401-405
Editor Quỳnh Nguyễn.
"Ừ." Tiểu Thỏ đáp một tiếng, lôi chăn ra rồi một lần nữa nằm xuống bên cạnh Trình Chi Ngôn.
Cô mới vừa nằm xuống, Trình Chi Ngôn đã trực tiếp đưa tay ra, ôm ngang eo thon, đưa cả người kéo sát người nằm cạnh.
Ngay sau đó, gò má của anh nhẹ nhàng tiến sát bờ vai của cô, rồi nằm im.
Tiểu Thỏ cảm thấy thân thể anh rất ấm áp, anh hô hấp thật sâu, ngay cạnh tai cô, không hiểu tại sao, trong nháy mắt nhịp tim của cô bỗng nhiên loạn nhịp.
Cô nằm chờ một hồi lâu, thấy Trình Chi Ngôn không có động tĩnh gì, liền quay đầu liếc nhìn anh.
Đôi mắt trong suốt của anh một lần nữa đóng lại, lông mi vừa cong vừa dài, mũi thẳng tắp, khóe môi lúc ngủ hơi nhếch lên, đôi long mày thanh tú hơi giãn ra, nhìn anh xem ra đã chìm vào giấc mộng đẹp.
Tiểu Thỏ nằm yên tĩnh nhìn anh, một lúc không có động tĩnh.
Kỳ thật với chuyện xảy ra ngày hôm qua, tuy rằng cô có chút giật mình, nhưng trong lòng vẫn thấy rất hứng thú.
Từ nhỏ đến lớn, cô một mực liều mạng để theo đuổi Trình Chi Ngôn, thế nhưng giữa hai người lúc đó, dù sao cũng cách nhau bảy năm, cô lên mẫu giáo, anh đã học qua tiểu học lên trunh học, lúc cô lên trung học, anh lên đại học, cô vất vả mới lên cấp 3 thì anh đã tốt nghiệp xong đại học, bắt đầu đi làm.
Trước đây cô từng nghe mẹ nói, có thể Trình Chi Ngôn sau khi tốt nghiệp đại học, sẽ ở lại Nam Kinh làm việc hoặc đi xa hơn, dù sao thì người ưu tú như anh, quay trở về cái thành thị nhỏ bé như thế này, có chút đáng tiếc.
Mà bây giờ, cô làm sao cũng không nghỉ tới.
Trình Chi Ngôn sẽ lựa chọn làm một thầy giáo dạy vật lý ở trường trung học phổ thông để thực tập.......
Tuy rằng đây chỉ là tạm thời, hoặc có thể anh sẽ ở lại đây thời gian một hai năm, thế nhưng bất kể có nói như thế nào thì cũng đã vượt qua sự tưởng tượng của cô rất nhiều.
Đây có thể nói...... Thật ra trong lòng của anh, anh cũng không muốn cách xa cô?
Tiểu Thỏ nghĩ đi nghĩ lại, lặng lẽ đưa của Trình CHi Ngôn mơn trớn nhẹ nhàng trên mặt cô, đưa ngón tay anh xẹt xẹt qua khóe môi của anh, chần chờ một lúc, đúng là cảm thấy không nhịn được liền tiến lên, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi của anh.
Anh.......
Là người đời này cô thích nhất.......
Sau ba năm nữa cô lên đại học, rốt cục đều có thể mỗi ngày ở cùng với anh rồi.
"Làm sao vậy, là tối hôm qua uống rượu sau chưa tỉnh sao??" Trình CHi Ngôn vẫn đang nhắm mắt, khóe môi làm nổi lên một nụ cười nhàn nhạt, âm thanh mang theo một tia châm chọc hướng về Tiểu Thỏ hỏi.
Cả người Tiểu Thỏ như đơ ra, bờ môi theo bản năng rụt lại, đỏ cả mặt chăm chú nhìn Trình Chi Ngôn, vừa giận dữ vừa xấu hổ nói:"Anh vẫn chưa ngủ?"
"Ừ......." Trình Chi Ngôn từ từ mở mắt ra, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô cười nói:"Vốn là sắp ngủ thiếp đi, lại bị em hôn làm tỉnh rồi."
"..." Trong mắt Tiểu Thỏ không biết nói gì nhìn anh, dứt khoát hạ quyết tâm cũng học bộ dáng của anh nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: "Ai nha, không biết vì sao em đột nhiên cảm thấy buồn ngủ quá, cái kia, em ngủ một lát trước."
"Ha ha..." Trình Chi Ngôn nhịn không được cười ra tiếng.
