861-870
861: Có thể nhanh lên không?
Editor: May
Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn sau khi nghe câu này của cô, trong nháy mắt lóe lên ánh sáng chói lọi.
Hai người cứ như vậy giằng co đối mặt rất lâu, Trình Chi Ngôn đột nhiên buông tay ôm cô ra, ngoan ngoãn nằm trên giường, khóe môi câu dẫn ra một tươi cười nhàn nhạt nói với Tiểu Thỏ: "Vậy đến đây đi..."
Tiểu Thỏ cũng là vô cùng tức giận, lúc này liền xoay người một cái ngồi ở trên người Trình Chi Ngôn, một đôi tay nhỏ mảnh mai trắng nõn không nói lời nào kéo nút áo sơ mi của anh ra, sau đó thuần thục, liền cởi áo sơ mi trắng trên người anh xuống.
Vì vậy lồng ngực rắn chắc trắng nõn người nào đó, nhìn một cái không xót gì hiện ra ở trước mặt cô.
Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm anh rất lâu, cho đến khi trên gương mặt thanh tú soái khí của Trình Chi Ngôn hiện ra một chút đỏ ửng nhàn nhạt, lúc này mới cúi người, học bộ dáng của anh,.....
Thân thể Trình Chi Ngôn run lên nhè nhẹ một cái, ánh mắt từ buồn cười chậm rãi biến thành mong đợi.
...
Sau nửa tiếng, trên trán Trình Chi Ngôn toát mồ hôi lạnh, một đôi mắt trong suốt gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ ngồi ở trên người mình từ từ cọ xát, chỉ cảm giác tâm nghĩ muốn giết người của mình cũng đã có.
Nơi hợp lại làm một của hai người, anh đã sớm trướng đến khó chịu, hết lần này tới lần khác cô lại chợt cao chợt thấp, tận khả năng thả chậm tốc độ, cái loại cảm giác muốn có được lại không nhanh đó giống như trăm cái móng vuốt đang cào tâm, khiến toàn thân anh đều cảm thấy khó chịu không thôi.
"Tiểu Thỏ..." Trong giọng nói của anh mang theo một tia ẩn nhẫn, cúi đầu gọi tên cô.
"Ừ..." Hai tay Tiểu Thỏ chống ở trên lồng ngực của anh, cúi đầu nhìn về phía anh.
"Có thể... Nhanh lên một chút hay không..." Trình Chi Ngôn cảm giác nếu mình lại bị cô ma sát nữa như thế, cuối cùng nhất định sẽ nghẹn chết.
"Không thể." Tiểu Thỏ không chút lưu tình cự tuyệt yêu cầu của anh, mắt thấy đáy mắt anh lóe qua một tia sáng, vì vậy liền nhíu lông mày lại nói với anh: "Trước đó anh đã đáp ứng em, không được lộn xộn, anh không thể nói không giữ lời."
"..." Lại một giọt mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống từ trên trán Trình Chi Ngôn.
862: Không tha thứ cho anh
"Trình Chi Ngôn... anh phải nói lời giữ lời!!" Tiểu Thỏ thấy thần sắc trong con ngươi anh càng ngày càng đậm, cuống quít uy hiếp nói với anh.
Trình Chi Ngôn khẽ ngơ ngác một chút, mắt chăm chú nhìn chằm chằm cô, nhíu mày nói: "Vừa rồi em gọi anh là gì??"
"Trình Chi Ngôn." Tiểu Thỏ nhìn anh, vẻ mặt kiêu ngạo tiếp tục nói: "Về sau cũng sẽ không gọi anh là anh nước chanh nữa!! Đỡ phải khiến anh luôn cho rằng em vẫn luôn coi anh là anh trai."
Trình Chi Ngôn cứ như vậy yên lặng nhìn cô một hồi lâu, không nói gì, thần sắc trong con ngươi lúc sáng lúc tối, biến ảo không ngừng, khiến người không nắm bắt được anh đang suy nghĩ gì.
Một giây sau, vào lúc Tiểu Thỏ còn chưa có lấy lại tinh thần, thế giới của cô một trận trời đất quay cuồng, sau đó cả người đều sa vào trong giường lớn mềm mại.
Mà Trình Chi Ngôn vốn là bị cô áp chế dưới thân thể, giờ phút này cũng đã phủ ở trên người cô.
