551-555
"Làm sao vậy?" Trình Thi Đồng nhìn thấy Tiểu Thỏ yên lặng cúi đầu nhìn chằm chằm tờ giấy trên bàn, liền tiến tới.
Sau đó, cô liền thấy nội dung bên trong tờ giấy.
"Mẹ kiếp!!! Cái này do ai viết!?" Trình Thi Đồng cầm lấy tờ giấy, không nhịn được chửi thề một tiếng.
"Không biết."
TIểu Thỏ lắc đầu, dòng chữ trên tờ giấy viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nhất định là do cố ý viết thành như thế, làm cho người khác không thể nhận ra là do ai ném tới.
"Khốn kiếp! Quả thực là muốn chọc giận lão nương rồi!" Trình Thi Đồng nhìn tờ giấy càng cảm thấy nổi nòng, cô cầm lấy tờ giấy trong tay, vo trò lại, lão nương chờ, chờ hết giờ học, nhất định sẽ tìm ra ai viết, xem lúc đó lão nương xử ngươi như thế nào!
"Đừng nóng giận." Tiểu Thỏ đưa tay vỗ vỗ Trình Thi Đồng, thở dài một hơi nói:" Tớ còn không tức giận, cậu tức giận cái gì!"
"Tớ đương nhiên là tức giận rồi, đám người này quả thật không biết xấu hổ, suy nghĩ thật xấu xa rồi!" hàm răng Trình Thi Đồng nghiến chặt lại.
"Ài......." Tiểu Thỏ nhự nhàng thở dài một cái, trước đây cô luôn cảm giác bạn bè trong lớp rất đáng yêu, mỗi người đều rất tốt, đến bây giờ, mới phát hiện, lòng người thật khó đoán.
Trước khi buổi học kết thúc, loa trong lớp đột nhiên vang lên:
"Toàn thể học sinh chú ý, toàn thể học sinh chú ý, sau khi hết buổi học, xin mời tập hợp thành hàng ở sân luyện tập, xin mời tập hợp thành hàng ở sân luyện tập, có chuyện quan trọng cần thông báo. Lặp lại lần nữa, toàn thể......."
Thân Tử Hạo đang giảng dạy, hơi ngẩn ra, sau đó không tự chủ được đưa mắt nhìn lên người Tiểu Thỏ.
Chuyện quan trọng cần thông báo...... Sẽ không có liên quan đến chuyện của Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn chứ???
Những học sinh trong lớp học, cũng từng người từng người xoay đầu lại, ánh mắt đều tập trung trên người Tiểu Thỏ, trong nhát mắt, phòng học lại bắt đầu vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
Đợi tiếng chuông tan học sau đó vang lên.
Thân Tử Hạo cất quyển tiếng Anh, hướng về những học sinh trong lớp, âm thanh lành lạnh nói:" Được rồi, tan lớp, bắt đầu tập hợp đến sân luyện tập xếp hàng đi."
Tất cả học sinh liếc mắt nhìn nhau, kêu gọi một hồi, toàn bộ đều đứng dậy, bắt đầu ra khỏi phòng.
Ánh mắt Thân Tử Hạo lần thứ hai tập trung lên người Tiểu Thỏ, sau đó hướng về cô mỉm cười, cầm lấy quyển sách của mình, bước ra khỏi lớp.
Trên sân trường, tất cả đều là đầu người.
Cái gọi là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền trăm dặm.
Bất quá sau một buổi học ngắn ngủi, tất cả các học sinh thông qua các cách khác nhau, tất cả đều biết chuyện này.
Thậm chí còn có người chụp được bức ảnh trên bảng thông báo, truyền khắp nơi.
Vào lúc này, hiệu trưởng cũng thầy chủ nhiệm, đang đứng dưới quốc kỳ với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, trước mặt để micro, ánh mắt quét qua tất cả học sinh một vòng.