Tiểu Thỏ nhắm mắt lại đợi một hồi lâu cũng không phát hiện anh có động tĩnh gì hoặc là tiếp tục nói chuyện, vì thế liền nhịn không được híp mắt lại, hướng tới anh nhìn qua.
Ai ngờ Trình Chi Ngôn đang một bàn tay chống đầu gối, ánh mắt nhàn rỗi nhìn cô.
Trong lòng Tiểu Thỏ cả kinh, vội vàng nhắm ánh mắt.
"Ngủ không được sao??" Tiếng nói Trình Chi Ngôn trầm thấp mà dồi dào từ tính vang lên trên đầu cô.
Tiểu Thỏ đành phải lại mở to mắt, ánh mắt hướng tới anh nhìn qua, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu.
Vô nghĩa, thay đổi ai còn có thể tiếp tục ngủ được a.
Từ bảy giờ hôm qua đến bốn giờ rưỡi buổi sáng hôm nay, cô ngủ gần mười tiếng đồng hồ có được hay không.
"Ngủ không được mà nói, chúng ta tới làm chuyện có ý nghĩa có được hay không?" Khóe môi Trình Chi Ngôn hơi hơi gợi lên, tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng xoa đôi má phấn nộn Tiểu Thỏ, trong thanh âm mang theo một tia mê hoặc hướng tới cô hỏi.
"Cái... Chuyện gì??" Tiểu Thỏ nhìn ánh sáng trong đôi mắt anh nhịn không được lén lút nuốt nước miếng một phen.
Má ơi... Cô đột nhiên phát hiện ánh mắt Trình Chi Ngôn như là có thể câu hồn.
"Em nói a??" Trình Chi Ngôn hơi hơi cúi người, khóe môi mỏng nhẹ nhàng cọ xát trên gương mặt trắng nõn của cô, thanh âm thật thấp chậm rãi hướng tới cô hỏi: " Ở trong lòng em, chuyện gì đối với hai người chúng ta mà nói mới đúng là chuyện có ý nghĩa?"
"Ách...Em...Em không biết..." Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trên gương mặt của mình truyền đến một mảnh mềm mềm, cảm giác ngứa, hô hấp ấm áp phun ở trên gương mặt cô, hơn nữa cánh môi mềm mại của anh ở nơi đó càng không ngừng trằn trọc lưu luyến, cô chỉ cảm thấy nửa thân thể mình đều nhanh muốn tê dại hết.
"Không biết??" Ánh mắt Trình Chi Ngôn hiện lên một tia giảo hoạt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng chiếc cằm thon của Tiểu Thỏ, lập tức cúi đầu hôn lên môi phấn nộn, thanh âm trầm thấp nói: "Vậy muốn anh tới nói cho em sao??"
"Ưm...Em...." Tiểu Thỏ chớp chớp ánh mắt, lúc cô còn không có phản ứng kịp, Trình Chi Ngôn lưỡi cạy mở răng của cô, trong nháy mắt đầu lưỡi đụng chạm đến lưỡi trắng mịn mềm mại của cô đó liền không khỏi phân trần cuốn lấy cô.
Nụ hôn của anh ôn nhu mà lại quấn quít, liền giống như quấn chặt lấy thân cây, chậm rãi chậm rãi hướng tới lá cây phía trên bầu trời leo lên, rồi lại thành thạo tiến vào trong quá trình mở ra vô số đóa hoa rực rỡ.
Tiểu Thỏ cảm thấy đầu mình có phần choáng váng, cô vươn tay đi ra ôm lấy phía sau lưng Trình Chi Ngôn, thân thể hai người dán cùng một chỗ, cách quần áo cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh ấm áp.
Sau khi một cái nụ hôn triền miên kéo dài như vậy chấm dứt, Trình Chi Ngôn hơi hơi thở hổn hển, cúi đầu khẽ hôn một cái trên trán cô, sau đó tiếp tục hướng tới cô hỏi: "Muốn anh nói cho em sao??"
"Cái gì??" Tiểu Thỏ đã sớm quên hết cái vấn đề bọn họ thảo luận kia.
"Ngủ không được mà nói... Chúng ta liền đến làm chuyện có ý nghĩa..." Trình Chi Ngôn mỉm cười, lại tốt bụng nhắc nhở cô một câu.
" Chuyện... Có... Ý nghĩa..." Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tiểu Thỏ nhất thời sung huyết đỏ bừng.
Cô từ lúc nụ hôn Trình Chi Ngôn bắt đầu, cũng đã suy đoán vừa rồi anh nói chuyện có ý nghĩa rốt cuộc là cái gì, chung quy không đến mức là.. . .
Ai nha... Thật là, một buổi sáng tinh mơ...
