581-585
"Không biết là gì cũng đừng chọn bậy a, mùi rượu này rất nặng." Trình Thi Đồng lắc lắc đầu, nhìn Tiểu Thỏ nói.
". . ." Tiểu Thỏ bị vị kia cay đến nước mắt đều đã chảy ra, vì thế vội vàng đưa tay bưng chén rừng dừa bãi biển bên cạnh lên, ừng ực ừng ực, một hơi uống vào.
Hô. . .
Mùi thơm ngát vị trái dừa nhàn nhạt, rốt cục giảm bớt vị kỳ quái kia.
Chẳng qua chén Huyết Tinh Mã Lệ kia, Tiểu Thỏ hoàn toàn không uống miếng thứ hai rồi.
"Coi như quên đi, chén này của cậu cho tớ đi, tớ đổi với cậu." Trình Thi Đồng nhìn trong ánh mắt Tiểu Thỏ ghét bỏ Huyết Tinh Mã Lệ, đưa tay thay đổi cocktail trước mặt mình một phen.
"Đồng Đồng, quả nhiên cũng là cậu tốt nhất với tớ!!" Tiểu Thỏ nước mắt lưng tròng nhìn cô.
Người phục vụ rất nhanh đi tới cầm ly rượu rỗng trên bàn đi rồi.
Tiểu Thỏ các cô lại hàn huyên một hồi, lúc đồ ăn bưng lên, Trình Chi Ngôn rốt cục vội vàng chạy đến.
Anh mới vừa đẩy cửa phòng ra, Tiểu Thỏ liền quay đầu lại, đôi mắt vui rạo rực nhìn anh nói: "Anh nước chanh, anh tới a! !"
"Uh'm." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, động tác tao nhã đi vào bên trong phòng, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thỏ, sau đó sửa sang đồ ăn trước mặt mình một phen.
" Chú nhỏ, chú uống gì? ?" Trình Thi Đồng thấy Trình Chi Ngôn vào, vội vàng cầm menu đưa cho Trình Chi Ngôn, để cho chính anh chọn lựa.
"Chú tùy tiện, cho tôi một ly nước chanh đi." Trình Chi Ngôn mở menu ra, nhàn nhạt chăm chú nhìn, thuận miệng hướng tới người phục vụ bên cạnh nói.
" Được xin chờ." Người phục vụ gật gật đầu, lấy menu đi, xoay người đi ra ngoài.
" Các ngươi uống là...."
Trình Chi Ngôn chọn xong rồi, vừa chuyển đầu mới phát hiện trước mặt ba người bọn họ thực ra là bày mấy chén cocktail.
Anh nhíu nhíu mày nhìn Tiểu Thỏ, thanh âm trầm giọng nói: "Sao uống rượu rồi hả ? ?"
"Ai nha, sinh nhậtnha, đương nhiên muốn chúc mừng một phen, hơn nữa mười tám tuổi không phải đại biểu trưởng thành có thể uống rượu sao? ?" Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, ánh mắt sáng ngời hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Không có việc gì không có việc gì, chỉ là cocktail mà thôi, số độ không cao."
". . ."
Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua cocktail trước mặt cô, quả thật là đồ uống pha chế rượu, ngẫm lại hôm nay sinh nhật cô, uống một ly như vậy cũng không có quan hệ gì, vì thế liền không tiếp tục nói cô.
"Đúng rồi, Tiểu Thỏ, đưa quà sinh nhật cho cậu!" Trình Thi Đồng như là đột nhiên nhớ tới cái gì, vỗ đầu, từ trong cặp sách cầm một cái hộp quà tặng đóng gói đẹp đẽ ra, đưa cho Tiểu Thỏ nói: "Cầm đi."
"Cảm ơn! !" Tiểu Thỏ cười tít mắt tiếp nhận quà tặng, đang chuẩn bị đưa tay mở ra lại bị Trình Thi Đồng đè lại.
Tiểu Thỏ trong mắt nghi hoặc nhìn cô.
"Lúc này đừng phá gỡ, chờ cậu về nhà lại mở." Trình Thi Đồng vẻ mặt khẩn trương nhìn cô nói.