"Mọi người đến đông đủ cả chứ?" Thầy chủ nhiệm tiến đến micro, cau mày nhìn một vòng, sau đó ngữ khí nghiêm túc nói:" Liên quan tới giờ nghỉ giải lao sáng nay, ở bảng thông báo của trường truyền ra những bức ảnh kia, người nado đó còn viết những chữ như vậy, sau đó đã có những học sinh trong trường đã nhanh chóng lan truyền chuyện đó, cho nên trước mắt, tôi cảm thấy cần thiết phải triệu tập toàn thể học sinh, làm sáng tỏ chuyện hiểu lầm sáng nay."
Thầy chủ nhiệm vừa mới nói xong, phía dưới những học sinh kia bắt đầu trở nên rối loạn.
Hiểu lầm???
Đã bị được người khác chụp ảnh được, lại vẫn nói là hiểu lầm???
Hiệu trưởng cau mày nhìn cảnh tất cả học sinh trên sân trường đang trở lên rối loạn, không nhịn được lớn giọng nói:" Yên lặng, tất cả yên lặng cho tôi_____!!!"
Học sinh đang ầm ĩ phía dưới, sau một hồi thì thầm to nhỏ với nhau, bắt đầu trở lên yên tĩnh.
"Bên dưới, mời thầy giáo Trình Chi Ngôn, giải thích cho mọi người đầu đuôi sự việc." Thầy chủ nhiệm một tay đỡ micro, một tay chỉ về hướng Trình Chi Ngôn ra dấu "Xin mời", sai đó liền lui ra phía sau.
Trình Chi Ngôn khẽ mỉm cười, đưa tay kéo kéo ca-ra-vat trên áo sơ mi trắng, chậm rãi đi trước mặt micro.
Ánh mắt của anh hơi rũ cuống nhìn lướt qua những học sinh trên sân trường, sau đó ánh mắt dừng lại tại vị trí lớp học chính mình.
Dù ở đây tất cả học sinh mặc đồng phục học sinh như nhau, anh vẫn như cũ, vẫn đưa mắt tìm đến vị trí của Tiểu Thỏ.
Vào giờ phút này, đôi mắt trong sáng, thân thiết trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang nhìn vào mình.
Trình Chi Ngôn đưa tay, đỡ lấy micro, sau đó hắng giọng một cái, âm thanh trầm thấp nói:" Vừa nãy lúc giữa giờ giải lao, bên cạnh bảng thông báo dán những bức ảnh kia, chắc là tất cả mọi người đều đã nhìn thấy, tôi không biết là ai đã dán những bức ảnh này, cũng không biết người đó vì sao lại làm ra chuyện này, tôi chỉ muốn nói, có một số việc trước khi đưa ra kết luận, thì trước tiên phải tìm hiểu cho kĩ."
"........"
Trên sân trường tất cả học sinh, nhìn Trình Chi Ngôn dưới quốc kỳ.
Gương mặt trắng nõn như ngọc, đôi mắt sáng, con người lập lòe hào quang óng ánh, lúc ánh mắt của anh lướt quay toàn trường, những học sinh trong lòng đang đoán mò chuyện lúc nãy, không nhịn được đều cúi đầu xuống.
"Đối với những bức ảnh kia, tôi nghĩ nó không sai......." Tiếng nói của anh dừng lại một chút, sau đó mỉm cười nhìn toàn bộ học sinh, chậm rãi nói từng chữ từng chữ:" Trong hình là học sinh Tiểu Thỏ đang hôn một người, người đó đùng là tôi, cùng với cô đi vào thang máy là tôi, lái xe đưa cô ấy về nhà cũng là tôi......"
"Rào_____" một tiếng, những học sinh trên sân trường đều bắt đầu nghị luận.
Tất cả học sinh trong lớp Tiểu Thỏ đều quay lại nhìn cô, trong ánh mắt có ao ước, có đồng tình, may mắn, tai họa, cũng có lo lắng sầu lo.
"Yên lặng! Yên lặng! Tất cả yên lặng cho tôi!!" Hiệu trưởng nhìn những học sinh trên sân trường, tiến lên một bước, đứng trước micro hét to mấy tiếng.
