771-780


  Chương 771: Phiền não của anh  


" Vừa rồi chủ nhiệm lớp em tìm em có một số việc, lúc này còn đang trên đường đi ký túc xá a, đồ đạc....Đồ đạc còn chưa thu dọn..."

"Anh trực tiếp đi dưới ký túc xá của em chờ em." Trình Chi Ngôn cười cười, thanh âm trầm thấp mang theo một chút từ tính hướng tới cô ôn nhu nói.

"Được." Tiểu Thỏ nghe được những lời này của Trình Chi Ngôn, nhất thời vui sướng như chim nhỏ.

Cúp điện thoại, Cận Mặc nhìn tâm tình Tiểu Thỏ rõ ràng biến tốt, chần chờ một phen thấp giọng hỏi: "Buổi tối cậu liền đi rồi hả??"

"Đúng a, anh nước chanh tới đón tớ!" Tiểu Thỏ quay đầu lại vẻ mặt nụ cười rực rỡ, hoa chân múa tay vui sướng hướng tới Cận Mặc nói.

"A...."

Cận Mặc gật gật đầu, lại không nói.

Giờ phút này trong lòng Tiểu Thỏ tràn đầy đều là ý nghĩ lập tức có thể nhìn thấy Trình Chi Ngôn, cũng không có tâm tư lại đi tìm đề tài nói chuyện phiếm cùng Cận Mặc, giờ phút này cô chỉ hy vọng trên lưng mình có thể mọc cánh, nhanh chóng bay trở về ký túc xá thu dọn đồ.

Mắt thấy sắp đến ký túc xá nam sinh, Cận Mặc lại cũng không có chuyển biến hướng tới ký túc xá chính mình qua, mà là tiếp tục đi ở bên cạnh Tiểu Thỏ, hướng tới ký túc xá nữ sinh phía sau sườn dốc đi.

"Ai?? Cận Mặc, cậu không trở về ký túc xá sao??" Tiểu Thỏ vẻ mặt nghi hoặc nhìn Cận Mặc hỏi.

"Tớ đưa cậu về trước." Cận Mặc quay đầu nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

"Ai??" Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, đưa cô?? Vì sao a, dựa vào thân sĩ thân sĩ sao??
Sau đó Cận Mặc nói xong câu đó cứ tiếp tục đi về phía trước, vẻ mặt hoàn toàn không muốn tiếp tục nói chuyện với cô.

Tiểu Thỏ nhún vai, lớp trưởng thật là một cái BOY trầm mặc nhiệt tình yêu thương a!

Hai người liền trầm mặc đi tới một hồi như vậy, rốt cục đến chỗ cửa đến chỗ Tiểu Thỏ ở, Cận Mặc nhìn Tiểu Thỏ một cái, sau đó hướng tới cô nhàn nhạt nói một câu "Tạm biệt" liền lập tức xoay người lại rồi.

Ách...

Tiểu Thỏ đứng tại chỗ, khóe miệng tươi cười hướng tới anh, lập tức liền cứng lại rồi.

Đại ca, ngươi muốn lời ít mà ý nhiều như vậy hay không, lãnh khốc vô tình như thế a...

Tiểu Thỏ gãi gãi đầu chính mình, đang chuẩn bị xoay người hướng trong ký túc xá chạy, một cái thanh âm trầm thấp mà dễ nghe gọi cô lại: "Tiểu Thỏ."

Thanh âm này là...

Tiểu Thỏ vẻ mặt kinh hỉ quay đầu lại, nhìn Trình Chi Ngôn đứng ở dưới đại thụ cửa ký túc xá, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không dám nhúc nhích.

Hai người bọn họ cách gần mười mét như vậy, lẳng lặng nhìn.

Anh nước chanh giống như... Vừa gầy một chút... Phía dưới hốc mắt có một vòng màu xanh nhàn nhạt, xem ra hẳn là gần đây đều không có ngủ ngon, chỉ là trong đôi mắt trong suốt vẫn lóe ra ánh sáng rực rỡ cô quen thuộc như cũ, mà mũi của anh thẳng thắn, đôi môi mỏng gợi lên một cái độ cong đẹp mắt, anh mặc áo sơmi tay áo dài màu trắng, cà- vạt màu đen có hoa văn tối, hai tay xuyên vào ở trong túi, liền đứng thẳng người nhìn cô như thế, trong nháy mắt đó, cảnh tượng xung quanh giống như là bị ngưng kết.

Trình Chi Ngôn đứng tại dưới đại thụ, nhìn Tiểu Thỏ cách đó không xa, hơn mười ngày không gặp, cô giống như phơi nắng hơi có chút đen, mắt to trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng có vẻ lớn, mà trong ánh mắt cô tràn đầy đều là kinh hỉ.

Trình Chi Ngôn cười cười, vươn một bàn tay ra hướng tới Tiểu Thỏ ngoéo... một cái.


  Chương 772: Phiền não của anh 2  


Một giây sau, Tiểu Thỏ liền thật sự giống như một con tiểu bạch thỏ, đầy sức sống vọt vào trong lòng Trình Chi Ngôn.

"Anh nước chanh!!" Thanh âm cô thanh thúy ghé vào lỗ tai anh ngọt ngào vang lên.

Cánh tay ôm lấy vòng eo nhỏ mảnh của cô hơi hơi dùng lực, phảng phất muốn đem cả người cô đều đã khảm vào trong thân thể mình.

Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ, vùi đầu tại cổ ấm áp của cô, hít thật sâu mùi ngọt ngào trên người cô.

Rất lâu không gặp, anh cho rằng chính mình trong khoảng thời gian này công việc bề bộn không có thời gian nhớ cô, lại phát hiện, trong nháy mắt nhìn thấy cô đó, tất cả nhớ nhung kiềm chế trong thân thể vậy mà toàn bộ kêu gào bừng lên.

"Tiểu Thỏ..." Cánh môi mỏng Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng cọ xát bên lỗ tai cô vài cái, sau đó liền hôn trên gương mặt và cổ cô.

