281-285
"Không phải chứ..... Bữa tiệc lớn thì như thế nào....." Kỷ Lâm Khải khuôn mặt muốn phát khóc nhìn Trình Chi Ngôn nói.
"Chờ đến kỳ nghỉ Quốc Khánh, trở về mời các cậu ăn! Coi như hôm nay nợ các cậu, được chưa?" Trình Chi Ngôn không nói gì liếc nhìn cậu ta, thuận miệng hỏi.
"Có thể!" Kỷ Lâm Khải nghe xong câu này, trong nháy mắt như được sống lại.
"Đi nhanh một chút đi, nhà ăn số 2, có món gà cay tớ thích nhất!" Kỷ Lâm Khải mặt vẻ bi thương, đi cũng nhanh về cũng nhanh, có điều trong nháy mắt, cậu ta bắt đầu kiểm lại xem nên ăn cái nhà ăn nào ngon hơn rồi.
"Đúng, đi nhà ăn số 2 ăn đi! Trương Vũ Phi cùng Vương Thước nhanh nhanh gật đầu phụ họa.
Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, sau đó cúi đầu liếc mắt nhìn Tiểu Thỏ một chút nói:"Em không phải thích ăn canh cá hay sao, anh dẫn em đi nhà ăn số 1 ăn!"
"A?" Tiểu Thỏ ngẩn người ra, vừa định mở miệng phản bác nói mình không thích ăn canh cá, liền nghe được Trình Chi Ngôn quay đầu về mấy người cùng phòng nói:" Vậy các cậu đi nhà ăn số 2 đi, tớ cùng Tiểu Thỏ đi nhà ăn số 1."
"Ai nha, canh cá nhà ăn số 1 có gì ngon, cay đến mức muốn chết....." Kỷ Lâm Khải vẻ mặt tiếc hận nhìn Tiểu Thỏ, lắc đầu một cái, cũng không nói thêm gì, cùng Vương Thước cùng Trương Vũ Phi cùng nhau đi.
Trình Chi Ngôn đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, cúi đầu hướng Tiểu Thỏ mỉm cười nói:"Đi thôi, anh dẫn em đi ăn."
"Nhưng mà..... Em không thích ăn canh cá....." Tiểu Thỏ chần chừ một chút, hướng về Trình Chi Ngôn nhỏ giọng nói.
"Anh chỉ tùy tiện nói thôi." Trình Chi Ngôn đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Thỏ, cười nói:" Chỉ là không muốn cùng các cậu ấy đi nhà ăn số 2 thôi."
"Tại sao vậ?" Tiểu Thỏ nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, cô cảm thấy chơi với mấy người cùng phòng đó với anh chả phải đang rất vui hay sao, đặc biệt là anh chàng Kỷ Lâm Khải kia, mập mạp, xem ra rất vui.
"....." đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn nhìn cô, một lúc sau, mới nhẹ nhàng cười nói:"A..... Bởi vì anh muốn đi riêng với em!"
"A?" Tiểu Thỏ nghe xong, nhìn anh ánh mắt khó hiểu, sửng sốt nói một chút:"Ý anh là..... đang hỏi em?"
"Em không muốn đi cùng anh sao?" Trình Chi Ngôn như cười cười, không trả lời mà hỏi lại.
"Muốn!" Tiểu Thỏ không do dự mà lập tức gật đầu.
"Sao lại không được." Trình Chi Ngôn cầm bàn tay mảnh khảnh trắng nõn, mang cô hướng về nhà ăn số 1 vừa đi vừa nói:"Nhà ăn số một có nhiều món ăn khác, em cứ tùy ý lựa chọn, thích ăn gì thì cứ lựa chọn."
"Nha!" Tiểu Thỏ gật gù một cái, lại cảm thấy có chút nghi hoặc, sao từ vấn đề này lại trong chớp mắt chuyển sang vấn đề cô cùng với anh đi ăn riêng một chỗ vậy?
Trong một phòng ăn.
Tiểu Thỏ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bàn, cách đó không xa nhìn Trình Chi Ngôn.
Bên trong có rất nhiều người đi tới đi lui, nhưng cô vẫn như cũ ngay một chút lại nhìn thấy bóng người của anh.
Tiểu Thỏ chống cằm nhìn Trình Chi Ngôn,..... Thật sự anh có vóc dáng thật cao, đứng ở giữa một đám sinh viên nam, vẫn cao hơn bọn họ chí ít nửa cái đầu, ngoài ra anh thật sự cũng rất đẹp trai, xứng đáng là số một trong số sinh viên đứng cạnh anh.
