Chương 105: Thân phận của Mộ Dật Thần
Sau khi Ngạo Khinh Cuồng nghe thấy tin tức Ngạo Diễm và Tô Nhược Liễu trở lại thì lấy tốc độ nhanh nhất trước tiên chạy tới nghị sự đường, ngay cả phong độ của Thiên Lang Vương cũng không quan tâm, dù sao chân tướng này thật sự rất quan trọng
Nhìn thấy Ngạo Khinh Cuồng, trên mặt Ngạo Diễm và Tô Nhược Liễuđều lộ ra nụ cười.
"Cha, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?"
Ngạo Diễm trấn an tâm tình Ngạo Khinh Cuồng , nói: "Bình tĩnh chớ nóng, chờ Mộ Dật Thần tới rồi đồng thời nói."
Tầm mắt mọi người rối rít dời về phía cửa chính, chờ Mộ Dật Thần xuất hiện, trong lúc nhất thời, không khí trong nghị sự đường lần nữa ngưng đọng. Song, tốc độ của Mộ Dật Thần cũng là làm cho người ta toát mồ hôi. . . . . .
Dù sao Mộ Dật Thần cũng không có vội vã , sâu trong lòng hắn đối với này thân thế này cũng không có quá nhiều để ý, dù sao từ khi hắn xuất hiện ở trên thế giới này thì bắt đầu ở cùng với Mộ Chỉ Ly , Mộ Chỉ Ly chính là người thân của hắn
Hơn nữa là lúc này hắn suy nghĩ, nếu người tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang tiến hành bao vây tấn công hắn ..., hắn nên chạy trốn như thế nào. Từ thái độ lúc trước của tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang liền có thể nhìn ra hiện tại, cưỡng chế không cho mình rời đi chính là biểu lộ thái độ của bọn hắn.
A Địa lúc này đừng nói tới có bao nhiêu buồn bực, ông thật hy vọng tiểu tổ tông phía sau này có thể đi nhanh một chút, nhân vật quan trọng của gia tộc đều ở nghị sự đường chờ nhưng hết lần này tới lần khác ông lại không thể trách móc được.
Thái độ của lão gia chủ lúc nãy ông nhìn nhất thanh nhị sở, trong tim của ông đã tin tưởng Mộ Dật Thần cũng không phải là Thiên Lang Vương giả mạo, ông làm sao dám thúc dục? Vạn nhất mình bị ghi hận nên làm thế nào cho phải.
Cước bộ không chút hoang mang, sau một hồi lâu hai người mới tới nghị sự đường.
Mặc dù Mộ Dật Thần để cho mọi người đợi lâu như vậy nhưng trước mặt Ngạo Diễm và Tô Nhược Liễu không có lộ ra chút bất mãn nào , dường như đây là điều đương nhiên.
"Cót két" cửa lớn của nghị sự đường bị mở ra.
Mộ Dật Thần tiến vào trong tầm mắt của mọi người, nhìn Mộ Dật Thần , tinh thần Ngạo Diễm rung lên , đáy mắt ba động lại càng vô cùng phức tạp, nhưng trên mặt kích động lại không thể che giấu được.
Tô Nhược Liễu cái gì cũng không nói, hai hàng nước mắt chính là không ngừng chảy xuôi xuống . . . . . Loại cảm giác huyết mạch tương liên này bà có thể nào không cảm giác được, bà không nghi ngờ chút nào nam tử áo tím trước mặt mình chính là con của mình!
Tô Nhược Liễu đi tới trước mặt Mộ Dật Thần, cố gắng kéo tay Mộ Dật Thần, Mộ Dật Thần cũng là lui về phía sau một bước tránh qua, tránh né động tác này. Nhìn nữ nhân trước mắt, hắn có một loại cảm thụ rất kỳ lạ, một loại cảm thụ chưa bao giờ có.
Nhìn Mộ Dật Thần theo bản năng kháng cự, nước mắt của Tô Nhược Liễu lại càng không ngừng chảy xuôi xuống, giọng nói mang theo một tia run rẩy nói: "Hài tử, hài tử của ta!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, Mộ Dật Thần cũng không ngoại lệ.
Ngạo Khinh Cuồng lại càng kinh ngạc nhìn Mộ Dật Thần, đây là ý gì? Mộ Dật Thần là hài tử của mẫu thân, như vậy mình là? Nghĩ đến tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang chỉ có một vị Thiên Lang Vương , thân hình run lên, chẳng lẽ mình mới là giả mạo?
Nghĩ đến cái khả năng này, Ngạo Khinh Cuồng chỉ cảm thấy lực lượng của mình đang dần dần biến mất. Qua nhiều năm như vậy, hắn chưa từng có hoài nghi tới thân phận của mình, lúc trước còn lời thề son sắt nói rằng Mộ Dật Thần mới là giả mạo, thì ra mình mới là giả sao? Đây là một chuyện cỡ nào buồn cười . . . . .
"Gia chủ, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?" A Vũ lúc này đã ở trong nội đường của nghị sự đường, nghe được lão gia chủ thừa nhận thân phận của Mộ Dật Thần, đương nhiên ông rất vui mừng, chẳng qua là khúc chiết trong chuyện này dường như không phải là đơn giản như vậy.
Ngạo Diễm chú ý tới biểu hiện Ngạo Khinh Cuồng , vỗ vỗ bả vai Ngạo Khinh Cuồng , nói: "Mọi người nghe ta nói tỉ mỉ, vốn tưởng rằng chuyện này đời này ta cũng sẽ không nói ra, cũng là không nghĩ tới một khắc kia Mộ Dật Thần mới ra đời đã mất tích rốt cục đã trở về!"
Tầm mắt mọi người rối rít rơi vào trên người Ngạo Diễm, mới ra đời được một khắc thì đã mất tích, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra. Mọi người trong lúc mơ hồ cảm thấy lúc ban đầu tuyệt đối xảy ra chuyện tình gì rất lớn.
"Ngạo Khinh Cuồng và Mộ Dật Thần chính là huynh đệ ruột thịt!" Ngạo Diễm vừa mở miệng, chính là ném ra quả bom nặng nghìn cân.
Ngạo Khinh Cuồng và Mộ Dật Thần đồng thời ngẩn ra, kinh ngạc nhìn đối phương. Dĩ nhiên bọn họ là huynh đệ ruột thịt? Quả thực trời cao mở ra một chuyện vui đùa quá trớn.
