Chương 124 : Trở lại Mộ gia

Bạch Mạt Lăng nhìn Mộ Chỉ Ly hiểu chuyện như vậy, trong lòng cũng được an ủi đồng thời cũng thấy đau lòng. Trời cao cho đứa nhỏ này nhiều khổ nạn lắm, cho dù là chỉ nghe thôi cũng thấy đau thương.

"Ly nhi, chuyện của Hàn Như Liệt ta cũng có nghe nói. Nơi này chỉ có một mình mẫu thân, con muốn khóc cứ khóc ra đi" Bạch Mạt Lăng vỗ bả vai Mộ Chỉ Ly lo lắng nói.

Chuyện tình như vậy đều để con bé gánh, tâm nàng mẫu thân này thật không đành lòng!

Nghe thấy lời Bạch Mạt Lăng, vẻ mặt Mộ Chỉ Ly cũng cứng lại, trầm mặt một lúc mới nói: "Con sẽ không ngã xuống,con tin hắn nhất định sẽ không có việc gì! Hắn đã nói hắn sẽ cùng con một đời một thế, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không để cho mình có việc" Lời dừng, Mộ Chỉ Ly cũng gằn nói: "Con tin tưởng hắn"

Chẳng qua câu nói này cũng không biết là nói cho Bạch Mạt Lăng hay nói cho chính mình nghe. Mộ Chỉ Ly không tự chủ nắm chặt quả đấm, nàng tuyệt đối không thể suy sụp xuống.

"Mẫu thân tin hắn tuyệt đối sẽ không bỏ lại con mà rời đi. Chỉ cần có hi vọng, năm năm sẽ qua rất nhanh" Trên mặt Bạch Mạt Lăng chậm rãi giương lên nụ cười: "Con gái, cố găng trưởng thành! Đến lúc đó không có người có thể trở ngại hai người các con"

Lúc trước thời điểm nàng và Mộ Thiên Tĩnh tách ra rất đau khổ, phải thừa nhận đau khổ của Ly nhi cũng không khác nhau, mà nàng cũng biết rõ nên nói gì để trấn an Mộ Chỉ Ly.

Chỉ cần có mục tiêu, có hi vọng, như vậy cuộc sống chờ đợi cũng không khó chịu đựng như vậy.

Mộ Chỉ Ly nhìn Bạch Mạt Lăng, gật mạnh đầu: "Con nhất định sẽ"

Sau đó, Mộ Chỉ Ly tu luyện càng thêm khắc khổ, so với trước kia càng thêm giành giật từng giây. Ý chí trở thành cường giả trong lòng nàng chưa bao giờ mạnh như thế, bởi vì nàng luôn nhớ đến nếu lúc trước nàng đủ mạnh, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như bây giờ.

Chuyện đã xảy ra nàng không có cách nào thay đổi, như vậy nàng chỉ có thể cố gắng để không bị giẫm lên vết xe đổ.

Bạch Mạt Lăng chăm sóc Mộ Chỉ Ly rất cẩn thận, có lẽ là vì tình thương của người mẹ đè nén nhiều năm cũng có chỗ để thể hiện, cho nên đối đãi với Mộ Chỉ Ly vô cùng tốt làm cho người ta líu lưỡi không nói nên lời.

Sinh hoạt trong cuộc sống, cũng làm cho quan hệ hai mẹ con Mộ Chỉ Ly và Bạch Mạt Lăng càng tốt. Giữa hai người vốn cũng không có hiềm khích gì, Mộ Chỉ Ly chưa bao giờ oán hận Bạch Mạt Lăng, cho nên quan hệ hai mẹ con quả thực là tốt đến không thể tốt hơn.

Cùng lúc đó, Mộ Chỉ Ly và Bạch Thừa Duẫn cũng thân thiết hơn. Không nghĩ tới lúc trước mình cứu lại là biểu ca của mình, đương nhiên, Bạch Thừa Duẫn càng kinh ngạc hơn.

Khó trách lúc trước hắn nhìn thấy Mộ Chỉ Ly sẽ cảm thấy thân thiết, hóa ra là biểu muội của mình! Đối với vị biểu muội nhiều năm chưa từng gặp này, đương nhiên Bạch Thừa Duẫn đối với nàng vô cùng tốt.