Con ngươi của anh rủ xuống khi bưng đồ ăn, chăm chú suy nghĩ nên lấy thêm món gì, lông mày theo thói quen hơi nhíu lên, anh nhìn thanh tú đẹp trai, lại thêm cao gầy mạnh mẽ, khiến cho vài nữ sinh ở bên cạnh anh xì xào bàn tán.
"Khà khà..... Anh....." Tiểu Thỏ đúng là vẫn không dừng lại, ngẩng đầu lên, hướng Trình Chi Ngôn bật cười.
Trình Chi Ngôn nhìn nụ cười của cô, hơi ngẩn ra, lập tức có chút ảo não dùng đũa chỉ trỏ Tiểu Thỏ, âm thanh rầu rĩ nói:"Mau, ăn cơm!"
"Ừ!" Tiểu Thỏ liên tục gật đầu, đôi đũa nhanh chóng đưa về phía mâm chọn thức ăn.
Thật ra lúc đến nơi này, Tiểu Thỏ đã sớm đói bụng, trước mắt đã có thể bắt đầu ăn cơm, cô liền bắt đầu ăn mà không cần khách khí gì cả.
Trình Chi Ngôn một tay cầm đũa, một tay chống cằm mình, ánh mắt ôn nhu nhìn người trước mặt không có chút hình tượng chút nào.
Thời gian không được gặp lâu như vậy, cô vẫn không có điều gì thày đổi, trong vẻ mặt vẫn hiện lên tính cách trẻ con như cũ.....
Có điều nghĩ lại, Trình Chi Ngôn lại không nhịn được liền bật cười, tuy nói là thời gian lâu không gặp, nhưng thật ra cũng chỉ mới qua 3 tuần mà thôi, cô có thể biến hóa, thay đổi như thế nào đây.....
"Ồ, anh, làm sao lại không ăn?" Tiểu Thỏ chợt dừng ăn uống, mới phát hiện Trình Chi Ngôn cơ bản là còn chưa động đũa.
"Nhìn em ăn!" Trình Chi Ngôn hướng về cô cười nhạt mang theo một tia bỡn cợt hỏi:"Xem em ăn, như là bị bỏ đói mấy ngày vậy!!!"
"....." Tiểu Thỏ hơi ngượng ngùng hướng Trình Chi Ngôn nói:"Em cũng không biết tại sao, luôn cảm thấy gần đây rất nhanh thấy đói bụng, sức ăn so với trước kia tăng lên rất nhiều!"
"Ừ, nhìn ra rồi!" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười, gật gật đầu, đưa tay véo đôi gò má cô nói:"Ba tuần không gặp, mặt thật giống tròn lên một chút!"
"Thật sự sao?" Tiểu Thỏ chần chừ một chút, đưa tay sờ khuôn mặt chính mình, sẽ không mập lên chứ?
"Nói giỡn thôi, mau ăn đi, ăn xong sẽ dẫn em đi một vòng quanh trường học."
Trình Chi Ngôn xoa xoa đầu cô, vừa giục nói.
Sau khi ăn trưa, Tiểu Thỏ đi theo sau Trình Chi Ngôn bắt đầu tham quan đại học Nam Kinh.
Trình Chi Ngôn vừa đi trước vừa giới thiệu những kiến trúc lịch sử trong trường.
Sau 12 giờ, bầu trời tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng, thỉnh thoảng có chút cơn gió thổi qua, đi kèm là tiếng lá xào xạc của cây ngô đồng, làm cho mọi người ai ai cũng buồn ngủ.
Tiểu Thỏ đi theo sau Trình Chi Ngôn, hai người đã xuyên qua một cái ngôi nhà xây theo kiểu Dân Quốc, đứng dưới một gốc cây ngô đồng cao to, dưới bóng cây có một chỗ bóng mát, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
"Đây là toàn bộ trường học, anh thích nhất là nơi này." Trình Chi Ngôn dựa lưng vào thân cây ngô đồng, quay đầu hướng về phía Tiểu Thỏ mỉm cười nói:"Không phải là địa điểm nổi tiếng, nhưng lại làm cho người cảm thấy rất thư thái, tấm lòng thoải mái.
"Ừ....." Tiểu Thỏ có chút mất tập trung việc nghe, thật ra một đường đi tham quan trường học, cô đều đang suy tư, muốn làm sao mới có thể lát nữa ở chung với anh, sau đó đem chuyển đề tài liên quan đi tới việc hôn môi.
"Tiểu Thỏ, Tiểu Thỏ......!" Trình Chi Ngôn đưa tay quơ quơ trước mặt Tiểu Thỏ, thấp giọng nói:"Em có nghe anh nói không vậy?"
"Hả?" Tiểu Thỏ giật mình, ngẩng đầu lên, hướng Trình Chi Ngôn cười cười đầy vẻ gượng gạo, sau đó gật đầu nói:"Đúng vậy, đúng như vậy, anh nói đều đúng!"
