Chương 99: Tác hợp

Edit: Hoa vô tửBeta: Tiểu Tuyền

Nhưng mà với Đàm Thanh Hà thì không giống a. Hai năm trước lúc vào ở nhà tiểu viện này, hắn từng ở lại chỗ nàng ăn cơm xong, từ đó về sau hai người rảnh rỗi sẽ nói chuyện phím, chưa từng đứt đoạn. Dù là thế giới này lễ giáo không giống như ở Hoa Hạ kia, nhưng cũng có thể làm bức tử người đang sống, Đàm Thanh Hà là một nữ nhân trong nhà suốt ngày bị người ta ở sau lưng chỉ trỏ, phải thừa nhận bao nhiêu áp lực tâm lý đều có thể hiểu được. Từ đó trở đi, hắn liền cẩn thận hơn nhiều, không một mình đi tìm nàng.

Nàng khẽ hừ nhẹ một tiếng nhưng vẫn dẫn hắn đi gõ cửa Đàm gia. Ai bảo nàng tâm địa mềm chứ? Sinh vật không phải bình thường trốn ở trong Thần Ma ngục nghe lén hiện tại đã biến thành hai cái rồi, Cùng Kỳ đang chê cười loài người thực sĩ diện cãi láo, nàng chỉ làm như không nghe thấy.

Cửa quả nhiên mở ra, nhưng mà mở cửa không phải là Đàm Thanh Hà, mà là tiểu nam hài Tranh Tranh hơn bảy tuổi. Hắn thấy Ninh Tiểu Nhàn vốn là sững sờ, sau đó liền thấy được Tiếu Tử sau nàng.

"Hoa thúc thúc!" Cũng không biết có cái gì xúc động, tiểu quỷ này bẹp miệng một cái, trong mắt liền hiện lên nước mắt.

Tiếu Tử bước một bước dài lên trước, ngồi xổm xuống nhìn mặt hắn, lạnh lùng nói: "Ai đánh ngươi?" Hắn vốn là người hỉ nộ không lộ, nhưng lần này trở lại, lại là người nộ khí bừng bừng.

Má phải của Tranh Tranh sưng to lên, trên mắt có một khối tím đen lớn, hiển nhiên là bị đánh không nhẹ. Y phục của bé cũng không chỉnh tề, như là bị xô đẩy qua. Một em bé phấn điêu ngọc mài lại giống như lăn lộn mấy vòng ở trên đất, làm cho người ta nhìn thấy cũng sinh lòng thương yêu.

Tiếu Tử không hỏi còn tốt, vừa hỏi làm cho Tranh Tranh bị kích động hốc mắt lại đỏ lên, cái đầu nhỏ cúi vào trong ngực Tiếu Tử. Ninh Tiểu Nhàn đứng bên cạnh, chỉ liếc mắt nhìn lên trời, một màn phụ từ tử hiếu này thật sự cảm động lòng người, nhưng mà : "Ở cửa lớn người đến người đi rất là bất tiện! Chúng ta vào phòng rồi nói có được không?"

Mặt già của Tiếu Tử đỏ lên, vội vàng ôm tiểu nam hài vào trong sân, quay người đóng cửa lại.

Vừa hỏi mới biết được, hôm nay học đường tan học sớm, trên đường về nhà Tranh Tranh bị mấy tiểu đồng học cười cợt một đường, nói hắn là thứ hài tử không có cha, còn nói mẹ hắn trời sinh phong lưu, sớm ở bên ngoài vụng trộm có nam nhân. Nam tử hán nho nhỏ cũng có tôn nghiêm, trong miệng đối phương vũ nhục lại là mẫu thân hắn kính yêu nhất, cái này sao có thể chịu? Vì vậy hắn liền không muốn sống mà nhào tới, tiểu tử kia ngồi nói châm chọc nói được vui vẻ, thình lình bị hắn đánh một quyền vào miệng, bởi vậy mở ra màn đánh nhau.

"Lẽ nào lại như vậy!" Tiếu Tử nện một quyền ở trên mặt bàn. Cái bàn đáng thương vang lên một tiếng cót két, mém chút là bị nện đổ. Tiểu hài nhi làm sao hiểu được những cái này, tám phần là người lớn trong nhà dạy đấy. Vừa nghĩ tới Đàm tỷ xử thế trong sạch, lại bị mấy ánh mắt nói bừa như vậy, trong lòng hắn rất khó chịu bực mình.

