366-370



"Ách. . . Cám ơn khích lệ a. . ." Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, sau đó hướng tới Từ Cảnh Thần cười cười, có chút xấu hổ gãi gãi đầu mình.

Từ Cảnh Thần lại nhìn cô một cái, sau đó không nói được một lời xoay người tiến vào trường học.

Oa... Đứa bé này thật là....

Tiểu Thỏ chớp chớp mắt nhìn bóng dáng cậu dần dần đi xa, nhịn không được hướng tới cậu làm mặt quỷ, thật sự là cái tiểu quỷ ngạo mạn.

Từ khi một lần Từ Cảnh Thần phát sốt, Tiểu Thỏ liền có một đoạn thời gian thật dài không có thấy cậu.

Thời tiết cũng dần dần trở nên ấm áp lên, các học sinh cũng đều bỏ đi trang phục mùa đông, thay thời trang mùa xuân nhẹ nhàng.

Mắt thấy phồn hoa rực rỡ trong vườn trường, mùi hoa bốn phía, tâm tình Tiểu Thỏ không hiểu ra sao liền cảm giác rất khá.

Chỉ là một ngày kia tới gần lúc tan học, chủ nhiệm lớp đột nhiên chạy tới trong lớp, vội vàng gõ gõ Tiểu Thỏ cùng một cái bạn học nam khác, ý bảo hai người bọn họ sau khi tan học đi văn phòng, sau đó lại đi tới.

Trong ánh mắt Tiểu Thỏ tràn đầy đều là nghi hoặc, chủ nhiệm như thế nào cũng không nói là chuyện gì xảy ra liền đi a? ?

Cô lại quay đầu nhìn về bạn học nam ngồi ở cuối cùng cũng bị chủ nhiệm gọi, trong ánh mắt cậu cũng tràn đầy đều là nghi hoặc.

Sau khi tan học, bạn học khác đều đã bắt đầu thu dọn cặp sách chuẩn bị về nhà rồi.

Tiểu Thỏ chần chờ một chút vẫn là đeo cặp sách đi đến cuối phòng học, hướng tới Tiếu Hàm đang cúi đầu thu dọn cặp sách thấp giọng hỏi: "Tiếu Hàm, cậu có biết chủ nhiệm gọi hai chúng ta để làm gif không?"

Tiếu Hàm nghe được thanh âm Tiểu Thỏ, ngẩng đầu lên.

Da cậu cực kỳ trắng, rất nhẵn nhụi, đôi mắt sáng ngời trong suốt lộ ra màu cà phê nhàn nhạt, ánh mắt nhu hòa mà ấm áp, mũi của cậu thẳng, khóe môi cong, chần chờ một chút sau đó lắc lắc đầu nói: "Tớ cũng không phải rất rõ ràng..."

"A.... . . Được rồi. . ." Tiểu Thỏ có phần thất vọng, cô vốn còn tưởng rằng Tiếu Hàm liền biết chút chuyện.

" Cặp sách cậu đã thu dọn xong rồi hả ?" Tiếu Hàm nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ đứng ở bàn học mình, thuận miệng hỏi.

"Uh'm."

"Vậy chờ tớ một chút, tớ lập tức xong rồi."






"Được."

Bất quá chốc lát, Tiếu Hàm liền thu dọn cặp sách xong, từ phía sau bàn học đứng dậy, hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Đi thôi."

"Uh'm."

Tiểu Thỏ đi theo Tiếu Hàm một trước một sau ra phòng học.

Hai người bọn họ dọc theo đường trong vườn trường, một đường không nói chuyện đi đến trước cửa văn phòng chủ nhiệm lớp, Tiếu Hàm quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ, sau đó đưa tay nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

"Tiến vào." Bên trong cánh cửa vang lên thanh âm chủ nhiệm lớp.

Tiếu Hàm đẩy cửa ra, không chút hoang mang tiến vào.