Ngay tại lúc Tiểu Thỏ đang xoắn xuýt đấu tranh đủ loại trong đầu, Trình Chi Ngôn vậy mà đưa tay xốc chăn trên người cô.
Thời tiết tháng chín mặc dù còn chưa chính thức bước vào mùa thu mát mẻ nhưng mà thời tiết đã không phải nóng như thế.
Hơn nữa Tiểu Thỏ vẫn ru rú che chăn ở trong lòng Trình Chi Ngôn, giờ phút này đột nhiên vén chăn lên như vậy nhất thời cảm giác một cỗ không khí lạnh lẽo nháy mắt bao kín chính mình.
"Anh nước chanh? ?" Tiểu Thỏ ngẩn ra, trong mắt nghi hoặc nhìn anh.
"Uh'm." Trình Chi Ngôn cúi đầu lên tiếng, sau đó không chút hoang mang ngồi dậy, vươn tay ra, túm Tiểu Thỏ từ trên giường ngồi dậy nói: "Anh đột nhiên nhớ tới một việc, đêm qua lúc em ăn cơm tối, trực tiếp uống rượu liền đã ngủ, như thế... Bài tập ngày hôm qua em hẳn là còn chưa có làm đi? ?"
"Ách. . . A? ?" Tiểu Thỏ sững sờ nhìn anh.
"Cho nên đây là chuyện có ý nghĩa..." Thanh âm Trình Chi Ngôn dừng một chút, sau đó khóe môi gợi lên nhàn nhạt mỉm cười hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Chính là trong vòng hai phút em rời giường mặc quần áo tử tế, ngồi vào trước bàn học đi làm bài tập cho anh."
Cái gì?
Trong nháy mắt Tiểu Thỏ liền ngổn ngang trong gió.
Anh nước chanh nói chuyện có ý nghĩa, chính là... Chính là cái này?
" Đếm ngược thời gian bắt đầu, còn có một phút năm mươi chín giây... Một phút năm mươi tám giây...." Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, thanh âm nhàn nhạt hướng tới Tiểu Thỏ thúc giục.
" Đợi một chút... Từ từ... Vừa rồi anh nói chuyện có ý nghĩa chính là chỉ cái này?" Tiểu Thỏ vội vàng đưa tay ngăn Trình Chi Ngôn đếm ngược thời gian lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh.
"Uh'm, nếu không thì sao?" Trong đôi mắt Trình Chi Ngôn hiện lên một tia ý cười không rõ nói: "Em nghĩ rằng chuyện có ý nghĩa của anh và em là cái gì?"
". . ." Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh tối đen.
"Em còn một phút bốn mươi mốt giây...Một phút bốn mươi giây..." Trình Chi Ngôn thấy Tiểu Thỏ không nói lời nào liền tiếp tục cúi đầu xuống nhìn đồng hồ đọc giây.
Tiểu Thỏ xoay người một cái liền từ trên giường Trình Chi Ngôn ngồi dậy, sau đó rất nhanh lấy quần áo đặt ở cuối giường mặc lên, lại xỏ dép lê, chạy vội đến nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt chải đầu một hồi, rốt cục ở thời gian đếm ngược còn có sáu giây an toàn ngồi xuống trước bàn học.
"Tốt tốt."
Trình Chi Ngôn nhìn bóng lưng Tiểu Thỏ yên lặng ngồi ở trước bàn sách, nhịn không được cười cười để cổ tay của mình xuống, tiếp tục nằm ngã xuống giường nói: "Cho em nửa giờ đồng hồ, nhanh viết xong bài tập, anh lại ngủ một hồi."
"..."
Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn sách bài tập trước mặt mình, ở trong lòng hung hăng thề, thù này không báo không phải quân tử! Cho anh suốt ngày; đùa giỡn em!! Còn đủ loại lừa em! Một ngày nào đó em sẽ nghĩ biện pháp trả thù toàn bộ!
Đồng hồ báo thức tí tách chạy.
Tiểu Thỏ đau buồn ngồi ở trước bàn sách viết bài tập, Trình Chi Ngôn lại an ổn nằm ở trên giường tiếp tục ngủ.
Trong phòng một mảnh an tĩnh, chỉ có tiếng ngòi bút đụng chạm mặt giấy của cô và tiếng hít thở đều đều của anh.
Một giờ sau, Trình Chi Ngôn ngủ vẻ mặt sảng khoái, rốt cục chậm rãi từ từ rời giường bắt đầu rửa mặt.
Tiểu Thỏ rưng rưng liều mạng làm bài tập cũng thở phào nhẹ nhõm, lắc lắc cổ tay viết chữ có chút mỏi nhừ của mình, ánh mắt u oán nhìn Trình Chi Ngôn.
