Chương 902: Bố cục (Giữa)
Editor: Đào Tử
________________________________
Thần Đồ Đế quân mỉm cười rạng rỡ.
"Việc này có lẽ chỉ có đạo hữu mới có thể giúp."
Khi nói những lời này, mắt nàng bình thản đối diện với Bùi Diệp, đôi mắt trong sáng lấp lánh đầy sự tin tưởng không che giấu.
Dù là một cao thủ lão luyện như Bùi Diệp cũng bị Thần Đồ Đế quân nhìn đến đỏ mặt, trong lòng có chút không thoải mái.
Tuy nhiên, cao thủ lão luyện vẫn là cao thủ lão luyện, những tình huống nhỏ nhặt như thế này đối phó rất thành thạo.
"Ồ, chẳng trách người xưa nói 'anh hùng khó qua ải mỹ nhân', mỹ nhân kế quả thực rắc rối." Bùi Diệp đan hai tay vào nhau, chống cằm cười trêu chọc, "Tôi tự nhận mình có định lực mạnh mẽ, cho đến khi gặp Đế Quân. Nụ cười của Đế Quân vừa rồi, thật khiến người ta mơ hồ."
"Mơ hồ gì?" Thần Đồ Đế quân tò mò hỏi.
Bùi Diệp thản nhiên nói: "Tôi mơ hồ tưởng rằng tim mình đã nở hoa..."
"Đạo hữu thật là hài hước dí dỏm." Thần Đồ Đế quân ngừng tay khuấy sữa đậu nành thêm đường, đôi môi màu anh đào như không tự chủ được mà hơi nhếch lên, nàng nói, "Nếu vậy, đạo hữu đã nói mình trúng 'mỹ nhân kế', vậy chuyện này đạo hữu quyết định giúp rồi?"
Bùi Diệp dứt khoát: "Giúp!"
Thần Đồ Đế quân nghe lời hứa của cô liền không khách khí nữa.
Chỉ là nhà hàng không phải nơi thích hợp để bàn chuyện chính, Thần Đồ Đế quân hẹn Bùi Diệp tối đến phòng nàng nói chuyện chi tiết.
Bùi Diệp vừa định gật đầu, ai ngờ Thần Đồ Đế quân liền nở nụ cười ranh mãnh.
Nàng nói: "Tối qua tôi thấy hot search, để tránh đạo hữu bị ảnh hưởng danh tiếng, đạo hữu tối nay có thể ở lại lâu một chút cũng được."
"Khụ khụ khụ ——"
Lời của Thần Đồ Đế quân khiến cao thủ lão luyện Bùi Diệp cũng có chút bối rối.
Hai người ngồi ở góc nhà hàng buffet khách sạn, gần họ nhất là thiếu niên bảy màu và Doãn Minh Nhật cùng vài người khác. Khoảng cách này có thể nghe được tiếng, chỉ là Thần Đồ Đế quân và Bùi Diệp đã đặt kết giới cách âm xung quanh, người ngoài chỉ có thể thấy họ cử động miệng nhưng không nghe được nội dung.
Doãn Minh Nhật không khỏi ghen tị nói: "Phương pháp này chỉ thấy trong phim truyền hình, điện ảnh và tiểu thuyết."
Trước đây hắn cũng từng đóng vai các nhân vật cổ trang, tiên hiệp, trừ ma, có thể cưỡi kiếm chém yêu cũng có thể thi pháp chiến đấu, nhưng cái gọi là thi pháp chỉ là làm vài động tác, còn lại đều nhờ vào hiệu ứng hậu kỳ hoặc sự phối hợp của nhân viên trường quay, tất cả đều là giả.
Không ngờ rằng, trong đời này có cơ hội chứng kiến cảnh làm màu trở thành hiện thực.
Hắn thầm khoa tay theo, nhưng chẳng có hiệu quả gì.
Đoàn Phương Phương lại có mối quan tâm khác.
Cô không tò mò tại sao không nghe được tiếng họ nói chuyện, chỉ tò mò liệu hai người này có ý gì không.
Hai người này đứng cạnh nhau quá đẹp, dù trong giới giải trí hội tụ vô số nam thanh nữ tú cũng khó tìm được cặp đôi nào có nhan sắc sánh đôi với họ.
