346-350



Trình Chi Ngôn đứng tại chỗ, hơi hơi nhíu mày, cười như không cười nhìn bọn họ.

"Cái gì nha, suy nghĩ cả nửa ngày, người ký túc xá chú nhỏ cũng không biết Tiểu Thỏ là bạn gái chú?" Trình Thi Đồng nghe xong một hồi mới nghe ra manh mối.

" Là bọn họ quá ngu ngốc." Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua Trình Thi Đồng, thanh âm thản nhiên nói: "Từ lúc mới vừa khai giảng liền nói với bọn họ, nhưng mà bọn họ đều không tin."

"Này cũng không thể trách bọn họ đi..." Trình Thi Đồng nho nhỏ nói thầm nói: "Lúc vừa mới bắt đầu cháu cũng không tin a..."

"Uh'm? Cháu nói cái gì?"

"Ha ha ha, không có gì..." Trình Thi Đồng ngẩng đầu lên, vẻ mặt cười tít mắt nhìn Trình Chi Ngôn, nháy mắt kéo cánh tay của anh nói: "Chú nhỏ, xin mang cháu cùng nhau ăn cơm!"

"..." Trong mắt Trình Chi Ngôn bất đắc dĩ nhìn cô, nhưng vẫn còn gật đầu đồng ý.

Vì thế.

Trong phòng lầu sáu quảng trường Tân Quang, sáu người ngồi trên chiếu.

Trình Chi Ngôn ngồi ở bên trái cái bàn, bên tay trái của anh là Trình Thi Đồng, bên tay phải là Tiểu Thỏ.

Trương Vũ Phi ngồi ở bên phải cái bàn, bên tay trái của anh ta là Kỷ Lâm Khải, bên tay phải là Vương Thước.

Không khí bên trong căn phòng nhỏ bế tắc năm giây, Trương Vũ Phi vẻ mặt tâm như tro tàn nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Tớ nói, Trình lớp trưởng, đãi ngộ của cậu làm sao tốt như vậy, hai tiểu mỹ nữ ngồi bên cạnh, cậu nhìn nhìn lại tớ.... Bên tay trái một người mập mạp chết bầm, bên tay phải một người gầy..."

Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, mỉm cười không nói lời nào.

Nhưng mà Kỷ Lâm Khải vỗ một cái trên lưng Trương Vũ Phi, trong thanh âm tràn đầy đều là oán giận nói: "Cậu nói người nào mập mạp chết bầm a?"

" Tớ đã nói người nào đâu!" Trương Vũ Phi cũng không khách khí, trở tay đánh một cái trên vai Kỷ Lâm Khải.

Ngay tại lúc mấy người bọn họ cãi nhau, mỹ nữ phục vụ mặc ki-mô-nô Nhật Bản cười tít mắt cầm menu đã đi tới, nho nhã lễ độ hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi muốn chọn một chút gì?"

Trương Vũ Phi đang đùa giỡn cùng Kỷ Lâm Khải lập tức trở nên nghiêm trang.

"Cho tôi chọn." Trình Chi Ngôn hướng tới người phục vụ vươn tay tiếp nhận menu, tiện tay lật đi lật lại, sau đó chọn một đống dồ ăn, trả lại menu cho người phục vụ.

Sau khi mỹ nữ phục vụ đi, Trương Vũ Phi cùng Kỷ Lâm Khải lại bắt đầu nháo.

Tiểu Thỏ có chút buồn cười nhìn bọn họ, quay đầu nhìn về Trình Chi Ngôn hỏi: "Anh nước chanh, người ký túc xá anh vẫn đều là như vậy sao?"

"Uh'm." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc qua hai người bọn họ, thuận miệng nói: "Hai người bọn họ có bệnh thần kinh, mặc kệ bọn họ."