Khi dễ Tranh Tranh là mấy tiểu hài tử,hắn có thể làm sao đây? Vung mạnh nắm đấm đánh mấy hài tử cũng không phải chuyện nam tử trưởng thành nên làm. Nhưng mà Tranh Tranh vừa khóc thương tâm như vậy, hắn nhìn thấy rất đau lòng, mà miệng hắn lại cứ vụng về, ngoại trừ "đừng khóc, đừng khóc" ra, thật sự là tìm không ra từ mà an ủi hài tử.

Ninh Tiểu Nhàn cảm giác mình nhìn không được nữa rồi. Hai nam nhân một lớn một nhỏ này vừa bắt đầu còn nói mấy câu, càng đi về sau càng là " nhìn nhau không nói gì". Một cái nước mắt lưng tròng, một cái cẩn ngôn chất phác, quả thực là tựa như trước mắt nàng đang diễn màng kịch câm vậy.

Nàng thở dài, đem nam hài từ trong ngực Tiếu Tử đào ra, nhìn qua ánh mắt của hắn nói: " Tranh Tranh, có mấy hài tử khi dễ đệ?"

Bé thấp giọng nói: "Bốn đứa."

Bốn đứa cùng lên?Cơ hồ không có phần thắng. Đứa nhỏ này nghĩ như thế nào đây. "Đệ cảm thấy đệ có thể đánh thắng sao?"

Bé mấp máy môi: "... Không thể. Nhưng mà bọn hắn nói mẫu thân như vậy, cháu tức quá..."

Nàng cắt ngang lời bé: "Đều là hài tử nhà hàng xóm ở gần nơi này sao?"

"Vâng."

"Lớn lên đều cường tráng hơn đệ sao?"

Bé lắc đầu: "Cẩu tử thấp hơn đệ một cái đầu."

"Tốt. Vậy đệ nói cho ta biết, lần tới bọn hắn lại giễu cợt đệ, vu oan mẹ đệ, thì đệ phải làm sao bây giờ?"

Tranh Tranh trầm mặc, hiển nhiên cũng không biết đối sách. Tiếu Tử sầu lo mà nhìn bé. Thương đội dừng lại ở Nham thành sẽ không vượt quá nửa tháng, hắn vừa đi, hai mẫu tử này lại không có người trông nom rồi.

Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã coi mình là người giám hộ của Đàm Thanh Hà rồi.

Ninh Tiểu Nhàn duỗi ngón tay, sờ sờ khuôn mặt bóng loáng của nam hài. Ừ, xúc cảm thật tốt nha. "Tỷ tỷ có biện pháp, làm cho đám tiểu gia hỏa kia sau này không dám khi dễ đệ, muốn nghe hay không?"

Lời này vừa ra, đừng nói Tranh Tranh mở to hai mắt nhìn, ngay cả Tiếu Tử đều vãnh tai, chém chém giết giết hắn lành nghề, xử lý loại việc vặt này ngược lại thúc thủ vô sách.

"Cẩu tử yếu hơn đệ một chút, vì sao ngược lại hắn có thể khi dễ đệ chứ?"

Tranh Tranh hiển nhiên bị hỏi mơ hồ, nghĩ nghĩ rồi mới nói: "Một mình hắn đánh không lại đệ, thế nhưng mà.... Thế nhưng mà..."

"Thế nhưng mà hắn và những hài tử cường tráng khác ở cùng một chỗ, vậy là có thể khi dễ đệ rồi, phải hay không?" Nàng thấy Tranh Tranh nhẹ gật đầu, lúc này mới nói tiếp: " Đây chính là biện pháp thứ nhất ta nói cho đệ biết. Đệ có thể học cẩu tử, đi tìm hài tử cường tráng cùng nhau chơi đùa, như vậy bọn cẩu tử cũng không dám khi dễ đệ nữa rồi." Từ xưa cái gọi là Quân bất kiến sở vị, kỳ thực thì là một đám tiểu thanh niên kéo bè kết phái, đánh đấm nhau sao? Có thể thấy được, mượn "thế" là rất quan trọng đấy.

Tiếu Tử nghe được thì nhíu lông mày, đang muốn nói chuyện, lại bị nàng khoát tay ngăn lại.