"Ôi... Rất ngứa..." Tiểu Thỏ sợ nhất Trình Chi Ngôn hôn lỗ tai cùng cổ của cô, giờ phút này liền nhịn không được rụt đầu, vừa cười vừa trốn tránh thế công Trình Chi Ngôn: "Đừng... Đừng... Gì đó em còn không thu thập a, em còn thật đói thật đói... Chúng ta mau đi ăn cơm tối, có được hay không??"

"Uh'm..." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, cánh môi ấm áp vẫn lưu luyến ở trên cổ cô như cũ, không chịu rời khỏi.

"Em về ký túc xá thu dọn đồ đạc trước a??" Tiểu Thỏ vội vàng nghiêng đầu, trốn tránh thế công của anh đang chuẩn bị hướng tới trong ký túc xá lúc đi, cổ tay cô lại bị Trình Chi Ngôn trở tay bắt lấy.

"Uh'm??" Tiểu Thỏ trong mắt nghi hoặc nhìn Trình Chi Ngôn." Vị nam sinh vừa rồi kia...." Trình Chi Ngôn chần chờ một phen, vẫn lại là nhịn không được hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: "Là người nào?"

"Cái nào??" Tiểu Thỏ hơi run sợ một phen, mới phản ứng kịp, anh nói hẳn là Cận Mặc.

"A...,anh nói Cận Mặc a." Tiểu Thỏ vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Cậu ấy là lớp trưởng lớp em a, vừa rồi thầy giáo Hứa chính là gọi em cùng cậu ấy cùng đi văn phòng. Ai, em nói cho anh, Cận Mặc người này, tuyệt đối là trăm phần trăm Hủy Diệt đề tài, bất luận anh nói gì với cậu ta, cậu đều có thể dùng một cái chữ "Uh'm" trả lời anh, căn bản là anh không có biện pháp nói chuyện cùng cậu ta...."

Tiểu Thỏ vừa nhắc tới Cận Mặc liền nhịn không được hướng tới Trình Chi Ngôn châm chọc nói: "Vừa rồi rõ ràng đều đã đến ký túc xá nam sinh, cậu ta lại nói thuận tiện đưa em trở về, kết quả đến chỗ cửa ký túc xá chúng ta cậu ta hướng tới em nói một tiếng " Tạm biệt", cũng chưa chờ em trả lời liền trực tiếp xoay người đi tới... Anh nước chanh, anh có biết vừa rồi tâm lý em có bao nhiêu tan vỡ sao..."

"..." Trình Chi Ngôn cúi đầu, nhìn Tiểu Thỏ châm chọc Cận Mặc, nhịn không được địa liền ngoéo khóe môi một cái.

Rốt cuộc là anh đa nghi, Tiểu Thỏ nhà anh, ******** toàn bộ nhào vào trên thân mình, làm sao có thể ngắn ngủn hơn mười ngày liền di tình biệt luyến a...

"Được, nhanh đi về thu thập đồ đạc, bằng không thì vừa muốn đói bụng tìm chỗ ăn cơm." Trình Chi Ngôn đưa tay đem tóc rơi bên tai cô phất đến sau tai, hướng tới cô cười cười, thúc giục cô nói.

"Được." Tiểu Thỏ gật gật đầu, đưa tay lại ôm lại Trình Chi Ngôn một phen, lúc này mới xoay người rất nhanh hướng tới trong ký túc xá.

Trở lại ký túc xá, Tiểu Thỏ lấy tốc độ nhanh nhất thu thập đồ đạc xong, liền kéo rương hành lí ra phòng ngủ.

Trình Chi Ngôn vẫn ở dưới cây đại thụ cửa ký túc xá các cô như cũ, anh chỉ là vô cùng đơn giản hướng nơi đó đứng, liền đều có một phen khí chất thanh phong.


  Chương 773: Phiền não của anh 3  


Tiểu Thỏ lòng tràn đầy vui mừng kéo rương hành lí hướng tới anh đi tới.

Thấy Tiểu Thỏ ra ngoài, Trình Chi Ngôn cười cười, sau đó tiến lên thuận tay tiếp nhận rương hành lí trong tay cô, một cánh tay kia dắt tay nhỏ mảnh khảnh của cô, liền hướng tới chỗ anh dừng xe.

"Anh nước chanh, buổi tối chúng ta ăn cái gì??" Tiểu Thỏ bị Trình Chi Ngôn nắm, vừa hướng tới phương hướng xe anh đi vừa thuận miệng hỏi.

"Em muốn ăn cái gì??" Trình Chi Ngôn kéo rương hành lí đi đến bên cạnh xe, mở cốp xe, đem hành lý của cô bỏ vào xong, vẻ mặt ôn nhu tươi cười nhìn cô hỏi.

"Ưm...Em muốn ăn MacDonald,..." Tiểu Thỏ nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng liền cho đề nghị như vậy.

"MacDonald??" Trình Chi Ngôn hơi run sợ một phen, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô.

Anh nhớ rõ trước kia cô cũng không phải đặc biệt thích ăn những thứ thức ăn nhanh này a.

"Uh'm!!" Tiểu Thỏ vẻ mặt kiên định nhìn anh, sau đó đưa tay gãi gãi đầu chính mình, xấu hổ nói: "Thật đói thật đói a!! Em đặc biệt tưởng nhớ một thùng tràn đầy cánh gà chiên, chân gà chiên, sau đó ngồi xuống từng ngụm từng ngụm gặm.... Thật sự, anh nước chanh, một tháng này huấn luyện quân sự, em cảm giác chính mình đều đã gầy...."

"A...??" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, cánh tay dài duỗi ra, lập tức ôm cô vào trong ngực mình, ngón tay thon dài không có ý tốt hướng tới ngực của cô dò xét nói: "Để cho anh nhìn xem.... Rốt cuộc gầy bao nhiêu..."

"Tránh ra!! Lưu - manh!!" Hai tay Tiểu Thỏ vội vàng ôm ngực chính mình, vẻ mặt cảnh giác nhìn Trình Chi Ngôn.

"Uh'm??" Khóe miệng Trình Chi Ngôn cong lên, tự tiếu phi tiếu nhìn Tiểu Thỏ nói: "Em vừa mới gọi anh cái gì???"
"Không có gì..." Tiểu Thỏ nhìn vẻ mặt trên mặt anh, khẩn trương thu miệng nói: "Ai nha, bụng em thật đói, chúng ta mau đi ăn cái gì đi."