"A.... . . Được rồi. . ." Tiểu Thỏ gật gật đầu, cất quà tặng Trình Thi Đồng đưa cho chính mình vào trong cặp sách, mặc dù trong lòng tràn đầy tò mò, vẫn lại là nhịn xuống.
"Tớ cũng có quà tặng tặng cho cậu." Mắt thấy Tiểu Thỏ cầm quà tặng Trình Thi Đồng cất xong, Cố Ninh Thư cũng cười tít mắt hướng tới Tiểu Thỏ nói.
Anh từ trong cặp sách cầm một cái quà tặng bộ dáng đóng gói như là sách vở, đưa cho Tiểu Thỏ nói: "Tớ đưa chính là hai quyển sách, bất quá bởi vì không biết cậu thích xem loại sách nào, cho nên là Đồng Đồng chọn giúp tớ.
"Cảm ơn! !" Tiểu Thỏ cười tít mắt tiếp nhận quà tặng, hướng tới Cố Ninh Thư nói một tiếng, lại nhìn thoáng qua ánh mắt Trình Thi Đồng sáng ngời, đành phải ngoan ngoãn nhét sách vào trong cặp sách, chờ về nhà lại nhìn.
Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ cất xong, nở nụ cười một phen, đưa tay sờ sờ đầu cô nói: "Anh cũng có quà tặng cho em."
"Thật vậy chăng? ?" Tiểu Thỏ cười tít mắt nhìn Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh mình, không chút khách khí hướng tới anh vươn tay đi ra, "Là cái quà tặng gì nha? ?"
Tay Trình Chi Ngôn thon dài trắng nõn nắm giữ tay mảnh khảnh của cô, lật chuyển trong lòng bàn tay cô một phen, giữ mu bàn tay cô, sau đó một cánh tay kia không để ý nhẹ nhàng trượt một phen trên ngón áp úp của cô.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy một cái gì đó giá lạnh nháy mắt trượt vào ngón tay mình, cô cúi đầu nhìn lại, một cái nhẫn kim cương tinh xảo đang yên lặng đeo ở trên ngón áp úp của cô.
Kim cương óng ánh trong suốt ở dưới ánh đèn lóe ra ánh sáng rực rỡ.
"Đây là. . ." Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua nhẫn kim cương trên ngón tay mình, đột nhiên ngẩng đầu hướng tới Trình Chi Ngôn nhìn qua.
"Đưa cho em." Trình Chi Ngôn hướng tới cô mỉm cười, đôi mắt trong suốt tràn đầy đều là sủng nịch, "Chúc mừng em trưởng thành."
"Anh nước chanh. . ." Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng kích động, cô cảm thấy chính mình có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà trước mắt lại một câu đều đã nói không nên lời.
" Được, mau ăn cơm đi, ăn xong trở về làm bài tập." Trình Chi Ngôn nhìn trong mắt Tiểu Thỏ cảm động, hướng tới cô ảm đạm cười, thanh âm trầm thấp nói một câu.
. . .
. . .
Tràn đầy cảm động trong lòng Tiểu Thỏ nháy mắt liền tan biến toàn bộ.
Toàn bộ sau đó, tốc độ bọn họ ăn tựa hồ cũng nhanh hơn, bất quá chốc lát liền đều đã xong.
Tiểu Thỏ vừa ăn đồ ăn vừa uống cocktail Trình Thi Đồng đổi cho cô, chỉ là uống uống. . .
Oa. . .
Như thế nào cảm thấy thế giới này giống như lắc lư? ?
Tiểu Thỏ lắc lắc đầu, chớp chớp mắt lại cẩn thận nhìn lại trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn của Trình Thi Đồng đột nhiên nhìn thật đáng yêu, thật giống như mang theo ánh sáng.
Nhìn nhìn lại Cố Ninh Thư...
Ưm. . .
Hôm nay Cố Ninh Thư cũng vô cùng đẹp trai a, mặc dù là mặc đồng phục Nhất Trung, cũng vẫn rất có phong độ hot boy như cũ...