Vài giây sau, những học sinh đang thảo luận kia mới bắt đầu từ từ yên lặng trở lại.
"Ta không phủ nhận...... Hai người chúng ta đúng là ở chung một chỗ." Trình Chi Ngôn trầm mặc một chút, sau đó mỉm cười nhìn toàn trường nói:" Nhưng đó là bởi vì, tôi là anh trai cô ấy."
"Cái gì!?"
"Cái gì chứ!?"
" Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì???"
Trong nháy mắt những học sinh kia lại trở lên rối loạn.
"Lừa gạt nha, bây giờ bị mọi người phát hiện hai người ở chung, liền nói là anh em, có ma mới tin!!!"
"Chính là, nhất định là vì sợ Tiểu Thỏ bị nhà trường xử lý kỷ luật nên mới nói như vậy!!!"
"Đúng vậy nha, nghĩ chúng ta là người ngu hay sao!!!"
"......."
Tiểu Thỏ nghe những học sinh xung quanh nói những lời kia, không nhịn được đưa tay nắm chặt vào nhau.
"Nha, tôi nghe nói có những học sinh không có tin lời của tôi." Trình Chi Ngôn đứng phía trước sân luyện tập, nheo mắt nhìn những học sinh bên dưới, mỉm cười nói:"Mọi người đều tin vào những bức ảnh kia là thật, như vậy trên bảng thông báo, tôi một lần nữa dán một ít bức ảnh, mọi người có thể đi nhìn một chút!"
"Được rồi, liên quan đến việc giải thích về chuyện này, chính là như thế này, các bạn học sinh cũng đã biết, vì vậy, xin đừng nghe vào những tin đồn bậy bạ, không nên ở bên ngoài bàn tán đến chuyện thầy giáo với học sinh! Nếu tôi biết được, tôi nhất định sẽ điều tra đến cùng xem ai đã tung tin đồn này ra ngoài! Còn nữa, những bức ảnh bị dán nhằm phán tán tin đồn trước bảng thông báo, tôi sẽ cùng với ban quản lí của trường sẽ đi thu thập chứng cứ, nếu tôi tìm ra được, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này!!!" Hiệu trưởng đang đứng cạnh Trình CHi Ngôn, cầm micro hướng về phía học sinh bên dưới sân trường nói lớn:"Đều nghe rõ chưa??"
"Nghe rõ rồi......" Trên sân trường, âm thanh chênh lệch không đồng đều của học sinh vang lên.
"Nói to lên! Tôi không nghe thấy gì!"
"Nghe! Rõ! Rồi!" Tất cả học sinh đều ra sức hét lớn trả lời.
"Tan họp!" Hiệu trưởng hài lòng gật gù, vung tay lên ra hiệu giải tán.
Những học sinh kia vừa nghe lên hai chữ " Tan họp", lập tức hướng tới bảng thông báo chạy tới thật nhanh.
Trên bảng thông báo, những dòng chữ bình luận về mối quan hệ giữa Tiểu Thỏ với giáo viên chủ nhiệm, đều đã bị xóa sạch.
Thay vào đó, dán từng cái bức ảnh chỉnh tề.
Bên trong một bức ảnh, mặc một áo em bé, Tiểu Thỏ bím tóc tết thật dài, cầm trong tay kẹo bông, đang nhếch môi cười, khóe mắt cô còn mang theo một giọt nước mắt, mà đứng ở sau lưng cô là Trình Chi Ngôn, xem ra đang còn học tiểu học, trên cổ còn mang khăn quàng đỏ, chỉ là trên mặt đang nhìn Tiểu Thỏ với vẻ đầy ghét bỏ.