Cơ hồ có cái gì tốt cũng sẽ nghĩ đến Mộ Chỉ Ly, Bạch Thịnh Triều, Bạch Mạt Lãnh cùng Bạch Mạt Thanh cũng thường xuyên đến thăm Mộ Chỉ Ly. Không phải vì tiềm lực hay thực lực của Mộ Chỉ Ly, chỉ vì bọn họ là thân nhân, vì bọn họ thiếu Mộ Chỉ Ly nhiều.

Trạng thái tinh thần Mộ Chỉ Ly vốn không tốt, nhưng ở dượi sự ấm áp của thân tình cũng tốt hơn nhiều. Nhìn qua thì cũng không có việc gì, nhưng Thiên nhi và Mộ Dật Thần là người quen thuộc nàng nhất tự nhiên cũng nhìn ra đây chỉ là bề ngoài.

Tầm quan trọng của Hàn Như Liệt đối với nàng ấy, làm sao có thể dễ dàng đứng lên như thế được? Những lúc Mộ Chỉ Ly chỉ có một mình, nàng sẽ thành bộ dạng khác, hoặc là liều mạng tu luyện, hoặc là lẳng lặng ngồi đó ngẩn người.

Thiên nhi cũng phát hiện Mộ Chỉ Ly không hề mặc áo trắng nữa rồi, mà là mặc vào y phục màu đỏ tươi.

Giống như bộ huyết y lần trước nàng mặc, một thân hồng bào giống như Hàn Như Liệt! Nàng đem những bộ y phục màu trắng cất đi, sau đó chỉ có nữ tử một thân hồng bào.

Dáng vẻ Mộ Chỉ Ly vốn khuynh thành, mặc y phục màu đỏ vào cũng có một phen ý nhị khác. Ít đi một một phần vân đạm phong khinh, nhưng nhiều hơn một phần quyến rũ yêu dã, nàng lúc trước nội liễm bây giờ đã chân chính trưởng thành lên.

Trong chớp mắt, từ khi Mộ Chỉ Ly tỉnh lại ở Bạch gia cũng ngây người mười ngày.

Mười ngày mặc dù không dài, nhưng Bạch gia dù sao cũng là nhà của Mộ Chỉ Ly, cho nên dù thời gian không lâu nhưng nàng đối với Bạch gia cũng sinh ra cảm giác thân thiết.

Từ sau khi Mộ Chỉ Ly trở về, Bạch Mạt Lăng cũng không chỉ ở trong sân mình nữa, bọn hạ nhân rối rít nói vị tiểu tư ngây ngươi trong sân hai mươi năm rốt cục cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Ngày hôm đó, Mộ Chỉ Ly đi tới phòng Bạch Mạt Lăng.

Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, trên mặt Bạch Mạt lăng hiện lên vẻ mừng rỡ: "Ly nhi, con đã đến rồi"

"Mẫu thân, con tới là có chuyện muốn nói với người" Mộ Chỉ Ly chậm rãi lên tiếng nói, trải qua mấy ngày vì nguyên nhân của bản thân, cũng có rất nhiều chuyện không có nói với Bạch Mạt Lăng.

Nghe vậy, Bạch Mạt Lăng cười lên tiếng: "Ừ... Muốn nói gì?"

"Mẫu thân, nếu con đoán không sai thì Lôi gia trong thời gian ngắn sẽ không động đến Bạch gia, vì chuyện Trục Đỉnh Tái Sự lần này bọn hắn cũng vội đến vỡ đầu sứt trán, có thể nói là trong một thời gian nữa Bạch gia an toàn, nhưng mà chiến tranh giữa Bạch gia cùng Lôi gia sớm muộn gì cũng xảy ra, con muốn biết cái nhìn của gia tộc đối với sự việc này?"

Tuy nói hiện tại nàng đã là một phần tử của Bạch gia, nhưng mà những lời như thế này nàng cũng không cách nào hỏi những người khác của Bạch gia, chỉ có thể hỏi mẫu thân mình.

Bạch Mạt Lăng gật đầu: "Con nói không sai, hai gia tộc chúng ta sớm muộn cũng xảy ra chiến tranh, ngay từ lúc đầu hai nhà chỉ có thể tồn một kết cục.