Vì xét tới việc ghi hình trực tiếp, các khách mời (chỉ những người bình thường) không dám ăn quá no, cảm thấy no khoảng sáu phần thì dừng lại, sữa và các loại bánh dễ tiêu hóa cũng không dám ăn nhiều, sợ trong lúc quay trực tiếp có nhu cầu đi vệ sinh ảnh hưởng đến việc quay phim.
Mễ Tu Kiệt cũng là một trong số đó.
Nhưng Mễ Tu Linh và Tinh Tinh không có nhiều lo ngại như vậy.
Máy quay cũng hào phóng chiếu cảnh hai con quỷ đang ăn, ngoài việc có thêm một công đoạn chuyển thức ăn từ dương gian sang âm phủ, các bước khác cũng tương tự như người sống ăn. Nội dung nhàm chán như vậy mà khán giả vẫn xem say sưa.
【 Thấy người sống livestream ăn, chưa thấy quỷ hồn livestream ăn bao giờ. 】
【 Hôm nay không chỉ thấy quỷ hồn livestream ăn, mà còn thấy yêu tinh livestream ăn, "Phong cảnh bên này tuyệt đẹp" quả nhiên có phong cách độc đáo. 】
【 Mỗi dịp Thanh Minh hay ngày lễ đặc biệt, nhà tôi đều cúng tổ tiên, mẹ tôi làm một bàn tiệc lớn cho tổ tiên thưởng thức, tổ tiên dùng xong chúng tôi mới được ăn... Xem chương trình này mới biết, có lẽ tổ tiên chưa kịp ăn, chỉ thấy chúng tôi ăn... 】
Xin tưởng tượng cảnh một nhóm tổ tiên đứng bên bàn, thổi râu trừng mắt, muốn ăn mà không được... Hơi rùng mình!
Tất nhiên, cũng có những bình luận lệch lạc hơn.
【 Mới lên Tmall tìm, đoán xem tôi mua gì? Đúng rồi, tai thú giống của cậu em Bá Mậu và cả thức ăn cho chó (=ω'=) 】
【 Hu hu hu —— Tôi muốn xem tai thú của cậu em Bá Mậu, lông mượt, tôi muốn sờ cho trụi hết! 】
【 Hít hà —— Tôi thèm cậu em Bá Mậu. 】
Người hâm mộ vừa biết tuổi thật của Kim Bá Mậu không thể gọi anh là "anh" nữa, đồng loạt đổi sang gọi là "em".
【 Cậu em Bá Mậu chỉ mới mười một tuổi, mấy bồ lại thèm thân thể cậu ấy, mấy bồ thật tệ (=ω'=)】
【 Không không không, ngay cả nhan sắc tuyệt thế của cậu em Bá Mậu mà không thèm, mấy người là thái giám (灬 °ω° 灬)】
【 Tôi không giống các bạn, tôi không thèm thân thể (gạch bỏ, thực ra là không dám thèm), tôi chỉ muốn biết nội dung chương trình hôm nay... 】
Không chỉ khán giả tò mò, mà các khách mời cũng tò mò.
Mọi người tập trung tại sảnh tầng một khách sạn, không lâu sau, mỹ nhân cổ điển Lục Y phu nhân xuất hiện trước mặt họ với nụ cười tươi tắn.
Thấy nụ cười của nàng, vài khách mời bình thường không nhịn được rùng mình.
Nhiệm vụ trò chơi hôm qua để lại ấn tượng tâm lý quá sâu sắc, lúc này thấy Lục Y Phu Nhân họ đều hơi hoảng.
Lục Y Phu Nhân cười xua tay: "Nhiệm vụ trò chơi hôm nay chủ yếu là giải trí thư giãn, mọi người đừng căng thẳng như vậy."
Đám đông: "..."
Họ không tin.
"Tôi nghĩ không chỉ khách mời tại hiện trường, mà khán giả trước màn hình cũng tò mò về việc linh khí phục hồi, cuộc sống của chúng ta sẽ có thay đổi gì phải không?"
"Thật sự tò mò." Các khách mời gật đầu.
Lục Y phu nhân nhẹ nhàng vỗ tay.
"Tổ chương trình đã suy nghĩ kỹ, quyết định để vài vị khách mời trải nghiệm trước 'cuộc sống tương lai' ..."
Năm phong bì nhiệm vụ màu đỏ tươi từ trên trời rơi xuống, lơ lửng giữa không trung xoay quanh. Mỗi phong bì chứa một nhân vật khác nhau, khách mời phải hoàn thành nhiệm vụ theo nhân vật được chỉ định, cuối cùng sẽ dựa vào mức độ hoàn thành để thưởng điểm.
