336-340


Tiểu Thỏ đuổi sau lưng Trình Thi Đồng vừa chạy vừa hô.

Trình Thi Đồng đi ở phía trước trong mắt nghi hoặc dừng bước lại, xoay người lại nhìn cô kỳ quái nói: "Tiểu Thỏ? Làm sao?"

"Ách... Ha ha, không sao, tớ chính là muốn đi cùng cậu một hồi a!" Tiểu Thỏ xấu hổ hướng tới Trình Thi Đồng cười cười, thấp giọng nói.

"A......" Trình Thi Đồng gật gật đầu, chần chờ một chút lại thấp giọng nói: "Hôm nay tớ... Muốn lại đi nhà Cố Ninh Thư một lần."

" Còn đi a?" Tiểu Thỏ giật mình, đeo cặp sách đến trên lưng, sau đó kéo cánh tay Trình Thi Đồng, vừa hướng bên ngoài trường học đi vừa nói: "Cố Ninh Thư vẫn đều không có tin tức, cậu luôn luôn đi tiểu khu nhà cậu ấy cũng không phải biện pháp a."

Trình Thi Đồng cúi đầu, đôi mắt nhìn mặt đường, cắn môi mình nói: "Nhưng mà ngoại trừ nơi đó tớ không biết còn có thể đi chỗ nào chờ cậu ấy a..."

"...."

Tiểu Thỏ nghe xong lời của cô ấy, nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, lắc đầu nói: "Được rồi, chúng ta liền đi xem đi."

"Uh'm."

Trên đường cái bên ngoài trường học, đèn rực rỡ mới lên, một cái đèn đường mờ nhạt dọc theo đường cái uốn lượn kéo dài đến chỗ rất xa chân trời.

Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, đêm nay trời đêm một ngôi sao đều không có, liền ngay cả ánh trăng xán lạn cũng bị giấu ở trong mây đen dày đặc, khí áp trong không khí vô cùng thấp, mặt đất cũng có một chút hơi hơi ẩm.

Xem cái dạng này...

Có lẽ là sắp đổ mưa rồi.

Một đường đến chỗ cửa tiểu khu nhà Cố Ninh Thư, Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng mới vừa đi không vài bước, một giọt nước nện ở trên gương mặt Tiểu Thỏ.

Ngay sau đó, một giọt, hai giọt từ không trung không ngừng rơi xuống, vỡ trên mặt đất."Trời mưa rồi." Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn thoáng qua trời đêm tối đen, túm cánh tay Trình Thi Đồng một đường hướng phương hướng nhà Cố Ninh Thư thẳng đến nói: "Nhanh lên qua đi, còn có thể trốn dưới mái hiên một hồi."

Những lời này còn chưa nói xong, giọt mưa lạnh giá liền ào ào rơi xuống.

Hai người Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng đem cặp sách ở trên đầu, hướng tới phương hướng nhà Cố Ninh Thư một đường chạy như điên.

Lúc sắp cửa đến nhà bọn họ, bước chân Trình Thi Đồng vậy mà dừng lại rồi.

"Làm sao vậy??" Tiểu Thỏ mắt thấy Trình Thi Đồng dừng bước, vì thế liền cũng ngừng lại, trong mắt nghi hoặc nhìn cô ấy hỏi: "Cậu sao không chạy?"

"Cậu nhìn đi...." Trình Thi Đồng có chút sững sờ vươn ra một bàn tay, hướng tới phương hướng nhà Cố Ninh Thư chỉ chỉ nói: "Đèn nhà cậu ấy sáng."

Cái gì!?

Tiểu Thỏ cả kinh, theo phương hướng ngón tay Trình Thi Đồng nhìn qua.

Quả nhiên cửa sổ vẫn đóng chặt kia, rèm che che nhà cửa giờ phút này có một vầng sáng từ ngọn đèn ấm áp vị trí vầng sáng cửa sổ gian phòng lầu hai.

"Có phải Cố Ninh Thư trở lại hay không?" Trong lòng Trình Thi Đồng kích động, cũng bất chấp che cặp sách trên đỉnh đầu lập tức hướng tới ánh sáng kia chạy tới.