Anh cúi đầu, hôn cánh môi đỏ thắm của cô, cho đến khi cô sắp không thở nổi, mới buông cô ra, ở bên tai cô lẩm bẩm nói: "Như vậy cũng tốt, đỡ phải sau này kết hôn, em không thay đổi được."
Cái gì??
Tiểu Thỏ liền giật mình, sau này kết hôn... Muốn thay đổi cái gì??
Nhưng mà cô còn chưa kịp suy nghĩ, mỗ nam đè ở trên người cô đã bắt đầu nhanh chóng tiến lên.
Trong nháy mắt cảm giác bén nhọn đánh tới, làm cho cô đầu óc trống rỗng.
Đợi đến khi trong phòng lần nữa quay về một mảnh bình tĩnh, Tiểu Thỏ vùi ở trong lòng Trình Chi Ngôn, mơ mơ màng màng nghĩ tới, lần này tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh, vốn là đã đáp ứng anh không nhúc nhích, tại sao có thể nói không giữ lời chứ...
Mấy ngày lễ quốc khánh sau đó, mỗi lần Tiểu Thỏ nhìn thấy Trình Chi Ngôn, đều hừ một tiếng, quay đầu đi không nhìn anh.
Sau nhiều lần như thế, mẹ Tiểu Thỏ cuối cùng nhịn không được thừa dịp lúc trong nhà không có người, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô thấp giọng hỏi: "Thỏ Thỏ, con thành thật khai báo, có phải gần đây con và anh nước chanh của con giận dỗi nhau không??"
863: Sao đến mẹ cũng nói như thế
"Anh nước chanh cái gì, anh ấy mới không phải anh trai con!" Tiểu Thỏ trừng một đôi mắt ướt át mất hứng nói với mẹ: "Về sau con cũng sẽ không gọi anh ấy là anh nước chanh nữa."
"Con - đứa bé này, hồ nháo cái gì vậy, con và anh nước chanh của con, đây không phải xưng hô gọi từ nhỏ đến lớn ư??" Mẹ Tiểu Thỏ lườm cô một cái, tiếp tục nói với cô: "Cũng chỉ anh nước chanh của con nguyện ý dễ dàng tha thứ những tiểu tính tình này của con."
"Mẹ, đã nói về sau đừng gọi anh ấy là anh nước chanh..." Tiểu Thỏ chu cái miệng nhỏ nhắn không vui ý nói với mẹ mình: "Hơn nữa cũng là chính bản thân anh ấy đồng ý, anh ấy sợ em gọi anh ấy là anh nước chanh, kêu kêu, thực sẽ coi anh ấy là anh trai."
"..." Mẹ Tiểu Thỏ ngẩn ra, trong khoảng thời gian ngắn lại có thể không biết nên nói cái gì mới tốt.
"Chao ôi... Mẹ, người cũng đừng lo lắng, chuyện của con và anh ấy... trong chốc lát đều không nói rõ được." Tiểu Thỏ chần chờ một chút, vẫn là tiếp tục nói với cô: "Dù sao, anh ấy còn ăn cả dấm chua của Cảnh Thần, nhất định bắt con và Cảnh Thần giữ một khoảng cách, mẹ, mẹ nói, là anh ấy không đúng hay là con không đúng??"
Tiểu Thỏ mẹ nhìn con gái mình, thật dài thở dài một hơi, lắc lắc đầu nói: "Thôi, chuyện giữa hai người các con, ta cũng quản không được, chỉ là đứa bé Cảnh Thần này... Dù sao hiện tại lớn lên, cũng không phải là đứa bé nữa, con và nó... Lại không có liên hệ máu mủ, vẫn là bảo trì khoảng cách một chút thì tốt hơn."
"Mẹ!! Sao đến mẹ cũng nói như thế!" Tiểu Thỏ có chút nóng nảy nhìn bà.
Mẹ Tiểu Thỏ thở dài một hơi, đứng dậy, vừa đi lên lầu vừa nói: "Đứa nhỏ ngốc, trong lòng con chỉ có một mình anh nước chanh của con, mẹ biết rõ, nhưng là... Cảnh Thần đứa bé kia, đối với con vẫn là quá mức ỷ lại, không nói được rốt cuộc là tình cảm với chị gái, hay là cái gì khác... Mẹ là người từng trải, nhìn liền hiểu, anh nước chanh của con thông minh như vậy, cũng sẽ xem hiểu..."