"Nào, để đại diện bốc thăm."
Lục Y phu nhân mỉm cười nhìn Điền Hạc Dương và vài người bình thường khác.
"Chương trình hôm nay chủ yếu là giải trí, không cần căng thẳng, nhiệm vụ tôi đã xem qua, không khó lắm."
Dù sao, tổ chương trình cũng không phải là ác quỷ.
Khách mời không biểu hiện gì, nhưng trong lòng không khỏi cười khẩy.
Chưa từng thấy ai ác quỷ hơn tổ chương trình « Phong cảnh bên này tuyệt đẹp ».
Không dám nói sau này không có người khác, nhưng cho đến bây giờ có thể khẳng định là xưa nay chưa từng có.
Bùi Diệp nói: "Nếu không ai rút thì tôi sẽ làm trước."
"Đạo hữu, mời!"
Cô không bước lên phía trước, chỉ đưa tay ra, dùng lực lòng bàn tay hút nhẹ, một trong năm tấm thẻ nhiệm vụ liền nhẹ nhàng như lông vũ rơi vào tay cô.
Điền Hạc Dương ghen tị đến nỗi mắt gần như đứng tròng.
Khán giả cũng trầm trồ vì hành động điềm tĩnh này của Bùi Diệp, liên tục bấm 666.
Trên màn hình bình luận còn xuất hiện tấu hài.
【 Học sinh】 (giơ tay): "Huấn luyện viên, tôi cũng muốn học kỹ thuật làm màu nhẹ như mây gió như nam thần."
【 Huấn luyện viên】 (buồn bực): "Ông đây cũng muốn học!"
Điền Hạc Dương xúi giục Kim Bá Mậu: "Đồng đội, anh cũng thử một lần đi! Đầu có thể đứt, máu có thể chảy, nhưng làm màu không thể thua!"
Kim Bá Mậu nhìn anh với ánh mắt thương hại kẻ ngu ngốc.
Ngoại trừ Bùi Diệp, các nhóm khách mời khác đều thể hiện rất bình thường.
Mở phong bì đựng thẻ nhiệm vụ, phát hiện bên trong ngoài gợi ý còn có một chiếc vòng tay bạc.
"Chiếc vòng tay này để làm gì?"
Lục Y phu nhân nói: "Là thẻ trải nghiệm giới hạn thời gian tùy chỉnh cho khách mời."
Mọi người đều mơ hồ.
Giải thích ra cũng không khó hiểu.
Lấy nhóm của Đoàn Phương Phương làm ví dụ, họ rút ra nhân vật là "Chủ cửa hàng hoa đặt hàng riêng". Cửa hàng hoa này đặc biệt ở chỗ bán những bông hoa không phải là hoa bình thường, tất cả đều do ông chủ tự mình dùng thuật pháp đặc biệt để nuôi dưỡng ra, nhưng Đoàn Phương Phương là người bình thường, trong tình huống bình thường cô chỉ có thể nhìn Phong Trường Trai một mình hoàn thành nhiệm vụ của cả hai, toàn bộ quá trình thiếu sự tham gia, điều này trái với ý định ban đầu của chương trình.
Đeo chiếc vòng tay đặc chế này vào, Đoàn Phương Phương cũng có thể tạm thời sở hữu khả năng nghề nghiệp của "chủ cửa hàng hoa".
Vòng tay của các khách mời khác cũng tương tự.
Đoàn Phương Phương vừa nghe giải thích, lập tức đeo chiếc vòng tay bạc vào.
Ngay khoảnh khắc đeo vào, cô cảm nhận được một dòng chảy ấm áp kỳ lạ từ từ chảy khắp cơ thể.
"Thật thần kỳ..."
Đoàn Phương Phương cúi đầu nhìn tay mình, nhẹ nhàng nắm thành nắm đấm.
"Tôi cảm thấy bây giờ mình mạnh đến mức có thể đập chết một con bò chỉ bằng một cái tát!"
Khán giả nghe cô phát biểu ngốc nghếch, cười không ngớt.
Đây là so sánh gì mà tầm thường...
"Cơ thể cũng nhẹ hơn!"
Đoàn Phương Phương không dám di chuyển, sợ rằng nếu cô di chuyển, cơ thể sẽ như bóng khí hiđro bay lên không trung.
