571-575


" Nhưng mà anh nước chanh làm thầy giáo rất tốt, đột nhiên không làm nữa, tớ cảm thấy cực kỳ mất mát a...." Tiểu Thỏ nhìn đôi mắt Trình Thi Đồng, bất đắc dĩ nói: "Dù sao anh đều đã dạy hai chúng ta kiêm chủ nhiệm lớp, trước thi vào trường đại học đột nhiên thay đổi người, chẳng lẽ cậu sẽ không không nỡ sao? ?"

"Không nỡ cái gì? ? Không nỡ chú nhỏ? ?" Trình Thi Đồng hướng tới Tiểu Thỏ kéo kéo miệng, vẻ mặt không nói gì nói: "Đừng nói giỡn, buổi sáng hôm nay chú nhỏ vừa mới cảnh cáo tớ, làm cho tớ không được loạn truyền thụ những cái kiến thức vô dụng này, nói cách khác, chú liền muốn tách chỗ ngồi hai ta ra. Loại chủ nhiệm lớp không có việc gì liền uy hiếp này, tớ cần gì không nỡ?"

"Ách. . ."

Tiểu Thỏ nhất thời đầu đầy hắc tuyến.

Không thể tưởng được anh nước chanh vậy mà thật đúng là đi cảnh cáo Trình Thi Đồng rồi. . .

"Ai, bất quá nói đi nói lại, chú nhỏ kìm nén nhiều năm như vậy, cũng là không dễ dàng." Trình Thi Đồng nói xong, nhịn không được liền vui sướng khi người gặp họa bật cười nói: "Chú cũng thật sự là cố chấp, nhất định phải chờ tới cậu mười tám tuổi làm gì a, đầu năm nay. . . Khụ khụ. . . Nếu là lưỡng tình tương duyệt(hai bên có tình) mà nói, sớm một chút muộn một chút kỳ thật cũng không có quan hệ gì sao, hơn nữa cậu không phải còn có mấy tháng liền đủ mười tám tuổi sao..."

"Anh nói đều đã đợi nhiều năm như vậy, cũng không cần mấy tháng kia rồi. . ." Tiểu Thỏ mặt nhịn không được đỏ lên, hướng tới Trình Thi Đồng thanh âm yếu ớt nói.

"A.... . . Phải không? ?" Đôi mắt Trình Thi Đồng xoay xoay, đột nhiên che miệng vẻ mặt cười gian nhìn Tiểu Thỏ nói: "Ha ha ha ha, tớ biết chú vì sao còn muốn tiếp tục chịu đựng, Tiểu Thỏ, tớ nói với cậu, cậu căn bản không cần lo lắng ngày sinh nhật mười tám tuổi có thể bị chú nhỏ ăn luôn hay không, tớ nói với cậu, chú tuyệt đối sẽ không xuống tay đối với cậu."

"A? ? Vì sao a? ?" Tiểu Thỏ trong mắt khó hiểu nhìn cô.

"Bởi vì sinh nhật cậu là ở tháng Năm a, còn có một tháng liền thi vào trường đại học, chú đương nhiên không thể xuống tay với cậu rồi." Trình Thi Đồng vẻ mặt đương nhiên hướng tới Tiểu Thỏ nói.

"? ?"

Tiểu Thỏ vẫn đầu đầy mờ mịt nhìn cô như cũ, "Tớ thi vào trường đại học có cái quan hệ gì a? ?"

"Ai nha, cậu vẫn không rõ sao? ?" Trình Thi Đồng dùng một loại ánh mắt không có thuốc nào cứu được nhìn cô, tiến đến cạnh tai cô, đè thấp thanh âm nhỏ giọng nói: "Đương nhiên là vì chú nhỏ đã kìm nén nhiều năm như vậy, cậu phải biết rằng việc này liền rất áp lực, mặc dù bình thường áp lực nhìn không lớn, nhưng mà áp lực mỗi ngày, mỗi ngày có áp lực, thời gian dài áp lực này liền trở nên càng ngày càng nặng, nếu như có một ngày chú thật sự xuống tay với cậu, vậy chú nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cậu, loại chuyện này sao, một khi bắt đầu liền cùng hồng thủy mở ra, thao thao bất tuyệt, vĩnh viễn không ngừng, chú nhỏ như vậy, như thế nào cũng phải N lần một đêm, hàng đêm nghẹn, không đem lực Hồng Hoang kìm nén nhiều năm như vậy phóng xuất ra, hắn là sẽ không từ bỏ ý đồ! !"