"Ai... Ai...Cậu đợi tớ với a...." Tiểu Thỏ vội vàng đi theo.

Một đường chạy đến cửa nhà Cố Ninh Thư, Trình Thi Đồng cũng bất chấp mưa trên mặt, trực tiếp dùng tay áo lau một chút, càng không ngừng ấn chuông cửa nhà cậu.

Vài giây sau, từ bên trong cửa vang lên một trận tiếng bước chân.

Sau đó "Két..." Một tiếng, cửa được mở ra rồi.

Một cái nam sinh mặt mũi thanh tú làn da trắng nõn đứng trong cửa, trong mắt nghi hoặc nhìn các cô.

Trình Thi Đồng ngẩng đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn vị nam sinh đôi mắt trong suốt một cái, thấy một nốt ruồi.






Anh là....

Người lần trước bị cô đụng vào kia??

"Các cô... Tìm ai??" Nam sinh kia nhìn hai cô gái nhỏ, trong mắt nghi hoặc hỏi.

"Ách... Cố Ninh Thư ở nhà sao??" Trình Thi Đồng phục hồi tinh thần lại, hướng tới anh nở nụ cười một chút, thấp giọng hỏi.

"..." Nam sinh kia trầm mặc chốc lát, sau đó không đáp hỏi ngược lại: "Các cô là cái gì của em ấy?"

" Bạn cùng lớp."

" Người yêu."

Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng cùng lúc nói ra đáp án.

"Vào đi." Anh chần chờ hai giây, nghiêng người để cho hai người đi vào.

Trong phòng vẫn lại là bố trí Trình Thi Đồng quen thuộc, chỉ là nhà cửa vắng vẻ trống không như vậy, không có một chút nhân khí, trong không khí có một loại mùi ẩm ướt mốc meo nhàn nhạt, hiển nhiên là thật lâu cũng không có người sống rồi.

" Các em trước ngồi ở trên ghế sofa một chút, anh đi lấy hai tấm khăn lông cho các em lau nước trên người." Nam sinh kia để cho hai người đi vào, liền hướng tới các cô ảm đạm cười, xoay người đi lấy khăn lông rồi.

Trình Thi Đồng nhìn chằm chằm bóng lưng anh, cảm thấy trong đầu như là có suy nghĩ thoáng hiện, cô muốn cố gắng bắt lại như thế nào cũng bắt không được.

Nhưng mà chốc lát, nam sinh kia liền cầm hai tấm khăn lông khô ra.

"Cảm ơn..." Trình Thi Đồng cùng Tiểu Thỏ tiếp nhận khăn mặt lau sạch sẽ nước mưa trên người.

Tiểu Thỏ khá tốt bởi vì có cặp sách che ở trên đầu, cho nên chỉ có ẩm ướt một chút trên quần áo.

Nhưng mà trên mặt, trên đầu Trình Thi Đồng gần như đều bị xối, cô cầm khăn mặt yên lặng lau trán, trong nháy mắt một góc khăn mặt màu trắng xẹt qua mi mắt, cô tựa hồ nhớ tới cái gì.

"Anh...Anh là Rừng Tịch?" Trình Thi Đồng ngẩng đầu lên, trong mắt kinh ngạc nhìn anh.

Trên mặt vị nam sinh kia rõ ràng ngẩn ra, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn cô, chần chờ nói: "Cô là..."

"Anh là vị tiểu hòa thượng bên trong Văn Lai Tự!" Trình Thi Đồng vẻ mặt kích động nhìn anh nói: "Anh còn nhớ rõ sao, khoảng bốn năm năm trước, mùng một đầu năm ngày nào đó, em lạc đường ở trong chùa, sau đó liền gặp anh....Em gọi là Trình Thi Đồng, anh còn nhớ rõ sao?"

Trình Thi Đồng.

Tên này, anh làm sao có thể quên...

Rừng Tịch trầm mặc hai giây, sau đó hướng tới Trình Thi Đồng ảm đạm cười nói: "Thật xin lỗi, thời gian quá dài, đã không quá nhớ rõ."