Thái độ của gia tộc đương nhiên là chiến! Những năm gần đây thực lực của gia tộc cũng cường đại lên không ít, nhưng mà so với Lôi gia thì vẫn có chênh lệch nhất định. Cũng may hiện tại Lôi gia đang bận rộn cho nên chúng ta cũng có thêm thời gian"

Nghe thấy những lời này của Bạch Mạt Lăng, Mộ Chỉ Ly cũng không kinh ngạc, đây đều là trong dự liệu của nàng: "Mẫu thân, hôm nay con chuẩn bị rời đi. Con còn có nhiều chuyện phải làm, Lôi gia là cừu địch của con, đến lúc đó con nhất định sẽ san bằng Lôi gia"

Trong mắt Mộ Chỉ Ly dấy lên lửa giận, nàng chưa từng nghĩ tới nàng sẽ hận gia tộc kia nhiều như vậy. Nhưng nếu không san bằng Lôi gia, nàng sẽ không họ Mộ!

"Quái vật lớn như Lôi gia, con định đối mặt thế nào? Hài tử, thù của con, hận của con, ta có thể hiểu, nhưng tất cả chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn" Bạch Mạt Lăng lên tiếng nói, nàng biết sự hận thù của Mộ Chỉ Ly đối với Lôi gia, nhưng mà tuyệt đối không thể lỗ mãng, dù sao Lôi gia cũng không phải là thùng cơm.

Nhìn Bạch Mạt Lăng khẩn trương, Mộ Chỉ Ly biết suy nghĩ của nàng, lập tức giải thích: "Yên tâm đi, ngay từ khi con biết thân thế của mình thì con đã bắt đầu chuẩn bị chuyện đối phó Lôi gia rồi, đến bây giờ cũng đã chuẩn bị hơn phân nửa rồi

Cho dù không phát sinh chuyện của Liệt, con cũng vẫn đến cửa tìm hắn! Chẳng qua là bây giờ đẩy nhanh tốc độ thôi"

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Mộ Chỉ Ly, Bạch Mạt Lăng biết con bé cũng không phải lừa mình. Nhất là lúc nghe con nói thời điểm biết thân thế đã chuẩn bị rồi, lòng của nàng cũng rung động....

"Mẫu thân, ông nội của con nói phụ thân con lúc trước là do người dùng cấm pháp, nhiều năm như vậy vẫn sống ở trong quan tài băng duy trì bộ dạng ban đầu, làm thế nào thì phụ thân mới tỉnh lại?"

Lúc trước nàng nghĩ khi nào gặp được mẫu thân thì sẽ dẫn mẫu thân về Mộ gia để thức tỉnh cha nàng, như vậy cả nhà nàng sẽ được đoàn tụ. Hôm nay thấy mẫu thân, đương nhiên nàng sẽ đề cập đến chuyện của phụ thân.

Nghe thấy lời Mộ Chỉ Ly, Bạch Mạt Lăng cũng trầm mặc. Trên mặt lơ đãng toát ra sầu bi làm tâm Mộ Chỉ Ly nhói lên, chẳng lẽ không phải như gia gia nói?

Sau một lúc lâu, Bạch Mạt Lăng mới ngẩng đầu lên: "Lúc trước phụ thân con hẳn là phải chết, ta thi triển bí pháp của gia tộc để bảo vệ thân thể của hắn, nhưng mà cũng không có cách nào làm phụ thân ngươi tỉnh lại"

"Vì sao?"

"Bởi vì một khi ta đem bí pháp giải trừ, thì phụ thân con cũng trực tiếp chết, trừ phi con có thể vào lúc hắn sắp chết có thể cứu hắn, nhưng mà có rất ít khả năng này sẽ tồn tại" Vừa nói, khóe miệng Bạch Mạt Lăng giương lên độ cong tự giễu.

Những năm này nàng trăm tính ngàn nghĩ xem làm thế nào để cứu sống Mộ Thiên Tĩnh, cũng là tin tức Bạch Mạt Lăng nghe ngóng nhiều nhất, nhưng cuối cùng cũng chỉ lấy được một kết quả – không thể nào.