" Hoàn thành rồi?" Trình Chi Ngôn đi đến phía sau Tiểu Thỏ, cúi đầu nhìn thoáng qua bài tập cô đã viết xong, cúi người nhẹ nhàng hôn một cái trên môi hồng nhuận của cô nói: "Khen thưởng em, ngoan."
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trên cánh môi có một cái cảm giác mềm mại nháy mắt xẹt qua, sau đó liền trơ mắt nhìn Trình Chi Ngôn đi đến tủ quần áo của anh chọn một áo sơmi trắng thay, lại cẩn thận tỉ mỉ thắt caravat.
Hình ảnh như vậy...
Tiểu Thỏ quay đầu nhìn thoáng qua sách bài tập nằm ở trên bàn viết, nếu như cô cùng tuổi với anh nước chanh, nếu như cô không có đến trường mà là cũng đã bắt đầu thực tập mà nói, có thể bọn họ nhìn liền như là một đôi vợ chồng vừa mới kết hôn không lâu hay không?
" Đều đã viết xong còn phát ngốc cái gì a?" Trình Chi Ngôn thay quần áo xong đi đến phía sau Tiểu Thỏ, đưa tay gõ đầu của cô một cái, thanh âm thản nhiên nói: "Mau thu dọn cặp sách một chút, xuống lầu ăn điểm tâm, ăn xong còn đi trường học."
"A......" Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần lại, động tác nhanh chóng thu dọn cặp sách chính mình, đi theo Trình Chi Ngôn xuống lầu.
Ăn xong điểm tâm, Tiểu Thỏ ngồi xe Trình Chi Ngôn đến trường học, Trình Chi Ngôn vẫn ngừng xe ở tầng hai dưới đất như cũ.
Đi thang máy đến lầu một, Tiểu Thỏ xoay người hướng tới Trình Chi Ngôn vẫn đứng ở trong thang máy như cũ khoát tay áo nói: "Anh nước chanh, em về lớp học trước."
" Uh'm." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, lập tức lại nhẹ nhàng nhíu mày hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Gọi thầy giáo Trình..."
"..."
Tiểu Thỏ không nói gì nhướng mắt, hướng tới Trình Chi Ngôn phất phất tay một lần nữa nói: "Thầy giáo Trình, em về lớp học."
" Được, bạn Bạch Tiểu Thỏ." Trình Chi Ngôn mỉm cười chậm rãi đóng cửa thang máy.
Vào phòng học, Tiểu Thỏ lập tức đi trở về trên chỗ ngồi của mình, mới vừa đặt túi sách xuống, Trình Thi Đồng liền đến gần hỏi: "Tiểu Thỏ, cậu không tham gia đại hội thể dục thể thao?"
"Tớ?" Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, sau đó lắc lắc đầu nói: "Tớ không tham gia, thành tích thể dục của tớ cũng không phải tốt lắm..."
" Nhưng mà nữ sinh lớp chúng ta ít như vậy.... Hạng mục đều đã báo không được đầy đủ a..." Trình Thi Đồng chép miệng, phẫn nộ cầm giấy báo danh trong tay đưa tới trước mặt Tiểu Thỏ, buồn bực nói: "Người nào làm cho lớp chúng ta là lớp trọng điểm, cả lớp năm mươi sáu người, cũng chỉ có mười lăm người nữ sinh....... lướt qua đại hội thể dục thể thao mấy ngày nay tới dì cả có bốn người, có thể cũng chỉ có mười một người, nhưng mà nhiều hạng mục như vậy, cho dù mười một người tham gia cũng không đầy đủ a."
Tiểu Thỏ tiếp nhận giấy báo danh trong tay Trình Thi Đồng, nhìn lướt qua sau đó thuận miệng nói: "Đại hội thể dục thể thao lại không hạn chế số lượng hạng mục báo danh, một người cũng có thể đồng thời tham gia hai ba cái trận đấu a."
" Nhưng mà còn không có người nguyện ý tham gia a." Trình Thi Đồng có chút không biết nói gì nhìn Tiểu Thỏ nói: "Nói thí dụ như cậu..."
"Ách..." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ nhức đầu nói: "Tớ thật sự thể dục không tốt, cậu cũng không phải không biết."
" Lại không trông cậy vào cậu được nổi tiếng, cậu liền đi tham gia một phen liền tốt." Trình Thi Đồng vỗ vỗ bả vai Tiểu Thỏ nói: "Cứ quyết định như vậy a, đến lúc đó tớ trực tiếp báo cho cậu mấy cái, không nói nữa, giáo viên lập tức tới rồi!"
