Chương 131: Cự thú hay bánh bao?
Edit: Tâm TĩnhBeta: Tiểu Tuyền
Nhìn thân thể khốn kiếp màu sắc đen trầm nặng nề, cái duôi dài mà có lực, đã biết nó am hiểu nhất chính là phục kích mà không phải truy đuổi khoảng cách xa, nếu không lân giáp cũng sẽ không vừa dày vừa nặng như vậy. Mới vừa rồi Thương Long xông tới có thể thấy, đại khái phần đuôi bình thường cung cấp động lực mạnh nhất.
Nàng tính sai mất rồi ah, hai tay đều cầm Oánh Quang Thảo và Ích Thủy Châu, kết quả ngay cả cơ hội lấy vũ khí cũng không có. Hai thứ đồ này bây giờ đối với nàng đều cực kì quan trọng, nếu mà nàng phải bơi qua vùng nước sâu đen nhánh này, quái vật kia muốn thu thập nàng thật sự quá dễ dàng.
Nàng lấy Oánh Quang Thảo và Ích Thủy Châu đều thắt thật chặt bên hông, trở tay lại lấy ra Răng Nanh. Loại vũ khí so với chiều cao mấy trượng của con vật kia mà nói, thật là nhỏ bé, chỉ có điều thắng ở tính chất tương đối hài lòng, nếu Thương Long còn dám bơi tới gần, bảo đảm khiến cho nó biết tay.
Bốn phía nước sông đen kịt, nàng ở đáy sông từng bước từng bước đi về phía trước, điều động toàn bộ tinh thần quan sát chung quanh, hi vọng trước khi nó phát động tập kích có thể phát hiện bóng dáng của nó. Lúc này nàng có cảm giác giống như khi còn bé xem xong phim kinh dị sẽ gặp ác mộng, chẳng qua cơn ác mộng này thật sự rất chân thật, nàng chỉ cần hơi không chú ý một chút sẽ để mạng nhỏ lại nơi này.
Rốt cuộc nàng cũng biết tại sao trước khi chết Ôn Cách cười quỷ dị và vui vẻ như vậy. Thì ra ông ta đã sớm biết có một con quái vật lớn ẩn núp dưới sông. Ngay từ thời điểm xuống mạch nước ngầm này, nàng đã cảm thấy rất kỳ quái, vì sao Ôn Cách không tìm một mật thất để tiến hành nghi thức này, chẳng lẽ hắn không sợ những người khác theo đường thủy chạy trốn hay sao? Hóa ra có quái vật kia ở trong nước, ai có thể bỏ chạy khỏi chứ? Nếu thân thủ nàng kém một chút, nếu nàng không có Thần Ma Ngục, nếu trên người nàng không có đeo ngọc phù thế thân của Đạm Đài Dực tặng, như vậy nơi đây chính là chỗ táng thân của nàng rồi.
Khó trách Ôn Cách đã nói, ở trên đường hoàng tuyền ông ta sẽ chờ bọn họ!
Nhưng những vấn đề mới lại nảy ra: người đảm nhiệm chức thành chủ Nham thành trước kia, đều muốn dùng đường thủy này trở thành con đường chạy trốn cuối cùng, mà con quái này thoạt nhìn cũng đã ở chỗ này ngây người hơn hai trăm năm. Đám người kia sao có thể vượt qua nó an toàn chạy thoát chứ?
Trường Thiên ở bên tai nàng đề nghị nói: "Con thú này tám phần thích công kích vật còn sống, ngươi tiến vào Thần Ma Ngục trói hai con bức yêu mang ra ngoài làm mồi câu hấp dẫn sự chú ý của nó, ngươi nhân cơ hội chạy thoát là được." Con Thương Long này so sánh với hắn tất nhiên rất nhỏ bé nhưng nếu đặt nó bên cạnh Ninh Tiểu Nhàn, đây chính là quái vật khổng lồ a. Trận so đấu này, hắn không tin tưởng nàng lắm.