"A..." Trình Chi Ngôn cười khẽ một tiếng, đưa tay kéo cửa xe phía bên khách ra giúp cô, nhìn cô chui vào, sau đó đóng cửa lại nói nho nhỏ một câu: "Cũng được, chờ em ăn no mới có khí lực tính sổ với em."

"..."

Tính sổ, tính cái gì??

Tiểu Thỏ trừng mắt to nhìn Trình Chi Ngôn, giữa ban ngày ban mặt, trước mắt bao người, anh vậy mà trực tiếp đưa tay đi sờ ngực cô, chẳng lẽ như vậy không phải lưu - manh trần trụi đùa giỡn sao!?

Trình Chi Ngôn hơi hơi quay đầu, đôi mắt trong suốt ý vị thâm trường liếc cô một cái, sau đó mỉm cười, lái xe rồi.

Cách trường học các cô không xa, một nhà ăn MacDonald mở ra, Trình Chi Ngôn lập tức đem xe chạy qua, tìm chỗ ngừng xe xong, liền dẫn Tiểu Thỏ đi vào.

Lúc gọi cơm, Tiểu Thỏ một hơi chọn một đống lớn, chờ cô chọn xong, lúc này mới xoay người lại hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Anh nước chanh, anh ăn cái gì??"

"Anh ăn...." Trình Chi Ngôn đang chuẩn bị trả lời, di động của anh vang lên, "Anh tùy tiện ăn một chút, em chọn giúp anh."

Trình Chi Ngôn vừa nói vừa đè xuống nút nghe.

Tiểu Thỏ chớp chớp mắt nhìn anh, nghĩ nghĩ, chọn cho anh cái burger bình thường anh thường xuyên ăn kia, lại chọn cho anh cái bánh khoai cùng Côca, về phần chân gà sao... Cô miễn cưỡng cho anh hai cái trong một thùng cô vừa chọn.

"Cái gì phương án cuối cùng, phương án cuối cùng ba ngày trước chúng ta cũng đã thảo luận qua!!"


  Chương 774: Phiền não của anh 4  


" Bây giờ cậu lại hỏi tôi như vậy cũng không thể được, tôi đây nói cho cậu, không được!" Trình Chi Ngôn cầm di động trong tay, một đôi lông mi thanh tú nhíu chặt, thanh âm lạnh giá hướng tới điện thoại điện thoại nói.

"Không có nhưng mà, tôi mặc kệ cái chương trình này có bao nhiêu khó thực hiện, trong quá trình thiết kế xuất hiện bao nhiêu cái BUG, tôi ta muốn kết quả cuối cùng!! Hơn nữa tối hôm nay trước mười hai giờ đem kết quả này làm được cho tôi!!" Trong thanh âm Trình Chi Ngôn đã có ẩn ẩn tức giận.

Tiểu Thỏ chọn xong, đang chờ người phục vụ bưng cơm, cô quay đầu nhìn sắc mặt Trình Chi Ngôn xanh mét, nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng kéo tay áo áo sơmi của anh.

Từ nhỏ đến lớn, cô cơ hồ không thấy qua Trình Chi Ngôn phát hỏa, cho nên... Có thể đem anh nước chanh bực bội thành như vậy khẳng định không là cái việc nhỏ gì.

Trình Chi Ngôn đang nói điện thoại, đột nhiên cảm giác được ống tay áo chính mình bị kéo kéo nhẹ nhàng, anh cúi đầu xuống nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt vô tội, đôi mắt đang tràn đầy quan tâm nhìn anh.

Bất quá trong nháy mắt hỏa trong lòng anh liền biến mất đi rất nhiều.

"Tôi biết các cậu đã liên tục tăng ca rất nhiều ngày, nhưng mà ngày mai chính là lễ quốc khánh, trước mười hai giờ tối hôm nay đem cái phương án này làm xong, toàn bộ bảy ngày Quốc Khánh, tất cả mọi người có thể nghỉ ngơi, cậu để cho Trương Vũ Phi tới đây nghe điện thoại." Trình Chi Ngôn hít một hơi thật sâu, cố gắng để cho ngữ khí chính mình nghe qua ôn hoà một chút.

"Xin chào mỹ nữ, đồ ăn cô chọn đã xong, tổng cộng là 172 khối năm xu."

Bên này Tiểu Thỏ đang nghe Trình Chi Ngôn nói điện thoại, bên kia người phục vụ MacDonald đã đem đồ ăn cô chọn mang lên, cười tít mắt hướng tới cô báo giá.

Trình Chi Ngôn đưa tay đem cặp công văn đưa cho Tiểu Thỏ, ý bảo chính cô lấy tiền từ bên trong.Tiểu Thỏ chần chờ một phen, vẫn lại là tiếp nhận cặp công văn của anh, mở ra, cầm bóp tiền, thanh toán tiền.

"Thu ngài 200, trả ngài 27 khối năm xu, chúc ngài dùng cơm vui vẻ." Người phục vụ kia động tác lưu loát thu tiền lại tìm tiền lẻ, ý cười nhẹ nhàng hướng tới Tiểu Thỏ nói một câu như vậy liền mời vị khách hàng tiếp theo chọn đồ ăn.

Tiểu Thỏ đem bóp tiền Trình Chi Ngôn thả lại trong cặp công văn, sau đó để cho chính anh mang theo cặp công văn, cô lại bưng bàn ăn, ánh mắt nhìn một vòng bên trong MacDonald, cuối cùng tìm gần cửa sổ ngồi xuống.

Trình Chi Ngôn thuận tay đem cặp công văn để ở trên ghế, vừa nói điện thoại vừa ngồi xuống.

Tiểu Thỏ trái lại tự mở ra một thùng tràn đầy chân gà kia, chần chờ một phen, vẫn lại là dùng giấy ăn bọc lại một cái cánh đưa tới trước mặt Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn đưa tay tiếp nhận cánh cô đưa qua, sau đó liền cầm như vậy, tiếp tục nói điện thoại.

Tiểu Thỏ bất đắc dĩ nhún vai, trái lại tự vùi đầu gặm lấy gặm để.

