206-210


" Cho nên thời điểm khi em nghĩ đến anh nước chanh, em biết anh đang ở trong phòng học, hoặc là đang ở trên đường đi nhà ăn, em liền cảm giác rất khá, cho dù anh không có ở bên cạnh em, em cũng biết rõ cuộc sống anh cực kỳ tốt, như vậy đủ rồi." Tiểu Thỏ chôn đầu ở trong lòng Trình Chi Ngôn, thanh âm nói nho nhỏ ý nghĩ trong lòng mình.

Trình Chi Ngôn có chút giật mình.

Anh vốn cho là Tiểu Thỏ chưa từng có nghĩ tới xa cách đối với hai người bọn họ sẽ là ý nghĩa gì, anh vốn cho là cô vẫn chỉ là đứa nhỏ không lo nghĩ, chỉ lo chuyện trước mắt, mỗi ngày không chịu để tâm cười nháo.

Nhưng mà anh lại quên, cô làm sao có thể không hiểu xa cách là cái gì...

Cô thực ra càng rõ ràng xa cách ý nghĩa là gì so với anh.

Là vì cô vẫn hiểu được, vẫn minh bạch, cho nên đối với cô mà nói, nguyện vọng hèn mọn nhỏ nhất chính là hi vọng anh sống tốt trên thế giới này.

Bất luận anh đi bao xa, bất luận anh cách cô bao nhiêu km, dù cho thật lâu cũng không có thể cùng anh gặp mặt.

Chỉ cần cô biết anh ở một chỗ đích nào đó trên địa cầu này, có cuộc sống tốt, cô cũng đã cực kỳ thỏa mãn rồi.

Cánh tay Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng vòng lên vòng eo hơi chút mảnh khảnh của Tiểu Thỏ, cô gầy như vậy, yếu ớt như vậy, giống như chỉ cần cánh tay của anh hơi ra sức chút có thể dễ dàng bẻ gẫy cô, nhưng mà ý nghĩ trong lòng cô lại cứng cỏi như vậy, mạnh mẽ như vậy, thậm chí vượt qua anh.

Cho tới nay, anh đều coi cô như đứa bé mà đối đãi, nhưng mà hiện tại anh đột nhiên phát hiện, thực ra đôi khi một cái ý nghĩ của đứa trẻ còn trưởng thành hơn so với người lớn rất nhiều.

Anh trầm mặc, chỉ cảm thấy một chỗ mềm mại nhất nào đó đang đau nhói.

Thật lâu sau anh hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra.

Hai tay anh đỡ bả vai gầy yếu của Tiểu Thỏ, đôi mắt cụp xuống nhìn cô, trong ánh mắt trong suốt ẩn chứa một chút ý cười nhợt nhạt, thanh âm ôn nhu mang theo một tia bỡn cợt nói: "Được rồi, cho dù em cảm thấy nửa năm gặp anh một lần cũng có thể, nhưng mà...."

Thanh âm của anh dừng một chút, đột nhiên giọng nói mang theo một chút vô tội hướng tới cô hỏi: "Nếu anh nhớ em, nên làm cái gì bây giờ?"

"A? ?" Tiểu Thỏ ngẩn ra, đôi mắt ngập nước nhìn anh, sau một lúc lâu chưa có lấy lại tinh thần.

Anh nói. . .

Nếu như anh nhớ chính mình, nên làm cái gì bây giờ?

Cho nên thực ra... Anh nước chanh của cô... Cũng là sẽ nhớ một người sao?

"Không trả lời anh?" Trình Chi Ngôn đưa tay nhẹ nhàng vuốt cái mũi của cô một cái, cười nói: "Nếu như anh nhớ em, từ Bắc Kinh trở về nhanh nhất mà nói cũng phải bay hai giờ, đây còn không có tính cả thời gian đi sân bay, thời gian kiểm tra, thời gian đăng ký, em nói Chủ nhật cũng chỉ có thời gian hai ngày, chẳng lẽ hai ngày này anh cũng chỉ có thể bôn ba qua lại ở sân bay sao?"

