386-390
Trong lòng Trình Chi Ngôn nháy mắt nhiều một cái thân thể mềm mại.
Tiểu Thỏ ôm anh, đầu dùng lực cọ xát ngực của anh, sau đó làm nũng hướng tới anh nói: "Anh nước chanh,anh làm gì không để ý tới em?"
"..."
Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ, vẫn không nói gì như cũ.
Vẫn lại là không để ý tới cô??
Tiểu Thỏ buồn bực cắn cắn môi mình, xem ra kỹ năng ôm ấp này còn không bằng cái kỹ năng hôn vừa rồi kia....
Không được mà nói...
Cô cần phải phóng đại chiêu!!
Ngay tại lúc Trình Chi Ngôn suy nghĩ nên nói với Tiểu Thỏ như thế nào về chuyện xế chiều hôm nay, anh chỉ cảm thấy trên bả vai mình truyền đến một lực đạo rất lớn, cả người anh liền không tự chủ được theo cỗ lực đạo này hướng tới phía sau ngửa ra.
"Ầm" một tiếng, cả người anh đều đã ngã ở trên giường.
Cánh tay mảnh khảnh của Tiểu Thỏ chống hai bên đầu của anh, đôi mắt từ trên cao nhìn xuống nhìn anh.
". . ." Đôi mắt trong suốt Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ chống đỡ ở phía trên mình, sau một lúc lâu rốt cục mở miệng cúi đầu hỏi: "Em làm gì?"
" Hạ gục anh a." Tiểu Thỏ cực kì nghiêm túc hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Đồng Đồng nói, đối phó anh chỉ cần một hôn hai ôm ba đẩy ngã thì tốt rồi, bảo đảm hiệu nghiệm."
" Đây đều là lý luận gì?" Trình Chi Ngôn nhíu chặt mày nhìn Tiểu Thỏ nói: "Không được nghe nó nói bậy."
" Nhưng mà em cảm thấy rất có tác dụng." Tiểu Thỏ nhìn trên gương mặt trắng nõn đẹp trai của anh từ từ hiện ra đỏ ửng, nhịn không được cười hì hì nói: "Anh xem, sau khi em thực hành phương pháp cô ấy dạy, anh quả thật nói chuyện cùng em a."
". . ."
"Ai nha, anh nước chanh, anh rốt cuộc là ghen tị hay là giận em a?" Tiểu Thỏ trong mắt khó hiểu nhìn Trình Chi Ngôn, rốt cục bất đắc dĩ hướng tới anh hỏi: "Có phải bởi vì xế chiều hôm nay em cùng khiêu vũ với Tiếu Hàm trên đài hay không, anh mất hứng? Nhưng mà cái kia vốn là biểu diễn kịch bản, trước tập luyện không phải em cũng nói cùng anh sao, lúc ấy cũng không thấy anh ghen a."
". . ."
Đôi mắt Trình Chi Ngôn di chuyển từ trên mặt phấn nộn trắng nõn theo chiếc cằm thon của cô, dọc theo cổ mảnh khảnh nhìn thấy bên trong cổ áo ngủ của cô.
Bởi vì giờ phút này hai tay cô chống ở trên giường nửa quỳ ở phía trên của anh, cho nên áo cô liền lộ ra một cái khe hở thật lớn, từ góc độ của anh nhìn qua, cảnh sắc bên trong nhìn không sót một cái gì.
Uh'm. . .
Không thể tưởng được năm trước vẫn chỉ là nụ hoa hơi hơi lớn, hiện tại đều đã có chút cảm giác gò núi nhỏ rồi.
Trình Chi Ngôn có chút không tập trung nhớ lại, cái tay thon dài trắng nõn kia liền vô ý thức nhẹ nhàng sờ soạng gò núi nhỏ ngực cô một cái.
". . ."
". . ."
Tiểu Thỏ lập tức liền cứng lại rồi.
Cô cúi đầu, vẻ mặt không dám tin nhìn Trình Chi Ngôn nằm ở trên giường, thanh âm lắp bắp nói: "Anh anh anh...Anh làm gì?"
Trình Chi Ngôn cũng là hơi hơi ngẩn ra, từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại, nháy mắt làm cho anh phục hồi tinh thần lại.
Anh không dấu vết thu hồi tay mình, trên gương mặt mang theo một tia đỏ ửng hướng tới Tiểu Thỏ ho nhẹ một tiếng nói: "Không có gì. . . Tư thế vừa rồi kia của em... Có phần hở rồi....Anh giúp ngươi chắn một cái."
"..."
"..."
Trong phòng ngủ Trình Chi Ngôn nháy mắt một mảnh yên tĩnh.
Tiểu Thỏ lập tức xoay người một cái, từ trên người Trình Chi Ngôn cúi xuống, đưa tay che cổ áo chính mình.
Tiểu Thỏ lập tức xoay người một cái, từ trên người Trình Chi Ngôn cúi xuống, đưa tay che cổ áo mình, một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực.
Trình Chi Ngôn cũng ngồi dậy, đôi mắt trong suốt nhìn đôi má Tiểu Thỏ ửng đỏ, ngọn đèn trong phòng chiếu lọn tóc mềm mại của cô, bộ dáng cô mặc áo ngủ hồng nhạt ngồi ở trên giường nhìn giống như một tiên tử nghịch ngợm xuống nhân gian.
Hơn nữa.... Vẫn lại là một cái tiên tử ngu dốt không hiểu tình cảm....
Trình Chi Ngôn rốt cục có chút đau đầu đưa tay đè trán mình, trông cậy vào Tiểu Thỏ có thể tự mình giác ngộ ra anh vì sao sẽ ghen phỏng chừng là không có khả năng, người thần kinh thô sơ giống như cô phỏng chừng cũng chỉ có thể rất đơn giản nói rõ trắng ra cùng cô.
Anh chuẩn bị ở trong lòng một chút, sau đó ánh mắt chuyển hướng, cúi đầu hướng tới Tiểu Thỏ hô một tiếng: "Tiểu Thỏ."
"Uh'm? ?" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, trong mắt khó hiểu nhìn Trình Chi Ngôn.
"Nếu. . ." Trình Chi Ngôn nghĩ nghĩ, hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Tương lai một ngày kia, em gặp được người ưu tú hơn anh, tốt hơn anh...."
Thanh âm của anh dừng một chút, sau đó chậm rãi nói: " Em sẽ... Thích một người khác sao? ?"
"A?" Tiểu Thỏ hơi run sợ một chút, sau đó theo bản năng lắc lắc đầu nói: "Sẽ không a."
" Vì sao?" Khóe môi Trình Chi Ngôn hơi hơi ngoéo một cái, trong thanh âm mang theo một tia hấp dẫn hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Em phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn, nam sinh em tiếp xúc tối đa cũng chỉ có anh, có lẽ sau này, chờ em lên cao trung, lên đại học, em sẽ phát hiện thực ra bên cạnh em còn có rất nhiều người ưu tú hơn anh, cho đến lúc này em sẽ không hối hận khi cùng với anh?"
"Anh nước chanh, anh nói như vậy giống như có phần không quá đúng?" Tiểu Thỏ nhịn không được đầu đầy hắc tuyến nhìn Trình Chi Ngôn, bĩu môi nói: "Trên cái thế giới này có rất nhiều người ưu tú, anh xem Bill Gates giàu nhất thế giới, còn có minh tinh Chu Kiệt Luân anh thích nhất, bọn họ đều cực kỳ ưu tú, nhưng mà ở trong lòng em, người trong lòng em cũng là anh, nếu như sau này bên cạnh anh xuất hiện một người nữ sinh xinh đẹp hơn em, hiểu chuyện hơn em, ôn nhu hơn em, anh sẽ thích cô ấy, sẽ hối hận cùng với em sao?"
" Sẽ không." Trình Chi Ngôn cực kỳ gọn gàng linh hoạt trả lời.
" Sao lại không được, vậy anh lo lắng em sẽ cùng với người khác làm gì a." Tiểu Thỏ vẻ mặt không biết nói gì nhìn anh nói: "Em nhìn giống như là người nói một đằng làm một nẻo sao?"
". . ."
Trình Chi Ngôn hơi run sợ một phen, lập tức hướng tới Tiểu Thỏ lộ ra một cái tươi cười ôn nhu, anh đưa tay sờ sờ đầu cô, cười nói: "Không...Anh chỉ là lo lắng em vẫn không rõ."
Anh luôn luôn coi cô như đứa trẻ đối đãi, cho rằng cô chỉ là nhất thời mới sẽ thích mình.
Nhưng mà anh vẫn không có nghĩ tới, thực ra tình cảm đứa trẻ mới là đơn thuần nhất.
Bọn họ thích chính là thích, không thích chính là không thích, rất nhiều khi người trưởng thành xoắn xuýt một chuyện, trong mắt họ thực ra căn bản không tính là vấn đề.
Tiểu Thỏ chớp chớp mắt trực tiếp Trình Chi Ngôn một lúc lâu, vậy mà yên lặng đứng dậy xoay người lại đi đến cửa ban công phòng anh, kéo cửa ra trực tiếp đi ra ngoài.
???
Trình Chi Ngôn trong mắt nghi hoặc nhìn bóng dáng của cô biến mất ở trên sân thượng, trong lòng còn đang buồn bực rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nghe được "Đông" một tiếng, người này lại trở về.
"Em đây là làm gì, lật tới lật lui?" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn Tiểu Thỏ trước mắt, trong tay cô dường như cầm một thứ gì đó, lại hướng tới chính mình đã đi tới.
"Đây, đưa cho anh." Tiểu Thỏ yên lặng cầm gì đó trong tay mình đưa tới trước mặt Trình Chi Ngôn, nhỏ giọng nói.
"Đây là. . . ? ?" Trình Chi Ngôn cúi đầu, tiếp nhận đồ vật từ trong tay Tiểu Thỏ, cúi đầu nhìn nhìn, đó là một cái hộp dùng giấy đóng gói hồng nhạt bao lại, phía trên còn dán một đóa hoa nhỏ màu vàng nhạt, nhìn hình chữ nhật, còn có độ dày một chút, anh hơi hơi nhíu mày, hình như là quyển sách.
"Là quà tặng chuẩn bị cho anh." Tiểu Thỏ nhìn Trình Chi Ngôn trong ánh mắt nghi hoặc, cau cái mũi nhỏ hướng tới Trình Chi Ngôn chậm rãi nói: "Vốn định tháng sau sinh nhật em tặng cho anh, bất quá nhìn anh ghen ăn thành như vậy em quyết định vẫn lại là hiện tại cho anh."
"..."
Trình Chi Ngôn nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Cái gì gọi là ghen ăn thành như vậy, anh ăn thành loại nào rồi hả ??
Cô rõ ràng ngay cả nhìn cũng nhìn không ra còn phải muốn người khác nhắc nhở mới biết được được chứ?
Nhưng mà anh rốt cuộc vẫn lại là yên tĩnh trở lại, ánh mắt rơi vào trên gương mặt phấn nộn trắng nõn của Tiểu Thỏ, suy nghĩ một chút quà tặng trong tay mình, sau đó hướng tới cô nhẹ giọng hỏi: "Hiện tại có thể mở ra nhìn xem sao?"
" Có thể." Tiểu Thỏ gật đầu.
Trình Chi Ngôn cầm phần quà tặng kia, chậm rãi đi đến bên bàn học mình, động tác tao nhã hủy đi giấy đóng gói bên ngoài.
Bên trong là một cái Bản Bút Ký, cũng không phải một quyển sách.
Trình Chi Ngôn nhìn bìa ngoài Bản Bút Ký là ảnh chụp chung mình cùng Tiểu Thỏ, nhịn không được cười cười, ngón tay thon dài ở trên bìa ngoài nhẹ nhàng vuốt nhẹ, thanh âm trầm thấp nói: "Đây là ảnh chụp chung thật lâu trước kia?"
Bìa ngoài mình mặc áo sơmi màu trắng ôm Tiểu Thỏ lên mẫu giáo lớn, đứng ở cửa trường trung học phụ thuộc Nhất Trung, hai người nhìn đối phương cười.
Anh còn nhớ rõ, ngày đó ánh mặt trời sáng lạn, gió cực kỳ ấm áp, anh vừa mới lên sơ trung, trong lòng là tràn đầy vui mừng.
"Uh'm!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, cười tít mắt hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Anh xem, hiện tại rốt cục em cũng lên trường trung học phụ thuộc Nhất Trung rồi."
Trình Chi Ngôn mỉm cười, ánh mắt ôn nhu nhìn cô không nói gì.
Cô đang dọc theo dấu chân mình chậm rãi lớn lên.
"Anh nước chanh, anh không mở ra nhìn xem sao? ?" Tiểu Thỏ thấy anh vẫn nhìn bìa ngoài Bản Bút Ký, bộ dáng vẻ mặt có vẻ đăm chiêu, cuối cùng nhịn không được hướng tới anh hỏi.
"Uh'm." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt lên tiếng, sau đó nhẹ nhàng mở bìa mặt ra.
Trên trang bìa trong là chữ viết thanh tú tinh tế của Tiểu Thỏ, viết hai hàng chữ:
Có người nói không rõ chỗ nào tốt,
Nhưng chính là người nào đều thay thế không được.
Đây là...
Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn cô.
Tiểu Thỏ vẫn đứng ở trước mặt anh, đột nhiên liền hướng tới anh tách ra một cái nụ cười rực rỡ.
"Như thế nào, thích không? ?" Ánh mắt Tiểu Thỏ cười cong lên giống như ánh trăng trên trời, "Những lời này em vô cùng thích, bởi vì em đối với anh nước chanh chính là tình cảm như vậy."
Khóe môi Trình Chi Ngôn hơi hơi gợi lên một cái độ cong.
Cô bé của anh, rõ ràng còn nhỏ như vậy cũng đã để cho anh hiểu cái gì là cảm động.
"Tiểu Thỏ. . ." Anh nhẹ nhàng khép lại bìa ngoài, đi đến trước mặt cô, cúi người ôn nhu hôn lên cánh môi của cô, lẩm bẩm nói: "Anh quyết định."
"Ai? Quyết định gì?" Tiểu Thỏ hơi hơi ngửa đầu, cảm nhận cánh môi anh mềm mại mang đến hơi thở trong veo mà lạnh lùng, nhịn không được thấp giọng hỏi.
" Đến lúc đó em liền biết...." Trình Chi Ngôn mỉm cười, cánh môi đem tất cả nghi hoặc đổ trở về.
Nhưng mà quyết định này, Tiểu Thỏ mãi cho đến thi trung khảo kết thúc cũng không có hỏi ra cái nguyên do vì sao.
Thành tích Trung khảo có, ước nguyện Tiểu Thỏ được đền bù thi được Nhất Trung thành phố Z, tiếp tục dọc theo dấu chân Trình Chi Ngôn từng bước một đi về phía trước.
Bởi vì sơ trung các cô chính là trường trung học phụ thuộc Nhất Trung, trên lí luận mà nói, chỉ cần lên trường trung học phụ thuộc Nhất Trung, chẳng khác nào là nửa bàn chân bước vào Nhất Trung.
Dưới tình huống như vậy, trường học các cô chia đều một cái lớp học hai phần ba học sinh thi được lên năm đầu trung học, cũng không tính là cái tin tức gì.
Cho nên Tiểu Thỏ thật cao hứng bên trong danh sách trúng tuyển Nhất Trung, thấy được Trình Thi Đồng, Cố Ninh Thư, còn có tên Tiếu Hàm.
Mùa hè nóng bức đảo mắt liền đi qua.
Gió nhẹ tháng chín lướt qua đôi má, hoa lan nở rộ khắp nơi trên đất, Tiểu Thỏ tinh thần phấn chấn mạnh mẽ trở thành học sinh mới cao nhất.
Cùng lúc đó Trình Chi Ngôn cũng đã lên Đại Tứ (đại học năm 4).
Học sinh Đại Tứ từ ngày khai giảng tháng chín bắt đầu trở nên bận rộn, tìm việc hoặc là thi nghiên cứu, tiếp tục ở lại tỉnh hoặc là đi tỉnh khác, đều đã biến thành lựa chọn ngã tư đời người.
Càng thêm không ít tình yêu đến Đại Tứ hoặc cũng là đến tốt nghiệp nói chia tay.
Tiểu Thỏ mỗi ngày gọi điện thoại cho Trình Chi Ngôn bắt đầu nói bóng nói gió đủ loại muốn hỏi sau khi anh tốt nghiệp định làm gì, nhưng mà Trình Chi Ngôn vẫn giữ bí mật tuyệt đối, chỉ nói mình đã tìm đơn vị thực tập tốt, nhưng mà chi tiết cụ thể còn đang thương lượng, chờ đến xác định cuối cùng mới có thể nói cho cô.
Tiểu Thỏ có chút rầu rĩ không vui cúp điện thoại, quay đầu nhìn thấy Trình Thi Đồng đang ngồi ở trên sàn phòng mình xem truyện tranh, cuối cùng nhịn không được đưa tay chọc chọc cánh tay của cô ấy nói: "Đồng Đồng, thực ra tớ vẫn muốn hỏi cậu một vấn đề."
"Vấn đề gì, nói." Trình Thi Đồng cúi đầu vẻ mặt chuyên chú nhìn truyện tranh trong tay mình, thuận miệng lên tiếng.
" Hai ta sở dĩ đã bị phân ở một lớp, hơn nữa lại biến thành ngồi cùng bàn.... Có phải trong nhà cậu tìm người tác động hay không?" Tiểu Thỏ chần chờ một chút, vẫn lại là đem nghi hoặc mấy ngày nay hướng tới cô ấy hỏi.
"Đúng a." Trình Thi Đồng vẻ mặt nhẹ nhàng bâng quơ gật đầu nói: "Có quan hệ có thể lợi dụng, làm gì không lợi dụng a, ngẫm lại ba năm sơ trung hai người chúng ta đau khổ không có ở một cái lớp như thế, tớ liền nhịn không được muốn thổ huyết! Quả thực chính là gậy đánh uyên ương!"
". . ." Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn cô ấy, giật giật khóe miệng nói: "Cậu nghĩ đúng lắm, cậu vì muốn cùng lớp Cố Ninh Thư đi?"
Trình Thi Đồng rốt cục từ trong truyện tranh ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn Tiểu Thỏ, cười hì hì nói: "Nói cái gì a, tớ hiển nhiên là vì cậu a."
". . ."
Thôi đi vừa thấy cậu đặc biệt chân thành tha thiết, tớ liền biết trong lòng cậu không nghĩ như vậy rồi.
Tiểu Thỏ có chút ghét bỏ bĩu môi.
"Đúng rồi, nói cho cậu một cái tin tức nho nhỏ!" Trình Thi Đồng như là đột nhiên nhớ tới cái gì, hướng tới Tiểu Thỏ đè thấp thanh âm thần bí nói: "Nghe nói tuần sau, lớp chúng ta có một người giáo viên vật lý mới."
"A.... . ." Tiểu Thỏ cảm thấy được tin tức này một chút hứng thú đều không có.
"Uy! Sao cậu một chút phản ứng đều không có a? ?" Trình Thi Đồng đưa tay chọc chọc cánh tay Tiểu Thỏ, nhíu mày hỏi.
" Đây có cái gì phản ứng a, hiện tại mới vừa khai giảng, giáo viên thay đổi là bình thường." Tiểu Thỏ nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã hướng tới Trình Thi Đồng nói: "Loại tin tức này, kích động như vậy sao? ?"
" Nhưng mà nghe nói thầy giáo vật lý vô cùng đẹp trai a!" Trình Thi Đồng vẻ mặt hoa si nhìn trần nhà, hai tay nắm tay ở trước ngực, trong mắt ứa ra trái tim hồng nói: "Nghe nói người lại ôn nhu, hơn nữa còn là độc thân!"
"Ha ha ha. . ." Tiểu Thỏ cười khan vài tiếng, "Cần tớ nhắc nhở chuyện cậu đã có bạn trai sao?"
Trình Thi Đồng phục hồi tinh thần lại, đôi mắt xinh đẹp trừng mắt nhìn Tiểu Thỏ một cái nói: "Lòng thích cái đẹp ai cũng đều có, tớ xem soái ca lại không phạm pháp!"
" Ừ, không phạm pháp, không phạm pháp!" Tiểu Thỏ gật đầu nói: "Có bao nhiêu đẹp trai a, có đẹp trai bằng anh nước chanh không??"
". . ." Trình Thi Đồng vẻ mặt khinh bỉ nhìn cô, cảm giác chính mình đã chẳng muốn tiếp tục nói chuyện cùng cô.
Một tuần mới.
Sớm thứ hai tiết đầu tiên chính là vật lý, bạn học lớp Tiểu Thỏ an tĩnh chờ giáo viên xuất hiện giống như thường ngày, nhưng là Trình Thi Đồng nhịn không được liên tiếp hướng tới ngoài cửa sổ nhìn lại.
Ai nha nha...Giáo viên vật lý soái ca trong truyền thuyết kia sao còn chưa đến? ?
Tiểu Thỏ có chút bất đắc dĩ nhìn bộ dáng Trình Thi Đồng chờ đợi kia, nhất thời đầu đầy hắc tuyến.
Nhưng mà...Lúc một bóng dáng quen thuộc xuất hiện tại cửa phòng học, không chỉ là Tiểu Thỏ, liền ngay cả Trình Thi Đồng đều đã nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Tám giờ buổi sáng, ánh mặt trời chói mắt đang từ phía trước phòng học chiếu xạ tiến vào, chiếu xuống bóng dáng cao to dẫm xuống ánh sáng ngọc đầy đất, động tác tao nhã chậm rãi đi vào phòng học.
Trên gương mặt trắng nõn kia, đôi mắt trong suốt sâu thẳm quen thuộc như thế, mũi thẳng của anh, khóe môi mỏng cong một cái đường cong mờ, anh mặc áo sơmi màu trắng, caravat màu xanh đậm, tóc ngắn màu đen dán ở sau tai, ánh mặt trời ngoài cửa sổ rơi ở bốn phía của anh, nhiễm lên một tầng vầng sáng nhàn nhạt quanh anh, lại giống như làm cho thời gian ngừng lại.
" Vào học." Lúc thanh âm trầm thấp mà dồi dào từ tính vang lên phía trước bục giảng.
Tiểu Thỏ rốt cục phục hồi tinh thần lại, trong mắt không dám nhìn Trình Chi Ngôn đứng ở trước phòng học.
"Ai nha nha. . ." Trình Thi Đồng chậc lưỡi, hướng tới Tiểu Thỏ thấp giọng nói: "Đây là giáo viên vật lý mới tới, quả nhiên có đẹp trai bằng anh nước chanh nhà cậu."
Thanh âm của cô dừng hai giây, lại nhịn không được mở miệng nói: "Mẹ, chú nhỏ làm sao có thể đột nhiên chạy tới dạy vật lý chúng ta?"
"Đứng dậy." Bạn cùng lớp mặc dù cũng đều là ngẩn ra, nhưng mà tại khẩu hiệu lớp trưởng vang dội vẫn lại là phản xạ có điều kiện toàn bộ đứng lên.
"Các học sinh tốt."
"Thầy giáo tốt!"
"Mời ngồi." Trình Chi Ngôn mỉm cười, hai tay chống ở trên bục giảng, thanh âm ôn hòa hướng tới học sinh trong phòng học nói: "Từ hôm nay trở đi tôi chính là giáo viên vật lý kiêm chủ nhiệm lớp các em."
Cái gì! ! ?
Trình Thi Đồng càng thêm khiếp sợ rồi, ngay cả chủ nhiệm lớp đều đã thay đổi?
Nằm máng! Chú nhỏ! Chú diễn tuồng nào a?
Tiểu Thỏ lại càng trợn to mắt nhìn Trình Chi Ngôn trước mắt, trong đầu lại vang vọng đêm qua anh gọi điện thoại, ý vị thâm trường nói câu nói kia--- ngày mai em liền biết lúc trước anh làm quyết định gì.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top