251-255
"Biết rõ." Trình Chi Ngôn lên tiếng, sau đó hướng tới Tiểu Thỏ nói: " Anh đi nhận lớp trước, buổi tối lại gọi cho em nhé."
"Được." Tiểu Thỏ gật đầu.
Trình Chi Ngôn cúp điện thoại, từ trên ban công đi trở về trong ký túc xá, bạn cùng phòng ra ngoài mua đồ uống đúng lúc trở về, thuận tay liền cầm nước chanh Fanta trong tay ném cho anh nói: "Trình Chi Ngôn, nước chanh của cậu."
"Cảm ơn." Trình Chi Ngôn tiếp nhận nước chanh, hướng tới bạn cùng phòng gật gật đầu.
Bạn cùng phòng chia đồ uống còn lại trong túi cho những người khác, sau đó cười hì hì nhìn Trình Chi Ngôn hỏi:" Cậu thích uống nước chanh? Có phải bởi vì tên của cậu đọc ra giống nước chanh hay không?"
" Không phải." Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn lon nước chanh Fanta trong tay, ngón tay thon dài kéo trên nắp lon một cái, lẩm bẩm: "Bởi vì có một người cảm thấy tớ hẳn là thích uống nước chanh..."
"A? ?"
Bạn cùng phòng của anh hiển nhiên là không có nghe rõ ràng câu nói kia.
"Không có gì, vừa rồi người ký túc xá cách vách gọi chúng ta đi nhận lớp." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn bọn họ nói: "Nếu không đi, phỏng chừng liền bị muộn rồi."
"Ôi, nằm máng ( đại khái là chửi gì đó)! Tớ vậy mà quên vụ này rồi!" Kỷ Lâm Khải ngủ ở giường số một xưng mình là truyền nhân ( con cháu, đệ tử...) thứ mười tám của Kỷ Hiểu Lam, người này chụp đùi mình, vội vàng cầm đồ uống trong tay đặt trên bàn, cầm lấy vở và bút, liền muốn vội vã ra ngoài.
"Cậu còn đi dép lê..." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc dép lê đỏ thẫm trên chân cậu ta một cái, thuận miệng nhắc nhở.
" Đã quên, đã quên..." Kỷ Lâm Khải nghe được lời Trình Chi Ngôn vội vàng vội vàng cuống quýt đổi giày.
Vương Thước giường số hai đeo mắt kính, cười hì hì nhìn Kỷ Lâm Khải vội vội vàng vàng đổi giày, trêu ghẹo nói: "Kỷ Hiểu Lam chưa từng có đi dép lê vào triều, cậu xác định cậu là truyền nhân đời thứ mười tám của ông ấy sao?"
Kỷ Lâm Khải liếc cậu ta một cái, không để ý cậu ta.
Trương Vũ Phi giường số ba cũng là vị vừa mới ra ngoài mua đồ uống, bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: "Đừng bởi vì chính mình họ gì đã nói chính mình là đời sau của ai a, theo cậu nói như vậy, Vương Thước còn là truyền nhân Vương Chiêu Quân a, tớ còn là hậu nhân Trương Phi, còn có Trình Chi Ngôn, cậu ấy là đời sau Trình Giảo Kim!"
"Tớ phi, hai người là đời sau Trương Phi, Trình Giảo Kim tớ không ý kiến, dựa vào cái gì tớ chính là đời sau Vương Chiêu Quân??
Vương Chiêu Quân là nữ được không, đời sau của bà tốt xấu hẳn là đi theo họ chồng bà ấy chứ?" Vương Thước vẻ mặt khinh bỉ nhìn Trương Vũ Phi, nhịn không được châm chọc nói.
" Vậy cậu là đời sau Vương Trùng Dương tốt lắm." Trương Vũ Phi nghĩ nghĩ, thuận miệng nói.
" Vương Trùng Dương là đạo sĩ Toàn Chân giáo, đạo sĩ nào có đời sau? Không thể cưới vợ được không!" Vương Thước vừa nghe lời này càng thêm hết chỗ nói rồi, "Cậu phải nói tớ là đời sau Vương Hi Chi!"