"Ai, nói cũng không thể nói như vậy a." Kỷ Lâm Khải nghe xong lời này lập tức quay đầu lại, cười hì hì hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Em gái, em biết không, trước kia mỗi ngày anh đều cảm thấy đời người thật nhàm chán, cuộc sống không có ý nghĩa, rốt cuộc vì sao anh muốn sống trên thế giới này, vì sao mỗi ngày phải trùng lặp và giống nhau? Nhưng mà từ khi nhìn thấy Trình Chi Ngôn, nhân sinh của anh liền có thay đổi thật lớn....Em đoán tại sao?"

"Ách... Làm sao vậy??" Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, vô cùng phối hợp hỏi.

"Từ khi Trình Chi Ngôn nói anh bị bệnh thần kinh, cả người anh có sức sống hơn! Ngay cả cuộc sống cũng cảm thấy trở nên có ý nghĩa! Em xem, đời người! Là bao nhiêu sáng lạn, bao nhiêu huy hoàng a!"

"..." Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn anh ta.

" Được rồi, đừng náo loạn, lại nháo thật muốn nghĩ đến hai người là bệnh thần kinh rồi." Trình Chi Ngôn cũng là trong mắt bất đắc dĩ nhìn bọn họ, lắc lắc đầu nói.

"Ha ha." Kỷ Lâm Khải cười, ánh mắt rơi vào trên người Tiểu Thỏ, đánh giá cô hồi lâu sau đó mở miệng hỏi: "Em gái, em với anh nước chanh... Thật là người yêu sao?"

"Ách... Uh'm..." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ gật gật đầu.

" Ba mẹ em đồng ý em nhỏ như vậy liền yêu đương a?" Vương Thước cũng nhịn không được mở miệng hướng tới cô hỏi.

"Cái này..." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, vậy mà không biết nên trả lời như thế nào mới tốt.

"Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ liền cùng một chỗ!" Trình Thi Đồng trôi chảy thay Tiểu Thỏ giải thích nói: "Hàng này đời trước nhất định là cứu vớt cả hệ ngân hà, cho nên đời này mới có thể gặp trúc mã tốt như chú nhỏ vậy."

"A... A......" Ba người kia liên tục gật đầu.

Đang nói chuyện, người phục vụ bưng đồ ăn lên.

Trình Chi Ngôn cầm lấy chiếc đũa trên bàn gắp một khối sò biển thả tới cái chén trước mặt Tiểu Thỏ, thanh âm ôn nhu nói: "Ăn đi, em thích nhất."

"Cảm ơn anh nước chanh!" Tiểu Thỏ ngẩng đầu hướng tới Trình Chi Ngôn cười sáng lạn, cầm lấy chiếc đũa không chút khách khí ăn ngấu ăn nghiến.

Ba người ký túc xá Trình Chi Ngôn kia nhìn bộ dáng Trình Chi Ngôn trong mắt ôn nhu nhìn Tiểu Thỏ, nhịn không được chậc chậc lên tiếng nói: "Ai... Không thể tưởng được Trình lớp trưởng cũng có ánh mắt ôn nhu như vậy a.... Nếu như bị nữ sinh lớp chúng ta thấy được phỏng chừng tâm đều phải vỡ thành mẩu vụn rồi?"

"Ha ha, vừa rồi tớ đã vụng trộm dùng di động chụp, cậu nói muốn gởi ảnh chụp đến bên trong lớp chúng ta hay không?" Vương Thước hướng tới bọn họ quơ quơ di động của mình, vẻ mặt cười xấu xa nói.

"..." Trình Chi Ngôn liếc mắt nhìn anh ta, không nói lời nào.

"Vẫn là thôi, loại chuyện này quá tàn nhẫn, tốt xấu còn để nữ sinh khác nhớ nhung một chút a!" Kỷ Lâm Khải lắc đầu liên tục nói: "Ngộ nhỡ các cô thấy ảnh chụp đều đã hết hy vọng, vậy ký túc xá chúng ta liền không có sữa chua uống miễn phí, không có bánh ngọt ăn miễn phí a!"

"Ai!? Nói cũng phải!" Vương Thước ngẩn ra, nháy mắt lại cất điện thoại di động.