Trình Chi Ngôn không nói gì mà nhìn lại cô, cúi đầu xuống hôn một cái lên bờ môi cô một cái, giả bộ đang tức giận hỏi:"Đang suy nghĩ gì đấy???"
"Đang suy nghĩ..... Anh sẽ hôn môi....." Tiểu Thỏ vồn chỉ là suy nghĩ trong lòng, nhưng không để ý, dĩ nhiên nói câu này ra.
Trình Chi Ngôn sửng sốt khi nghe cô nói câu này, sau đó như muốn khẳng định lại liền hỏi lần nữa:"Em nói cái gì?"
"Em....." TIểu Thỏ nhanh chóng đưa hai tay che miệng mình lại.
Gay go!
Cô làm sao lại nói những suy nghĩ trong lòng ra?
Coi như anh thật sự không nhận hôn, cũng chắc chắn sẽ không trước mặt mình thừa nhận.
Cô làm sao lại đem câu này nói ra rồi?
Tiểu Thỏ trong lòng hối hận không ngớt, hận không thể lúc trong người có một Nguyệt Quang Bảo Hạp, làm cho đảo ngược thời gian.
"Tiểu Thỏ...... Em vừa nãy..... Nói cái gì?" Trình Chi Ngôn hơi cúi người, một tay chống vào thân cây ngô đồng, để sát vào trước mặt Tiểu Thỏ, nhỏ giọng hỏi lại một lần nữa.
Mắt Tiểu Thỏ hấp háy, nguy thật, anh thật sự nghe rõ ràng câu nói lúc nãy rồi.
Cứ ngồi chờ chết, không bằng ra tay trước.
Tiểu Thỏ ảo não, buồn bực, không biết tại sao, tự nhiên lại nói câu này ra.
Cô cắn răng một cái, quyết tâm, duỗi ra cánh tay mảnh khảnh, ôm lấy chiếc cổ thon dài của Trình Chi Ngôn, chưa kịp để anh phản ứng lại, liền nhón mũi chân, đem bờ môi hồng hào của mình đưa tới.
Trình Chi Ngôn chỉ thấy bờ môi của mình truyền đến một cảm giác mềm mại, ngay sau đó cảm thấy mùi sữa thơm ngọt ngào trên người Tiểu Thỏ bao vây lấy mình.
Anh không còn rõ trước mắt đang diễn ra chuyện gì, liền cảm giác được một thứ mềm mại, trơn trượt gì đó chui vào trong miệng mình.
Trái tim nhòe bé trong lồng ngực cẳng thẳng đến mức nhảy lên, hận không thể trực tiếp từ cuống hòn bay ra ngoài, nhưng đôi tay của cô vẫn đang ôm thật chặt lấy Trình Chi Ngôn, bộ dáng như muốn cùng anh đồng quy vô tận, liều mạng nhớ lại những thứ trong thời gian này học được trong những tiểu thuyết ngôn tình.
Nhưng mà, giờ phút nàu, đầu óc cô từ lúc hôn Trình Chi ngôn, đã trở lên trống rỗng, bất luận cô cố gắng như thế nào nghĩ lại, đều không nhớ ra được bất kỳ được vài câu liên quan đến chuyện hôn môi.
Mà đầu lưỡi mềm mại của cô, cũng đã chạm tới lưỡi Trình Chi Ngôn.
Tiểu Thỏ đột nhiên mở mắt ra, nhìn trạng thái vẫn đang còn đơ ra của Trình Chi Ngôn, cũng không còn nghĩ tới những nội dung trong các quyển "Hôn môi giáo trình", "vạch trần kiểu hôn Pháp", trực tiếp dựa vào bản năng, nhẹ nhàng đưa lưỡi quấn lưỡi Trình Chi Ngôn một hồi.
A..... Đầu lưỡi anh thật ngọt, thật mềm.....
Sau đó, cô nhìn anh sững sờ, thân thể thoáng lay động.....
Đến lúc này, Tiểu Thỏ bất chấp tất cả, như Hạ Thiện ăn kem, bắt lấy đầu lưỡi trơn tuột của Trình Chi Ngôn, liếm loạn loạn một hồi.
Tuy chỉ giằng co có ba, bốn giây, nhưng mà đối với Tiểu Thỏ mà nói, cứ như đã trôi qua cả một thế kỷ vậy, cô cố gắng kiềm chế cảm giác kỳ quái không ngừng cuồn cuộn trong lòng mình, đem đầu lưỡi của mình trong miệng Trình Chi Ngôn ra.
Liền sau đó, cô nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của Trình Chi Ngôn, không biết từ lúc nào đã đỏ lên như quả táo chín.