Giờ phút này chủ nhiệm lớp đang ngồi ở phía sau bàn công tác soạn giáo án, xoay chuyển nhìn Tiếu Hàm cùng Tiểu Thỏ tiến vào, lập tức cười tít mắt hướng tới bọn họ vẫy vẫy tay nói: "Tới đây."

Tiểu Thỏ vẻ mặt mê mang đi đến trước mặt bàn công tác của ông.

" Hôm nay gọi hai người tới đây là có chuyện muốn thương lượng với các em." Chủ nhiệm lớp để sách giáo khoa trên tay xuống, ngẩng đầu lên, nhìn hai người đứng ở trước bàn làm việc của mình, cười nói: "Tháng sau trong trường học muốn tiến hành một cái trận đấu biểu diễn Anh ngữ thú vị, yêu cầu từng lớp biểu diễn một cái màn kịch ngắn dùng Anh ngữ, thời gian khoảng chừng mười phút đồng hồ, đúng lúc Tiếu Hàm là đại diện môn tiếng Anh, chuyện này liền từ em bắt đầu, Tiểu Thỏ, em liền phụ trách phối hợp cậu ấy."

"Được." Tiểu Thỏ gật gật đầu.



"Uh'm." Tiếu Hàm cũng cúi đầu lên tiếng.

" Cho nên hai người các em thương lượng trước một chút, nhìn xem lớp chúng ta biểu diễn cái tiết mục gì là tốt, sau khi xác định tiết mục chúng ta lại cùng nhau chọn người biểu diễn, đương nhiên, nhất định muốn chọn bạn học nói tốt Anh ngữ là tốt hơn." Chủ nhiệm lớp cười tít mắt nhìn hai người bọn họ tiếp tục nói: "Có lẽ chính là chuyện như vậy, xế chiều ngày mai trước tan học đưa dự án cho thầy được chứ?"

"Được." Sau khi Tiểu Thỏ và Tiếu Hàm đồng ý, liền tạm biệt chủ nhiệm lớp.

Đúng lúc trời chiều, ánh mặt trời xuyên qua chạc cây cây ngô đồng vừa mới nẩy mầm rơi trên mặt đất, các học sinh lui tới tới lui đều đã đội một tầng vầng sáng nhàn nhạt, một trận gió ấm thổi qua, lá cây nhẹ nhàng lay động, giống như múa trong ngày xuân.

Tiểu Thỏ đi theo sau lưng Tiếu Hàm một đường không nói chuyện ra khỏi trường.

Cô ngẩng đầu nhìn Tiếu Hàm đi ở trước mặt mình, nắng chiều giữa tóc của anh nhìn giống như màu nâu nhợt nhạt, lọn tóc ở giữa ánh sáng gần như trong suốt, đoạn đường này hai người bọn họ không nói chuyện, lại không nói chuyện rời khỏi...

Cảm giác... Hảo kỳ quái a. . .

Mặc dù bọn họ đều là chung lớp, nhưng mà vì chỗ ngồi không hề gần, cho nên trong ngày thường cơ hội giao tiếp cũng ít hơn, hiểu biết của Tiểu Thỏ về cậu ta liền giới hạn ở tại cậu là đại diện môn tiếng Anh là hạng nhất toàn lớp, là đối tượng rất nhiều con gái lớp học thích....

Còn là một người không thích nói chuyện...

Tiểu Thỏ cúi đầu, đang tính toán mình nên mở miệng cùng cậu như thế nào, Tiếu Hàm đi ở phía trước cô lại đột nhiên dừng bước.

May mà đúng lúc kịp thời phanh lại, nếu không thì cả người cô liền đụng vào Tiếu Hàm rồi.

Làm sao vậy? ?" Cô ngẩng đầu lên, trong mắt nghi hoặc nhìn cậu.

"Cậu đối với biểu diễn trận đấu Anh ngữ thú vị kia có ý kiến gì không?" Tiếu Hàm hơi hơi cúi đầu, đôi mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô.

" Ách...Cậu là chỉ tiết mục lớp chúng ta sao?"

