Chương 1049- 1050

Đệch!

Khi Triệu Ngọc liên lạc với Khương Hiểu Tình qua điện thoại xong và nhìn thấy cô bé ở cổng trường, không khỏi thốt ra cảm thán! Xem ra, uy lực của quẻ "Càn" này, thật đúng là không thể khinh thường!

Ngay cả gặp mặt con gái nuôi cũng có thể xảy ra chuyện?

"Cha nuôi, sao cha lại đến đây?" Khương Hiểu Tình đang đẩy chiếc xe đạp, đi ra từ con hẻm nhỏ ngoài cổng trường, tuy đã gọi điện thoại nhưng cô bé vẫn cảm thấy bất ngờ.

"Sao cha đến đây à!?" Triệu Ngọc không màng hỏi han ân cần, chỉ thẳng vào chiếc xe đạp bị lệch bàn đạp cùng với ống quần bị rách nói: "Con nói cho cha biết trước, con bị làm sao vậy?"

"Dạ... Cái này ạ..." Khương Hiểu Tình buồn bực bĩu môi, ánh mắt mất tự nhiên nhìn về con hẻm nhỏ lúc nãy.

"Đừng nói với cha là con đụng xe bị ngã đó nha!" Triệu Ngọc vịn vào vai của cô bé, quan tâm nói: "Cha nuôi con có hỏa nhãn kim tinh đó, mau nói cho cha biết, là do con rùa nào làm?"

"Cha... cha thật là lợi hại!" Khương Hiểu Tình sửng sốt nhìn Triệu Ngọc: "Cái này cũng nhìn ra được sao? Sao cha biết không phải là cọn tự ngã?"

"Ánh mắt của con đã bán đứng con rồi!" Triệu Ngọc nói: "Mau lên, nói cho cha biết có chuyện gì?"

"Không phải chuyện to tát gì đâu ạ..." Khương Hiểu Tình nói: "Chỉ là xích mích thứ bậc không thể hòa giải giữa học sinh kém tự ti và học sinh giỏi thôi ạ! Cha yên tâm, con sẽ đi nói với giáo viên để giáo viên xử lý!"

"Bà nội gấu nhà nó, dám bắt nạt con gái nuôi của ông? Mẹ nó thật là chán sống!" Triệu Ngọc nổi điên nói, bước về phía trường học: "Đi, cha với con đi tìm giáo viên, à không, tìm hiệu trưởng! Nếu như hiệu trưởng không giải quyết, cha liền đi tìm Bộ giáo dục!"

Ở cổng trường đều có bảo vệ, vừa nhìn thấy Triệu Ngọc muốn xông vào trường, có một người bảo vệ ngay lập tức đã cản hắn lại. Thế nhưng, Triệu Ngọc đẩy mạnh một cái, lưng của người ngày liền đập mạnh vào cánh cửa, khiến cho bọn học sinh đứng cạnh đó đều giật mình hoảng sợ.

"Ơ kìa, cha nuôi! Cha nuôi! Con xin cha đó!" Khương Hiểu Tình vội kéo Triệu Ngọc lại: "Thực sự là không sao mà, chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa học sinh tụi con thôi! Nếu cha làm ầm ĩ lên như vậy, sau này không phải con càng khó hòa nhập hơn sao?"

"Ừm... Cũng phải..." Triệu Ngọc cân nhắc, cũng có lý, mình đường đường là một thần thám mạnh mẽ, thực sự không nên nhúng tay vào chuyện ân oán giữa học sinh với nhau.

"Vậy thì... con nói cho cha biết tên người vừa mới bắt nạt con đi!" Triệu Ngọc lại nói.

"Con cũng không biết, đều là lớp trên cả! Hơn nữa, ừm... bọn họ... bọn họ..."

Nhìn theo ánh mắt của Khương Hiểu Tình, Triệu Ngọc bỗng nhìn thấy ba nữ sinh vóc dáng cao cũng đang đẩy xe đạp đi ra từ con hẻm nhỏ mới nãy, đang nhìn mình và Khương Hiểu Tình với ánh mắt không có thiện ý.

