Chương 531-540

Chương 531: Nhẹ Một Chút, Bị Thương Còn Chưa Có Khỏi Hẳn Đây

Y Phương Phương rất không khách khí cúp máy. Cô ta gọi điện thoại cho Tần Duyệt.

"Alo, tôi là Y Phương Phương, tôi có việc gấp muốn nói với Cố Cảo Đình, phiền anh đưa điện thoại cho anh ta một chút ha." Y Phương Phương khách khí nói.

"A, tư lệnh đang họp, cô phải đợi chút nữa."

"Tôi có việc gấp, rất gấp." Y Phương Phương vội vàng nói.

"Được rồi."

Tần Duyệt xoay người, gõ cửa, đẩy ra, nhìn về phía người đang bắt đầu cuộc họp, cả người Cố Cảo Đình lạnh thấu xương.

"Tư lệnh, Y Phương Phương điện thoại, nói là tìm ngài có việc gấp, gấp vô cùng gấp." Tần Duyệt báo cáo.

"Một tiếng sau kêu cô ta gọi lại, ngoài ra, nói với cô ta, nếu có chuyện gì vội, tốt nhất nói với Sở Thanh Vân, chuyện gấp với cô ta, chỉ có Sở Thanh Vân sẽ khẩn trương." Cố Cảo Đình lãnh khốc nói.

"Vâng." Tần Duyệt đáp, đóng cửa lại.

Anh ta nói với Phương Phương: "Tư lệnh nói một tiếng sau gọi lại, nếu như cô gấp không nhịn được, có thể tìm chồng cô để giải quyết."

"Tìm anh ta có ích lợi gì, một tiếng sau Cố Cảo Đình gọi điện thoại cho tôi, gái trinh cũng thành đàn bà rồi. Anh nói với anh ta, chuyện liên quan đến mạng người, bây giờ anh ta không nghe điện thoại của tôi anh ta nhất định sẽ hối hận." Y Phương Phương đe dọa nói.

"A." Tần Duyệt suy nghĩ một chút, kiên trì, lần nữa gõ cửa, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Cố Cảo Đình, "Tư lệnh, cô ta nói chuyện liên quan đến mạng người."

Cố Cảo Đình tiếp nhận điện thoại, có chút buồn bực, nhíu mày, trầm giọng nói: "Chuyện gì?"

"Alo, Cố Cảo Đình, anh còn nhớ ngày hôm qua có sát thủ xuất hiện ở câu lạc bộ không?" Y Phương Phương hỏi.

Vẻ mặt Cố Cảo Đình tối tăm, lạnh lùng hơn, "Người của tôi đã tra thân phận của hắn, còn có chuyện khác không? "

"Kỳ thật, tên sát thủ kia không phải giết Duật Nghị, mà là đến giết anh, Hoắc Vi Vũ lo lắng anh gặp chuyện, cho nên lợi dụng Duật Nghị, bảo vệ an toàn cho anh." Y Phương Phương nói ra trọng điểm.

Cố Cảo Đình khẽ giật mình, trong mắt hiện lên ánh sáng khác thường, "Cô nói gì?"

"Tôi nói như vậy, tổng thống đang uy hiếp Hoắc Vi Vũ, cho nên, cô ta không thể không rời khỏi anh, cô ấy để tôi nhắc nhở anh, sát thủ còn sẽ động thủ, kêu anh đề phòng Phùng Tri Dao, lại dặn đi dặn lại, để cho tôi không nói với anh là cô ấy nói.

Cô ấy muốn im lặng, không có ngờ tới kết quả, thật sự tôi là một người miệng rộng, anh cũng đừng nói là tôi nói.

Anh mau đi cứu cô ấy đi, tôi lờ mờ nghe được tổng thống nói cái gì Duật Nghị mất tích, là Hoắc Vi Vũ làm, còn nói cái gì mà không từ chối ý nguyện gì đó của cô ấy. Tôi cảm thấy cô ấy yêu anh rồi." Y Phương Phương nghĩ gì đều nói ra.

Ánh mắt sắc bén của Cố Cảo Đình xẹt qua ánh sáng, như là nghĩ đến cái gì, không nhịn được chửi thề, "TMD."

Giật mình hiểu ra. Nếu như người Hoắc Vi Vũ thật sự yêu là Ngụy Ngạn Khang, cô sẽ không gả cho Duật Nghị. Cô làm Thái Tử Phi, chính là vì bảo vệ an toàn cho anh.

Anh thiếu chút nữa bị cô lừa.

Còn tưởng rằng giấc mộng kia là phác họa sự thật trong lòng cô, cô thật sự còn yêu Ngụy Ngạn Khang, chỉ xem anh như nơi tránh gió.

Kiêu ngạo như anh, sao có thể chịu được. Bây giờ nghĩ lại, giấc mộng kia, nói không chừng là cô giả bộ.

Cô không muốn anh không có cái gì, nên lấy cách hy sinh chính mình. Y Phương Phương nghe được Cố Cảo Đình nói tục.

Dừng một chút. Trong ấn tượng của cô, Cố Cảo Đình cao quý giống như ánh mặt trời. Nóng bỏng, không thể thân cận, không ai dám làm bẩn.

Không cách nào tin nổi, người đàn ông tự phụ cấm dục này lại biết nói tục. Cảm giác thật lạ kỳ.

"Đi đi, nhẹ một chút, Hoắc Vi Vũ bị thương còn chưa có khỏi hẳn đó." Y Phương Phương vừa cười vừa nói.

Cố Cảo Đình: "..."

Chương 532: Tư Lệnh, Là Người Cô Yêu

Anh cúp máy xoay người đi vào phòng, vội vàng nói; "Sự tình có biến, Vương Đông, mang theo một trăm người, đi theo tôi tới bệnh viện cướp người."

"A." Vương Đông hưng phấn, "Mưu phản sao? Mưu phản."

"Quá tuyệt vời. Ta đi chuẩn bị máy bay chiến đấu." Lão Triệu đi theo cũng hăng hái sôi nổi.

"Tôi đi báo cho tổ pháo và tổ xe tăng, giết bọn họ không còn mảng giáp, oa ha ha ha, oa ha ha ha." trung tá Thượng cũng giống như gà được tiêm máu.

Cố Cảo Đình bình tĩnh liếc nhìn bọn họ, phân phó nói; "Ngoại trừ Vương Đông ở ngoài, những người khác làm theo kế hoạch ban đầu."

Trong phòng lập tức một mảnh lặng ngắt như tờ.

"Tư lệnh, nếu như bây giờ ngàichém giết người, khẳng định một giây sau Duật Cẩn sẽ công bố chuyện nước B ở trên mạng, chúng ta không tạo phản, chờ đợi khi nào? Kéo Duật Cẩn tên cặn bã kia xuống ngựa." trung tá Thượng đề nghị.