Còn có anh nước chanh....
Tiểu Thỏ quay đầu lại hướng tới Trình Chi Ngôn nhìn qua.
Hình dáng anh rõ ràng đang hơi hơi cúi xuống, ánh mắt lạnh nhạt nhìn đồ ăn trong chén đĩa mình, lông mi dài dài giống như cây quạt xinh xắn, tinh xảo lại mê người, còn có hai tay thon dài trắng nõn cầm dao nĩa, động tác thực ra là tao nhã như vậy...
Ai. . .
Anh nước chanh rất đẹp trai rất đẹp trai...
Tiểu Thỏ cười tít mắt, đưa tay ôm chầm bả vai Trình Chi Ngôn, bẹp một ngụm liền hôn ở trên gương mặt trắng nõn như ngọc của anh.
Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn bộ dáng Tiểu Thỏ cười đến vẻ mặt sáng lạn, ngoéo khóe môi một cái, thanh âm trầm thấp nói: "Em làm gì? ?"
" Chính là hôn anh một cái a." Tiểu Thỏ cười tít mắt nhìn anh, thanh âm trong trẻo nói: "Không thể sao? ?"
Trình Chi Ngôn nở nụ cười một phen, đưa tay véo đôi má phấn nộn của cô nói: "Mau ăn cơm."
"A.... . ." Tiểu Thỏ phẫn nộ quay đầu đi, cúi đầu yên lặng cắt tảng thịt bò.
. . .
Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư nhìn thoáng qua lẫn nhau.
Hai người đều đã thấy được một tia lo lắng trong ánh mắt.
Cô... Sẽ không là uống say chứ??
Năm phút đồng hồ sau, biểu hiện Tiểu Thỏ liền xác minh suy đoán Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư.
Bởi vì bọn họ thấy Tiểu Thỏ vậy mà giữa ban ngày ban mặt.... Ách không, ở dưới ngọn đèn sáng trong phòng, hai tay bưng khuôn mặt Trình Chi Ngôn sau đó chu cái miệng đỏ hồng hôn ở trên môi Trình Chi Ngôn.
Trình Chi Ngôn nháy mắt mở to hai mắt nhìn.
Anh nhìn đôi má Tiểu Thỏ phấn nộn gần trong gang tấc, trong đôi mắt dập dờn tràn đầy ý cười, mà cánh môi cô mềm mại liền che trên bờ môi của mình, đầu lưỡi mang theo vị cồn, thừa dịp anh không chú ý vụng trộm lùi vào trong miệng anh.
Uh'm. . .
Hình như là hương vị hoa hồng . . .
Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, đưa tay đẩy đẩy bả vai Tiểu Thỏ, người này, như thế nào đột nhiên liền đã chạy tới hôn mình rồi hả ? ?
Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư nhìn một màn trước mắt, nháy mắt liền sợ ngây người.
Phải lầm hay không!!
Đây là ở trên người thật a! ! !
Hôn môi thật a! !
Trình Thi Đồng nhịn không được vươn hai tay ra, bưng kín hai mắt của mình.
Ai nha nha, cô hảo thẹn thùng a. . .
Cô lớn như vậy, vẫn lại là lần đầu tiên nhìn thấy người thật hôn môi trước mặt mình a! ! !
Trước kia cô là nhìn thấy ở phim trong Ti vi, trên máy tính a! ! !
Huống chi, hai người này còn là chú nhỏ cùng bạn ngồi cùng bàn a! !
Trong lòng Trình Thi Đồng vừa cảm khái vừa tiếp tục từ trong tay vụng trộm nhìn hai người bọn họ.
Động tác Cố Ninh Thư mặc dù không có khoa trương như Trình Thi Đồng, nhưng mà hơi hơi đỏ mặt, có chút không được tự nhiên đem ánh mắt nhìn về phía nơi khác.
Trong lòng suy xét loại tình huống này anh cùng Trình Thi Đồng có phải nên là né tránh một phen hay không a? ?
Ưm. . . Nếu không một hồi sẽ nói trong nhà có chuyện, hoặc là nói hai người bọn họ muốn hẹn hò, rời đi trước nơi này đi? ?