"A?" Trình Thi Đồng nhất thời có chút thất vọng, lập tức liền có chút xấu hổ hướng tới anh nói: "Cũng phải... Dù sao đều đã thời gian dài như thế, vốn em định sau khi chúc tết xong lại đi chùa tìm anh chơi đùa, kết quả... Trong nhà thật sự thân thích quá nhiều."

"Không sao." Rừng Tịch hướng tới cô ôn hòa nở nụ cười một chút, thanh âm thản nhiên nói: "Dù sao anh... Đã không nhớ rõ rồi."

"Cũng phải." Trình Thi Đồng trầm mặc chốc lát, sau đó như là đột nhiên nhớ tới cái gì, hướng tới Rừng Tịch kỳ quái nói: "Oa, không phải anh là Tiểu Hòa Thượng sao, làm sao có thể ở trong nhà Cố Ninh Thư?"

"..."

Rừng Tịch nhìn cô, sau một lúc lâu mới mỉm cười nói: "Anh là anh trai Cố Ninh Thư, Cố Rừng Tịch."

Cái gì??

Trình Thi Đồng nhất thời khiếp sợ.

Cô và Cố Ninh Thư biết lâu như vậy, chưa từng có nghe cậu ấy nhắc tới, mình còn có một người anh trai a???

Cô lại nghĩ tới năm đó, cô hỏi Rừng Tịch, anh là ở bên trong chùa sao?

Lúc ấy anh trả lời cái gì? Hình như là... Ở tạm...?

Trách không được sau vài năm kia, lúc cô lại đi Văn Lai Tự, một lần đều chưa bao giờ gặp Rừng Tịch.

Cô còn tưởng rằng anh vẫn ở tại địa phương thầy tu không có ra ngoài, cho nên không gặp được, thì ra... Thì ra anh căn bản là không phải hòa thượng chân chính....

"Vậy anh..." Trình Thi Đồng có chút chần chờ nhìn anh.

" Năm đó là vì trong nhà có một số việc, cho nên ở tạm Văn Lai Tự." Cố Rừng Tịch nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, hiển nhiên là không muốn nói thêm chuyện năm đó.

"Vậy Cố Ninh Thư đâu?" Trình Thi Đồng thấy anh không muốn nói thêm, cũng không tiếp tục hỏi tới.

"Em ấy ở Bắc Kinh."

"Cậu ấy..." Trình Thi Đồng đột nhiên cảm thấy vấn đề này giống như không tốt lắm hỏi: "Vì sao cậu ấy đi Bắc Kinh? Vì sao cậu ấy không trả lời tin nhắn và điện thoại của em?"

Trong phòng khách nháy mắt trở nên im ắng.

Chỉ có tiếng mưa rơi ngoài phòng lộp độp càng không ngừng vang.

"Em ấy bị bệnh." Tươi cười trên mặt Cố Rừng Tịch dần dần thu lại, ánh sáng trong đôi mắt cũng trở nên ảm đạm.

"Bệnh gì!? Nghiêm trọng không?" Trình Thi Đồng lập tức khẩn trương.

Nhiều năm như vậy, cô xem không ít những cái phim Hàn khoa trương lại giả tạo ( cẩu huyết) và tiểu thuyết ngược tâm này, những cái nhóm người nam chủ soái ca này thường thường hồng nhan bạc mệnh, không phải bệnh bạch cầu chính là ung thư, dù sao cuối cùng đều đã chết thẳng cẳng rồi.

Cố Ninh Thư nhà cô đều đã đi Bắc Kinh khám bệnh rồi.... Sẽ không cũng là??

"Bệnh máu chậm đông." Cố Rừng Tịch chần chờ một chút, vẫn lại là hướng tới Trình Thi Đồng nói: "Là một loại tật bệnh di truyền chức năng ngưng máu, đơn giản một chút mà nói, chính là chức năng ngưng máu kém, nếu thân thể xuất hiện ngoại thương ( thương tổn vì nguyên nhân bên ngoài), máu chảy không ngừng, máu miệng vết thương rất khó đông."

"Cái này..." Trình Thi Đồng giật mình, cái bệnh này cô chưa từng có nghe nói qua a...."Nghiêm trọng sao??"