"..." Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình, một hồi lâu sau, không có nói ra một câu.
Ý tứ lời này không phải là nói cô ngốc, cô nhìn không hiểu sao...
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy một ngụm khí giấu ở trong lòng, lên cũng lên không nổi, xuống cũng không thể xuống, cứng rắn bị nghẹn chết.
Đảo mắt đến ngày bảy tháng mười, ngày cuối cùng của kỳ nghỉ quốc khánh dài hạn, Tiểu Thỏ kéo hành lý thu thập xong, lảo đảo ra khỏi nhà.
864: Còn đang giận anh?
Editor: May
Trong sân, xe Trình Chi Ngôn cũng đã sớm chờ ở nơi đó, bên cạnh cửa xe, anh đứng thẳng người, ánh mắt ôn nhu, trên mặt vui vẻ nhìn cô.
Mặt Tiểu Thỏ nhịn không được có chút đỏ, lập tức lại vẻ mặt lạnh nhạt kéo va ly hành lý đi đến bên cạnh anh, nhét tay kéo va ly hành lý vào trong tay anh, liền xoay người chui vào trong chỗ ngồi tay lái phụ.
Mẹ Tiểu Thỏ đứng ở cửa nhà, nhìn thấy Trình Chi Ngôn đang nhét va ly hành lý Tiểu Thỏ mang theo trong tay vào cóp sau, phất phất tay nói: "Ngôn Ngôn, trên đường chú ý an toàn."
"Vâng." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, cười cười với mẹ Tiểu Thỏ, đóng nắp cóp sau lại, đi qua ngồi vào chỗ tài xế.
Mở cửa xe, chui vào, anh quay đầu nhìn Tiểu Thỏ đã ngoan ngoãn ngồi ở trên vị trí kế bên tài xế cũng buộc chặt dây an toàn, cười nói: "Anh lái xe??"
Tiểu Thỏ quay đầu đi, yên lặng nhìn anh một cái, lại tiếp tục quay đầu trở lại, không để ý tới anh.
"Còn đang giận anh??" Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ đầu cô, tiến đến trước mặt cô nhẹ nhàng mổ một ngụm trên mặt trắng mịn của cô nói: "Đã nhiều ngày như vậy, tức giận cũng nên tiêu mất đi?? Anh chỉ giận em một ngày, em cũng đừng trả đũa lợi hại như vậy chứ??"
"Em chính là trả đũa anh!!" Tiểu Thỏ liếc Trình Chi Ngôn một cái, mất hứng nói: "Dựa vào cái gì chỉ anh có thể giận em, không được để em giận anh hả, lại nói, phụ nữ vốn là lòng dạ hẹp hòi, không tức giận thì thôi, tức giận, không có mười ngày nửa tháng là không được!!"
"Đó chính là nói, tối thiểu nhất còn thêm một tuần lễ, em mới có thể không giận anh nữa??" Trình Chi Ngôn nhìn cái miệng nhỏ nhắn chu lên, bộ dáng mất hứng của cô, chỉ cảm thấy cực kỳ đáng yêu, nhịn không được liền lại muốn trêu chọc cô.
"Bàn sau!!" Tiểu Thỏ xoay đầu lại, hung ác nói với anh.
"Nhưng ngày mai em liền chính thức khai giảng, sau khi khai giảng chúng ta lại phải thời gian rất lâu không gặp mặt nhau, em xác định không muốn tha thứ cho anh ư?" Vẻ mặt trên mặt Trình Chi Ngôn nhìn đến có chút ủy khuất nhìn Tiểu Thỏ hỏi.
"..." Tiểu Thỏ cắn môi, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm anh, không nói lời nào.
"Được rồi, dù sao chạy đến Nam Kinh còn có gần hai tiếng, em suy nghĩ thật kỹ, đợi đến Nam Kinh, chúng ta lại tiếp tục thảo luận đề tài này." Trình Chi Ngôn khẽ mỉm cười với cô, duỗi tay thuần thục ấn hộp số, sau đó dẫm chân ga xuống, lái xe ra ngoài tiểu khu.
865: Có chuyện gì cao hứng sao?
Tiểu Thỏ rầu rĩ ngồi ở trên ghế.
Thật sự là chán ghét... Dựa vào cái gì chỉ cho anh tức giận, không cho phép chính mình cáu kỉnh, dù sao nói cho cùng, chính là anh không tin tình cảm của mình đối với anh, nếu không nữa thì, chính là anh hẹp hòi, không thể thấy chính mình nói chuyện với nam sinh khác...