"Anh đi thả tin tức ra, tín vật của Giang Khả đã ở trên tay của tôi." Cố Cảo Đình cơ trí phân phó trung tá Thượng nói.

Trung tá Thượng đã hiểu, "Tư lệnh sáng suốt."

Duật Cẩn vốn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Ông ta không trực tiếp công bố, chỉ vì kiêng kị lực lượng quân đội của tư lệnh.

Nếu như ông ta nghe nói tín vật ở trên tay tư lệnh, khẳng định sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ rồi.

Bọn họ lập tức chia nhau hành động. Cố Cảo Đình từ văn phòng đi ra, ngồi lên máy bay, đi trước tới bệnh viện quân khu.

Anh đến cửa bệnh viện, trong phòng không có một bóng người, trong mắt hiện lên hoảng sợ.

Anh bắt được một y tá, nhíu mày hỏi: "Người ở bên trong đâu?"

"Hình như người bệnh đã xuất viện. Sau khi tiêu độc, chỉ còn vết thương nhỏ mà thôi." Y tá nhìn tư lệnh lúc này thật đáng sợ, lo sợ trả lời.

Trung tá Thượng lo lắng hỏi: "Có phải tổng thống đưa cô ấy đi hay không."

"Lập tức tìm kiếm vị trí của tổng thống, mười phút sau, nói cho tôi biết vị trí cụ thể." Cố Cảo Đình ra lệnh.

"Vâng." Trung tá Thượng gật đầu.

"Đợi một chút." Cố Cảo Đình gọi trung tá Thượng lại, trầm tư.

Duật Cẩn cáo già, khẳng định biết rõ anh sẽ tìm vị trí, nói không chừng lúc này, ông ta để cho quản gia Tắng cầm điện thoại chạy vòng vòng khắp nơi.

Ở Ninh Xuyên, Duật Cẩn không có chỗ để đi, với ông mà nói, cách tốt nhất, chính là để cho cấp dưới chia nhau ra, chạy trên mấy đoạn đường, để phân tán lực chú ý của anh.

Nhưng chỗ nguy hiểm nhất, mới là nơi an toàn nhất.

"Điều tra mỗi ngỏ ngách trong bệnh viện, có lẽ cô ấy vẫn còn trong bệnh viện." Cố Cảo Đình lạnh giọng phân phó nói.

"Được, người của chúng ta, còn có 20 phút nữa sẽ chạy tới." trung tá Thượng báo cáo.

Cố Cảo Đình không đợi được 20 phút, anh tự tìm một phòng, rồi một phòng Điện thoại vang lên, là Tần Duyệt. Anh nghe.

"Tư lệnh, Y Phương Phương gửi cho tôi một địa chỉ, ngài mau mở ra xem, tổng thống và Hoắc tiểu thư đang mở họp báo trực tiếp." Tần Duyệt báo cáo xong, cúp máy, gửi địa chỉ cho Cố Cảo Đình.

Cố Cảo Đình lập tức mở ra.

"Nghe nói, cô và Duật Nghị hoàng tử sắp kết hôn, chuyện này có thật hay không?" Phóng viên hỏi.

Hoắc Vi Vũ không được tự nhiên nhìn lướt qua màn ảnh, vừa liếc nhìn bên cạnh.

Rõ ràng, cô bị người khác uy hiếp.

"Tôi vốn sẽ công bố trong buổi tiệc chúc mừng cho tư lệnh Cố, nhưng tổng thống cảm thấy, đó là tiệc ăn mừng của tư lệnh, cướp danh tiếng của người khác thì không tốt lắm." Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống nói.

"Nghe nói, lần này cô vì hoàng tử bị thương, hoàng tử cũng rất cảm động, lần này bị thương ngày kết hôn của cô có bị hoãn lại hay không?"

Hoắc Vi Vũ nắm chặt nắm đấm, hít sâu một hơi, ý vị thâm trường nói: "Chỉ là bị thương nhẹ, nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt rồi, chỉ cần người tôi yêu bình an vô sự là tốt rồi."

Người tôi yêu? Cố Cảo Đình khóa chặt màn hình, lông mày nhíu lại.

Chương 533: Tư Lệnh Tới, Hùng Sư Thức Tỉnh

Trong đôi mắt tĩnh mịch đen tối của anh có chút tức giận. Lúc nào thì cô đã không thể tự quyết định.

Anh đã từng nói không cần cô bảo vệ. Nếu như anh không có năng lực bảo vệ mình, cũng không đáng để cô yêu.

Nhưng hết lần này tới lần khác, đó chính là Hoắc Vi Vũ.

Cô không dựa vào bất kỳ ai, cô có phán đoán của mình, chủ kiến, nhận thức, không sẽ vì người khác mà thay đổi, một khi cô đã cho rằng như vậy, sẽ cố chấp.

Có lẽ, chính vì phần ngạo khí và quyết đoán này của cô, mới có thể hấp dẫn được anh.

Không cách nào buông bỏ, cũng không có thể tiêu tan.

"Thấy bọn họ tốt như vậy, chúng tôi cũng rất cảm động, tổng thống hôn lễ của bọn họ ngài vô cùng đồng ý, đúng không? Dù sao, Hoắc tiểu thư chỉ là dân thường, không có bối cảnh gì?" Phóng viên hỏi về phía tổng thống.

Màn ảnh cũng nhắm ngay tổng thống.

Tổng thống giơ lên nụ cười hiền lành, chân thành nói với màn hình, "Làm cha mẹ, quan trọng nhất là đứa con của mình được hạnh phúc, bối cảnh gì cũng không quan trọng, người quan trọng là người tốt, có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng, khéo hiểu lòng người, có dáng vẻ của một người vợ, người mẹ là được rồi, không biết, có thể học tập, không làm tốt, có thể cố gắng, tôi cũng hi vọng mọi người có thể tha thứ và thông cảm cho bọn họ nhiều hơn, dù sao, nếu chúng tôi bỏ qua thân phận, cũng là người bình thường."

"A." Hoắc Vi Vũ hừ lạnh một tiếng.

Tiếng hừ kia rơi vào trong tai tổng thống.

Trong mắt tổng thống lóe lên ánh sáng sắc bén, vẻ mặt thay đổi một chút, ngòai cười nhưng trong không cười nói: " Thân thể của Tiểu Vũ không khỏe, không thể phỏng vấn quá nhiều, nên chỉ đến đây thôi."

"Vâng, hi vọng hoàng tử có thể sớm chút phát kẹo cho chúng tôi." Sauk hi phóng viên kết thúc công việc, máy ảnh cũng lập tức đóng.