". . ."

Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, đôi mắt nhìn Trình Thi Đồng, sau một lúc lâu thanh âm yếu ớt nói: "Ý của cậu là. . . ? ?"

" Ý tứ của tớ là, nếu chú nhỏ tớ xuống tay với cậu là ngày 11 tháng 5 lúc cậu mười tám tuổi, vậy nhất định chú ăn muốn ngừng mà không được, từ ngày đó bắt đầu nhất định mỗi ngày đều nhịn không được muốn đem cậu.... Ha ha, cậu hiểu được. . ."


Trình Thi Đồng đang hướng tới Tiểu Thỏ cười đến vẻ mặt nhộn nhạo, liền nghe được "Bốp" một tiếng, một cái hạt dẻ lập tức nở rộ trên đầu cô.

"Oa. . . Đau quá! Người nào không có mắt như vậy, cũng dám đánh..." Hai tay Trình Thi Đồng che đầu mình, trừng mắt quay đầu đi, đang chuẩn bị hung hăng mắng một trận cái người đánh mình kia, lại thấy người phía sau mình là Trình Chi Ngôn, biểu tình trên mặt nháy mắt thay đổi, cười hề hề nói: "Ha ha ha.... Chú nhỏ, làm sao có thể đứng ở chỗ này? Chú đứng ở chỗ này đã bao lâu?"






" Từ lúc cháu nhắc tới chú chú cũng đã đứng ở chỗ này rồi." Đôi mắt trong suốt Trình Chi Ngôn cụp xuống, xem Trình Thi Đồng cười đến vẻ mặt xấu hổ trước mặt, nhịn không được nhíu nhíu mày nói: "Xem ra không tách hai người ra là không được. . ."

" Đừng!! Chú nhỏ! ! Vừa rồi cháu đều là nói đùa, tuyệt đối không có bất luận cái ý tứ muốn bôi đen gì chú..." Hai tay Trình Thi Đồng vội vàng kéo cánh tay Tiểu Thỏ, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hai chúng ta từ tiểu học liền cùng một chỗ, sống chết đều phải cùng một chỗ, chú tuyệt đối không thể tách chúng ta ra."

". . ."

Trình Chi Ngôn đầu đầy hắc tuyến nhìn hai cô, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện bên cạnh đột nhiên có học sinh lớn tiếng hỏi: "Thầy giáo Trình, thầy thật sự định dạy chúng ta hết học kỳ này liền không dạy sao? ?"

"Thầy giáo Trình, học kỳ sau chúng ta có phải liền muốn đổi chủ nhiệm lớp hay không?"

"Thầy giáo Trình, thầy đừng bỏ lại chúng ta a, còn có nửa năm liền thi vào trường đại học, chúng ta hoàn toàn không muốn đổi chủ nhiệm lớp a! !"

"Thầy giáo Trình. . ."

"Thầy giáo Trình. . ."

Kêu la liên tiếp vang vọng xung quanh Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn hơi run sợ một phen, ánh mắt nhìn một vòng trên mặt Tiểu Thỏ cùng Trình Thi Đồng, sau đó nhìn về phía học sinh trong lớp của mình, bất đắc dĩ nở nụ cười một phen nói: "Chuyện này cũng không phải một mình thầy có thể quyết định... Dù sao hiện tại, có chút đồn đại không tốt..."

"Thầy giáo Trình, chúng em tin tưởng thầy a!!" Học sinh trăm miệng một lời hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Thanh giả tự thanh, thầy giáo Trình, thầy ở lại có được hay không? ?"

". . ."

Thanh giả tự thanh? ?