Mặc dù Ngạo Khinh Cuồng kinh ngạc, nhưng so với cảm xúc lúc trước tốt hơn nhiều, ít nhất mình cũng không phải là giả mạo rồi, cha mẹ thật sự, hết thảy cũng là thật. . . . . .
Con ngươi của Mộ Dật Thần nhìn chằm chằm Ngạo Diễm, vào giờ khắc này cái gì chạy trốn đã bị hắn hoàn toàn quên, vào giờ khắc này, trong tim của hắn bộc phát ra một cỗ tò mò mãnh liệt , hắn muốn biết đến tột cùng năm đó có chuyện gì xảy ra.
Ngạo Diễm than nhẹ một tiếng, vào giờ khắc này, uy nghiêm của lão gia chủ mọi người chỉ thấy được một tia rất bất đắc dĩ và già nua: "Ngày đó, Nhược Liễu tổng cộng sinh hạ hai đứa bé. Lão đại Ngạo Khinh Cuồng và lão nhị Mộ Dật Thần, lúc ấy trên người Mộ Dật Thần chính là xuất hiện đặc thù Thiên Lang Vương, ta cùng với Nhược Liễu rất mừng rỡ.
Song, Thủy Thiên Bằng không biết từ chỗ nào chiếm được tin tức kia, đã sớm mai phục tới đây. Hài tử vừa ra đời, bọn họ chính là vọt đi vào. Bọn họ nhân số đông đảo, hiển nhiên đối với chuyện cướp lấy hài tử này đã tính toán, mà Mộ Dật Thần đã bị bọn họ đoạt đi!"
Nghe lời nói của Ngạo Diễm ..., người ở chỗ này đều lâm vào trầm mặc. Lời của Ngạo Diễm mặc dù bình thản, nhưng bọn họ lại có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc ấy là như thế nào.
"Sau khi chuyện đó phát sinh, ta và Nhược Liễu đã không ngừng đi tìm kiếm, chỉ là một chút tin tức cũng chưa từng nhận được .Nhân tộc Thiên Thủy Bằng lúc ấy tham dự chuyện này đều đã chết hết, chúng ta vô ích có thể tìm ra.
Song, một đời Thiên Lang Vương mới đã sinh ra, hơi thở Thiên Lang Vương trên người của ta sẽ dần dần tiêu tán, chẳng qua là trong gia tộc tuyệt đối không thể không có Thiên Lang Vương, nếu không đây tuyệt đối là tai nạn rất lớn. Bất luận là bên trong gia tộc hay là ngoại bộ, với nhiều loại nguyên nhân chúng ta chỉ có một lựa chọn!"
Ánh mắt Ngạo Diễm nhìn phía nơi xa, trên mặt càng giống là nhớ lại cảnh tượng lúc đó, trong mắt hiện đầy thống khổ và giãy dụa: "Nghe theo lời A Đại trưởng lão..., chúng ta thông qua bí pháp đem hơi thở của Thiên Lang Vương còn lại trên người của ta đều chuyển dời đến trên người Khinh Cuồng, cũng chính vì vậy, Khinh Cuồng trở thành một tân Thiên Lang Vương. Chẳng qua là, A Đại trưởng lão lúc đó đã chết, vì ông ấy đã dùng công lực cả đời của mình để bảo tồn hơi thở Thiên Lang Vương để không tiêu tan trên người Khinh Cuồng."
Trên mặt mọi người lộ ra thần sắc chợt hiểu, lời nói của Ngạo Diễm mặc dù đơn giản, nhưng đem tất cả vấn đề đều giải thích rõ ràng. Đây chính là nguyên nhân xuất hiện hai Thiên Lang Vương. . . . . .
"Qua nhiều năm như vậy, chúng ta bôn ba khắp nơi, chính là tìm kiếm tin tức của Dật Thần a. . . . . ." Tô Nhược Liễu lúc này đã khóc không thành tiếng, hài tử dưới mi mắt chính mình bị đoạt đi, bà lại không có biện pháp bảo vệ con cho tốt, mỗi lần nghĩ tới sự kiện này bà chỉ cảm thấy tâm khó chịu như đao cắt .
A Vũ trước mặt mang theo nồng đậm cảm khái, ông biết Mộ Dật Thần tuyệt đối không phải là giả mạo , hơn nữa thân thế của hắn rất nhiều ẩn tàng, nhưng khi thời điểm điều bí mật này sau khi được công bố, lại làm cho người ta kinh ngạc như vậy
Mộ Dật Thần nhìn nữ nhân trước mặt không ngừng khóc, cũng nói không ra lời. Có lẽ là bởi vì chưa từng nghĩ tới thân thế của mình, cho nên ở thời điểm biết được có một loại mờ mịt, mờ mịt đến không biết mình nên làm những gì.
Ngạo Diễm đi tới trước mặt A Vũ nặng nề bái một cái: "A Vũ, cám ơn ngươi giúp ta tìm được nhi tử!"
Cử động của Ngạo Diễm làm cho A Vũ sợ đến giật mình một cái, nhanh chóng lên tiếng nói: "Lão gia chủ, ngài làm như vậy, ta không chịu nổi a! Nếu không phải là có Thiên Lang Vương ..., ta còn không thoát khỏi chiến trường Thiên Huyền, đáng ra là ta phải vô cùng cảm kích Thiên Lang Vương mới đúng!"
Tô Nhược Liễu không có để ý lời của những người khác nói, tầm mắt của bà vẫn dừng lại ở trên người Mộ Dật Thần, dường như bất luận nhìn thế nào đều cảm thấy nhìn không đủ. Trên người Mộ Dật Thần tản ra một cỗ khí cường đại vương giả, áo màu tím khiến cho hắn thoạt nhìn càng cao quý bức người, chẳng qua là lẳng lặng đứng ở nơi đó đã làm cho người ta có một loại cảm giác không thể tới gần.
"Rốt cuộc tìm được con, con trai của ta. Con có thể tha thứ cho mẫu thân?" Giọng nói của Tô Nhược Liễu mang theo chút run rẩy, những năm gần đây mỗi ngày mỗi đêm bà đều nghĩ tới hắn, hiện tại nhi tử đang ở trước mặt bà lại xa lạ như vậy, bà khổ sở xiết bao.
Mộ Dật Thần nhìn người phụ nữ khóc đến tê tâm liệt phế, tuy nói hôm nay bất quá là lần đầu tiên nhìn thấy bà ấy thôi, nhưng là hắn có một loại cảm giác không muốn làm cho bà ấy thương tâm , nhìn bà ấy khóc như vậy, trong lòng của hắn cũng không thoải mái.