"Anh... Ý của anh là...." Tiểu Thỏ thật không dám tin tưởng nhìn anh.

" Thực ra anh muốn thi Nam Kinh." Trình Chi Ngôn buông cánh tay của cô ra, trở lại trước bàn học chính mình, tiện tay cầm lấy một bản giới thiệu vắn tắt đại học Nam Kinh từ trên bàn tới, đưa tới trước mặt Tiểu Thỏ quơ quơ nói: "Như vậy ít nhất, thời điểm nhớ em, còn có thể ngồi xe trực tiếp trở về."

" Nhưng mà... Nhưng mà...." Tiểu Thỏ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn kia giới thiệu vắn tắt kia, sau một lúc lâu mới lắp bắp hỏi: "Mọi người vẫn cho là anh sẽ đi Bắc Kinh a....Anh... Ba mẹ biết không?"

Trình Chi Ngôn lắc đầu nói: "Anh chưa nói với bọn họ."


" Cái này... Thi đại học cũng không phải là việc nhỏ, anh đừng coi làm trò đùa, nghiêm túc suy xét rõ ràng!" Trong mắt Tiểu Thỏ khiếp sợ nhìn anh, chỉ cảm thấy hôm nay mìn chịu đủ loại trùng kích, thật sự là không ít.

"Ha ha. . ." Sau khi Trình Chi Ngôn nghe được những lời này của cô nhịn không được bật cười, anh đưa tay sờ sờ đầu lông xù của cô, cười nói: "Lời này từ trong miệng em nói ra, tại sao liền cảm giác không được tự nhiên như thế a?"

"Em..." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ cười cười không nói.

" Đừng lo lắng, chuyện này anh sẽ thuyết phục bọn họ." Trình Chi Ngôn sờ sờ đầu của cô, thấp giọng nói.

"Uh'm. . ." Tiểu Thỏ gật gật đầu.

Hai người bọn họ đang nói chuyện liền nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa.

Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, kỳ quái nói: "Hôm nay cha anh sớm như vậy liền trở lại rồi sao?"

" Không biết a..." Tiểu Thỏ lắc đầu.

"Đi xuống xem một chút." Trình Chi Ngôn nắm tay Tiểu Thỏ, xoay người hướng tới dưới lầu đi đến.

Hai người đi đến cầu thang liền nhìn thấy một đống hành lý ở cửa.

"Mẹ? ?" Trình Chi Ngôn nhìn Chu Nguyệt đang mang theo bao lớn bao nhỏ đi vào trong nhà, chần chờ một chút hô một tiếng.

"Ai, Ngôn Ngôn?" Chu Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ đứng ở trên bậc thang, sửng sốt một chút, kỳ quái nói: "Hôm nay con không cần tự học buổi tối? ?"

"Tiểu Thỏ. . . Có chút việc, con về trước." Thanh âm Trình Chi Ngôn dừng một chút, sau đó cau mày hỏi: "Mẹ đây là ra ngoài sưu tầm dân ca trở lại?"

"Đúng vậy, lần này thời gian đi có phần lâu, đi mấy cái quốc gia Châu Âu kia đã mệt rã rời, nơi nơi đều là giáo đường đỉnh nhọn, tòa thành cao ngất, đồ ăn lại khó ăn, rất không dễ dàng tìm đến một nhà hàng Trung Quốc, mẹ sắp khóc rồi." Sau khi Chu Nguyệt để một đống đồ vật kia xuống, bắt đầu châm chọc.

Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn bà.

" Không được, mẹ mới vừa xuống máy bay, lại ngồi xe trở về, đã hai ngày không tắm rửa, mẹ đi tắm rửa một cái trước, một lát lại nói với các con." Chu Nguyệt vừa hướng tới buồng vệ sinh trên lầu đi vừa thuận miệng nói.

"A.... . ." Trình Chi Ngôn nghiêng người sang bên cạnh nhường đường cho bà.

