766-770
Chương 766: Anh cũng sẽ mặt đỏ
" Trở về." Lại là một chữ vô cùng đơn giản liền trả lời cô hỏi.
"..." Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy ngực có một ngụm hờn dỗi ở nơi đó, không thể đi lên, lại sượng mặt.
Cô hít một hơi, sau đó chậm rãi thở ra, cố gắng bình phục cảm xúc chính mình một phen, sau đó quay đầu lại, vẻ mặt không có việc gì cười nhìn Cận Mặc nói: "Vậy sao, thật khéo a, tớ cũng về nhà."
"..."
Cận Mặc cúi đầu, nhìn tươi cười trên mặt cô, trên mặt lộ ra một tia biểu tình kỳ quái: "Nhà cậu.... Không có ở Tô Châu đi??"
Anh nhớ rõ anh xem qua biểu tư liệu cô, nhà cô là thành phố Z.
"Uh'm." Tiểu Thỏ học bộ dáng Cận Mặc, gật gật đầu, trực tiếp lấy một cái giọng mũi trả lời anh.
"..."
Lại là một trận trầm mặc, Cận Mặc vẫn không nói lời nào như cũ, hướng tới phương hướng ký túc xá đi.
Tiểu Thỏ có chút bất đắc dĩ nhìn anh, trong lòng đã triệt để buông tha tính toán nói chuyện phiếm cùng anh.
Thôi đi, lúc hai người bọn họ nói chuyện so với không nói lời nào vẫn còn xấu hổ hơn.
Một đường như vậy đi đến cửa văn phòng thầy giáo Từ, Cận Mặc đưa tay gõ gõ cửa.
"Mời vào." Trong văn phòng, thanh âm thầy giáo Hứa tràn đầy ý cười vang lên.Cận Mặc đẩy cửa ra đi vào, Tiểu Thỏ cũng đi theo sau lưng anh đi vào.
"A..., hai người các em đến đây a." Thầy giáo Hứa ngẩng đầu lên, thấy hai người bọn họ tới đây, vì thế cười hì hì chỉ chỉ ghế dựa trước bàn làm việc của mình, thuận miệng nói: "Ngồi trước đi, đúng lúc tôi có một số việc muốn các em giúp một phen."
Thầy giáo Hứa vừa nói vừa từ trên ghế đứng lên, đi đến trước mặt giá sách văn phòng, rút ra một xấp tư liệu thật dày, đặt trước mặt Tiểu Thỏ cùng Cận Mặc nói: "Phía trên là biểu điều tra tư liệu học sinh lớp chúng ta lần trước, hiện tại cần tập hợp, hai người phối hợp một phen giúp thầy đem tư liệu sao chép."
"Được." Cận Mặc gật gật đầu, thuận tay tiếp nhận tài liệu trong tay thầy giáo Hứa ( không hiểu tại sao bên trên tác giả ghi thầy giáo Từ mà bên dưới lại là Hứa, có lẽ thầy giáo Hứa ngồi trong văn phòng thầy giáo Từ)
Lớp học tổng cộng năm mươi chín học sinh, nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, thầy giáo Hứa bàn giao chuyện này cho hai bọn họ liền đứng dậy đi cái văn phòng khác rồi.
Tiểu Thỏ nhìn một xấp tư liệu thật dày trước mắt, nghĩ nghĩ, vươn tay hướng tới Cận Mặc nói: "Chúng ta một người một nửa đi, viết như vậy tốc độ nhanh một chút."
"Uh'm." Cận Mặc gật gật đầu, đem biểu tài liệu trong tay phân ra hơn một nửa, đưa cho Tiểu Thỏ nói: "Những thứ này cho cậu, cái khác tớ làm."
"Được." Tiểu Thỏ cầm chồng biểu tư liệu kia trong tay, nhìn nhìn tấm biểu muốn sao chép kia, tiện tay cầm lấy một cây bút ký tên màu đen bên trong ống đựng bút thầy giáo Hứa, liền bắt đầu viết.
Cận Mặc nhìn nhìn cô, cũng cầm lấy một cây bút bắt đầu vùi đầu sao chép.