Tiểu Thỏ cảm giác được Trình Chi Ngôn đưa tay đẩy chính mình vài cái, trong lòng nhất thời có phần mất hứng, làm gì nha, cô còn không có hôn đủ a!!
Vì thế cô vươn tay đi ra, dứt khoát vòng trên cổ Trình Chi Ngôn, ôm chặt anh, tiếp tục hôn môi anh.
". . ."
Đôi mắt Trình Chi Ngôn nháy mắt tối sầm, anh có chút bất đắc dĩ nhìn Tiểu Thỏ trước mắt, không rõ người này rốt cuộc là làm sao vậy.
Xem ra, hình như là có phần uống say, nhưng mà không phải cô uống vào nửa chén cocktail sao, hẳn là không đến mức say thành cái dạng này a. . .
Trong phòng được bao nháy mắt một mảnh an tĩnh, trong lòng mỗi người đều tâm sự khác nhau - - trừ Tiểu Thỏ.
Trong đầu người này chỉ có một ý nghĩ đang không ngừng quanh quẩn, đó chính là: đầu lưỡi anh nước chanh mềm, trơn bóng, liền giống như thạch hoa quả, ăn ngon a....
"Ưm. . . Tiểu Thỏ, khống chế một phen! !" Trình Chi Ngôn rất không dễ dàng đem Tiểu Thỏ từ trên người tự mình đẩy ra, híp một đôi mắt trong suốt nhìn người nào đó vẫn chưa thỏa mãn, thanh âm dở khóc dở cười nói: "Em làm gì a? ?"
" Không làm gì a, chính là hôn anh." Tiểu Thỏ nhún vai, vẻ mặt đặc biệt vô tội nhìn anh.
". . ."
Trình Chi Ngôn hơi hơi hí mắt, nhìn vẻ mặt trên mặt Tiểu Thỏ, còn có giọng nói lúc cô nói chuyện vô cùng rõ ràng, giống như cũng không quá như là uống rượu a? ?
Chẳng lẽ thật sự chính là vì sinh nhật, rất cao hứng, mà bỗng nhiên thú tính bùng nổ??
Trình Chi Ngôn có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi của mình, đôi mắt liếc Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư ngồi ở đối diện bọn họ một phen, thanh âm rầu rĩ nói: "Em chú ý một chút."
"Khụ khụ, cái kia, hai người có thể coi chúng ta không tồn tại. . ." Trình Thi Đồng vội vàng xấu hổ ho khan hai tiếng, hướng tới Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ khoát tay áo nói: "Cái kia, nếu có cần mà nói, cháu cùng Cố Ninh Thư đi ra ngoài trước một phen, cũng là có thể. . ."
Nghe được lời này của cô, Trình Chi Ngôn nhàn nhạt lườm cô một cái, ngữ khí không vui nói: "Nói loạn cái gì a, ăn cơm."
"A.... . ." Trình Thi Đồng vội vàng cúi đầu xuống, hai tay cầm dao nĩa, cố gắng đấu tranh cùng tảng thịt bò trong chén đĩa mình.
Chẳng qua cô đồng thời đấu tranh, cặp mắt còn đang lén lút chú ý Tiểu Thỏ.
" Được, mau ăn." Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt vẫn tươi cười nhìn chính mình như cũ ngồi ở bên cạnh mình, nhịn không được ho nhẹ một tiếng, sau đó dùng dĩa ăn xiên một khối bò bí-tết đã cắt đưa tới bên môi Tiểu Thỏ, thản nhiên nói: "Há miệng."
"A - -" Tiểu Thỏ ngoan ngoãn mở miệng nhỏ ra, nuốt khối thịt bò trong tay Trình Chi Ngôn vào.
Trình Chi Ngôn thấy cô lại không có gì phản ứng khác thường, nhất thời an tâm, tiếp tục cúi đầu cắt tảng thịt bò cho cô.
Tiểu Thỏ ăn luôn tảng thịt bò trong miệng kia, đôi mắt tiếp tục chứa ý cười nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, hôm nay anh vô cùng đẹp trai a...! !"