Còn một bức ảnh Trình Chi Ngôn mặc đồng phục Nhất Trung, ngồi trên xe đạp, một chân chống đất, cái chân còn lại để trên bàn đạp, đang quay đầu lại nhìn xem người ngồi phía sau. Người ngồi ghế sau, là Tiểu Thỏ đang thắt khăn quàng, tay ôm cặp sách, đang hướng về phía ống kích tạo dáng, nhe răng ra cười, không thấy hai răng cửa đâu.
Lại tiếp đó, còn có hai người là Lão Trình cùng với Chu Nguyệt chụp ảnh chung, Trình Chi Ngôn đứng giữa lão Trình với Chu Nguyệt, còn Tiểu Thỏ đang ngồi trên cổ của lão Trình, trong tay còn đang cầm một miếng dưa hấu, miệng cười toe toét.
Còn có một đống bức ảnh được chụp trong vườn sở thú, ở nhà, ở trên đường, ở trong trường học.
Cơ bản là những bức ảnh chụp hai người từ nhỏ đến lớn.
Cuối cùng là mấy bức ảnh, chính là lúc nghỉ giải lao được dán trên bảng thông báo.
Nhưng mà sau khi nhìn qua một đống bức ảnh từ khi còn bé, lại nhìn những bức ảnh này, nếu nói là "thân thiết", tất cả mọi người cũng không cảm thấy có gì là kỳ quái.
Anh em sao, ở chung một chỗ vốn là bình thường, huống chi trong hình còn có ảnh chụp chung với người nhà, ai mà không có anh, chị, cùng anh trai, chị gái của mình hôn lên mặt, khoác cánh tay, đều là những chuyện bình thường, cho dù hôn môi thì cũng không có chuyện gì là quá đáng nha......
Những học sinh nghĩ sẽ có chuyện kinh thiên động địa, lập tức trở lên thất vọng vô cùng.
Ài........
Thật là vô vị nha.......
Người nào tẻ nhạt như vậy, đi dán những bức ảnh thế kia chứ......
Không phải là yêu thầm thầy giáo Trình không thành công, liền muốn đổ oan cho người ta một cái chứ???
Có điều trong thời gian ngắn mấy phút, tất cả học sinh quan tâm tới chuyện này, lập tức chuyển hướng sang xem ai là người chụp trộm những bức ảnh đó.
Tiểu Thỏ đứng trước bảng thông báo, đưa mặt nhìn sát những bức ảnh dán ở trên kia.Tiểu Thỏ đứng trước bảng thông báo, đưa mặt nhìn sát những bức ảnh dán ở trên kia, những bức ảnh đó, đều đặt trong một quyển album trong cái ngăn kéo ở trong phòng Trình Chi Ngôn.
Cô nhớ lúc mình lật quyển photo album này, một bên hướng Trình Chi Ngôn nhỏ nước miếng:" Tại sao trong mỗi bức ảnh chụp em, em cười nhìn ngu đến vậy???"
Trình Chi Ngôn đến gần liếc mắt một cái, sau đó nhún vai một cái, trả lời với vẻ mặt muốn ăn đòn:"Bời vì anh thích dáng vẻ cười khúc khích của em."
Vậy mà lúc này, cô đứng ở chỗ này, lại đột nhiên cảm thấy, may là chính mình trong bức ảnh cười vẻ ngây ngô, không có biết cách tạo dáng, nếu không, nói không chừng những người kia còn muốn truyền ra những chuyện không tốt về anh em rồi.
Trình Thi Đồng đứng bên cạnh Tiểu Thỏ, cũng ngẩng đầu nhìn lên những bức ảnh, vừa xem vừa cười:" Không phải chứ Tiểu Thỏ, cậu làm sao lại cười thành như vậy, nhìn vui mừng đấy chứ?? Ôi, chú tớ đời trước tạo phải nghiệt gì, kiếp này mới gặp phải nữ...... Ạch .... em gái như cậu nha......"
Em gái nha......
Tiểu Thỏ quay đầu lại, nhìn Trình Thi Đồng một chút, trong nháy mắt toàn bộ bất an trong lòng đều biến mất.
