201-205


Anh nước chanh! Nhanh cứu em!

Trên màn hình điện thoại di động nhất thời lộ ra một hàng chữ này, còn có một cái vẻ mặt khóc.

Trình Chi Ngôn nhíu mày, nhanh chóng trả lời một câu:

Em làm sao vậy, ở đâu?

Sau khi tin nhắn của anh gửi đi, thật lâu sau cũng không có trả lời.

Trình Chi Ngôn ngồi ở trong phòng học, nhất thời có chút lo lắng.

Anh quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Phong, chần chờ một chút, cuối cùng cầm lấy điện thoại di động thấp giọng nói: "Tớ đi toilet một chút, nếu như một lát cô giáo tới, nói giúp tớ một chút."

"A? Hiện tại đi?" Hạ Phong sửng sốt, còn chưa phản ứng kịp, Trình Chi Ngôn đã từ cửa sau phòng học đi ra ngoài.

Bên ngoài hành lang im ắng, lúc này tất cả các lớp đang tự học buổi tối.

Trong lòng bàn tay Trình Chi Ngôn nắm điện thoại, tâm hoảng ý loạn đi đến góc sáng sủa phía sau cầu thang, cúi đầu nhanh chóng tìm số điện thoại di động Tiểu Thỏ.

Trong điện thoại chỉ vang hai tiếng bên kia liền tiếp máy.

"Tiểu Thỏ? ?" Một đôi lông mi thanh tú của Trình Chi Ngôn nhíu lại, trong giọng nói mang theo một tia khẩn trương hướng tới cô hỏi: "Em làm sao vậy?"

" Hu hu hu... Anh nước chanh..." Bên kia điện thoại thanh âm Tiểu Thỏ tràn đầy ủy khuất, "Em giống như...Em giống như tới cái kia rồi...."

"Cái gì?" Trình Chi Ngôn hơi run sợ một chút, trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng kịp: "Tới cái gì?"

" Chính là... Chính là nữ sinh tới cái kia..." Tiểu Thỏ ít nhiều còn là có chút xấu hổ, cô do dự mà mở miệng nói: "Làm sao bây giờ?"

"..."

Trình Chi Ngôn nhất thời phục hồi tinh thần lại, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, "Em hỏi anh? Hỏi một vị nam sinh làm sao bây giờ?"

"Em..." Tiểu Thỏ ở bên kia điện thoại sớm đã đỏ mặt xấu hổ, cô khóc không ra nước mắt hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Mặc dù em biết nên làm cái gì bây giờ.... Nhưng mà em không đứng dậy được a..."

" Có ý tứ gì?"

" Trong nhà.... Trong nhà không có cái kia..." Thanh âm Tiểu Thỏ yếu ớt hướng tới Trình Chi Ngôn nói.

" Cái gì cái kia?" Trình Chi Ngôn khó hiểu.

"..."

Bên kia điện thoại nhất thời trầm mặc hai giây.

Trình Chi Ngôn nghe tiếng hít thở Tiểu Thỏ rất nhỏ, nhịn không được thúc giục nói: "Làm sao vậy, không có gì, em nói đi."

" Không có... Băng vệ sinh..." Thanh âm Tiểu Thỏ sắp khóc, rốt cục từ bên kia điện thoại truyền tới.

"..."

Trình Chi Ngôn nhất thời cứng lại rồi.

" Nhà em không có, nhà anh cũng không có..." Thanh âm Tiểu Thỏ buồn bực tiếp tục hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Nhưng mà em... Đều đã dính lên trên váy rồi... Không dám ra ngoài..."

"..."

Trình Chi Ngôn chỉ cảm thấy trong lòng mình nhất thời từng đợt gió lạnh thổi qua, anh có chút dở khóc dở cười hướng tới bên kia điện thoại nói: "Anh biết rõ, em ngốc ở nhà đừng nhúc nhích, anh lập tức trở lại."