"Uh'm. . ." Trình Chi Ngôn hơi run sợ một phen, sau đó vẻ mặt bình tĩnh lên tiếng.
"Rất đẹp trai rất đẹp trai! !" Tiểu Thỏ tiếp tục khen anh.
"Uh'm." Trình Chi Ngôn cắt một khối thịt bò, bỏ vào trong miệng mình, tiếp tục bình tĩnh lên tiếng.
"Thật sự là đẹp trai làm cho người ta không thể không muốn ăn a!!" Tiểu Thỏ phát ra từ thành thật khen anh.
"Phốc - -" một tiếng, Trình Chi Ngôn trực tiếp phun tảng thịt bò ăn vào trong miệng văng ra ngoài.
"Khụ khụ khụ. . .Em nói cái gì! ?" Anh đưa tay túm giấy ăn trước mặt qua, vừa lau miệng mình vừa hướng tới Tiểu Thỏ hoảng sợ hỏi.
"Em khen anh a." Tiểu Thỏ cười hì hì nhìn anh.
". . ."
Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư cúi đầu, kìm nén ý cười mới miễn cưỡng không có cười ra tiếng.
Nhưng mà bả vai hai người bọn họ không ngừng run run, đã bán đứng tâm tình bọn họ giờ phút này.
Trình Chi Ngôn nhìn bọn họ một cái, rốt cục không thể nhịn được nữa hướng tới hai người bọn họ nói: "Hai người ăn xong chưa?"
"Xong rồi, xong rồi!" Trình Thi Đồng vội vàng ném đũa đến trên bàn, sau đó xách cặp sách chính mình lên, túm tay Cố Ninh Thư, vẻ mặt nghiêm túc hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Xấu hổ a, chú nhỏ, cháu đột nhiên nhớ tới Cố Ninh Thư nhà cháu hẹn buổi tối phải giúp cháu học bổ túc Anh ngữ một phen, cái kia, chúng cháu liền không tiếp tục quấy rầy hai người a, Tiểu Thỏ, sinh nhật vui vẻ a! ! Tớ đi trước! !"
Trình Thi Đồng nói xong những lời này, liền túm Cố Ninh Thư giống như bay chạy thoát ra ngoài.
Trình Chi Ngôn mắt thấy bóng dáng hai người bọn họ biến mất ở ngoài cửa, lúc này mới quay đầu lại, đôi mắt trong suốt tiếp tục đánh giá Tiểu Thỏ, thanh âm nhàn nhạt hỏi: "Nói đi, rốt cuộc uống vào bao nhiêu rượu? ?"
"A? ? Không nhiều a. . ." Tiểu Thỏ chớp chớp ánh mắt, tiếp tục một bộ dáng ra vẻ vô tội nhìn anh.
Thực ra lúc này, những cái rượu Tiểu Thỏ uống này tác dụng chậm mới vừa bắt đầu, ý thức của cô vẫn lại là tỉnh táo, chỉ là có phần khống chế không nổi biểu tình trên mặt mình cùng động tác mà thôi.
Thường thường trong đầu cô mới vừa toát ra một cái ý niệm trong đầu, cô còn không có cẩn thận suy nghĩ đúng hay không thân thể đã trực tiếp hành động.
Cho nên lúc này, đầu óc cô chậm nửa nhịp đã ý thức được chính mình vừa rồi nói gì đó, làm cái gì, hơn nữa ảo não thật sâu ở trong lòng.
Mẹ...
Cô vừa rồi đã nói gì đó a! !
Cái gì đẹp trai làm cho người ta không thể không ăn a!!
Cô quả thực sắp thẹn đến muốn chui xuống đất được chứ!!
". . ." Ánh mắt Trình Chi Ngôn thẳng tắp nhìn cô, bỗng nhiên vươn ra hai ngón tay, quơ quơ trước mắt Tiểu Thỏ nói: "Đây là mấy? ?"
Tiểu Thỏ nháy mắt không nói gì, đây là xem cô như học sinh tiểu học sao? ?