Dần dần nàng cũng chấp nhận sự thật này, ai bảo lúc trước Lôi Tiêu Quân không nghĩ cho Mộ Thiên Tĩnh sống, chỉ có thể chết! Đây cũng là một trong những lý do vì sao mà nàng cực kỳ thống hận Lôi Tiêu Quân.

Mộ Chỉ Ly tâm trầm xuống, cũng chưa từ bỏ ý định lần nữa hỏi: "Rốt cuộc là làm thế nào mới cứu được phụ thân?"

"Trừ phi chúng ta tìm được dược sư có thể luyện chế ra đan dược thập phẩm, ngoài ra cũng không tìm được cách khác. Mà trước mắt đại lục Thiên Huyền còn chưa có xuất hiện người có thể luyện chế ra đan dược thập phẩm, dược sư mạnh nhất cũng chỉ luyện chế ra được đan dược cửu phẩm thôi"

Trên mặt Bạch Mạt Lăng tràn đầy vẻ thê lương, rõ ràng là có phương pháp cứu chữa nhưng lại không làm được, như vậy là thống khổ nhất.

"Đan dược thập phẩm?" Mộ Chỉ Ly cũng trầm mặc, nhưng mà lòng của nàng cũng buông lỏng mấy phần. Cái này tuy rất khó, nhưng ít nhất cũng không phải là không có hi vọng!

Bạch Mạt Lăng thấy Mộ Chỉ Ly trầm mặc, cũng an ủi: "Đừng quá khổ sở". Mặc dù Mộ Thiên Tĩnh không có ở bên cạnh nàng, nhưng mà hắn vẫn luôn luôn ở trong lòng nàng chưa từng rời đi.

Nhưng mà câu tiếp theo của Mộ Chỉ Ly cũng làm cho Bạch Mạt Lăng sững sờ: "Mẫu thân, tin tưởng con, con nhất định sẽ cứu được phụ thân! Cho ta thời gian, ta nhất sẽ làm được"

Nàng tin tưởng y thuật của mình, cũng tin tưởng thiên phú luyện đan của mình, trên thế giới này chưa có người nào làm được không có nghĩa là nàng không làm được

"Con là dược sư?" Bạch Mạt Lăng phát hiện mình đúng là không hiểu rõ con gái của mình, thậm chí có rất nhiều chuyện nàng không biết. Nàng vốn chỉ thấy thực lực của Mộ Chỉ Ly mạnh, nhất định là đem tất cả thời gian để tu luyện, không nghĩ tới con bé cũng là dược sư, thật là ngoài dự đoán của nàng.

Mộ Chỉ Ly cười gật đầu: "Hiện tại con đã có thể luyện chế ra đan dược thất phẩm, con tin chắc sẽ có một ngày ta luyện chế ra được đan dược thập phẩm!"

Bạch Mạt Lăng che miệng, trong mắt tràn đầy rung động. Dược sư có thể luyện chế ra thất phẩm đan dược! Tài nghệ luyện đan của Ly nhi lại cao như thế, phải biết rằng cả đại lục Thiên Huyện dược sư có thể đạt đến trình độ này đều là tồn tại quý hiếm, không thể nghi ngờ Mộ Chỉ Ly đúng là một thiên tài dược sư!

Tâm tĩnh mịch đã lâu nay nghe Mộ Chỉ Ly nói cũng dậy lên hi vọng: "Mẫu thân tin tưởng con!" Ở trên người con gái mình, nàng thấy rất nhiều kỳ tích, chuyện không thể tin lúc này cũng tin.

"Mẫu thân, hôm nay con sẽ rời đi" Mộ Chỉ Ly mỉm cười nói.

Nhưng mà, lúc này, Bạch Mạt Lăng đột nhiên nói: "Ly nhi,trước đó, con có thể đưa ta đến Mộ gia hay không? Ta muốn đi đến làm bạn bên người phụ thân con"

Giọng nói của Bạch Mạt Lăng mang theo tia run rẩy, nhiều năm như vậy người này làm nàng mơ mộng, không có lúc nào là nàng không muốn nhìn thấy hắn. Lúc trước vì gia tộc nên nàng không thể đi ra ngoài, nhưng mà bây giờ tất cả cũng đã giải trừ, nàng muốn đi nhìn hắn, điên cuồng muốn đi.