Lấy yêu quái trongThần Ma Ngục làm mồi nhử?Nàng hơi ngạc nhiên, chợt thấy nước sông phía bên trái, Thương Long lộ ra hình dáng khổng lồ. Trường Thiên tức giận nói: "Thứ này tâm trí thấp, không có nguyên tắc đáng nói, chút khôn vặt của ngươi hoàn toàn không dùng được. Còn không mau đi vào!" tốc độ phản ứng của nó nhanh hơn nàng, nàng mà còn ở bên ngoài chính là đưa đồ ăn cho nó, ngọc phù Đạm Đài Dực tặng cho chỉ còn hai lần miễn chết thôi.
"Đợi một chút, bây giờ nó không phải đang ở tư thế tiến công."Ninh Tiểu Nhàn xuyên thấu qua làn nước, nhìn vào ánh mắt lạnh như băng mà đần độn của nó nói: "Nhất định phản kích của ngọc phù đã dọa nó, hiện tại nó không dám tấn công."
Thương Long bơi gần lại một chút, trong miệng có thể thấy được rõ ràng hàm răng trong miệng nó. Nàng cảm giác được nó đang quan sát đánh giá mình! Theo bản năng Ninh Tiểu Nhàn nắm chặt Răng Nanh.
Thương Long lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng một lát, hình như đã bơi ra xa không thấy nhưng nàng biết, nó không dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy.
Quả nhiên một lát sau, Thương Long lại công kích.
Lần này nó đánh bất ngờ từ phía bên phải nàng, phương thức công kích vẫn giống như lần trước, chỉ là lần này Ninh Tiểu Nhàn có chuẩn bị trước. Tuy khí thế nó xông lại đáng sợ nhưng dù sao cũng đã có dấu vết để lần theo, phần eo và bắp chân của nàng phát lực, đúng lúc chỉ mành treo chuông đã tránh được. Nàng cách cái miệng to đầy máu không tới hai thước nhưng thế xông tới của nó đã dùng hết, hẳn không với tới nàng, chắc nhờ có Ích Thủy Châu. Nếu không nàng dùng toàn bộ bản lãnh của mình, vào trong nước nhiều lắm cũng chỉ phát huy được hai phần, căn bản không tránh được cú cắn như vậy.
Ninh Tiểu Nhàn khẽ vươn tay, Răng Nanh ở trên thân thể khổng lồ của nó tạo thành một vết thương. Đôi chủy thủ này quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của nàng, coi lân giáp vừa dày vừa cứng kia như không có gì, không tốn chút sức nào đã xuyên qua.
Mặc dù vết thương không sâu nhưng lại làm cho nó đau đớn đến cả người run lên rồi co rụt lại.
Trên lưỡi đao của Răng Nanh có bôi độc nhưng nàng không biết đối phó với thân thể to lớn như vậy, chút kịch độc đó có thể tạo được tác dụng gì hay không?
Đối mặt với khuôn mặt to lớn này, nói nàng không khẩn trương là giả. Có thể vào lúc này, Răng Nanh trong tay dường như tâm ý tương thông cùng nàng, tâm trạng sợ hãi cùng cấp bách thông qua hai tay của nàng, truyền đến cặp pháp khí kia.
Nhất thời, một trận rung động kỳ lạ truyền ra từ Răng Nanh, thình thịch phảng phất giống như tiếng tim đập, nhưng từng tiếng từng tiếng càng thêm rõ ràng, càng thêm to hơn, mượn nước chảy chung quanh truyền ra xa xa. Hiển nhiên nàng cũng cảm nhận được, có một ý niệm vô cùng lớn từ trong pháp khí tỉnh lại phóng thích ra rất rõ ràng, quét ngang khắp vùng thủy vực!
Ý niệm đó bao phủ tất cả các sinh linh trong nước, uy nghiêm, tàn bạo và lạnh như băng, tựa hồ muốn hủy diệt dòng chảy nước vô cùng vô tận, hết lần này tới lần khác lại khiến cho tất cả sinh mệnh không thể kháng cự, thầm nghĩ muốn thuần phục quỳ xuống. Kỳ quái nhất chính là nàng không bị ý niệm kia bao phủ nên không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn thấy có chút thân thiết.