"Ho khan một cái..... Cái kia......" Tiểu Thỏ nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ hiếm có của Trình Chi Ngôn, lúng túng ho nhẹ hai tiếng, làm bộ mặt như không có chuyện gì vừa xảy ra nói:" Thì ra khi hôn anh, có vị nước chanh....."
"......" Cả người Trình Chi Ngôn như đều đã hóa đá toàn bộ.
"Anh? Anh?" Tiểu Thỏ đưa tay giơ giơ trước mặt anh, tuy rằng lúc này thật là có chút gì đó không giống lắm, nhưng nếu cô không nói chuyện gì, chẳng phải là càng thêm lúng túng hơn hay sao?
"Anh..... Anh đột nhiên nhớ là đang để đồ trong ký túc xá, đã quên lấy ra, anh đi về trước để lấy....." Trình CHi Ngôn sửng sôt một hồi, phục hồi lại tinh thần, bỏ lại một câu như vậy, liền trực tiếp bỏ chạy thật nhanh.
"......"
Tiểu Thỏ đứng tại chỗ chớp chớp mắt, nhìn bóng lưng đang chạy trối chết của Trình Chi Ngôn, không nhịn được đưa tay véo lên khuôn mặt mình.
Không phải đây là anh đang xấu hả sao?
Nha! Trời ạ! Vừa nãy cô đúng là đã cưỡng hôn Trình Chi Ngôn!
Gò má cô lúc nãy cũng nóng dần lên, phía trước Trình Chi Ngôn quay lại, đi trở về trước mặt cô,
Tiểu Thỏ vốn cúi đầu, giờ khắc này chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, cô theo bản năng mà ngẩng lên, đúng là khuôn mặt tuấn tú của Trình Chi Ngôn ở ngay trước mặt, gần trong gang tấc.
"Anh..... Anh?" Tiểu Thỏ hơi run run, đôi mắt nhìn thẳng vào cặp mắt sâu thẳm của anh, âm thanh tràn đầy vẻ nghi ngờ nói:" Không phải đi lấy đồ sao, sao lại quay trở lại?"
Trình Chi Ngôn không nói lời nào, đôi mắt nhìn chằm chằm vào gò má Tiểu Thỏ xem.
Nhìn thấy khuôn mặt đã đỏ lên của Tiểu Thỏ, anh mới cúi đầu đến, đưa bờ môi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng hào, mềm mại, nhu nhu, cực kỳ chầm chậm.
"Ồ?" hai mắt Tiểu Thỏ trợn ngược lên, không hiểu nhìn anh.
Con ngươi Trình Chi Ngôn vẻ mặt sâu đậm hơn, một bàn tay trắng nõn như nhọc đã nhẹ nhàng đặt lên đôi mắt Tiểu Thỏ, trong nháy mắt che tất cả ánh sáng trước mắt cô.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trong nháy mắt, cả thế giới đen kịt lại, ngay lúc này, một thứ gì đó mềm mại mà mịm màng, tách bờ môi cô ra, cạy ra hàng răng, không chút chần chừ tiến vào miệng cô.
"A..... Anh......" Tiểu Thỏ nghi vẫn còn chưa kịp nói ra, đã bị chặn ngay trong miệng.
Đầu lưỡi của anh quấn lấy đầu lưỡi của cô, nhẹ nhàng liếm một hồi, sau đó cũng cực kỳ dịu dàng mút - mút.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trước mắt ánh sáng lóe lên, phảng phất có một dòng điện, trong nháy mắt đã chạy dọc toàn thân.
Chân cô trở lên mềm nhũn, thân thể không tự chủ được như ngã xuống đất.
Cái cảm giác này...... Cảm giác như có một tia quen biết, rồi lại như cảm thấy mơ hồ trong trí nhớ, cảm giác càng khó đè xuống ký ức.
Trình Chi Ngôn đưa cánh tay khác, ôm thật chặt vòng eo, đưa cả người cô chống đỡ trên thân cây ngô đồng.
Phía sau cô là thân cây cứng rắn thô ráp xuyên thấu qua lớp quần áo mỏng manh đang chống đỡ thân cô, mà trước người cô, Trình CHi Ngôn đang đưa cả thân ấm áp, rộng rãi ôm cả người cô lên.
Sau 12 giờ, từng cơn gió nhẹ thổi qua, những ánh sáng óng ánh, sáng rực rỡ xuyên thấu qua tán lá cây chiều xuống mặt đất, nam sinh mặc áo sơ mi trắng cùng cô gái mặc chiếc váy liền áo màu trắng đang ở dưới cây ngô đồng cành lá sum xuê ôm hôn nhau, một bức tranh thật sự quá tuyệt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top