746-750


  Chương 746: Chính xác đến gần  


Nữ sinh lớp học Tiểu Thỏ tổng cộng mười một người, phân ba căn ký túc xá.

Ba căn ký túc xá vừa lúc song song kề cùng một chỗ.

Tiểu Thỏ vào ký túc xá, trước đem bảng trong tay chia người cái khác căn ký túc xá khác xong, lúc này mới hướng tới bên trong cùng hành lang nơi mình ở đi tới.

Mở cửa, Trang Manh Manh liền vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Tiểu Thỏ nói: "Ai? Cậu mua xong nhanh như vậy trở lại? Ăn a?? Ở đâu??"

"Còn chưa có đi mua a..." Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn các cô, sau đó cầm bốn tấm biểu còn lại trong tay lần lượt đặt ở trên bàn các cô nói: "Tới tới tới, điền bảng biểu, điền xong tớ còn phải nhanh giao cho lớp trưởng.

"Cái biểu gì??" Chu Đậu Đậu tiếp nhận biểu trong tay Tiểu Thỏ, nhìn thoáng qua, phía trên là điều tra tình huống gia đình học sinh.

"Điền đi, viết xong nhanh cho tớ." Tiểu Thỏ vừa nói vừa cầm biểu trong tay mình ngồi xuống trước mặt cái bàn, sau đó lục ra một bút màu đen, hì hục viết.

"Được rồi..."

Ba người khác ký túc xá cô cũng đều lập tức lục bút ra.

Trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ căn ký túc xá an tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng ngòi bút tiếp xúc mặt giấy.

Đại khái năm phút đồng hồ sau đó, Dương Tuyết Cần là người thứ nhất đem biểu đưa cho Tiểu Thỏ.

"Điền xong!" Dương Tuyết Cần đem bút trong tay ném đi, tiếp tục vùi đầu xem tiểu thuyết trên điện thoại di động.

"Tớ cũng xong rồi." Chu Đậu Đậu là người thứ hai điền xong.

"Đợi tớ lát nữa, lập tức liền xong." Trang Manh Manh thấy các cô đều đã điền xong, vội vàng hướng tới Tiểu Thỏ nói một tiếng, sau đó không một lát sau, liền đem biểu trong tay mình cũng đưa tới trong tay Tiểu Thỏ.
"Tốt." Tiểu Thỏ gật gật đầu, đem biểu bốn người ký túc xá chính mình cất kỹ, đứng dậy định đi cái ký túc xá khác thu biểu.

"Tiểu Thỏ." Mắt thấy Tiểu Thỏ muốn đi ra ký túc xá, Trang Manh Manh vội vàng hô cô một tiếng.

"Uh'm??" Tiểu Thỏ quay đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô.

"Nhớ rõ mang đồ ăn trở về cho chúng ta!" Trang Manh Manh hướng tới Tiểu Thỏ cười hắc hắc, nhắc nhở cô nói.

"Được, tớ biết rõ." Tiểu Thỏ gật gật đầu, liền đi ký túc xá cách vách thu biểu.

Chỉ chốc lát sau trong tay cô liền cầm mười một tấm biểu cất kỹ, lại đi ra ngoài.

Dưới đại thụ bên ngoài ký túc xá, Cận Mặc vẫn đứng ở nơi đó như cũ, chỉ là cúi đầu cầm di động trong tay, đang bấm cái gì đó.

" Lớp trưởng, biểu đều đã điền xong." Tiểu Thỏ đi đến trước mặt Cận Mặc, đem biểu trong tay mình đưa tới trong tay anh thuận tiện hô anh một tiếng.

Cận Mặc ngẩng đầu lên, đưa điện thoại di động cất trong túi áo mình, sau đó tiếp nhận biểu trong tay Tiểu Thỏ, vừa lật chuyển vừa thuận miệng nói: "Bạch Tiểu Thỏ, cậu có thể không cần gọi tôi lớp trưởng hay không."

"A??" Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước nhìn anh.

"Trừ phi cậu không ngại mỗi lần tớ nhìn cậu, tớ cũng gọi cậu bí thư chi bộ." Ánh mắt Cận Mặc nhìn lướt qua biểu ở trong tay, sau đó ánh mắt thẳng tắp nhìn Tiểu Thỏ.

"Ách... Cái này..." Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, hướng tới Cận Mặc xấu hổ cười cười nói: "Về sau tớ liền kêu cậu Cận Mặc đi."

"Uh'm." Cận Mặc gật gật đầu, sau đó ngón tay cầm biểu trong tay Tiểu Thỏ, thanh âm lãnh đạm hướng tới cô nói: "Bạch Tiểu Thỏ, nơi này cậu có một cái không có điền."

"..."

Tiểu Thỏ đi tới gần, nhìn thoáng qua biểu trong tay anh, một cột cha kia, cô không không có viết.


  Chương 747: Chính xác đến gần 2  

"Đã quên viết??" Ánh mắt Cận Mặc thâm thúy nhìn cô, thuận miệng hỏi.

"Không phải..." Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, trầm mặc một phen, sau đó thấp giọng nói: "Ba tớ... Qua đời..."