" Cho nên đi Bắc Kinh xem bệnh rồi." Ánh mắt Cố Rừng Tịch trong veo mà lạnh lùng nhìn bên trong phòng khách một vòng nói: "Nếu trị liệu thuận lợi mà nói, có lẽ năm mới bọn họ có thể trở lại."

"Vậy anh..." Trình Thi Đồng còn muốn tiếp tục hỏi chút gì, tiếng chuông di động của cô đột nhiên vang lên.

" Mỗi ngày ta nhìn bầu trời xanh, tựa như ngươi ấm áp bên cạnh ta, sinh mệnh có quá nhiều tiếc nuối, người càng lớn dần càng cảm thấy cô đơn..."

Giọng nữ trầm thấp mà dồi dào từ tính cùng với giai điệu du dương đột nhiên vang vọng trong phòng khách trống trải, Trình Thi Đồng cúi đầu nhìn thoáng qua, thực ra là Cố Ninh Thư điện thoại.

"Em...Em đi nghe cú điện thoại!" Trình Thi Đồng thấy tên quen thuộc kia, chỉ cảm thấy cái mũi đau xót, vội vàng từ trên ghế sofa đứng lên, lấy di động hướng tới phương hướng cửa đi tới.

Phòng khách to như thế, chỉ còn lại có hai người Tiểu Thỏ và Cố Rừng Tịch mắt to trừng mắt nhỏ ngồi.

"Uy... Cố Ninh Thư??" Trình Thi Đồng đè xuống nút nghe, thanh âm có chút run rẩy hướng tới bên kia điện thoại cúi đầu hô một tiếng.

"Đồng Đồng..." Trong điện thoại, truyền đến thanh âm Cố Ninh Thư có phần suy yếu lại mang theo ý cười.

Xưng hô quen thuộc như thế, thanh âm quen thuộc như thế, cách thời gian lâu như vậy, giờ phút này nghe qua từ trong điện thoại, thậm chí có một loại cảm giác không chân thực.

Ánh mắt Trình Thi Đồng nháy mắt liền mơ hồ, cô đưa tay lau đi nước mắt khóe mắt, thanh âm hung dữ hướng tới Cố Ninh Thư nói: "Cậu chạy đi đâu? Thời gian dài như vậy gọi điện thoại cũng không tiếp, gửi tin nhắn cũng không trả lời, không tới trường học đi học, có phải cậu định chia tay cùng tớ hay không?"

  

" Thật xin lỗi..." Thanh âm Cố Ninh Thư hư vô mờ mịt giống như là từ chân trời truyền đến, "Là tớ không tốt."

"Biết chính mình không tốt, liền mau trở lại cho tớ, tớ cảnh cáo cậu, nam sinh theo đuổi tớ đã từ cửa lớp đến cửa lớn trường học, nếu như trước năm mới cậu không trở lại mà nói, tớ nói không chừng liền chạy theo người khác." Trình Thi Đồng nước mắt vừa tuôn rơi rớt xuống đất, vừa hung dữ nói.

". . ." Thanh âm bên kia điện thoại tạm dừng vài giây, chỉ có tiếng hít thở đều đều vang ở bên tai của cô.

Thật lâu sau, cô nghe được thanh âm của cậu mang theo một nụ cười khổ hỏi: "Đồng Đồng, đừng khóc."

"Khóc cái gì, ai nói tớ khóc?" Trình Thi Đồng đưa tay lau hai mắt của mình một cái, mẹ - nước mắt như thế nào rơi xuống càng nhiều.

"Cậu đều đã biết rõ sao?"

"Biết cái gì?"

"Biết tớ... Chuyện ngã bệnh..." Thanh âm Cố Ninh Thư nghe qua tựa hồ thật cẩn thận, cái loại cảm giác này thật giống như đi một mình lơ lửng giữa không trung, chỉ cần gió nhẹ nhàng khẽ thổi sẽ ngã xuống.

"Uh'm. . ." Trình Thi Đồng nhẹ nhàng mà lên tiếng, sau đó thanh âm rầu rĩ hỏi: "Vì sao không nói cho tớ biết?"

