Chương 941: Con thích học tập, đặc biệt là tiết thể dục

Editor: Đào Tử

________________________________

Nhìn vào nơi người phụ nữ biến mất, Bùi Diệp tức giận đến nỗi đầu muốn bốc khói.

Một loạt những câu chửi thề dồn đến cổ họng, chờ đợi được giải phóng.

"... Biến mất nhanh vậy làm gì? Có phải vội vàng đi ăn phân ấm không? Nếu không nói hết câu thì tốt nhất là im lặng, đừng nửa chừng làm người khác tò mò. Cô có thể nói rõ cho tôi biết phải gặp ai không..." Cô thậm chí còn nghi ngờ kiếp trước này là giả.

Nếu thật sự là kiếp trước của cô, tại sao kẻ này không mắc chứng OCD?

Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng bực mình.

Cái gì mà nhịn một chút sóng yên biển lặng, lùi một bước trời cao biển rộng, mẹ nó toàn là nói nhảm.

Điều đáng ghét nhất là cô không thể làm gì với kẻ này, chỉ có thể giậm chân hai cái tại chỗ người đó biến mất để xả giận.

Điện thoại trong túi reo lên.

【 Chúc mừng người chơi 'A Cha' đã nhận được mảnh 'xương bí ẩn' +1 】

Mở gói đồ chơi, ngoài một đống nguyên liệu trong game, đồ ăn trong game, công cụ trong game, nổi bật nhất chính là một bộ xương của một kẻ bí ẩn đã được ghép gần hết. Bộ xương trước còn chưa ghép xong, giờ lại có thêm một mảnh xác chỉ có một phần mười.

Bùi Diệp nhìn vào căn phòng trống trong game mà lẩm bẩm.

"... Rốt cuộc mình đang chơi cái game gì thế này..."

Nói là game nuôi dưỡng, nhưng A Tể lại là một kẻ cuồng công việc, mỗi ngày đăng nhập vào game, A Tể của cô toàn đang đi làm hoặc đang trên đường đi làm, mỗi ngày chỉ có thể gặp mặt vào buổi sáng hoặc buổi tối để chào nhau. Bùi · Bố già ở nhà · Diệp cảm thấy trải nghiệm game rất tệ.

Nói là game kinh doanh, nhưng A Tể của cô đi làm nhiều công việc khác nhau, hoàn toàn không có ý định tự khởi nghiệp.

Chơi game giải trí mà lại có cảm giác như đang đào mộ, kinh dị rùng rợn.

Không chỉ phải thu thập xác của kẻ thần bí bị chặt ra, mà còn phải ghép xác của kiếp trước của kiếp trước của mình...

Bùi Diệp cảm thấy, có lẽ cô là một người chơi hơi chó, nhưng kế hoạch trò chơi 《 Yêu và nuôi trẻ 》 thực sự không phải dành cho người.

"... Ít nhất cũng cho tôi biết phải gặp ai chứ..."

Hệ thống trò chơi vẫn không phản hồi.

"... Lại giả chết, xem cậu giả chết được bao lâu..."

Quay lại pháo đài tiền tuyến, Bùi Diệp phát hiện các chiến binh trong pháo đài hành động rất cứng nhắc, biểu cảm và ánh mắt đầy lạnh lẽo.

Nếu như trước đây cảnh tượng sống động, mỗi người đều tràn đầy "hơi thở sống", thì bây giờ lại như một đám robot đội lốt người, mọi hành động đều theo nội dung được lập trình sẵn. Rõ ràng vẫn là từng ấy người, nhưng lại như địa ngục chết chóc lạnh lẽo.

Đến phòng y tế, Trương Tiêu Tiêu và vài đồng đội còn sống sót chưa nhận ra điều bất thường.

Bùi Diệp hỏi họ: "Còn bao lâu nữa các anh hoàn thành nhiệm vụ?"

Cô đã biết nội dung nhiệm vụ của họ trong bối cảnh hiện tại từ Trương Tiêu Tiêu.

Đội trưởng nhìn đồng hồ.

"Còn năm phút nữa."

Mười hai tiếng đồng hồ này thật khó đong đếm, nhưng nghĩ đến việc họ là những người bị thương, không có lý do hợp lý hay thân phận để tiếp cận NPC cốt lõi, mà NPC cốt lõi lại luôn bận rộn, hành tung bất định... Trong tình huống này mà còn có thể từ từ góp đủ thời gian, thực sự là điều may mắn trong bất hạnh.

Bùi Diệp nhìn thời gian, khoanh tay dựa vào cửa.

"Được, vậy thì chờ các anh thêm mười phút nữa."

Đội trưởng mơ hồ cảm thấy câu này có gì đó không ổn.

Trực giác rèn luyện trong 【 Khe Hở Sinh Tử 】 khiến hắn bắt đầu đề phòng Bùi Diệp, các đồng đội khác cũng căng thẳng.

Chỉ có Trương Tiêu Tiêu là không biết chuyện gì đang xảy ra.

Bùi Diệp vẫy tay gọi cô: "Em lại đây."

"Cô Tiêu, chúng ta đây là..."

"Dù thời gian ở đây không đồng bộ với bên ngoài, ở đây lãng phí vài ngày cũng không ảnh hưởng lắm... Nhưng ngày mai cô còn có hai tiết học, cần thời gian chuẩn bị bài giảng. Em vẫn là học sinh, ngủ muộn quá sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển cơ thể và trạng thái khi lên lớp."

Trương Tiêu Tiêu khó hiểu "À" một tiếng, chưa kịp phản ứng thì đã bị Bùi Diệp khống chế bằng một chiêu khóa vai.