"Uh'm."

"Tớ còn đang suy nghĩ...Cậu cảm thấy thế nào?"

" A... Vậy nếu không, chúng ta lại nghĩ??" Tiểu Thỏ có chút xấu hổ nhìn cậu, khóe môi miễn cưỡng kéo ra một cái độ cong.

"Uh'm." Tiếu Hàm gật gật đầu, lại không nói.

Chỉ là lần này cậu cũng không có xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Tiểu Thỏ nhìn cậu đứng ở trước mặt mình, một đôi lông mi hơi hơi nhăn lên, bộ dáng dường như đang thật sự suy nghĩ, nhịn không được trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi.

Này.. Đại ca.... Ý tứ của tôi là chúng ta về nhà lại nghĩ a. . .Cậu sẽ không đứng ở đây mãi cho đến khi nghĩ ra được mới thôi chứ?

Mặc dù trong lòng Tiểu Thỏ ngầm oán thầm, nhưng nhìn vẻ mặt cậu nghiêm túc đành phải suy nghĩ theo.

2 phút sau.

"Tớ nghĩ ra."

"Tớ biết rồi."

Tiểu Thỏ và Tiếu Hàm cùng lúc nói ra, ngay sau đó hai người đều là ngẩn ra.

"Cậu nói trước đi." Tiếu Hàm mỉm cười hướng tới Tiểu Thỏ nói.

" Không không không, cậu nói trước đi." Tiểu Thỏ vội vàng lắc đầu.

"Cậu nói trước đi."

"Cậu nói trước đi."

"Vậy cùng nhau nói?" Tiếu Hàm có chút buồn cười nhìn cô, thuận miệng nói ra một cái đề nghị.

"Được rồi." Tiểu Thỏ gật gật đầu.

Tiếu Hàm hơi có chút bất đắc dĩ lắc đầu, vươn một bàn tay ra, lấy tay làm động tác trước mặt Tiểu Thỏ: Ba, hai, một.

"《 Romeo và Juliet 》."

"《 Cô bé lọ lem 》."

"Ách. . ." Sau khi Tiểu Thỏ nghe được Tiếu Hàm nói, nhịn không được cười gượng một tiếng nói: "Romeo và Juliet a? ? Vở bi kịch a..."

"Cô bé lọ lem? Chuyện cổ tích?" Tiếu Hàm hơi hơi nhíu mi, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô.

"Cái kia, vẫn là kịch đi.... Nghe qua có vẻ cao cấp..."

". . ." Tiếu Hàm trầm mặc chốc lát, sau đó hướng tới Tiểu Thỏ mỉm cười nói: "Hay là nghe cậu, dùng Cô bé lọ lem đi."

" Vì sao?"

"Cô bé lọ lem là hài kịch."

"A.... . ."

Tiểu Thỏ từ đầu đến cuối nghĩ không rõ, biểu diễn hài kịch cùng biểu diễn bi kịch có cái gì khác biệt, đều là dùng Anh ngữ biểu diễn, chẳng lẽ giám khảo thấy hài kịch hiểu ý tốt một chút?

"Cứ như vậy đi, tớ trở về xem cốt truyện Cô bé lọ lem, buổi tối ráng sức viết một cái nội dung Anh ngữ cơ bản, ngày mai trở lại thương lượng vấn đề để cho người nào diễn, được không?" Đôi mắt Tiếu Hàm trong suốt, lóe ra rạng rỡ nhìn cô hỏi.

"Được." Tiểu Thỏ tự nhiên là không ý kiến gì.

"Vậy ngày mai gặp."

"Uh'm, ngày mai gặp."

Sau khi nói lời tạm biệt cùng Tiếu Hàm, Tiểu Thỏ liền vui vẻ về nhà.

Nhưng mà chân trước cô vừa đến nhà, chân sau Trình Chi Ngôn liền điện thoại đến rồi.