Rất không dễ dàng Trình Chi Ngôn nói xong điện thoại, một thùng chân gà kia đã bị Tiểu Thỏ ăn chỉ còn lại có một nửa.

Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, nhìn bộ dáng cô ăn ngấu ăn nghiến, nhịn không được cười nói: "Em này ăn cũng quá nhanh đi?? Một tháng huấn luyện quân sự này em như thế nào đói thành như vậy??"

"Đừng nói nữa..." Tiểu Thỏ vừa ăn vừa hướng tới Trình Chi Ngôn đáng thương tội nghiệp nói: "Mặc dù đồ ăn trường học cũng không sai, nhưng mà chính là không cho nhóm người sinh viên đại học năm nhất ra cổng trường."


  Chương 775: Phiền não của anh 5  


"Bình thường không biết là MacDonald, KFC có bao nhiêu ăn ngon, nhưng là có một lần buổi chiều vừa mới huấn luyện quân sự xong, phơi nắng một ngày đầu đều đã choáng váng, bụng lại thầm thì kêu, đúng lúc hai người học trưởng mang theo một túi tràn đầy đồ ăn mua ngoài từ trước mắt chúng ta đi qua, gà chiên hương vị lại giòn...Em đến bây giờ nhớ tới đều đã phải chảy nước miếng...." Tiểu Thỏ vừa ăn vừa hướng tới Trình Chi Ngôn đáng thương tội nghiệp nói.

"..." Trình Chi Ngôn có chút buồn cười địa nhìn cô, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo đôi má phấn nộn cô nói: "Vậy làm sao em không gọi điện thoại cho anh, để anh mua đưa qua giúp em, uh'm??"

"Tính a, anh bận rộn như vậy, làm gì vì việc nhỏ như vậy đặc biệt đi một chuyến a." Tiểu Thỏ cau cái mũi nhỏ đáng yêu hướng tới Trình Chi Ngôn nghịch ngợm nói: "Hơn nữa cũng không phải cả đời đều đã ăn không tới, anh xem em hiện tại không phải hảo hảo mà ngồi ở MacDonald ăn cánh gà chiên của em sao??"

"A......" Trình Chi Ngôn gật gật đầu, nhìn bộ dáng cô vui vẻ ăn, lại vẫn là có chút nghi hoặc nói: "Vì sao người khác rõ ràng mang theo KFC bên ngoài, em lại phải muốn tới MacDonald ăn??"

"Uh'm?? Bởi vì anh không thích ăn Hamburger a." Tiểu Thỏ vẻ mặt đương nhiên nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Dù sao chân gà gì gì đó ăn một nhà đều đã không sai biệt lắm a, nhưng mà Hamburger mà nói.... Đi bên ngoài phỏng chừng anh liền ăn gì rồi."

Trình Chi Ngôn nghe xong lời của cô, nhịn không được cười cười, đang chuẩn bị lại đùa cô vài câu, chuông điện thoại di động lại vang lên.

"Chờ một chút." Trình Chi Ngôn có chút thật có lỗi nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ, cúi đầu cầm điện thoại, lại tiếp điện thoại.

"Lão Kỷ?? Uh'm... Trước không phải đều nói tốt sao, như thế nào hiện tại lại không được??" Trình Chi Ngôn nghe bên kia điện thoại nói một trận, chau mày thanh âm không vui nói.

Lão Kỷ??
Tiểu Thỏ hơi hơi chỉnh một phen, nghe xưng hô hẳn là Kỷ Lâm Khải đi...

"Bọn họ nếu làm không được mà nói, có thể trực tiếp tìm Vương Thước lĩnh tiền lương tháng này, sau đó là có thể rời đi rồi!" Thanh âm Trình Chi Ngôn nghe qua đã là rét lạnh một mảnh, "Nơi này của tôi không cần người không có năng lực."

"Không có nhưng mà, liền đi hiện tại là có thể đi, bất quá một cái trình tự đơn giản, giai đoạn trước tôi đã làm nhiều công tác chỉ đạo như vậy, bây giờ còn nói với tôi làm không được, chẳng lẽ chuyện gì đều phải tôi tự mình làm tốt mới được?? Vậy tôi còn muốn bọn họ làm gì!?" Trong thanh âm Trình Chi Ngôn đã rõ ràng tức giận, chỉ là trở ngại Tiểu Thỏ còn ở nơi này, không tiện phát tác mà thôi.

"Biết rõ liền tốt, không cần lại gọi điện thoại cho tôi! Mấy người trước mười hai giờ làm không xong phương án, trực tiếp làm cho bọn họ đi!" Trình Chi Ngôn âm âm u u nói xong một câu sau cùng, liền cúp điện thoại.

Tiểu Thỏ cắn cánh gà chiên trong tay, đôi mắt theo dõi anh nhìn hồi lâu, sau đó mới thanh âm yếu ớt hỏi: "Anh nước chanh.... Không có việc gì đi??"

Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt cô nhỏ nhắn, miễn cưỡng hướng tới cô lộ ra nụ cười tươi tắn nói: "Không có việc gì."

Anh nói xong câu đó, hai người trong khoảng thời gian ngắn đều đã không nói gì.

Thật lâu sau, Tiểu Thỏ nghe được Trình Chi Ngôn thở dài một hơi.

Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú anh gầy yếu, liền nhìn như vậy, không nói gì.

Trình Chi Ngôn hướng tới cô cười cười, ngón tay thon dài tóm lấy tóc chính mình, thanh âm trầm thấp nói: "Không có chuyện gì quá lớn.... Chính là... Nhân viên không đủ."


  Chương 776: Ghen tuông nho nhỏ  



" Nhân viên không đủ??" Trong mắt Tiểu Thỏ nghi hoặc nhìn anh, cô nhớ rõ lần trước theo chân người công ty bọn họ cùng nhau ăn cơm, bọn họ tựa hồ là có mười người đi...

Mặc dù đối với cái công ty lớn khác mà nói, mười người quả thật ít đi một chút, nhưng mà là đối với một cái công ty nhỏ vừa mới khởi bước mà nói, mười người công nhân cũng không sai biệt lắm rồi.