Điều quan trọng nhất là ——
Cô bắt đầu cận thị từ năm lớp 7, khi vào làng giải trí thì đeo kính áp tròng, nhưng dù điều chỉnh độ cận thế nào, nhìn mọi thứ vẫn có chút không tự nhiên.
Vừa đeo chiếc vòng tay này vào, thật thần kỳ!
Cảnh vật nhìn thấy rõ ràng từ 360P mượt mà nâng lên thành 1080P siêu nét.
Bất kể là nam hay nữ minh tinh, trước ống kính đều trang điểm để che đi một số khuyết điểm, khác nhau ở điểm trang đậm hay nhạt. Đoàn Phương Phương nhìn qua, không tốn chút sức lực nào cũng thấy được lớp kem nền trên mặt Doãn Minh Nhật ở không xa, những sợi lông tơ mà trước ống kính gần như không thấy...
Cô nhìn kỹ vào mặt người khác, còn có thể thấy một chút mụn đầu đen không rõ trên mũi Điền Hạc Dương, lỗ chân lông trên má...
Rõ ràng không lâu trước đây cô còn ghen tị với làn da mịn màng của Điền Hạc Dương khiến phụ nữ cũng ghen tị.
Quay đầu nhìn sang mấy người Bùi Diệp, Thần Đồ Đế quân, Kim Bá Mậu, không thấy những khuyết điểm nhỏ đó trên mặt họ.
Đoàn Phương Phương không nhịn được mà chớp mắt, mơ hồ hiểu ra điều gì đó, tiếp theo hít một hơi lạnh.
"Đây là... thế giới sau khi linh khí phục hồi sao..."
Cô không biết các lĩnh vực khác thay đổi thế nào, nhưng có thể chắc chắn rằng tỷ lệ kết hôn sẽ liên tục giảm. Con người là động vật thị giác, cận thị có thể làm đẹp mặt người ở một mức độ nhất định, tương đương với việc thêm một bộ lọc mềm mại, nhưng khi thị lực trung bình của mọi người cao như vậy, ai có thể giấu được khuyết điểm trên mặt mình?
Nếu càng mạnh thì thị lực càng tốt... Ngay cả gương mặt trắng mịn của ngôi sao trước ống kính, khi đặt vào mắt họ cũng là một mảng lỗ chân lông, kem nền không đều, chất nhờn tiết ra... Nhìn nhiều sẽ chán, làm sao có thể nảy sinh tia lửa tình yêu?
Có lẽ ——
Đây chính là lý do tại sao người tu tiên đều ít ham muốn.
Đoàn Phương Phương cảm thấy mình đã tìm ra sự thật.
Phong Trường Trai cũng đeo chiếc vòng tay đó.
Là một người có tài năng và là ngôi sao mới nổi trong giới Huyền môn, cảm nhận của anh càng rõ ràng và trực tiếp hơn Đoàn Phương Phương, cũng hiểu hơn vì sao sư môn lại coi trọng sự phục hồi của linh khí như vậy. Lượng linh khí ban đầu hạn chế mức độ sức mạnh mà họ có thể đạt được, dù cố gắng hơn cũng không thể tiến xa hơn, nhưng sau khi linh khí phục hồi, giới hạn này được nâng cao đáng kể, cho họ không gian phát triển rộng lớn hơn.
Là người trong giới huyền môn, ai mà không muốn đứng cao hơn, mạnh hơn?
Năm nhóm khách mời rút được thẻ nhiệm vụ của mình, từng nhóm một công bố trước ống kính.
Đoàn Phương Phương và Phong Trường Trai là "chủ cửa hàng hoa đặt hàng riêng".
Ba anh em Mễ Tu Kiệt là "học sinh đam mê học hành".
Kim Bá Mậu và Điền Hạc Dương là "nhân viên văn phòng tại phòng ban đặc biệt".
Doãn Minh Nhật và thiếu niên bảy màu là "người làm việc trong giới giải trí".
Bùi Diệp và Thần Đồ Đế quân là "thành viên đội tuần tra đặc biệt".
Bước đầu tiên của mọi người là đến nơi làm việc để báo cáo.
Cứ tưởng hôm nay cũng sẽ phải ngồi xe linh, nào ngờ Lục Y phu nhân giơ ngón cái lên chạm vào ngón giữa.
"Bây giờ, xin hãy nhìn đây." Đợi mọi người phối hợp nhìn qua, nàng cười duyên dáng nói, "Giờ lành đã đến, lên đường thôi."
Mọi người: "..."
Cư dân mạng: "..."