Con người vốn là động vật có tính xã hội rất mạnh, tự động tìm kiếm cường giả che chở chính là bản năng, không cần không dám nói. Chớ nói thân thể, dù là người tụ tập ở Hỗ Thị trong Nham thành, cũng không phải nhờ Thanh Hư Môn bao che ở dưới cánh chim sao, nếu không như thế nào ở trong loạn thế này cầu được bình an chứ?

Tranh Tranh cắn môi tinh tế nghĩ nửa ngày, mới lắc đầu: "Ninh tỷ tỷ, ta không thích như vậy." Ninh Tiểu Nhàn nói vốn là phương pháp tốt, nhưng hắn vô ý thức cảm thấy như vậy không ổn.

Không muốn nhờ người khác bao che? Nàng nhướng nhướng mày, vậy thì chọn con đường thứ hai a. "Phương pháp xử lý đơn giản không cần? Cũng được, còn biện pháp thứ hai." Nàng thò tay chỉ hướng Tiếu Tử, "Hoa thúc thúc của đệ đánh nhau thật là lợi hại. Chỉ cần hắn chịu dạy ngươi ba chiêu hai thức, một mình đệ có thể đem đám tiểu hài tử kia toàn bộ bại. Nhưng mà, đệ phải chịu được khổ rồi."

Tranh Tranh theo ngón tay của nàng nhìn về phía Tiếu Tử, ngơ ngác hỏi: "Tỷ nói là sự thật?" Hắn rất ưa thích Hoa thúc thúc này, nhưng hắn thực sự lợi hại như vậy sao?

"Đương nhiên, trên đường Chúng ta tới Nham thành, gặp phải một con gấu yêu, yêu quái sống sờ sờ ah. Tất cả mọi người đều sợ hãi, kết quả gấu yêu bị Hoa thúc thúc đệmột người đánh chết!" Nàng thò tay khoa tay múa thoáng một phát, cường điệu gấu yêu cực lớn. Nhà cậu có trẻ con, nhà tống tẩu cũng có trẻ con, nàng ứng phó đám gấu hài tử này có kinh nghiệm.

Mí mắt Tiếu Tử phát rung, nha đầu kia giọng điệu khoa trương như vậy là chuyện gì xảy ra? Nói trở lại con gấu yêu kia là toàn bộ thương đội tụ tập lại mới giết được đấy, cũng không phải công lao một mình hắn! Nhưng mà ánh mắt Tranh Tranh nhìn về phía hắn có ngạc nhiên, có sùng bái, lại làm cho hắn không biết làm thế nào mở miệng phủ nhận?

Tranh Tranh: "Hoa thúc thúc, Ninh tỷ tỷ nói là sự thật?"
Tiếu Tử: "...Ừm."

Nàng cười trộm trong lòng, Tiếu Tử cũng không phủ nhận, vậy chuyện này mười phần có thể thành. "Hoa thúc thúc thích đệ như vậy, sao không thỉnh hắn dạy bảo đệ chứ?"

Tranh Tranh cũng rất thông minh, chỉ lấy ánh mắt chờ mong nhìn qua Tiếu Tử. Tiếu Tử đáng thương vốn là người tâm như sắt đá, giờ phút này lại không chịu được ánh mắt nóng bỏng của hài đồng nho nhỏ này, cắn răng nói với Ninh Tiểu Nhàn: "Tuổi của hắn còn nhỏ, sao có thể dạy hắn và hài tử khác đánh nhau?"

Nàng cười lạnh nói: "Thế đạo vốn là như thế, ngươi không khi dễ người, sớm muộn sẽ bị người ta khi dễ, ngươi không tài trí hơn người, sớm muộn cũng bị người dẫm nát dưới chân. Bọn hắn cô nhi quả mẫu sống nương tựa lẫn nhau, nếu từ nhỏ Tranh Tranh không đi học chút ít bản lĩnh, trưởng thành làm thế nào bảo hộ mẫu thân?" Nếu như ở xã hội pháp chế tại Hoa Hạ kia, nàng đương nhiên sẽ không giựt giây tiểu hài tử đi đánh nhau, nhưng mà ở đây yêu quái đi khắp nơi trên đất, tu sĩ nhiều như chó, nắm đấm lớn mới là đạo lý cứng rắn!

Tiếu Tử im lặng, biến tướng thừa nhận nàng nói có đạo lý, qua chốc lát mới nói: "Thương đội tối đa nửa tháng sẽ xuất phát, làm gì có rảnh dạy bảo đứa nhỏ này?"