"Uh'm." Trình Chi Ngôn một bàn tay chống cằm, một cánh tay kia nắm cánh gà chiên Tiểu Thỏ đưa cho anh lên, giật giật khóe miệng nói: "Lượng công việc quá lớn, nhân viên không đủ nghiêm trọng."

??

Trong ánh mắt Tiểu Thỏ tràn ngập dấu chấm hỏi.

Trình Chi Ngôn cười cười, đôi mắt trong suốt nhìn Tiểu Thỏ, thở dài một hơi nói: "Mặc dù anh có gần ba năm thời gian không có ở giang hồ, nhưng giang hồ vẫn còn có truyền thuyết về anh như cũ...."

"..."

Tiểu Thỏ lập tức đầu đầy đầu đầy hắc tuyến rồi.

Này không phải biến đổi phương thức khen ngợi chính mình lợi hại sao.

"Kia làm sao bây giờ??" Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, chần chờ một phen, nhìn Trình Chi Ngôn hỏi: "Vậy một tháng này anh bận nghe điện thoại, là vì lượng công việc quá nhiều, cho nên anh chỉ có thể tự mình ra trận?"

"Không sai biệt lắm đi..." Trình Chi Ngôn nắm chân gà trong tay, động tác lịch sự cắn một ngụm, sau đó thản nhiên nói: "Bất quá không tồi, chờ thêm xong rồi lễ quốc khánh, chính là thông báo tuyển dụng, đến lúc đó có thể lại tuyển nhiều người tới đây một chút.

"Uh'm." Đôi mắt Tiểu Thỏ xoay xoay, không biết vì sao lại đột nhiên nhớ tới Cố Rừng Tịch.

"Được rồi, ăn nhanh lên đi, ăn xong chúng ta còn đi công ty một chuyến, anh phải nhìn bọn họ đem cái hạng mục này hoàn thành." Trình Chi Ngôn hướng tới Tiểu Thỏ cười cười, trong thanh âm mang theo một tia xin lỗi nói, "Anh đưa em đi nhà trọ trước, em ở nhà chờ anh."
"Không cần." Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, Tiểu Thỏ lập tức phủ quyết đề nghị của anh.

Trình Chi Ngôn nhìn cô, hơi hơi nhíu mày.

"Em...Em cũng muốn cùng đi công ty với anh..." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ nhìn anh.

Dù sao đã hơn mười ngày không có nhìn thấy anh, cô chỉ muốn dựa vào bên cạnh anh, cho dù là nhìn anh cũng được.

Trình Chi Ngôn nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý rồi.

Tiểu Thỏ đem đống đồ vật trước mặt mình giải quyết hết, đưa tay sờ sờ bụng mượt mà chính mình, thỏa mãn thở dài một hơi, Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô, đưa tay ôm chầm bờ vai cô nói: "Đi thôi?? Ăn no sao??"

"Ăn no rồi!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, ngoan ngoãn theo sát sau lưng Trình Chi Ngôn đi ra ngoài.

Vừa rồi bọn họ vào nhà ăn, vẫn lại là cảnh sắc đúng lúc mặt trời xuống núi, giờ phút này từ trong tiệm đi ra, bên ngoài đã toàn bộ đen lại.

Một cái đèn đường mờ nhạt ở trên đường cái uốn lượn vẫn kéo dài đến chỗ rất xa.

Ngọn đèn mờ nhạt chiếu vào trên áo sơmi trắng Trình Chi Ngôn, làm áo sơmi nhiễm lên một tầng màu quất nhàn nhạt, Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn bóng lưng anh cao ngất, không hiểu cảm thấy có chút đau lòng.

Rõ ràng là tương lai hai người bọn họ, hiện tại cũng chỉ có anh một mình dốc sức làm.

Cô nhiều hi vọng chính mình có thể nhanh lớn lên, nhanh tốt nghiệp, bắt đầu công việc nhanh lên, như vậy mới có thể giúp anh gánh vác một phần áp lực a...

"Làm sao vậy, như thế nào đứng ở nơi đó không đi rồi hả??" Trình Chi Ngôn đi về phía trước hai bước, cảm giác Tiểu Thỏ tựa hồ không có theo tới, liền quay đầu lại hướng tới cô xem qua đi.

Dưới bóng đêm, trên gương mặt anh là tràn đầy ôn nhu, đôi mắt trong suốt giống như có thể nhìn thấu toàn bộ sự vật thế gian.


  Chương 777: Ghen tuông nho nhỏ 2  


Tiểu Thỏ hít một hơi thật sâu, ban đêm đầu thu không khí hơi lạnh theo xoang mũi của cô tiến vào trong phổi của cô, chậm rãi thở ra.

Cô hướng tới Trình Chi Ngôn chạy thẳng đến, hai tay bổ nhào đầy cõi lòng anh, đầu cô cọ xát ngực của anh nói: "Anh nước chanh, thật hi vọng em có thể lớn lên nhanh chút."

Trình Chi Ngôn giật mình, lập tức liền bật cười, anh đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, thanh âm thản nhiên nói: "Em không phải đã trưởng thành sao??"

"Uh'm..." Tiểu Thỏ rầu rĩ lên tiếng.

Nhưng mà....

Còn muốn lớn lên mau chút nữa...

"Được rồi, lên xe đi." Đại khái là đoán được ý nghĩ trong lòng cô, Trình Chi Ngôn cúi đầu khẽ hôn một cái trên trán trơn bóng của cô, sau đó thấp giọng nói: "Vạn sự khởi đầu nan, vừa mới bắt đầu khó tránh khỏi lại có chút sứt đầu mẻ trán, qua một thời gian ngắn thì tốt rồi."

"Uh'm..." Tiểu Thỏ gật đầu.

" Có thể lên xe sao??" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô.

"Uh'm." Tiểu Thỏ hít hít cái mũi, buông tay ôm thắt lưng Trình Chi Ngôn ra, có chút xấu hổ hướng tới vị trí bên cạnh tài xế đi qua.

Trình Chi Ngôn cười cười, xoay người đi vào phòng điều khiển, thắt chặt giây an toàn, sau đó hướng tới phương hướng công ty qua đi.