Tầm mắt của Ngạo Diễm cũng là nhìn về phía Mộ Dật Thần, ông có thể nhìn ra Mộ Dật Thần là không đơn giản, Thiên Lang Vương lúc nào thì đơn giản ? Mặc dù qua nhiều năm như vậy hắn vẫn sống ở bên ngoài, nhưng khí thế này cùng với thế lực đều vượt xa , người nình thường sao có thể sánh bằng.
Cảm nhận được tầm mắt mọi người, Mộ Dật Thần chậm rãi mở miệng nói: "Ta. . . . . . Ta nghĩ ta cần một ít thời gian." Đối diện với mấy cái này, hắn không có ở trong khoảng thời gian ngắn mà lạnh nhạt chống đỡ được.
Thấy thế, Tô Nhược Liễu vội vàng gật đầu nói: "Không có chuyện gì, chúng ta sau này còn rất nhiều thời gian, không vội." Mặc dù nàng rất hi vọng Mộ Dật Thần có thể gọi mình một tiếng mẫu thân, nhưng cũng biết lần đầu tiên gặp mặt mà hướng về phía người khác hô lên như vậy có nhiều khó khăn.
Ngay tại lúc này, A Thiên không khỏi đưa ra một vấn đề mọi người nghĩ mà không dám nói: "Vậy bây giờ nên làm thế nào cho phải? Bên trong tộc vẫn đều chỉ tồn tại một gã Thiên Lang Vương, nếu là tin tức kia truyền ra ngoài, sợ là sẽ phải khiến rung chuyển thật lớn."
Hắn thân là trưởng lão trong gia tộc quyền cao chức trọng , đương nhiên không thể mặc kệ chuyện này. Nếu tất cả mọi người không dám nói, thì hãy do hắn nhắc tới , dù sao đây là một vấn đề luôn vẫn phải đối mặt
Lời này vừa nói ra, sống lưng Ngạo Khinh Cuồng cứng đờ. Vấn đề hắn lo lắng rốt cục xuất hiện, cha mẹ nói đã rất rõ ràng, Mộ Dật Thần mới thật sự là Thiên Lang Vương, mà trên người mình sở dĩ có hơi thở của Thiên Lang Vương bất quá là do cha truyền tới thôi.
Nói cho cùng, chẳng qua mình chỉ là Khiếu Nguyệt Thiên Lang bình thường, nhưng làm Thiên Lang Vương nhiều năm như vậy. Hôm nay chính chủ trở lại, đương nhiên hắn phải trả lại cho hắn ta, nói thì đơn giản, nhưng hắn làm sao dễ dàng đối mặt với hết thảy đây?
Ngạo Diễm nhìn một chút Ngạo Khinh Cuồng, lại nhìn Mộ Dật Thần một chút, trầm ngâm một hồi lâu lên tiếng nói: "Chuyện này tạm thời người trong tộc giữ bí mật, ba ngày sau lại giải quyết chuyện này."
Cho dù là ông, cũng có thể cảm nhận được chuyện này rất khó có thể giải quyết. Ông cần suy nghĩ kỹmột chút, đồng thời bất luận là Ngạo Khinh Cuồng hay là Mộ Dật Thần đều cần có thời gian yên lặng một chút, dù sao chuyện này ảnh hưởng đối với hai người bọn họ thật sự quá lớn.
Từ trong nghị sự đường đi ra ngoài, Mộ Dật Thần trực tiếp đi tới gian phòng mà tộc nhân giúp hắn chuẩn bị . Tâm tình của hắn lúc này quá loạn , loạn đến cái gì cũng đều không nghĩ ra. . . . . .
Ngạo Khinh Cuồng cũng giống như mất linh hồn đi trở về trong điện của mình , nhìn hết thảy trước mắt, khóe miệng cũng là giương lên nụ cười khổ sở, từ hôm nay bắt đầu, những thứ này sẽ không thuộc về mình nữa. Vị trí này bị hắn chiếm cứ nhiều năm như vậy không thuộc về hắn nữa.
Hắn cũng không phải là không muốn đem hết thảy trả lại cho đệ đệ của hắn, chẳng qua là qua nhiều năm như vậy hắn vẫn đều cho rằng mình là Thiên Lang Vương thống lĩnh toàn cả gia tộc, loại ý nghĩ này đã thâm căn cố đế, đột nhiên nói cho hắn biết thì ra là nhiều năm như vậy hết thảy cũng là giả dối, đó là một đả kích đối với hắn
Một đêm này, Ngạo Khinh Cuồng trắng đêm chưa ngủ, Mộ Dật Thần cũng ở bên trong phòng ngồi suốt cả đêm.
Ban đêm ngày thứ hai, Ngạo Khinh Cuồng đi đến phòng của Mộ Dật Thần, ai cũng không biết hai người bọn họ hàn huyên cái gì, chỉ biết là hai người suốt nói chuyện cả đêm, cho đến sáng sớm hôm sau Ngạo Khinh Cuồng mới rời đi.
Ngày thứ ba, mọi người lần nữa hội tụ ở nghị sự đường.
Hôm nay chính là thời điểm tuyên bố kết quả rồi, truyền thống tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang chỉ có một vị Thiên Lang Vương tuyệt đối không thể thay đổi, lần này là ngoài ý muốn, nếu là việc này truyền ra.., ngày sau người giả mạo Thiên Lang Vương sợ là không ít, đến lúc đó thìVvô cùng vô tận phiền toái.
Khi mọi người đến đông đủ, duy chỉ có Ngạo Khinh Cuồng và Mộ Dật Thần hai người chưa tới, song, trước mặt mọi nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau đi tới, trên mặt đều lộ ra vẻ ngạc nhiên .
Vốn tưởng rằng hôm nay việc lựa chọn Thiên Lang Vương giữa hai người phải long tranh hổ đấu rồi, không nghĩ tới hai người này một chút việc cũng không có, dường như quan hệ còn có chút thân cận?
Ngạo Diễm đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trên mặt chính là lộ ra nụ cười sảng khoái. Tô Nhược Liễu vốn là lo lắng vào giờ khắc này cũng hoàn toàn biến mất, nhìn huynh đệ bọn họ hai có thể nói chuyện tâm bình khí hòa như vậy, nàng thật cảm thấy thật vui vẻ.
"Nếu tất cả mọi người đến đông đủ, như vậy ta liền nói một chút chuyện tình Thiên Lang Vương." Ngạo Diễm chậm rãi lên tiếng nói, sắc mặt có chút trầm trọng . Vốn là hắn đã không còn là gia chủ, loại chuyện này không tới hắn xử lý mới đúng, nhưng là bây giờ cả bên trong tộc trừ hắn ra cũng không có người nào khác có thể làm quyết định.
