Chương 951: Đến làm một trận đi (Giữa)

Editor: Đào Tử

________________________________

Bùi Diệp mỉm cười gật đầu với Dạ Quân Vương.

Dạ Quân Vương nhìn như đứng tựa lưng lười biếng, nhưng thực ra cơ bắp dưới áo phông đã vào trạng thái chiến đấu, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bùi Diệp, không chớp mắt. Bầu không khí giữa hai người căng thẳng đến mức chỉ cần châm ngòi là bùng nổ, thế nhưng chủ tiệm lại không nhận ra, còn tiến lên vỗ vai Dạ Quân Vương, đùa cợt bên tai anh ta: "Nhóc Dạ, cậu thật là may mắn, cô nàng này không chỉ có khuôn mặt mà còn có thân hình chuẩn đó!"

Nói xong còn giơ ngón cái về phía Dạ Quân Vương từ góc độ ông ta nghĩ là kín đáo.

Chẳng ngờ Bùi Diệp nghe rõ mồn một.

Dạ Quân Vương không cúi đầu nhún nhường, mà lạnh lùng giơ tay gạt tay chủ tiệm, kiềm chế xúc động muốn bẻ gãy bàn tay đó, hỏi Bùi Diệp: "Cô là ai? Tìm tôi có việc gì?"

Mặt chủ tiệm mất hứng.

Ông ta hoàn toàn không biết mình vừa thoát khỏi tử thần trong gang tấc, còn thầm lẩm bẩm rằng đồ mọt sách vẫn là đồ mọt sách, nữ thần tự tìm đến mà cũng không nhiệt tình, đáng đời độc thân đến giờ. Vừa lúc đó có khách hàng đến tiệm sửa xe, ông ta thông cảm chuẩn bị tự mình tiếp khách, để lại không gian cho hai người: "Khách đến rồi, nhóc Dạ, cậu đưa cô này vào văn phòng nói chuyện, tôi đi tiếp khách."

Nói xong liền đi ra quầy lễ tân.

Bầu không khí căng thẳng ban đầu bị chủ tiệm phá vỡ, Dạ Quân Vương cũng bình tĩnh lại thu hồi sát khí.

"Vào văn phòng nói chuyện đi?"

Bùi Diệp đáp: "Được thôi, làm phiền rồi."

Đóng cửa kính văn phòng, cách ly toàn bộ tiếng ồn bên ngoài.

Khí thế của Dạ Quân Vương đột nhiên thay đổi, từ lười biếng suy sụp trở nên sắc bén dữ dội, lưng hơi khom cũng thẳng tắp. Anh ta tháo chiếc kính gọng đen to, dùng ngón tay vuốt ngược mái tóc mái gần như che hết mắt, để lộ khuôn mặt lạnh lùng tinh tế.

Bùi Diệp: "..."

Quả thật không ngoài dự đoán của cô, trong tiểu thuyết ngôn tình không tồn tại nam phụ xấu xí, xấu xí chỉ có thể gọi là "bia đỡ đạn".

Dạ Quân Vương ngồi xuống ghế sofa một cách tùy tiện, khí chất của vua sát thủ bật ra, ngay cả chiếc áo phông nhăn nheo và quần jeans bạc màu cũng được anh ta mặc lên như bộ đồ cao cấp hàng triệu. Anh ta lạnh lùng nhìn Bùi Diệp, Bùi Diệp cũng lạnh lùng nhìn anh ta.

Không ai mở miệng phá vỡ sự yên lặng.

Cuối cùng, Bùi Diệp phá vỡ im lặng trước.

Cô hỏi Dạ Quân Vương chỉ đơn giản thay đổi khí chất mà như biến thành người khác.

"Ngón tay của anh có bôi keo vuốt tóc không?"

Một vuốt là vào nếp, kỹ thuật này không biết có thể khiến bao nhiêu nhà tạo mẫu tóc thất nghiệp.

Dạ Quân Vương tưởng Bùi Diệp có âm mưu gì: "... Không."

Nghe vậy, Bùi Diệp im lặng một chút, ánh mắt dừng lại trên mái tóc đen bóng của Dạ Quân Vương.

"Vậy anh... rốt cuộc mấy ngày không gội đầu, mà lại có hiệu quả vào nếp như vậy..."