"Cái kia... Cái chữ này đọc như thế nào?? Có phải Niệm yan hay không??" Tiểu Thỏ chỉ vào chữ "Khiên" bề ngoài tư liệu, hướng tới phương hướng Cận Mặc đụng đụng, nhỏ giọng hỏi.
"Cái gì??" Cận Mặc đang hết sức chăm chú sao chép tư liệu, giờ phút này đột nhiên nghe được thanh âm Tiểu Thỏ vang lên ở bên tai mình, liền theo bản năng ngẩng đầu hướng tới cô nhìn qua.
Đúng lúc Tiểu Thỏ lại cầm biểu tư liệu hướng tới anh, Cận Mặc ngẩng đầu như vậy hai người nhất thời trán đối trán, ánh mắt đối ánh mắt, cái mũi đối cái mũi nhìn đối phương.
Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, đôi mắt thẳng tắp nhìn Cận Mặc.
Chương 767: Anh cũng sẽ mặt đỏ 2
Tiểu Thỏ đột nhiên phát hiện, mặt Cận Mặc trở nên hồng.
"Cậu...." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, nhìn mặt Cận Mặc mặc dù là một tháng huấn luyện quân sự cũng vẫn trắng nõn như cũ, trên gương mặt rõ ràng đỏ ửng, lúc đang chuẩn bị mở miệng trêu chọc anh một phen, Cận Mặc nhẹ nhàng ho hai tiếng, sau đó cúi đầu xuống ánh mắt hướng tới tài liệu trong tay cô nhìn qua đi, thanh âm vẫn lãnh khốc như cũ nói: "Cá chữ gì??"
"Ách... Chính là cái này..." Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần lại, chỉ vào chữ "Khiên" bề ngoài tờ tư liệu trong tay mình, cực kỳ nghiêm túc hướng tới Cận Mặc hỏi.
Cận Mặc nhàn nhạt nhìn lướt qua, sau đó thấp giọng trả lời: "Qian, cùng một ngàn lượng, là cùng một cái âm đọc."
"A...... Cho nên là Khiên dương, tớ còn tưởng rằng học nghiên cứu dương a." Tiểu Thỏ nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, dùng một loại vẻ mặt "Cậu rất lợi hại a" nhìn Cận Mặc.
Cận Mặc yên lặng nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu... Sao chép tư liệu.
Được rồi...
Tiểu Thỏ có chút bất đắc dĩ nhìn anh, yên lặng dưới đáy lòng tặng cho anh một cái biệt danh - - "Hủy Diệt Đề Tài."
Nguyên nhân người này không thích nói chuyện, Tiểu Thỏ đành phải yên lặng sao chép tài liệu trong tay, bất quá chốc lát, chồng tư liệu trong tay cô kia liền toàn bộ sao chép xong rồi.
Mà Cận Mặc bên kia lại còn có không ít tư liệu biểu không có viết xong.
Tiểu Thỏ cũng là nhàn rỗi, dứt khoát liền tiến đến bên cạnh Cận Mặc, nhìn thoáng qua bảng anh đang sao chép, nhịn không được mở miệng khen: "Oa, của cậu nhìn đẹp thật,"
Trên bảng, chữ viết Cận Mặc cứng cáp hữu lực, một bút liền quẹt sạch sẽ lưu loát, tuyệt không dong dài dây dưa, chỉ là góc cạnh chữ quá mức sắc bén, giống như cảm giác lãnh khốc bản nhân anh lộ ra.Bút Cận Mặc đang không nhanh không chậm viết chữ nháy mắt ngừng lại, anh hơi hơi quay đầu nhìn Tiểu Thỏ ngồi ở bên cạnh mình, đôi mắt trong suốt là không chút nào che dấu tán thưởng.
Trầm mặc chốc lát, Cận Mặc thấp giọng nói: "Cảm ơn khích lệ."
A... A... A...!!
Lớp trưởng nói không ngừng một chữ ai!!
Trong lòng Tiểu Thỏ nhất thời một trận kích động.