"Ồ, học sinh giỏi nhanh quá!" Một nữ sinh cao nhất trong ba người khinh thường nói: "Mới đây đã nói cho phụ huynh biết rồi à? Lát nữa có phải nói cho giáo viên biết luôn không? Chậc chậc... Cũng phải... Mày là con gấu trúc lớn của trường chúng ta mà, gấu trúc lớn thì cần có người bảo vệ mới đúng ha!"

"Ha ha ha..." Một người khác cười ha ha nói với Triệu Ngọc: "Chú ơi, chú đừng nghe lời nó, mới nãy chúng cháu đang đạp xe của mình thì nó đụng phải chúng cháu! Đáng đời nó!"

"Hừ!" Khương Hiểu Tình chỉ đành lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Tôi nói các người không cảm thấy các người làm như vậy rất nhảm nhí sao? Tôi là một học sinh mới vào lớp mười, sao dám đụng người thích bắt nạt như các người chứ?"

"Chú à!" Người vóc dáng cao lạnh lùng nói: "Chú thấy nó có thái độ thế nào rồi đấy? Đã đụng phải chúng cháu còn không xin lỗi, ngang ngược như cua, chú dạy nó thế nào vậy?"

"Khà khà khà..." Ba nữ sinh bật cười.

"Được rồi!" Triệu Ngọc chẳng còn gì để nói, liền bất đắc dĩ nói: "Như vậy đi, chú đưa ra một ý kiến, không bằng mấy đứa giải quyết ân oán một lần cho xong đi được không?"

"Chú bị bệnh à, chú nói gì vậy?" Người có vóc dáng cao liếc mắt nhìn Triệu Ngọc: "Cha của học sinh giỏi là dân giang hồ chăng?"

"Chú thích có ơn báo ơn, có thù báo thù, như vậy đi! Bây giờ mấy đứa ra sau con hẻm kia giải quyết vấn đề! Ba đứa cùng lên đánh một mình Khương Hiểu Tình nhà chú! Nếu Khương Hiểu Tình thắng, mấy đứa sau này đừng bắt nạt con bé nữa, OK?" Triệu Ngọc dang hai tay bổ sung thêm một câu: "Mấy đứa cứ yên tâm, chú không can thiệp, chú ở đây đợi!"

"Chuyện này..." Ba cô gái ngẩn người ra.

"Cha nuôi, cha là do con khỉ phái đến phá con sao?" Khương Hiểu Tình trợn mắt.

"Yên tâm!" Triệu Ngọc nói với Khương Hiểu Tình: "Con gái cũng phải không ngừng tự vươn lên, một lần đánh cho chúng nó ngã xuống, chúng nó sẽ không dám bắt nạt con nữa! Chỉ cần nhớ những quyền pháp cha dạy cho con, đợi lát nữa ra sức đánh là được!"

"Cha nuôi, cha dạy con lúc nào vậy?" Khương Hiểu Tình nhíu mày.

Phì...

Ba cô gái cười ầm lên, người vóc dáng cao nói: "Ra là cha nuôi? Thật là một cặp kỳ lạ!"

"Mấy đứa đừng quan tâm chú có kỳ lạ hay không!" Triệu Ngọc nói với ba cô gái: "Nếu như hôm nay mấy đứa không dám ứng chiến, vậy thì sau này gặp lại con gái nuôi của chú, gọi một tiếng mẹ nuôi là được!"

"Chết tiệt!" Người con gái vóc dáng cao quả nhiên tức giận, lập tức vứt xe đạp qua một bên, hét vào mặt Khương Hiểu Tình: "Được thôi, vậy thì cứ tới đây! Đây là các người tự nói, các người tự chịu trách nhiệm về tất cả hậu quả!"

"Nhảm nhí..."

Khương Hiểu Tình nói xong muốn đi, nhưng bị Triệu Ngọc ngăn lại.

"Không thành vấn đề, tất cả hậu quả chúng tôi sẽ tự chịu, mấy đứa cũng vậy!" Nói xong, Triệu Ngọc đẩy Khương Hiểu Tình vào trong con hẻm nhỏ.

"Ha ha ha..." Một cô gái trong ba người cười tà: "Đồ ngốc, các người vốn không biết tôi đây là Taekwondo đai đen hả!"

Hừ...

Sau khi thả thuốc tăng sức mạnh tàng hình lên người Khương Hiểu Tình, Triệu Ngọc tự nhủ đừng nói cô là đai đen, ngay cả đai trắng cũng không có tác dụng gì đâu!