"Uy, anh nước chanh!" Tiểu Thỏ vui vẻ tiếp điện thoại, cười tít mắt hướng tới bên kia hô một tiếng.

"Tiểu Thỏ." Trình Chi Ngôn nghe được giọng điệu cô vui vẻ như chim nhỏ, nhịn không được cười cười nói: "Như thế nào, hôm nay tâm tình tốt sao?"

"Uh'm!" Tiểu Thỏ liên tục gật đầu nói: "Tháng sau trường học chúng ta muốn tổ chức thi đấu biểu diễn Anh ngữ thú vị, chủ nhiệm lớp để cho em và một cái bạn học khác cùng nhau nghĩ tiết mục biểu diễn."

"Nghĩ ra được rồi sao?" Trình Chi Ngôn đứng ở trên sân thượng, nhìn màu xanh nhạt khắp nơi trên đất trong vườn trường, nghe thanh âm Tiểu Thỏ trong trẻo, tâm tình dường như cũng lập tức trở nên tốt.






"Ưm. . ." Đôi mắt Tiểu Thỏ xoay xoay, sau đó cười hì hì hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Anh nước chanh, nếu để cho anh nghĩ mà nói, anh cảm thấy biểu diễn tiết mục gì là tốt hơn?"

"Anh???" Trình Chi Ngôn nở nụ cười một chút, thuận miệng nói: "Anh cảm thấy tùy tiện biểu diễn cái gì đều có thể, mấu chốt là người biểu diễn tốt."

"Ai, anh không phải biến thành khen ngợi bộ dáng anh đẹp trai, Anh ngữ được chứ?" Tiểu Thỏ nhất thời đầu đầy hắc tuyến hướng tới anh nói: "Em cực kỳ nghiêm túc hỏi anh, nói mau."

"Kia. . ." Trình Chi Ngôn hơi hơi trầm ngâm một chút, sau đó cười nói: "Có thể biểu diễn 《 Romeo và Juliet 》 đi."

"A, vì sao?"

Tiểu Thỏ ngẩn ra, sao anh nước chanh cũng nghĩ tới cái tiết mục này?

" Bởi vì đây vốn là một trong bi kịch có vẻ nổi danh, học sinh tuổi em cũng hiểu biết nội dung cốt truyện, hơn nữa nó vốn chính là Anh văn, cho nên hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề phiên dịch lời kịch đúng hay không, còn có thể lưu lại ấn tượng khắc sâu cho giáo viên." Thanh âm Trình Chi Ngôn ở trong điện thoại trầm thấp mà dồi dào từ tính êm tai truyền đến.

"A? Nói như vậy... Giống như quả thật không sai a. . ." Tiểu Thỏ nhất thời có phần hối hận rồi.

"Như thế nào? Các em cuối cùng quyết định tiết mục gì? ?" Trình Chi Ngôn cười hỏi.

"Cô bé lọ lem. . ." Tiểu Thỏ cực kỳ không nắm chắc hướng tới Trình Chi Ngôn nói.

"Cô bé lọ lem? ?" Trình Chi Ngôn cười cười nói: "Kia cũng rất tốt, con gái đều thích chuyện cổ tích này."



" Nhưng mà..." Tiểu Thỏ vẫn là cảm thấy có chút chần chờ.

"Không sao, chỉ cần biểu diễn tốt, bất luận là danh kịch hay là truyện cổ Grimm, giáo viên đều đánh giá cao." Trình Chi Ngôn mỉm cười, thanh âm trầm thấp an ủi Tiểu Thỏ nói.

"Uh'm. . ." Tiểu Thỏ do dự mà gật gật đầu.

Cúp điện thoại, Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, vẫn lại là cảm thấy ngày mai hẳn là thương lượng lại cùng Tiếu Hàm có phải nên là thay đổi tên vở kịch biểu diễn thành 《 Romeo và Juliet 》 hay không.

Ai. . . Sớm biết vừa rồi liền xin cái số điện thoại di động Tiếu Hàm, cũng đỡ phải lúc này muốn liên hệ cậu nhưng căn bản liên hệ không được.