Dùng ngón tay vuốt tóc, chẳng lẽ đầu ngón tay không lướt qua vô số gàu hay dầu tóc bết lại sao?

Dạ Quân Vương: "..."

Tay phải nhẹ nhàng đặt trên đùi, tay trái không kiểm soát được bóp vụn chiếc kính đen to lớn.

"... Chúng ta nói thẳng đi, cô đến tìm tôi để nhờ giết người, hay là đồng nghiệp đến gây sự?"

Dạ Quân Vương có chút dấu hiệu của chứng đa nhân cách.

Khi khoác lên mình vỏ bọc thợ sửa xe, anh ta kín đáo, ít nói rụt rè, làm gì cũng thiếu tự tin, thậm chí có chút tự ti kỳ lạ. Khi khoác lên mình vỏ bọc vua sát thủ, anh ta cao ngạo, lạnh lùng giết người không gớm tay, mạng sống trong mắt anh ta chỉ là những con số lạnh lùng.

Sự xuất hiện của Bùi Diệp đã kích thích nhân cách vua sát thủ của anh ta.

Bùi Diệp gãi đầu: "Tôi đến tìm anh để làm bạn."

Nhiệm vụ rác rưởi lại chọn Dạ Quân Vương làm mục tiêu thứ hai mà không có ghi chú gì, điều đó có nghĩa trong thời gian ngắn Dạ Quân Vương sẽ không gặp nguy hiểm, đương nhiên cũng không thể bước vào "Khe Hở Sinh Tử". Thời gian nhiệm vụ không gấp gáp, Bùi Diệp dự định xây dựng mối quan hệ tốt rồi tìm cơ hội để anh ta nói ra câu thoại kinh điển của tổng tài bá đạo. Làm bạn cũng cần có chiến lược đối sách.

Cố Triêu Nhan được Dạ Quân Vương ngưỡng mộ yêu thích sau đó bảo vệ, là dựa vào sự "chân thành" và "mạnh mẽ" của cô ta.

Quá trình trầm luân vào con quỷ tình yêu của Dạ Quân Vương trong nguyên tác đại khái là: "Người phụ nữ này thật đơn giản không giả tạo, em ấy còn mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn vượt qua dự đoán của mình, thật thú vị, muốn làm bạn với em ấy" —— Bùi Diệp so sánh điều kiện, cô cảm thấy mình cũng khá phù hợp.

Chân thành!

Mạnh mẽ!

Dạ Quân Vương lặng lẽ nhìn Bùi Diệp, lạnh lùng từ chối.

Bùi Diệp không giận, ngược lại hỏi anh ta vì sao?

Có phải vì cô chưa thể hiện hết sự "chân thành", "mạnh mẽ"?

Có vẻ trong nguyên tác Dạ Quân Vương đã đánh nhau với Cố Triêu Nhan, đường đường là vua sát thủ mà phải chịu thua dưới tay nữ chính, nên anh ta mới nhìn cô ta bằng con mắt khác?

Bùi Diệp nhíu mày, nghi ngờ Dạ Quân Vương có khuynh hướng chịu ngược đãi.

"Hừ, tôi không có thời gian cho việc này."

Anh ta không tin người phụ nữ khiến anh ta cảm thấy nguy hiểm này chỉ đến để làm bạn với mình.

Sát thủ cần bạn bè sao?

Sát thủ chỉ cần đầu người.

"Nếu không có việc gì khác, tôi đi làm việc trước, cô cứ tự nhiên."

Trong lòng lại nghĩ rằng không thể tiếp tục công việc này, tan tầm rồi sẽ từ chức rời đi.

"Thời gian giống như nước trong miếng bọt biển, chỉ cần anh muốn vắt, kiểu gì cũng có nước chảy ra. Anh không thử sao biết mình không cần bạn bè?"

Câu nói này thành công khiến Dạ Quân Vương đang đứng dậy định rời đi dừng bước.

Anh ta khinh miệt nói: "Tôi không cần kẻ yếu làm bạn."

"Tôi là kẻ yếu?" Bùi Diệp kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, cười nói: "Hay là đánh một trận, thử xem anh sẽ biết tôi mạnh đến mức nào."