Mộ Chỉ Ly ngẩn ra, nhìn bộ dạng Bạch Mạt Lăng cũng hiểu được tình cảm nồng đậm của mẫu thân dành cho phụ thân, mặc dù đã qua hai mươi năm, phần tình cảm này chẳng những không phai nhạt ngược lại càng nồng đậm.

Khóe miệng chậm rãi nhếch lên độ cong: "Được!" Nàng và mẫu thân cũng giống nhau, mẫu thân đợi hai mươi năm, mà nàng chỉ phải chờ năm năm thôi.

.........

Ở dưới sự đưa tiễn của người Bạch gia, Mộ Chỉ Ly, Bạch Mạt Lăng, Thiên nhi cùng với Mộ Dật Thần cùng nhau rời đi Bạch gia.

Nhìn Bạch gia mơ hồ ở phía xa, Mộ Chỉ Ly cảm thấy tâm mình buông lỏng. Lúc trước nàng vẫn lo lắng thái độ của Bạch gia, mà tất cả lại đều phát triển theo chiều hướng tốt, nàng cuối cùng cũng không cần phải đối phó với Bạch gia.

Trong đầu lại hiện lên thân ảnh màu đỏ, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt, chúng ta cũng như thế phải không?

Thiên Thăng quốc.

Địa vị hôm nay của Mộ gia ở Thiên Thăng quốc có thể nói là vô cùng quan trọng, ở trong thời gian phát triển mấy năm đã chân chính trở thành đại gia tộc.

Mặc dù thời gian phát triển cũng không lâu, nhưng mà nội tình của bọn họ hôm nay đã không khác gì gia tộc lâu năm ở Thiên Thăng quốc. Điểm này làm cho người Thiên Thăng quốc rất hiếu kỳ, không biết vì sao Mộ gia trong thời gian ngắn lại có thể phát triển được đến như ngày hôm nay.

Không thể nghi ngờ, mọi người Thiên Thăng quốc đối với Mộ gia vô cùng kính sợ, thần tượng Mộ Chỉ Ly của bọn họ là người của Mộ gia, người nào mà không kính sợ với Mộ gia? Còn có không ít thế lực muốn làm thân với Mộ gia.

Phàm là người có quan hệ với Mộ gia đi ra ngoài đều rất vẻ vang, Quốc vương Thiên Thăng quốc Hiên Viên Long thái độ đối với Mộ gia cũng cực kỳ khách khí, cũng may người Mộ gia cũng không phải là hạng người phách lối, cũng đều có chừng mực.

Cũng vì vậy mà ấn tượng của mọi người với Mộ gia lại càng tốt. Nhất là một lần Mộ Chỉ Ly trở lại năng lực đó làm cho mọi người bội phục! Mộ Chỉ Ly chính là anh hùng của Thiên Thăng quốc bọn họ, là mục tiêu mà bọn họ theo đuổi.

Hiện tại đệ tử ưu tú nhất của Mộ gia là Mộ Hàn Mặc, nghe nói Mộ Hàn Mặc rất có thể trở thành gia chủ kế nhiệm của Mộ gia. Mộ Hàn Mặc này ngọc thụ lâm phong, phong độ cùng thực lực đều đứng số một, số hai, nghiễm nhiên trở thành đối tượng mà các cô gái trẻ Thiên Thăng quốc hoài xuân.

Thời điểm đám người Mộ Chỉ Ly trở lại Thiên Thăng quốc cũng thường xuyên nghe thấy lời đồn đại về Mộ gia trong miệng người khác, mỗi lần nghe thấy trên mặt nàng đều xuất hiện nụ cười.

Xem ra, lúc mình không có ở đây Mộ gia phát triển vô cùng tốt, trở lại Thiên Thăng quốc nàng có cảm giác thấy tất cả đều trở nên thân thiết. Ở chỗ này nàng nhớ lại rất nhiều, hoặc tốt hoặc không tốt, nhưng đối với nàng bây giờ thì đều là thứ để hoài niệm.

Bốn người Mộ Chỉ Ly xuất hiện tự nhiên là làm cho nhiều người Thiên Thăng quốc chú ý, bốn người này vừa nhìn là biết bất phàm, mặc dù bọn họ không có biểu lộ ra, nhưng mà khí chất đó vừa thấy là biết không đơn giản.