" Hành hành hành! Liền xem như cậu là đời sau Vương Hi Chi." Hai tay Trương Vũ Phi nâng hình cái đầu nói: "Nhìn xem, ký túc xá mình đều là đời sau danh gia!"
"A.... . Thực ra tớ không ngại các cậu tiếp tục tán gẫu rốt cuộc ai là đời sau ai một hồi." Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, thanh âm thản nhiên nói: "Nhưng mà mười phút nữa sẽ bắt đầu nhận lớp.... Mà các cậu còn chưa ra ngoài."
" Nằm máng! Nhanh lên a!" Vương Thước cảm khái một tiếng, dẫn đầu chạy ra ngoài trước.
" Đợi tớ một chút...Tớ chưa đi giày xong..." Kỷ Lâm Khải vừa thắt dây giày vừa ồn ào.Lúc bốn người phòng ngủ Trình Chi Ngôn chạy tới phòng học, chủ nhiệm lớp đúng lúc điểm danh.
May mà cửa sau phòng học còn mở ra, bốn người bọn họ ngồi xuống trên chỗ ngồi bên cạnh ở phía sau.
Đến khi chủ nhiệm lớp điểm danh xong, lật đi lật lại danh sách trong tay, thuận miệng nói một câu: "Hình như lớp này chưa có lớp trưởng đi. "
? ?
Trình Chi Ngôn ngẩn ra, ngẩng đầu lên, trong mắt nghi hoặc hướng tới chủ nhiệm lớp nhìn qua.
" Trình Chi Ngôn a, đứng lên cho mọi người nhìn một chút." Chủ nhiệm lớp khép danh sách trong tay lại, ánh mắt quét một vòng trong phòng học tiếp tục hỏi.
"..."
Trình Chi Ngôn yên lặng từ cuối cùng đứng lên.
" A... Là cái đại soái ca a!" Chủ nhiệm lớp cười tít mắt nhìn Trình Chi Ngôn trêu ghẹo nói: "Nam sinh bộ dáng đẹp trai thành tích lại tốt, ở trong đại học đúng là đặc biệt được hoan nghênh a, đúng lúc bí thư chi bộ Đoàn còn chưa chọn, muốn chọn một vị mỹ nữ bí thư chi bộ Đoàn phối hợp cho em một chút hay không?"
". . ."
Trình Chi Ngôn nháy mắt không nói gì.
Trong phòng học nháy mắt bùng nổ một trận cười vang.
"Thầy giáo, em không phải mỹ nữ! Em cũng không thể làm bí thư chi bộ Đoàn được! Em cũng thầm mến Trình Chi Ngôn a! Yêu đương trước mặt, nam nữ ngang hàng a!" Vương Thước ngồi ở bên cạnh Trình Chi Ngôn, hắng giọng hô lớn một tiếng, nhất thời khiến cho bên trong phòng học cười vang lớn hơn nữa.
Trình Chi Ngôn cúi đầu dùng lực liếc bạn cùng phòng mình.
" Ôi, lúc này mới ngày đầu tiên liền có người thổ lộ a." Chủ nhiệm lớp đứng ở phía trước bục giảng cười hì hì nhìn bọn họ, ông cũng bất quá là cái đệ tử mới vừa tốt nghiệp không bao lâu, tuổi tác không hơn bọn họ là bao nhiêu, trong khoảng thời gian ngắn tâm chơi đùa hướng tới Vương Thước hỏi: "Vậy em có cái ưu thế gì, có thể đánh bại nhiều mỹ nữ đối thủ như vậy?"
"Thầy giáo! Em là Vương Thước, là truyền nhân thứ mười tám của Vương Chiêu Quân! Vương Chiêu Quân chính là Tứ Đại Mỹ Nữ! Nữ sinh lớp chúng ta ai dám nói chính mình đẹp hơn so với Vương Chiêu Quân?" Vương Thước tiếp tục cợt nhả hướng tới chủ nhiệm lớp hô.
" Có sao?" Chủ nhiệm lớp đến đây hưng trí, hướng tới các nữ sinh trong lớp hỏi một câu: "Có em nào tự nhận là đẹp hơn so với Vương Chiêu Quân hay không, đứng lên, dám đứng lên vị trí bí thư chi bộ Đoàn này là của em."