Nhưng mà cô còn chưa kịp châm chọc miệng đã trước đầu thành thực trả lời: "Hai."
"Cái này a? ?" Trình Chi Ngôn dùng bàn tay và một ngón tay giơ ra.
Mẹ quả trứng, thật đúng là coi cô như học sinh tiểu học a! !
"Sáu! !" Tiểu Thỏ tiếp tục thành thực trả lời.
Trình Chi Ngôn nhíu nhíu mày, nhìn bộ dạng này, hẳn là giống như không có uống say a.
"Anh nước chanh, anh nhìn chằm chằm vào em làm gì, có phải bởi vì em đáng yêu hay không a? ?" Hai tay Tiểu Thỏ chỉ vào mặt mình, cười đến vẻ mặt sáng lạn hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.
". . ."
Trình Chi Ngôn quay đầu lại, giả vờ chính mình không có nghe thấy những lời này, tiếp tục yên lặng cúi đầu ăn bò bí-tết.
"Anh nước chanh, sao đột nhiên không nói a? ?" Hai tay Tiểu Thỏ chống cằm chính mình, yên lặng nhìn Trình Chi Ngôn ăn bò bí-tết, ngốc hề hề cười nói: "Anh có biết hay không, em vô cùng vô cùng thích anh a?"
"Biết." Trình Chi Ngôn chần chờ một phen, vẫn lại là cúi đầu trả lời một tiếng.
"Thích làm cho em nhịn không được muốn sàm sỡ anh." Tiểu Thỏ cười đến nheo mắt lại, cong cong giống như trăng.
". . ."
Trình Chi Ngôn đã không biết nên trả lời Tiểu Thỏ như thế nào mới tốt.
" Bài tập hôm nay em làm xong sao? ?"
Anh nghĩ nửa ngày chỉ có thể dời đi đề tài.
"Làm tốt nha!" Tiểu Thỏ tiếp tục thành thực trả lời: "Em biết tối hôm nay mọi người muốn cùng nhau ăn cơm, cho nên lợi dụng thời gian tan học liều mạng làm bài tập, anh nước chanh, anh yên tâm đi, hôm nay em đã viết xong toàn bộ, ăn cơm tối xong tất cả thời gian của em đều thuộc về anh."
"Uh'm. . ." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, lên tiếng.
" Cả người em cũng thuộc về anh." Tiểu Thỏ nghiêng đầu nghĩ một chút, lại bổ sung một câu.
". . ."
Đối mặt với Tiểu Thỏ nhiệt tình hướng chính mình thổ lộ như vậy, trên khuôn mặt thanh tú Trình Chi Ngôn vậy mà hiện ra một tia nhàn nhạt đỏ ửng.
"Em thành thật nói cho anh biết, tối hôm nay em rốt cuộc uống vào bao nhiêu rượu? ?"
Mặc dù thần trí Tiểu Thỏ nhìn cực kỳ tỉnh táo, nhưng mà trình độ phóng khoáng này thật sự là cùng biểu hiện trong ngày thường của cô kém quá xa.
Trình Chi Ngôn cau mày suy tư một phen, nghiêm mặt hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.
"Em..."
Tiểu Thỏ vừa thấy Trình Chi Ngôn nghiêm mặt, trong lòng phản xạ có điều kiện hồi hộp một phen, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn lại tiếp tục khống chế không nổi hướng tới anh nở nụ cười sáng lạn một phen, vươn ra một ngón tay. "Một ly? ?" Trình Chi Ngôn cau mày, hướng tới cô hỏi.
Tiểu Thỏ cười tít mắt lắc đầu, ngay sau đó lại hướng tới anh vươn ra một ngón tay.
"Hai chén? ?"
Tiểu Thỏ tiếp tục lắc đầu, cười tít mắt vươn ra ngón tay thứ ba.
". . ."
Trình Chi Ngôn có chút không nói gì nhìn cô, còn không có mở miệng nói chuyện liền thấy Tiểu Thỏ lại cười hì hì lắc lắc đầu, vươn ra ngón tay thứ tư.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top