Tổng thống đứng lên, đi đến trước mặt Hoắc Vi Vũ, một cái tát nặng nề rơi vào trên mặt Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ cảm thấy trong miệng đắng chát, khóe miệng chảy máu rồi.

Cô lau vết máu trên môi, kiên cường không khuất phục nhìn về phía tổng thống.

"Cô cười lành làm gì, có biết bây giờ đang trực tiếp hay không." Tổng thống trách cứ.

"Không nhịn được." Hoắc Vi Vũ lười biếng nói, rũ mắt xuống nhìn Duật Cẩn đang tức giận.

"Tôi cho cô không nhịn được." Duật Cẩn cầm chặt miệng vết thương của Hoắc Vi Vũ, dùng sức.

Vẻ mặt Hoắc Vi Vũ tái nhợt vì đau đớn, nhanh ngậm miệng, hừ cũng không có hừ một chút, gắt gao nhìn tổng thống, châm chọc nói: "Sự hiền lành của ông đâu rồi, còn cao qúy đâu, khi dễ người phụ nữ tay chói gà không chặt, cái này là năng lực của ông ah."

Duật Cẩn trở tay đánh thêm một cái tát lên mặt Hoắc Vi Vũ. Sức đánh quá lớn, Hoắc Vi Vũ ngã trên mặt đất. Trên mặt đều là vết máu.

"Đánh chết cô, dễ dàng giống như bóp chết một con kiến, cô tốt nhất nên an phận cho tôi, nếu không lần sau, sẽ không phải là hai bàn tay đơn giản như vậy." Tổng thống tức giận nói.

Tiếng đập cửa vang lên

Quản gia Tắng vừa trở lại, đi vào nhà, vẻ mặt ông ngưng trọng, nhìn thoáng qua Hoắc Vi Vũ, báo cáo với tổng thống: "Có tin tức mới, bây giờ tín vật đang ở trong tay Cố Cảo Đình."

"Sao có thể?" Ánh mắt Tổng thống sắc bén quét về phía Hoắc Vi Vũ, lớn tiếng quát: "Cô đưa tín vật cho Cố Cảo Đình rồi hả?"

"Sự thật thì tín vật vốn không phải nằm trên tay tôi, sao tôi có thể đưa cho anh ấy." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói, đứng lên, nâng cằm, gặp nguy không sợ.

Tổng thống tức giận nghiến răng ngứa bóp chặt cổ Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ gắt gao nhìn tổng thống, cũng không giãy giụa, ánh mắt đầy ngập tức giận như nhưng oán linh, muốn kéo ông ta vào trong địa ngục.

"Tư lệnh, ngài không thể đi vào, tổng thống đang nghỉ ngơi." Bên ngoài truyền giọng nói vội vàng của vệ sĩ.

Một vệ sĩ khác xông tới, báo cáo với tổng thống: "Tư lệnh dẫn người tới đây."

Tổng thống buông Hoắc Vi Vũ ra.

Chương 534: Người Nào Đánh, Muốn Chết

Hoắc Vi Vũ thở dốc, trừng mắt nhìn tổng thống.

"Nếu không, chúng ta giết Cố Cảo Đình đi, gán cho anh ta tội mưu phản." Tắng quản gia khẩn cấp nói.

"Hiện tại cái này khọng giết được anh ta, chúng ta không giết được, nhưng người khác có thể." Tổng thống nói.

Tắng quản gia gọi điện thoại ra ngoài, yêu cầu trợ giúp. Tổng thống nhíu mày, suy nghĩ.

Cố Cảo Đình đẩy cửa ra, đứng nghiêm tại cửa ra vào.

Sau lưng, Vương Đông chỉ huy binh lính đi vào, khống chế toàn bộ người của tổng thống.

"To gan, anh muốn tạo phản sao?" Tắng quản gia khẩn trương quát, mồ hôi ứa ra.

Ông vừa nói. Trong phòng càng bí hiểm hơn. Mỗi người đứng sau cũng bị bao phủ.

Tất cả mọi người khẩn trương thở cũng không dám thở mạnh.

Trên trán tổng thống cũng lít nha lít nhít mồ hôi lạnh. Ông kéo Hoắc Vi Vũ, âm tàn nhìn Cố Cảo Đình:

"Tôi chuyên cần chính sự yêu dân, không có làm bất kỳ chuyện xấu nào, nếu bây giờ anh giết tôi, quốc dân sẽ không bỏ qua cho anh. Đừng quên, nước G nhìn chằm chằm nước ta, chỉ còn thiếu lý do xâm lược. Nếu như anh giết tôi, soán vị cướp ngôi, bọn họ khẳng định sẽ xuất quân tiến đánh. Đến lúc đó chịu khổ chính là nhân dân. Anh cũng sẽ có tiếng xấu. Tôi cũng sẽ để người phụ nữ này chôn cùng."

Hoắc Vi Vũ cảm giác được sau lưng có súng, lưng cứng ngắc. Cô không sợ chết.

Chỉ là, nếu như Duật Cẩn giết cô, Cố Cảo Đình sẽ giết Duật Cẩn, lúc đó nước G sẽ xuất binh, Mai tướng quân công kích, trên tay Cố Cảo Đình không có tín vật, anh sẽ ngăn cản không nổi.

"Tổng thống ở trong, anh không cảm thấy nên gõ cửa sao? Cố Cảo Đình, anh quá làm càn." Hoắc Vi Vũ nghiêm nghị nói.

Cố Cảo Đình nhìn Hoắc Vi Vũ, càng thêm nghiêm khắc nói:

"Tôi nói chuyện với tổng thống, tới phiên em xen vào sao?"

Hoắc Vi Vũ dừng chút, bị khí thế của anh lấn áp. Cố Cảo Đình đi đến trước mặt Duật Cẩn, nghiêm nghị, lãnh khốc nói:

"Tôi nghe nói tín vật ở trên người tôi, chuyện này là giả, nên tới làm sáng tỏ chút."

Duật Cẩn đề phòng nhìn Cố Cảo Đình, ánh mắt anh đen láy, nhìn không ra anh suy nghĩ gì. Nhưng mà, nhân cơ hội thối lui về sau.

"Tôi không tin mấy loạn đồn nhảm này, nếu như anh có tín vật, khẳng định sẽ nộp lên quốc gia." Tổng thống nói xong, nhìn Tắng quản gia quát:

"Vừa rồi ông nói bậy bạ gì đó, phá hoại quan hệ quân thần sao! Vả miệng một trăm cái."

"Vâng." Tắng quản gia đánh lên mặt mình.