"Ngươi có cảm thấy nữ tử trẻ tuổi kia giống Mộ Chỉ Ly?" Một nam tử đánh giá đám người Mộ Chỉ Ly nói với nam tử bên cạnh.

Người bên cạnh khinh bỉ liếc hắn một cái: "Nói mò cái gi! Ngươi không biết là Mộ Chỉ Ly đều mặc áo trắng sao? Nàng này mặc lại là áo đỏ, ngươi bị mù màu?"

"Nói như vậy cũng đúng, nhưng mà nàng lớn lên thật giống, trước kia ta từng nhìn thấy từ xa xa"

"Ánh mắt của ngươi có thể thấy rõ sao? Đừng có mà ở đây đoán mò!"

Hai người Thiên nhi và Mộ Dật Thần nghe thấy hai người phía sau nói chuyện cũng nở nụ cười, Chỉ Ly đột nhiên thay đổi trang phục làm cho nhiều người không nhận ra nàng ấy, dù sao nhiều năm qua áo trắng đã trở thành biểu tượng của nàng ấy.

Trên mặt Bạch Mạt Lăng cười mỉm, không nghĩ tới con gái của mình lại nổi danh như vậy, đương nhiên nàng cũng vô cùng cao hứng. Nhưng mà sâu trong đáy mắt là nồng đậm lo lắng, nàng lo lắng người Mộ gia không tha thứ cho nàng.

Một màn thảm thiết lúc trước cũng đều là mình mang đến cho bọn họ, trên đường đi trong lòng nàng không ngừng nghĩ đến vấn đề này, nhưng mà nàng cũng đã chuẩn bị tốt, cho dù bọn họ có đối đãi với mình thế nào, mình đều nhất định cầu mong sự tha thứ của bọn họ mới thôi.

Rất nhanh, mọi người đi tới cửa của Mộ gia.

So với lúc trước Mộ Chỉ Ly rời đi, đại môn Mộ gia sửa lại một lần, dù sao lúc trước chuyện người Hoàng gia cũng khiến cho đại môn hỏng.

Nhưng mà lần này Mộ Chỉ Ly cũng không chọn đi từ đại môn vào, mà mang theo đám người Bạch Mạt Lăng bay vào. Với tu vi của bọn họ thì những hộ vệ xem như không có.

Nàng biết mẫu thân mình lo lắng điều gì, nếu như gia chủ bọn họ ra ngoài nghênh đón mình nhìn thấy mẫu thân cũng không sẽ xảy ra chuyện gì, vì tránh cho những việc này nàng lực chọn trực tiếp đi vào.

Đám người Bạch Mạt Lăng tự nhiên cũng biết rõ nguyên nhân Mộ Chỉ Ly làm như vậy, cả đám đều không nói gì. Bạch Mạt Lăng vô cùng khẩn trương, nhìn Mộ gia, nơi này làm cho nàng vô cùng áy náy.

"Thiên nhi, Dật Thần, các ngươi đi tìm Hàn Mặc hoặc là đi đến viện ta nghỉ ngơi chút, ta đi mang mẫu thân gặp gia chủ trước" Mộ Chỉ Ly lên tiếng nói.

"Ngươi đi đi, chúng ta đi đến sân của ngươi trước" Thiên nhi cười nói, nàng đã từng tới nơi này, sân viện Mộ Chỉ Ly ở đâu nàng cũng biết rõ.

Mộ Kình Lệ lúc này đang ở trong thư phòng của mình, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ trong mắt hiện lên sự tư niệm. Kể từ khi Mộ Chỉ Ly rời đi ông đều lo lắng cho an nguy của nàng, trong gia tộc đệ tử đông đảo, nhưng ông chỉ có một cháu gái duy nhất.

Gia tộc có được ngày hôm nay tất cả cũng đều nhờ Mộ Chỉ Ly, ông vì cháu gái của mình mà thấy tự hào, mà ông cũng càng lo lắng thế giới bên ngoài nguy hiểm Chỉ Ly có thể gặp nguy hiểm hay không.

