556-560


"Ài, cái gì mà nhanh chân đến trước chứ, vừa rồi bạn học Tiếu Hàm chỉ đến nói chuyện với em mấy câu mà thôi." Tiểu Thỏ hướng về Trình Chi Ngôn cười cười, âm thanh yếu ớt nói:" Anh, anh định lúc này đi đâu vậy?"







"Nha..... Anh dự định đi nhà ăn ăn cơm." Trình Chi Ngôn hướng về Tiểu Thỏ khẽ mỉm cười, đưa tay sờ sờ đầu cô nói:" Đi cùng với anh chứ, ngược lại bây giờ giáo viên, học sinh toàn trường đều biết hai chúng ta là anh em rồi."

"Ừ, được." Tiểu Thỏ gật gù, lập tức cười hì hì đi theo phía sau, cùng Trình Chi Ngôn tiến tới nhà ăn.

Thật ra chuyện này cũng không xấu, trước giờ cô vẫn lo lắng mối quan hệ của mình cùng Trình Chi Ngôn bị mọi người phát hiện được, vì vậy mỗi sáng sớm Trình Chi Ngôn đưa cô đi học, đều dừng lại ở một cái hẻm nhỏ cách xa cổng trường, buổi trưa cô cũng không dám đi tìm Trình Chi Ngôn đi ăn cơm, thậm chí lúc đi đến phòng tự học buổi tối, cô đều phải chờ bạn cùng lớp đến đầy đủ, mới từ từ cầm theo cặp sách đi đến phòng làm việc tìm anh.

Bây giờ, anh đem những bức ảnh đó ra, nói hai người là anh em, trong lòng cô dĩ nhiên là được trút đi gánh nặng.

Ài...... Rốt cuộc không cần lại trốn tránh nữa rồi!!

Rốt cuộc có thể quang minh chính đại sóng vai cùng anh đi trong trường rồi.

Đoạn đường đi tới nhà ăn, có không ít học sinh nhìn thấy hai người.

Chỉ là kể từ khi biết hai người là anh em, cũng không còn tâm lí tò mò mối quan hệ, không biết vì sao, bọn họ cảm thấy Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ là chuyện bình thường rồi.

Cũng không phải nói hai người ngũ quan có bao nhiêu giống.

Mà động tác hai người bước đi, lúc cười khóe miệng cong lên, còn có động tác khác, về cơ bản là giống nhau như đúc.

Loại hành vi về động tác cũng như diện mạo đều tương tự nhau, phải là nhiều năm ở chung với nhau mới có thể giống nhau như vậy.

Vì vậy, mọi người càng thêm tin tưởng hai người là anh em rồi.

Chỉ là.......

Tại sao rõ ràng là anh em...... Họ lại không giống nhau???

Chẳng lẽ một người mang họ mẹ, một người mang họ cha???

Hay là họ là anh em họ????

Ài......Lúc mở cuộc họp, thầy giáo Trình tại sao không nói thêm một chút, khiến bây giờ mọi người lại phải thêm suy đoán về hai người.

Trình Chi Ngôn đang thả bước phía trước Tiểu Thỏ, đột nhiên bước chậm lại, hơi cúi đầu, nhìn Tiểu Thỏ bên tay phải của mình, âm thanh trầm thấp mà ôn nhu gọi cô một tiếng:" Tiểu Thỏ."

"Hả." Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn về phía Trình Chi Ngôn.

"Em...... Cảm thấy anh trước mặt mọi người nói như vậy...... Có thích hợp không???" Trình Chi Ngôn có chút chần chờ hỏi cô một tiếng, dù sao chuyện này anh cũng quyết định rất vội vàng, trước đó cũng không có hỏi qua ý kiến của cô.

Bây giờ nghĩ lại một chút, một cô gái không hiểu chuyện gì, đột nhiên từ người yêu lại biến thành em gái của mình, đột nhiên thay đổi, trong lòng cũng sẽ có chút gì đó không thoải mái.