Trong xe, âm nhạc trong radio nhẹ nhàng chậm chạp du dương chảy theo dòng, Tiểu Thỏ ngồi vị trí bên cạnh tài xế, một hồi nhìn xem ngoài cửa sổ một hồi nhìn xem Trình Chi Ngôn, chỉ cảm thấy thời gian cho dù là từ từ như vậy, cũng rất tốt.Hơn nữa, không khí an tĩnh dễ chịu lại không liên tục bao lâu, di động Trình Chi Ngôn liền lại vang lên.

Trình Chi Ngôn đang lái xe hơi hơi cau mày, hướng tới Tiểu Thỏ thấp giọng nói: "Tiểu Thỏ, tiếp điện thoại giúp anh một phen, điện thoại trong túi anh."

"Được." Tiểu Thỏ gật gật đầu, đưa tay lấy điện thoại di động trong túi trước quần anh ra, nhìn thoáng qua biểu hiện trên màn hình, chần chờ một phen nói: "Là... Đinh Tiểu Nhiễm."

" Tiếp giúp anh một phen." Trình Chi Ngôn thuận miệng nói.

"A......" Tiểu Thỏ có chút do dự nhìn di động của anh, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xẹt qua trên màn hình, nghĩ nghĩ, vẫn lại là bầm nút nghe.

"Uy, Trình tổng, thật sự là xấu hổ lúc này quấy rầy anh, nhưng mà xấu hổ a, lần trước ngồi xe của anh không cẩn thận đem son môi rơi xuống trên xe của anh, không biết có thể phiền toái anh tìm giúp em một cái hay không?" Thanh âm Đinh Tiểu Nhiễm mềm nhũn hơi kiều mỵ từ trong điện thoại truyền ra, câu nói cuối cùng kia, ngữ điệu của cô hơi hơi giơ lên, mang theo giọng con gái Giang Nam mềm dẻo như con rắn nhỏ, thình lình xuyên nhập vào trong lỗ tai.

"Xấu hổ, tôi tại lái xe." Trình Chi Ngôn mặt không chút thay đổi nhìn mặt đường phía trước, thanh âm thản nhiên nói.

"Ai nha, đều đã muộn thế này, Trình tổng anh mới từ công ty rời khỏi sao??" Thanh âm Đinh Tiểu Nhiễm tiếp tục từ trong loa truyền ra.

"Không phải, hiện tại tôi về công ty." Trình Chi Ngôn nhíu nhíu mày, trong thanh âm đã có một tia không kiên nhẫn.

"Thật vậy chăng, đúng lúc em trên đường Hoàng Bộ cách công ty không xa, Trình tổng không ngại mà nói có thể thuận tiện đến chỗ em một phen hay không?? Bản thân em đi trên xe của anh tìm son môi." Thanh âm Đinh Tiểu Nhiễm tiếp tục nhu mì điềm đạm hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.

"..." Trình Chi Ngôn trầm mặc hai giây, sau đó thanh âm lạnh lùng nói: "Cô ở đường đi bộ nào?"

"Ngay tại cửa tiệm công ty thường xuyên liên hoan."


  Chương 778: Ghen tuông nho nhỏ 3  


Đinh Tiểu Nhiễm nhất thời tâm hoa nộ phóng nói: "Em chờ anh a, Trình tổng."

Cô nói xong câu đó, liền trực tiếp cúp điện thoại.

Tiểu Thỏ nhìn di động trong tay Trình Chi Ngôn, lại quay đầu nhìn xem Trình Chi Ngôn, cắn chặt răng, sau đó đem di động của anh nặng nề mà ném ở trong hộp tiền lẻ trên xe, dựng thẳng lông mi nói: "Nói!! Trên xe của anh làm sao có thể có son môi của cô ta?? Cô ta còn thường xuyên ngồi xe của anh??"

Trình Chi Ngôn quay đầu, nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ toàn thân xù lông, khóe môi nhịn không được gợi lên độ cong đẹp nói: "Ghen tị??"

"Mới không có!!" Tiểu Thỏ trừng mắt nhìn anh, gằn từng chữ nói: "Em đây là thẩm vấn!"

"Uh'm..." Trình Chi Ngôn cười gật gật đầu, sau đó thản nhiên nói: "Chính là ngày hôm qua mọi người cùng nhau tăng ca, lúc đi không có tàu điện ngầm, vì thế anh liền thuận tiện đưa bốn vị đồng nghiệp về nhà.... Rất không khéo bên trong có một vị là Đinh Tiểu Nhiễm."

"..."

Đồng thời đưa bốn người? Vậy thì không phải Đinh Tiểu Nhiễm một người đơn độc ngồi xe của anh rồi hả??

Tiểu Thỏ nhíu lông mày đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm anh hỏi: "Vậy cô ta có đơn độc ngồi xe của anh hay không??"

"Không có." Trình Chi Ngôn vô cùng khẳng định trả lời.

"Hừ." Tiểu Thỏ quay đầu đi, "Được rồi, miễn cưỡng tin tưởng anh."

Trình Chi Ngôn nhìn người nào đó ghen, chỉ cảm thấy nỗi khổ tương tư mười mấy ngày nay không có gặp mặt nháy mắt vơi đi hơn phân nửa.

"Kỳ thật, nếu như em không thích cô, anh có thể đổi một người trước sân khấu." Trình Chi Ngôn trầm ngâm chốc lát, sau đó hướng tới Tiểu Thỏ mỉm cười nói: "Chỉ là cần thời gian, dù sao hiện tại không phải quý thông báo tuyển dụng.""Không cần." Tiểu Thỏ quay đầu lại, đôi mắt nhìn anh một cái, thanh âm lành lạnh nói: "Đổi đi một người Đinh Tiểu Nhiễm, còn có nghìn nghìn Đinh Tiểu Nhiễm nhào đi lên, em thà rằng liền ăn dấm chua một người cũng không muốn từng bước từng bước đổi ghen."

"A......" Trình Chi Ngôn có chút cười cười chế nhạo, đôi mắt trong suốt nhìn cô nói: "Thừa nhận chính mình là đang ghen rồi hả??"

"..."

Tiểu Thỏ ngẩn ra, trừng mắt anh, không nói.

