326-330


Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trình Chi Ngôn.

Đôi mắt anh sâu thẳm lóe ra ánh sáng ngọc cô nhìn không hiểu.

Anh liền hơi hơi cúi đầu nhìn tay áo mình bị Tiểu Thỏ túm, sau đó nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, ôm đầu cô vào trong ngực, thấp giọng nói: "Thời gian là thuốc điều trị đau khổ, bận rộn có thể làm cho một người quên mất tất cả khổ sở, nếu tương lai có một ngày anh không có ở bên cạnh em, theo thời gian đi qua chậm rãi em cũng sẽ quên dần một phần đau khổ kia."

" Sẽ không, sẽ không..." Tiểu Thỏ túm tay áo Trình Chi Ngôn dùng lực lắc đầu nói: "Em tuyệt đối sẽ không quên anh nước chanh."

Trình Chi Ngôn ảm đạm cười, nhưng là không tranh cãi vấn đề này cùng cô mà là tiếp tục nói: "Cho nên, nhiều năm như vậy, mẹ em luôn luôn không ở nhà, luôn luôn tăng ca ở bệnh viện, luôn luôn không có thời gian quản em...Em có thể lý giải sao?"

"Em..." Tiểu Thỏ nghe xong Trình Chi Ngôn nói, nhất thời sửng sốt.

Mẹ cô....

Tiểu Thỏ đột nhiên nhớ tới lúc trước sửa sang trong nhà, là ba ba và mẹ cùng đi thị trường vật dụng trong nhà, lúc ấy cô còn nhỏ, ba ba liền cõng cô ở trên lưng, bọn họ nhìn thấy một cái đồ dùng trong nhà đẹp mắt sẽ cao hứng phấn chấn thảo luận muốn đem cái này đặt ở vị trí kia ở nhà...

Còn có vườn hoa nhỏ cửa nhà, mỗi một cây cỏ bên trong, mỗi một đóa hoa, đều là ba ba cẩn thận chọn lựa từ thị trường hoa và chim mua về.

Cho nên... Mẹ cô luôn luôn không ở nhà, là sợ hãi thấy được đồ vật sẽ nhớ tới ba cô sao??

"Uh'm. . ." Tiểu Thỏ chui đầu vào trong lòng Trình Chi Ngôn, ánh mắt nhịn không được có chút ướt át, gật đầu nói: "Em biết rõ... Thực ra mấy năm nay mẹ vẫn đều không vui."

"Cho nên. . . Sau khi đã từng yêu như thế, muốn xuất hiện một người có thể làm cho bà nổi lên dũng khí một lần nữa yêu mến người, là khó khăn cỡ nào..." Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, đưa tay vỗ nhẹ nhẹ lưng Tiểu Thỏ nói: "Em xác định em còn muốn đi phá hoại bọn họ sao?"

" Không đi..." Tiểu Thỏ dùng lực lắc đầu, cánh tay ôm Trình Chi Ngôn, kê đầu mình trên bờ vai anh, hít cái mũi nói: "Trước là em làm không đúng."

". . ." Trình Chi Ngôn không nói lời nào, chỉ là nhẹ nhàng mà vỗ về của cô lưng.

Khuôn mặt Tiểu Thỏ dán ở trên cổ Trình Chi Ngôn, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh, thật lâu sau mới cảm thấy tâm tình của mình tốt một chút.

"Anh nước chanh. . ." Thanh âm cô ong ong hô Trình Chi Ngôn một tiếng.

"Uh'm?"

"Anh thật thơm a..." Cái mũi Tiểu Thỏ dán ở trên cổ thon dài trắng nõn của Trình Chi Ngôn, hít một hơi thật sâu.

". . ."

"Còn có da của anh cũng trơn bóng a..." Tiểu Thỏ dùng khuôn mặt nhỏ nhắn chính mình nhẹ nhàng cọ xát trên làn da chỗ cổ Trình Chi Ngôn, chỉ cảm thấy giống như cọ ở trên tơ tằm tốt nhất.