Chưa kịp trêu chọc câu nói này, Lục Y phu nhân búng tay một cái.
Âm thanh vừa dứt, cảnh vật xung quanh lập tức thay đổi, chân mọi người cũng đột ngột trống rỗng.
"A a a ——"
"A a a a ——"
Tiếng hét chói tai vang lên từ miệng vài minh tinh và khán giả trước màn hình.
Hóa ra, mọi người đang rơi tự do từ độ cao không biết bao nhiêu, thậm chí họ không có dù!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Nói là nội dung chương trình hôm nay rất nhẹ nhàng đơn giản mà? ? ?
Vừa mở màn đã muốn cho mọi người rơi tự do mà không có dù? ? ?
Chương trình gọi đây là "nhẹ nhàng đơn giản" ? ? ?
Ngay giây tiếp theo, Phong Trường Trai và vài người đã phản ứng kịp, người thì cưỡi kiếm, người thì biến hóa thành nguyên hình.
Điền Hạc Dương và Đoàn Phương Phương, cùng vài khách mời thường dân khác, rơi xuống lưng của một con chó lông vàng khổng lồ, suýt nữa thì sợ đến mức kêu la.
"Chương trình rác rưởi này!!!"
Bùi Diệp nói: "Không ngã chết đâu, đừng sợ. Thử điều khiển nguyên khí trong vòng đeo tay, mọi người cũng có thể bay như thế này đấy."
Vài khách mời: "QWQ"
Sợ muốn chết, tim đập thình thịch không chịu nổi, làm sao còn lý trí để thử?
Nhưng Bùi Diệp không lừa họ.
Vòng đeo tay trải nghiệm mà tổ chương trình sắp xếp thực sự rất tốt.
Đeo nó vào, có thể trải nghiệm năng lực trong vòng đeo tay trong một khoảng thời gian nhất định, thành thạo đến mức như kỹ năng đã khắc vào xương, không cần nghĩ cũng có thể sử dụng một cách linh hoạt. Vài khách mời vì quá sợ hãi, nỗi kinh hoàng chiến thắng "bản năng" mà vòng đeo tay mang lại mới trở nên lúng túng như vậy.
Nắm chặt lấy bộ lông mềm mại tỏa ra hương sữa tắm của Kim Bá Mậu, cho đến khi an toàn hạ cánh, chân chạm đất mới yên tâm.
"Trời ơi ——" Điền Hạc Dương vỗ ngực, nhìn quanh một vòng, "Chúng ta đang ở đâu thế này?"
Hắn dám cá rằng, ở thành phố S không có chỗ nào như thế này.
Không lâu trước đây, họ còn ở khách sạn, Lục Y phu nhân búng tay một cái, giây tiếp theo họ đã xuất hiện ở đây.
Bùi Diệp nói: "Không phải ảo cảnh, có lẽ là một không gian nhỏ độc lập. Chậc chậc —— Phong Đô đầu tư lớn thật."
Thật khó tin là vì chương trình thực tế này mà họ đã xây dựng một trường quay, cố gắng mô phỏng thế giới sau khi linh khí phục hưng.
Thần Đồ Đế quân cười nói: "Đạo hữu quá khen rồi."
Không gian nhỏ này không lớn, chỉ bằng một thị trấn nhỏ bình thường.
Mọi người rơi xuống rìa của thị trấn.
Bây giờ phải theo gợi ý đi đến các vị trí công việc của mình để báo cáo.
"Không có xe sao? Phải đi bộ à?"
Đi bộ thì phải đi bao lâu đây?
Bùi Diệp chỉ vào một hàng đồ vật giống như ván trượt bên đường.
"Chắc là cái đó."
Hình dáng giống ván trượt, nhưng không có bánh xe, khách mời ngơ ngác không biết sử dụng thế nào.
Gọi cái này là "xe"? ? ?
Không chỉ là "xe", mà còn là "xe đạp công cộng".
Khách mời: "..."
Bùi Diệp tiến gần nghiên cứu: "Theo suy đoán của tôi, người bình thường sau khi linh khí phục hưng cũng có thể tu luyện nguyên khí, nhưng tổng lượng rất ít, chỉ đủ để cường thân kiện thể. Nhưng nhân vật chúng ta nhận được không phải người thường, nguyên khí dự trữ sẽ nhiều hơn một chút. Là năng lượng sạch mới của thời đại mới, nguyên khí có thể áp dụng vào mọi khía cạnh của cuộc sống, ví dụ như làm 'năng lượng' cho phương tiện giao thông."
