541-545

Từ khi lên cao tam, Tiểu Thỏ đột nhiên phát hiện chính mình ngày càng khổ.







Trường học không hề nhân tính đem thời gian từ bảy giờ buổi sáng đến sáu giờ rưỡi buổi sáng, điều này cũng có nghĩa là năm giờ rưỡi buổi sáng mỗi ngày cô phải rời giường rửa mặt đánh răng rồi.

Mới vừa khai giảng mấy ngày nay, cô còn kiên trì năm giờ rưỡi rời giường, về sau thật sự là không kiên trì nổi, liền lại khôi phục thói quen từ lâu sáu giờ rời giường.

Thường thường sau khi đồng hồ báo thức vang đã lâu cô mới vội vội vàng vàng từ trên giường ngồi dậy, tiện tay cầm quần áo đặt cuối giường mặc, sau đó nhảy xuống giường đi rửa mặt, sau đó lại từ trên lầu đi xuống đi ngang qua nhà ăn, cô sẽ thuận tay cầm lấy hai cái bánh bao, một tay một cái, rất nhanh lao ra cửa đi.

Trình Chi Ngôn đứng ở ngoài cửa vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô nói: "Mỗi ngày đều là sát giờ dậy, em không thể sớm một chút sao?"

" Mau, đừng nói nhảm, đi học." Tiểu Thỏ cầm một cái bánh bao nhét vào trong miệng mình, sau đó một bàn tay kéo cửa xe phía bên tay lái phụ ra, vội vội vàng vàng ngồi xuống, lại hướng tới Trình Chi Ngôn thúc giục nói.

". . ." Trình Chi Ngôn cực kỳ không nói gì vào trong xe.

Đồng hồ điện tử trong xe biểu hiện thời gian là sáu giờ mười buổi sáng, nói cách khác Tiểu Thỏ từ rời giường mặc quần áo đến thu dọn xong mang theo cặp sách cầm bánh bao ra ngoài tổng cộng liền mười phút thời gian.

" Mau đi a, nếu không thì chỉ chốc lát nữa liền bị muộn rồi." Tiểu Thỏ miệng còn nhét một cái bánh bao, giọng nói mơ hồ không rõ hướng tới Trình Chi Ngôn thúc giục.

" Ngày mai em liền không thể ngủ dậy sớm một chút sao? ?" Trình Chi Ngôn động tác thuần thục lái xe, chạy xe đổ ra sân nhà mình, lúc này mới một cước đạp xuống chân ga, hướng tới trường học đi.

"Ai, đừng nói nữa, mỗi ngày em đều là đặt đồng hồ báo thức năm giờ rưỡi rời giường, nhưng mà em thật là quá mệt nhọc a." Tiểu Thỏ vừa gặm bánh bao vừa hướng tới Trình Chi Ngôn châm chọc nói: "Trường học cũng quá không có nhân tính a, chẳng lẽ học sinh cao tam liền không cần ngủ sao, đem thời gian đến sớm không nói, thời gian tự học buổi tối tan học còn kéo dài, mỗi ngày học tập tại trường học đến tối mười giờ rưỡi mới hết tự học, về nhà còn vệ sinh một phen lại nhìn sách, cảm giác thời gian giấc ngủ căn bản là không đủ!!"

"Chẳng lẽ anh không có đọc sách cùng em đến mười hai giờ sao? ?" Trình Chi Ngôn vừa lái xe vừa hơi hơi "Nhíu mày hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.

"Đúng a, vì sao anh nhìn hoàn toàn cũng không buồn ngủ a? ?" Tiểu Thỏ vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Trình Chi Ngôn hỏi.

". . ." Trình Chi Ngôn đột nhiên phát hiện, đối với vấn đề này, chính mình vậy mà không có đáp án.

"Ai. . Có lẽ tuổi tác lớn, thời gian giấc ngủ liền ít đi..." Tiểu Thỏ thấy anh không trả lời, liền tự nhủ nói một câu.