"Cậu đều đã sao chép xong?" Cận Mặc thấy cô đem chồng tư liệu chính mình mới vừa phân cho sắp xếp chỉnh tề để ở một bên, liền cúi đầu mở miệng hỏi.
"Đúng a!" Tiểu Thỏ cầm lấy bảng đã sao chép xong trước mặt mình, hướng tới Cận Mặc quơ quơ, cười hì hì nói: "Thế nào có phải tốc độ rất nhanh hay không??"
Cô cúi đầu nhìn nhìn chữ viết trên bảng chính mình hơi có chút viết ngoáy, lại nhìn nhìn chữ Cận Mặc sạch sẽ chỉnh tề, nhịn không được thè lưỡi: "Chính là viết quá nhanh, chữ viết không đẹp bằng cậu, ai, không có biện pháp, trước kia trên sơ trung chép bài tập nhiều không tự chủ được mà bắt đầu viết ngoáy."
"......Chép bài tập??" Cận Mặc chần chờ một phen, trong mắt nghi hoặc nhìn Tiểu Thỏ.
"Ha ha..." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ gãi gãi đầu chính mình, dù sao không là cái chuyện quang vinh gì...
Cận Mặc lại nhìn cô một hồi, sau đó quay đầu lại tiếp tục vừa sao chép vừa nói: "Chờ tớ một phen, tớ rất nhanh xong rồi."
"Ai? Không vôi, tớ nói cái kia.... Muốn tớ chép giúp một chút hay không?" Tiểu Thỏ nhìn đống giấy trước mắt Cận Mặc kia, vô cùng tốt bụng hướng tới anh hỏi.
Chương 768: Anh cũng sẽ mặt đỏ 3
"Không cần, cậu hơi chút chờ tớ một phen liền tốt." Cận Mặc quay đầu nhìn cô một cái, tốc độ viết chữ trên tay thoáng nhanh hơn, nhưng mà chữ viết vẫn cứng cáp hữu lực như cũ, không có một chút cẩu thả.
Tiểu Thỏ có chút nhàm chán ngồi ở bên cạnh anh, hai tay chống cằm theo dõi hắn anh viết chữ.
Nhìn nhìn, mặt Cận Mặc liền lại đỏ lên.
"Lớp trưởng.. Ách... Cận Mặc, mặt của cậu như thế nào lại đỏ??" Tiểu Thỏ trong khoảng thời gian ngắn còn chưa ý thức được là chính mình nguyên nhân, chỉ là vẻ mặt ngạc nhiên nhìn anh.
"..." Cận Mặc có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu, đôi mắt nhìn Tiểu Thỏ một hồi, sau đó cúi đầu tiếp tục viết chữ nói: "Có thể hay không... Không cần nhìn chằm chằm tớ..."
"A, thật có lỗi!!" Tiểu Thỏ nháy mắt liền phản ứng kịp, vẫn nhìn chằm chằm người khác như vậy là hành vi vô cùng không lễ phép.
"Không có việc gì." Cận Mặc cúi đầu lên tiếng, tiếp tục viết.
Tiểu Thỏ vẫn như cũ không có việc gì, nhưng mà lại không thể tiếp tục nhìn chằm chằm Cận Mặc, nghĩ nghĩ liền lấy điện thoại cầm tay ra gửi một cái tin nhắn cho Trình Chi Ngôn.
Anh nước chanh, chúng ta kết thúc huấn luyện quân sự, ngày mai có thể nghỉ rồi.
Tin nhắn gửi thật lâu cũng không có thu được câu trả lời.
Tiểu Thỏ bĩu môi người này đại khái lại bắt đầu bận rồi.
Thời gian dài như vậy không có nhìn thấy Trình Chi Ngôn, hai người chỉ có thể dựa vào điện thoại hoặc là tin nhắn liên hệ, nhưng mà mỗi lần Tiểu Thỏ gọi điện thoại cho Trình Chi Ngôn, anh không phải đang họp chính là tăng ca, khó có được lúc rảnh rỗi, mà khi anh thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho Tiểu Thỏ, cô cũng không phải huấn luyện quân sự chính là ăn cơm, tóm lại hai người chính là đủ loại bỏ qua.
Ai...