Cũng may hai Thiên Lang Vương đều là con hắn, nguyên do như vậy mà nói thật cũng không có người có chút – ý kiến.
Song, đang lúc Ngạo Diễm nói chuyện, Mộ Dật Thần cũng là trước tiên mở miệng nói: "Trước hết có thể hay không trước hết nghe ta nói mấy câu?"
Mọi người lúc này cũng biết Mộ Dật Thần mới thật sự là Thiên Lang Vương, đương nhiên không có ý kiến, rối rít gật đầu đáp lại.
"Ta nghĩ chuyện này không cần phiền toái làm ra quyết định như vậy, mặc dù ta là Thiên Lang Vương, nhưng là ta hiện tại đã là một yêu sủng, không bao lâu ta sẽ rời nơi này đi tìm chủ nhân của ta, cho nên trong gia tộc chỉ có đại ca của ta là Thiên Lang Vương.
Nếu là ta xuất hiện sẽ mang đến cho bên trong tộc mang đến phiền toái.., sau này ta có thể không cần trở về nữa. Thế hệ này, tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang chỉ có đại ca của ta Ngạo Khinh Cuồng này một vị Thiên Lang Vương!"
Lời này vừa nói ra, tại chỗ tất cả mọi người ngây ngẩn cả người. Không nghĩ tới Mộ Dật Thần lại sẽ nói ra nói như vậy , cứ như vậy giao vị trí Thiên Lang Vương cho đại ca của hắn, thậm chí nguyện ý vì đại ca ngày sau cũng không nữa hồi tộc một bước?
Vào giờ khắc này, mọi người nhìn về phía Mộ Dật Thần , ánh mắt đều thay đổi. Vốn cho là hắn ta vào trong tộc là có ý đồ , các trưởng lão lại càng xấu hổ không dứt, sao bọn họ lại hoài nghi hắn ta?
Trước mặt Ngạo Khinh Cuồng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, chợt lên tiếng nói: "Này làm sao có thể? Đệ vốn là Thiên Lang Vương, phải sống ở bên trong tộc nơi, nơi nào cũng không cho đi!" Trải qua một phen nói chuyện với nhau, hắn cảm giác mình cùng vị huynh đệ này gặp mặt không bao lâu thật ra thì rất có tiếng nói chung.
Mặc dù qua nhiều năm như vậy bọn họ chưa bao giờ từng thấy qua nhưng là cái loại lực lượng huyết mạch này khiến cho bọn họ không tự chủ nhích tới gần, đồng thời hắn cũng là bị nhân cách và mị lực Mộ Dật Thần chinh phục. Hắn tin tưởng Mộ Dật Thần tuyệt đối có năng lực dẫn dắt tốt toàn cả gia tộc, cho nên xác định điểm này hắn chính là quyết định mình sẽ rút lui.
Dù sao, bọn họ vốn là huynh đệ, ai làm đều giống nhau. Này vốn là tôn xưng thuộc về Mộ Dật Thần, hắn làm ca ca làm sao có thể chiếm lấy? Đối với cái sự kiện này , hắn đã không có thống khổ chút nào, thậm chí có thể bình tĩnh tiếp nhận, ai ngờ được Mộ Dật Thần lại giành trước một bước nói ra nói như vậy .
Nghe vậy, Mộ Dật Thần khẽ mỉm cười: "Đại ca, ta nói vốn là sự thật. Ta ở bên ngoài tiêu dao đã quen, huống chi ta đáp ứng chủ nhân ta, cũng chính là tỷ ta mau sớm trở về, đối với ta mà nói tỷ ấy chính là thân nhân của ta.
Ta muốn giúp tỷ đi thực hiện giấc mộng của tỷ ấy, cho nên qua ít ngày nữa ta sẽ rời đi. Đại ca, ca nhất định sẽ làm được , giúp tiểu đệ ta gánh chịu chút trách nhiệm , ta gánh không được trọng trách nặng như vậy."
Lời nói của Mộ Dật Thần làm cho người ta không biết nên khóc hay cười, trong mắt mọi người Thiên Lang Vương đích thực vô cùng quan trọng khi hắn nói đến lại thành gánh nặng.
Vẻ mặt Mộ Dật Thần tuy là dễ dàng, nhưng mọi người cũng biết đây là chính là ý nghĩ của hắn. Ngạo Diễm vốn là chuẩn bị để cho Mộ Dật Thần đảm đương Thiên Lang Vương, nhưng sau khi nghe lời của hắn ta chính là quyết định làm theo ý nghĩ của hắn ta.
"Đã như vậy, thì dựa theo ý nghĩ của Dật Thần mà làm ,Khinh Cuồng là Thiên Lang Vương của gia tộc, về phần chuyện tình của Dật Thần hi vọng các vị trưởng lão chớ nói ra, nếu không đối với tất cả mọi người không tốt.
Dĩ nhiên, Dật Thần cũng không cần vì thế mà không trở lại, gia tộc vĩnh viễn là hoan nghênh con. Con có chuyện muốn đi làm, chúng ta ủng hộ con, nhưng bất luận khi nào cũng phải, nơi này là nhà của con."
Ngạo Diễm không có hỏi thăm chuyện tình chủ nhân của Dật Thần, vốn Thiên Lang Vương lại làm yêu sủng của người khác chuyện này tuyệt đối sẽ khiến cho gia tộc tức giận, tuy Mộ Dật Thần chưa nói, nhưng từ lời của hắn ta có thể biết vị chủ nhân kia đối với hắn thật rất tốt, nếu không hắn lại nhất định muốn trở về giúp ?
Mọi người cũng chú ý tới cách gọi của hắn, hắn gọi vị chủ nhân kia là tỷ tỷ, có lẽ bọn họ lúc trước cũng tồn tại tình cảm thân nhân. Dưới loại tình huống này, yêu sủng ... Thân phận cũng là không coi là cái gì.
Ngạo Diễm không phải không muốn để cho Mộ Dật Thần rời đi, ông là người từng trải rất hiểu bây giờ chính là thời gian phấn đấu, đem trói buộc chặt tuyệt đối không phải là một chuyện tốt, nếu Mộ Dật Thần có chuyện muốn làm thì buông tay đi làm, ông chỉ có hi vọng rằng Mộ Dật Thần nhớ được nơi này là nhà của hắn.