Chỉ cần hiệu trường đồng ý với điều này, đừng nói là cô cùng Trình Thi Đồng làm anh em, dù có làm chị em cô cũng đồng ý nha!
"Đi thôi, trở về phòng học đi!" Tiểu Thỏ thở dài một hơi nhẹ nhõm, đưa tay kéo ống tay áo Trình Thi Đồng, thấp giọng nói.
"Ừ." Trình Thi Đồng gật gù, vui vẻ cùng Tiểu Thỏ đi về lớp học.
Lần này, hai người đi vào trong phòng học, tuy rằng bạn trong lớp, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tiểu Thỏ, thế nhưng ánh mắt khác rõ ràng, lần này có vẻ thân thiện hơn nhiều.
Tiểu Thỏ cùng Trình Thi Đồng về chỗ ngồi của mình, ngồi xuống.
Lập tức có người cười hì hì đến gần nói:" Tiểu Thỏ, sao cậu không nói sớm cậu cùng thầy giáo Trình là anh em, làm mọi người còn hiểu lầm cậu."
"Đúng vậy nha, đúng vậy nha, nếu sớm biết cậu là em gái của thầy giáo Trình, tớ nhất định sẽ giúp cậu ngăn những lời đồn kia!" Một người khác tiến tới phụ họa.
"Thôi đi, vừa người các cậu nói Tiểu Thỏ của chúng ta như thế nào, các cậu cho rằng tớ mất trí nhớ sao?" Trình Thi Đồng nhìn hai người họ đầy vẻ khinh bỉ, trong giọng tràn đầy khinh thường nói:" Cái gọi là làm mọi người hiểu lầm, lẽ nào chuyện này là Tiểu Thỏ sai sao, chính suy nghĩ xấu xa của từng người các cậu, suy nghĩ xấu xa về người khác, quay đầu lại vẫn là người khác không đúng? Thật sự là chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như vậy, nếu tớ là cậu, tớ đây biết điều một chút thì không lại đây nói chuyện cùng Tiểu Thỏ!"
Trình Thi Đồng người này, đừng xem bình thường tươi cười hớn hở, nếu chọc tới cô, một cái miệng, cũng đủ để đem người khác vào chỗ chết.
Vừa nãy hai học sinh bị cô nói một trân, trên mặt bừng bừng tức giận, nhưng lại không tiện phát tác, chỉ biết kìm nén, trở về chỗ ngồi của mình.
Trình Thi Đồng trừng mắt với hai người, đưa tay vỗ vỗ vai Tiểu Thỏ, an ủi cô nói:" Không có chuyện gì, đừng lo lắng!"
Tiểu Thỏ dở khóc dở cười, nhìn Trình Thi Đồng nói:" Tớ đã có cậu hộ tống bên cạnh, có thể có chuyện gì được chứ....... Tớ đang lo lắng cho người khác bị cậu mắng tức mà chết thôi!"
"Đáng đời những người đó!!" Trình Thi Đồng bĩu môi khinh thường, nếu không vì Tiểu Thỏ, cô cũng chẳng muốn nói chuyện với những người đó!
Nhưng mà Tiểu Thỏ không nghĩ tới là, lúc tan học buổi học, Tiếu Hàm lại đến tìm cô.
Cậu ta có chút ngại ngùng đứng ở cửa phòng học Tiểu Thỏ, vừa nhìn thấy Tiểu Thỏ hướng về chỗ cậu ta đi tới, khuôn mặt trắng nõn bỗng nhiên đỏ dần lên.
"Tiếu Hàm, cậu tìm tớ?? Tiểu Thỏ nhìn cậu ta đầy nghi hoặc.
"Ừ." Tiếu Hàm gật gù, đôi mắt ngượng ngùng nhìn Tiểu Thỏ, sau đó đi thẳng vào vấn đề hỏi:"Tiểu Thỏ, thầy giáo Trình..... Đúng là anh trai cậu sao?"
"A??" Tiểu Thỏ ngẩn người ra, ngẩng lên nhìn cậu ta, chần chừ một chút, sau đó nhắm mắt lại nói:" Phải..... Đúng vậy......"