". . ."

Lỗ tai Trình Chi Ngôn nhịn không được có chút đỏ lên.

"Anh nước chanh. . ." Tiểu Thỏ cọ đủ trên cổ Trình Chi Ngôn lại lần nữa dùng hai tay ôm anh, cúi đầu hô anh một tiếng.

"Uh'm?"

"Em thích anh nhất." Tiểu Thỏ nghiêng đầu ở bên cạnh lỗ tai của anh nghiêm túc nói: "Cho nên anh nghìn vạn lần không thể làm cho em đau lòng, anh nhất định phải sống tốt! Biết không?"

". . ." Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, khóe môi nhất thời gợi lên độ cong nhàn nhạt.

Nhưng mà một giây sau, đôi bàn tay Tiểu Thỏ bắt đầu không thành thật sờ loạn khắp nơi trên cánh tay Trình Chi Ngôn nói: "Nhưng mà nói đi nói lại, anh nước chanh, có phải anh vụng trộm đổi sữa tắm hay không, vì sao hôm nay anh thơm như vậy a... Còn có cánh tay anh cũng trơn bóng a, sờ thật thoải mái."






Độ cong khóe miệng Trình Chi Ngôn nhất thời cứng ở tại nơi đó.

Đầu ngón tay cô mềm mại ở chỗ cổ của anh, trên cánh tay không kiêng nể gì sờ loạn, mỗi một lần đụng chạm da của anh đều giống như có một dòng điện lưu nho nhỏ đánh trúng anh.

Trình Chi Ngôn không dấu vết cầm tay Tiểu Thỏ từ trên người mình ra, thanh âm thản nhiên nói: "Chúng ta... Hiện tại chẳng lẽ không thảo luận vấn đề mẹ em sao?"

"Đúng vậy." Tiểu Thỏ gật đầu nói: "Nhưng mà đã thảo luận xong a, em quyết định không đi phá hoại bọn họ, chờ có thời gian em sẽ tìm Từ Cảnh Thần thảo luận một chút, để cho cậu ta cũng đừng phá hủy, toàn bộ thuận theo tự nhiên thì tốt rồi."

"Cho nên a?" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày.

"Cho nên. . ." Đôi mắt Tiểu Thỏ xoay xoay, cả người lại hướng tới trên người Trình Chi Ngôn xông đến nói: "Cho nên anh nước chanh thật sự thơm quá a... Để cho em ôm một hồi..."

". . ."

Trình Chi Ngôn mắt thấy Tiểu Thỏ lấy tư thế đói khát hướng tới chính mình bổ nhào qua, vội vàng lắc mình né tránh nói: "Không được."

" Vì sao?" Tiểu Thỏ bổ nhào không thành, trong mắt khó hiểu nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Ôm ấp một chút thôi...."

". . ." Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, nhìn đỏ ửng không quá bình thường trên mặt Tiểu Thỏ, trầm thấp mở miệng nói: "Tiểu Thỏ, ngươi làm sao vậy?"

"A? Em không sao..." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, trong đôi mắt tràn đầy đều là ánh sáng lấp lánh, "Em chính là cảm thấy mùi trên người anh thơm quá, ngửi tốt a..."

". . ."

Trình Chi Ngôn mắt thấy cô nói xong lại hướng tới chính mình bổ nhào, vội vàng xoay người trốn tránh.

"Anh nước chanh. . ." Tiểu Thỏ mắt thấy chính mình lại chụp hụt, đôi mắt nhất thời bắt đầu ẩn ẩn nước mắt: "Vì sao anh không cho em ôm ấp... Liền ôm ấp một chút thì thế nào..."

Trong mắt Trình Chi Ngôn bất đắc dĩ nhìn người nào đó sắp khóc, đành phải chủ động đi qua ôm chầm bờ vai cô nói: "Được rồi, đừng khóc...."

Mặc dù chính là ôm ấp một chút... Nhưng mà cảm thấy hôm nay Tiểu Thỏ rất kỳ quái a...