Hoắc Vi Vũ chán ghét nhìn Tắng quản gia. Lão già này, vừa rồi còn muốn giết Cố Cảo Đình.

"Đây là vừa đánh vừa xoa sao! Làm tổng thống đại nhân chấn kinh, hãm hại Tư lệnh bất nghĩa, xém chút vì ông mà nhân dân lầm than, dùng sức mạnh hơn nửa." Hoắc Vi Vũ cao giọng nói.

Tắng quản gia ngẩn ngơ nhìn Hoắc Vi Vũ, cúi đầu: "Đúng đúng."

Ông đánh càng thêm mạnh. Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Cảo Đình, chống lại ánh mắt sâu u của anh, trong lòng hơi lộp bộp.

Cô không thể để tình huống chuyển biến xấu.

"Tư lệnh đại nhân, tôi đã là Thái tử phi, anh có thể lên mạng tìm hiểu, về sau tôi và điện hạ, còn muốn dựa vào anh bảo vệ quốc gia, mời anh trở về đi." Hoắc Vi Vũ mềm nhẹ nói.

Cố Cảo Đình không những không đi, còn hướng tới phía cô, nâng cằm cô lên.

Hoắc Vi Vũ run lên, chỗ bị nắm như có dòng điện chạy qua, đáy lòng sợ run.

Anh thế mà nâng cằm cô lên trước mặt tổng thống. Theo bản năng, cô muốn lui lại.

Cố Cảo Đình không cho, sau khi nhìn rõ mặt của cô, thấy rõ ràng dấu tay trên mặt cô, ánh mắt kịch liệt co lại, âm thanh lạnh lùng nói:

"Ai đánh?"

Chương 535: Phụ Nữ Này, Chỉ Có Tôi Có Thể Khi Dễ

Hoắc Vi Vũ nhìn anh lãnh khốc, ánh mắt sắc bén.

Giống như, bất kể là ai đánh, anh đều ra mặt cho cô.

Hoắc Vi Vũ lo lắng mâu thuẫn lại nổi lên, đến lúc đó cô không thể ngăn cản nữa.

"Là, là lão nô." Tắng quản gia mở miệng.

Cố Cảo Đình sắc bén, trở tay đánh lên mặt Tắng quản gia.

Lực rất mạnh, Tắng quản gia chỉ cảm thấy sao bay vòng vòng, quỳ trên đất.

"Tay nào đánh?" Cố Cảo Đình nghiêm khắc hỏi đằng đằng sát khí.

Tổng thống sợ hãi, giải thích nói:

"Là tôi quản giáo không nghiêm, Tắng quản gia tưởng Hoắc Vi Vũ xúi giục Nghị nhi chơi trò mất tích, lo lắng cho an toàn của Duật Nghị, nên mới lỡ tay."

Cố Cảo Đình không thèm nhìn tổng thống, khóa chặt Tắng quản gia, trong mắt đều là phẫn nộ, cao giọng nói:

"Rốt cuộc là tay nào?"

Tắng quản gia cúi đầu, đưa tay trái ra.

Cố Cảo Đình đoạt súng trong tay Vương Đông, lưu loát bóp cò.

Phanh.

Viên đạn ghim vào tay của Tắng quản gia, máu tươi chảy ra.

Anh chỉ Hoắc Vi Vũ, nhìn chằm chằm Tắng quản gia, nhưng thật ra là nói cho tổng thống nghe.

"Phụ nữ này, chỉ có tôi mới có thể khi dễ, ai động vào cô ta, tôi sẽ trả lại gấp trăm lần, rõ chưa." Cố Cảo Đình đe dọa nói.

"Rõ." Tắng quản gia nắm lòng bàn tay nói.

"Cảo Đình, tôi cũng co lỗi, không kịp ngăn lại, anh xem, trước hết đưa Tắng quản gia đi bệnh viện, chờ tiệc ngày mai, tôi sẽ để cho ông ta chịu tội với anh." Tổng thống hòa giải nói.

Cố Cảo Đình không để ý tổng thống, quay người, nhìn Hoắc Vi Vũ.

Cô rũ mắt xuống, lông mi dày như cánh quạt, che cảm xúc trong mắt.

Nhìn bề ngoài cô rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm sôi trào.

Cảm ơn anh, chuyện xảy ra như vậy, anh vẫn ra mặt cho cô.

Cảm ơn anh, dựa theo tâm ý của cô, không cố chấp.

Cảm ơn anh, kiêu ngạo tự phụ như vậy, giờ này khắc này, lại lựa chọn ẩn nhẫn.

Nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt.

Cô muốn nhìn anh, lại sợ nhìn thấy anh, nếu như có thể, cô sẽ nhào vào trong ngực của anh, cảm nhận nhiệt độ nhịp tim của anh.

Cô cái gì cũng không tốt, chí ít, cô có thể cho anh tất cả chân thành.

Cuối cùng Cố Cảo Đình cũng không nói gì, quay người, từ trong phòng rời đi.

Người của anh cũng dần dần rút đi. Theo anh rời đi, nhiệt độ trong phòng cũng giảm xuống.

Vắng lạnh.

"Mau dẫn Tắng quản gia đi bệnh viện." Tổng thống hô, đỡ Tắng quản gia dậy, đau lòng nói ra:

"Để ông chịu khổ rồi."

"Lão nô cam tâm tình nguyện." Tắng quản gia hèn mọn nói.

Thị vệ mang Tắng quản gia đi. Tổng thống hung ác nhìn Hoắc Vi Vũ:

"Toàn dân đều biết cô là Thái tử phi, hi vọng cô làm đúng bổn phận của mình, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, trong lòng cô hiểu rõ, đừng để chuyện xảy ra không ngăn cản được."

Hoắc Vi Vũ hất cằm lên, lương bạc nhìn tổng thống, từ đầu đến cuối, không có giảm ngạo khí, nhếch miệng xinh đẹp:

"Buổi tiệc ngày mai, tôi ngược lại muốn xem xem, các truyền thông viết gì về cái bạt tai trên mặt của tôi nhỉ."

Trong mắt tổng thống lóe lên một tia kinh hoảng, lập tức ra lệnh:

"Gọi bác sĩ tới, ngày mai không thể để trên mặt thái tử phi có chút dấu vết gì!"

Hoắc Vi Vũ vòng tay trước ngực:

"Bây giờ cuống lên, lúc đánh sao không chịu suy nghĩ? Duật Cẩn, hiện tại tôi là thái tử phi, đại biểu cho mặt mũi của hoàng thất, nhất cử nhất động đều bị toàn dân chú ý, hi vọng, da mặt của ông đủ dày."

"Hoắc Vi Vũ, ý cô là gì?" Duật Cẩn lo lắng.