"Nói chuyện gì???? Nói chúng ta là anh em sao???" Tiểu Thỏ hơi ngẩn người ra, sau đó lắc lắc đầu, hướng về Trình Chi Ngôn nói:"Không sao, như vậy không phải là vô cùng tốt hay sao, lại nói chúng ta vốn là anh em, anh, anh nói đúng không?"

"......." Trình Chi Ngôn không biết nói gì, khẽ cau mày nhìn Tiểu Thỏ, âm thanh nặng nề nói:" Chúng ta lúc nào....... Vốn là anh em hả????"

"Ai nha, em nói đùa, anh nghiêm túc như vậy làm gì?" Tiểu Thỏ hướng về phía Trình Chi Ngôn làm mặt quỷ, tiếp tục nói: "Em cảm thấy anh nói hai ta là anh em rất tốt a, như vậy trường học sẽ không bị đồn đại sư đồ luyến liên lụy, các học sinh cũng sẽ không dùng ánh mắt khác thường nhìn em, chúng ta có thể quang minh chính đại đi cùng một chỗ, tùy tiện vô cùng thân thiết như thế nào cũng không người nói lung tung, một tên trúng ba đích thật tốt."

Trình Chi Ngôn mỉm cười, đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, tiểu gia hỏa này, phương diện vấn đề hiện tại càng ngày càng toàn diện rồi.

Quả thật, chuyện lần này, nếu như anh nói trước mặt toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường, hai người bọn họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là một đôi bạn nhiều năm cũng không có gì không thể.

Nhưng mà đối với trường học mà nói, cũng sẽ bị nhóm người bên ngoài không rõ chân tướng trắng trợn tô vẽ, nói giáo viên biển thủ, yêu đương cùng học sinh nữ trong lớp của mình, thậm chí còn có thể liên lụy ra mướn phòng, ở chung như vậy.

Đối với Tiểu Thỏ mà nói, làm cho cô biến thành ngoại tộc trong mắt bạn học, yêu đương vốn là bị cấm, mặc dù là có chút học sinh tiểu tình lữ, cãi nhau ầm ĩ phân phân hợp hợp, trường học vốn cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt, dù sao đều là học sinh vị thành niên, mối tình đầu, dần dần sinh tình cũng là có thể lý giải, nhưng nếu như yêu đương giáo viên mà nói, sẽ liên lụy đến thế giới người trưởng thành.

Cái gọi là lời đồn mạnh, cùng là một chuyện, ở miệng người khác nhau cuối cùng truyền truyền sẽ biến thành khác bản cũ.

Có lẽ là nữ sinh cao tam câu dẫn chủ nhiệm lớp đạt được điểm cao, có lẽ là quy tắc ngầm thầy giáo uy hiếp học sinh nữ lấy điểm đi vào khuôn khổ, nhưng mà bất luận là bản cũ kia, đối với Tiểu Thỏ mà nói, đều là một loại thương tổn.

Lòng người hiểm ác, lời người đáng sợ, đặc biệt ở thời kì cao tam mẫn cảm, còn có thân phận hai người bọn họ mẫn cảm như vậy.

Có một số việc có chút chân tướng, chỉ có đương sự tự mình biết, những ánh mắt người khác là có thể xem nhẹ toàn bộ.

Nhưng mà...

Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng thở dài một hơi, xoa bóp khuôn mặt Tiểu Thỏ, trong thanh âm mang theo xin lỗi nói: "Dù sao cũng là ít đi một cái danh phận, sau này anh sẽ bổ sung cho em."

"A? ?" Tiểu Thỏ ngẩng đầu, trong mắt nghi hoặc nhìn anh hỏi: "Như thế nào bổ? ?"

"Ưm... Chờ em tốt nghiệp, trước mặt toàn bộ học sinh tuyên bố em là bạn gái của anh? Dù sao tốt nghiệp đường ai nấy đi quản anh sau này ai là ai a." Trình Chi Ngôn nghĩ nghĩ, hướng tới Tiểu Thỏ cười tít mắt nói.