Trình Chi Ngôn cúi đầu lặp lại những lời này ở trong lòng, sau đó nhịn không được cười cười tự giễu.

Nhưng mà anh căn bản là không đáng đám học sinh này tín nhiệm như vậy...

Chuyện đến làm giáo viên Tiểu Thỏ, lúc trước anh suy xét quả nhiên vẫn lại là quá đơn giản, anh chỉ nghĩ đến chính mình có thể làm bạn Tiểu Thỏ qua ba năm cao trung, lại chưa từng nghĩ đến, chính mình vậy mà sẽ ở trong lúc vô ý ảnh hưởng nhiều học sinh như vậy.

Một giây này anh đột nhiên vô cùng hối hận tới trường học làm giáo viên.

Anh đã không cho Tiểu Thỏ danh phận cô nên có được, lại phụ lòng tín nhiệm nhiều học sinh như vậy...

Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng thở dài một hơi nói: "Chuyện này, chờ thầy lại suy xét cân nhắc, đối với các em mà nói, học tập mới là đặt ở vị trí thứ nhất, dù là giáo viên nào, không phải chuyện các em suy xét."

" Nhưng mà chúng em thích nhất thầy giáo Trình a! !"

Bạn cùng lớp trăm miệng một lời nói.

"Thầy giáo Trình đừng đi, có được hay không? ?" Có người hướng tới Trình Chi Ngôn hô một tiếng.

Sau đó lập tức chiếm được tất cả bạn cùng lớp phụ họa.

Trình Chi Ngôn giật mình, sau đó bất đắc dĩ cười cười, trong cánh tay mang theo sách vật lý đi đến trước bục giảng, đặt sách trên bục giảng, sau đó khoát tay áo, ý bảo bọn họ yên lặng.


"Các em phải biết rằng, đời người luôn luôn có xa cách, mặc dù hiện tại thầy không rời khỏi, chờ các em tốt nghiệp cao tam, chờ các em thi lên đại học, chúng ta vẫn là tách ra." Trình Chi Ngôn đứng ở trên bục giảng, ánh mắt nhìn tất cả mặt học sinh xung quanh lớp học, thanh âm trầm thấp mà chậm rãi nói:" Cho nên sớm một chút hay là muộn một chút cũng không có khác nhau quá lớn gì."

" Nhưng mà thầy giáo Trình đã theo chúng em hai năm rưỡi, liền không thể lại theo giúp nhóm người bọn em nửa năm sao? ? Làm việc phải đến nơi đến chốn. . . Đem chúng ta đưa hết, không được sao? ?"





Phía dưới bục giảng tất cả đệ tử trầm mặc chốc lát, cuối cùng có người nhịn không được hỏi.

". . ."

Ánh mắt Trình Chi Ngôn dừng lại trên người người học sinh kia, sau một lúc lâu sau anh ngoéo môi một cái, đưa tay mở sách giáo khoa ra, hướng tới mọi người lớn tiếng nói: "Được rồi, chúng ta không cần thảo luận vấn đề này, tới, mọi người lật đến Chương 10, chúng ta vào học."

"Thầy giáo Trình. . ."

Có học sinh không cam lòng lại hô anh một tiếng, nhưng mà nhìn biểu tình lạnh nhạt trên mặt anh, ánh mắt trong suốt, nói đến bên miệng, nhưng là như thế nào đều nói không được nữa.

Ai. . .

Toàn bộ đồng học cùng nhau cúi đầu, yên lặng mở sách vở ra, ngoan ngoãn nghe bài giảng.

Trước tan học, một cái vở tràn ngập kí tên đột nhiên để tới trước mặt Tiểu Thỏ.

Tiểu Thỏ trong mắt nghi hoặc nhìn cuốn vở kia, nhịn không được ngẩng đầu hướng tới vị bạn học trước bàn học mình kia nhìn qua.

"Đây là. . . Gì a? ?" Tiểu Thỏ thanh âm yếu ớt hướng tới cô hỏi.