Sau vài phút, trong con hẻm phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó là hai tiếng, ba tiếng... Cho đến sau bốn năm tiếng, mới đột nhiên nhìn thấy, ba cô gái kia chạy loạng choạng bỏ mạng, đứa nào đứa nấy đều mặt mũi bầm dập, trên mình còn đầy bụi đất...

Tiếp sau đó, Khương Hiểu Tình vẻ mặt đầy bất ngờ bước ra khỏi con hẻm, khó tin nhìn vào đôi tay của mình, nói với Triệu Ngọc: "Không đúng? Mới nãy con vốn chưa sử dụng sức lực nào? Sao lại có thể như vậy? Cha... cha nuôi..." Cô bé kéo lấy Triệu Ngọc, lo lắng hỏi: "Cha nuôi à, làm sao đây? Con đánh bọn họ tới nỗi khóc luôn!! Lần này, giáo viên chắc chắn sẽ mời phụ huynh..." .

"Yên tâm!" Triệu Ngọc vỗ vào ngực: "Có cha nuôi ở đây, đừng nói là đánh cho khóc, tiểu ra quần cũng chả sao! Hiểu Tình à, con phải nhớ cho cha, chúng ta đều là người ngay thẳng, nhưng không có nghĩa chúng ta là người dễ bị người khác bắt nạt! Địch không phạm ta, ta không phạm người! Nhưng địch phạm ta, vậy thì phải đánh cho chúng nó khóc! Cho nên, con gái cũng phải không ngừng tự vươn lên..."

...

Tám giờ sáng,

Công viên trung tâm đường Cẩm Giang Tần Sơn.

"Tướng!" Đội trưởng Kim Chấn Bang đặt quân cờ tướng xuống, hưng phấn la to.

"Đệch!" Triệu Ngọc ngồi ở đối diện trừng mắt, lớn tiếng nói: "Không được, không được, nhường tôi một nước, tôi không đi con mã nữa!"

"Hả? Không được, không được!" Kim Chấn Bang vội vã đậy quân cờ lại: "Bước cờ đã đi, không được đổi ý! Ha ha ha, tên không biết chơi cờ này, cậu còn đắc ý nữa hay không?"

"Được, được..." Triệu Ngọc xắn tay áo lên đẩy đổ quân cờ: "Lại đi, lần này tôi không nhường ông nữa! Vốn dĩ tôi kính già yêu trẻ, biết ông hay sốt ruột nên nhường ông hai nước, ngược lại ông còn hung hăng với tôi! Nào nào nào, xem tôi thắng ông như thế nào nè!"

"Hừ, tới thì tới, thế nào, có cần tôi nhường cậu hai con xe không? Nếu vẫn không được thì nhường cho cậu một con tướng? Ha ha ha ..." Kim Chấn Bang cầm lấy ly trà của mình, hả hê uống một ngụm.

Lúc này tuy vẫn đang là mùa đông, nhưng ánh nắng mặt trời đã làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Triệu Ngọc vốn định đến nhà Kim Chấn Bang thăm hỏi, nhưng sau khi gọi điện thoại, Lão Kim đang ở công viên đánh cờ, cho nên Triệu Ngọc đã đến thẳng công viên tìm ông.

Ai ngờ, hôm nay bạn chơi cờ của ông đi vắng, Lão Kim liền kêu Triệu Ngọc chơi cùng vài ván.

Lúc này, Triệu Ngọc vừa xếp cờ, vừa âm thầm quan sát hoàn cảnh xung quanh, hắn cũng đã mở sẵn máy thăm dò tàng hình trên hệ thống.

Không có cách nào khác, quẻ "Càn Ly" mà! Nhưng xét về mặt chữ, quẻ "Ly" rất có khả năng đại diện cho Lão Kim, cho nên hắn cần phải cẩn thận gấp mười hai lần.

"Thằng nhóc này..." Đội trưởng Kim vừa xếp cờ, vừa nói với Triệu Ngọc: "Sao cậu phải lôi tôi vào trong buổi diễn thuyết đào tạo do cậu tổ chức? Không biết da mặt tôi mỏng sao? Sau khi họp xong, có rất nhiều người đùa cợt cái thân già này đó!"