Ánh mắt Mộ Dật Thần nhìn về phía Ngạo Diễm xảy ra biến hóa, hắn chưa từng nghĩ đến Ngạo Diễm lại hiểu hắn như vậy, cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không ngăn cản, đây là một loại tín nhiệm khó nói nên lời!
Trong những ngày kế tiếp, Mộ Dật Thần ở trong gia tộc tiến hành huyết mạch thức tỉnh, mở ra lực lượng chân chính của hắn!
Trong Trục Đỉnh Tái Sự.
Thần Quyết Cung và Thần Vực Minh đấu võ lúc này mới chân chính bắt đầu! Kể từ khi ban đầu đánh một trận xong, song phương cũng đã đạt đến cục diện không chết không ngường!
Trong một đoạn thời gian kế tiếp ở nơi này, song phương lâm vào du kích chiến. Tìm đối phương để đối phó, đồng thời lại muốn phòng ngừa bị đối phương đánh bất ngờ. Ở nơi này trong quá trình ngươi tới ta đi , song phương đều có tổn thất.
Thần quyết Cung vốn là mười lăm người biến thành mười ba người, mà Thần Vực Minh vốn là mười lăm người biến thành chín người. Thực lực của hai bên vốn là không kém nhiều, nếu không phải Đới Phàm Khâm bỏ mình..., sợ là tổn thất có lớn hơn nữa.
Nếu là chính diện tác chiến ...,người Thần Quyết Cung có lòng tin dưới tình huống không tổn thương người mình có thể tiêu diệt toàn bộ người Thần Vực minh, chỉ tiếc bọn họ quá gian trá, bọn họ tổn thất hai người cũng do đối phương đánh bất ngờ mà bỏ mình.
Ngày này, đoàn người Mộ Chỉ Ly trong rừng rậm đi tới, rừng rậm này khổng lồ quả thực vượt quá tưởng tượng của bọn họ. Thậm chí bọn họ đang suy nghĩ, có phải hay không này cả không gian chính là một mảnh rừng rậm, làm sao trong một thời gian lâu như vậy cũng không tìm được Ma Nhãn Con Báo
Cũng may những thứ khác thế lực cũng không có tìm được, cho nên đó cũng không phải là một chuyện làm cho người ta mất tinh thần.Tất cả mọi người tin chắc chỉ cần bọn họ kiên trì nhất định có thể có được tin tức Ma Nhãn Con Báo
Do vốn là mười lăm người biến thành mười ba người, trong lòng mọi người đều có chút trầm trọng . Dù sao ở nơi này mấy ngày , mọi người đã ngày càng quen thuộc, trước một khắc còn đang cùng chính mình nói chuyện sau một khắc chính là hoàn toàn mất đi sức sống, cảm giác như vậy không thể nghi ngờ bị đè nén khó chịu.
Chẳng qua là, tất cả mọi người là người tu luyện, mỗi người trong hai tay lây dính máu tươi, cho nên so với người bình thường tới muốn giải phóng một chút.
"Chết tiệt Thần Vực minh, Lão Tử không tận diệt bọn họ , Lão Tử sẽ họ Cừu!"
"Nếu là có cơ hội nữa cho ta gặp đến bọn họ, ta tuyệt đối sẽ làm cho bọn họ hối hận vì đắc tội chúng ta!"
Vừa đi, trong miệng mọi người cũng là lẩm bẩm Thần Vực Minh, bộ dáng kia thật là hận không được vọt tới Thần Vực Minh đi, phá hỏng toàn bộ Thần Vực Minh .
Mộ Chỉ Ly cũng đồng dạng thống hận Thần Vực Minh, chẳng qua trong lòng có chút nghi ngờ Thần Quyết Cung cùng Thần Vực Minh lúc trước đến tột cùng có cái dạng thâm cừu đại hận gì. Trông có vẻ loại thù hận này chắc là một thời gian dài liên tiếp rồi, mỗi lần Trục Đỉnh Tái Sự song phương cũng sẽ bộc phát tranh đấu, một loại thù hận tuyệt đối tạo thành kết quả như thế.
Phải biết rằng, thực lực càng cường đại suy nghĩ cũng càng nhiều, một loại chuyện tình bất hòa bọn họ tuyệt đối sẽ không nguyện ý vì vậy mà đắc tội một thế lực khổng lồ , bởi vì ... này sẽ trở ngại sự phát triển thế lực riêng của mình.
Lăng Lạc Trần đi bên cạnh Mộ Chỉ Ly , trong mấy ngày nay ở Trục Đỉnh Tái Sự , Lăng Lạc Trần cảm thấy bọn họ nói chuyện so với lúc trước cũng tăng lên rất nhiều, cũng bởi vì vậy, hắn bắt đầu không hy vọng Trục Đỉnh Tái Sự kết thúc.
Nhìn Lăng Lạc Trần, Mộ Chỉ Ly nghĩ đến hắn là đệ tử quan môn của Cung chủ, người bình thường không biết bí ẩn nói không chừng hắn ta có thể biết được! Nghĩ tới đây, Mộ Chỉ Ly không khỏi lên tiếng hỏi: "Lạc Trần, ngươi có biết vì sao chúng ta có cừu hận sâu với Thần Vực Minh như vậy không?"
Nghe vậy, Lăng Lạc Trần thở dài, trong ngày thường cơ hồ không có biến hóa trước mặt lúc này lại là hiện lên một tia bất đắc dĩ: "Cái này nói rất dài dòng . . . . ."
Ân oán giữa Thần quyết Cung và Thần Vực Minh , ở Đại Lục Thiên Huyền nhưng là không ít người đều biết , phàm là người lớn tuổi đối với chuyện này đều có nghe thấy, có thể nói đối với người có địa vị cao mà nói đây căn bản cũng không phải là một cái bí mật.
Từ bên trong tự thuật, Mộ Chỉ Ly cũng biết căn nguyên của sự việc. Cung chủ Thần Quyết Cung và Minh Chủ Thần Vực Minh chính là sư huynh đệ đồng môn, mà lúc đó sư phụ của bọn họ ưa thích Cung chủ Thần Quyết Cung hơn, cứ như thế trong lòng Minh Chủ Thần Vực Minh có bất mãn đối với Cung chủ Thần Quyết Cung.
Rồi sau đó, hai người sáng lập môn phái riêng thuộc về bọn họ, mà Minh Chủ Thần Vực Minh vì chứng minh mình mạnh hơn so với hắn ta, khắp nơi cùng Thần Quyết Cung đua tranh, không ngừng so sánh như thế trong quá trình tự nhiên cũng xảy ra một chút xung đột.