Chương 536: Quá Dũng Mãnh

" Dưới một người, trên vạn người, thích làm gì thì làm, làm xằng làm bậy, ngẫm lại cảm giác thật thoải mái." Hoắc Vi Vũ lười biếng nói.

"Cô dám, cô không muốn giữ mạng cho những người anh em kia nửa à." Duật Cẩn uy hiếp nói.

Mắt Hoắc Vi Vũ trầm xuống, đạm mạc nhìn Duật Cẩn:

"Ông nhất định sẽ để Duật Nghị cưới tôi, không phải liền coi trọng những anh em kia của tôi sao? Bọn họ chết rồi, tôi đối với ông mà nói, còn có giá trị gì, ông nhất định đừng ép buộc tôi, nếu không, chúng ta cùng xuống địa ngục thôi."

" Không biết tốt xấu." Tổng thống tức giận ra ngoài.

Sau một giờ

Trong phòng bệnh, Tắng quản gia treo nước, nhìn mặt tổng thống đầy mây đen, khó hiểu nói:

"Tổng thống có chuyện gì lo lắng sao? Hiện tại ván đã đóng thuyền, Hoắc Vi Vũ đã là thái tử phi, Cố Cảo Đình cũng từ bỏ binh biến, có lẽ, thật như tổng thống nói, anh ta là kiếp Đa Nhĩ Cổn*"

"Tôi nhìn trúng cô bé này thông minh, can đảm, nhưng mà, cô gái này quá thông minh, có đảm lược, hôm nay cô ta nói toạc ra huyền cơ, làm tôi có chút sợ hãi." Tổng thống suy tư.

"Huyền cơ gì?"

"Cô ta hiện tại là thái tử phi, mỗi tiếng nói cử động đều đại biểu hoàng thất, lại không thể cầm tù cô, nếu như cô ta nổi điên lên, tổn hại chính là mặt của tôi và tôn nghiêm." Tổng thống lo lắng nói.

"Cô ta chung quy không nên để cho mình mất mặt." Tắng quản gia không tán đồng.

" Hi vọng như thế, tìm một người tiếp cận cô ta, một mặt, quy tắc hành vi của cô, mặt khác nhìn chằm chằm cô." Tổng thống phân phó nói.

"Đúng."

Hoắc Vi Vũ nhận điện thoại từ Tắng quản gia. Cô đoán chắc trong điện thoại của cô có thiết bị giám sát.

"Tổng thống phân phó cô khởi động máy." Tắng quản gia lạnh lùng nói.

Hoắc Vi Vũ khởi động máy, rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

"Có điện hạ không?" Tắng quản gia lo lắng hỏi.

Hoắc Vi Vũ kiểm tra, quả nhiên có Duật Nghị:

"Muốn tôi gọi cho anh ta sao?"

"Cô nói, cần phải kêu ngài trở về, tổng thống nói, nếu như cô có thể khiến ngài trở về, trước hôn lễ, cô không cần ở phủ thái tử." Tắng quản gia đàm phán nói.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ dấy lên hi vọng.

Có lẽ, còn có hi vọng, chỉ cần có đủ thời gian, Cố Cảo Đình đạt được nhược điểm của Duật Cẩn, cô có cơ hội thoát thân.

Hoắc Vi Vũ gọi cho Duật Nghị. Một tiếng, Duật Nghị bên kia liền bắt máy.

"Cô làm phỏng vấn kia là có ý gì? Không phải không muốn làm thái tử phi sao?" Duật Nghị khẩn trương hỏi.

"Duật Nghị, cảm ơn anh, chẳng qua, anh trở về đi." Hoắc Vi Vũ trực tiếp đi vào chủ đề chính.

"Cô muốn làm gì?" Duật Nghị quan tâm hỏi.

"Không thay đổi được, anh trốn tránh cũng vô dụng."

"Vậy được, tôi liền trở về." Duật Nghị nói, cúp máy.

Điện thoại của Hoắc Vi Vũ lại vang lên. Là Lâm Thừa Ân. Hoắc Vi Vũ nghe.

"Có ý gì, sao em lại muốn làm thái tử phi, từ khi nào em quen biết Duật Nghị vậy." Lâm Thừa Ân khó hiểu hỏi.

"Khó nói lắm, để nói sau đi." Hoắc Vi Vũ lười giải thích.

"Ngày mai, là lễ ăn mừng của Cố Cảo Đình, em đi không?" Lâm Thừa Ân dời đề tài nói.

"Ừm, Thừa Ân, em có chút mệt mỏi, cúp trước nha." Hoắc Vi Vũ không chờ Lâm Thừa Ân nói chuyện, cúp máy.

Cô nhìn Tắng quản gia: "Phiền ông ra ngoài, tôi muốn ngủ."

Tắng quản gia gật đầu, rời đi. Hoắc Vi Vũ khóa cửa lại, quay người, đi đến phòng tắm.

Mở cửa, nhìn thấy Cố Cảo Đình, giật mình, còn chưa kịp nói, Cố Cảo Đình đã cúi người, hôn lên môi cô.

Phòng này ở lầu mười sáu....

(*) Đa Nhĩ Cổn: Con trai thứ 14 của Thanh Thái Tổ

Chương 537: Khí Đều Bị Em Tức Chết Rồi

Hoắc Vi Vũ thối lui về sau, hạ giọng nói: "vì sao anh ở chỗ này?"

"Vì sao anh không thể ở chỗ này?" Cố Cảo Đình hỏi ngược lại.

"Ngoài cửa đều là người của tổng thống." Hoắc Vi Vũ lo lắng, sợ anh bị phát hiện.

"Vậy em còn tìm anh." Cố Cảo Đình trầm giọng nói, cúi đầu, cắn môi cô.

"Đau." Hoắc Vi Vũ đẩy Cố Cảo Đình ra.

Anh ôm eo cô, không những không có đẩy ra, cô còn đụng vào trong lòng ngực của anh.

"Cố Cảo Đình, em không nói giỡn với anh, anh ở chỗ này sẽ chết, vừa rồi Tắng quản gia liền muốn giết anh." Hoắc Vi Vũ nhăn mày, khẩn cấp nói.

"Bây giờ em quan tâm anh có chết hay không có phải đã chậm hay không? Khí đều bị em tức chết rồi." Cố Cảo Đình âm dương quái khí nói, hơi thở nóng bỏng dừng ở trên mặt cô.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ căng thẳng, bình tĩnh nhìn Cố Cảo Đình.

Cô có thiên ngôn vạn ngữ, nghẹn ngào ở trong cổ họng.

"Lấy thân phận bây giờ của em, anh tốt nhất đừng gặp mặt em." Hoắc Vi Vũ nhắc nhở.