Tiểu Thỏ vừa ăn sò biển vừa không nói gì nhìn bọn họ, người ký túc xá anh nước chanh... Xem ra giống như rất không đáng tin a???

Trình Thi Đồng nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, bĩu môi hướng tới Trình Chi Ngôn không nói gì nói: "Chú nhỏ, vì sao thức ăn trên bàn nhìn giống như đều là Tiểu Thỏ thích ăn a? Chú không chọn giúp cháu cá Thu Đao sao?"

"Không có."

" Mỳ Odon phô mai của tớ?"

"Không có."

" Chiếu đốt bạch tuộc a?"

"Cũng không có."

"..." Trình Thi Đồng nháy mắt không nói gì.

"Muốn ăn liền chính mình chọn." Trình Chi Ngôn mỉm cười nói: "Vừa rồi chú chọn cháu cũng chưa nói cháu muốn ăn gì a."

"..." Trình Thi Đồng trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn một lúc lâu, đột nhiên vươn chiếc đũa ra hướng tới trong mâm Tiểu Thỏ nói: "Hừ, chú không cho cháu chọn cháu cướp đoạt Tiểu Thỏ, tức chết chú!"

Trình Chi Ngôn ảm đạm cười, từ chối cho ý kiến.

Một bữa cơm ăn được phi thường náo nhiệt.

Trước khi tính tiền, Trương Vũ Phi bọn họ sờ cái bụng phình của mình, thoải mái mà ợ no nê một cái nói: "A... Ăn được thật sướng a..."

Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt cảm thấy mỹ mãn của Tiểu Thỏ.




Anh nói: "Khóe miệng em dính hạt vừng rồi."

"A? Chỗ nào?" Tiểu Thỏ ngẩn ra, theo bản năng lè lưỡi hướng tới bên cạnh miệng mình liếm qua.

"Bên này." Trình Chi Ngôn đưa tay nhẹ nhàng chọc trên khuôn mặt cô, sau đó không đợi Tiểu Thỏ phản ứng kịp liền đã cúi người qua, đầu lưỡi liếm một cái ở bên cạnh khóe miệng của cô, nháy mắt mang đi hạt vừng dính ở nơi đó.

"Ách..." Tiểu Thỏ ngẩn ra, chỉ cảm thấy trước mắt mình đen thui, bên cạnh khóe miệng có một cái gì đó trơn bóng nháy mắt xẹt qua, sau đó liền nghe được xung quanh lập tức vang lên thanh âm hít vào một ngụm khí lạnh.

"Được rồi, hết rồi." Trình Chi Ngôn đứng thẳng lên một lần nữa, đôi mắt trong suốt tràn đầy ý cười nhìn cô.

Trình Thi Đồng sớm đã một bộ coi như không thấy gì, sau khi liếc hai người bọn họ một cái cứ tiếp tục cúi đầu ngoạn chơi điện thoại di động.

Kỷ Lâm Khải vẻ mặt khiếp sợ nhìn hai người bọn họ, năm giây sau hai tay che hai mắt của mình, thanh âm thẹn thùng nói: "Ai nha má ơi, thật sự là quá kích thích, xem nhiều có thể đau mắt hột hay không?"

"Chậc chậc.... Đây là Trình Chi Ngôn bình thường chúng ta quen sao?" Vương Thước vừa lắc đầu vừa cảm khái nói: " Cô gái nhỏ như vậy cũng không buông tha cơ hội chiếm tiện nghi...Mẹ, thật sự là quá cầm thú a."

"Cầm thú a cầm thú!!" Trương Vũ Phi phụ họa nói.

"Đêm nay muốn ngủ sân sao??" Trình Chi Ngôn quay đầu lại, nhàn nhạt liếc bọn họ một cái, thuận miệng nói.

"Khụ khụ, vừa rồi chúng ta cái gì cũng chưa phát hiện." Ba người kia lập tức đồng thời xoay đầu hướng chỗ khác, trăm miệng một lời nói ra.

Tiểu Thỏ, mồ hôi...