"Vẫn lại là... Không cần đi..." Tiểu Thỏ nhịn không được kéo kéo miệng, đầu đầy là mồ hôi nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Chuyện oanh động như vậy, phong cách như vậy em không chịu nổi a!!"

" Vậy một ôm rương hoa hồng ở cửa trường học chờ em? Quỳ một gối xuống cầu hôn em?" Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ bộ dáng nghiêm túc suy nghĩ, nhịn không được nở nụ cười một phen tiếp tục đùa cô.

" Đừng, đừng, đừng, nghìn vạn lần đừng!! Hai ta chính là người bình thường, loại chuyện có thể tin tức đầu đề này, em cũng không chịu nổi!" Tiểu Thỏ bị những lời này của anh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liên tục xua tay.

" Vậy làm sao bây giờ a??" Trình Chi Ngôn đưa tay cầm tay mảnh khảnh trắng nõn của cô, khóe môi mang theo một tia ý cười nhợt nhạt hỏi cô nói: "Như thế nào mới có thể hướng mọi người tuyên bố, em là của anh?"

"Cái này... Hay là ăn cơm trước đi! !"

Anh nước chanh đột nhiên phát cái thần kinh gì a, đây không giống phong cách lạnh nhạt trước sau như một a.

Tiểu Thỏ vụng trộm liếc anh, mãi đến phát hiện khóe môi của anh chứa ý cười không nín được khi đó, mới hiểu được chính mình lại bị anh đùa giỡn rồi.

" Được rồi em ngồi ở chỗ này, anh đi gọi cơm, chờ anh một lát." Trình Chi Ngôn thừa dịp trước Tiểu Thỏ phát tác, rất nhanh lưu lại một câu nói, liền cầm phiếu ăn cơm chạy.

Tiểu Thỏ rầu rĩ ngồi xuống trước một cái bàn, trừng mắt nhìn bóng lưng Trình Chi Ngôn trong đám người, cảm giác chính mình sắp bị tức nội thương.

Bất quá chốc lát Trình Chi Ngôn liền bưng cơm đã đi tới, anh đặt trước mặt Tiểu Thỏ, mỉm cười ôn nhu nói: "Ăn đi, đều là em thích."

"Cảm ơn nước chanh. . ." Tiểu Thỏ còn chưa nói xong, một đạo thanh âm ôn nhuận dễ nghe liền vang lên sau lưng cô nói:

"Tiểu Thỏ? ? Cậu ở chỗ này a, tớ có thể ngồi bên cạnh cậu không?"

Tiểu Thỏ theo thanh âm quay đầu nhìn thoáng qua, vậy mà thấy Tiếu Hàm đang cười tít mắt đứng sau lưng mình.

Sau đó, không đợi cô trả lời Tiếu Hàm liền đã bưng cơm tự động ngồi xuống bên cạnh cô.

Tiểu Thỏ vụng trộm quay đầu liếc biểu tình trên mặt Trình Chi Ngôn, a.... Giống như có phần rất không cao hứng...

"Anh, xin chào!!" Sau khi Tiếu Hàm để chén đĩa xuống, vô cùng lễ phép hô Trình Chi Ngôn một cái.

A.... . . Được rồi, biểu tình ở trên mặt anh nước chanh đã là vô cùng mất hứng rồi.

" Làm sao tôi không biết lúc nào lại nhiều thêm người em trai." Trình Chi Ngôn hơi hơi nheo đôi mắt trong suốt lại, nhìn Tiếu Hàm trước mắt, thanh âm trầm trầm nói.

". . ."

Tiếu Hàm nhìn biểu tình trên mặt Trình Chi Ngôn hơi run sợ một phen, sau đó lại nghĩ đến bình thường Tiểu Thỏ lúc ở trường học là gọi thầy giáo Trình, vì thế liền mỉm cười hướng tới Trình Chi Ngôn hô một tiếng: "Thầy giáo Trình, xin chào."

". . ." Sắc mặt Trình Chi Ngôn cứng ngắc nhìn cậu một cái, không nói chuyện.