Tiểu Thỏ thở dài một hơi, cô thật sự rất nhớ anh nước chanh a...
"Làm sao vậy??" Ngay tại thời điểm Tiểu Thỏ miên man suy nghĩ đủ loại, Cận Mặc quay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô.
"Không có gì..." Tiểu Thỏ có chút buồn bã ỉu xìu lên tiếng, một cái tay nhỏ trắng nõn mảnh khảnh ngoạn chơi bút lông màu đen, thôi, ngày mai chính là nghỉ Quốc Khánh, kết thúc huấn luyện quân sự rốt cục có thời gian cùng anh nước chanh cùng một chỗ rồi.
"Uh'm." Cận Mặc thấy cô không muốn nhiều lời, liền cũng không hỏi, lại viết một hồi, một xấp tư liệu cũng sao chép toàn bộ.
"Đều đã viết xong rồi hả??" Tiểu Thỏ thăm dò nhìn lại, tờ giấy trên bàn anh, chữ viết tinh tế cùng tờ giấy trước mặt mình hình thành so sánh rõ ràng.
" Đúng." Cận Mặc đưa biểu tư liệu trước mặt hai người bọn họ sắp xếp xong, cất kỹ biểu sao chép, chần chờ một phen quay đầu nhìn thoáng qua cửa văn phòng thầy giáo Hứa, từ khi vừa rồi thầy giáo Hứa ra ngoài, ông liền không có tung tích, hiện tại việc làm hai người bọn họ giúp ông đã làm xong rồi, cũng không biết ông còn có việc muốn phân phó không.
Hai người Cận Mặc cùng Tiểu Thỏ ngồi ở trong phòng làm việc, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà đều có chút nhàm chán.
"Tớ gọi điện thoại cho thầy giáo Hứa đi." Cận Mặc trầm mặc chốc lát, sau đó từ trong túi áo lấy điện thoại cầm tay ra, tìm đến dãy số thầy giáo Hứa liền gọi ra ngoài, bên kia điện thoại vang vài thanh âm, rốt cục tiếp, tiếp theo Tiểu Thỏ liền nghe được thầy giáo Hứa lớn giọng từ trong điện thoại truyền ra: "Hai người các em sao chép xong rồi?? Được được được, thầy lập tức trở về văn phòng a, chờ tôi một chút..."
"..."
Cận Mặc còn chưa kịp mở miệng thầy giáo Hứa bên kia đã cúp điện thoại.
Chương 769: Anh cũng sẽ mặt đỏ 4
Cận Mặc cầm di động trong tay, vẻ mặt bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ hướng tới anh kéo kéo môi, sau đó nhún vai, giang tay.
Trong văn phòng nhất thời lại là một trận trầm mặc, ở phía sau, di động Tiểu Thỏ đột nhiên vang một phen, có tin nhắn tới.
Cô vội vàng cúi đầu xem điện thoại di động, phía trên là tin nhắn Trình Chi Ngôn gửi:
Còn đang họp, đợi lát nữa sau khi chấm dứt đi trường học đón em.
Tiểu Thỏ nhìn tin nhắn này, miệng nhỏ hồng nhuận không tự chủ được liền gợi lên một cái độ cong sán lạn, ngón tay cô rất nhanh nhảy động trên màn hình, trả lời một tin nhắn cho anh:
Được, em ở trường học chờ anhm buổi tối mang em đi ăn ngon mới được!!
Lần này tin nhắn gửi đi không bao lâu, Trình Chi Ngôn rất nhanh trả lời một tin:
Được.
Mặc dù chỉ là một chữ vô cùng đơn giản nhưng mà Tiểu Thỏ ôm ấp di động không tự chủ được bật cười.
Uh'm... Tính tính, cô cùng Trình Chi Ngôn đã bao lâu không gặp a... Giống như... Có hơn mười ngày thôi??
Cảm giác từ lúc cô biết Trình Chi Ngôn đến bây giờ, hai người bọn họ chưa từng có thời gian dài như vậy không có gặp mặt.
Nhưng mà chuyện huấn luyện quân sự này...