Sau khi thanh toán, Trình Chi Ngôn gọi một chiếc xe cho Trình Thi Đồng, sau khi nhìn theo cô rời khỏi lúc này mới mang theo một đám người trở về trong nhà mình.

Trong mắt Tiểu Thỏ tò mò nhìn ba người bọn họ, hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Anh nước chanh, hôm nay bọn họ ở nhà anh sao?""Uh'm." Trình Chi Ngôn gật đầu nói: "Dù sao trên lầu vẫn còn phòng trống, đúng lúc cho bọn họ ở?"

"Ha ha, em gái, tối hôm nay chúng ta cùng nhau chơi trò chơi đi?" Kỷ Lâm Khải vẻ mặt cười xấu xa bu lại hướng tới Tiểu Thỏ nói.

"A? Cái trò chơi gì?" Tiểu Thỏ trong mắt nghi hoặc nhìn anh ta.

" Trò chơi Quốc vương." Vương Thước và Trương Vũ Phi cùng lúc nói ra trả lời.

Vừa dứt lời, ba người bọn họ nhìn thoáng qua lẫn nhau, đồng thời thấy được bốn chữ "Vui sướng khi người gặp họa" này trong ánh mắt đối phương.

" Trò chơi Quốc vương?" Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn bọn họ kỳ quái nói: "Là cái gì a? Trò chơi offline hay là Game Online a?"

" Ha ha, đến lúc đó em liền biết." Kỷ Lâm Khải hoàn toàn không để ý ánh mắt Trình Chi Ngôn cảnh cáo, xoa xoa hai tay hướng tới Tiểu Thỏ hưng phấn nói.

Buổi tối.

Trong phòng Trình Chi Ngôn.

Năm người tắm sạch sẽ toàn bộ, từng người mặc áo ngủ bằng vải gai ngồi xếp bằng ở trên mặt đất.

Trong tay Kỷ Lâm Khải cầm một bộ bài poker, anh ta cười tít mắt nhìn mấy người bên cạnh, trong thanh âm mang theo một chút hưng phấn nói: "Đến đây đi, giơ tay biểu quyết, đồng ý chơi trò chơi quốc vương, mời giơ tay."

"Bá, bá, bá."

Kỷ Lâm Khải, Vương Thước, Trương Vũ Phi đồng thời giơ tay lên.

Tiểu Thỏ có chút chần chờ nhìn nhìn Trình Chi Ngôn, lại nhìn nhìn Kỷ Lâm Khải bọn họ, bởi vì trong lòng thật sự là tò mò, liền cũng giơ tay lên.




Nhất thời trong mắt Trình Chi Ngôn bất đắc dĩ nhìn Tiểu Thỏ.

"Được, đó chính là bốn so với một, thiểu số phục tùng đa số, buổi tối chúng ta liền ngoạn chơi trò chơi quốc vương a!" Trong đôi mắt nhỏ của Kỷ Lâm Khải tỏa ra ánh sáng.

Anh ta vừa nói vừa cầm hòm bài poker trong tay mở ra, sau đó từ bên trong rút ra năm lá bài.

" Các cậu xem một chút, trong tay tớ có năm lá bài, theo thứ tự là A bích đen, 2 bích đen, 3 bích đen, 4 bích đen và lão K đỏ." Kỷ Lâm Khải cầm năm lá bài đặt đến trên mặt đất, mở ra từng lá sau đó tiếp tục nói: " Tớ nói quy tắc trò chơi một chút, một lát nữa tớ sẽ lật ngược bài lại, sau đó năm người chúng ta mỗi người lấy ra một lá bài, người lấy ngẫu nhiên trúng lão K đỏ chính là quốc vương một vòng này, là quốc vương liền có quyền lợi khiến người khác làm bất cứ chuyện gì, đương nhiên, bài trong tay mỗi người là cái gì quốc vương cũng không biết, cho nên người đó chỉ có thể chọn một người A bích đến 4 bích hoặc là mấy người đi làm việc, nghe hiểu chưa?"