Dù sao ông biết rõ ý nghĩ của Mộ Chỉ Ly, khi thời cơ đến cháu nó nhất định sẽ đi tìm Lôi gia cùng Bạch gia, mà ông chính là lo lắng chỗ này, đại lục to lớn như vậy muốn rung chuyển đâu sễ dàng?

Ông cũng hi vọng có thể báo thù bọn hắn, nhưng mà ông biết rõ nguy hiểm này, so với báo thù ông tình nguyện Chỉ Ly có thể sống tốt. Ông vẫn không ngăn cản Mộ Chỉ Ly, cái này vốn là mục tiêu phấn đấu của nàng ấy.

"Chỉ Ly, nhất định phải bình an trở về!" Mộ Kình Lệ thì thào nói.

"Cháu đây không phải đã trở lại sao" Mộ Chỉ Ly không nghĩ tới mình vừa về đầu tiên đã nghe thấy lời nói quan tâm của Mộ Kình Lệ, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Đối vị lão nhân này, nàng vẫn thông cảm, ông thân là gia chủ có quá nhiều bất đắc dĩ, nàng thấy may mắn vì lúc trước mình tha thứ cho gia gia của mình, cũng vì vậy mà nàng mới có được một phần thân tình này.

Đột nhiên xuất hiện lời nói làm cho Mộ Kình Lệ cảnh giác, nhưng mà nghe thấy giọng nói quen thuộc cũng làm cho hắn ngây người, kinh ngạc xoay người lại quả nhiên thấy ngoại tôn nữ mình mong nhớ đứng trước mặt mình!

"Chỉ Ly, cháu đã trở lại" Mộ Kình Lệ nở nụ cười vô cùng vui vẻ.

Mộ Chỉ Ly nhìn Mộ Kình Lệ đột nhiên phát hiện vị gia chủ nghiêm nghị này đã già, hai bên tóc mai đã xuất hiện tóc trắng, cặp mắt sắc bén lúc này cũng hơi đục ngầu. Nàng đột nhiên ý thức thức trước mặt chẳng qua chỉ là lão nhân thường nghĩ tới ngoại tôn nữ thôi.

"Ông nội, cháu trở lại thăm ông" Mộ Chỉ Ly chậm rãi lên tiếng nói: "Dạo này tốt không?"

"Tốt, tốt, mọi chuyện đều tốt! Bây giờ cháu thế nào rồi?" Mộ Kình Lệ cười hỏi, khuôn mặt vốn nhàn nhạt ưu sầu nhìn thấy Mộ Chỉ Ly cũng hoàn toàn biến mất.

"Nhìn cháu cũng biết cháu vô cùng tốt, là cháu bất hiếu, đã lâu không trở lại thăm ông" Mộ Chỉ Ly áy náy nói, kể từ khi rời khỏi Thiên Thăng quốc, nàng rất ít trở lại gia tộc, không có thời gian đến thăm vị lão nhân này.

Mộ Kình Lệ khoát tay áo: "Ông nội biết, nơi này không phải thiên hạ của cháu , chỉ có ở bầu trời rộng lớn bao la bên ngoài kia mới là nơi cháu phát triển. Chỉ cần lúc rảnh rỗi trở lại nhìn ông một chút là được rồi"

Mộ Chỉ Ly đi tới bên cạnh Mộ Kình Lệ, khoác tay Mộ Kình Lệ, cười nói: "Gia gia, lần này trở về cháu mang thêm về một người cho ông, ông đi xem với cháu một chút đi, cháu hi vọng ông có thể tiếp nhận người này"

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Mộ Kình Lệ càng sâu, theo hắn xem ra thì Mộ Chỉ Ly nhất định là dẫn hắn đi gặp Hàn Như Liệt rồi! Xem ra hai người này đã quyết định ở chung một chỗ! Như vậy cũng tốt, tiểu tử Hàn Như Liệt kia hắn tin được!

"Tốt, tốt! Người cháu mang về ông nhất định sẽ tiếp nhận"

Tốc độ hai người rất nhanh, trong chớp mắt đã đi tới trong viện, nhưng mà trên mặt Mộ Kình Lệ vốn mang nụ cười sau khi nhìn thấy người thì nụ cười cũng trên mặt cứng lại!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top