Thời gian càng dài, xung đột cũng càng lớn, dần dần quan hệ song phương trở nên giằng co, rồi sau đó liền diễn biến đến trình độ hôm nay. Nhưng Cung chủ Thần Quyết Cung đối với vị sư huynh này coi như là không tệ , chẳng qua là tình huống hôm nay sợ là số mệnh của hai người.
Sau khi nghe xong hết thảy, trong lòng Mộ Chỉ Ly cũng có chút cảm khái. Nàng bắt đầu hiểu rằng lúc trước Cung Chủ Lăng Phong có thái độ rất thoái mái đối với Thần Vực Minh, coi như là Cung Chủ đối với sư huynh hết lòng quan tâm rồi. Đổi lại người bình thường..., sợ là đã sớm đối chọi gay gắt.
"Những năm gần đây, mỗi lần Trục Đỉnh Tái Sự cũng là Thần Vực Minh dẫn đầu khiêu khích chúng ta. Có đôi khi, ta đều nghĩ rằng đối với Thần Vực Minh, ý nghĩa của Trục Đỉnh Tái Sự này là lấy việc đối phó đệ tử Thần Quyết Cung là quan trọng , ngược lại thứ tự xếp hạng mới là thứ yếu." Lăng Lạc Trần bất đắc dĩ lắc đầu nói
Trước mặt Mộ Chỉ Ly cũng hiện lên một tia bất đắc dĩ: "Nói không chừng thì Minh Chủ Thần Vực Minh chính là muốn chia ra một thắng một bại. Bất quá ta cho rằng, cho dù là tính tình của Cung Chủ cũng không nhịn được quá lâu, dù sao đệ tử tổn thất ở Trục Đỉnh Tái Sự thì Cung Chủ không thể không quan tâm , kia cũng là đệ tử của hắn a."
Lăng Lạc Trần gật đầu: "Đúng là như thế. Lại không bàn về thái độ của Cung Chủ, lần này chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua người Thần Vực Minh ." Trong lời nói mang theo nồng đậm kiên định, chuyện Cung Chủ không làm được nhưng hắn có thể.
Vì những người mất mạng trong tay của thủ hạ Thần Vực Minh chính là các sư huynh đệ, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Nghe được lời Lăng Lạc Trần ..., Mộ Chỉ Ly kinh ngạc nhìn Lăng Lạc Trần, rất khó tưởng tượng hắn ở sự việc này lại kiên định thậm chí có quyết tâm như vậy .
Lập tức cũng cười nói: "Đó là dĩ nhiên, qua nhiều năm như vậy mỗi lần cũng là bọn họ tìm chúng ta , hiện tại cũng nên hoãn một chút . Ta xem, chúng ta không bằng cũng thiết kế bọn họ một lần, một lưới bắt hết, cứ như vậy liền sẽ không còn có người bị bọn họ đánh bất ngờ bị thương hoặc tử vong nữa."
"Ngươi cảm thấy chúng ta nên làm như thế nào?"
"Chúng ta muốn. . . . . ." Mộ Chỉ Ly nói ra hết ý nghĩ trong đầu, bọn họ không thể để việc Thần Vực Minh làm tốn hao thời gian, nếu không bọn họ không đuổi kịp tiến độ với những thế lực khác.
Nghe lời Mộ Chỉ Ly ...,mảnh sáng trong mắt Lăng Lạc Trần càng ngày càng sáng ngời, sau khi nghe xong tất cả, khóe miệng Lăng Lạc Trần giương lên nụ cười: "Cứ làm như thế!"
Sau đó mọi người Thần Quyết Cung chính là dừng lại tiến độ, đem tin tức này thông tri cho những người khác, mọi người nghe được sau đó rối rít phụ họa. Đợi sau khi xác định, mọi người bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Thần Vực Minh .
Ba ngày sau.
Thiên Nhi từ đàng xa chạy trở lại, tốc độ của nàng cực nhanh, cộng thêm linh thức rộng, cho nên nàng đi trước dò xét hiển nhiên là thích hợp nhất .
"Thần Vực Minh đang ở hướng đông ước chừng khoảng 3000 m , bọn họ khuya hôm nay hẳn là chuẩn bị tìm nơi để nghỉ chân." Thiên Nhi cười nói, thời gian ba ngày bọn họ rốt cuộc tìm được người của Thần Vực minh rồi!
Thật ra thì, đệ tử hai môn phái khoảng cách cũng không xa, hai bên đang tìm kiếm cơ hội đối phó đối phương, nếu là quá xa làm sao đối phó?
Nghe vậy, trên mặt của mọi người hiện lên vẻ mặt vui mừng. Từ thời điểm nghe đến kế hoạch bọn họ đã nghĩ nhanh chóng áp dụng, ban đầu người Thần Vực Minh luôn đánh lừa bọn họ, hiện tại cuối cùng là phong thủy luân chuyển .
"Mọi người bình tĩnh chớ nóng, không nên kinh động người Thần Vực Minh. Tối nay sẽ hành động lại." Lăng Lạc Trần trấn an cảm xúc mọi, nếu quyết định đi làm thì nhất định phải thành công, nếu không lần sau đối phương sẽ cảnh giác .
Màn đêm, càng thâm trầm.
Xung quanh vô cùng an tĩnh, Thần Vực Minh trừ hai người gác đêm thì mọi người cũng đã tiến vào trạng thái tu luyện.
Mộ Chỉ Ly lúc này lại đi về hướng ngược lại, lúc trước nàng chính là chú ý tới nơi này có Tật Phong Sư Tử tồn tại, ở đây với hình thức trong rừng rậm không khác nhiều lắm, nhưng số lượng yêu thú tuyệt đối không ít .
Sau khi đi tới chỗ Tật Phong Sư Tử , thì Mộ Chỉ Ly lấy thuốc bột trong ngực ra, đây chính là một loại thuốc nàng nghiên cứu chế tạo, cũng không là độc dược. Chẳng qua là sẽ cho người khác lâm vào cuồng bạo, môt khi hút vào trong cơ thể, sẽ lâm vào trạng thái cuồng bạo.
Thuốc bột dưới sự giúp đỡ của gió tán vào trong bầy Tật Phong Sư Tử Tật Phong Sư Tử không biết chút nào liền đem hút vào trong cơ thể. Mộ Chỉ Ly mang thuốc bột cũng không ít, dù sao trên người nàng có thể tồn trữ không gian cũng không nhỏ, cho nên đồ vật cũng tùy thân mang theo .