" Ai, lão Trình, sữa tắm ngày hôm qua tôi mới mua tại sao không thấy, ông đặt chô nào vậy??"

Bên này Trình Chi Ngôn đang lòng tràn đầy nghi hoặc ôm Tiểu Thỏ, bên kia liền nghe được Chu Nguyệt kêu la ngoài cửa phòng truyền đến.

" Cái dạng sữa tắm gì a?" Lão Trình ở trong thư phòng, thuận miệng đáp lại một câu.

" Chính là mùi hoa mị hoặc kia a. . Không phải trước ông vẫn nói muốn mua thử xem sao? Tình lữ chuyên dùng cái kia... Cái kia có hiệu quả kia..." Chu Nguyệt đè thấp thanh âm hướng tới lão Trình nói.

"A? Cái kia chính là mùi hoa mị hoặc?" Lão Trình cả kinh, quay đầu nhìn Chu Nguyệt, run run rẩy rẩy nói: "Tôi...Tôi nhìn cái chai kia vừa nhỏ lại không để mắt, liền... Để trong phòng tắm phòng Ngôn Ngôn a..."

"Cái gì! ?" Chu Nguyệt nhất thời mở to hai mắt nhìn.

"Ngôn Ngôn có thể sử dụng sao! ? Dùng xong sau đó có thể thú tính với Tiểu Thỏ hay không?" Lão Trình lo lắng hướng tới Chu Nguyệt hỏi.

"Không sao, không sao... Uống chút rượu đỏ mới có tác dụng, nếu không thì chính là ngửi cảm thấy thơm mà thôi..." Chu Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh an ủi lão Trình nói.

"A.... . . Vậy hoàn hảo. . ." Lão Trình nhất thời vẻ mặt hoảng sợ sờ sờ ngực mình nói: "Hoàn hảo trong nhà chúng ta không có rượu đỏ, Ngôn Ngôn và Tiểu Thỏ hẳn là sẽ không tìm rượu đỏ uống..."






" Hoàn hảo đầu ông." Chu Nguyệt đập một cái vào trán lão Trình nói: "Nhanh đi cầm sữa tắm lại đây cho tôi!"

"Vâng vâng vâng! Tuân mệnh lão bà đại nhân!" Lão Trình vội vàng cúi đầu khom lưng hướng tới Chu Nguyệt cười cười, xoay người liền định đi ra cửa.

"Ai, từ từ. . ." Ra đến trước cửa, Chu Nguyệt gọi lão Trình.

"Lão bà đại nhân, còn có cái gì phân phó? ?" Lão Trình quay đầu, vẻ mặt nịnh nọt tươi cười nhìn Chu Nguyệt.

" Lấy sữa tắm xong, thuận tiện đi dưới lầu lấy hai cái chén rượu đỏ tới đây!" Chu Nguyệt hướng tới lão Trình thần bí cười cười nói: "Hôm nay tôi mua một lọ rượu đỏ hảo hạng a..."

"A... - -! Ha ha! Không thành vấn đề! Lập tức đi!" Lão Trình nhất thời một bộ hiểu rõ hướng tới Chu Nguyệt cười cười, vô cùng cao hứng ra ngoài hướng phòng Trình Chi Ngôn đi.

". . ."

Trình Chi Ngôn mơ mơ hồ hồ nghe xong hồi lâu, miễn cưỡng xem như nghe xong đại khái.

Anh lại cúi đầu nhìn Tiểu Thỏ ôm chính mình không buông tay, trên mặt của cô có một nét đỏ ửng bình thường, ánh mắt dường như cũng có một chút mê ly như thế, nhưng mà đôi mắt lấp lánh....

Nếu như để sát vào mà nói trên người cô dường như còn có một chút mùi rượu nhàn nhạt.

Chẳng lẽ...

Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, đang định hỏi có phải tối hôm nay Tiểu Thỏ uống rượu hay không liền nghe được cửa phòng mình truyền đến một trận tiếng đập cửa, ngay sau đó thanh âm lão Trình vang lên nói: "Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn?? Con ở trong phòng không??"

". . ." Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ ôm chính mình, chần chờ một chút, hướng tới cha mình trả lời: "Ở đây, chờ một chút, Tiểu Thỏ cô..."

Thanh âm của anh dừng một chút, vậy mà trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra được lý do với cha mình.

"Tiểu Thỏ làm sao vậy?" Lão Trình đang chuẩn bị đẩy cửa nháy mắt ngừng lại.

"Ách. . ." Trình Chi Ngôn chần chờ một chút, hai tay cô ôm ngang hông mình, một cái quay người liền vác cô trên bả vai mình.

"Oa. . . Anh nước chanh? ?" Tiểu Thỏ vốn ôm ấp anh tốt, kết quả nháy mắt vậy mà đã thành bị anh vác.

"Không cho nói!" Trình Chi Ngôn cúi đầu hướng tới Tiểu Thỏ gầm lên một tiếng, sau đó cõng Tiểu Thỏ đi lên phía trước, mở cửa cho cha mình, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Ba, ba tìm con? ?"

"Ách. . . A. . Thực ra cũng không chuyện gì." Lão Trình nhìn Trình Chi Ngôn mở cửa, cười cười với anh, đang chuẩn bị nói chuyện đột nhiên phát hiện Tiểu Thỏ đang ghé vào trên vai Trình Chi Ngôn, ngây ngô cười, "Ách. . . Tiểu Thỏ đây là. . . Làm sao vậy? ?"

" Nháo với con." Trình Chi Ngôn vô cùng bình tĩnh hướng tới lão Trình nói: "Hai người chúng ta đánh cuộc, con thua cho nên bị phạt cõng cô."

"A.... . . Ha ha ha. . . Vậy các con tiếp tục chơi, tiếp tục chơi. . ." Lão Trình cười tít mắt hướng tới Trình Chi Ngôn gật đầu, sau đó vừa hướng tới trong phòng vừa thuận miệng nói: "Cái kia, bên kia sữa tắm mẹ con dùng hết rồi tới phía bên con lấy một lọ."

"A.... . ." Trình Chi Ngôn nheo mắt lại, ý vị thâm trường nhìn ông.






Lão Trình bị anh nhìn có chút không được tự nhiên, chỉ là hướng tới bọn họ cười hắc hắc, rất nhanh lắc mình vào buồng vệ sinh cầm bình sữa tắm kia, lại rất nhanh biến mất.







Trình Chi Ngôn mắt thấy cửa phòng mình một lần nữa bị đóng, lúc này mới như trút được gánh nặng thở dài một hơi, trở tay một cái, lại ôm Tiểu Thỏ đến trước mặt mình, cúi người ngửi trên mặt cô, cau mày hỏi: "Tối hôm nay em uống rượu hả?"

Vừa rồi có lẽ là vì anh vừa mới tắm qua, sữa tắm mùi thơm ngát trên người còn có vẻ nồng đậm, cho nên trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không có chú ý tới mùi rượu trên người Tiểu Thỏ."

"A?" Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, sau đó trên mặt tươi cười nói: "Uống một chút...Em thấy trong chén rượu đỏ mẹ để ở dưới ánh đèn giống như rất đẹp, liền thừa dịp bà đi buồng vệ sinh, vụng trộm uống vào hai ngụm."

". . ."

Trình Chi Ngôn nhất thời không nói gì.

" Uống ngon không?"

" Ưm.... Uống không ngon... Có phần đắng ... "Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, cau cái mũi nhỏ đáng yêu, hướng tới Trình Chi Ngôn nói.

". . ."

Trình Chi Ngôn nhất thời không biết cô thế là tốt hay không nữa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Tiểu Thỏ tiếp tục cọ tới cọ lui trên cổ Trình Chi Ngôn, đôi bàn tay cũng bắt đầu không an phận cọ tới cọ lui trên lưng anh.