Nói đi nói lại...
Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm ngoài cửa xe, lúc đang nghĩ đến xuất thần, di động trên điện thoại đột nhiên chấn động một trận, có một tin nhắn tới đây:
Bạch tiểu thư, ảnh chụp của cô chúng tôi đã gửi đến trong hòm thư của cô, nhưng ablum vẫn còn ở đang trong quá trình chế tác, chu kỳ chế tác đại khái cần một tuần lễ, cô xem đến lúc đó cô đến lấy, hay là chúng tôi gửi qua cho cô??
Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm tin nhắn này trong chốc lát, nhịn không được lén cười lên.
Suy tư một chút, cô trả lời tin nhắn này nói:
Phiền toái các người gửi tới đây giúp tôi, địa chỉ là Giang Tô tỉnh Nam Kinh thành phố XXX...
Sau khi gửi tin nhắn này ư, Tiểu Thỏ quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh mình, hừ, không phải là ablum ảnh sao!! Cô cũng có thể đi chụp nha!!
Trình Chi Ngôn đang lái xe phát giác được ánh mắt Tiểu Thỏ, vì vậy xoay đầu lại nhìn cô một cái, thuận miệng nói: "Sao lại cười thành như vậy, có chuyện gì cao hứng sao??"
"Không có." Tiểu Thỏ thu tươi cười nơi khóe môi lại, cất điện thoại di động lại, sau đó quay đầu nhìn ngoài cửa xe, hắc hắc hắc... Cô đã không thể chờ đợi được muốn biết, lúc Trình Chi Ngôn nhận được ablum ảnh kia, sẽ là vẻ mặt gì.
"Đúng." Tiểu Thỏ giống như là đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói với Trình Chi Ngôn: "Lần trước em đã nói với anh, chuyện anh trai Cố Ninh Thư đi công ty các anh, anh đã suy nghĩ xong chưa??"
"Yêu cầu của bà xã đại nhân, anh nào dám không đáp ứng." Trình Chi Ngôn vừa lái xe, vừa cười nói: "Nếu anh cự tuyệt yêu cầu này của em, phỏng đoán hai tháng tới em liền sẽ không để ý anh đi??"
866: Không muốn xuống xe
Editor: May
"Ha ha ha, sao có thể chứ, em là người như vậy ư??" Tiểu Thỏ cười gượng một cái, sau đó đưa ra hai ba ngón tay nói với Trình Chi Ngôn: "Không phải là hai tháng tới, là ba tháng tới đều sẽ không để ý anh!!"
"Thật sự là tàn nhẫn." Khóe môi Trình Chi Ngôn ngoéo một cái, nhịn không được cười lên.
"Hừ." Tiểu Thỏ trừng mắt liếc anh một cái, quay đầu đi nhìn ngoài cửa sổ, khóe miệng lại nhịn không được câu dẫn ra một đường cong nhàn nhạt nói: "Ngày hôm qua em đã liên lạc với anh ấy, ngày mai anh ấy sẽ đi công ty của các người báo cáo."
"A... Em đã liên lạc với anh ta??" Trình Chi Ngôn khẽ nhướn mày, trầm mặc rất lâu, rốt cục vẫn nhịn không được hỏi cô: "Anh trai Cố Ninh Thư kia... Lớn lên đẹp trai không??"
"Phốc..." Tiểu Thỏ nhịn không được liền bật cười, sau đó lập tức dừng tươi cười, vẻ mặt nghiêm túc hồi đáp: "Soái!! Soái hơn Cố Ninh Thư rất nhiều, hơn nữa dù sao tuổi còn lớn hơn Cố Ninh Thư một chút, nhìn càng thêm thành thục chững chạc, còn có thân sĩ phong độ đấy."
"..."
Trình Chi Ngôn xoay đầu lại, nhìn Tiểu Thỏ một cái, khóe miệng khẽ nhúc nhích, tựa hồ giống như là muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Tiểu Thỏ nhìn vẻ mặt ăn quả đắng của Trình Chi Ngôn, dương dương đắc ý nói: "Như thế nào, muốn bảo em giữ một khoảng cách với Cố Trừng Tịch sao??? Anh yên tâm, anh ta thích là Trình Thi Đồng, không phải là em, lại nói, người ta đã đi báo cáo đi làm bên cạnh anh, dù em muốn tiếp xúc gần gũi với anh ta, cũng tiếp xúc không được nha."