"Vậy là thầy ấy không phải là bạn trai của cậu phải không?" trên khuôn mặt Tiếu Hàm lúc này như mặt trời lúc bình minh.
"Cái này......" TIểu Thỏ kéo kéo môi, hai chữ "Không phải", thậm chí có chút không nói ra được
Tiếu Hàm nhìn dáng vẻ cùi đầu ngượng ngùng của Tiểu Thỏ, cho rằng cô đang thẹn thùng.
Cậu ta nhất thời vui vẻ, mỉm cười nhìn Tiểu Thỏ hỏi:" Nếu như vậy, bạn Tiểu Thỏ, tớ có thế theo đuổi cậu được không??"
"Cái gì??" Tiểu Thỏ bất chợt giật mình.
Tiếu Hàm dáng người cao cao đứng trong hành lang, che một phần ánh mặt trời chiếu xuống, cậu ta cúi đầu nhìn Tiểu Thỏ, rất chăm chú nói:"Bạn Tiểu Thỏ, thật ra tớ từ lâu đã yêu thích cậu, thế nhưng tớ vẫn nghĩ thầy giáo Trình là bạn trai cậu..... Vì thế, tớ không dám hướng về cậu biểu lộ...... Ngày hôm nay tớ mới biết, thì ra thầy ấy là anh trai cậu, lúc nghe tin tức đó, tớ thật sự rất vui vẻ, cậu...... Cậu có thể suy nghĩ một chút về tớ được không?"
Tiểu Thỏ trong nháy mắt đầy kinh ngạc.
Cho tới bây giờ, cô đều cho rằng Tiếu Hàm coi mình là bạn bè, không nghĩ tới, cậu ta giống như anh nói, là yêu thầm chính mình......
Nhưng mà..... Trước mắt......
Tiểu Thỏ đang còn do dự làm sao từ chối cậu ta, ánh mắt vừa liếc, đã thấy Trình Chi Ngôn cầm quyển sách vật lý trong tay, đang dựa người vào bờ tường cách hai người không xa, trên mặt như đang cười nhìn hai người.
Anh....... Anh đứng ở đó từ lúc nào????
Những lời vừa rồi, có phải anh đều đã nghe hết???
Trong lòng Tiểu Thỏ, nhất thời như cảm thấy..... cảm thấy bị bắt quả tang.
Cô có chút lúng túng nhìn Tiếu Hàm, sau đó chần chừ, nhỏ giọng nói:" Cái đó..... Chuyện đó..... Có chút quá đột ngột, có thể..... Để tớ suy nghĩ thêm nha??"
"Được." Tiếu Hàm gật gù, một mắt đen nhánh lập lòe ánh hào quang nhìn Tiểu Thỏ nói:" Tớ biết tớ đột nhiên nói chuyện này khiến cậu sợ, thế nhưng hy vọng cậu có thể nghiêm túc suy nghĩ một chút."
Cậu ta nói xong những lời này, hướng về Tiểu Thỏ mỉm cười, sau đó rời đi.
Tiểu Thỏ vừa thấy cậu ta rời đi, quay đầu nhìn lại về phía Trình Chi Ngôn, Trình Chi Ngôn cũng đang tiến về phía cô.
"Anh...... Anh....." Tiểu Thỏ có chút lúng túng nhìn anh, nhẹ giọng kêu một tiếng.
"Hình như anh đến không đúng lúc thì phải???"
Đến gần, Tiểu Thỏ mới nhìn rõ ràng trên khuôn mặt anh cười mà như không cười.
"Ạch...... Ha ha ha..... Anh..... Thầy giáo Trình, sao lại đến đây vậy???"
"Vừa mới tan học, đang dự định đi an ủi em một chút." Trình Chi Ngôn hướng về cô vẩy vẩy quyển sách vật lý trong tay nói:" Xem ra đã có người khác nhanh chân đến trước rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top