" Nhưng mà không phải anh ở lớp tự học buổi tối sao..." Tiểu Thỏ có chút chần chờ, vừa rồi cô chính là theo thói quen gửi tin nhắn cho Trình Chi Ngôn, nhưng mà sau khi gửi mới nhớ tới anh đang ở lớp tự học buổi tối, cách giờ tan học vẫn còn hai giờ....

"Uh'm." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt lên tiếng, chưa từng có nhiều giải thích, chỉ là lại hướng tới bên kia điện thoại nói một câu: "Em đừng lộn xộn a." Liền cúp điện thoại.

Trở lại trong phòng học chính mình, Trình Chi Ngôn lập tức ngồi vào trên vị trí, thu dọn đồ đạc một chút liền mang theo cặp sách hướng tới Hạ Phong nói: "Tớ có việc, đi trước, cậu xin nghỉ với giáo viên giúp tớ."

"A. . . A? ?" Hạ Phong trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng kịp.

Hạ Phong mắt thấy Trình Chi Ngôn sắp đeo cặp sách từ bên cạnh anh ta đi qua, anh ta vội vàng túm chặt góc áo Trình Chi Ngôn hỏi: "Không phải chứ, cậu đừng không minh bạch liền đi như vậy a, tự học đêm nay mới vừa mới bắt đầu không bao lâu, cậu ném một câu nói đã nghĩ chạy?"

". . ." Động tác Trình Chi Ngôn dừng một chút, cúi đầu nhìn thoáng qua Hạ Phong, nghĩ nghĩ thấp giọng nói: "Trong nhà có việc gấp, tớ đi về trước, cậu cứ nói với giáo viên giúp tớ như vậy."

" Cái việc gấp gì a?" Hạ Phong thấy biểu tình Trình Chi Ngôn không giống như là nói đùa, vì thế liền nghiêng nghiêng thân thể nhường ra một lối đi cho anh.

" Chuyện lớn." Trình Chi Ngôn nhìn cũng chưa từng nhìn anh ta một cái, liền vội vã từ cửa sau phòng học đi ra ngoài.

Chuyện lớn?

Hạ Phong chớp chớp mắt, nhìn Trình Chi Ngôn biến mất ở cửa sau phòng học, như thế nào không thể tưởng được cái dạng chuyện gì mới đúng là chuyện lớn.

----

Trong siêu thị.

Trình Chi Ngôn vẻ mặt xấu hổ đứng ở phía trước một kệ hàng đặt loạt đồ dùng nữ tính, có chút đau đầu nhìn hàng hoá phía trên.

Đây... Màu sắc rực rỡ, còn có khác nhau cái gì a...

Trình Chi Ngôn giả bộ bình tĩnh đứng ở nơi đó, bình tĩnh dùng ánh mắt đảo qua hàng loạt nhãn hiệu kia.

Hàng ngày... Đêm dùng... Dùng cả đêm?

Khô mát... Mềm mại...An toàn?

Thấm hút... Dung lượng lớn... Không sợ rơi rớt?

Trời ạ, mỗi một ưu điểm đều không có cùng tổ hợp, càng chưa nói có nhiều vật phẩm làm cho người ta hoa cả mắt như vậy...

Trình Chi Ngôn đột nhiên cảm thấy hiểu biết của anh còn chưa đủ phong phú...

" Ai, cậu chờ tớ một chút, tớ đi lấy mấy gói băng vệ sinh."

Đúng lúc này bên cạnh truyền tới một giọng nữ trong trẻo, ngay sau đó một trận tiếng bước chân liền hướng tới cái phương hướng anh chạy tới.

Trình Chi Ngôn dùng dư quang khóe mắt đảo qua bên cạnh cô gái tuổi còn trẻ kia, sau khi nói xong câu nói kia cô ấy liền thẳng đến kệ hàng một loạt màu sắc rực rỡ, không nói hai lời cầm mấy gói màu lam còn có băng vệ sinh màu tím xoay người rời đi.

Đợi cho cô ấy đi xa, lúc này Trình Chi Ngôn mới thong thả bước đến chỗ vừa rồi cô ấy đứng nhìn thoáng qua.