Khoảnh khắc hai người tiếp xúc, toàn thân Trương Tiêu Tiêu nóng bừng, đôi chân mềm nhũn, cơ thể loạng choạng ngã về phía trước, đâm vào lòng Bùi Diệp.

Ngay giây tiếp theo, cả thế giới như đang phóng to...

Không, nói chính xác là cô ta đang nhỏ lại.

"Trạng thái thú hóa của em cũng khá đáng yêu đấy."

Một con hổ con lông xù, trúng ngay gu của Bùi Diệp.

Mặt hổ của Trương Tiêu Tiêu ngơ ngác.

Bị Bùi Diệp ôm vào lòng bằng một tay.

"Những gì xảy ra ở đây và cái gọi là 'Khe Hở Sinh Tử', khi về em đừng nói với ai, càng không được tiết lộ về cô." Ôm lấy cô ta, còn nhìn xuống cô ta từ trên cao, "Nếu không, cô sẽ khiến em mãi mãi duy trì trạng thái thú hóa này, hiểu chưa?"

Chú hổ nhỏ bị nắm gáy sinh mệnh, giơ cao hai chân trước, liên tục gật đầu.

Ánh mắt vô tình liếc thấy một cảnh tượng kinh dị.

Thân thể đội trưởng và các đồng đội ngay lập tức hóa thành cát, tan biến thành một đống cát.

Trương Tiêu Tiêu kêu lên một tiếng, lông thú dựng đứng.

"Không cần sợ, có lẽ họ đã hoàn thành nhiệm vụ và được 'Chủ Thần' triệu hồi về."

Trương Tiêu Tiêu dựng tai lên: "Vậy còn em?"

"Không ai có thể cướp học trò của cô từ tay cô."

Khoảnh khắc đếm ngược nhiệm vụ của Trương Tiêu Tiêu kết thúc, cũng có một sức mạnh kỳ lạ muốn cuốn cô ta đi.

Nhưng bị tinh thần lực của Bùi Diệp ngăn lại, nguồn sức mạnh này thử một lần rồi nhanh chóng từ bỏ.

Cảnh tượng trước mắt trở nên méo mó, xung quanh chỉ còn lại một mảnh tối đen.

Chỉ có trước mặt là một cánh cửa nhỏ sáng lấp lánh.

Bước qua cánh cửa đó, Trương Tiêu Tiêu theo bản năng giơ móng hổ lên che mắt.

Khi mở mắt ra, cô ta đã ở trong nhà kho bỏ hoang quen thuộc, nơi khiến cô ta run sợ.

Nhìn xuống, một hình hài khác của cô ta đang nằm bất động trên mặt đất, không rõ sống chết.

"Em, em chết rồi sao?"

"Chưa, vẫn còn cứu được."

Trương Tiêu Tiêu chưa kịp vui mừng, đã thấy Bùi Diệp dùng một tay mở miệng thân xác của cô ta, tay kia nhét hình thú của cô ta vào miệng thân xác.

Trương Tiêu Tiêu: "..."

Chú hổ nhỏ tối sầm mắt.

Trước khi mất ý thức, cô ta nghe thấy tiếng thì thầm của ác quỷ.

"Nhớ dậy sớm ngày mai đi học, cô sẽ điểm danh đó, em dám nghỉ học thì tự chịu hậu quả."

Trương Tiêu Tiêu: "..."

Khi ý thức tan biến, ngực người trên mặt đất bắt đầu phập phồng, sắc mặt cũng dần hồi phục hồng hào.

Bùi Diệp tận mắt nhìn thấy vết máu trên mặt đất và vết thương chí mạng trên ngực Trương Tiêu Tiêu biến mất.

"Chắc là một trận pháp vụng về? Không biết kẻ bắt cóc là SAVIOR có liên quan gì đến 'Khe Hở Sinh Tử'..."

【 Khe Hở Sinh Tử 】 là do SAVIOR tạo ra?

Hay là SAVIOR bị 【 Khe Hở Sinh Tử 】 điều khiển, giúp nó tìm kiếm người phù hợp để lịch luyện?

Chưa kịp nghĩ kỹ, một hơi thở lạ lẫm tiến lại gần.

Cô đơn giản xóa sạch dấu vết mình đã từng đến, dịch chuyển không gian rời đi.

Dịch chuyển đến điểm dừng chân không xa căn hộ cho thuê, gần đó là một khu phố thương mại sầm uất, cô sờ túi, mua một gói thuốc và rượu, đặt mấy phần đồ nướng, rồi gửi tin nhắn cho Cố Mộ Tuyết, hỏi cô bé có cần mua gì không.

"Hả... Chị Tiểu Lam, không phải chị đi cứu Trương Tiêu Tiêu sao?"

Mới chỉ mười mấy hai mươi phút trôi qua...

"Ồ, chuyện đã giải quyết xong rồi."

Cùng lúc đó ——

Trương Tiêu Tiêu tỉnh dậy trong mơ màng, được bố mẹ ôm chặt vào lòng.

Họ lo sợ bị SAVIOR trả thù, dự định ngày mai sẽ rời khỏi Tinh cầu Tố Nhật đến khu vực phát triển an toàn hơn.

Trương Tiêu Tiêu lắc lắc đầu để tỉnh táo.

Mơ hồ, cô ta nghe thấy tiếng thì thầm của ác quỷ bên tai.

Khiến cô ta bất giác run lên.

"Mẹ ơi, con yêu học tập, đặc biệt là môn thể dục."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top