Tiểu Thỏ mắt thấy Chu mẹ đi qua, nhịn không được quay đầu lại nhìn Trình Chi Ngôn một cái, hai người nhìn nhau cười cùng nhau lắc lắc đầu.

"Mẹ ơi! Đây là cái gì a!"

Trong phòng vệ sinh đột nhiên truyền đến một tiếng Chu Nguyệt kêu to, ngay sau đó liền vang lên tiếng túi ni lông tất tất tốt tốt.

Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ vội vàng lên lầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu Nguyệt đứng ở chính giữa ba túi băng vệ sinh lớn, trên mặt tràn ngập hai chữ "Khiếp sợ".

"Cái kia. . ." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ nhìn Chu Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Cái kia, hôm nay con tới cái kia rồi.... Trong nhà không có cái này... Anh nước chanh liền mua một chút trở về giúp con..."

" Cái này gọi là một chút?" Chu Nguyệt trợn to mắt nhìn con trai của mình, khóe miệng giật giật, nhịn không được châm chọc nói: "Com đây là mua vài năm về sao?"

" Vài năm?" Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, thanh âm nhàn nhạt hướng tới mẹ mình nói: "Không có a, con mua nửa năm, 42 gói mà thôi."

" 42 gói! Mà thôi?"

Chu Nguyệt tiếp tục vẻ mặt khiếp sợ nhìn anh, thanh âm run rẩy hỏi: " Con nghĩ như thế nào mà mua nhiều như vậy?"

"Ách. . ." Trình Chi Ngôn nhìn vẻ mặt bị shock kia của mẹ mình, nhịn không được ngẫm nghĩ, chẳng lẽ mình mua sai lầm rồi? "Con liền.... Dựa theo một ngày một gói, một tháng bảy ngày, chính là bảy gói, nửa năm chính là sáu bảy bốn hai gói a..."

Chu Nguyệt nhất thời dở khóc dở cười nhìn anh hỏi: "Người nào nói cho con tới dì cả một ngày cần dùng một gói?"

"Con... Đoán..." Trên mặt Trình Chi Ngôn thoáng có chút xấu hổ.

Nhìn phản ứng mẹ anh như vậy, anh đại khái cũng biết là chính mình mua nhiều...

" Thời gian tới dì cả cũng không lâu, bình thường là ba đến năm ngày, sau vài ngày ra rất ít gần như không có." Chu Nguyệt có chút bất đắc dĩ nhìn Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ, thở dài một hơi hướng tới bọn họ giảng giải nói: "Một tháng dùng hai gói liền không sai biệt lắm, đây 42 gói, đủ cho Tiểu Thỏ dùng hai năm rồi...."

"... Ha ha." Trình Chi Ngôn cười gượng một tiếng, không nói.

Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, nhìn xem cái này lại nhìn xem cái kia, rốt cục nhịn không được cười lên ha hả.

---

Tuy nói bầu không khí học tập cấp ba cực kỳ khẩn trương, nhưng mà nhất trung vẫn tương đối coi trọng tố chất phát triển thân thể học sinh, cho nên mặc dù xoá bỏ một loạt giờ học, chỉ riêng lớp thể dục lại vẫn ở lại nơi đó.

Chẳng qua đến cấp ba, thầy giáo thể dục cũng biết bọn họ học tập khẩn trương, cho nên sau khi lên lớp thể dục đều là chạy hai vòng quanh sân thể dục, lại làm tập thể dục theo nhạc của đài một lần, tiếp theo là có thể tự do hoạt động, học sinh nam có thể đi chơi bóng rổ, học sinh nữ có thể nhảy dây, chỉ cần hoạt động thể dục trong phạm vi tầm mắt thầy giáo là được.

Ngày này ở lớp thể dục, giáo viên cũng là có chút rảnh rỗi nhàm chán, liền ồn ào thi đấu cùng với học sinh nam lớp Trình Chi Ngôn.

Các học sinh nam vừa nghe nhất thời tinh thần tỉnh táo, mỗi lớp đều yêu cầu ở một đội cùng thầy giáo.