Tiểu Thỏ thở dài một hơi, liền đi trên lầu làm bài tập.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, cô đến trường học còn rất sớm, trong vườn trường yên tĩnh gần như một bóng người đều không thấy.

Sáng sớm ngày xuân có một tầng sương mù mỏng manh bao phủ trên đường mòn xuyên qua rừng, trên thân cây trường học nở đầy hoa tươi rực rỡ, ở giữa một tầng sương mù mịt mù kia, để lộ ra một chút khí tức thần bí mê người.

Tiểu Thỏ hít một hơi thật sâu không khí tươi mới sáng sớm, tâm tình nhảy nhót hướng tới phòng học chạy tới.

Cô mới vừa tiến vào phòng học liền thấy có một bóng người ngồi ở chỗ kia rồi.

Đến gần vừa thấy, thực ra là Tiếu Hàm.

"Oa, hôm nay cậu tới sớm như vậy?" Trong mắt Tiểu Thỏ nghi hoặc đi đến trước mặt bàn học Tiếu Hàm, thấp giọng lên tiếng chào hỏi cậu.

Tiếu Hàm cầm bút máy trong tay viết cái gì trên giấy nghe được thanh âm Tiểu Thỏ, cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt mang theo nụ cười thản nhiên nhìn cô nói: "Sớm a, đêm qua định cải biên cốt truyện Cô bé lọ lem thành Anh ngữ, bởi vì thật sự là quá muộn liền không đổi xong, cho nên buổi sáng hôm nay sớm một chút tới trường học thay đổi, tớ nhớ rõ bình thường cậu tới trường học cũng rất sớm."

"Đổi thành cái dạng gì rồi hả ? ?" Tiểu Thỏ thuận tay cầm cặp sách trên vai mình xuống, cả người tiến đến trước mặt Tiếu Hàm, trong mắt tò mò hướng tới tờ giấy trắng trước mặt cậu nhìn qua.

"Cho cậu xem." Tiếu Hàm cầm giấy trắng trên bàn lên đưa cho Tiểu Thỏ.

Ưm. . .

Tiểu Thỏ cầm tờ giấy kia trong tay, nhìn chữ viết Anh văn phía trên, nhịn không được chậc chậc tán thưởng nói: "Cậu viết Anh văn thật khá a, giống như là in trên thiệp chúc mừng."

"Cảm ơn khích lệ." Tiếu Hàm mỉm cười.

Nhưng mà Tiểu Thỏ cầm tờ giấy kia mới nhìn được mấy chữ, liền nhịn không được giựt giựt khóe miệng.

Mẹ... Từ đơn phía trên, sao nhiều từ cô không biết như vậy??

"Cậu cảm thấy như thế nào?" Tiếu Hàm ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Thỏ đứng ở phía trước bàn học mình, mỉm cười hỏi.

"Ách. . ." Tiểu Thỏ có chút phẫn nộ thả lại tờ giấy trắng trước mặt Tiếu Hàm, thanh âm yếu ớt nói: "Tớ... Xấu hổ, phía trên quá nhiều từ đơn tớ đều không biết..."

Tiếu Hàm nghe cô nói như vậy, cả người đều đã hơi hơi sửng sốt một chút, lập tức liền bật cười nói: "Thật xin lỗi, tôi ta viết những cái này từ đơn có lẽ là hơi lạ rồi."

". . ." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, nhìn Tiếu Hàm cười đến vẻ mặt sáng lạn trước mắt, nhịn không được hỏi: "Vì sao Anh văn của cậu tốt như vậy a? Trước khi đi học tớ cũng có nghe cậu đọc chậm qua, khẩu âm cực kỳ chuẩn a."

Tiếu Hàm nhìn cô khóe môi treo một tươi cười, thấp giọng nói: "Bởi vì mẹ tớ là người Anh quốc a."

"A?"

"Nhìn không ra sao? ?"




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top