Ánh mắt Cố Cảo Đình đột nhiên rùng mình, lực ôm eo cô tăng lớn, "bây giờ thân phận em là cái gì?"

"Không phải anh đã biết sao? Tổng thống đã thông qua tin tức tuyên bố ra ngoài, bây giờ nhân dân cả nước đều biết, em sắp trở thành vợ của Duật Nghị." Hoắc Vi Vũ bực bội nói, cúi đầu, không dám nhìn Cố Cảo Đình.

Anh nâng lên cằm cô, ánh mắt bị xúc phạm khóa cô, "Ngày hôm qua ở hội sở tư nhân, người sát thủ kia muốn giết là anh, đúng không?"

Hoắc Vi Vũ đôi mắt mập mờ, muốn nói lại thôi.

"Em không tạo phản, cũng không xúc động, ván đã đóng thuyền, em đã thắng, bây giờ nên nói cho anh, trong lòng em rốt cuộc có anh hay không?" Cố Cảo Đình trầm giọng hỏi.

Vành mắt Hoắc Vi Vũ đỏ một ít.

"Muốn anh tức chết, em có thể tiếp tục lừa." Cố Cảo Đình bỏ thêm một câu.

Hoắc Vi Vũ bỏ xuống ngụy trang, khẩu khí cũng nhu mì, "em không muốn anh cái gì đều không có, càng không muốn anh chết."

Cố Cảo Đình ngăn chặn môi cô, tay ngăn chặn cái ót cô, hung hăng hút một ngụm, như là muốn đem linh hồn của cô hút đi.

Buông cô ra, khẩu khí nghiêm khắc vài phần.

"Vậy em có thể chết thay cho anh? Ngày hôm qua tình huống nguy cấp, em là kẻ ngốc sao? sát thủ bình thường sao có thể là đối thủ của anh?" Cố Cảo Đình trách cứ.

"em lo lắng hắn thông đồng với Phùng Tri Dao, anh khó lòng phòng bị, đúng rồi, còn có, sát thủ kia chưa có thực hiện được, khẳng định còn sẽ hành động nữa, trên dao găm của hắn có độc, anh đi chỗ bác sĩ Hoa lấy phân tích máu của em, trước đó phối trí sẳn thuốc giải, để ngừa vạn nhất." Hoắc Vi Vũ khẩn cấp nói.

Cố Cảo Đình nhăn mày, mặt vẫn cứng ngắc, nhưng mà trong mắt hiện lên một tia thương tiếc, hối hận trong mắt anh, "Rốt cuộc là tình huống của em tương đối khẩn cấp, hay là tình huống của anh tương đối khẩn cấp."

"Bên này em có thể tránh một hai tháng, em tin tưởng anh có thể cứu em thoát ly biển khổ." Hoắc Vi Vũ tín nhiệm nói.

"Nếu anh không biết em làm bộ thì sao? Nếu anh từ bỏ em thì sao? ít nhất em phải nói tình hình thực tế với anh, không phải sao?" Cố Cảo Đình bực bội nói.

Trời biết, anh thật sự muốn từ bỏ cô, cả người đều không thoải mái, cho dù chết, cũng không cảm thấy đáng tiếc.

"Nói tình hình thực tế với anh, anh sẽ mang em chạy trốn ra nước ngoài, cả ngày lo lắng đề phòng, sợ hãi Duật Cẩn đuổi giết, không thể chiếu cố thân nhân, cũng không thể hiếu thuận ông nội, không thể liên hệ bạn bè, thất bại thảm hại, không phải thứ chúng ta muốn." vành mắt Hoắc Vi Vũ đỏ vài vòng.

Cố Cảo Đình hung hăng hôn lấy môi cô, đem cô đẩy đến trên cửa, đôi tay đè nặng bả vai cô, ngực kịch liệt phập phồng......

Chương 538: Nếu Người Đàn Ông Muốn Em Bảo Hộ, Thì Không Phải Là Người Đàn Ông

Hoắc Vi Vũ cảm giác được quần áo anh lạnh băng. Dáng anh cao lớn, có thể vây quanh cô.

Anh hôn hết sức dã man, gặm môi cô đến phát đau, mang theo một tia trừng phạt.

Hoắc Vi Vũ biết trong lòng anh khó chịu, không thoải mái, áp lực sắp nổ mạnh.

Cô không biết nói gì để trong lòng anh thoải mái một chút. Chỉ có thể nhắm hai mắt lại, hôn đáp lại anh.

Tay bị thương rũ xuống, tay phải ôm eo anh cường tráng. Cố Cảo Đình nhíu mày nhìn cô, ánh mắt đen tối thâm thúy.

Cô nho nhỏ, lông mi run rẩy, nhu nhược động lòng người. Anh hận không thể đem cô nuốt vào trong bụng mang đi.

Hoắc Vi Vũ bị hôn đến hít thở không thông, anh mới buông lỏng môi cô ra.

Xoay mặt cô, nhìn về phía bên mặt cô còn chưa có mất đi dấu đánh.

"Về sau nhớ rõ bảo hộ chính mình biết không? Ai đánh em, em liền đánh lại, anh chống lưng cho em, mặc kệ người đánh em là ai, đừng để cho chính mình chịu ủy khuất." Giọng Cố Cảo Đình mang theo trách cứ dặn dò nói.

Vành mắt Hoắc Vi Vũ hơi hơi đỏ lên, trong mắt đẫm lệ, tươi cười, "anh không giúp em đánh lại sao? Dựa theo tính cách tính toán chi li của em, cho dù lúc ấy không có đánh lại, em đều ghi tạc trong lòng, quân tử báo thù ba năm không muộn, đúng không?"

Đuôi mắt Cố Cảo Đình thâm trầm, không nói gì, xoay tròn cái nắp chai, đem thuốc mỡ bôi ở trên ngón trỏ, mềm nhẹ xoa vết tích trên mặt cô.

Hoắc Vi Vũ kinh ngạc, "Là bác sĩ phối trí thuốc mỡ sao?"

"uh, dược liệu khan hiếm, liền nghiên cứu chế tạo một hộp, cởi quần áo ra, anh xem cánh tay bị thương, cái này cũng có thể bôi trên tay, hiệu quả tương đối tốt." Cố Cảo Đình dịu giọng nói.

Hoắc Vi Vũ cười hỏi: "Bây giờ dược liệu gì khan hiếm như vậy? nước mắt người đàn ông?"

"Không rõ ràng lắm, anh ta không chịu nói phương thuốc, nhưng mà anh ta nói khan hiếm, khẳng định là khan hiếm, lần trước anh nhìn thấy anh ta dùng nhiều tiền mua dạ minh châu dưới biển sâu, khả năng có loại thành phần này." Cố Cảo Đình bôi mặt cho cô, nhìn cô.