Dạ Quân Vương: "... Tôi là sát thủ."

Ra tay là phải có người chết.

Dù đây là mạng ảo, nhưng cái chết trong mạng ảo cũng sẽ gây tổn thương không thể khắc phục cho tinh thần.

Đã từng gặp người không sợ chết, nhưng chưa gặp ai muốn chết như vậy.

Bùi Diệp dập điếu thuốc đã cháy một nửa vào gạt tàn.

"Tôi biết anh là sát thủ, tôi cũng đã giao đấu với không ít sát thủ, kinh nghiệm đầy mình ——"

Ví dụ như tổ chức sát thủ đứng ra chịu trách nhiệm cho vụ ám sát Bùi Diệp (cố tình gây sự), cô bèn nhân dịp nghỉ phép đến tận nơi đánh sập ổ.

Chuyện này sau đó còn lên báo, nhưng nội dung trên báo lại là trong kỳ nghỉ phép Bùi Diệp gặp phải một băng cướp hoảng hốt chạy bừa tẩu thoát, bọn cướp lái chiếc thuyền nhỏ đâm vào du thuyền riêng của Bùi Diệp, chiếc thuyền nhỏ vì chất lượng kém mà bị gãy đôi, hàng chục tên cướp rơi xuống nước. Bùi Diệp đang dưỡng thương lại không được huấn luyện cứu hộ trên biển chuyên nghiệp, dựa trên tinh thần nhân đạo, cô chỉ có thể đứng bên cạnh chỉ huy công việc vớt người.

Rất tiếc là, không vớt được tên nào cả.

Nói về kinh nghiệm, Bùi Diệp đúng là một tay lão luyện.

Cô đưa tay mời Dạ Quân Vương: "Anh đi đặt một phòng đi, làm một trận."

Chủ tiệm đang nắm tay nắm cửa định mở cửa văn phòng: "..."

Thời buổi này nữ thần cũng...

Phóng túng quá vậy trời?

Hay là Dạ Quân Vương này có gì đặc biệt?

Lúc này ông mới chú ý đến Dạ Quân Vương đã đổi sang một kiểu tóc mới, suýt chút nữa không nhận ra.

Nếu không phải vì trang phục và dáng người của Dạ Quân Vương không thay đổi, ông còn muốn tiến lên hỏi: "Anh đẹp trai, anh là ai vậy?"

Dạ Quân Vương lạnh lùng nhìn tay Bùi Diệp chìa ra.

Anh ta cười gằn nhận lời thách đấu: "Được, phòng số GD4443444."

Quay người xin phép chủ tiệm.

"Mười phút sau tôi quay lại."

Chủ tiệm có vẻ mặt kỳ lạ: "Mười phút có phải quá ngắn không?"

Mười phút cũng đủ để nữ thần ngưỡng mộ sao?

Dạ Quân Vương nói: "Làm chết cô ta, đủ rồi."

Chủ tiệm không tỏ vẻ gì nhưng có chút ghen tị.

"... Ồ, vậy cậu đi đi, thực ra nửa tiếng sau quay lại cũng được."

Nhìn hai người biến mất tại chỗ, chủ tiệm không khỏi lẩm bẩm.

"Thực ra... chú cũng có mười phút..."

Nhưng cùng một khoảng thời gian lại có số phận khác nhau, đãi ngộ càng khác.

Ông ta thở dài ghen tị, nhưng không biết thứ chờ đợi Dạ Quân Vương là một trận bị xã hội đánh đập.

Phòng số GD4443444, phòng chiến đấu hóa thú đỉnh cao trong thế giới ảo.

Địa điểm rộng lớn bằng năm sáu sân vận động.

Chỉ có những người tiêu dùng hàng năm nạp hơn triệu điểm tín dụng mới được hưởng chế độ VIP đặt riêng.

Dạ Quân Vương đưa ra lời thách đấu với Bùi Diệp.

Bùi Diệp vui vẻ chấp nhận.

Anh ta ngược lại có cảm giác không lành, nhưng vẫn lạnh mặt bổ sung.

"Cô có 30 giây để chuẩn bị, vẫn có thể đổi ý."

Kỹ thuật ám sát của anh ta không có chuyện nương tay.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top