Mặc dù lớp học còn có người đang cười, nhưng mà một đám nữ sinh vẫn lại là xấu hổ cúi đầu.
Dù sao đều là con gái vừa tốt nghiệp trung học, có thể thi được Nam Đại, phần lớn đều là cô gái thích học tập, cho nên da mặt nhóm người vẫn là rất mỏng.
Chủ nhiệm lớp lại một vòng ở trong lớp, nhịn không được cười lắc lắc đầu nói: "Không ai dám nói chính mình đẹp hơn Chiêu Quân, vị trí bí thư chi bộ Đoàn này liền cho vị còn đẹp hơn so với Vương Chiêu Quân kia, bản thân là truyền nhân thứ mười tám của Vương Chiêu Quân là Vương Thước rồi."
"Cảm ơn thầy!" Vương Thước đứng lên, hướng tới chủ nhiệm lớp thả cái hôn gió.
Lập tức lại rước lấy mọi người cười vang.
" Được, được, yên lặng một chút!" Chủ nhiệm lớp nở nụ cười theo bọn họ một hồi, sau đó đưa tay gõ gõ bục giảng, ý bảo mọi người im lặng, "Thầy có mấy hạng mục chú ý nói với mọi người một chút, mọi người im lặng một chút, nghiêm túc nghe."
Lớp ồn ào nháy mắt liền yên tĩnh trở lại.
" Mọi người đều biết, cái thứ nhất học đại học chính là phải huấn luyện quân sự! Huấn luyện quân sự là huấn luyện hình thể, ý chí của các em, cho các em bước đầu tiên bước về phía độc lập tự chủ, cho nên, thật xin lỗi thông báo cho các em, năm nay thời gian huấn luyện quân sẽ sửa kéo dài!"
"A? ?" Trong phòng học nhất thời vang lên từng đợt tiếng kêu rên.
" Trước kia thời gian huấn luyện quân sự trường học chúng ta bình thường là hai tuần lễ, nhưng mà từ hôm nay trở đi lãnh đạo quyết định, huấn luyện quân sự từ hai tuần lễ kéo dài đến một tháng!" Chủ nhiệm lớp vẻ mặt nghiêm túc nhìn tất cả bạn cùng lớp, lớn tiếng nói: "Nói cách khác, mãi cho đến lễ quốc khánh mới thôi, các em cũng phải tham gia huấn luyện quân sự."
"Không cần a! !"
" Cuộc đời sợ nhất huấn luyện quân sự a!"
"Tớ vốn cho là huấn luyện quân sự cao trung đã cực kỳ bi thảm, không nghĩ tới đại học mới đúng địa ngục nhân gian a..."
Phòng học lập tức lại vang lên từng đợt kêu rên.
" Nhưng đây còn không phải thảm nhất!" Chủ nhiệm lớp chờ học sinh trong lớp đã kêu rên không sai biệt lắm lại tung một quả bom.
"A! ? Còn có a! ?"
" Chuyện thảm nhất là..." Thanh âm chủ nhiệm lớp dừng một chút, sau đó tiếp tục hướng tới mọi người nói: "Trong lúc huấn luyện quân sự bất luận người nào cũng không được có lý do gì xin phép để trốn tránh huấn luyện quân sự, hơn nữa! Trong lúc huấn luyện quân sự cấm rời khỏi trường học!"
"Gì! ?"
"Không phải đâu! ! ?"
" Ngay cả nhà cũng không cho về sao? Suốt cả một tháng a!"
Tất cả phòng học vừa rồi vẫn chỉ là kêu rên khắp nơi, giờ phút này quả thực liền giống như bom nguyên tử nổ mạnh.
Có chút học sinh đến từ tỉnh khác, vốn Chủ nhật liền không có thể về nhà, cho nên nghe xong những lời này của chủ nhiệm lớp liền không có cảm thấy gì, nhưng mà những cái học sinh trong tỉnh này vốn là nghĩ Chủ nhật có thể về nhà chơi một chút, nhưng mà trước mắt ngay cả cổng trường cũng không thể ra rồi. . .