"A... Nghe giọng nói của em, tựa hồ rất tiếc nuối..."
"Đúng vậy, đối với chuyện này, em cảm giác tiếc nuối sâu sắc."
"Bạch! Tiểu! Thỏ!"
"Gọi em làm gì??" Tiểu Thỏ xoay đầu lại, một đôi mắt ướt át thẳng tắp nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn, cười tủm tỉm hỏi anh.
Trình Chi Ngôn hít một hơi thật sâu, một hồi lâu, cuối cùng bại trận: "Không có gì, chỉ gọi em một tiếng, phía trước sắp đến khu phục vụ... em... Có muốn xuống mua chút gì ăn hay không??"
"Không cần..." Tiểu Thỏ bĩu môi, duỗi tay bật radio trên xe, thân thể ngưỡng về sau, thoải mái dựa vào ở trên ghế ngồi, lẩm bẩm nói: "Nếu anh muốn đi thì đi đi, dù sao em chính là không muốn xuống xe..."
867: Anh chỉ là ghen
Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn cô một cái, một hồi lâu sau, cũng không có nói một câu.
Sau khi đến trường học, Tiểu Thỏ tiếp nhận hành lý trong tay Trình Chi Ngôn, phất phất tay với anh, liền xoay người đi về phía cửa ký túc xá.
"Tiểu Thỏ..." Trình Chi Ngôn nhìn bóng lưng cô, nhịn không được hơi nhíu mày, mở miệng trầm thấp gọi cô một câu.
"Hả?? Chuyện gì??" Tiểu Thỏ kéo hành lý xoay người lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trình Chi Ngôn hỏi.
"Cất hành lý xong, buổi tối theo ăn cơm với anh??" Trình Chi Ngôn chần chờ một chút, vẫn là thấp giọng hỏi.
"Chuyện này sao..." Tiểu Thỏ chuyển chuyển đôi mắt long lanh, sau đó nói với Trình Chi Ngôn: "Không được!! Thứ nhất, em còn đang tức giận, cho nên không muốn cùng nhau ăn cơm với anh, thứ hai, em đã bảy ngày không gặp người ký túc xá bọn em, cho nên buổi tối, em muốn cùng đi căn tin ăn cơm với các cô ấy, thứ ba, trước lễ quốc khánh chủ nhiệm lớp tụi em tìm em, nói là sau khi qua hết quốc khánh, có một trận đấu diễn thuyết phải chuẩn bị, cho nên ăn cơm tối xong, em còn phải đi tìm lớp trưởng lớp tụi em, cùng anh ấy thương lượng chuyện này một chút. Tổng hợp từ trên lại, Trình Chi Ngôn, thẹn thùng, em cũng bề bộn nhiều việc, không thể ăn cơm với anh!"
"..." Trình Chi Ngôn trừng một đôi mắt trong suốt nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng có chút bất đắc dĩ bật cười, anh thò tay giật giật đầu tóc của mình, lắc đầu khẽ thở dài: "Tiểu Thỏ, em đây là đang trả đũa, em là cố ý."
"Đúng! Em chính là cố ý!!" Tiểu Thỏ làm một cái mặt quỷ với anh nói: "Chờ khi nào anh tin tưởng em, cảm thấy em sẽ không thay lòng đổi dạ, chúng ta lại hòa hảo!!"
"Tiểu Thỏ, anh không phải không tin em..." Trình Chi Ngôn cười khổ một tiếng với cô, mở hai tay ra nói: "Anh chỉ là..."
"Chỉ là cái gì??" Tiểu Thỏ nháy một đôi mắt ướt át nhìn anh, chờ nửa câu sau của anh.
Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng thở dài một hơi, anh chỉ là ghen...
Một câu nói đơn giản như vậy, lại không thể nào nói nên lời.
"Hừ, dù sao, anh suy nghĩ thật kỹ đi, em về ký túc xá trước." Tiểu Thỏ thấy anh qua một hồi lâu cũng không nói lời nào, sau khi làm một cái mặt quỷ với anh, kéo va ly trở về.
868: Bánh bao kẹp thịt
Editor: May
Trình Chi Ngôn cứ như vậy đứng ở ngoài cửa ký túc xá, thấy thân ảnh mảnh mai của cô dần dần biến mất ở trong hành lang, lắc lắc đầu, xoay người đi tới ngoài cửa trường học.