" Đừng lộn xộn..." Trình Chi Ngôn vươn tay đi ra đè lại cánh tay của cô, thanh âm thản nhiên nói.

" Vì sao?" Tiểu Thỏ không rõ chân tướng ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy vô tội nhìn anh.

Trình Chi Ngôn nhất thời lại cảm thấy trong lòng có chút buồn bực.

Ba mẹ anh vì sao không thể làm chuyện đáng tin??

Cái gì sữa tắm mùi hoa mị hoặc cũng không biết hai người bọn họ cầm trở về từ chỗ nào, cầm trở về liền thôi, còn đặt ở trong gian phòng của anh... Trước mắt đúng lúc anh dùng, Tiểu Thỏ còn uống rượu đỏ vào...

Tất cả chuyện này đúng lúc đụng phải cùng nhau như vậy...

Vừa rồi cha anh còn lo lắng mình sẽ nổi thú tính với Tiểu Thỏ...

Tình huống hiện tại này, rõ ràng là Tiểu Thỏ thú tính với mình!

Trình Chi Ngôn đè buồn bực trong lòng, cố gắng để cho thanh âm chính mình bình tĩnh trở lại hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Em... Có cảm thấy các loại phản ứng miệng khô lưỡi hanh hay không?"

"A?" Tiểu Thỏ ngớ ra một chút, sau đó lắc lắc đầu nói: "Không có a."

"Vậy em... Có cảm thấy đầu có phần choáng quáng hay không?"

"Cũng không có a." Cánh tay Tiểu Thỏ bị Trình Chi Ngôn đè, trong mắt khó hiểu nhìn anh nói: "Anh nước chanh, vì sao anh đè tay em?"

"Đề phòng tay em sờ loạn khắp nơi." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nói.

"Sở một chút thì thế nào a... Cũng sẽ không mất miếng thịt...." Tiểu Thỏ nhất thời có chút không quá vui lầu bầu nói.

"Không được chính là không được em đừng đụng chạm anh!" Trình Chi Ngôn hiếm thấy thật sự nghiêm túc hướng tới Tiểu Thỏ cảnh cáo nói.

". . ." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, môi hồng nhuận hé mở, cực kỳ mất hứng, cực kỳ mất hứng, phi thường mất hứng nhìn anh.

Trình Chi Ngôn nghĩ nghĩ, vẫn đè lại cánh tay Tiểu Thỏ như vậy cũng không phải cách, vì thế liền cúi đầu hướng tới cô nói: "Thời gian không còn sớm, em nhanh đi về đi ngủ đi, buổi sáng ngày mai anh mang em đi chơi."

"Không cần."

"Ngoan, nghe lời."

"Em muốn ngủ cùng anh nước chanh."

"Hôm nay không được."

" Vì sao không được?"

"Anh nói không được chính là không được."

". . . Hừ." Tiểu Thỏ thở phì phì hướng tới anh hừ một tiếng, rút tay của mình về, xoay người liền rời khỏi.

Trình Chi Ngôn cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.






Nếu để cho Tiểu Thỏ dưới tình huống sờ loạn khắp nơi như vậy... Anh thật sự hoài nghi chính mình sẽ không khống chế được.

Nhưng mà, ngay tại lúc anh thở một hơi dài nhẹ nhõm, Tiểu Thỏ đang định rời khỏi lại đột nhiên xoay người lại, cả người lập tức hướng tới Trình Chi Ngôn bổ nhào.

"! ! !"

Trình Chi Ngôn bất ngờ không phòng ngự, cả người bị Tiểu Thỏ bổ nhào lui về phía sau vài bước, ngay sau đó gót chân của anh liền đụng vào chân giường, thân thể không thể khống chế hướng tới trên giường ngã xuống.

"Ầm" một tiếng.

Cả cái lưng Trình Chi Ngôn đều đã dán ở trên giường.

Mà Tiểu Thỏ liền trực tiếp ghé vào trên người Trình Chi Ngôn.

Trong phòng nhất thời im ắng, chỉ có đèn bàn trên tủ đầu giường tản ra ánh sáng nhu hòa mà ấm áp.