"Em nói cái gì? ?" Trình Chi Ngôn nheo đôi mắt lại, hướng tới Tiểu Thỏ ngữ khí lành lạnh hỏi.

"Ha ha ha a. . . Không có gì, không có gì. . ." Tiểu Thỏ vội vàng khoát tay áo, cầm một miếng bánh bao cuối cùng trong tay ăn, sau đó lau miệng hỏi: ""Đúng rồi, anh nước chanh, tháng sau lập tức chính là sinh nhật của anh, anh muốn quà sinh nhật gì? ?"

" Top 5 thi tháng." Trình Chi Ngôn liếc cô một cái, thanh âm lạnh nhạt trả lời.

". . ." Khóe miệng Tiểu Thỏ giật giật, "Em có thể.... Nói chuyện khác sao....Anh như vậy chúng ta còn nói chuyện phiếm vui vẻ như thế nào...."

" Cái khác không muốn, chỉ muốn cái này." Trình Chi Ngôn đôi mắt trong suốt đang nhìn phía trước, ngữ khí lạnh nhạt trả lời.






". . ."

Được, vừa rồi cô cái gì cũng chưa hỏi đi...

Từ khi lên cao tam, trường học không ngừng biến thái, còn có anh nước chanh a. . .

Trong lòng Tiểu Thỏ nháy mắt lệ rơi đầy mặt.

Đảo mắt đến trường học, Tiểu Thỏ trực tiếp ngay tại cửa chính trường học xuống xe, cô vừa đeo cặp sách hướng trong trường học chạy, vừa hướng tới Trình Chi Ngôn khua tay nói: "Tạm biệt a, em đi lớp học trước."

"Uh'm." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, nhìn theo bóng dáng Tiểu Thỏ vào trường học, lúc này mới đạp xuống chân ga từ bên trong ngõ hẻm ra ngoài.

Đúng lúc Cố Nhược Nhân đi ngang qua nhìn Trình Chi Ngôn lái xe gào rít qua, nhịn không được hơi run sợ một phen.

Vừa rồi....Người từ trên xe anh xuống.... Hình như là nữ sinh lớp học bọn họ??

Tiểu Thỏ từ xe Trình Chi Ngôn xuống, cơ hồ là lấy tốc độ thi chạy trăm mét vọt vào phòng học lớp mình.

Rất không dễ dàng thở hổn hển chạy đến trước chỗ ngồi chính mình, Trình Thi Đồng vậy mà nắm chặt đồng hồ bấm giây cười hì hì hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Không sai a, hôm nay sớm hai mươi lăm giây so với ngày hôm qua."

" Đừng.... Đừng cười nhạo tớ..." Tiểu Thỏ đặt cặp sách trên lưng đến trên bàn, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển hướng tới Trình Thi Đồng không nói gì nói: "Nói cậu vì sao mỗi ngày đều tới trường học sớm như vậy, cậu cũng không buồn ngủ sao? ?"

" Trước kia tớ cũng không tới trường học sớm như vậy??" Trình Thi Đồng vẻ mặt buồn cười nhìn cô nói: "Trái lại cậu, từ khi lên cao tam, thời gian đến trường càng lúc càng muộn."

"Tớ buồn ngủ a. . ." Tiểu Thỏ bất đắc dĩ nằm úp sấp ở trên bàn, cảm giác chính mình rốt cục thở nổi, lúc này mới nghiêng đầu nhìn Trình Thi Đồng ngồi ở bên cạnh mình nói: "Có phải gien nhà các cậu tốt hay không??Tớ xem chú nhỏ cậu cũng mỗi ngày ngủ muộn dậy sớm, cho tới bây giờ đều là một bộ vẻ mặt khí sảng, vĩnh viễn sẽ không bộ dáng mệt rã rời."

"A.... . . Kia có thể đi." Trình Thi Đồng hướng tới Tiểu Thỏ cười hắc hắc, cúi đầu từ bên trong bàn học cầm sách giáo khoa ngữ văn ra bắt đầu đọc thuộc lòng thơ cổ rồi.

