểu rõ, hoặc là Triệu trưởng lão chết, hoặc là bốn người người chúng ta phải chết!"

Giữa không trung, hai người Mộ Chỉ Ly và Sở lê Hiên hợp tác đối phó Triệu Xuân Anh, thực lực của Sở lê Hiên ở nơi này trong vòng một năm cũng tăng lên không ít, trong lúc nhất thời hai người bắt đầu hợp tác thật cũng chưa từng rơi vào hạ phong.

Triệu Xuân Anh âm thầm kinh hãi, bà thật đúng là đánh giá thấp hai tên tiểu tử này. Bất luận là lực chiến đấu hay là tu vi, cũng có thể xem là nhân tài kiệt xuất trong đám người trẻ tuổi, song, càng là như thế,bà càng muốn giết hai người bọn họ đi!

Lấy thực lực hai người như vậy, chắc hẳn địa vị ở trong Thiên Âm Môn cũng không thấp, một khi để cho bọn họ chạy trốn, Thiên Âm Môn hỏi tới, bà cũng chiếm không được chỗ tốt!

Hai tay Mộ Chỉ Ly đã trở nên đỏ bừng, thân thể cũng không khỏi bị đả thương một chút. Thực lực Xuất Khiếu cảnh không phải mạnh bình thường, Hóa Thân cảnh khó mà vượt qua.

Lúc này, Mộ Chỉ Ly hướng Sở lê Hiên làm một cái dấu hiệu, Sở Lê Hiên lập tức ngầm hiểu, công kích về phía Triệu Xuân Anh cũng càng ngày càng nhiều.

Một loáng sau, ngân châm trong tay Mộ Chỉ Ly bất ngờ bắn ra, ngân châm chuẩn bị đều là dài và màu đen, cho dù lấy tu vi của bọn họ bây giờ, môt khi bị ngân châm này đâm vào trong cơ thể, cũng sẽ chết!

Triệu Xuân Anh nhìn động tác lúc này của Mộ Chỉ Ly, trong lòng cũng hiện lên dự cảm xấu. Hai tay liên tiếp đánh ra hơn mười quyền đem Sở lê Hiên đánh bay ra ngoài! Thân hình vừa động, Triệu Xuân Anh nhanh nhẹn tránh thoát ngân châm mà Mộ Chỉ Ly chuẩn bị, "Thay vì dựa vào nơi hiểm yếu chống lại như vậy, chẳng thà biết điều một chút nhận lấy cái chết! Ta còn có thể làm cho các ngươi chết thoải mái!"

"Muốn chết cũng là ngươi chết!" Mộ Chỉ Ly lạnh lùng nói, nếu không phải không muốn đem chuyện của căn cứ bí mật tiết lộ ra, nàng liền trực tiếp gọi tất cả Tu Luyện Giả bên trong đi ra ngoài, Triệu Xuân Anh nhất định lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục!

Lúc này, Phương Nhụy Nhi cũng là đứng ở bên cạnh Mộ Chỉ Ly, mặt lộ vẻ kiên định, "Ta cũng đến đối phó bà ta!"

Nghe Phương Nhụy Nhi nói..., Mộ Chỉ Ly một trận kinh ngạc, nhưng ngay sau đó cũng là gật đầu, Phương Nhụy Nhi này cũng là người thông minh! Cam Thuần Nhi như cũ vẫn do dự, xuất thủ với trưởng lão, đây cũng là phản bội a!

Nhìn thấy hàng động của Phương Nhụy Nhi thì sắc mặt của Triệu Xuân anh càng hiện lên vẻ dữ tợn, tức giận nói: "Phương Nhụy Nhi, Cam Thuần Nhi, hai người tiện nhân các ngươi! Các ngươi bốn người hôm nay đều phải chết!"

Nghe vậy, Cam Thuần Nhi nhìn một chút Mộ Chỉ Ly, lại nhìn một chút Triệu Xuân Anh, sau một khắc cũng đứng ở bên cạnh Mộ Chỉ Ly, "Ta cũng tới cùng mọi người!"

Nhìn Cam Thuần Nhi trên khuôn mặt lộ ra vẻ kiên định , khóe miệng Mộ Chỉ Ly giương lên vẻ nụ cười, "Nghĩ thông suốt?"

Cam Thuần Nhi gật đầu thật mạnh, "Lúc trước là ta thiếu quyết đoán rồi!" Vốn là nàng cho rằng làm như vậy trong lòng của nàng sẽ rất không thoải mái, nhưng đợi đến lúc sau khi nàng nói ra, ngược lại có một cảm giác nhẹ nhàng!

Nhìn cái thân ảnh màu xanh bên cạnh kia, nàng đã cảm thấy trong thân thể tràn đầy lực lượng! Nàng bây giờ giữ lấy tánh mạng bằng bất cứ giá nào, không phải vì cái gì khác, chỉ hy vọng tương lai vẫn có thể nhìn thấy thân ảnh này!

Cuồng cuộn Thiên Lực chấn động từ trong cơ thể Triệu Xuân Anh bắt đầu trào ra, nhìn bằng mắt thường có thể thấy từng đạo thiên lực rung động khuếch tán ra từ xung quanh bà ta, không gian của vùng trời ở nơi này bị ảnh hưởng bởi lực lượng này mà cũng trở nên càng thêm âm trầm.

Áp lực gần như làm cho nước biển màu đen không ngừng cọ xát bờ biển, âm thanh nước biển đang cuồn cuộn vang dội bên tai vang dội mọi người, trong lúc này trong lòng mọi người đang lan tràn ra một cổ gió thổi mưa giông nặng nề trước cơn bão.