"Xem ra vẫn lại là trưởng thành a..." Trình Chi Ngôn nở nụ cười thở dài một hơi nói: "Nhớ năm đó, người nào đó ngay cả ghen là cái gì cũng không biết..."

"Không cho nói!!" Tiểu Thỏ biết anh là chỉ lúc lên cao trung, cô giáo Cố luôn luôn dạy quá giờ chờ anh.

"Uh'm hừ." Trình Chi Ngôn rầu rĩ nở nụ cười một tiếng, tiếp tục nghiêm túc lái xe.

Sắp đến chỗ Đinh Tiểu Nhiễm nói kia, Tiểu Thỏ mắt sắc lập tức liền thấy được Đinh Tiểu Nhiễm đứng ven đường trông mong ngóng chờ.

Bởi vì cô ta ăn mặc thật sự là rất dễ thấy rồi.

Đã là đầu thu mặc dù ban ngày nhiệt độ không khí vẫn lại là khô nóng như mùa hè, nhưng là đến buổi tối mặt trời xuống núi lại vẫn là có chút hơi lạnh.

Ngay tại trong thời tiết hơi lạnh này, Đinh Tiểu Nhiễm mặc một bộ váy liền áo thấp ngực bó sát người đỏ thẫm, chân giẫm lên cao gót 12 centimeter, một đầu tóc dài quăn xõa sau người, đôi má trắng nõn, lông mi rậm, son môi màu đỏ đều đã thêm một tia xinh đẹp.

Đàn ông lui tới không có một người không quay đầu lại nhìn cô, nhưng mà ánh mắt cô lại chỉ nhìn chằm chằm đường lớn ngựa xe như nước, không ngừng mà nhìn xung quanh.

"Ti - -" Tiểu Thỏ hít vào một hơi, cho dù cô là người nữ sinh, không thừa nhận cũng không được, cách ăn mặc Đinh Tiểu Nhiễm thành như vậy tuyệt đối là cái vưu vật.


  Chương 779: Ghen tuông nho nhỏ 4  


"Anh nước chanh..." Tiểu Thỏ nhìn Đinh Tiểu Nhiễm đứng ở ven đường, cúi đầu mở miệng hô Trình Chi Ngôn một tiếng.

"Uh'm??" Trình Chi Ngôn cũng đã thấy được Đinh Tiểu Nhiễm, anh đánh cái đèn quẹo phải, liền hướng tới ven đường lại gần.

"Anh diễm phúc không ít a..." Tiểu Thỏ chậc lưỡi, đưa tay sờ sờ cằm chính mình, bỡn cợt nói.

" Đừng nói lung tung." Trình Chi Ngôn lườm cô một cái, xe đã ở trước mặt Đinh Tiểu Nhiễm ngừng lại.

Đinh Tiểu Nhiễm thấy xe Trình Chi Ngôn, trong đôi mắt nháy mắt tách ra ánh sáng rực rỡ, cô vội vã dẫm xuống giày cao gót 12 centimeter, đi đến ven đường, đưa tay kéo ra cửa xe phía bên khách, mới vừa mở miệng nói một câu: "Trình tổng, anh rốt cục..."

Sau đó, lời của cô liền nháy mắt dừng lại rồi.

Bởi vì cô thấy được Tiểu Thỏ ngồi ở vị trí phó tài xế.

Tiểu Thỏ đang ngửa đầu, mắt to ngập nước vụt sáng nhìn cô.

"... Sao cô ở chỗ này??" Đinh Tiểu Nhiễm sửng sốt, theo bản năng liền hỏi một câu như vậy.

"Chúng ta quân huấn kết thúc nha." Tiểu Thỏ cười tít mắt nhìn Đinh Tiểu Nhiễm, ngữ khí vui nói.

"..." Đinh Tiểu Nhiễm nhìn chằm chằm cô, trong lòng nhưng là đủ loại buồn bực, rất không dễ dàng Trình tổng nguyện ý tới đây đón cô cùng nhau về công ty, không thể tưởng được vậy mà nửa đường nhảy ra cái Trình Giảo Kim.

"Lên xe." Trình Chi Ngôn thấy cô ta kéo cửa tay lái phụ ra, hồi lâu không có động tĩnh gì, lông mi thanh tú liền nhịn không được nhíu lại, hướng tới Đinh Tiểu Nhiễm thản nhiên nói."A......Được..."." Đinh Tiểu Nhiễm phục hồi tinh thần lại, vội vàng đóng cửa xe phía bên khách lại, đi đến khoang xe sau, mở cửa xe chui vào.

Trình Chi Ngôn chờ cô đóng cửa, dưới chân giẫm xuống chân ga, hướng tới phương hướng công ty chạy qua.

Đinh Tiểu Nhiễm yên lặng ngồi ở trên ghế sau, tính toán một hồi lâu, rốt cục thay khuôn mặt tươi cười vô hại hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Chị dâu, thật sự là xấu hổ, vừa rồi ánh sáng quá tối, em trong khoảng thời gian ngắn không có nhìn thấy chị ngồi ở vị trí kế bên tài xế, chị đừng để ở trong lòng a."

"Tôi không để ở trong lòng." Tiểu Thỏ cười hề hề lên tiếng.

Vị tỷ tỷ này, cô lại muốn bắt đầu bới móc sao...

"Ai, cô nói trường học này cũng thật sự là, huấn luyện quân sự gì gì đó, tượng trưng một hai tuần lễ là được, nhất định phải thời gian dài như vậy a, suốt cả một tháng đứng dưới ánh mặt trời chói chang, cho dù là kem chống nắng cũng không giữ được a..." Đinh Tiểu Nhiễm vẻ mặt tiếc hận nhìn Tiểu Thỏ, lắc lắc đầu nói: "Một tháng không thấy được chị dâu, rõ ràng rám đen không ít so với mới vừa khai giảng a..."

Ni cô mã...

Tiểu Thỏ ở trong lòng yên lặng cảm khái một câu, cô đây là vòng vèo nói tôi quá đen, cho nên ngồi ở vị trí kế bên tài xế cô mới không có thấy đúng không??