"Ôi chao chết tiệt, mắc ói mắc ói..." Triệu Ngọc giả vờ nôn: "Nếu như da mặt ông mỏng, thì lợn nái có thể biến thành hiệp sĩ lợn rồi!"

"Dẹp cậu đi!" Lão Kim mắng: "Tự cậu biết vụ án ác ma thực ra không liên quan gì đến tôi cả! Xét cho cùng, vẫn là thằng nhóc cậu làm tốt! Nếu đổi lại là tôi, nhất định sẽ không có khả năng đó!"

"Được rồi, ông đừng khen tôi nữa, tôi đang kiêu ngạo đây!" Xếp xong cờ, Triệu Ngọc đi con mã trước.

"Hừ! Vừa mới bắt đầu là tạo thế phòng thủ rồi à!" Lão Kim nhìn vào bàn cờ, tự tin đi con pháo trước nói: "Nhìn không ra à? Tôi đang biến tướng tự khen mình đó, giao quyển sổ bìa vàng cho cậu là một quyết định sáng suốt biết bao của tôi! Thiên lý mã không tồi, nhưng Bá Nhạc càng hiếm có đúng không?"

"Chết tiệt, chẳng trách tôi cứ thích đi con mã!" Triệu Ngọc châm chọc: "Ồn ào cả buổi, ông xem tôi là thiên lý mã sao? Nhưng mà... thiên lý mã như tôi lại làm một việc lớn rồi! Con xe!"

"Con tốt!" Đội trưởng Kim nhàn nhã hỏi: "Chuyện lớn gì?"

"Vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp bị tôi phá rồi, hung thủ cũng đã bắt được!" Triệu Ngọc bình tĩnh nói, lại đi con mã.

Cạch...

Quân cờ của Lão Kim rơi xuống, ông trợn mắt khó tin hỏi: "Đừng dọa tôi, vì muốn thắng cờ lại sử dụng chiêu xấu sao?"

Do vụ án hợp tác xã nông nghiệp bây giờ vẫn đang trong giai đoạn thẩm tra xử lý, hơn nữa vụ án liên quan đến nhiều mặt khác nhau, cho nên phía cảnh sát tạm thời chưa tuyên bố tin tức này ra ngoài, cả giới cảnh sát Tần Sơn đều chưa có được tin tức.

Nhưng mà, Triệu Ngọc cho rằng nói cho Lão Kim biết vẫn không sao cả, cho nên hắn đã kể tóm gọn toàn bộ từ đầu đến cuối vụ án hợp tác xã nông nghiệp cho ông nghe.

Tuy là tóm gọn nhưng cũng phải tốn gần hai mươi phút, không ngoài dự đoán Kim Chấn Bang đã nghe đến ngớ ngẩn, thứ nhất ông không nghĩ rằng Triệu Ngọc lại phá xong một vụ án lớn chưa giải quyết nhanh như vậy, thứ hai ông không ngờ rằng vụ án hợp tác xã nông nghiệp lại phức tạp đến thế!

"Chiếu tướng!"

Cuối cùng, sau khi Triệu Ngọc nói xong, hai con xe của hắn đã tiến vào căn cứ của địch, ăn mất con tướng của Kim Chấn Bang.

"Ha ha ha, cuối cùng đã lật ngược tình thế rồi!" Triệu Ngọc búng tay một cái, dặn dò: "Nhưng mà Lão Kim này, bây giờ chuyện này vẫn đang trong giai đoạn bảo mật, không được nói cho ai biết nha!"

"Ừ... ừ..." Lão Kim vẫn còn đang hoảng hốt, gật đầu một cách máy móc, chưa phát hiện kết quả thắng thua của ván cờ.

"Nào nào nào, bày cờ đi, diệt ông thêm một ván nữa!" Nói xong, Triệu Ngọc đẩy đổ cờ, xếp lại từ đầu.

"Thật... thật không thể chấp nhận được, sao lại thế này?" Lão Kim làm gì còn tâm tư bày cờ nữa: "Năm đó khi chúng tôi tham gia vào điều tra, hung thủ và Dương Trạch Bưu nấp trong căn nhà trệt phía sau hợp tác xã nông nghiệp, làm sao... làm sao có thể? Cảnh sát địa phương đã điều động cảnh khuyển nhưng..."