" Không phải như vậy chứ!" Kỷ Lâm Khải vẻ mặt khiếp sợ nhìn chủ nhiệm lớp trước bục giảng, cả người đều sắp khóc nói: "Tớ nghĩ Chủ nhật có thể về nhà ăn chân giò heo của mẹ, nếu như ở trường học một tháng trở về, mẹ tớ thấy tớ gầy đi sẽ đau lòng nhiều lắm a..."
Trương Vũ Phi vẻ mặt ghét bỏ nhìn Kỷ Lâm Khải nói: "Cậu đang nói đùa sao? Cậu ăn hết như vậy còn Kỷ Hiểu Lam a, hình thể đều sắp cùng Hòa Thân trong phim truyền hình không sai biệt lắm rồi..."
Vương Thước gật đầu nói: "Cậu nói cậu là truyền nhân mười tám của Hòa Thân tớ còn tin tưởng!"
"Hai ngươi tránh ra!" Kỷ Lâm Khải đầu đầy hắc tuyến, xoay người nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Tâm tình của tớ chỉ có Trình Chi Ngôn mới có thể lý giải, bởi vì cậu ấy cũng là trong tỉnh Giang Tô, cậu nhất định cũng muốn Chủ nhật về nhà, đúng hay không?"
". . ." Trình Chi Ngôn nhăn lông mi thanh tú, không nói gì.
Trong lúc huấn luyện quân sự không thể ra cổng trường, không thể về nhà?
Không biết vì sao trong đầu của anh đột nhiên hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn của Tiểu Thỏ.
Nếu như cô biết tin tức này, trong mắt to trắng đen rõ ràng kia nhất định sẽ tràn đầy đều là thất vọng đi.
"Được, được! Không phải là thời gian một tháng sao?" Chủ nhiệm lớp đứng ở phía trước bục giảng gõ gõ mặt bàn, lớn tiếng nói: "Các em cũng không là đứa bé, lên đại học chính là bước đầu tiên rời khỏi nhà, vừa mới bắt đầu thời điểm khó tránh sẽ nhớ nhà, đến khi quen sẽ cảm thấy trường học vẫn lại là tốt! Được rồi, chúng ta không thảo luận vấn đề này, buổi sáng ngày mai chính là ngày đầu tiên mọi người bắt đầu huấn luyện quân sự, lớp trưởng Trình Chi Ngôn lập tức mang vài người cùng đi theo thầy lĩnh trang phục huấn luyện quân sự một chút, học sinh khác tập hợp phía dưới phòng học, cái bí thư chi bộ Đoàn kia... Gọi là gì... Vương Chiêu Quân? Em phụ trách kỷ luật đồng học một chút!"
"Thầy! Em tên Vương Thước!" Vương Thước nghe chủ nhiệm lớp gọi mình Vương Chiêu Quân, trong lòng đột nhiên hiện ra một cỗ dự cảm không ổn.
Tên Vương Chiêu Quân này sẽ không làm bạn cùng mình bốn năm đại học chứ?
Đều do vừa rồi miệng cậu nói, nói cái gì chính mình là truyền nhân mười tám Vương Chiêu Quân.
" A! Đúng! Vương Thước, em phụ trách kỷ luật bạn cùng lớp, Trình Chi Ngôn, em mang theo năm vị... Sáu bảy vị bạn học nam theo thầy cùng đi lấy trang phục đi, một người lấy tám chín bộ hẳn là có thể lấy được đủ. Đồng học khác nghe Vương Chiêu... Vương Thước đồng học chỉ huy, đi dưới lầu xếp hàng!" Chủ nhiệm lớp lại hướng tới tất cả học sinh dặn dò một chút, ý bảo Trình Chi Ngôn cùng chính mình ra ngoài.
Trình Chi Ngôn nhìn một chút, tiện tay chọn hai người ký túc xá mình, còn có bốn người ký túc xá cách vách đi theo chủ nhiệm lớp.
Đến khi phân phát trang phục xong lại giảng giải thời gian ngày mai tập hợp cùng hạng mục công việc chú ý, nhận lớp rốt cục xem như kết thúc.
Người ký túc xá Trình Chi Ngôn không ai cầm trang phục chính mình, đầu đầy là mồ hôi hướng tới ký túc xá vừa đi vừa nói: ' trời nóng thế này còn muốn huấn luyện quân sự, quả thực chính là phát rồ a!"