Bảy độ không gian?

Anh thoáng sửng sốt một chút.

Vật phẩm băng vệ sinh thực ra là bắt chước tên album 《 tám độ không gian 》của Chu Kiệt Luân.

Trong ánh mắt anh mang theo một tia xoắn xuýt, nhìn về phía chỗ vừa rồi người nữ sinh kia lấy đồ đạc, màu lam là hàng ngày, màu tím đêm dùng...

Nếu không thì... Anh cũng lấy mấy gói cái này đi?

Thời điểm Trình Chi Ngôn chuẩn bị đưa tay lại xoắn xuýt dừng lại.

Cái này... Là một ngày dùng một gói sao?

Kia...

Anh nhớ rõ trên sách viết, con gái tới kinh nguyệt bình thường giống như là 5-7 ngày.

Vậy 7 gói hẳn là đủ đi...

Trình Chi Ngôn do dự một chút đưa tay cầm 4 gói hàng ngày từ trên kệ hàng, 3 gói đêm dùng, thời điểm đang chuẩn bị xoay người rời khỏi bước chân của anh lại dừng lại.

Tháng này dùng xong rồi tháng sau còn phải mua... Không bằng một lần mua nhiều chút...

...

Cô gái làm quầy thu ngân siêu thị trợn mắt há hốc mồm mà nhìn người con trai mặt mũi tuấn tú thân hình cao to trước mắt, đôi má ửng đỏ, đẩy xe đẩy tay bên trong có tổng cộng mấy chục gói băng vệ sinh, nhịn không được đưa tay xoa xoa hai mắt của mình.

Trời ạ! Cô là hoa mắt sao!

Nam sinh đẹp trai như vậy! Vì sao thoáng cái mua nhiều băng vệ sinh như vậy?

"Đây... Tất cả những thứ này đều muốn?" Cô thu ngân không quá xác định hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.

"Uh'm. . ." Trình Chi Ngôn cố giả bộ trấn định gật gật đầu.

" Ách... Muốn túi lớn sao? Những thứ này... Có lẽ ba cái túi lớn mới chứa nổi...." Nhân viên thu ngân hướng tới Trình Chi Ngôn cười gượng một chút, nhỏ giọng hỏi.

"Có lấy...." Trình Chi Ngôn chần chờ gật gật đầu.

"Được." Nhân viên thu ngân cũng là cố giả bộ trấn định cười cười với anh, sau đó động tác nhanh nhẹn cầm túi lớn lướt qua, tiếp theo liền bắt đầu bỏ một gói một gói băng vệ sinh vào.

....

Giờ phút này Tiểu Thỏ ở nhà đang lo lắng không biết làm sao.

Cô đã thay đổi toàn thân quần áo sạch sẽ, nhưng là không dám ngồi xuống sợ mình vừa ngồi xuống sẽ càng làm dì cả cọ đến trên quần, nhưng mà sau khi cô tới tới lui lui vài vòng phát hiện quần mình thế nhưng không có may mắn thoát nạn...

Loại phương thức đổ máu này rốt cuộc muốn liên tục tới khi nào a...

Trong lòng Tiểu Thỏ đã lệ rơi.

Cô sẽ không bởi vì máu chảy quá nhiều mà bỏ mình đi?

Ngay tại thời điểm cô đứng ngồi khó khăn cửa lớn rốt cục truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa.

"Anh nước chanh!" Tiểu Thỏ vội vàng chạy vội tới cửa, trước khi cửa bị đẩy ra liền mở cửa.

" Tiểu Thỏ?" Trình Chi Ngôn đứng ở ngoài cửa nhìn Tiểu Thỏ bên trong cánh cửa, trong mắt mang theo một tia nghi hoặc nói: "Tại sao em chạy tới mở cửa?"

" Coi giữ trong phòng khách để làm gì." Trình Chi Ngôn mang theo ba túi lớn băng vệ sinh vào cửa, thuận tay đưa một túi cho Tiểu Thỏ nói, "Cho em, lấy đi thay đi."