Mặc dù đã là chuyện thật lâu thật lâu trước kia, nhưng mà lúc nói ra vẫn lại là nhịn không được có chút đau lòng.

Đã nhiều năm như vậy, trí nhớ cô với ba ba đã có chút mơ hồ rồi.

Lại cô đơn nhớ rõ cảnh vào đông sáng sủa kia, ông mặc quân trang mặt mỉm cười đi nhanh hướng tới chính mình đi tới.

Đại khái là không ngờ rằng Tiểu Thỏ sẽ trả lời chính mình như vậy, biểu tình trên mặt Cận Mặc hơi run sợ một phen, sau đó lại trầm mặc không nói.

Tiểu Thỏ thấy anh lại không nói, chần chờ một phen, nhỏ giọng hỏi: "Cái kia... Còn có chuyện khác sao?"

"Không có." Cận Mặc nhìn cô một cái, cầm lấy xấp biểu trong tay kia, xoay người liền hướng phương hướng chỗ mình ở bỏ đi.

Khoảng cách ký túc xá nam sinh lớp bọn họ cùng ký túc xá nữ sinh cũng không phải rất xa, chẳng qua ký túc xá nữ sinh ở trên sườn núi, ký túc xá nam sinh ở dưới sườn núi.

Mà siêu thị nhỏ ngay đối diện ký túc xá nam sinh lớp bọn họ.

Tiểu Thỏ chần chờ một phen, yên lặng theo sát phía sau Cận Mặc, hướng tới dưới sườn núi đi.

Cận Mặc đi tới hai bước, cảm giác được Tiểu Thỏ đi theo sau lưng mình liền ngừng lại, quay đầu lại nhìn cô, thuận miệng nói: "Còn có việc??"

"Ách... Không có, kia, tớ chính là đi siêu thị mua chút đồ ăn." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ nhìn anh, thanh âm yếu ớt nói.

"A...." Cận Mặc gật gật đầu, ánh mắt lại nhìn Tiểu Thỏ một cái, thuận miệng nói: "Vậy cùng nhau đi thôi."

"Ách..." Tiểu Thỏ sửng sốt một phen, sau đó dưới ánh mắt bức người của anh, kiên trì đi đến bên cạnh anh.

Cận Mặc chờ cô đi đến bên cạnh mình, liền tiếp tục cất bước đi về phía trước rồi.

Tiểu Thỏ đuổi kịp.

Hai người một đường đều đã không nói gì.

Cái không khí này.. Thật sự hảo kỳ quái a...Tiểu Thỏ đi ở bên cạnh Cận Mặc, đầu óc rất nhanh xoay xoay suy nghĩ tìm chút đề tài tùy tiện tán gẫu cùng anh, tốt xấu cũng có thể để cho không khí không xấu hổ như vậy a.

Vì thế...

Tiểu Thỏ chuẩn bị một phen, hướng tới Cận Mặc mở miệng nhỏ giọng nói: "Cái kia...Cậu cũng là người Giang Tô sao??"

"Uh'm." Cận Mặc gật gật đầu.

"... Vậy cậu là người ở nơi nào Giang Tô a??" Tiểu Thỏ tiếp tục kiên trì nói chuyện phiếm cùng anh.

"Tô Châu."

"... Ha ha ha, Tô Châu là cái địa phương tốt, Nhân Kiệt Địa Linh ( người giỏi đất thiêng), còn sản xuất ra tơ lụa cùng mỹ nữ." Tiểu Thỏ cười gượng một tiếng tiếp tục tìm đề tài cùng anh.

"Uh'm." Cận Mặc tiếp tục gật đầu.

"..."

Tiểu Thỏ đột nhiên cảm thấy nói chuyện phiếm cùng anh quá khó.... Lời này rõ ràng tiến hành không xong a!!

Bất quá có lẽ người ta cũng không thế nào muốn cùng cô nói chuyện phiếm đi...

Nghĩ như vậy, Tiểu Thỏ lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng không nói.

Lại đi tới một hồi, Cận Mặc đột nhiên quay đầu nhìn cô hỏi: "Cậu như thế nào không nói??"

"..."

Tiểu Thỏ chớp đôi mắt ngập nước, một bộ dáng ra vẻ vô tội nhìn anh.

Đại ca, tôi ngược lại là muốn tiếp tục nói chuyện với anh a!!

Nhưng mà mỗi một câu tôi nói, anh cơ bản đều là lấy kết cục "Uh'm", tối đa trả lời không vượt qua hai chữ, anh làm cho người ta như thế nào tiếp tục cùng nói chuyện phiếm ngươi a...

Đại khái là ý tứ khiển trách trong ánh mắt cô quá mức rõ ràng, Cận Mặc có chút không được tự nhiên nhìn cô một cái, sau đó thanh âm trầm thấp nói: "Thật xin lỗi, tớ không phải rất biết nói chuyện phiếm cùng nữ sinh."

"Ha ha ha... Không có việc gì, tớ cũng không phải rất biết nói chuyện phiếm cùng nam sinh..." Tiểu Thỏ tiếp tục xấu hổ cười cười nói.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top