Chế dược vốn là nàng yêu thích, cho nên trong ngày thường lúc không có chuyện gì làm thì chế tạo không ít, tuy nói không có tác dụng quá lớn, nhưng nhiều khi đúng dịp nó có thể đưa đến tác dụng rất lớn, ví dụ như hiện tại. . . . . .
Làm đây hết thảy hoàn thành sau, Mộ Chỉ Ly và Thiên nhi chính là đường cũ trở về, đi đếnphía trước chỗ ở của đám người Thần Vực Minh. Vẫn như cũ là thuốc bột, chẳng qua là hiệu quả thuốc bột lần này cũng là không giống với lúc trước, thuốc phấn này có thể hấp dẫn Tật Phong Sư Tử điên cuồng công kích.
Ban đầu, hai loại thuốc bột này vốn là cùng nhau nghiên cứu chế tạo ra ở chỗ loại thuốc bột thứ hai có thể hấp dẫn loại thuốc bột thứ nhất người hoặc yêu thú hút vào đều lâm vào điên cuồng công kích.
Dưới sự giúp đỡ của Phiêu Miểu thân pháp, Mộ Chỉ Ly cũng không bị người Thần Vực Minh phát giác, đợi hết thảy xong cũng dễ dàng đi về chỗ bọn họ.
Vừa về tới chỗ ở, tầm mắt mọi người chính là tập trung trên người Mộ Chỉ Ly và Thiên Nhi, bộ dáng kia rất là vội vàng: "Thế nào?"
Mộ Chỉ Ly cười nói: "Đều làm tốt rồi, yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không có vấn đề ."
"Vậy chúng ta hiện tại qua bên kia trông coi?" Diệp Hạo Hiên lên tiếng nói, ban đầu Thần Vực Minh làm mình bị thương, kể từ khi Mộ Chỉ Ly trị thương cho chính mình, hắn có thành kiến với Mộ Chỉ Ly thì cũng tan thành mây khói.
Ai ngờ Mộ Chỉ Ly khoát tay nói: "Không cần, mọi người cứ nghỉ ngơi đi. Ngày mai thần thanh khí sảng đi đến giải quyết bọn họ!" Lần trước người Thần Vực Minh lo lắng không có đạt tới hiệu quả dự trù mới có thể như thế, nhưng tình huống của bọn họ cũng không giống nhau, bởi vì bọn họ không cần lo lắng!
Nhìn bộ dáng Mộ Chỉ Ly tự tin như vậy, trên mặt mọi người đều lộ ra nụ cười nồng đậm, có thể nói hôm nay ở nơi này trong đội ngũ, uy vọng của Mộ Chỉ Ly cũng không yếu hơn so với Lăng Lạc Trần, nếu nàng nói không thành vấn đề, đương nhiên mọi người sẽ không hoài nghi.
Cũng không lâu lắm, "Ầm ầm" tiếng vang truyền vào trong tai mọi người, kèm theo tiếng vang này, mọi người chỉ cảm thấy mặt đất đều điên cuồng chấn động.
Đành phải nuốt hoàn toàn tiếng nói, Mộ sư muội dẫn bao nhiêu yêu thú đi đối phó người Thần Vực Minh a? Nghĩ tới đây, mọi người không khỏi may mắn may là Mộ sư muội là người bọn họ , nếu là người Thần Vực Minh ..., hậu quả kia thật là khó khăn tưởng tượng.
Mộ Chỉ Ly không có để ý ánh mắt của mọi người mà là trực tiếp tiến vào trạng thái tu luyện, đây hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của nàng. Mặc dù người Thần Vực Minh rời đi chỗ ở của bọn họ, trên người của bọn hắn như cũ có chứa thuốc bột, cho nên, tối nay bọn hắn cùng Tật Phong Sư Tử trong lúc này e rằng cục diện không chết không ngừng rồi!
Ngay sau đó, mọi người chính là nghe được nơi xa truyền đến tiếng chém giết, mặc dù khoảng cách của song phương rất xa nhưng tvới hực lực của bọn họ muốn nghe sao lại nghe không được?
Trong nháy mắt, trời dần dần sáng.
Đoàn người Thần Quyết Cung thần thanh khí sảng đi tới nơi Thần Vực minh, bên tai như cũ truyền đến tiếng chém giết không ngừng, kèm theo tiếng gầm gừ của yêu thú cùng với tiếng hét phẫn nộ của đệ tử Thần Vực minh
Mọi người nhìn thấy một màn trước mắt, tâm cũng là lộp bộp một tiếng. Vốn đã đoán rằng tuyệt đối là một cuộc chém giết thảm thiết nhưng thời điểm khi bọn họ nhìn thấy lúc này mới phát hiện xa xa vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ.
Chẳng qua là, mọi người trong lòng sướng khoái nói không ra lời, đoàn người hai tay vòng quanh ở trước ngực, mắt lạnh nhìn trò đùa trước mắt .
Mặt đất phụ cận đã hoàn toàn bị máu tươi nhiễm đỏ, trong không khí tràn ngập mùi vị máu tanh . Trên mặt đất, tràn đầy thi thể Tật Phong Sư Tử , đáng nhắc tới chính là trên mặt đất còn có thi thể của đệ tử Thần Vực minh.
Vốn là chín người hôm nay đã biến thành sáu người đau khổ chống đỡ , Tật Phong Sư Tử lúc này cũng không còn còn dư lại bao nhiêu, hai mắt bọn chúng đỏ như máu, phảng phất cảm thụ một loại nguy hiểm điên cuồng mà đánh tới đệ tử Thần Vực minh , bộ dáng kia làm như muốn xé thành mảnh nhỏ.
Nói về thực lực của Minh Quang Lang là không bằng Tật Phong Sư Tử , bởi vì tốc độ của Tật Phong Sư Tử cực nhanh, đương nhiên trình độ đối phó khó khăn cũng lớn hơn nhiều. Huống chi Tật Phong Sư Tử lâm vào trạng thái cuồng bạo, Thần Vực Minh có người thương vong cũng là bình thường.
Thời điểm Tật Phong Sư Tử đều biến mất, đoàn người Thần Vực Minh đã hoàn toàn mất đi khí lực, thẳng ngồi trên mặt đất. Vào giờ khắc này, trong lòng bọn họ chỉ cảm thấy vô cùng thê lương.
Vốn là đội ngũ mười lăm người , nhưng bây giờ chỉ còn lại có sáu người bọn họ, điều này làm cho bọn họ tiếp nhận như thế nào! Trong quá khứ Trục Đỉnh Tái Sự mặc dù cũng có thương vong, nhưng chưa bao giờ thê thảm như vậy
Chuyện tình đánh rắn giập đầu, người Thần Quyết Cung một chút cũng không ngần ngại. Thời điểm đám người Thần Vực Minh thoát lực ngồi xuống , mọi người nện bước dễ dàng xuất hiện ở trước mặt bọn hắn.