"Tớ muốn chờ hết bệnh rồi lại nói cho cậu, sợ cậu lo lắng..."

" Nhưng mà cậu không nói cho tớ biết, tớ sẽ càng lo lắng có được hay không?" Trình Thi Đồng tức giận hướng tới bên kia điện thoại hét lớn: "Cậu có biết mấy tháng này tớ khổ sở bao nhiêu không? Một cái người sống nói không thấy đã không thấy tăm hơi, tìm cậu như thế nào cũng tìm không thấy, cậu có biết tớ muốn đánh cậu không?"

"Uh'm, chờ tớ trở về, cho cậu đánh thống khoái." Cố Ninh Thư cười khẽ một tiếng, hướng tới bên kia điện thoại trầm thấp nói.

"Chờ cậu trở về lại nói!" Trình Thi Đồng lại nói với cậu mấy câu, liền nghe được bên kia có người làm cho cậu tắt điện thoại sớm một chút nghỉ ngơi.

Cúp điện thoại, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua mưa vẫn không ngừng rơi ngoài phòng như cũ, tâm tình kiềm chế thời gian dài như vậy tựa hồ lập tức thoải mái không ít.

Chờ lúc cô trở về đến trong nhà, lại phát hiện ánh mắt hai người Tiểu Thỏ và Cố Rừng Tịch nhìn chằm chằm cô.

"Nhìn cái gì?" Trình Thi Đồng đưa tay lại lau ánh mắt lau một cái nói: "Bên ngoài gió lớn, hạt cát thổi vào."

A.... . ." Hai người Tiểu Thỏ cùng Cố Rừng Tịch đồng thời cúi đầu.

Lại ngồi trong nhà Cố Ninh Thư một hồi, Trình Thi Đồng cùng Tiểu Thỏ liền đứng dậy cáo từ.

Cố Rừng Tịch một đường đưa các cô đến trạm xe buýt cửa tiểu khu, nhìn các cô lên xe, lúc này mới xoay người lại.

Mưa còn đang tại rơi xuống, trong phòng vắng vẻ trống không, anh nhìn chỗ Trình Thi Đồng ngồi vừa rồi, ngốc thời gian thật dài.

Cô bé năm đó quấn anh nói chuyện, đã lớn như vậy a...

Trình Thi Đồng...

Cái tên này anh tâm tâm niệm niệm rất nhiều năm...

----

Tháng mười hai âm u lạnh lẽo mà nhiều mưa liền đi qua như vậy.

Nghỉ phép Nguyên Đán năm 2007 không bao lâu, Trình Chi Ngôn liền đã kéo bao lớn bao nhỏ hành lý từ trường học trở lại nghỉ đông.

Lúc Tiểu Thỏ tan học cùng Đường Tiểu Vũ vừa hướng cửa trường học đi vừa thảo luận nội dung một bản ngôn tình tiểu thuyết mới vừa thấy ngày hôm qua, đột nhiên liền cảm giác được Đường Tiểu Vũ dùng lực kéo tay áo chính mình nói: "Tiểu Thỏ! Mau nhìn! Mau nhìn!! Cửa trường học có một cái đại soái ca!"

"Chỗ nào a? ?" Tiểu Thỏ không để ý theo phương hướng ngón tay Đường Tiểu Vũ nhìn qua, sau khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, cả người đều đã ngây ngẩn.

Bầu trời xanh như được gột rửa, nắng chiều đang từ khe hở chạc cây ngô đồng chiếu xuống, ánh sáng rơi vào trên đường trường học, cuối đường, bóng dáng anh mặc áo sơmi màu trắng cùng áo bành tô màu đen đang dựa ở một gốc cây già, hơi hơi cúi đầu, tư thế trầm tĩnh giống như đang nhìn dưới mặt đất.





Đó là... Anh nước chanh nhà cô???

Sao anh đến cửa trường học chính mình a? Hôm nay hình như là thứ năm a...

Còn chưa tới Chủ nhật, chẳng lẽ anh cũng đã trở lại sao?

Giống như là cảm nhận được trong lòng Tiểu Thỏ tràn đầy nghi hoặc, Trình Chi Ngôn vậy mà như có chút xem xét ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt chống lại ánh mắt trắng đen rõ ràng của cô.