"..." Tiểu Thỏ nghe anh ta giới thiệu quy tắc trò chơi, cảm thấy có chút hiểu lại có chút không rõ.

"Tốt, chúng ta trực tiếp chơi một ván, như vậy có vẻ dễ dàng hiểu." Kỷ Lâm Khải vừa nói vừa hướng tới hai vị bạn cùng phòng bên cạnh nháy mắt, sau đó lấy năm lá bài trên mặt đất, sau khi lấy tay làm lộn xộn trình tự chúng nó, hướng tới mọi người nói: "Đến đây đi, mỗi người lấy ra một tấm."

Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn, nhanh chóng đưa tay rút đi một tấm.

Người khác cũng đều lấy bài ra.

"Hiện tại, người lấy ngẫu nhiên trúng lão K đỏ, mời bày bài ra." Kỷ Lâm Khải nhìn thoáng qua bài chính mình, là A bích đen.

"Ách..." Tiểu Thỏ có chút chần chờ giơ bài trong tay mình lên, thanh âm yếu ớt nói: "Hình như là em a..."

"A... A... A..., một vòng này quốc vương là em gái!" Vương Thước nhất thời kích động, của anh ta là 4 bích a, "Em gái, nói đi, em định để cho người nào làm gì??"

"A?" Tiểu Thỏ lại vẫn là có chút không phản ứng kịp.

"Em có thể ra lệnh một người A bích đến 4 bích hoặc là vài người làm bất cứ chuyện gì." Trương Vũ Phi bổ sung thêm.

"Kia..." Tiểu Thỏ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, thuận miệng nói: "2 bích hát một bài hát cho mọi người."

" Ai là 2 bích?" Kỷ Lâm Khải lật bài mình qua, đưa A bích cho mọi người thấy.

"Tớ là 4 bích." Vương Thước cũng lật bài.

"Tớ là 3 bích." Trương Vũ Phi cười hắc hắc, cũng lật bài mình.

"..." Chỉ có Trình Chi Ngôn không nói chuyện.

Người trong phòng nháy mắt tập trung ánh mắt trên người Trình Chi Ngôn.

"Ha ha... Trình lớp trưởng, đây cũng không nên trách chúng ta a..." Kỷ Lâm Khải vẻ mặt cười xấu xa nhìn Trình Chi Ngôn nói: " Người lấy bài quốc vương chính là bạn gái cậu, đề xuất yêu cầu cũng là bạn gái cậu a!"

Tiểu Thỏ quay đầu đi, đôi mắt nhìn Trình Chi Ngôn, chần chờ một chút, nhỏ giọng hỏi: "Anh nước chanh, anh hát sao?"

" Vô nghĩa, đương nhiên phải hát, nếu đồng ý chơi trò chơi, nhất định phải tuân thủ quy tắc trò chơi!" Vương Thước một tiếng kỳ quái, hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Trình lớp trưởng mau tới, hát vài câu là được, ca khúc tùy cậu chọn lựa, mau mau!"

Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng nhìn vài người xung quanh, lại ý vị thâm trường nhìn Tiểu Thỏ một cái, mở miệng nói: "Hát 《 Hai con hổ 》 có thể sao??"



"Cắt - -!!" Người ký túc xá nhất thời dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn anh.

Trình Chi Ngôn không sao cả nhún nhún vai, há miệng xướng một câu: "Hai con hổ, hai con hổ, chạy trốn mau, chạy trốn mau."

Sau đó liền không có sau đó.

Trình Chi Ngôn nhìn mọi người đang nhìn chằm chằm chính mình cùng đợi đến tiếp sau, ảm đạm cười nói: "Hát xong rồi."

"Mẹ kiếp!"

Kỷ Lâm Khải vỗ đùi, hướng tới Trình Chi Ngôn khinh bỉ nghiêm trọng nói: " Cậu bớt xén tài liệu cũng nhiều lắm đi?Tớ nói cậu tùy tiện hát hai câu kia chỉ là một ca khúc được yêu thích dài năm phút đồng hồ, cậu tùy tiện hát hai câu, cậu đặc biệt chọn một ca khúc nhạc thiếu nhi cũng tùy tiện hát hai câu, cậu cố ý à?"