Hoắc Vi Vũ mặt đỏ, cởi bỏ nút thắt quần áo, quay lưng lại, đem quần áo cởi tới chỗ khủy tay, lộ ra làn da trơn bóng nõn nà giống như phía sau lưng.

Vừa rồi bác sĩ băng bó một lần nữa miệng vết thương trên cánh tay, thoạt nhìn sạch sẽ.

Anh cởi bỏ băng vải, nhìn đến miệng vết thương của cô sưng đỏ, nhíu mày, "Tại sao lại như vậy, bây giờ còn chưa có đóng vảy."

Kỳ thật đã đóng vảy, nhưng lúc trước Duật Cẩn niết cánh tay cô ngay miệng vết thương, lại vỡ ra đổ máu.

Cô không muốn anh lo lắng, giải thích: "Có thể là lúc trước trúng độc, bác sĩ đều nói, rửa sạch độc, đây là vết thương nhẹ, tóm lại sẽ tốt, không có việc gì."

"Về sau loại sự tình bảo hộ người đàn ông không cần em lại làm, người đàn ông cần em bảo hộ, cũng không phải là người đàn ông." Cố Cảo Đình đề cao đê-xi-ben ra lệnh.

Hoắc Vi Vũ sợ người bên ngoài nghe thấy, lập tức che lại miệng Cố Cảo Đình, "anh nói nhỏ thôi, em hoài nghi bên ngoài có máy ghi âm."

Cố Cảo Đình mở ra tay cô, không vui nhìn cô, nhấp môi, bôi thuốc cho cánh tay cô.

Hoắc Vi Vũ thấy anh tức giận, nhẹ giọng nói: "em sợ anh xảy ra chuyện."

"Dễ dàng xảy ra chuyện như vậy, anh không cần sống." Cố Cảo Đình lạnh như băng nói.

"Cố Cảo Đình, em kể cho anh câu chuyện cười, có điểm." Hoắc Vi Vũ chuyển đề tài.

"Nói." Anh chỉ bá đạo một chữ.

"Lúc trước có người phụ nữ, mua một con vẹt, con vẹt chỉ biết nói một lời, ' anh muốn cùng tôi lên giường sao? '" Hoắc Vi Vũ nói rất sống động.

Cố Cảo Đình thật sâu liếc nhìn cô một cái, ánh mắt dời xuống, đến vị trí phía dưới cổ cô ......

Chương 539: Anh Là Người Đàn Ông Của Em

Hoắc Vi Vũ không có phát hiện trong mắt Cố Cảo Đình biến hóa khác thường, nói tiếp: "Người phụ nữ này nghĩ, nếu trong nhà có khách tới, nghe thấy con vẹt nói như vậy, khẳng định cho rằng mình là người phụ nữ không tốt, cho nên, cô sẽ dạy rất lâu, chính là, con vẹt này chỉ biết nói một câu như vậy.

Cho đến có một ngày, người phụ nữ này nghe nói trong nhà linh mục có một con vẹt đặc biệt ngoan.

Cô liền đem con vẹt mang đi, hy vọng con vẹt có thể làm mẫu cho con vẹt của cô. Kết quả, anh đoán thử xem?"

"Con vẹt mẫu dạy hư con kia?" Cố Cảo Đình nghiêm trang trả lời.

Hoắc Vi Vũ cười. Cô cảm thấy bộ dáng anh nghiêm túc hồi đáp thực đáng yêu.

Cố Cảo Đình trong nhà trẻ, vẫn là kiểu dáng này, cũng thực là ngoan ngoãn.

"Cười cái gì?" Cố Cảo Đình hơi hơi nhíu mày, "Chẳng lẽ đem con vẹt mẫu làm tốt? Loại này tỷ lệ bằng không đi."

"Con vẹt nhìn con vẹt mẫu cầu nguyện, ngay từ đầu ngượng ngùng quay đi, thật cẩn thận tới gần, hỏi: 'anh muốn cùng tôi lên giường sao? '

Con vẹt mẫu nói: ' a nha má ơi, con cầu nguyện nhiều năm như vậy, rốt cuộc thành hiện thực. ''

Cố Cảo Đình nhàn nhạt cong khóe miệng. Anh biết là loại kết quả này.

Anh cho cô thuốc tốt nhất, nghiêm túc băng bó một lần nữa, nói: "đây là câu chuyện cười ở bên Đông Bắc."

"Vì sao?"

"Cảm giác loại giọng điệu này, bọn họ nói tương đối nhiều." Cố Cảo Đình hồi phục nói.

Nói tới đông bắc, Hoắc Vi Vũ lại nghĩ tới một chuyện cười, "em lại kể cho anh một chuyện. Cái kia, anh biết không, đại học sẽ có người đi trời nam đất bắc, có đôi khi, ngôn ngữ bất đồng, một ngày kia, một người đông bắc và một người Giang Tô cùng đi ăn cơm, đông bắc hỏi: ' hôm nay chỉnh cái gì? '

Bạn học Giang Tô hỏi: ' cái gì kêu chỉnh? '

Bạn học Đông bắc trả lời: ' chính là ăn cái gì. '

Bạn học Giang Tô minh bạch.

Buổi tối, WC ký túc xá đông đúc, bạn học đông bắc nhìn đến, nói: ' này ta chỉnh? '

Bạn học Giang Tô: lôi tới rồi."

Hoắc Vi Vũ nói xong, chính mình cười trước. Cố Cảo Đình băng bó cho cô xong, ánh mắt nặng nề nhìn cô.

Hoắc Vi Vũ xem anh sắc mặt thực ngưng trọng, thu hồi tươi cười, "Không buồn cười sao?"

"Hoắc Vi Vũ." Cố Cảo Đình trầm giọng gọi, "trước khi anh chưa có kéo Duật Cẩn xuống ngựa, mặc kệ anh nói cái gì, làm cái gì, đều không cần nghe, không cần thấy, em chỉ cần nhớ kỹ, anh là người đàn ông của em, hiểu chưa?"

Trong lòng Hoắc Vi Vũ có loại cảm giác quái dị hoảng hốt, lo lắng nói không nên lời, chính là, ở tình huống này, cô cũng không biết muốn nói cái gì?

Cố Cảo Đình đem thuốc mỡ nhét ở trong tay cô, dặn dò: "Không được dễ dàng làm cho mình bị thương."

Anh cầm lấy di động, gọi điện thoại ra ngoài, "Yểm hộ."

Hoắc Vi Vũ biết anh phải đi. Yến tiệc qua đi, sẽ cảm thấy được đặc biệt quạnh quẽ.