Tiếu Hàm sau khi chào hỏi qua cùng anh quay đầu lại nhìn Tiểu Thỏ, thanh âm dễ nghe hỏi: "Bạch Tiểu Thỏ, sang năm cậu muốn thi trường nào?"

"Tớ?" Tiểu Thỏ nghe đến cái vấn đề Tiếu Hàm hỏi, hơi run sợ một phen, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn biểu tình không làm sao xinh đẹp, kiên trì nói: "Tớ muốn thi... Nam Đại, cậu thì sao?"

"Cậu thi trường học kia, tớ liền thi trường học kia." Tiếu Hàm ý cười đầy mặt nhìn Tiểu Thỏ, cực kỳ nghiêm túc nói: "Cậu đã quên chuyện vừa rồi tớ nói cùng cậu, tớ cực kỳ thích cậu, hi vọng cậu có thể làm bạn gái tớ sao?"

". . ."

Tiểu Thỏ nhìn Tiếu Hàm mi thanh mục tú trước mắt, còn có Trình Chi Ngôn ngồi ở đối diện nhìn chằm chằm, trong lòng nhịn không được một vạn con thần thú lao nhanh mà qua.

Đại ca! ! Van cầu ngươi rồi ! !

Cậu muốn thông báo chọn cái thời gian không tốt a, nhất định phải chọn lúc Trình Chi Ngôn ở đây...

Cậu làm như vậy, thích hợp sao! ! Thích hợp sao! !

" Bất quá tớ xem thành tích thi tháng lần này của cậu, muốn thi Nam Đại có lẽ còn muốn tiếp tục cố gắng một phen, tớ phát hiện môn toán học này cậu thi giống như không tốt, nếu như cậu nguyện ý mà nói, tớ có thể giúp cậu học bổ túc toán học một phen." Ánh mắt Tiếu Hàm nhìn Tiểu Thỏ, cực kỳ nghiêm túc cực kỳ nghiêm túc tiếp tục hướng tới Tiểu Thỏ nói.

"Không cần, bình thường đều là tôi bổ túc cho em ấy, cám ơn." Trình Chi Ngôn vẫn không nói gì đột nhiên thanh âm lành lạnh nói

 

" Nhưng mà thầy giáo Trình, thầy là dạy vật lý?" Tiếu Hàm quay đầu lại nhìn Trình Chi Ngôn sắc mặt không vui ngồi ở đối diện Tiểu Thỏ, chần chờ một phen, sau đó đưa ra nghi ngờ chính mình.





"Dạy vật lý lại làm sao vậy? ?"

" Có lẽ dạy vật lý, không thích hợp dạy toán học? ?"

"Là sao, ý của cậu là cậu dạy tốt hơn so với tôi?" Trình Chi Ngôn lạnh lùng cười, đôi mắt hơi hơi híp híp, nhìn Tiếu Hàm trước mặt.

"Có lẽ em ta giúp Tiểu Thỏ học bổ túc một phen mà nói, thành tích toán học của cô có thể nâng cao a? ?"

" Lần này em ấy chỉ là sơ ý mà thôi, cũng không phải sẽ không làm." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt hướng tới Tiếu Hàm nói một câu.

". . ."

Tiếu Hàm nghe Trình Chi Ngôn nói, trầm mặc chốc lát, sau đó nâng đôi mắt sáng ngời lên, thẳng tắp nhìn Trình Chi Ngôn, cực kỳ trực tiếp hỏi: "Thầy giáo Trình có địch ý với em?"

"Không có."

"Vậy vì sao đối với em đề xuất trợ giúp Tiểu Thỏ học bổ túc toán học thầy vẫn từ chối a? Mà cho dù học bổ túc hiệu quả là có hay không có hiệu quả, đối với cô mà nói, đây đều là chuyện trăm lợi mà không có một hại a." Tiếu Hàm vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trình Chi Ngôn hỏi.