" Phía trên đều là bạn học lớp chúng ta kí tên." Người nữ sinh kia đứng ở trước mặt bàn học Tiểu Thỏ, từ trong túi áo lấy ra một cây bút đưa tới trước mặt Tiểu Thỏ nói: "Bạch Tiểu Thỏ, cậu cũng ký tên của cậu đi."

Tiểu Thỏ có chút nghi hoặc tiếp nhận bút trong tay cô, lật chuyển cuốn vở kia nhìn nhìn.

Trên trang đầu tiên viết mấy thuật ngữ chuyên ngành:

Gửi tới hiệu trưởng tôn kính

Thầy giáo Trình là thầy giáo tốt nhất trong cảm nhận chúng em, chúng em hi vọng thầy có thể dậy nhóm người chúng em đến tốt nghiệp cao tam, không cần trước chúng em tới gần thi vào trường đại học đột nhiên đổi giáo viên. Hi vọng trường học có thể suy xét cảm nhận các học sinh một phen, chuyện làm sai là những cái người tản lời đồn này mà không phải người bị lời đồn thương tổn.

Mặt sau chính là rất nhiều bạn học lớp học kí tên.

Tiểu Thỏ lật chuyển một tờ lại một tờ, khi thấy những cái chữ viết cùng tên này, trước mắt cô liền nhịn không được hiện ra gương mặt quen thuộc.

"Bạch Tiểu Thỏ, chuyện lần trước tớ cũng từng nghị luận cậu ở sau lưng một phen, vì thế tớ nguyện ý nhận lỗi với cậu, dù sao vô luận là ai thấy tiêu đề như vậy ảnh chụp như vậy đều nhịn không được hiểu sai." Vị nữ sinh kia cân nhắc một hồi, hướng tới Tiểu Thỏ tiếp tục nói: "Nhưng mà thầy giáo Trình là giáo viên tốt, chúng tớ thật sự không hy vọng thầy rời khỏi."

"Uh'm. . ." Tiểu Thỏ trầm mặc chốc lát cầm bút trong tay ký tên mình ở trên quyển vở.

Vào lúc ban đêm tan học, vở tràn ngập kí tên tất cả học sinh liền đã lặng lẽ đặt ở trên bàn công tác hiệu trưởng.

Nhưng mà, rất nhiều ngày trôi qua cái tin tức gì cũng không có.

Ngay tại lúc tất cả học sinh đều nhanh nản lòng, một phong thư tay tự tay hiệu trưởng viết trả lời, dán ở trên bảng đen lớp bọn họ.


Nội dung thư đại khái giải thích chính mình thật không ngờ thì ra thầy giáo Trình ở trong lòng học sinh quan trọng như vậy, cũng xem nhẹ cảm nhận phần lớn học sinh, vì thế ông cảm thấy thật xin lỗi, cũng hứa hẹn nhất định làm cho thầy giáo Trình dẫn bọn họ mãi đến tốt nghiệp cao tam, chuyện sau này cũng chỉ có thể sau này hãy nói.

Lá thư này dán tại bảng đen trước phòng học, mỗi một học sinh vào cửa đều có thể thấy nội dung viết phía trên, đợi cho học sinh cuối cùng đến xem xong lá thư này, tất cả học sinh trên mặt đều đã tràn đầy vui sướng.

Thật tốt quá! ! Thật tốt quá! !

Rốt cục không cần lo lắng thầy giáo Trình rời khỏi bọn họ.

Trình Chi Ngôn tới lớp học, cũng chứng thật chuyện này, anh đứng thẳng người phía trước bục giảng, nhìn khuôn mặt học sinh trong lớp không kìm được vui mừng, nhịn không được cười cười, sau đó cúi đầu mở miệng nói: "Học kỳ này, dạy xong các em. . ."

Thanh âm của anh dừng một chút, tại trong ánh mắt chờ đợi của tất cả mọi người tiếp tục chậm rãi nói: "Thầy sẽ tiếp tục dạy các em học kỳ sau."

"Nha - - "

Anh vừa dứt lời, toàn lớp liền lập tức reo hò.