Phù phù, phù phù.

Tiểu Thỏ nghe được tiếng tim đập chính mình nháy mắt rơi rớt hai nhịp.

"Tiểu Thỏ, Tiểu Thỏ, người soái ca kia nhìn chúng ta a!" Bên tai lờ mờ truyền đến thanh âm Đường Tiểu Vũ tràn đầy kinh hỉ cùng thẹn thùng, nhưng mà Tiểu Thỏ cảm thấy giờ phút này chính mình đã có một loại cảm giác dường như cách một đời.

Trong nháy mắt Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ, khóe môi gợi lên độ cong xinh đẹp, sau đó rời khỏi cây già kia đứng thẳng người hướng tới phía bên cô đã đi tới.

"A a a! Đi tới, đi tới rồi ! ! Tiểu Thỏ! Người soái ca kia đi tới a!" Đường Tiểu Vũ kích động túm cánh tay Tiểu Thỏ đong đưa.

Trình Chi Ngôn đi đến trước mặt Tiểu Thỏ, đứng lại, đôi mắt trong suốt mà sâu thẳm lóe ra ánh sáng ngọc, ánh mắt anh cụp xuống nhìn Tiểu Thỏ hồn còn ở vũ trụ trước mắt, nhịn không được mỉm cười nói: "Tiểu Thỏ, phát ngốc cái gì?"

Đường Tiểu Vũ nháy mắt liền cả kinh ngậm miệng lại.

Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần lại, có chút xấu hổ nhìn anh, thanh âm yếu ớt hỏi: "Anh nước chanh? Sao anh lại ở chỗ này?"

" Nghỉ đông rồi." Trình Chi Ngôn ôn nhu cười cười, đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ.

"Sớm như vậy, được nghỉ rồi?" Tiểu Thỏ nhất thời bị khiếp sợ.

Nếu như cô không có nhớ lầm mà nói, tết năm nay hẳn là ngày 18 tháng 2, trường học anh nói như thế nào cũng phải kéo dài tới ngày 10 tháng 2 mới có thể nghỉ đông.

Nhưng mà!

Hiện tại anh nước chanh, giờ phút này, Right_now! !

Mới giữa tháng giêng, cũng đã nghỉ đông rồi?

Chẳng lẽ đại học đều là như vậy sao...

Trong lòng Tiểu Thỏ nháy mắt lệ rơi rồi.

"Uh'm, không cần quá hâm mộ." Trình Chi Ngôn vẻ mặt bình tĩnh nhẹ giọng nói.

Đường Tiểu Vũ nhìn Trình Chi Ngôn lại nhìn Tiểu Thỏ, sau một lúc lâu mới yếu ớt chen miệng nói: "Tiểu Thỏ... Người soái ca này là anh trai cậu?"

"Anh. . ." Tiểu Thỏ vừa mới chuẩn bị mở miệng, liền nghe được thanh âm Trình Chi Ngôn trong veo mà lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu mình nói: "Không phải, là bạn trai."

"..."

"...."

Tiểu Thỏ và Đường Tiểu Vũ đồng thời khiếp sợ nhìn anh.

Trình Chi Ngôn cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn của Tiểu Thỏ, mỉm cười nói: "Như thế nào, anh nói sai rồi sao?"

"Không. . . Không sai. . ."

Cô chính là...

Cô chính là có phần phản ứng không kịp mà thôi...

"Đi thôi, hôm nay nghỉ đông, Kỷ Lâm Khải bọn họ cũng đi theo anh trở về, ồn ào muốn gặp em." Trình Chi Ngôn đưa tay tự nhiên mà ôm chầm bả vai Tiểu Thỏ, sau đó hướng tới Đường Tiểu Vũ lễ phép gật gật đầu, xoay người hướng tới chỗ anh ngừng xe đạp đi qua.

Tiểu Thỏ sau khi cười tít mắt hướng tới Đường Tiểu Vũ phất phất tay tạm biệt, vừa đi theo Trình Chi Ngôn đi vừa nghi hoặc nói: "Nhóm người bạn cùng phòng của anh?"


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top