"Giết Tật Phong Sư Tử một đêm, cảm giác như thế nào?" Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, tia châm chọc trên mặt không hề che dấu chút nào.
Cùng một chuyện, đồng dạng song phương, chẳng qua là đổi nhân vật.
Đám người Thần Vực Minh kinh ngạc nhìn trước mắt, một màn này là cỡ nào châm chọc. Không nghĩ tới bọn họ lúc trước dùng tiết mục này để đối phó Thần Quyết Cung , nhưng cuối cùng lại hại chính mình
"Là các ngươi! Tật Phong Sư Tử là các ngươi dẫn tới !" Hai mắt của Kỳ Nhiên hiện đầy tia máu, con ngươi tràn đầy hận ý chăm chú nhìn đoàn người Thần Quyết Cung, hận không được thiên đao vạn quả bọn họ.
Song, đoàn người Thần Quyết Cung thấy ánh mắt này cũng không có chút cảm giác nào. Chẳng qua bọn trả lại hết thảy cho bọn hắn thôi, đối đãi địch nhân, lòng dạ độc ác, bọn họ chỉ giữ vững nguyên tắc.
"Chính là chúng ta làm không sai, đây không phải là chiêu các ngươi thích sao? Hiện tại mình thưởng thức một chút không phải là rất tốt?" Trầm Thanh Nhân cười lạnh nói, cũng bởi vì những người Thần Vực Ninh này mà Thần Quyết Cung tổn thất bao nhiêu đệ tử! Tội không thể tha thứ!
"Hèn hạ!"
"Lời này cũng thật là buồn cười, so sánh về hèn hạ , chúng ta cảm thấy tự ti."
Lăng Lạc Trần nhìn đối phương chỉ còn lại sáu người, lạnh nhạt trước mặt không có chút nào ba động, đối với hắn , sáu người này đều đáng chết giống nhau.
"Chớ có nhiều lời, động thủ đi! Vì đồng đội chết đi mà báo thù!"
Lời này vừa nói ra, đoàn người Thần Quyết Cung chính là cầm lấy vũ khí xông tới, vốn là chín người bọn họ bắt đầu sợ rồi, hiện tại chỉ còn lại sáu người, hơn nữa trạng thái hỏng bét của sáu người, thật sự là không có chút nào uy hiếp.
Một cái đối mặt, một người Thần Vực minh đơn giản bỏ mình!
Thời điểm mọi người ở đây chuẩn bị đem đám người Thần Vực Minh một lưới bắt hết, thì một đội ngũ khác cũng đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
"Không nghĩ tới người Thần Quyết Cung lại thích lấy nhiều khi dễ ít a!" Giọng điệu khiêu khích truyền vào trong tai mọi người ở nơi này.
"Chậc.. chậc , cái này truyền đi thật đúng là tổn hại uy danh của Thần Quyết Cung , ta xem các ngươi cũng chỉ có thông qua phương thức lấy nhiều khi dễ ít như vậy để loại bỏ đối thủ đi! Chỉ là Lôi gia của ta không thể coi như không thấy!" Lôi Dục Hỏa vừa nói vừa đi hướng mọi người ngẩng cao đỉnh đầu đem biểu hiện tự phụ diễn vô cùng nhuần nhuyễn.
Lúc Lôi Dục Hỏa nói chuyện, những đệ tử khác của Lôi gia chắn trước mặt đoàn người Thần Vực minh.
Lăng Lạc Trần khẽ nhíu mày: "Lôi Dục Hỏa, Thần Quyết Cung ta và Lôi gia xưa nay không oán, hi vọng chuyện này ngươi không nên nhúng tay."
Tầm mắt mọi người rối rít rơi trên người của hắn, ai ngờ Lôi Dục Hỏa cũng là cười đắc ý, khinh thường nhìn Lăng Lạc Trần: "Ngươi có vai vế gì? Ta việc gì phải nghe lời của ngươi?"
Lời nói của Lôi Dục Hỏa khiến cho mọi người Thần Quyết Cung đều lộ ra tức giận, này Lôi gia thật sự quá liều lĩnh!
Một đôi con ngươi Mộ Chỉ Ly chăm chú nhìn Lôi Dục Hỏa, người Lôi gia thật đúng là bất luận xuất hiện ở địa phương nào đều làm cho người ta chán ghét như vậy!
"Lôi Dục Hỏa, chớ để quá phận!"
"Ta quá đáng thì thế nào? Ta xem tên tiểu bạch kiểm như ngươi này khó chịu đã lâu rồi!" Lôi Dục Hỏa lên tiếng nói, hắn chính là xem không ưa bộ dáng Lăng Lạc Trần như vậy, vừa xuất hiện là có thể dẫn tới khuynh tâm các cô gái, hắn xác định Lăng Lạc Trần này trừ lớn lên bề ngoài đẹp mắt chút còn có cái gì khó lường .
"Lôi Thiếu" So sánh với mọi người Thần Quyết Cung tức giận, Kỳ Nhiên trong mắt cũng lộ ra vui mừng. Vốn tưởng rằng hôm nay bọn họ chính là toàn bộ bỏ mạng ở nơi này, cũng là không nghĩ tới người Lôi gia lại tới giúp bọn hắn.
Nghe vậy, Lôi Dục Hỏa gật đầu: "Yên tâm đi, các ngươi Thần Vực Minh quan hệ với Lôi gia ta luôn luôn không tệ, hôm nay chỉ cần ta ở đây thì tuyệt đối sẽ không để gặp chuyện không may!"
Lời nói của Lôi Dục Hỏa khiến cho tất cả mọi người Thần Vực Minh là yên lòng, mọi người đắc ý nhìn người Thần Quyết Cung . Người này gặp gỡ thật đúng là không tốt, một giây trước bọn họ gặp hiện tượng nguy hiểm một giây sau người gặp nguy hiểm đúng là Thần Quyết Cung .
Lăng Lạc Trần không có tiếp tục cãi vã với Lôi Dục Hỏa, mà là lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, dường như ở phân tích tình thế. Song, vẻ mặt Trầm Thanh Nhân cũng giận dữ nói: "Ngươi cái này người quái dị có cái gì tốt , nói Lăng Sư huynh là tiểu bạch kiểm, ngay cả tư cách làm tiểu bạch kiểm ngươi cũng không có còn ra vẻ đắc ý cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top