" Cái này..." Tiểu Thỏ tiếp nhận đồ trong tay anh, chần chờ một chút sau đó nhìn Trình Chi Ngôn hỏi: "Dùng như thế nào?"

"..."

Trình Chi Ngôn giật mình, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn lập tức liền đỏ lên, "Anh cũng không biết, anh vô dụng quá..."

"A..."

" Chính em xem hướng dẫn một chút đi... Mặt trái không phải có sao?" Trình Chi Ngôn chỉ chỉ mặt trái gói hàng trong tay cô, nắm tay cô liền hướng tới buồng vệ sinh trên lầu.

" Uh'm... Uh'm?" Tiểu Thỏ nhìn anh nắm tay mình thẳng tắp hướng trong phòng vệ sinh đi, vội vàng túm cánh tay của anh mặt đỏ nói: "Kia cái gì.... Vậy cái kia bản thân em đi vào là được, không cần anh cùng em nghiên cứu."

"..." Động tác Trình Chi Ngôn dừng một chút, sau đó có chút cười như không cười nhìn Tiểu Thỏ nói: "Em nghĩ rằng anh muốn đi theo em vào cùng nghiên cứu?"

"A..." Tiểu Thỏ giật mình, ngẩng đầu lên đỏ mặt nhìn anh nói: "Vậy... Vậy anh theo em hướng buồng vệ sinh đi làm gì?"

"Anh tìm một chỗ đặt mấy thứ này a." Trình Chi Ngôn có chút dở khóc dở cười nhìn cô, giơ giơ ba túi lớn trong tay lên nói: "Anh lại không nghi ngờ chỉ số thông minh của em, chẳng lẽ anh còn lo lắng em không biết dùng sao?"

" Ha ha ha... Thật không..." Tiểu Thỏ xấu hổ cười cười khuôn mặt càng đỏ.

Mười phút sau.

Cuối cùng Tiểu Thỏ đỏ mặt từ trong phòng vệ sinh đi ra.

Trình Chi Ngôn ngồi ở trước bàn học trong phòng mình viết bài kiểm tra đúng lúc ngẩng đầu liền nhìn thấy người nào đó mắc cỡ ngại ngùng đi đến, liền thuận miệng hỏi: "Thay xong?"

"Uh'm. . ."

Tiểu Thỏ thanh âm yếu ớt lên tiếng, sau khi đi vào vẫn đứng ở bên cạnh Trình Chi Ngôn, không nói lời nào cũng không động.

" Làm sao vậy?" Trình Chi Ngôn dừng lại bút viết, quay đầu lại nhìn Tiểu Thỏ, hơi hơi nhíu mày hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"

" Không có chuyện gì..." Tiểu Thỏ hướng tới anh kéo kéo môi thấp giọng nói.

" Vậy em đứng ở chỗ này để làm gì?"

"Em...Em không phải sợ em vừa ngồi xuống nó sẽ rơi rớt sao..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ khóc lóc, hướng tới Trình Chi Ngôn nói.

Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô, nhịn không được lắc đầu nói: "Không phải em đã đệm lót cái kia sao, cho dù rơi rớt cũng sẽ không cọ đến trên quần áo, sợ cái gì?"

" Lần đầu tiên tới... Có chút khẩn trương..." Tiểu Thỏ cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sớm đã giống như quả táo chín.

"..."

Trình Chi Ngôn nhìn cô cúi đầu, sau một lúc lâu không nói gì.

Thật lâu sau, anh rốt cục buông bút ký tên trong tay ra, chậm rãi đứng dậy vươn cánh tay ra, một tay kéo Tiểu Thỏ vào trong ngực mình, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái trên cái đầu lông xù của cô, thanh âm ôn nhu nói: "Em sợ hãi gì?"

Đầu Tiểu Thỏ chôn ở trong lòng Trình Chi Ngôn, vẫn không nhúc nhích không nói gì.