"Ai. . . Huấn luyện quân sự còn chưa tính, mấu chốt là không cho phép về nhà a!" Kỷ Lâm Khải sâu xa cảm khái.
" Đừng ồn ào về nhà về nhà." Vương Thước liếc Kỷ Lâm Khải một cái, không nói gì nói: "Lớp học nhiều mỹ nữ như vậy, cậu quan sát tốt, cố gắng tranh thủ tìm người bạn gái, sau này liền có bạn gái đốt chân giò heo giúp cậu! Khà khà!"
" Ai, đừng nói nữa, nào có cái mỹ nữ gì! Vừa rồi nhận lớp, ngồi ở trong phòng học tớ đều đã nghiên cứu." Kỷ Lâm Khải vẻ mặt không thể yêu hướng tới bọn họ nói: "Lớp chúng ta vốn là lớp lý, nam nhiều nữ thiếu, sư nhiều thịt ít, huống chi không tới mười cái nữ sinh bên trong, bộ dạng xinh xắn căn bản là không nhiều! Còn không bằng nữ sinh cao trung lớp học chúng tớ, tớ nói với các cậu, bộ dáng nữ sinh lớp học chúng tớ giống Lưu Diệc Phi!"
" Thôi đi, không quan tâm người khác lớn lên giống Lưu Diệc Phi hay là Vương Chiêu Quân, dù sao người ta cũng chướng mắt cậu! Đúng thế chứ!" Trương Vũ Phi nhịn không được hướng tới Kỷ Lâm Khải châm chọc một câu, sau đó lại hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi một tiếng.
Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn thoáng qua Kỷ Lâm Khải không nói chuyện.
" Ai, tớ nói này Trình Chi Ngôn, vậy cậu cảm thấy nữ sinh lớp chúng ta có bộ dáng xinh đẹp hay không?" Kỷ Lâm Khải vừa nghe lời này nhất thời không phục lập tức hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.
" Không chú ý." Trình Chi Ngôn vừa đi về phía trước vừa nhàn nhạt trả lời.
" Hắc, cái gì không chú ý a, vừa rồi tớ thấy được nữ sinh lớp chúng ta đều đã lén lút đánh giá cậu a." Kỷ Lâm Khải vỗ vào trên vai Trình Chi Ngôn, như tên trộm nói: "Không cần phải nói, vị trí lớp trưởng lớp chúng ta này, nhất định không cậu thì còn ai."
" Không có hứng thú." Trình Chi Ngôn tiếp tục nhàn nhạt đáp lại một câu.
"Tớ tính toán..." Trương Vũ Phi ngheTrình Chi Ngôn nói như vậy lập tức vươn tay đi ra, học bộ dáng bộ dáng giả vờ giả vịt tính tính, cười hì hì nói: "Trình Chi Ngôn phản ứng loại này nhất định là vì không thể về nhà mà phiền não, nhưng không nghĩ muốn giống Kỷ Lâm Khải nói ra... Hơn nữa cậu ấy không có hứng thú với nữ sinh lớp học đây chứng minh cậu ấy nhất định sớm đã có nữ sinh thầm mến, hoặc là đối tượng thích, thậm chí là đã có bạn gái rồi! Trình Chi Ngôn, tớ nói có đúng hay không?"
Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn cậu ta một hồi, chỉ cười không nói.
" Xem đi, bị tớ nói trúng rồi!" Trương Vũ Phi đi đến cửa phòng ngủ bọn họ, đưa tay lấy cái chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa cho bọn họ, sau đó đẩy cửa đi vào nói: "Nhưng mà tớ đối với nữ sinh Trình Chi Ngôn thích vẫn tương đối tò mò, lớp trưởng chúng ta đẹp trai như vậy ưu tú như vậy, có thể nhìn tới nữ sinh ít nhất cũng phải là giống như thiên tiên đi? Trình lớp trưởng, có thể cho chúng ta nhìn xem ảnh chụp hay không?"