Thương Long đối diện tất nhiên cũng cảm nhận được cơn chấn động này. Nó rõ ràng ngây ngẩn cả người, sau đó miệng lớn vô lực khép lại, bắt đầu lui về phía sau. Từ đầu tới cuối nó vẫn duy trì khoảng cách đối mặt với Ninh Tiểu Nhàn ,hình như không dám xoay người. Bơi tới bên ngoài mấy trượng, nó thành thành thật thật nằm ở đáy sông, không dám nhúc nhích nữa.
Ninh Tiểu Nhàn chú ý tới, nó dán cái bụng ở lòng sông, cái đầu to lớn cúi xuống, cái đuôi co lại sau lưng, không nhúc nhích, thoạt nhìn rất khẩn trương, thậm chí có chút sợ hãi."Tư thế của nó tỏ vẻ không hề tiến công nữa sao?"
Còn có chuyện tốt kiểu này, bảo bối Răng Nanh của chúng ta làm sao lại đột nhiên phát uy rồi? Ý niệm mạnh mẽ kia ở đâu ra?
"À. . . . . ." Trường Thiên cẩn thận suy nghĩ một chút, rốt cục vỗ tay nói: "Răng Nanh dùng chân thân của ta chế thành."
"Ừ, cho nên?"Đây không phải nói nhảm sao?
"Cho nên trên vũ khí kèm theo chút ý chí của Ba Xà. Bình thường khi ngươi đánh nhau cùng người khác cũng sẽ không kích phát.Nhưng Thương Long là cự thú thượng cổ, là sinh linh cùng thời với Ba Xà. Sao Răng Nanh có thể cho phép thứ cấp thấp diễu võ dương oai ở trước mặt nó? Vừa rồi ta cũng đã nói với ngươi rồi, thứ này tâm trí không cao, lại thấy trên người của ngươi phát ra chấn động như vậy, tất nhiên không dám mạo phạm tới." Cũng không thể trách hắn mau quên, cái Răng Nanh này dùng răng rất lâu trước kia luyện chế, hắn đã quên mình có lưu lại ý chí trên đó.
Cái gì? Ý chí Ba Xà được thêm trên chủy thủ đã dọa cho Thương Long sợ hãi đến mức cúi đầu áp tai? Bảo bối tốt nha! Hai mắt nàng sáng lên, nhẹ nhàng vỗ về Răng Nanh. Vũ khí kia tâm ý tương thông cùng nàng, lúc này lại còn truyền đến cảm giác dương dương đắc ý, giống như biết mình được chủ nhân xem trọng.
Chỉ có điều lại nói, loại rắn khổng lồ thích cuộc sống trong nước, uy áp của Ba Xà có thể dọa các sinh vật dưới nước cũng không có gì kỳ quái.Thời kỳ thượng cổ, đẳng cấp giữa các loài rất sâm nghiêm, người có địa vị thấp đối mặt với cấp cao cũng chỉ biết run rẩy.
Vậy chân thân của Trường Thiên rốt cuộc có hình dáng ra sao lại có thể khiến thứ trước mặt bị dọa không nhẹ.
"Nó cũng không lợi hại, khó trách không phải là đối thủ chân thân của ngươi."Nàng vốn định khen hắn hai câu nhưng nói ra sao biến thành như vậy?
"Ha ha ha!" Trường Thiên không nhịn được lên tiếng cười lớn: "Ngươi cho rằng đây là một con đã lớn? Con Thương Long này cũng chỉ mới hơn hai trăm tuổi mà thôi, còn lâu mới có thể trưởng thành, trong gia tộc Thương Long chỉ coi là đứa bé, nếu không ngươi có thể dễ dàng đả thương nó như vậy sao?"
Đứa bé! Chiều cao của nó đã vượt qua mười lăm mét, lại chỉ là bánh bao nhỏ non nớt nhất trong gia tộc Thương Long!