Ai. . .

Tiểu Thỏ nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Cao tam a... Vĩnh viễn đều là bộ dáng tranh thủ thời gian như vậy.

Không quá bao lâu, thành tích thi tháng liền xuống đến nơi.

Tiểu Thỏ cầm phiếu điểm chính mình, chỉ cảm thấy có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt.

Cô mỗi ngày liều mạng học từ đơn, học công thức, làm bài tập, rất không dễ dàng chuẩn bị đầy đủ lên trường thi, cuối cùng vậy mà thi thứ sáu toàn lớp....

Cách Trình Chi Ngôn yêu cầu chỉ có kém một bước.

Ông trời a. . .

Không ngờ ông trêu đùa tôi....

Tiểu Thỏ nằm úp sấp ở trên bàn, hận không thể mình ngủ không còn tỉnh nữa.

"Làm sao vậy, Tiểu Thỏ, không thi được à??" Trình Thi Đồng tiện tay cầm lấy phiếu điểm của cô, nhìn thoáng qua, sau đó kỳ quái nói: "Không phải thi rất tốt sao, cậu lộ ra vẻ mặt không thể yêu làm gì? ?"

"Ai. . . Cách anh nước chanh yêu cầu.... Còn kém một bậc.... Anh làm cho tớ thi thứ năm toàn lớp làm quà sinh nhật cho anh." Tiểu Thỏ thở dài nói.

"Phốc." Trình Thi Đồng nhịn không được bật cười, "Chú nhỏ cũng thật là có tài năng, ngay cả loại quà sinh nhật này đều có thể nghĩ ra. Ai nha, không có việc gì, không phải kém một bậc sao, đến lúc đó cậu dùng lực hôn chú nhỏ một phen, liền xem như bồi thường bồi thường."

"Ai. . ." Tiểu Thỏ lại là thở dài một hơi, cúi gằm đầu thu dọn túi sách hướng tới văn phòng Trình Chi Ngôn đi.

Trong văn phòng Trình Chi Ngôn, Thân Tử Hạo đang đem chân gác ở trên bàn làm việc, hai tay đang cầm di động chơi, thấy Tiểu Thỏ vào anh cười hắc hắc, ngẩng đầu hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: "Tiểu Thỏ, thành tích thi tháng xuống đến nơi, thi được thế nào a??"







". . ."

Tiểu Thỏ trong mắt bi phẫn nhìn anh.

Đại ca, anh tự vạch áo cho người xem lưng thì tốt sao! ?

Cô mới vừa cân nhắc muốn như thế nào uyển chuyển mở miệng cùng anh nước chanh, anh liền hỏi một câu như vậy.

Trình Chi Ngôn nghe được Thân Tử Hạo nói, cũng ngẩng đầu lên, một đôi mắt trong suốt cười như không cười nhìn Tiểu Thỏ, lông mi hơi hơi nhíu, hướng tới Thân Tử Hạo nói: "Anh nhìn vẻ mặt sống không bằng chết của cô ấy anh còn đoán không được sao? ?"

" Sao rồi hả? Thi rớt rồi hả?" Thân Tử Hạo từ trên ghế ngồi thẳng người, đưa tay cầm sắp xếp thành tích đến trước mặt Trình Chi Ngôn, cúi đầu nhìn lướt qua, sau đó kỳ quái nói: "Không phải thi thứ sáu toàn lớp sao, thành tích này không kém a, làm gì còn vẻ mặt mất hứng."

Trình Chi Ngôn quét mắt nhìn anh một cái, mỉm cười nói: "Bởi vì tôi yêu cầu cô trước năm toàn lớp."

"Mẹ kiếp! !" Thân Tử Hạo sợ tới mức tay run lên,bảng sắp xếp thành tích nhất thời rơi xuống ở trên bàn, "Có cần như vậy hay không, Trình Chi Ngôn, cậu cũng quá biến thái thôi, lớp cậu đã ở hạng nhất, cậu còn muốn vợ cậu trước năm toàn lớp, thành tích cô tùy tiện đặt vào lớp thường kia đều có thể hạng nhất được chứ? ?"