" Vừa rồi cậu chưa nói." Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nhìn anh ta nói: "Được rồi, không cần xoắn xuýt với tớ chuyện ca hát này, hai con hổ cậu cũng không phải chưa từng nghe qua, có cần thiết để cho tớ hát một lần sao?"

"... Hành!" Kỷ Lâm Khải nhận mệnh liền gật gật đầu nói: "Dù sao vừa rồi coi như là chơi đùa thử, như thế nào,, tất cả mọi người hiểu chưa?"

"Uh'm."

Mọi người gật gật đầu. "Được, vậy hiện tại chúng ta liền chính thức bắt đầu a, đối với mệnh lệnh quốc vương người bị chọn kia nhất định phải hoàn thành vô điều kiện, OK?" Kỷ Lâm Khải bổ sung một câu.

"Uh'm."

Mọi người tiếp tục gật đầu.

"Vậy bây giờ bắt đầu rút bài bài, mọi người rút bài." Kỷ Lâm Khải thu toàn bộ bài poker trong tay mọi người trở về, sau khi lộn xộn bài một chút liền đặt bài trên mặt đất, "Bắt đầu!"

Bốn người ngồi ở xung quanh anh ta nhanh chóng đưa tay rút một tấm trên mặt đất.

" Tới tới tới! Nhìn xem ai là quốc vương!" Vương Thước nhìn thoáng qua 3 bích trong tay mình, trong lòng nhất thời có chút thất vọng.

"Tớ." Trình Chi Ngôn không chút hoang mang cầm lão K đỏ trong tay lật qua, đôi mắt trong suốt mang theo một tia ý cười nhợt nhạt nhìn mọi người nói: "Lần này là tôi."

" Dựa vào..." Ba người ký túc xá bọn họ kia nhất thời phát ra một tiếng cảm khái.

"Nói đi... Lão Đại..." Kỷ Lâm Khải buồn bã ỉu xìu hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Yêu cầu gì?"

Trình Chi Ngôn hơi hơi cúi đầu, trầm ngâm chốc lát, sau đó quay đầu lại nhìn Tiểu Thỏ bên cạnh mình.

Tiểu Thỏ chớp chớp ánh mắt, trong mắt nghi hoặc nhìn Trình Chi Ngôn.

"Từ A bích đến 4 bích...." Khóe môi Trình Chi Ngôn đột nhiên gợi lên một độ cong đẹp mắt, thanh âm anh trầm thấp mà dồi dào từ tính chậm rãi hướng tới mọi người nói: "Mỗi người tới đây cung kính gọi Tiểu Thỏ một tiếng chị dâu."

Cái gì?

Tất cả mọi người ở đây khiếp sợ.

"Em...Em cũng phải gọi mình một tiếng chị dâu sao?" Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, thanh âm yếu ớt hỏi.

Trình Chi Ngôn ảm đạm cười: "Em là bài gì?"

"A bích..."

" Vậy thì 2 bích đến 4 bích, mỗi người tới đây, cung kính gọi A bích một tiếng chị dâu." Trình Chi Ngôn quay đầu đi, lại lần nữa tuyên bố mệnh lệnh.

" Ta đi! Lão Đại đây là trắng trợn làm càn a!" Trương Vũ Phi nhịn không được hướng tới anh kháng nghị nói.

"Có ý kiến sao??" Trình Chi Ngôn hướng tới anh ta hơi hơi nhíu mày, thanh âm trầm thấp hỏi.

"Không... Không có..." Trương Vũ Phi theo bản năng trả lời.

Hai người khác nghĩ nghĩ, dù sao Tiểu Thỏ vốn là bạn gái Trình Chi Ngôn, tuy nói tuổi tác là nhỏ một chút, nhưng mà từ bối phận mà nói, gọi cô một tiếng chị dâu cũng không tính chịu thiệt.



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top