Ai... Không đề cập tới cũng được, quả thực chính là hồi ức thống khổ cả đời Tiểu Thỏ.
Cận Mặc quay đầu lại, nhìn Tiểu Thỏ ôm ấp di động ngây ngô cười, trầm mặc chốc lát, sau đó hướng tới cô mở miệng nói: "Cậu cười cái gì??"
"A??" Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần lại, nhìn bộ dáng Cận Mặc mặt không chút thay đổi, nhân tiện lộ một cái nụ cười rực rỡ cho anh nói: "Ha ha, tớ cao hứng a, tối hôm nay tớ có ăn ngon rồi!!"
"..."
Cận Mặc cảm thấy có chút không nói gì.
Liền vì ăn ngon, vui thành cái dạng này??
" Hai người các em chép xong rồi??" Đúng lúc này, thầy giáo Hứa đẩy cửa văn phòng ra đi đến, vẻ mặt cười hì hì nhìn về phía Cận Mặc cùng Tiểu Thỏ ngồi song song ở trước bàn làm việc của mình.
"Thầy giáo Hứa."
"Ai, vừa rồi đi văn phòng đoàn ủy cách vách nói chuyện một chút, các em ngồi, ngồi." Thầy giáo Hứa cười hì hì đi đến bên cạnh bàn công tác chính mình, tiện tay đưa điện thoại di động để ở trên bàn, sau đó cầm lấy bảng Cận Mặc cùng Tiểu Thỏ sao chép, nghiêm túc nhìn thoáng qua, sau đó gật đầu nói: "Rất tốt, rất tốt, vất vả hai người các em rồi."
"Ha ha, không vất vả." Tiểu Thỏ vội vàng cười hì hì khoát tay.
"Đúng rồi, lại còn có một việc." Thầy giáo Hứa vừa đem bảng thu thập xong, vừa hướng tới Cận Mặc cùng Tiểu Thỏ cười nói: "Bất quá chuyện này, hiện tại cũng không vội, chờ sau khi ngày nghỉ Quốc Khánh trở về, sinh viên đại học năm nhất trường học chúng ta có một cái trận đấu diễn thuyết (hùng biện), đến lúc đó hai người các em đi lớp học hỏi một chút có học sinh báo danh tham gia hay không."
"Được." Cận Mặc cùng Tiểu Thỏ đồng thời gật đầu.
"Uh'm, sau đó nếu là không ai tự nguyện tham gia mà nói..." Đôi mắt nhỏ thầy giáo Hứa xoay xoay, ánh mắt nhìn chằm chằm Cận Mặc cùng Tiểu Thỏ, vẫn duy trì vẻ mặt cười hì hì hướng tới hai người bọn họ nói: "Liền hai người các em đi."
"..."
"..."
Cận Mặc khẽ nhíu mày, lại không nói gì.
Tiểu Thỏ vẻ mặt kinh ngạc nhìn thầy giáo Hứa, trận đấu diễn thuyết? Cô??
Cô chỗ nào được a, để cho cô đi lên nhảy múa hát ca gì gì đó cô còn có thể được thông qua, loại chuyện diễn thuyết này, cô cảm giác trong lòng ẩn ẩn nhút nhát a...
Chương 770: Anh cũng sẽ mặt đỏ 5
Tiểu Thỏ nghĩ như vậy, liền xoay đầu hướng về phía Cận Mặc.
Mắt thấy Cận Mặc cũng là vẻ mặt cau mày buồn bực, Tiểu Thỏ nhịn không được liền nở nụ cười.
Xem ra, Cận Mặc hẳn là lại càng không nghĩ muốn đi tham gia cái trận đấu diễn thuyết gì so với cô.
Dù sao lấy anh loại tính cách không thích nói chuyện này, muốn đứng ở trên đài càng không ngừng nói nhất định còn không bằng muốn mạng của anh.
Đại khái là nhận thấy được ý cười trong ánh mắt Tiểu Thỏ, Cận Mặc quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn Tiểu Thỏ một cái, sau đó lại quay đầu đi hướng tới thầy giáo Hứa gật đầu nói: "Em biết rõ, sẽ cổ vũ các học sinh báo danh tham gia."