Học sinh nữ vừa nghe cũng tinh thần tỉnh táo, lại có thể xem các soái ca trong hai lớp cùng nhau chơi bóng rồi.

Một cánh tay Hạ Phong khoát lên trên vai Trình Chi Ngôn, cà lơ phất phơ cười hỏi: "Thế nào a, Trình Chi Ngôn, chúng ta có muốn cùng một đội với thầy giáo thể dục hay không?"

Trình Chi Ngôn cúi đầu, kéo khóa kéo áo khoác quần áo thể thao ra, để bên cạnh nói: "Không cần, một hồi ngược thầy là được."

" Ha ha, được rồi!" Hạ Phong nhất thời hưng trí bừng bừng cũng bắt đầu thoát áo khoác quần áo thể thao.

Chẳng qua quần áo thể thao của Trình Chi Ngôn mới vừa cởi ra liền có học sinh nữ tiến lên, đỏ mặt tiếp nhận áo khoác giúp anh, mà Hạ Phong mang theo áo khoác trong tay mình lẻ loi đứng ở nơi đó.

" Uy, tớ nói này Hạ Vân Hi, cậu làm như vậy có phải có phần không quá công bằng hay không?" Hạ Phong nhìn Hạ Vân Hi đứng ở bên cạnh Trình Chi Ngôn, vẻ mặt bỡn cợt hướng tới cô ta nói: "Tại sao cậu cũng chỉ giúp đỡ cầm áo khoác cho Trình Chi Ngôn a, áo khoác tớ đây làm sao bây giờ? Hai người chúng tớ dầu gì cũng là cái tổ hợp a!"

"Vậy tớ cầm giúp cậu là được." Hạ Vân Hi có chút không tốt lắm nhìn Hạ Phong, đưa tay tiếp nhận áo khoác của anh ta.

" Ha ha, như vậy mới đúng! Làm người không thể bất công a!" Hạ Phong cười hì hì hướng tới Hạ Vân Hi nói, sau đó xoay người ôm lấy bả vai Trình Chi Ngôn, đè thấp thanh âm hỏi: "Cô nàng này đối với cậu còn chưa hết hi vọng sao?"

Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, cúi đầu không nói chuyện.

" Uy, cậu như vậy không được." Hạ Phong vẻ mặt thương tiếc nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Cậu không thích người ta liền trực tiếp từ chối a, cậu im lặng không nói ngươi như vậy tính là cái gì a, đưa hi vọng cho người ta sao?"

"Tớ nói với cô ấy, tớ có bạn gái rồi." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu nhìn Hạ Phong một cái, xắn tay áo mình, vừa đi vừa nói: "Cực kỳ nghiêm túc nói qua, cô ấy không tin..."

"Vậy còn không phải bởi vì bạn gái nhỏ của cậu quá nhỏ rồi...." Hạ Phong liếc Trình Chi Ngôn một cái nói: "Tớ cũng không tin tương lai hai người các cậu thật sự có thể cùng một chỗ."

" Tin hay không tùy cậu." Trình Chi Ngôn tức giận hướng tới anh ta nói.

" Ai, ai, đừng a, đừng như vậy a, cậu đã nói với cô ấy cậu có bạn gái, vậy cậu giữ một khoảng cách cùng người ta a, cậu đưa áo khoác mình người ta để cho cô ấy cầm giúp cậu, đây là chuyện gì xảy ra?" Hạ Phong vẻ mặt bát quái tiếp tục hướng tới Trình Chi Ngôn truy hỏi.

" Vừa rồi thời điểm cởi áo khoác không phát hiện." Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Vân Hi đứng ở bên cạnh sân bóng rổ, trong mắt cô ta đang vui mừng nhìn chính mình.

Trình Chi Ngôn quay đầu lại hướng tới Hạ Phong bất đắc dĩ nói: "Tớ còn tưởng rằng là cậu túm áo khoác của tớ a, ai biết cởi ra mới nhìn thấy là cô ấy."