Vừa nghe Trương Vũ Phi nói như vậy, hai người khác lập tức xông tới, vẻ mặt bì ổi tươi cười nhìn Trình Chi Ngôn hỏi: "Mau mau! Cho chúng ta nhìn ảnh chụp!"
" Không có." Trình Chi Ngôn vô cùng bình tĩnh nói một tiếng, sau đó cầm trang phục trong tay đặt trên bàn mình, thấp giọng nói: "Trời nóng thế này, các cậu cũng không định đi tắm rửa một cái sao?"
" Ôi, vừa nói như vậy mồ hôi trên người tớ chảy ra cả người, sắp thối a!" Kỷ Lâm Khải cúi đầu ngửi ngửi quần áo mình, vốn bộ dáng anh ta cũng có chút béo, hơi vận động một chút liền ra mồ hôi cả người, hơn nữa vừa rồi chủ nhiệm lớp yêu cầu duy trì trật tự trong lớp, sắp xếp các học sinh xếp hàng lĩnh quần áo huấn luyện quân sự dưới lầu, mồ hôi ra toàn thân, giờ phút này anh ta chỉ cảm thấy cả người chính mình đều sắp ôi thiu rồi.
"Vậy tắm, trong phòng vệ sinh phòng ngủ không phải có vòi hoa sen tắm rửa sao?" Vương Thước cầm lấy chén trà trên bàn uống môt ngụm nước thuận miệng trả lời một câu.
" Chán ghét a! Mới lần đầu tiên gặp mặt liền làm cho người ta lột sạch quần áo cho các cậu xem, người ta xấu hổ a!" Kỷ Lâm Khải một tay làm Lan Hoa Chỉ một tay làm bộ quăng khăn tay trong không trung một chút, thanh âm mảnh mai nói.
"Phốc - -! !"
Vương Thước phun toàn bộ nước vừa mới uống đi vào ra.
Trương Vũ Phi đầu đầy hắc tuyến đứng ở đối diện Vương Thước, chỉ cảm thấy có nước càng không ngừng từ chân mày mình nhỏ giọt, cậu ta kiềm chế nghiến răng nghiến lợi hô một câu: "Vương! Chiêu! Quân!"
" Khụ khụ khụ... Xấu hổ... Thật sự là có chút người quá thối tha không biết xấu hổ rồi...." Vương Thước vội vàng rút một tờ giấy lau mặt từ trên bàn, lúng ta lúng túng lau mặt cho Trương Vũ Phi...
"Tớ đi tắm rửa!"
Kỷ Lâm Khải vừa thấy tình hình bất thường, vội vàng xoay người trốn vào buồng vệ sinh.
Nhưng mà sau ba mươi giây, buồng vệ sinh liền truyền đến một trận tiếng nước ào ào.
Ngay sau đó một tiếng thét chói tai giọng nam vang lên: "A - -! !"
Sau đó một cái bóng dáng trần trụi trắng trẻo mập mạp từ trong phòng vệ sinh vọt ra.
Trình Chi Ngôn, Trương Vũ Phi, Vương Thước trợn mắt há hốc mồm xem Kỷ Lâm Khải một bàn tay che ngực một cánh tay kia che phía dưới trước mắt, khiếp sợ nói không ra lời.
" Nằm máng! Nước bên trong vòi hoa sen là lạnh a!" Trên người Kỷ Lâm Khải còn có nước vừa mới xối, cậu ta nhịn không được mắng một câu thô tục, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt khó tin của ba vị bạn cùng phòng, lúc này mới nhớ tới chính mình vừa rồi đã cởi quần áo, bây giờ thân thể còn trần truồng, vì thế lại hô một tiếng "Nằm máng", xoay người lại thẳng đến buồng vệ sinh.
Trong ánh mắt Vương Thước chỉ còn lại có một cái mông trắng bóng hướng tới buồng vệ sinh chạy như điên.
"A! Vừa rồi lão tử đã đặc biệt thấy cái gì rồi sao!" Vương Thước sửng sốt thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, buồn bực hận không thể đem hai mắt của mình móc ra.
" Đừng nói giống như cậu không đi qua phòng tắm nam." Trình Chi Ngôn vẻ mặt cố giả bộ bình tĩnh hướng tới cậu ta thản nhiên nói.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top