Tiểu Thỏ ngồi ở trên ghế, vẻ mặt tươi cười nhìn Trình Chi Ngôn đứng ở phía trước bục giảng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ kính trong suốt chiếu xạ tiến vào, chiếu ra trên gương mặt anh một tầng vầng sáng nhợt nhạt.

Ngày nghỉ nghỉ đông cao tam vô cùng vô cùng ngắn ngủi.

Trước ăn tết ba bốn ngày Tiểu Thỏ vừa mới nghỉ, hết tết không vài ngày liền lập tức lại bắt đầu đi học.

Tất cả kỳ ăn tết Tiểu Thỏ đều là vùi đầu khổ bức làm bài tập, làm bài thi, Trình Chi Ngôn ngồi bên cạnh cô, nhìn chằm chằm cô.

Sau khi nửa học kỳ sau khai giảng, bầu không khí học tập lớp học liền trở nên trầm trọng.

Mặc dù là thời gian tan học, cũng không có ai nói chuyện phiếm đùa giỡn, tất cả học sinh đều chôn đầu ở trước bàn học, hì hục viết đề bài, thỉnh thoảng có mấy cái học sinh muốn ra ngoài đi toilet, cũng đều là nhẹ chân nhẹ tay từ cửa sau phòng học ra ngoài, lại tiến vào từ cửa sau.

Mùa đông rét lạnh rất nhanh qua đi, lúc cây liễu phát chồi, hoa bắt đầu nở rộ, thi vào trường đại học cũng một ngày tới gần.

Tiểu Thỏ ở biển đề vội vàng đến đầu óc choáng váng, quần áo trên người cũng dần dần từ áo bông rất nặng biến thành áo ngắn tay mát mẻ, lúc trường học lại một lần nữa tuyên bố ngày mồng một tháng năm bắt đầu thi, học sinh lớp học chỉ là nhẹ nhàng thở dài một hơi liền tiếp tục bắt đầu làm bài rồi.

Tháng Năm Giang Tô, nhiệt độ không khí đã nóng dần, ban ngày nóng nhất có thể đạt tới 30 độ.

Vì thế, sau giữa trưa nóng làm cho người ta buồn ngủ, Tiểu Thỏ chán đến chết nằm úp sấp ở trên bàn, suy nghĩ một lát nghỉ trưa cô rốt cuộc là nên làm bài kiểm tra toán học trước hay là bài kiểm tra Anh ngữ, Trình Thi Đồng đột nhiên đưa tay đẩy đẩy cánh tay của cô, sau đó đưa qua một cái kem vị ô mai nói: "Ngồi dậy, ăn cái kem."

"Cảm ơn a. . ." Tiểu Thỏ lười biếng đứng thẳng lên tiếp nhận kem trong tay Trình Thi Đồng, lại nhìn cô vẻ mặt sáng láng, nhịn không được mở miệng nói: "Đồng Đồng, vì sao mỗi ngày cậu đều hoạt bát gấp trăm lần a, chẳng lẽ cậu không buồn ngủ sao, không phiền lụy sao? ? Gần đây giấc ngủ tớ không đủ nghiêm trọng, cậu nhìn vành mắt đen của tớ không, hiện tại mỗi ngày đi học thời gian đều muốn ngủ gà ngủ gật."


"Ha ha." Trình Thi Đồng hướng tới Tiểu Thỏ cười cười, cúi đầu ăn một miếng kem trong tay mình, cười hì hì nói: "Tớ Ta không mệt a, tớ làm một bài, liền tinh thần gấp trăm lần!"

"Biến thái a..." Tiểu Thỏ nhìn bộ dáng Trình Thi Đồng vẻ mặt vui vẻ, nhịn không được kêu rên một tiếng.





" Được rồi, cho dù tớ biến thái hay không biến thái, ngày kia chính là sinh nhật mười tám tuổi của cậu, muốn chúc mừng như thế nào?" Một bàn tay Trình Thi Đồng chống cằm dựa vào ở trên bàn học, chớp mắt to nhìn Tiểu Thỏ hỏi.

"A???"