"Cậu cho rằng, thân là Tiểu Thỏ....Anh trai, thân là gia trưởng của cô, tôi yên lòng để cho một nam sinh thích cô hơn nữa có ý định theo đuổi cô vội tới dạy cô học bổ túc, sau đó thừa dịp học bổ túc thuận tiện phát triển tình cảm?Cậu đây là khinh thường chỉ số thông minh của tôi, hay là quá coi trọng chỉ số thông minh chính cậu?" Trình Chi Ngôn híp mắt, thanh âm lạnh lùng hướng tới Tiếu Hàm nói.

". . ." Tiếu Hàm trong khoảng thời gian ngắn lại bị Trình Chi Ngôn chặn nói không ra lời.

"Ăn cơm."

Trình Chi Ngôn nhàn nhạt lườm Tiểu Thỏ ngồi ở đối diện chính mình một cái, thanh âm rầu rĩ thúc giục cô một tiếng.

"A.... . . A...! !" Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần lại, khẩn trương cúi đầu rất nhanh ăn khởi cơm.

Bữa cơm trưa này, ba người bọn họ người nào cũng không nói gì.

Ăn xong cơm trưa, Tiếu Hàm hướng tới Tiểu Thỏ mỉm cười nói: "Tiểu Thỏ, chúng ta cùng nhau về lớp học đi? ?"

" Ách...Tớ..." Tiểu Thỏ thật cẩn thận quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn đứng sau lưng mình, không biết nên trả lời như thế nào.

"Xấu hổ, em ấy theo tôi trở về văn phòng một chuyến." Trình Chi Ngôn lạnh lùng hướng tới Tiếu Hàm nói: "Tự cậu một mình trở về đi."

"Được rồi." Tiếu Hàm nhún vai, nở nụ cười một phen, hướng tới Tiểu Thỏ khua tay nói: "Tớ về lớp học trước, Tiểu Thỏ. lại liên lạc sau."

"Ha ha ha. . ." Tiểu Thỏ cứng ngắc hướng tới Tiếu Hàm vẫy tay, chỉ cảm thấy sau lưng từng đợt cảm giác mát.

Mắt thấy Tiếu Hàm đi xa, Trình Chi Ngôn hướng tới Tiểu Thỏ còn đứng tại chỗ thanh âm rầu rĩ nói: "Còn đứng ở đàng kia làm gì, theo anh trở về văn phòng."

"A.... . ." Tiểu Thỏ cúi đầu, mặt xám mày tro đi theo Trình Chi Ngôn đi tới.

Vừa vào văn phòng Trình Chi Ngôn liền thấy Thân Tử Hạo gác một cặp chân dài ở trên bàn làm việc, nhìn vào hai người, bỡn cợt hô một tiếng: "A, đây không phải anh em Trình gia sao, ăn xong cơm trưa a? ?"

Trình Chi Ngôn liếc anh ta một cái, lập tức đi đến trước bàn làm việc mình ngồi xuống.

Tiểu Thỏ chần chờ một phen, yên lặng kéo một cái ghế qua, cũng ngồi xuống bên cạnh bàn công tác của anh.

"Làm sao vậy, làm sao vậy đây là, không khí này như thế nào cảm giác kỳ quái như vậy a? ?" Thân Tử Hạo khứu giác bén nhạy Làm sao vậy hơi thở không tầm thường giữa hai người kia.

Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ nhìn anh một cái, không nói lời nào.





"Làm sao vậy, có phải bởi vì hôm nay Trình Chi Ngôn nói ngươi hai người là anh em, em mất hứng hay không?" Thân Tử Hạo nhìn cảm xúc Tiểu Thỏ tựa hồ không vui lắm, liền hướng tới cô mở miệng hỏi.

"Không phải. . ." Tiểu Thỏ lắc đầu, thanh âm như muỗi kêu trả lời một tiếng.

"Đó là bởi vì còn không có điều tra ra là ai dán những cái ảnh chụp này, cho nên mất hứng? ?" Thân Tử Hạo khoát tay, vẻ mặt không sao cả nói: "Cái này không phải lo lắng, trong trường học đều là cameras theo dõi, nhất định có thể chụp người kia."