"Tại sao không nói, uh'm?" Ngón tay Trình Chi Ngôn thon dài nhè nhẹ vỗ về tóc dài đen tuyền của cô, sau đó cuốn lên một sợi tóc quấn quanh đầu ngón tay chơi.

"Em... Có phải cái kia đến đây coi như là người lớn hay không?"

Sau một lúc lâu Tiểu Thỏ từ trong lòng Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên nhìn Trình Chi Ngôn nhỏ giọng hỏi.

" Uh'm... Theo loại ý nghĩa nào đó mà nói, có thể xem như là..."

Trình Chi Ngôn suy nghĩ một chút, gật đầu nhẹ giọng trả lời: "Nhưng mà theo pháp luật, em còn không phải người trưởng thành."

"Vậy trở thành người lớn có phải lại không thể làm nũng hay không, không thể yếu đuối, không thể muốn khóc liền khóc?" Tiểu Thỏ cắn môi chính mình, hướng tới Trình Chi Ngôn thấp giọng hỏi: "Em không thể lại xem phim hoạt hình, lại ăn kẹo nhiều như vậy, lại đi khu vui chơi với trẻ em trong khu vui chơi?"

"A..." Trình Chi Ngôn nghe những lời cô hỏi này, nhịn không được bật cười, anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt cái mũi Tiểu Thỏ một cái, thanh âm ôn nhu nói: "Ai nói với em những việc này người lớn không thể làm?"

"Em... Bản thân em quan sát..." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, có chút xấu hổ hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Anh nhìn ba mẹ đều là người lớn, bọn họ trước giờ cũng không làm nũng trước giờ cũng không khóc, cũng không xem phim hoạt hình không đi khu vui chơi..."

Trình Chi Ngôn sờ sờ khuôn mặt mềm mại của cô, khóe môi cong lên, cười nói: "Em giác ngộ việc trở thành một người lớn là tốt, nhưng mà cũng không phải mỗi người lớn đều là như vậy, mỗi người đều là cá thể khác nhau, mỗi người đều có cách sống chính mình, mà em, chỉ cần dựa theo phương thức mình thích sinh hoạt thì tốt rồi, chỉ cần em cảm thấy vui vẻ liền tốt rồi, cũng không có tiêu chuẩn cứng nhắc gì muốn em nhất định phải sống thành cái bộ dáng kia."

"A.... . ."

Tiểu Thỏ có chút cái hiểu cái không nhìn anh, sau một lúc lâu hít hít cái mũi của mình, thanh âm trầm thấp nói: "Vậy là tốt rồi."

"Uh'm." Trình Chi Ngôn ôm cô, vỗ nhẹ nhẹ bờ vai của cô, xem như an ủi cô.

Tiểu Thỏ lại nằm úp sấp trong ngực Trình Chi Ngôn một hồi, đột nhiên ngẩng đầu lên, như là nghĩ tới cái gì, hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi:

"Em có thể làm bạn gái anh chưa?"

"..."

Trình Chi Ngôn ôm cô, sau một lúc lâu không nói gì.

" Không thể sao?" Trong giọng nói của Tiểu Thỏ mang theo một chút thất vọng.

Thật lâu sau cô rốt cục nghe được thanh âm Trình Chi Ngôn rầu rĩ vang lên ở bên tai mình nói:

"Em xác định muốn đem ngày em tới cái kia làm ngày kỷ niệm em trở thành bạn gái anh sao?"

"Ách. . ."

Tiểu Thỏ hơi run sợ một chút, sau đó hai tay ôm mặt trứng tròn của mình lắc lắc đầu nói: "Vậy cái kia...Vậy cái kia, coi như vừa rồi em chưa nói gì."

". . ."

Trình Chi Ngôn hơi hơi cúi đầu, trong ánh mắt mang theo một chút vẻ mặt buồn cười nhìn cô.

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cánh môi mỏng trên gương mặt mềm mại, cười nói: "Không nên gấp gáp."

" Uh'm..."

" Vị trí bạn gái anh, vẫn luôn giữ cho em."

" Uh'm..."