Tiểu Thỏ sửng sốt một phen, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, cô lấy di động của mình từ bên trong bàn học ra nhìn thoáng qua ngày tháng, hôm nay đã là ngày chín tháng năm, tiếp qua hai ngày chính là sinh nhật mình, nhưng mà trong khoảng thời gian này, mỗi ngày cô đều giống như đánh giặc, sớm liền không có chú ý ngày tháng.

"A cái gì a?? Cậu đừng nói cho tớ cậu còn chưa nghĩ ra muốn như thế nào." Trình Thi Đồng nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt ngây người, nhịn không được không nói gì.

Cái này....

Trên trán Tiểu Thỏ xẹt qua một giọt mồ hôi lớn...Cô thật đúng là chưa nghĩ ra muốn như thế nào.....

Hơn nữa, ngày kia là thứ sáu a, thứ sáu lại không rời trường, từ khi lên cao tam, không phải tất cả ngày nghỉ đều đã hủy bỏ sao, càng miễn bàn loại ngày này rồi.

"Ai, cậu thật sự là không cứu a." Trình Thi Đồng nhịn không được lắc đầu: "Đây là ngày bao nhiêu quan trọng a, cậu như thế nào có thể quên!! Chờ cậu đủ mười tám tuổi, liền có nghĩa là chú nhỏ rốt cục có thể xuống tay với cậu a!!"

"Nói là nói như vậy..." Tiểu Thỏ nhịn không được đưa tay lau mồ hôi trên trán, thanh âm yếu ớt hướng tới Trình Thi Đồng nói: "Nhưng mà không phải lần trước cậu nói, chú nhỏ sẽ không xuống tay với tớ trước khi tớ thi vào trường đại học sao??"

"Đúng a!!" Trình Thi Đồng gật đầu nói: "Nhưng mà chú không hướng cậu xuống tay, không có nghĩa là cậu không thể hướng chú xuống tay a!! Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu không đến mức hoảng sợ sao??"

"Ách... Kỳ thật tớ cũng không phải rất lợi hại..." Tiểu Thỏ kéo kéo khóe môi chính mình, có chút không nói gì hướng tới cô nói, "Hơn nữa, buổi tối thứ sáu phải lên lớp tự học buổi tối, chờ đến tự học xong đã hơn mười giờ, muốn chúc mừng cũng không có thời gian a."

"Cậu ngốc a, cậu có thể xin phép a, xin một cái tự học lại không có vấn đề gì, hơn nữa chủ nhiệm lớp là chồng cậu, cậu sợ chú không đáp ứng??" Trình Thi Đồng liếc Tiểu Thỏ một cái, đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ của cô nói: "Tới, tới, tớ cùng Cố Ninh Thư cũng xin phép cùng cậu, rất không dễ dàng trưởng thành, đây là một cái chuyện đáng chúc mừng."

" Nhưng mà....Lúc cậu mười tám tuổi không phải cũng không chúc mừng sao??" Tiểu Thỏ có chút khó hiểu nhìn cô, thanh âm yếu ớt hỏi.

"Ngày đó tớ có xin phép a, cậu đã quên, khà khà, tớ cùng Cố Ninh Thư đi thế giới hai người, không có mang cậu." Trình Thi Đồng hơi run sợ một phen, sau đó hô hô nở nụ cười vài tiếng, hướng tới Tiểu Thỏ nói.

"..."

Tiểu Thỏ nháy mắt không nói gì.

" Được, liền quyết định như vậy, buổi tối thứ sáu mời tớ cùng Cố Ninh Thư ăn cơm a, thuận tiện mang theo anh nước chanh, đừng quên." Trình Thi Đồng cười hì hì lại dặn dò Tiểu Thỏ một lần, lúc này mới buông tay mình ra.

Tiểu Thỏ do dự một chút, vẫn lại là gật đầu đồng ý.

Loại chuyện xin nghỉ này thực ra chỉ cần nói một tiếng cùng Trình Chi Ngôn là được, chỉ là sau khi Trình Chi Ngôn nghe xong, chần chờ một phen, sau đó hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Buổi tối thứ Sáu anh có chút việc, các em ăn trước, anh qua muộn một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top