"Ở lớp học của tôi nhất định phải thi trước năm." Trình Chi Ngôn mỉm cười, ngữ khí nhạt nhẽo nói một câu.

Tiểu Thỏ vẻ mặt uể oải nhìn anh.

Thôi. . . Xem ra kinh hỉ sinh nhật cho anh đã không có.

"Cậu không thể bắt yêu cầu chính mình đến đòi Tiểu Thỏ a." Thân Tử Hạo nhất thời thay Tiểu Thỏ bênh vực kẻ yếu nói: "Năm đó cậu cũng quá biến thái được chứ?? Ai, bất quá nói đi nói lại, tôi xem gần đây cậu một mực xem sách nghiên cứu, như thế nào, cậu vốn định đi nghiên cứu sinh không làm giáo viên sao?"

"Uh'm." Trình Chi Ngôn gật đầu nói: "Tháng sáu sang năm Tiểu Thỏ thi vào trường đại học, tôi còn ở tại chỗ này làm giáo viên làm gì?"

"A... Dựa vào! Cậu đây cũng quá không phụ trách rồi !! Ít nhiều những học sinh mới tiến vào cao nhất đều chờ cậu dạy xong Tiểu Thỏ rồi dạy nhóm người bọn họ a!!"

Trình Chi Ngôn có chút không nói gì nhìn anh nói: "Tôi chỉ phụ trách vợ tôi.... Những người khác, phụ trách không được."

"Chậc chậc..." Thân Tử Hạo nhịn không được lắc đầu tắc lưỡi nói: "Lời này nếu để cho những cái học sinh mới này nghe thấy, thương tâm nhiều a."

"Anh nếu như không có chuyện gì mà nói, có thể về nhà rồi." Trình Chi Ngôn liếc mắt nhìn anh không nói gì nói: "Mỗi ngày liền lên mấy tiết như thế, còn nhất định phải ở trong phòng làm việc, làm khổ mình a."

"Tôi đây là nhiệt tình yêu thương công việc cậu biết cái gì?? Cậu nghĩ rằng tôi cũng y như cậu, dạy hai năm là có thể đi a? ?" Thân Tử Hạo nhịn không được liếc Trình Chi Ngôn một cái, sau đó đứng dậy cầm lấy chính mình di động của mình trên bàn bọc vào trong túi nói: "Được được được, tôi đi ngay, đỡ phải ở trong này quấy rầy các ngươi một chỗ, tạm biệt, GOOGBYE! !"

Sau khi Thân Tử Hạo nói dứt lời liền trực tiếp bên cạnh Tiểu Thỏ đi tới, ra văn phòng.

Trong văn phòng to như vậy, nhất thời chỉ còn lại có hai người Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ.

Tiểu Thỏ chần chờ một chút, cuối cùng thanh âm yếu ớt hô một tiếng: "Anh nước chanh. . ."

Trên đường đi bãi đỗ xe dưới đất, hai người cười cười nói một chút, bất quá chốc lát liền đến chỗ.






Vào bãi đỗ xe, Tiểu Thỏ kéo cánh tay Trình Chi Ngôn cười hì hì hỏi: "Anh nước chanh, có phải anh không tức giận hay không?"

"Tức giận cái gì? ?" Trình Chi Ngôn hạ mắt, trong mắt nghi hoặc nhìn cô.

" Chính là em không có thi đến trước năm a. . ." Tiểu Thỏ cau cái mũi nhỏ, đáng thương tội nghiệp hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Lần sau em sẽ cố gắng, em chuẩn bị một cái quà tặng một lần nữa có được hay không?"

" Được." Trình Chi Ngôn ôn nhu cười, đưa tay sờ sờ trên đầu Tiểu Thỏ, sau đó thúc giục cô nhanh lên xe.