Tiểu Thỏ đột nhiên liền cảm thấy trong lòng có một loại cảm động ê ẩm.

Có thể là vì hôm nay là ngày đầu tiên cô chính thức trở thành người lớn, cũng có thể là bởi vì đây là lần đầu tiên Trình Chi Ngôn nghiêm túc nói với mình như vậy, vị trí bạn gái anh vẫn giữ cho cô, Tiểu Thỏ không hiểu sao liền có một loại kích thích muốn khóc.

Sau khi trong phòng trầm mặc thật lâu sau, thanh âm Trình Chi Ngôn trầm thấp ôn nhu vang lên bên tai cô nói: "Tiểu Thỏ."

"Vâng?"

"Em có biết anh... Sang năm phải thi vào trường đại học rồi..."

"Vâng!" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, một đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn Trình Chi Ngôn gật đầu nói: "Mẹ em nói, lấy thành tích của anh vào Thanh Hoa Bắc Đại đều không có vấn đề. Đúng rồi, anh nước chanh, anh muốn đi Bắc Đại hay là đi Thanh Hoa a?"

Trình Chi Ngôn trầm mặc không nói gì.

Một đôi mắt trong suốt nghiêm túc nhìn cô.

Cô thực ra vẫn chỉ là đứa bé, đối với tương lai có lẽ không có suy nghĩ khác được nhiều như vậy, cô chỉ là cảm thấy anh nước chanh của cô là tốt nhất, lợi hại nhất, Bắc Đại và Thanh Hoa là trường đại học đứng đầu cả nước như vậy anh cũng có thể tùy ý chọn lựa.

Cô có lẽ chưa từng nghĩ tới, thời điểm chờ anh học đại học, bọn họ liền phari xa cách, lại cũng không có thể mỗi ngày gặp mặt, mỗi ngày ôm nhau rồi.

Sau một lúc lâu, Trình Chi Ngôn ngoéo khóe môi một cái, hướng tới Tiểu Thỏ cười nói: "Bắc Đại và Thanh Hoa đều ở Bắc Kinh, cách nơi này rất xa, em xác định muốn anh đi chỗ xa đó sao?"

" Nhưng mà Bắc Kinh là thủ đô mà!" Trong ánh mắt Tiểu Thỏ có vô hạn sùng bái với Bắc Kinh.

" Uh'm, nhưng mà sau khi đi Bắc Kinh có lẽ chúng ta cũng chỉ có thể nửa năm mới có thể thấy mặt một lần, em sẽ không nhớ anh sao?" Trình Chi Ngôn ảm đạm cười, đưa tay sờ sờ đầu của cô, thấp giọng nói.

". . ."

Lần này đến phiên Tiểu Thỏ trầm mặc.

" Như thế nào, nghĩ được chưa, nếu như không nỡ để anh đi Bắc Kinh mà nói, anh có thể suy xét cân nhắc đi Nam Kinh." Trong thanh âm Trình Chi Ngôn mang theo một tia hài hước hiếm thấy, trán của anh để trên trán Tiểu Thỏ, nhẹ giọng hỏi.

" Nhưng mà cho dù anh nước chanh đi Bắc Kinh cũng vẫn cùng em trong một đất nước như cũ."

Tiểu Thỏ rốt cục ngẩng đầu lên, đôi mắt trắng đen rõ ràng lóe sáng hướng tới Trình Chi Ngôn nghiêm túc nói: "Em biết anh nước chanh ở một chỗ nào đó sinh hoạt học tập tốt, em biết anh thời điểm nghỉ đông nghỉ hè nhất định sẽ trở lại gặp em, như vậy cũng rất tốt a..."

Thanh âm của cô dừng một chút, đột nhiên mang theo một chút hiu quạnh nói: "Ít nhất em biết... Chúng ta còn sinh hoạt tại cùng một thế giới... Mà ba ba..."

Tiểu Thỏ hít hít cái mũi, đột nhiên không nói.

Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn cô, trong lòng vậy mà hiện lên một chút cảm giác đau đớn.



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top