Một đôi cánh tay Tiểu Thỏ chống đỡ ngực Trình Chi Ngôn, chớp một đôi mắt to nhìn chằm chằm anh.

Trình Chi Ngôn cũng ngừng hô hấp lại rồi, giữa đôi mắt mang theo một chút bối rối nhìn Tiểu Thỏ.

"Ha ha. . ." Tiểu Thỏ hướng tới Trình Chi Ngôn cười, không phân trần trực tiếp ngồi ở trên lưng Trình Chi Ngôn, hai tay dùng lực đè nặng bờ vai của anh, nghịch ngợm nói: "Anh không cho em sờ, em càng muốn sờ!"

". . . Đi xuống." Đôi mắt Trình Chi Ngôn khẽ nhúc nhích, trên gương mặt trắng nõn hiện ra nhàn nhạt đỏ ửng, thanh âm nhàn nhạt hướng tới Tiểu Thỏ nói.

"Không cần!" Tiểu Thỏ hướng tới Trình Chi Ngôn làm mặt quỷ, cười hì hì nói: "Anh để cho em xuống em liền đi xuống sao, em thật mất mặt a! Em rất không dễ dàng mới bổ nhào anh a!"

Tiểu Thỏ vừa nói vừa luồn tay không an phận vào trong áo ngủ Trình Chi Ngôn.

Lòng bàn tay cô mềm mại đụng chạm làn da Trình Chi Ngôn ấm áp, chỉ cảm thấy giống như tơ lụa hảo hạng, nhẵn bóng làm cho người ta yêu thích không buông tay.

Nhưng mà trong tích tắc cô đụng chạm đến mình đấy, Trình Chi Ngôn toàn thân đều đã cứng lại rồi.

Anh còn không có phản ứng kịp đôi bàn tay kia Tiểu Thỏ đã dọc theo bụng của anh hướng tới ngực di chuyển.

Sau đó...

Hai bàn tay nhỏ của cô ngừng trước hai cái điểm hồng trên ngực anh, một tay ấn một cái.

Bắp thịt toàn thân Trình Chi Ngôn nháy mắt đều đã căng thẳng.

"Oa?" Tiểu Thỏ hơi run sợ một chút, chỉ cảm thấy hai hạt đậu đỏ trong lòng bàn tay mình giống như thứ đồ bình thường, "Đây là cái gì?"

Cô lòng tràn đầy nghi hoặc dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc.

Thân thể Trình Chi Ngôn nhịn không được run nhè nhẹ, một đôi tay cách áo ngủ nháy mắt đè cổ tay Tiểu Thỏ lại, trong thanh âm mang theo một tia khàn khàn hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Đừng lộn xộn."

"Uh'm?" Cổ tay Tiểu Thỏ bị anh đè lại, mặc dù không thể sờ loạn khắp nơi nhưng mà ngón tay lại vẫn lại là tự do.

Cô tiếp tục dùng ngón tay mình chọc nhẹ hai hạt đậu đỏ cười tít mắt nói: "Giống như hai hạt đậu đỏ."

". . ." Trình Chi Ngôn hít vào một ngụm khí lạnh, trong đôi mắt tràn đầy đều là tình dục đậm tới mức sắp tan không được.

Giờ phút này, anh ở trong lòng đã thân thiết thăm hỏi ba mẹ mình N lần, lại cắn răng hướng tới Tiểu Thỏ thản nhiên nói: "Mau từ trên thân anh xuống. . ."

"Sẽ không." Tiểu Thỏ cúi đầu, cả người đều đã ghé vào trên người Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn chỉ cảm thấy ngực mình có hai luồng mềm mại gì đó đè ép xuống, ngay sau đó mùi chuyên thuộc về trên người Tiểu Thỏ nháy mắt quanh quẩn từ hơi thở của anh, cảnh tượng như vậy, bầu không khí như vậy, đều đã làm cho nơi nào đó thân thể anh từ từ biến hóa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top