Bên này sau khi Tiểu Thỏ trở lại ký túc xá, Trang Manh Manh, Chu Đậu Đậu còn có Dương Tuyết Cần, đã sớm ở trong ký túc xá mặt ngây ngốc.
Nghe được tiếng động ở cửa, các cô xoay đầu lại nhìn Tiểu Thỏ một cái, thuận miệng nói: "Tiểu Thỏ, cậu đã về rồi."
"Đúng nha." Tiểu Thỏ cười tủm tỉm gật đầu, kéo va ly hành lý tiến vào ký túc xá.
"Có mang đồ ăn gì trở về không??" Kể từ sau khi Tiểu Thỏ vào trong phòng, Dương Tuyết Cần đã nghe một cỗ mùi thịt mơ hồ, hương vị này, thực thơm quá, thật dễ ngửi a...
"Không phải chứ, Tuyết Cần, mũi này của cậu cũng quá thính đi??" Tiểu Thỏ nhịn không được cười lên, thuận tay mở va ly hành lý của mình, bên trong mang một túi to đồ ăn.
"Chao ôi, đây là cái gì??" Dương Tuyết Cần vội vàng vọt tới trước mặt Tiểu Thỏ, cầm lấy một cái túi trong va ly, không thể chờ đợi được xé mở ra.
"Cái đó à, là bánh bao kẹp thịt mẹ tớ tự làm, ăn rất ngon, tớ thích ăn nhất." Tiểu Thỏ vừa nói, vừa lấy từ trong túi ra mấy cái bánh bao kẹp thịt còn nóng hổi, nhét vào trong tay bọn họ mấy cái, cười nói: "Mau nếm thử, bảo đảm sau khi các cậu ăn sẽ còn muốn ăn nữa."
Trang Manh Manh các cô vừa nghe, vội vàng cắn xuống một ngụm.
Vốn chỉ là ngửi mùi thịt trong không khí cũng đã cảm thấy thèm ăn chảy nước miếng, giờ phút này cắn xuống một ngụm như thế, chợt cảm thấy mồm miệng sinh hương, thịt bầm nát lại trộn lại kia, phối hợp vỏ ngoài nướng giòn nhảy nhảy, vào trong miệng, quả thực ăn ngon khiến người hận không thể đều nuốt lưỡi vào.
"Như thế nào, không tệ đi??" Tiểu Thỏ cười hì hì hỏi các cô.
"Ừ, ăn ngon!!" Mấy người ký túc xá các cii, lại chỉ lo ăn.
Qua mấy phút, các cô liền ăn hết toàn bộ bánh bao kẹp thịt cầm trong tay, Chu Đậu Đậu vẫn chưa thỏa mãn chậc chậc lưỡi nói: "Thật sự là ăn ngon nha, Tiểu Thỏ, thực hâm mộ cậu có người mẹ tốt như thế."
"Hắc hắc." Tiểu Thỏ cười cười với cô ấy, duỗi tay gãi gãi cái ót của mình.
869: Gặp lớp trưởng
Editor: May
"Chao ôi, rõ ràng đã ăn một cái bánh bao kẹp thịt, nhưng lại cảm thấy càng ăn càng đói, tớ thấy hiện tại không sai biệt lắm cũng sắp năm giờ, nếu không chúng ta đi căn tin ăn cơm đi??" Dương Tuyết Cần sờ sờ bụng của mình, thật ra người ký túc xá các cô vốn chính là chờ Tiểu Thỏ trở về cùng nhau ăn cơm, vừa rồi sớm đã đói không chịu được, lại nghe thấy được mùi thịt vị kia, chợt cảm thấy bụng đói kêu vang.
"Được rồi, đi thôi, ăn cơm xong tớ còn phải tìm lớp trưởng, đúng rồi, trường học lập tức có một trận diễn thuyết đối mặt của sinh viên đại học năm nhất, các cậu tham gia không??" Tiểu Thỏ vừa nói vừa lấy đồ trong va ly hành lý mình ra, chỉ qua một thời gian, liền đều sửa sang xong tất cả mọi thứ.
"Trận đấu diễn thuyết?? Tớ mới không cần tham gia, tớ sợ nhất đứng ở trước mặt người lạ nói chuyện." Trang Manh Manh lắc đầu liên tục nói: "Cậu hỏi hai cậu ấy một chút."