Mọi người: "..."
Dường như hiểu, lại dường như không hiểu.
Giây tiếp theo, Bùi Diệp quét mã QR trên cột.
Một tiếng 'đinh', khóa mở ra.
【 xe bay công cộng XX hoan nghênh bạn sử dụng.】
Mọi người và khán giả: "..."
Bùi Diệp thử một chút đã biết cách sử dụng.
Cái này tương tự như ván trượt lơ lửng mà cô từng chơi khi còn nhỏ, chỉ là năng lượng khác nhau.
So với bối cảnh tiên hiệp, có lẽ là "ngự kiếm"?
Không đợi vài khách mời mơ màng phản ứng, Đoàn Phương Phương đột nhiên hét lên.
"Tôi, tôi, tôi... Tôi bay lên rồi!"
Thật sự là hai chân rời khỏi mặt đất bay lên trời!
Lúc đầu còn theo phản xạ muốn đạp chân, không đạp vào cái gì thì thấy không quen, nhưng dù sao cũng là diễn viên trong giới giải trí đã có nhiều kinh nghiệm treo dây, cô rất nhanh đã tìm được cảm giác "bay".
Một tay đưa về phía trước, một tay đưa về phía sau, bày ra tư thế chuẩn của tiên nữ bay lên trời.
Các khách mời khác thấy vậy cũng học theo.
Điền Hạc Dương nhất thời không tìm ra mánh khóe, sốt ruột nhảy nhót tại chỗ.
Một khách mời nói: "Nếu đã có thể tự bay, chắc không cần mấy cái 'xe bay công cộng' này nữa chứ?"
Bùi Diệp phản hồi: "Cùng một đoạn đường, anh đạp xe đạp tiêu hao năng lượng nhiều hơn, hay là chạy bộ tiêu hao năng lượng nhiều hơn? Khoa học nói với chúng ta rằng, năng lượng được bảo toàn. Mọi người muốn không dựa vào công cụ bên ngoài, chỉ dựa vào nguyên khí của bản thân để nâng đỡ trọng lượng một trăm hay hai trăm cân bay một quãng đường dài như vậy? —— cũng không phải tôi muốn hạ thấp mọi người, tôi chỉ lo lắng nguyên (thể) khí (lực) của mọi người không đủ để lãng phí như thế..."
Mọi người: "..."
Bùi Diệp nói vậy, những thứ vốn rất phi khoa học, ngay lập tức trở nên khoa học.
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Thị trấn được xây dựng khá tốt, gần "trạm xe buýt" còn có bản đồ của thị trấn, rõ ràng đánh dấu "Trường học XX", "Tiệm hoa XX", "Văn phòng đặc biệt XX", "Phim trường XX" ... Mọi người chỉ có thể dựa vào manh mối nhiệm vụ mà chia nhau hành động.
Khi vào thị trấn, mọi người phát hiện thị trấn không chỉ có họ.
"Đây đều là cư dân của thị trấn?"
Thần Đồ Đế quân nói: "Đều là ảo ảnh được mô phỏng."
Dù là ảo ảnh nhưng lại giống như NPC thông minh có thể chào hỏi, nói chuyện giao lưu.
Theo dõi qua ống kính của năm nhóm khách mời, khán giả cũng thấy được một thị trấn chỉ có trong thế giới truyện cổ tích.
Thoạt nhìn người đi trên phố còn khá bình thường, nhưng ngẩng đầu lên thì biết cái gọi là "bình thường" chỉ là ảo giác.
Một đám người bay vèo vèo trên trời, trong đó còn có những người mặc áo khoác màu xanh vàng giống như người giao hàng và những sinh vật phi nhân loại, còn có những sinh vật dài ba bốn mét, chất liệu giống như sứa nhưng hình dạng lại giống cá voi, thỉnh thoảng bơi lượn trên bầu trời.
Đoàn Phương Phương đầy ngơ ngác theo sau Phong Trường Trai, hỏi đường đến vị trí "Tiệm hoa XX".
Dùng chìa khóa từ thẻ nhiệm vụ mở cửa tiệm.
Chẳng bao lâu sau, một cậu trai mặc áo khoác đen xám từ trên trời đáp xuống, cậu ta vuốt cổ tay một cái, từ trong không trung biến ra một cái thùng lớn.
"Chủ tiệm, bưu kiện của bạn đã đến, ký nhận một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top