Nam nhân này, thật sự là quá làm kiêu, rõ ràng ngàn chịu vạn chịu còn muốn tìm lý do thoái thác cho mình. Ở dưới đáy lòng Ninh Tiểu Nhàn mãnh liệt khinh bỉ hắn một lần, lúc này mới nhếch miệng: "Lúc ấy ngươi chỉ dạy ta chỉ dùng thời gian chín ngày. Hiện tại có đầy đủ thời gian nửa tháng, làm sao sẽ dạy không tốt đứa nhỏ này, lại nói luyện võ không phải là từ lúc bé sao?"

Vì chứng minh Tiếu Tử này là lương sư có thể xuất được cao đồ, nàng cầm lấy miếng bàn trúc tiện tay ném ra ngoài. Miếng trúc này "Xíu...uu!" hóa thành tàn ảnh, xẹt qua một chậu cây hoa hồng bên cửa sổ, cắt bỏ một nụ hoa đang sắp nở thành một đóa hoa.

"Như thế nào?" Nàng dương dương đắc ý, "Hoa thúc thúc đệ mới dạy ta mười ngày, tỷ tỷ đã có bản lĩnh như vậy đó!"

Tranh Tranh vội vàng vỗ tay: "Hay quá, thật là lợi hại!" Chợt lại nói. "Thế nhưng mà, cái bồn hoa này là mẫu thân thích nhất, nàng có tức giận hay không?"

"..." Nàng cười ha ha: "Sẽ không đâu. Đệ chỉ cần nói là Hoa thúc thúc không cẩn thận bẻ gãy, nàng nhất định sẽ không tức giận."

Tiếu Tử: "..."

Đang nói chuyện thì Trường Thiên báo với nàng: "Đàm Thanh Hà trở về rồi." thính lực của hắn hơn xa tất cả mọi người trong phòng, Đàm Thanh Hà còn chưa đi đến cửa ngõ, hắn đã nghe được tiếng bước chân. Việc không liên quan đến mình, hắn treo lên bỏ mặc, đối với tuồng vui trước mắt này hắn cũng không có hứng thú gì, chỉ là nha đầu nghịch ngợm kia, thì hắn dứt khoát nhìn xem nàng chơi.

Nhân vật chính trở về rồi. Ninh Tiểu Nhàn cũng không muốn kẹt ở giữa làm bóng đèn của đôi nam nữ này, lập tức tùy tiện tìm cái lý do đi ra khỏi Đàm trạch. Tiếu Tử bị Tranh Tranh hưng phấn quấn quít lấy hỏi lung tung này kia, cũng chẳng quan tâm đến nàng.

Trên đường, nàng cùng Đàm Thanh Hà gặp thoáng qua, hai người hữu hảo mà chào hỏi, hàn huyên vài câu. Nhìn kỹ Đàm tỷ này, quả nhiên mặt trái xoan, cổ dài như ngọc, mắt hạnh môi anh đào, dù là tố diện triêu thiên cũng không thể che hết được sự thật nàng là tiểu mỹ nhân.

Sau khi trở lại tiểu viện, nàng nhịn không được dục Trường Thiên đi nghe lén: "Bọn hắn đang nói cái gì?"

"Nhiều chuyện." Trường Thiên oán trách nàng một câu, nhưng vẫn giúp nàng chuyện này, "Trò chuyện thương thế của đứa bé trai, lại không có nói cái khác nữa."

Nàng chỉ cười không nói. Giữa Tiếu Tử cùng Đàm Thanh Hà hoàn toàn chính xác tồn tại không khí ái muội. Hết lần này tới lần khác Tiếu Tử không biết do làm người chất phác hay là nguyên nhân khác, hai năm qua cái đoạn tình cảm này một mực không có tiến triển. Hiện tại hắn muốn truyền thụ võ kỹ cho Tranh Tranh, thì sẽ càng có nhiều tiếp xúc cùng Đàm Thanh Hà rồi. Ninh Tiểu Nhàn vẫn cho rằng nước phù sa không nên chảy ruộng người ngoài, mỹ nhân như Đàm Tỷ vậy sớm muộn gì cũng tìm được người xứng đáng gả đi, con người này làm sao không thể là Tiếu Tử đây?

Nàng gần đây là người ân oán rõ ràng. Tiếu Tử truyền cho nàng công phu, nàng sẽ giúp hắn ôm được người đẹp về nhà, đây mới gọi là hai bên thanh toán xong, có phải là rất công bằng hay không đây?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #ninh