Sau khi gặp nhau, rời đi, sẽ cảm thấy đặc biệt thương cảm. Nói tới lần sau, không biết là khi nào.

Trong mắt cô có chút cảm giác chua cay, rũ xuống đôi mắt, trầm giọng nói: "Bảo trọng."

Cố Cảo Đình nặng nề nhìn cô, "Hoắc Vi Vũ, chỉ cần em muốn, mặc cho trăm họ lầm than, anh cũng sẽ cứu em ra, thiên hạ và anh có quan hệ gì đâu, em lại cùng anh có quan hệ, một ngày nào đó, em thay đổi chủ ý, chỉ cần nói cho anh biết liền tốt."

Cố Cảo Đình xoay người, mở cửa sổ ra, từ bên trong nhảy ra ngoài.

Hoắc Vi Vũ giơ lên khóe miệng, nuốt nước mắt chính mình.

nhân sinh cô, bởi vì Cố Cảo Đình mà lóe sáng, mà cô không muốn làm nhân sinh của Cố Cảo Đình bởi vì cô mà ảm đạm.

Duật Cẩn nói đúng một câu: tình yêu tốt, là giúp nhau trưởng thành, mà không phải liên lụy lẫn nhau.

Chương 540: Tìm Cô Nói Chuyện Nhân Sinh

Hoắc Vi Vũ rửa sạch mặt, nằm trên giường, nhìn trần nhà phát ngốc. Cô vì Cố Cảo Đình tranh thủ thời gian, nhưng mà gần như thế, là không đủ.

Cô muốn biết, dì Thanh đứng sau màn này là ai? Nói không chừng, người phụ nữ này chính là đột phá Duật Cẩn.

Ba giờ sau ,Tiếng đập cửa vang lên. Hoắc Vi Vũ mở cửa.

Duật Nghị lắc lắc đồ ăn trên tay, cười hì hì nói: "Đói bụng không?"

Hoắc Vi Vũ gợi lên khóe môi, "ba anh không có tìm anh nói chuyện nhân sinh?"

"Đã nói chuyện một giờ, bất quá, ông ta nói xong, tôi liền quên mất." Duật Nghị cúi đầu xuống tiến vào, đem thức ăn đặt ở trên bàn.

Hoắc Vi Vũ cười. Tuy rằng Duật Cẩn chẳng ra gì, nhưng mà cô cảm thấy Duật Nghị vẫn không tồi.

Ít nhất thẳng thắn thành khẩn.

"Anh chạy trốn đi đâu, ba anh không có tìm được anh." Hoắc Vi Vũ ngồi vào ghế, cầm một chiếc đũa.

"Trốn nơi bạn của tôi, bạn của tôi rất lợi hại, nếu không phải cô kêu tôi ra tới, tôi cam đoan qua khỏi tiệc chúc mừng, ba tôi cũng tìm không thấy tôi." Duật Nghị nói xong, đánh giá sắc mặt Hoắc Vi Vũ, trong mắt thêm một phần say đắm.

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Duật Nghị. Anh lập tức cúi đầu ăn cơm, trên mặt đỏ hồng kỳ lạ. Hai người đều không có nói chuyện.

Duật Nghị nhìn Hoắc Vi Vũ không ăn, mặt đột nhiên tới gần cô.

Hoắc Vi Vũ cho rằng anh muốn hôn cô, hoảng sợ, theo bản năng muốn né tránh.

Anh nâng chặt khuôn mặt cô, môi đè ở bên tai cô, nhẹ giọng nói: "ba tôi muốn tôi bỏ thuốc ở trong cơm, nhưng mà tôi không có làm."

Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nhìn về phía Duật Nghị. Cái Duật Cẩn này thật đúng là cáo già xảo quyệt, phương thức đê tiện này cũng nghĩ ra.

May mắn Duật Nghị thiện lương, bằng không, cô tránh được mùng một, trốn không được mười lăm.

"Ngoại trừ bên ngoài phòng tắm, có máy theo dõi cùng ghi âm, cô có thể làm bộ một chút không? Bằng không tôi khẳng định xong đời." Duật Nghị khẩn cầu nhìn cô.

Hoắc Vi Vũ trong đầu có ba giây chỗ trống. So với về sau khó lòng phòng bị, dứt khoát tương kế tựu kế, làm Duật Cẩn an tâm.

Cô đem Duật Nghị đẩy đến trên giường, môi chỉ kề tới gần một bên mặt anh, không có thật sự hôn xuống.

Duật Nghị biết cô đồng ý, xoay người, kéo dây lưng xuống, đắp chăn lên, cởi quần ra, ném ở trên bình hoa trên tủ đầu giường.

Màn hình bên Duật Cẩn đen thui.

Duật Cẩn nhíu mày, "Đem ghi âm mở lớn."

"Vâng." Tắng quản gia nghe lệnh, chỉnh cao âm lượng, tiếng thở dốc từ bên trong truyền ra tới.

Mười phút sau

"Ta muốn S a, liền S ở bên trong." Duật Nghị khàn khàn nói.

Hoắc Vi Vũ: "......"

Cô tuy rằng không có cởi quần, bọn họ cũng làm bộ cho Duật Cẩn xem.

Duật Nghị thực thân sĩ, căn bản không có đụng tới cô, trên người bọn họ còn đắp chăn.

Nhưng mà, nghe một người đàn ông khác nói như vậy, tóm lại...... Có loại cảm giác không tốt.

"Không cần đi." Hoắc Vi Vũ bật thốt lên.

Thân thể Duật Nghị cứng còng, thở dốc nặng nề, ngầm nói: "Đã s, một hồi tôi kêu người tới đổi khăn trải giường."

Hoắc Vi Vũ: "......"

"Tôi đi tắm rửa." Cô cuốn chăn đứng dậy, không có nhìn anh, cầm quần áo đi phòng tắm.

Duật Nghị mặc quần vào.

"Tổng thống đại nhân, ngài xem bọn họ làm thật sao?" Tắng quản gia có chút hồ nghi.

"Muốn trong bụng cô có tin tức, khẳng định không chỉ một lần, tiệc chúc mừng ngày mai, anh tự mình bỏ thuốc cho cô ta, đem bọn họ nhốt ở khách sạn, Nghị nhi dù sao cũng là người đàn ông nhiệt huyết, nhịn không nổi." Tổng thống âm hiểm phân phó.

"Vâng, yêu cầu làm cho Cố Cảo Đình nhìn thấy sao?" Tắng quản gia hỏi.

Duật Cẩn kéo kéo khóe miệng, "Đương nhiên."

"Ghi hình lần này đâu?" Tắng quản gia hỏi.

Sắc mặt Tổng thống kém một chút. Chụp đến cái rắm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top