"Chúng tớ cũng không muốn tham gia." Chu Đậu Đậu và Dương Tuyết Cần hai người lập tức lắc đầu giống như trống bỏi.
"..." Tiểu Thỏ lập tức không có biện pháp gì với các cô.
Xem ra, chỉ có thể chờ sau khi ăn xong cơm tối, tìm Cận Mặc thương lượng một chút.
Vì vậy.
Sau khi bốn các cô ở căn tin cơm nước xong, Tiểu Thỏ nói một tiếng với ba người khác trong ký túc xá, liền đi về phía ký túc xá nam sinh, trên đường, cô lấy điện thoại di động ra, tìm được dãy số của Cận Mặc, sau đó gọi đi.
Điện thoại vang lên vài tiếng, bên kia mới tiếp nghe.
"Alo??" Trong loa truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe của Cận Mặc.
"Alo, lớp trưởng... Cái kia, Cận Mặc, tớ là Bạch Tiểu Thỏ, chính là... Muốn hỏi cậu một chút, có trở về trường học chưa??" Tiểu Thỏ nghe thấy giọng nói trong loa, vô thức lại muốn mở miệng gọi anh là lớp trưởng, cũng may kêu một nửa, kịp thời đổi giọng.
"Trở về rồi, tớ vừa mới tắm xong." Giọng nói Cận Mặc nhàn nhạt, nghe giọng nói không có chút không ổn định nào.
"Ách..."
Tắm rửa??
Tiểu Thỏ khẽ ngơ ngác một chút, không biết rõ vì sao, chợt bắt đầu suy tính, vậy giờ phút này lớp trưởng bọn họ rốt cuộc là mặc quần áo nghe điện thoại, hay là không có mặc quần áo nghe điện thoại...
870: Không mặc quần áo
Editor: May
"Tìm tớ có chuyện gì sao??"
Sau khi trong loa trầm mặc mấy giây, đại khái là thấy Tiểu Thỏ liên tục không nói gì, cuối cùng Cận Mặc mở miệng hỏi cô.
"Khụ khụ, chính là cái đó, trước khi nghỉ, không phải chủ nhiệm lớp nói có một trận đấu diễn thuyết sao, không phải chúng ta sẽ đấu đầu tiên ư, thương lượng một chút chuyện báo danh trận đấu??" Lúc này Tiểu Thỏ mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng có chút thẹn thùng hỏi Cận Mặc.
"..." Trong điện thoại lại là trầm mặc mấy giây, Cận Mặc mới tiếp tục hỏi: "Cậu ở nơi nào??"
"Cái kia... Tớ đang trên đường đi tới ký túc xá của cậu." Tiểu Thỏ thuận miệng trả lời một câu.
"Vậy cậu chờ tớ một chút, tớ mặc quần áo liền ra ngoài tìm cậu." Sau khi Cận Mặc bỏ lại một câu nói như vậy, đến câu "Tạm biệt" cũng chưa nói, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Tiểu Thỏ nhìn di động của mình, không ngừng ngẩn người.
Anh ta... Vừa mới nói, anh ta mặc quần áo liền đi ra tìm cô??
Nói cách khác, vừa rồi anh ta là vừa mới tắm rửa xong, còn chưa có mặc quần áo liền nghe điện thoại??
Tiểu Thỏ nhịn không được, thiếu chút nữa muốn phun máu mũi ra.
Bình tĩnh, bình tĩnh...
Tiểu Thỏ ở trong lòng càng không ngừng khuyên giải nói với chính mình, người như Cận Mặc... Hẳn là rất ít sẽ xuất hiện tình hình như thế này đi??
Cứ một đường nghĩ như vậy, lúc Tiểu Thỏ đến cửa ký túc xá của Cận Mặc, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ rực.
Cửa ký túc xá nam sinh, xa xa, có thể nhìn thấy đứng một người.
Đợi đến gần, Tiểu Thỏ mới phát hiện, hóa ra người kia chính là Cận Mặc.
Anh mặc một thân T-shirt màu đen, một cái quần dài vận động cùng màu, trên đầu còn ở bọt nước ẩm ướt.
Nhìn thấy Tiểu Thỏ tới đây, anh đi lên phía trước, cúi đầu nhìn cô một cái, thản nhiên nói: "Đến rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top