". . ."

" Áo khoác đều đã ở trên tay cô ấy, tớ cuối cùng không thể trước mặt nhiều bạn học lại lấy tới đây như vậy..." Trình Chi Ngôn có chút đau đầu hướng tới Hạ Phong nói: "Hoàn hảo là cậu cũng đưa áo khoác mình cho cô ấy."

" Ai, được rồi, được rồi, dù sao cô ấy thích cậu người người đều biết." Hạ Phong hướng tới Trình Chi Ngôn vẫy vẫy tay nói: "Chỉ là cậu vẫn không nhắc tới, có một số người đã sớm ở trong lòng lặng im coi các cậu là một đôi rồi."

". . ." Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày.

" Ai, Trình Chi Ngôn! Hạ Phong! Hai người các cậu ngược lại tới đây a!" Thầy giáo đứng ở trung tâm sân bóng rổ hướng tới hai người bọn họ khua tay nói: "Nhanh lên, hai người đến một đội?"

" Đến đây." Hạ Phong ôm lấy cổ Trình Chi Ngôn vội vàng hướng tới chỗ thầy giáo thể dục đi tới.

Các nữ sinh bên ngoài sân bóng rổ vẻ mặt hâm mộ ghen ghét nhìn Hạ Vân Hi, nhỏ giọng thảo luận nói: "Hạ Vân Hi, vừa rồi Trình Chi Ngôn nhà cậu hướng tới phía bên cậu nhìn thoáng qua, ôi, hai người thật sự là ân ái, cậu ấy sắp vào sân vẫn còn không quên nhìn cậu."

" Ai nha, các cậu nói loạn cái gì a." Hạ Vân Hi ôm quần áo hai người Trình Chi Ngôn và Hạ Phong, vẻ mặt khó xử trả lời một câu.

" Ai, nếu Trình Chi Ngôn là hoa có chủ, chúng ta đây cũng chỉ có thể nhìn xem Hạ Phong rồi." Nữ sinh kia hi hi ha ha nháo tiếp tục trêu chọc cô ta.

Hạ Vân Hi không biết nên tiếp tục nói cái gì, chỉ là xấu hổ cười cười, ngược lại ánh mắt tiếp tục hướng trung tâm sân bóng rổ.

Là từ lúc nào bắt đầu thích anh?

Cô tinh tế nhớ lại, giống như thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy anh ở cao nhất, anh mặc cả người quần áo thể thao màu đen, đeo cặp sách ngược ánh mặt trời, đi về phía trước mặt mình, lúc ấy cô chỉ cảm thấy bộ dáng vị nam sinh này thực đẹp trai, vóc dáng thật cao a...

Sau này biết anh cùng lớp với mình, ánh mắt liền nhịn không được vẫn hướng tới trên người anh.

Sau này không biết vì sao bạn cùng lớp luôn luôn nói mình và anh rất xứng đôi, một gốc cây nho nhỏ tên là thích kia mọc lên đáy lòng cô, càng ngày càng cao.

Nhưng mà nói đi nói lại, nam sinh giống Trình Chi Ngôn lại có người nào lại không thích a?

Giữa thời tiết quang đãng như vậy, người con trai mặc áo sơmi trắng, tươi cười sạch sẽ lại ôn nhu, thân hình gầy, đôi mắt trong suốt, anh chỉ nhìn ngươi một cái, sẽ gặp làm cho toàn bộ thế giới đều tràn ngập ánh mặt trời rực rỡ.

Cho nên cô mới có thể trong lúc bất tri bất giác thích anh càng ngày càng nhiều.

Hạ Vân Hi đưa mắt nhìn sang tiếng động lớn trong sân bóng.

"Mau, mau! Chuyền bóng, chuyền bóng!" Hạ Phong vừa chạy vừa hướng tới một vị bạn học nam mang bóng lớn tiếng hô.

" Phòng thủ, phòng thủ cậu ta!" Thầy giáo bên đội kia đang khàn cả giọng gào thét.