Cho dù là tôi đen, tôi cũng không đến mức đen nhánh cùng xa Trình Chi Ngôn hòa hợp một khối đi??

"Không có việc gì." Tiểu Thỏ hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về Đinh Tiểu Nhiễm cười cười nói: "Huấn luyện quân sự sao, luôn luôn phải được trải qua, chờ chính thức bắt đầu đi học, hai tháng che đậy liền trắng trở lại."

"Vậy sao."!" Đinh Tiểu Nhiễm vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tiểu Thỏ nói: "Ai nha, thật sự là hâm mộ chị dâu a, tuổi trẻ chính là tốt, giống em đầu năm đi đảo may mắn một chuyến, bất quá phơi nắng hai ngày trở về che nửa năm mới trở về màu da lúc đầu a."

"... Cái này xem cá nhân, xem cá nhân đi..." Tiểu Thỏ cảm thấy được chính mình đã không biết nên trở về cô cái gì rồi


  Chương 780: Ghen tuông nho nhỏ 5  



Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ thoáng xấu hổ, trầm ngâm một chút, sau đó nhàn nhạt mở miệng nói: "Đinh Tiểu Nhiễm, son môi của cô rơi xuống ở nơi nào, tìm một cái."

"A? A...!" Đinh Tiểu Nhiễm đang chuẩn bị lại nói mấy câu ép buộc Tiểu Thỏ một phen, giờ phút này nghe Trình Chi Ngôn vừa nói như vậy khẩn trương vẻ mặt ôn nhu nói: "Có thể là rơi xuống dưới chỗ ngồi tay lái phụ đi, ngày hôm qua trang điểm lại trên xe Trình tổng, không cẩn thận rơi xuống."

"Xuống xe cô tìm một cái." Trình Chi Ngôn từ trong kính chiếu hậu nhàn nhạt liếc cô một cái nói.

"Được...." Đinh Tiểu Nhiễm gật gật đầu, đôi mắt xinh đẹp xoay xoay, sau đó tiếp tục cười khanh khách hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Đúng rồi, Trình tổng, buổi sáng ngày hôm qua tôi đưa bữa sáng cho anh, anh ăn không?"

Tiểu Thỏ quay đầu lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn.

Cô ta lại còn mang bữa sáng cho anh?

Đãi ngộ này không tệ!!

Trình Chi Ngôn không chớp mắt nhìn về phía trước, thanh âm thản nhiên nói: "Ngày hôm qua có vẻ bận, bữa sáng cô mang bị lão Kỷ mấy người bọn họ chia ăn hết."

"A......" Trên mặt Đinh Tiểu Nhiễm có che giấu thất vọng hiện ra, "Vậy Trình tổng thích ăn cái gì, lần sau em mang cho anh."

"Không cần." Trình Chi Ngôn quẹo khúc quanh, trong giọng nói không mang theo một tia tình cảm hướng tới Đinh Tiểu Nhiễm nói: "Không cần mang bữa sáng cho tôi, mỗi ngày tôi đều là ăn sáng xong đi làm."

"Được rồi..." Đinh Tiểu Nhiễm cắn cắn môi chính mình, có chút không cam lòng cúi đầu xuống.

Vốn còn muốn mỗi ngày mang bữa sáng cho Trình Chi Ngôn, có thể làm cho anh cảm thụ hiền lành chính mình một phen a... Không thể tưởng được...

Đinh Tiểu Nhiễm ngẩng đầu nhìn Tiểu Thỏ một cái, buổi sáng mỗi ngày làm bữa sáng cho Trình tổng chính là cô sao??Một cái Xú Nha Đầu miệng còn hôi sữa...

Thôi, thôi, không muốn cùng cô so đo, một tiểu nha đầu chưa bước trên xã hội, có thể biết cái gì, đàn ông sao, đều là hoa tâm, đối với cùng khuôn mặt, luôn luôn chán ghét, hơn nữa, gần quan được ban lộc, cô mỗi ngày đều đã cùng Trình tổng làm việc cùng một tầng lầu, cơ hội có thể tới gần anh nhiều hơn so với cô rồi.

Nghĩ như vậy, trong lòng Đinh Tiểu Nhiễm nhất thời cân bằng, cũng chẳng muốn bới móc cùng Tiểu Thỏ rồi.

Tiểu Thỏ thấy cô rốt cục an tĩnh lại không nói, bỗng nhiên cảm giác chính mình rơi vào thanh tịnh.

Xe đến chỗ cửa công ty Trình Chi Ngôn bọn họ, Tiểu Thỏ cùng Đinh Tiểu Nhiễm xuống đến nơi trước, Trình Chi Ngôn lái xe đem xe ngừng vào ga ra.

Từ ga ra đi tới, Tiểu Thỏ vô cùng cao hứng nhào vào trong lòng Trình Chi Ngôn, trong mắt hưng phấn nói: "Anh nước chanh, lần đầu tiên em tới công ty anh a."

Trình Chi Ngôn cúi đầu, cười đưa tay nhẹ nhàng vuốt một cái trên cái mũi nhỏ của cô nói: "Vừa mới khai trương công ty, phương tiện còn có vẻ đơn sơ, đi vào không cần cười nhạo anh."

" Sẽ không sẽ không, emm sùng bái anh cũng không kịp rồi." Tiểu Thỏ cười đến đôi mắt đều đã híp thành một đường nhỏ.

Đinh Tiểu Nhiễm liền đứng ở chỗ không xa hai người bọn họ, hai tay ôm ngực thờ ơ nhìn bọn họ, khinh thường hừ một tiếng.

Ôm đi ôm đi, ôm ấp đi ôm ấp đi, hiện tại càng là hạnh phúc, thời gian dài lại càng chán ghét lợi hại.

Hừ, cô cũng không tin trên thế giới này lại có mèo nào không trộm thịt.

"Đi thôi." Trình Chi Ngôn trở tay cầm tay Tiểu Thỏ, nắm tay cô hướng tới trong tòa nhà đi đến.

Đinh Tiểu Nhiễm nhìn hai người bọn họ, trợn trừng mắt, dẫm xuống giày cao gót 12 centimeter "Rầu rĩ cạch" đi theo ở theo ở phía sau.






Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top