"Tớ..." Tiểu Thỏ còn chưa kịp mở miệng phản bác, giáo viên Anh ngữ liền đã đi vào phòng học, bắt đầu để cho bọn họ sớm đọc bài.
Giờ học tiến hành một nửa, giáo viên Anh ngữ đột nhiên cầm sách giáo khoa tới, bảo là muốn viết chính tả từ đơn, số lượng không nhiều lắm, cũng hai mươi từ, sai một từ năm điểm, cuối cùng điểm thấp hơn chín mươi điểm thì sau khi tan học ở lại tiếp tục viết chính tả mãi cho đến hoàn toàn đúng mới thôi.
Giáo viên Anh ngữ vừa mới dứt lời, trong phòng học là một trận xôn xao, nhưng mà dù sao đều là học sinh lớp trọng điểm, lúc trước có thể được phân đến trên lớp này đều là điểm thi đứng đầu danh sách, nói cách khác, học sinh trên lớp này cơ bản đều là chăm học.
Cho nên đối với loại chuyện viết chính tả từ đơn Anh ngữ này chỉ là xôn xao nho nhỏ, lúc này mới cầm giấy viết chính tả nộp.
Giáo viên Anh ngữ cũng nghiêm túc, lập tức kéo một cái ghế ở trước bàn bên cạnh bục giảng ngồi xuống, bắt đầu chấm những từ đơn này.
Lúc chuông tan học vang, cô còn chưa sửa xong, bạn cùng lớp liền giương mắt nhìn cô chờ cô tan học.
Ai biết, giáo viên Anh ngữ vậy mà ngẩng đầu lên, hướng tới học sinh trong lớp cười cười nói khẽ: "Các em muốn đi WC, liền trực tiếp đi WC đi, cô còn có một chút liền sửa xong, chờ cô sửa xong liền tuyên bố học sinh dưới chín mươi điểm một chút sau đó liền nghỉ."
". . ."
Trong phòng học nhất thời một mảnh an tĩnh.
Năm giây sau, có người yên lặng đứng dậy, động tác nhẹ nhàng chậm chạp từ cửa sau phòng học ra ngoài đi toilet.
Ngay sau đó, lại có mấy cái bạn học an tĩnh ra ngoài đi toilet.
Nhưng mà phần lớn học sinh vẫn ngốc ở trong phòng học như cũ, trơ mắt nhìn chằm chằm giáo viên Anh ngữ chữa giấy viết chính tả.
Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn thoáng qua thời khóa biểu dán trong hộp văn phòng phẩm, buổi sáng hôm nay tiết một lại là vật lý. . .
Suy nghĩ đến thầy giáo vật lý của cô một giờ trước vừa mới hôn môi của cô...
Tiểu Thỏ liền cảm thấy cảm giác này hảo kỳ quái...
Mặc dù thầy giáo vật lý của cô chính là anh nước chanh nhà cô....
Nhưng không biết vì sao cô vẫn là có một loại cảm giác không thể tiếp thu...
Sắp đến tiết một, giáo viên Anh ngữ rốt cục chữa xong một chồng giấy viết chính tả, cô thoáng sắp xếp một chút, cầm những cái bài viết chính tả thấp hơn chín mươi điểm đọc tên một lần, tuyên bố những bạn học này sau khi tan học phải lưu lại, liền đứng dậy định rời khỏi phòng học.
Cô mới vừa đi đến cửa phòng học, Trình Chi Ngôn đúng lúc từ trước cửa tiến vào, mắt thấy từ bên trong phòng học xuất hiện một bóng dáng may mà anh đúng lúc ngừng bước chân, nếu không thì hai người liền va chạm rồi.
Trong lòng giáo viên Anh ngữ cũng là cả kinh, vội vàng dừng bước, ngẩng đầu hướng tới người che ở phía trước cô nhìn lại.
Chẳng qua thoáng nhìn nhưng trong nháy mắt làm cho cô sinh ra một loại cảm giác nhất nhãn vạn niên ( một cái nhìn vạn năm bất phục).
Người trước mắt áo sơmi trắng tinh làm nổi bật gương mặt trắng nõn, đôi mắt đen đang mang theo một tia xin lỗi nhìn cô ấy.
Giáo viên Anh ngữ nháy mắt liền đỏ mặt, "Anh là?"
Cô dường như chưa từng gặp qua người này a, anh cũng là giáo viên sao?
"Tôi là giáo viên vật lý bọn họ." Trình Chi Ngôn mỉm cười, thanh âm trầm giọng nói: "Cũng là chủ nhiệm lớp, Trình Chi Ngôn."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top