Vị bạn học nam mang quả bóng kia, một cái lắc mình một cái, thân thể thấp bé, nhưng mà trong chớp mắt liền truyền quả bóng truyền cho Hạ Phong.

" Trình Chi Ngôn! Tiếp bóng!" Sau khi Hạ Phong cầm quả bóng đến bước chân vẫn hướng về phía trước nháy mắt dừng lại, anh ta chuyền bóng ra phía sau một cái, liền cầm bóng rổ trong tay ném cho Trình Chi Ngôn chạy cách đó không xa sau lưng anh ta.

" Nguy rồi!" Thầy giáo thể dục vỗ đùi, vừa rồi chỉ lo làm cho người đi phòng Hạ Phong, hoàn toàn đã quên bên cạnh anh ta còn có một người xuất quỷ nhập thần Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn tiếp nhận quả bóng, nhanh chóng chuyển động, thời điểm sắp đến dưới rổ, vậy mà đối diện lại lao tới một người thân hình cường tráng.

" Trình Chi Ngôn, cẩn thận!" Hạ Phong mắt thấy người kia cường tráng như ngọn núi nhỏ hướng tới Trình Chi Ngôn vọt tới, vội vàng lớn tiếng nhắc nhở anh.

Đôi mắt Trình Chi Ngôn nheo lại, mắt thấy chính mình liền muốn đụng vào trên người đối phương, vội vàng dừng lại, ngay sau đó xoay người trở tay ném bóng vào rổ.

Bóng vào!

"Chết tiệt! Loại bóng này cũng có thể tiến vào!" Hạ Phong mắt thấy quả bóng rổ kia ở trên khung vòng vo hai vòng, sau đó vững vàng rơi vào bên trong khung, nhịn không được cảm khái một câu.

"Nha - -!"

"Cẩn thận - -! !"

Cùng với tiếng Hạ Phong cảm khái, nhưng xung quanh vang lên từng đợt kinh hô.

Trình Chi Ngôn ném bóng vào rổ, thời điểm xoay người lại vẫn vì quán tính mà đụng vào trên người đối phương, hơn nữa dưới chân anh trong khoảng thời gian ngắn không có đứng vững, cả người thẳng tắp hướng tới phía sau ngã.

"Ầm" một tiếng, ngay cả Hạ Phong cũng cảm thấy lưng đau thay anh.

Thầy giáo thể dục còn có các học sinh ở tại chỗ trận đấu vội vàng vây quanh đi lên.

" Trình Chi Ngôn, em không sao chứ?" Thầy giáo thể dục đẩy mọi người ra, vọt tới trước mặt Trình Chi Ngôn hướng tới anh vươn tay.

Trình Chi Ngôn té ngã trên đất dường như ngớ ra vài giây lúc này mới phản ứng kịp, anh túm tay thầy giáo thể dục xoay người một cái bò lên, vỗ vỗ áo T-shirt chính mình nói: "Không sao, chính là trên tay rách da chút, vừa rồi ngã xuống tới lấy tay chống đỡ một chút."

" Cái này gọi là rách da một chút sao? Đây đều đã đổ máu!" Hạ Phong đứng ở bên cạnh Trình Chi Ngôn ngạc hét lớn.

Một đám nhất thời theo ánh mắt Hạ Phong nhìn qua.

Chỉ thấy trên cánh tay trắng nõn như ngọc của Trình Chi Ngôn bị rách một khối da lớn, máu tươi đang hỗn hợp bùn đất ở miệng vết thương chậm rãi chảy xuống dưới.

"Mau, nhanh chóng đi phòng y tế khử trùng." Thầy giáo thể dục quyết định thật nhanh, đẩy Hạ Phong một cái nói: "Nhanh lên, đi cùng cậu ta."

"A.... . ." Hạ Phong gãi gãi cái ót chính mình, một bàn tay thật cẩn thận kéo cánh tay Trình Chi Ngôn, giống như là đỡ lão phật gia (người già) đi đường, mang theo anh đi phòng y tế.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top