"Chính vì Trình Lăng Phi gan lớn liều lĩnh như vậy, nên toàn bộ vụ án mới phức tạp mập mờ như thế!" Triệu Ngọc than thở.

"Không thể nói như vậy!" Đội trưởng Kim tự trách mình: "Nếu như ban đầu chúng tôi có thể điều tra kỹ càng hơn, có lẽ vụ án hợp tác xã nông nghiệp đã không được ghi chép lại trong quyển sổ của tôi rồi! Nếu Vương Học Quân đã lợi dụng chức vụ cho mẹ Trình Lăng Phi vay không lãi, ban đầu chúng tôi có thể điều tra đến mẹ của Trình Lăng Phi thì có lẽ vụ án sớm đã được phá rồi!"

"Như vậy thì cũng sẽ không có nhiều chuyện sau này như thế, có nhiều người chết như thế!" Kim Chấn Bang lắc đầu than thở: "Tên trộm Khương Khoa và Dư Phù Sinh sẽ không có kết quả như vậy và Khúc Bình cũng sẽ, cũng sẽ... Ôi! Thật là... thật là..."

"Được rồi Lão Kim..." Triệu Ngọc khuyên nhủ: "Một vụ án xảy ra luôn có nhiều kiểu khác nhau, chúng ta không cách nào dự đoán được nguyên nhân! Là ý trời cũng được, tạo hóa trêu ngươi cũng được, đều không phải điều chúng ta có thể khống chế."

"Điều chúng ta có thể làm chính là cố gắng hết sức điều tra rõ sự thật, trả lại công bằng cho các nạn nhân!" Nói xong, Triệu Ngọc gạt quân cờ ra, đi vào vấn đề chính: "Hôm nay tôi đến tìm ông là muốn hỏi về vụ án cuối cùng trong quyển sổ của ông!"

"Ừm... Chuyện này..." Đội trưởng Kim vẫn chưa hoàn hồn, ấp úng hồi lâu mới nói: "Hình như... hình như... trong năm vụ án chưa giải quyết, chỉ còn lại vụ án diệt môn ở núi Hoa Vân thì phải?"

"Đúng!" Triệu Ngọc gật đầu.

"Ừm..." Kim Chấn Bang chau mày nói: "Tôi... tôi hình như đã từng nói qua với cậu rồi nhỉ? Lúc xảy ra vụ án diệt môn ở núi Hoa Vân, tôi đã về Tần Sơn làm đội trưởng, không phải nhân viên điều tra đặc biệt nữa?"

"Không..." Triệu Ngọc lắc đầu.

"Lúc đó, tôi đã bị đá về quê rồi!" Kim Chấn Bang nói: "Rất nhiều tình tiết trong vụ án đó đều là đồng nghiệp cũ trước đây nói cho tôi biết, cho nên không biết được tường tận như bốn vụ án trước đó! Tuy vụ án này không phải tôi điều tra, nhưng vì sức ảnh hưởng của vụ án quá lớn, nên tôi vẫn ghi chép nó vào quyển sổ."

"Ồ... Thảo nào tư liệu ít như vậy!" Triệu Ngọc cân nhắc trong lòng, xem ra muốn phá được vụ án này, mình phải có được càng nhiều tư liệu mới được, chỉ tiếc bây giờ mình không có quyền điều tra, chỉ có thể suy nghĩ cách khác thôi.

"Chín năm trước, vào một đêm mưa tầm tã, gia đình bốn người bị thảm sát, hung thủ cho đến nay vẫn đang ung dung ngoài vòng pháp luật!" Đội trưởng Kim nhớ lại: "Đã tìm ra rất nhiều dấu chân, vân tay, điều động biết bao nhiêu lực lượng cảnh sát, tận lực tìm kiếm nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không xác định được hung thủ! Thật là... nhục nhã!"

"Đừng nói như vậy!" Triệu Ngọc nói: "Sở dĩ mỗi một vụ án chưa giải quyết trở thành án chưa giải quyết đều có nguyên nhân đặc biệt nhất định. Có lẽ phía sau vụ án diệt môn ở núi Hoa Vân, cũng có chứa bí mật không ai biết đến!"

"Triệu Ngọc à, vậy thì nhờ vào cậu, tìm ra sự thật nhé!" Lão Kim nói: "Năm vụ án chưa giải quyết đều được phá thì cậu có thể công đức viên mãn rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top