Ánh mắt Mộ Chỉ Ly ngưng tụ, bước một bước, liền bước lên trên hư không ! Gió biển thổi lướt nhẹ qua, tay áo tung bay. Một loáng sau, ba người Sở lê Hiên, Phương Nhụy Nhi, Cam Thuần Nhi cũng đứng ở bên cạnh của nàng.

Năm người cứ ở trên không trung giằng co như vậy, trong tấm màn đen, thân hình đám người Mộ Chỉ Ly mang theo một tia kiên quyết.

Vù!

Kiếm Vị Ương phút chốc xuất hiện ở trong tay Mộ Chỉ Ly, Mộ Chỉ Ly nắm thật chặt tay cầm kiếm, hơi thở cũng đột nhiên bay lên.

Khí thế Triệu Xuân Anh nhanh chóng lan tràn mà phát động , uy áp mạnh mẽ kia ngưng tụ thành thực chất, hướng đám người Mộ Chỉ Ly hung hăng áp bách! Thân hình Mộ Chỉ Ly vừa động, tay cầm kiếm Vị Ương đâm mạnh vào uy áp kia!

Ánh sáng màu xanh lóe lên, áp chế uy áp kia cũng bị một kiếm của Mộ Chỉ Ly miễn cưỡng đâm thủng! Mười mấy bước khoảng cách cơ hồ nháy mắt liền tới, thế công Triệu Xuân Anh cũng trong khoảnh khắc bao vây Mộ Chỉ Ly, năm đạo thân hình giống như lần lượt thay đổi ở chung một chỗ, Thiên Lực hùng hồn chạm vào nhau , bộc phát ra âm thanh trầm đục.

"Ha ha" một đạo tiếng cười rét lạnh từ giữa không trung truyền ra, Triệu Xuân Anh cười nhạo nói: "Ta liền cho các ngươi biết thực lực Xuất Khiếu cảnh cũng không phải các ngươi nhiều người có thể chống cự !"

Triệu Xuân Anh vừa nói xong, tốc độ tấn công của bà ta đột nhiên tăng nhanh, lập tức hai tiếng "Phụt phụt" truyền đến, chợt hai đạo thân ảnh bất ngờ ra xa.

Hai người Phương Nhụy Nhi và Cam Thuần Nhi tạo lên một đường vòng cung không kiểm soát được bay về phía nơi xa. Phương Nhụy Nhi nặng nề té trên mặt đất, một ngụm máu tươi không khỏi phun ra. Cam Thuần Nhi còn lại là bị đánh vào trong biển rộng, chỉ nghe nghe thấy một trận bọt sóng, cũng không nhìn thấy thân hình của nàng ấy.

Thấy thế, tâm Mộ Chỉ Ly căng thẳng , nhìn biển rộng xanh thẳm kia, trong đầu của nàng đột nhiên càng thêm sáng tỏ. Lực lượng Không gian, thuộc tính Không gian, khống chế Không gian, phương pháp nàng không ngừng thử nghiệm trong một năm thời gian này dường như rõ ràng trong nháy mắt.

Mênh mông Thiên Lực gần như điên cuồng mà từ trong cơ thể nàng xông ra, nàng đem lực lượng Không gian quanh quẩn ở trên tay phải của nàng! Nhưng lại ngưng nửa khắc không hề cử động, Sở lê Hiên nhìn động tác của Mộ Chỉ Ly, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, Mộ Chỉ Ly đang làm cái gì đấy?

Sau khi Triệu Xuân Anh nhìn thấy Cam Thuần Nhi bị đánh bay vào biển rộng, lại bỏ lại hai người Mộ Chỉ Ly, ngược lại đuổi theo Cam Thuần Nhi, nhất định muốn lấy tánh mạng của nàng ta!

Sở lê Hiên cuống quít đuổi theo, không biết làm thế nào, Triệu Xuân Anh vốn là hành động trước so với hắn, mà tốc độ của hắn cũng không theo kịp Triệu Xuân Anh, cho nên ở thời điểm Triệu Xuân Anh tới, hắn vẫn còn đang ở nơi xa!

Bàn tay Triệu Xuân anh nhấc lên, Cam Thuần Nhi liền bị nàng giữ ở trong tay, khóe miệng hiện lên nụ cười thị huyết dữ tợn, "Tiện nhân, đi chết đi!"

Cam Thuần Nhi nhìn Triệu Xuân Anh trước mặt, tầm mắt không khỏi chuyển hướng thân ảnh màu xanh phía xa, xem ra. . . . . . Chúng ta chỉ có thể tạm biệt hẹn gặp lại ở kiếp sau!

"Thuần Nhi!" Phương Nhụy Nhi tê tâm liệt phế hô, trong mắt hiện đầy vẻ hoảng sợ!

Cam Thuần Nhi muốn nhận mệnh nhắm mắt lại, nhưng khi nhìn thân ảnh cao ngất màu xanh kia, trong lòng của nàng hiện lên vẻ rất không cam lòng. Nàng thật không cam lòng cứ như vậy chết đi, lần đầu tiên, trong lòng của nàng biết nhung nhớ!

"Thuần Nhi cô nương!" Sở Lê Hiên lên tiếng hô, trong mắt xẹt qua vẻ không đành lòng!

Đôi mắt Mộ Chỉ Ly chậm rãi nhìn lên, trong mắt trong suốt hiện ra vẻ sát ý rét lạnh, bàn tay nàng đột nhiên thò ra!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: