381-385



Lại tới nữa, lại tới nữa...

Tiểu Thỏ nhìn bộ dáng Trình Chi Ngôn lại bắt đầu trầm mặc không nói lời nào, rốt cục nhịn không được vòng đến trước mặt Trình Chi Ngôn, hai tay mở ra, ngăn lại đường đi của anh, trừng mắt nhìn anh hỏi: "Anh nước chanh, hôm nay rốt cuộc anh làm sao vậy?"

"Không như thế nào." Trình Chi Ngôn quay đầu đi, muốn từ bên cạnh cô vòng qua.

Tiểu Thỏ chính là ngăn ở trước mặt anh không cho anh đi, "Không như thế nào, hôm nay anh không hiểu ra sao làm gì biểu hiện kỳ quái như vậy, nói chuyện với anh anh cũng luôn luôn uh'm a a... A liền dẫn em về, rõ ràng buổi sáng còn khá tốt, làm gì buổi chiều xem xong chúng ta biểu diễn anh liền mất hứng, có phải cảm thấy em biểu diễn không tốt hay không?"

"Không có." Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt, đôi mắt trong suốt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu Thỏ, nhàn nhạt trả lời.

"Lại tới nữa!" Tiểu Thỏ nhất thời giận dễ sợ, "Vậy anh chính là mất hứng nói với em rồi hả ? ? Xế chiều hôm nay mỗi lần em nói chuyện với anh, anh đều đã vô cùng đơn giản dùng hai ba chữ trở về, làm cho người ta muốn tiếp tục đi nói cũng nói không xong, anh sao vậy, như vậy chúng ta làm sao tiếp tục nói chuyện phiếm vui vẻ?"

"A.... . ." Trình Chi Ngôn mị mị ánh mắt, trong ánh mắt mang theo một tia cảm xúc phức tạp nhìn Tiểu Thỏ nói: "Vậy em có thể nói chuyện phiếm vui vẻ cùng Tiếu Hàm sao?"

"Cái gì Tiếu Hàm, em nói chuyện với anh, mắc mớ gì đến Tiếu Hàm?" Tiểu Thỏ trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn, thở phì phì nói: "Ít nhất Tiếu Hàm cho tới bây giờ đều sẽ không dùng lời lẽ ứng phó em."

". . ."

Trình Chi Ngôn đứng tại chỗ, trong đôi mắt sâu thẳm kia, để lộ ra một tia nguy hiểm.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy không khí quanh thân lạnh đi, cảm giác dường như nháy mắt kết băng.

"Nếu nói như vậy, em tìm Tiếu Hàm nói chuyện phiếm đi." Trình Chi Ngôn bước chân dài ra, bỏ lại một câu như vậy lập tức từ bên cạnh Tiểu Thỏ lách đi qua.

Ai? ?

Cả người Tiểu Thỏ đều đã cứng tại chỗ, mắt thấy bóng dáng Trình Chi Ngôn càng chạy càng xa, cô rốt cục phục hồi tinh thần lại.

Này... Lại mắc mớ gì đến Tiếu Hàm??

Cô cắn chặt răng, liền dẫm chân đuổi theo Trình Chi Ngôn ồn ào: "Anh nước chanh, anh đợi em!"

Buổi tối, tắm qua.

Tiểu Thỏ thay áo ngủ, chuyển động tới chuyển động đi trong phòng của mình.

Về sau anh nước chanh thật giống như lão tăng nhập định, bất luận cô nói chuyện với anh như thế nào anh đều không để ý mình rồi.

Đây không bình thường!!

Đây cực kỳ không bình thường! !

Tiểu Thỏ cắn móng tay mình, ở trong phòng loạn chuyển, lại nghĩ như thế nào cũng không rõ, rốt cuộc anh nước chanh xảy ra chuyện gì.

Phía bên cô đang buồn rầu, bên kia Trình Thi Đồng vậy mà gọi điện thoại.

Đúng rồi! Có thể hỏi Trình Thi Đồng a! Cô ấy không phải cực kỳ hiểu biết chú nhỏ sao?

Tiểu Thỏ vỗ tay một cái, vội vàng nhào lên trên giường, cầm lấy di động của mình đè xuống nút nghe.

"Ha ha ha, Tiểu Thỏ, chúc mừng lớp cậu được hạng nhất a!" Điện thoại vừa thông liền truyền đến thanh âm Trình Thi Đồng hi hi ha ha.

"Cảm ơn. . ." Tiểu Thỏ ỉu xìu trả lời một câu, đang chuẩn bị mở miệng hướng tới cô ấy hỏi chuyện Trình Chi Ngôn, lại nghe được Trình Thi Đồng bên kia điện thoại đè thấp thanh âm lấy một loại giọng điệu bát quái hướng tới cô hỏi: "Tiểu Thỏ, cậu biết không, bọn họ đều đã truyền tai nhau, nói cậu với Tiếu Hàm lớp cậu yêu đương ai. . ."

Cái gì??

Trong lòng Tiểu Thỏ cả kinh.

Tiểu Thỏ thiếu chút nữa từ trên giường lăn xuống, "Nói loạn cái gì nha, tớ và Tiếu Hàm làm sao có thể."

"Ha ha, thật sự." Trình Thi Đồng tiếp tục cười hì hì hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Có người nói, tận mắt nhìn thấy Tiếu Hàm cười với cậu, cười đến ôn nhu, còn có người nói thấy Tiếu Hàm bóc vỏ kẹo sữa cho cậu."

"..." Tiểu Thỏ nhịn không được trợn trừng mắt, "Tiếu Hàm cũng không phải chỉ cười đối với một mình tớ, lại nói cái kẹo sữa kia là mỗi người cùng biểu diễn đều có a."

" Nhưng mà cậu ấy không tự mình bóc vỏ cho người khác a..." Trình Thi Đồng che miệng cười hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Ha ha ha, mặc dù tớ không tin hai người các cậu đang ở chuyện xấu yêu đương, nhưng mà hình như phần lớn người vẫn tin tưởng, nhưng là nói đi nói lại, muốn nói Tiếu Hàm thích cậu, kia tuyệt đối là khẳng định."

Tiếu Hàm... Tiếu Hàm...

Như thế nào lại là Tiếu Hàm...

Tiểu Thỏ nhịn không được đầu đầy hắc tuyến hướng tới Trình Thi Đồng nói: "Xin cậu đừng nhắc Tiếu Hàm được chứ, hôm nay chú nhỏ cậu không biết phát thần kinh cái gì, hầu như cả đêm cũng chưa để ý tớ, cậu cũng đừng lại cho tớ ấm ức."

"Ha ha ha ha..." Bên kia nhất thời truyền đến tiếng cười càn rỡ của Trình Thi Đồng.

"..."

" Sao chú nhỏ không để ý cậu, Tiếu Hàm muốn hẹn cậu ăn cơm chiều, cậu không phải đã từ chối nói muốn cùng chú nhỏ ăn sao, như thế nào, chẳng lẽ chú không mang cậu đi??"

"Dẫn theo..." Thanh âm Tiểu Thỏ rầu rĩ hướng tới bên kia điện thoại nói: "Nhưng mà không biết vì sao anh chọn một đống lớn đồ ăn chua cho tớ... Mặc dù hương vị ăn rất ngon nhưng mà.... Ăn nhiều chua như vậy... Cảm thấy trong bụng có chút khó chịu..."

Nói thí dụ như hiện tại, cái bụng của cô đang thầm thì kêu." Phốc, ha ha ha ha ha ha ha..." Tiếng cười Trình Thi Đồng nhất thời giống như Bom Nguyên Tử nổ mạnh.

"..." Tiểu Thỏ nháy mắt liền hết chỗ nói rồi, "Cậu cười cái gì a?"

"Không có gì... Ôi... Cười đến đau bụng..." Trình Thi Đồng bên kia điện thoại vừa lau nước mắt vừa hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: "Chú nhỏ không nói gì thêm?"

"Nói cái gì? Không nói cái gì a, tớ nói chuyện với anh, anh không phải uh'm, liền là a..., khiến cho tớ đều muốn đánh anh rồi..."

"Ha ha hắc.. Chú nhỏ đây là ghen tị a." Trình Thi Đồng nhất thời vui vẻ tiếp tục nói: "Buổi chiều cậu và Tiếu Hàm biểu diễn khiêu vũ trên sân khấu, hầu như người người đều đã nghĩ đến hai ngươi là một đôi a, ai nha nha, cái ánh mắt nhỏ thâm tình nhìn nhau kia, cái ánh mắt ôn nhu kia a, tươi cười tràn ngập tình yêu kia a...Cậu không cảm thấy xung quanh hai người đã có bong bóng hồng nhạt sao??"

"Ách..." Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nghe Trình Thi Đồng nói, sau một lúc lâu, thanh âm mới rầu rĩ nói: "Không có a, lúc khiêu vũ dù sao cũng không thể nhìn chằm chằm dưới lòng bàn chân mình đi... Lại nói không phải vòng vo vài vòng sao, nào có cái gì bong bóng hồng nhạt cậu nói nói."

"Chậc chậc chú nhỏ thật đáng thương." Trong thanh âm Trình Thi Đồng nhất thời tràn đầy tiếc hận nói: "Một mình ở nơi đó ăn dấm chua, vậy mà không ai biết."

"..."

Tiểu Thỏ nghe Trình Thi Đồng nói, sau một lúc lâu không có lên tiếng.

Mười giây đồng hồ sau, cô mới di động, trong thanh âm mang theo vô cùng không xác định hướng tới Trình Thi Đồng hỏi:

" Ý của cậu là... Anh nước chanh là ghen tị? Cho nên buổi chiều và buổi tối anh mới biểu hiện không bình thường như thế?"

"Phốc, cậu giờ mới phản ứng kịp a??"
Trình Thi Đồng cười nhạo Tiểu Thỏ ở trong điện thoại một phen, lúc này mới miễn cưỡng ngừng ý cười không ngớt.

"Được rồi, đừng cười, hiện tại tớ nên làm cái gì bây giờ?" Tiểu Thỏ có chút buồn bực nghe Trình Thi Đồng cố nén ý cười bên kia điện thoại, bất đắc dĩ hướng tới cô ấy hỏi.

"Cái gì làm sao bây giờ." Trình Thi Đồng kìm nén cười, hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Dỗ, đều nói phụ nữ là cần dỗ, thực ra đàn ông cũng cần, huống chi chú nhỏ còn là đàn ông thâm trầm như thế."

" Dỗ như thế nào?" Tiểu Thỏ có chút đau đầu, cô cho tới bây giờ đều không có dỗ người a, hơn nữa trước kia cũng không có thấy Trình Chi Ngôn ghen, đây là lần đầu tiên đối mặt loại tình huống này, cô vậy mà trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm thế nào mới tốt.

"Một hôn hai ôm ba đẩy ngã." Trình Thi Đồng vẻ mặt không sao cả hướng tới bên kia điện thoại cười hì hì nói: "Đem toàn bộ thủ đoạn sử dụng, tớ cũng không tin chú nhỏ vẫn còn không ngoan ngoãn đầu hàng."

" Trách??" Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng.

Một hôn hai ôm ba đẩy ngã? ?

Loại đề nghị này sao nghe qua liền không đáng tin như vậy a.

"Trách cái gì, cam đoan hữu dụng, mau đi đi." Trình Thi Đồng ở trong điện thoại liên tiếp thúc giục Tiểu Thỏ.

" Nhưng mà.... Từ trước đến nay đều không có phát sinh chuyện như vậy ...." Tiểu Thỏ lại vẫn là có chút không quá xác định mình có phải hẳn là làm như vậy hay không.

" Trước kia đương nhiên sẽ không phát sinh loại chuyện này a." Trình Thi Đồng nhất thời cảm thấy Tiểu Thỏ đã không cứu chữa được rồi, "Trước kia hai người mỗi ngày cũng cùng một chỗ có được hay không, chú nhỏ lúc nào cũng nhìn nhất cử nhất động của cậu, ngay cả tâm lý của cậu, suy nghĩ của cậu đều đã một rõ hai ràng, nhưng mà trước mắt khác nhau a, hai người hai địa phương cách xa nhau, chỉ dựa vào mỗi ngày điện thoại duy trì tình yêu đất khách, bên cạnh cậu xuất hiện cái dạng người gì chú không rõ ràng lắm, trong lòng cậu suy nghĩ cái gì chú cũng không rõ ràng lắm, đột nhiên liền nhìn thấy cậu cùng một vị nam sinh tay nắm tay xoay vòng vòng trên sân khấu, chú nhất định là ghen tị, hoảng hốt."

". . ." Tiểu Thỏ cau mày nghe Trình Thi Đồng nói, đột nhiên cảm thấy được. . .

Uh'm.. Giống như có một chút đạo lý a.

"Cho nên nói trắng ra là, chính là lúc này chú nhỏ không có cảm giác an toàn thôi." Trình Thi Đồng tiếp tục tẩy não cho Tiểu Thỏ nói:: "Mau đi đi, mau đi đi, dựa theo biện pháp tớ dạy cho cậu, sau khi cậu thực hiện toàn bộ nếu như vô dụng lại tới tìlajiows."

" Nhưng mà..." Tiểu Thỏ còn muốn tiếp tục thương lượng cùng Trình Thi Đồng, vậy mà Trình Thi Đồng trực tiếp liền cúp điện thoại.

". . ."

Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn biểu thị "Trò chuyện đã gián đoạn" di động trong tay, nhịn không được nhẹ nhàng giật giật khóe miệng, người này sao tắt điện thoại nhanh như vậy a. . .

Gọi điện thoại xong, Tiểu Thỏ lại bắt đầu giống ruồi bọ không đầu, ở trong phòng chuyển động rồi.

Hồi lâu sau, cô cắn răng một cái, thôi, hôm nay nếu như cô không làm rõ ràng rốt cuộc vì sao Trình Chi Ngôn có loại thái độ này mà nói, cô tuyệt đối ngủ không yên, vậy còn không bằng đi tìm anh hỏi rõ ràng!

Nghĩ như vậy, Tiểu Thỏ lập tức chạy đến trên ban công, một cái xoay người liền động tác lưu loát từ ban công nhà mình chuyển đến trên ban công nhà Trình Chi Ngôn.

Cô rón ra rón rén đi đến bên cạnh ban công nhà Trình Chi Ngôn, cách cửa sổ thủy tinh vụng trộm hướng tới trong phòng nhìn qua.

Đèn sáng, Trình Chi Ngôn đã thay toàn thân áo ngủ màu xám nhạt, đang nửa dựa ở trên đầu giường, đôi mắt cụp xuống nhìn một quyển sách trong tay mình.







Thực ra anh giữ nguyên tư thế này đã thật lâu, quyển sách trước mắt kia anh đã nhìn gần nửa giờ lại vẫn là một tờ kia.

Trình Chi Ngôn thở dài một hơi thật sâu, suy nghĩ đến chính mình ở bên cạnh điên cuồng ăn dấm chua, mà Tiểu Thỏ lại giống người không việc gì, anh liền càng thêm ngột ngạt.

Cho nên nói đến cùng, có lẽ tuổi Tiểu Thỏ quá nhỏ, có lẽ căn bản là không hiểu được cái gì thích, cái gì là yêu đi. . .

Anh đang nghĩ như vậy, liền nghe trên ban công truyền đến một trận tiếng đập cửa "Thùng thùng thùng", ngay sau đó một đạo thanh âm trong trẻo từ bên ngoài ban công truyền vào nói: "Anh nước chanh, anh nước chanh mở cửa a. . . Em tới tìm anh..."

". . ." Trình Chi Ngôn hơi hơi quay đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn dán trên cửa ban công.

Anh nhẹ nhàng thở dài một hơi, xốc chăn xuống giường, xỏ dép lê hướng tới ban công đi tới.

Mở cửa ban công ra, Tiểu Thỏ cười tít mắt đứng ở trước mắt anh, đôi mắt nhìn anh hỏi: "Anh nước chanh, hôm nay anh rốt cuộc làm sao vậy? ?"

"Không như thế nào." Trình Chi Ngôn chờ cô đi vào, lại đóng cửa ban công lần nữa, lúc này mới xoay người lại đôi mắt thâm thúy nhàn nhạt nhìn cô nói: "Đã trễ thế này, còn tới tìm anh có chuyện gì?"

"Không có việc gì liền không thể tới tìm anh sao?" Tiểu Thỏ chớp chớp ánh mắt, nhìn trên mặt Trình Chi Ngôn hơi chút buồn bực, trong lòng thầm suy nghĩ, sẽ không là thật ghen tị đi? ?

". . ." Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì nhìn cô, xoay người đi trở về trước giường mình, một lần nữa dựa ở trên đầu giường, cầm lấy quyển sách ở bên cạnh kia, cúi đầu vừa nhìn vừa nói: "Anh đang nhìn sách, chính em chơi đi."

"A.... . ." Tiểu Thỏ cúi đầu lên tiếng, nhưng là đi theo sau lưng Trình Chi Ngôn, đi đến trước giường anh, cánh tay chống đỡ ở trên giường, nghiêng đầu, từ giữa sách của anh hướng tới anh nhìn lại.

". . ." Trình Chi Ngôn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng dưng xuất hiện ở trước mắt mình kia, hơi run sợ một phen, sau đó nhíu lông mày nói: "Em làm gì?"

"Uh'm. . ." Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm môi phấn nộn của Trình Chi Ngôn.

Ưm.... Môi anh nước chanh nhìn sáng bóng, hồng nhuận a. . .

Nếu như dựa theo phương pháp Trình Thi Đồng dạy cho cô, hiện tại có phải nên là tiến hành bước đầu tiên "Hôn" hay không?

Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng Tiểu Thỏ vẻ mặt có vẻ đăm chiêu trước mắt, mới vừa định mở miệng hỏi cô rốt cuộc muốn làm gì lại cảm thấy hoa mắt, môi cô ấm áp mà mềm mại đã nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của anh.

Đây là muốn... Làm gì? ?

Trình Chi Ngôn giật mình, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn của Tiểu Thỏ trước mắt, mắt to trắng đen rõ ràng gần trong gang tấc, lông mi dài dài giống như hai cây quạt xinh xắn theo động tác nháy mắt của cô xoè ra thật nhỏ.

Tiểu Thỏ sau khi hôn môi Trình Chi Ngôn, chần chờ một chút liền thăm dò duỗi đầu lưỡi bản thân ra, thật cẩn thận tiến vào trong miệng anh.

Hơi thở say nồng riêng biệt trên người cô đều đã vờn quanh cả người anh, vừa rồi cô đi tới đi lui trong phòng anh, hơn nữa cô còn uống sữa đường, cho nên giờ phút này lúc đầu lưỡi của cô mang theo một chút hương vị sữa ngọt ngào đụng chạm đến lưỡi mềm mại của anh, tim Trình Chi Ngôn vậy mà nháy mắt lỡ một nhịp đập.

Nhưng mà Tiểu Thỏ cũng không có cho anh thời gian suy nghĩ quá nhiều, cánh tay mảnh khảnh đã thuận thế vòng lên cổ thon dài của anh.

Tim Trình Chi Ngôn nháy mắt đập "Phù phù phù phù" điên cuồng.

Tiểu Thỏ thấy anh hồi lâu không có phản ứng kịp, lá gan nháy mắt liền to lên.

Cô quấn chặt đầu lưỡi mềm mại của anh, học bộ dáng nụ hôn của anh, nhẹ nhàng mà mút.

Đôi mắt Trình Chi Ngôn hơi hơi nheo lại, ánh sáng trong ánh mắt tối sầm.

Bất luận cái vị nam sinh nào, lúc đối mặt với nữ sinh mình thích chủ động hiến hôn đều khó có khả năng không có bất kỳ phản ứng gì.

Anh đưa tay nhẹ nhàng ôm vòng eo mềm mại mảnh mai của Tiểu Thỏ, kéo thân thể của cô gần sát mình một chút, quyển sách đặt ở trên chân anh sớm không biết đánh rơi nơi nào.

Bất quá là trong phút chốc, Trình Chi Ngôn liền đã phản công, lưỡi trắng mịn mang theo một chút kiềm chế hậm hực cả đêm chuyển dời về chiến trường trong miệng Tiểu Thỏ.

Rõ ràng hai người bọn họ không phải lần đầu tiên đã hôn môi, nhưng mà không biết vì sao Tiểu Thỏ cảm thấy tối hôm nay nụ hôn anh nước chanh giống như đặc biệt khác.

Ít đi một chút ôn nhu ngày xưa.... Lại nhiều một chút hơi thở xâm lược..

Nhưng mà anh như vậy lại làm cho cô vô cùng tâm động như cũ.

Một cái nụ hôn này giằng co thời gian rất lâu, lúc Tiểu Thỏ sắp thở không được Trình Chi Ngôn rốt cục đem lưỡi mình từ trong miệng cô lui ra.

Trong phòng một mảnh an tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hai người thở dốc.

"Anh nước chanh. . ." Tiểu Thỏ thử hô anh một tiếng.

Ánh mắt Trình Chi Ngôn cụp xuống, nhìn Tiểu Thỏ hai tay chống ở trên giường, không nói lời nào.

"Anh... Có phải ghen tị hay không?" Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, cảm thấy nói bóng nói gió gì gì đó vẫn là rất không thích hợp với mình, không bằng liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi anh.

Trình Chi Ngôn giật mình, ánh mắt phức tạp nhìn cô.

Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, thấy Trình Chi Ngôn không nói lời nào, có vẻ đăm chiêu liền gật gật đầu nói: "Không nói lời nào chính là ngầm thừa nhận rồi.... Thì ra thật đúng là ghen tị a. . ."

" Thì ra???" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, đôi mắt trong suốt nhìn cô.

"Ách. . ." Tiểu Thỏ xoay người, ngồi xuống bên cạnh anh, nghiêng đầu kỳ quái nói: "Đúng a, em chính là vẫn đều không rõ ràng, cả một buổi chiều thêm buổi tối vì sao bộ dáng anh cực kỳ mất hứng.... Sau đó vẫn là Trình Thi Đồng gọi điện thoại cho em, em hỏi cô ấy một phen mới biết được anh có thể là ghen tị."

"..."

Trình Thi Đồng?

Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, cháu gái nhỏ này của anh quả nhiên mỗi lần đến chỗ thời khắc mấu chốt thì tới đánh giúp rồi.

"Cho nên em mới phản ứng kịp là anh ghen tị? ?"

Trình Chi Ngôn cảm thấy chính mình sắp thổ huyết ( hộc máu), thiệt thòi buổi tối anh chọn nhiều đồ ăn chua như vậy, cô vậy mà vẫn đều không có phản ứng kịp, anh là uyển chuyển biểu đạt chuyện mình ghen này??

"Ách. . ." Tiểu Thỏ còn có chút không quá rõ ràng, lần trước cô và Trình Thi Đồng đặc biệt sắp xếp tiết mục để cho Trình Chi Ngôn ghen, nhưng anh không có ghen, lần này cô rõ ràng cũng không làm cái gì đặc biệt, làm sao anh lại đột nhiên ghen tị a? ?

". . ." Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn cô một cái, có lẽ cô còn không có làm rõ ràng vì sao mình ghen đi.

Ai?

Sao lại không nói? ?

Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, nhìn Trình Chi Ngôn tiếp tục lâm vào trầm mặc trước mắt, nhịn không được đưa tay gãi gãi đầu chính mình, khẽ cắn môi, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp tiến hành bước hai, ôm ấp!

Cô nghĩ như vậy, cả người lập tức hướng tới Trình Chi Ngôn ôm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top