"Được." Thầy giáo Hứa hết sức hài lòng gật đầu.
"Một cái lớp phải báo danh mấy người học sinh??" Cận Mặc nghĩ nghĩ, lại hướng tới thầy giáo Hứa hỏi.
"Một cái lớp hai người, đều là sinh viên đại học năm nhất, đề mục diễn thuyết là "Bình thường cùng trác tuyệt"." Thầy giáo Hứa vừa nói vừa cầm hai phân tư liệu từ trong ngăn kéo ra, phân biệt đưa cho Tiểu Thỏ cùng Cận Mặc sau đó tiếp tục nói: "Đại khái tư liệu thầy cho hai người các em, các em trở về động viên, Cận Mặc động viên nam sinh tham gia một phen, Bạch Tiểu Thỏ động viên nữ sinh tham gia một phen, chờ sau khi Quốc Khánh kết thúc, đem danh sách người báo danh cho thầy là được."
"Được..."
Tiểu Thỏ yếu ớt gật gật đầu, cầm tư liệu đồng ý.
Cận Mặc trầm mặc, cũng gật gật đầu.
" Được rồi, không có chuyện gì nữa, ngày mai là ngày nghỉ Quốc Khánh, hai người các em đều đã phải về nhà đi? Trên đường chú ý an toàn." Thầy giáo Hứa thấy hai người bọn họ đều không có dị nghị, vì thế bàn tay to vung lên thả bọn họ đi.
Chờ ra văn phòng thầy giáo Từ, Tiểu Thỏ đi theo sau lưng Cận Mặc, vừa đi vừa xem tài liệu trong tay, nhỏ giọng lầu bầu: "Diễn thuyết dài năm phút đồng hồ, muốn một người đứng ở trên đài nói năm phút đồng hồ mà nói, cảm giác buồn ngủ quá.""Uh'm." Cận Mặc cũng cúi đầu nhìn tư liệu, gật gật đầu.
"Cận Mặc." Tiểu Thỏ quay đầu nhìn anh, cúi đầu hô anh một tiếng.
Cận Mặc ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Chúng ta nhất định phải động viên cái bạn học khác tham gia cái hoạt động này a!!" Trong đôi mắt Tiểu Thỏ lộ ra ánh mắt bi thống, "Bằng không thì hai người chúng ta rồi!"
"Uh'm." Cận Mặc nhìn cô một hồi, sau đó tiếp tục gật đầu.
"Ai... Thôi, vẫn lại là về ký túc xá về trước đi, dù sao cái báo danh diễn thuyết này phải đợi sau lễ quốc khánh mới có thể công tác thống kê, phỏng chừng lúc này bạn cùng lớp chúng ta đều đã đi được không sai biệt lắm rồi." Tiểu Thỏ nghe anh nghìn bài một điệu cái chữ "Uh'm" kia, chỉ cảm thấy chính mình đầu đầy hắc tuyến.
"Được." Cận Mặc gật gật đầu, chờ hai người Tiểu Thỏ cùng nhau hướng tới phương hướng ký túc xá đi.
Trên đường, chuông điện thoại di động Tiểu Thỏ lại vang lên, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, trên màn hình điện thoại di động rõ ràng biểu hiện ba cái chữ to "Trình Chi Ngôn", lập tức liền tiếp.
"Uy, Tiểu Thỏ..." Một thanh âm quen thuộc từ trong loa truyền ra, anh bất quá là cúi đầu hô cô một tiếng như vậy, vậy mà khiến cho cô có một loại cảm giác lệ nóng doanh tròng.
Liền ngay cả thanh âm của anh, cô cảm giác rất lâu không có nghe thấy qua.
"Anh nước chanh..." Tiểu Thỏ hấp hấp cái mũi, hướng tới bên kia điện thoại hô một tiếng.
Sau đó, cô liền nghe được bên kia điện thoại nhẹ nhàng bật cười, "Anh sắp đến cửa trường học em, em đều đã thu dọn xong sao??"
"Ai? Nhanh như vậy??" Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, sau đó hướng tới Trình Chi Ngôn xấu hổ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top