"Cũng không phải. . ." Tiểu Thỏ tiếp tục lắc đầu.

"Đó là sao, sự việc này không phải đã giải quyết sao, như thế nào lại vẫn mất hứng a? ?" Thân Tử Hạo nhất thời đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn hai người bọn họ.

"Không có gì." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh, sau đó tiện tay cầm một xấp bài thi trong tay ném tới trên bàn anh ta nói: "Anh có phải rảnh rỗi hay không? Nếu như anh rảnh rỗi mà nói, liền sửa bài thi giúp tôi."

"Ai ai, tôi đây là quan tâm hai người các ngươi có được hay không! ?" Thân Tử Hạo nhất thời vẻ mặt ủy khuất nhìn hai người bọn họ nói: "Hơn nữa để cho tôi một cái thầy giáo dạy Anh ngữ tới sửa bài thi vật lý, cậu cảm thấy thích hợp sao? ?"

"Dù sao anh vốn cũng không phải dạy Anh ngữ." Trình Chi Ngôn nhìn anh thuận miệng nói: "Được xưng thầy giáo Thân toàn năng, sửa bài thi vật lý, có cái gì không thích hợp."

". . ."

Thân Tử Hạo sắc mặt cứng ngắc nhìn Trình Chi Ngôn, sau một lúc lâu quay đầu lại ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ hỏi: "Làm sao vậy, cậu ta đây là thời mãn kinh sớm rồi hả ? ?"

"Phốc" một tiếng, Tiểu Thỏ nhịn không được, bật cười.

Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô một cái, Tiểu Thỏ lập tức dừng lại tươi cười.

Anh lại nhàn nhạt liếc Thân Tử Hạo một cái, đưa tay cầm một xấp bài thi từ trong ngăn kéo nói: "Quả thật là thời mãn kinh sớm, tôi cảm thấy choáng váng đầu, nếu không một xấp bài thi này anh cũng sửa lại giúp tôi đi."

" Đừng đừng đừng! Trình Đại Suất Ca! Thầy giáo Trình!! Trình đại ca!" Thân Tử Hạo vội vàng khuôn mặt tươi cười hướng tới Trình Chi Ngôn khoát tay áo nói: "Vừa rồi đều là tôi nói đùa, là tôi thời mãn kinh, là tôi là tôi!! Ôi... Nói đến đây đầu tôi thật choáng váng.... Không được không được, tôi phải ra ngoài một phen, hít thở không khí mới mẻ, cái kia, hai người các ngươi ở trong phòng làm việc nghỉ ngơi a, nếu như muốn thân thiết mà nói, nhớ rõ đóng cửa cho kỹ, nghìn vạn lần đừng lại bị người chụp lén a... Ôi, tôi đi, cậu đừng đập tôi!"

Trình Chi Ngôn nghe anh càng nói càng thái quá mà nói, lập tức quơ lấy hộp khăn giấy trên mặt bàn hướng tới Thân Tử Hạo ném qua.

Thân Tử Hạo dễ dàng tránh thoát công kích, vội vàng đứng dậy, liền hướng tới bên ngoài văn phòng chạy đi.

Tiểu Thỏ nhìn bóng lưng anh hốt hoảng mà đi, nhịn không được che miệng cười trộm.

"Nhìn em rất cao hứng a...." Trình Chi Ngôn vừa quay đầu lại liền thấy Tiểu Thỏ ở nơi đó vụng trộm cười.

". . ."

Tiểu Thỏ vội vàng thu hồi tươi cười trên mặt mình.

". . ." Trình Chi Ngôn liếc cô một cái, đưa tay cầm bài thi vừa rồi ném tới trên bàn Thân Tử Hạo trở về, sau đó cúi đầu lật chuyển bài thi, không nói.

Tiểu Thỏ đợi hồi lâu, thấy Trình Chi Ngôn không có bất kỳ ý tứ muốn nói chuyện, liền nhịn không được nhẹ nhàng mở miệng hô anh một tiếng: "Cái kia.... Anh nước chanh...?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top