Mặt nàng tái mét rồi, khẩn trương nhìn về thủy vực chung quanh. Đánh nhỏ rồi sẽ không dẫn kẻ lớn ra chứ? Trường Thiên không ra được, chỉ có Răng Nanh trên tay để nàng cáo mượn oai hùm trước mặt bánh bao nhỏ Thương Long có tâm trí rất thấp, nếu mẹ nó tới còn có thể bị nàng lừa gạt sao?
"Ngươi không cần khẩn trương."Giọng nói Trường Thiên có vẻ rất vui, hiển nhiên thật lâu không vui vẻ như vậy rồi. " Sau khi Thương Long một trăm tuổi sẽ độc lập sinh tồn.Thân thể Thương Long trưởng thành dài hơn năm mươi trượng (500 thước), phần lớn sống trong biển lớn Đại Giang, tấm thủy vực này không lớn, căn bản không cung cấp nuôi dưỡng nổi, tối đa cũng chỉ thỏa mãn sức ăn của tiểu tử này thôi."
"Nó sẽ không sẽ tìm ta gây phiền toái chứ?"
Trường Thiên trả lời khẳng định: "Ừ, yên tâm đi, nó còn mong ngươi đi xa đấy."
Hô, đây là tin tức tốt duy nhất hôm nay! Nàng đi về phía trước hai bước, rất hài lòng thấy Thương Long sợ hãi lui lại hai bước.
Nàng thở phào nhẹ nhỏm, không hề để ý tới cự thú trước mắt xoay người rời đi.
Nàng và Trường Thiên không biết, vì con Thương Long tồn tại, chính là lý do thành chủ Nham thành lựa chọn con đường thủy này để làm lối thoát chạy trốn cuối cùng! Không biết con Thương Long này đã sống ở tấm thủy vực từ lúc nào, thành chủ đầu tiên đảm nhận Nham thành đã từng cứu nó, đã cùng nó lập một hiệp nghị, chỉ cần có người cầm ngọc bội tín vật thành chủ vào sông, nó không thể công kích.
Tình huống có thể sử dụng đến con đường thủy này đều rất khẩn cấp, hơn nữa phía sau sẽ có truy binh. Quả thật từng có hai Thành chủ bị ám sát rơi trong nước, mắt thấy sắp bị bắt được, kết quả truy binh theo sát phía sau bơi tới bị Thương Long vui vẻ một ngụm nuốt trọn. . .
Bánh bao nhỏ của gia tộc Thương Long này mới là thủ đoạn chạy trốn ngăn kẻ địch cuối cùng của các thành chủ. Tín vật thành chủ có hình dáng dài ngắn thế nào cũng chỉ có một mình Ôn Cách mới biết, ông ta vốn tưởng rằng Thương Long có thể báo thù cho mình, dễ dàng giết chết hai tiểu tử hại chết mình, nào biết trên người Ninh Tiểu Nhàn còn mang theo loại đồ nghịch thiên như Răng Nanh Ba Xà. Không có tín vật lại chạy trốn được trong đoạn thủy vực, hơn hai trăm năm qua, nàng là người đầu tiên rồi.
"Chết tiệt, hào quang Răng Nanh trên người của ta quả nhiên biết ẩn dấu nha, thời khắc mấu chốt mới có thể kích phát ra!"
Không nói nàng đắc chí như thế nào tiếp tục đi về phía trước, chỉ nói tới sau khi Phàn chân nhân thông qua bí đạo đi vào tiểu viện của Ôn Cách, mấy người kia không nói một lời đã xảy ra một trận ác đấu.
Bốn yêu quái đối diện thở hồng hộc, có một con khuôn mặt bao phủ trong khói đen bị lão đánh cho tàn phế. Chỉ có điều bản thân lão cũng không tốt hơn, trên bả vai bị pháp khí của đối phương gây ra một lỗ thủng to, máu tươi ồ ồ chảy ra. Mấy yêu quái kia chỉ có tu vi Hóa Hình trung kỳ nhưng bọn chúng thắng ở số lượng đông, mặc dù trong tay lão có vài món pháp bảo nhưng đấu đến bây giờ đã cảm thấy cố hết sức. ( chưa xong còn tiếp. ..)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top