Sau khi về đến nhà, Tiểu Thỏ xuống xe, mang theo cặp sách đứng ở trên bậc thang ngưỡng cửa chờ Trình Chi Ngôn ngừng xe xong.

Sau một lát, Trình Chi Ngôn từ trong xe đi ra, vô cùng tự nhiên đưa tay ôm chầm bả vai Tiểu Thỏ, thản nhiên nói: "Trở về đi."

"Uh'm." Tiểu Thỏ hướng về phía Trình Chi Ngôn cười ngọt ngào.

Lúc đi đến cửa chính, bước chân Trình Chi Ngôn bỗng nhiên dừng một chút, xoay người hướng tới phía sau nhìn qua.

Tiểu Thỏ trong mắt nghi hoặc nhìn anh hỏi: "Làm sao vậy? ?"

". . ."

Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, trầm mặc chốc lát, sau đó lắc lắc đầu nói: "Không có gì."

Không biết vì sao....Anh cảm thấy dường như có người đi theo bọn họ....

Bất quá, cũng có khả năng là anh suy nghĩ nhiều đi.

------

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tiểu Thỏ trước sau như một ngủ nướng đến sáu giờ mới dậy, vội vội vàng vàng vệ sinh cá nhân, cô mang theo cặp sách cùng bữa sáng lại phi xuống lầu.

Trình Chi Ngôn vẫn đứng ở phía trước xe như cũ, cau mày nhìn cô nói: "Em lại dậy không nổi."

"Ha ha. . . Xấu hổ a, mau, đi thôi." Tiểu Thỏ hướng về phía Trình Chi Ngôn cười vô lại, trực tiếp mở cửa xe chui vào.

Trình Chi Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, lên xe hướng tới trường học chạy qua.

Nhưng mà lúc tan học nghỉ giữa khóa, Tiểu Thỏ cùng Trình Thi Đồng đang tay nắm tay lắc lư hướng tới phòng học đi tới lại đột nhiên phát hiện, trước cột thông cáo cách đó không xa vậy mà vây quanh rất nhiều học sinh, trên mặt những cái học sinh này toàn bộ vẻ mặt tràn ngập sợ hãi cùng bát quái.

"Làm sao vậy? ? Sao phía trước người nhiều như vậy?" Trình Thi Đồng nhìn học sinh trước cột thông cáo vây tới chật như nêm cối nhịn không được kỳ quái nói.

"Không biết a, đi xem đi." Tiểu Thỏ kiềm chế không được tò mò trong lòng, túm cánh tay Trình Thi Đồng liền hướng tới cột thông cáo đi tới.

Đến chỗ phía trước cột thông cáo, những cái học sinh này vốn còn đang cãi nhau trong nháy mắt đó quay đầu nhìn thấy Tiểu Thỏ, toàn bộ yên tĩnh trở lại.

Sau đó đám người tự động tránh ra một con đường.

Tiểu Thỏ đầu đầy mờ mịt xem tình hình trước mắt, ngẩng đầu hướng tới cột thông cáo nhìn thoáng qua, cả người không tự chủ được há hốc miệng.

Trên cột thông cáo dùng bút lông màu đen thô viết một nhóm chữ to:

Chủ nhiệm lớp cao tam cùng với nữ sinh yêu đương, ở chung!

Phía dưới một nhóm chữ to dán vài tấm hình.

Có Tiểu Thỏ túm góc áo Trình Chi Ngôn ở trong phòng làm việc hôn gương mặt anh.

Có hai người vai kề vai cười cười nói một chút tiến vào thang máy.

Có kéo cánh tay ở bãi đỗ xe dưới đất.

Còn có hai người đứng ở trước cửa chính nhà Trình Chi Ngôn ấp ấp ôm ôm.

Thậm chí còn có ảnh chụp buổi sáng hôm nay Trình Chi Ngôn đứng ở phía trước xe chờ cô ra ngoài.

Theo góc độ chụp hình những cái ảnh chụp này, hẳn là đều là chụp lén.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top