Chương 491-500
Chương 491: Người Đàn Ông Của Em, Có Thể Chinh Phục Thế Giới
"Người chứ không phải cỏ cây, ai có thể vô tình, không khóc được sao?" Cô không có phủ nhận.
Cố Cảo Đình thu tay lại, trầm giọng nói: "Anh sẽ không để em có chuyện gì, yên tâm.
Phùng Tri Dao bên kia anh sẽ nhốt cô ta lại, trong vòng hai ba năm sẽ không được thả ra.
Còn mẹ của anh, anh chỉ tạm thời thu hôi tất cả thực quyền của bà ấy, anh hy vọng em hiểu, dù sao bà ấy cũng là mẹ của anh, có một số việc sẽ bị ảnh hưởng, bây giờ anh không thể có một chút sai lầm, nếu không bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển hết.
Anh hứa với em, sau khi anh kéo Duật Cẩn xuống, anh sẽ xử lý chuyện này, sẽ không vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp."
Vành mắt Hoắc Vi Vũ đỏ lên, nước mắt chứa chan lăn tăn như muốn rớt xuống.
Chẳng qua cô chỉ thuận miệng nói một chút, anh thật sự đã xử lý, còn xử lý cả người thân của mình. Phần tình nghĩa này, cô sẽ khắc sâu trong tim.
"Nếu như, em nói nếu như, bây giờ anh và tổng thống đối đầu với nhau, sẽ có bao nhiêu phần thắng?" Hoắc Vi Vũ cân nhắc hỏi.
"Anh đã liên hệ với tổ chức, bắt đầu điều tra bên phía của Duật Cẩn, nhưng ông ta quả thật không có để lại nhược điểm nào để làm cho người ta lên án, trong lúc ngồi trên ghế tổng thống cũng cần chính thương dân, mối quan hệ với dân chúng rất tốt, anh phải tìm một lý do thích hợp, mới có thể kéo ông ta xuống ngựa." Cố Cảo Đình giải thích nói.
Ánh mắt Hoắc Vi Vũ ảm đạm xuống. Cô hiểu rôi.
Tào Tháo rất lợi hại, nhưng ông chỉ mang theo thiên tử dùng làm chư hầu, mà không có tự mình làm Hoàng Đế. Ông thiếu một lý do kéo Hoàng Đế xuống ngựa. Cố Cảo Đình cũng thế.
"Nếu như là xung đột vũ trang thì sao?" Hoắc Vi Vũ chưa từ bỏ ý định lại hỏi.
"Duật Cẩn có Mai Tướng quân, ông ta lại có ý làm suy yếu binh quyền của anh, còn sắp đặt người vào bên cạnh anh và anh cả em, nếu như bây giờ anh cả em đang ở đây, anh và anh ta liên thủ, mới có thể đánh bại ông ta.
Nhưng bây giờ anh cả của em còn đang nước G, hơn nữa nếu dùng vũ lực ở trong nước, sẽ để cho địch quốc thừa dịp yếu nhược mà vào, ngược lại tổn thất là lợi ích của dân chúng ta, cũng sẽ làm cho dư luận giúp Duật Cẩn, rất bất lợi với anh.
Bây giờ anh chính là muốn tìm ra sơ hở của Duật Cẩn.
Cuộc chiến của nước B, làm cho thanh danh của anh vang dội hơn, cũng nhận được sự ủng hộ của dân chúng, chỉ cần làm việc ở phía sau màu, thì có thể kéo ông ta xuống ngựa rồi." Cố Cảo Đình kiên nhẫn nói.
Mỗi một câu nói của anh, làm cho trong lòng cô càng lạnh hơn một chút.
Nếu như Duật Cẩn phanh phui nguyên nhân anh đàm phán thắng lợi ở bên nước B, khẳng định anh sẽ mất đi sự ủng hộ của dân chúng.
"Nói cách khác, nếu bây giờ anh và Duật Cẩn xung đột vũ trang, sẽ không thắng, đúng không?" Hoắc Vi Vũ muốn xác định hỏi.
"Có rất nhiều chuyện xấu, sao vậy?" Cố Cảo Đình nhận ra được cô không thích hợp.
Trong mắt Hoắc Vi Vũ ảm đạm không ánh sang.
Anh có được thanh danh, khi Duật Cẩn không có phanh phui nhược điểm ra, thì không nhất định thắng, huống chi nếu bị phán định là tội phản quốc...
"Sao anh có thể thuyết phục tổng thống nước B vậy?" Hoắc Vi Vũ nói sang chuyện khác.
"Anh tự nhiên có cách của anh, đi thôi, ra ngoài ăn cơm, anh nghỉ được một tiếng, sau một tiếng, anh phải đến quân khu." Cố Cảo Đình nhảy qua đề tài này, không muốn nói thêm.
Mà anh không muốn nói thêm, càng chứng minh đáp án của cô.
Duật Cẩn không có lừa cô. Tâm tình Hoắc Vi Vũ như ngã vào rồi đáy cốc, "Cố Cảo Đình, anh biết Plato tình yêu không "
"TMD(*chửi bậy) Plato." Cố Cảo Đình thô tục nói, kéo cô lại, ôm vào trong ngực, "Anh muốn em, đời đời kiếp kiếp, trong đầu em đừng nghĩ lung tung, tin tưởng người đàn ông của em có thể chinh phục thế giới, em chỉ cần chinh phục anh là được."
Cô muốn chính phục anh, thì anh còn sống mới được.
"Vì vậy, em sẽ ngừng cố gắng." Hoắc Vi Vũ ý vị thâm trường nói.
Lòng hắn tùy ý động, đè cô xuống giường, thật sâu hôn lên môi cô.
Chương 492: Tư Lệnh Chỉ Vì Một Mình Cô Mà Dịu Dàng Như Nước
Cuối cùng, Cố Cảo Đình cũng không có ăn cơm, đã phải rời khỏi. Cô ngồi ở trước bàn ăn, ăn đồ ăn Diêu Linh Mễ nấu.
"Trước kia tôi không biết tư lệnh dính người đúng. Anh ta luôn rất lạnh rất khốc, con mắt cũng không nhìn người khác một cái, đặc biệt là phụ nữ." Diêu Linh Mễ vừa cười vừa nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Diêu Linh Mễ. Trước kia cô cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng sau khi ở chung với anh, mới phát hiện một mặt khác của anh. Mặt thì lạnh lùng kiêu ngạo, tâm thì nóng bỏng ngọt ngào.
"Diêu Linh Mễ, là cậu nói với Cố Cảo Đình tôi khóc sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
"Ách..." Diêu Linh Mễ lúng túng, nở nụ cười, "Tôi cảm thấy giữa hai người có hiểu lầm, kỳ thật cậu và tư lệnh là cùng một kiểu người, cậu có cảm thấy như vậy không?"
"Sau này không được nói, biết không?" Hoắc Vi Vũ nói rõ.
"Kỳ thật, tôi cảm thấy được. Nếu như nhà gái không muốn chủ động, liền nghĩ cách để cho một phía khác chủ động, dễ chịu bỏ qua, tình cảm phải nhường nhịn lẫn nhau, mà không phải hai bên không ai chịu cúi đầu, đúng không?" Diêu Linh Mễ nhu hòa nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm cô, trong đầu có ánh sáng lóe lên. Cô biết giải quyết quyết như thế nào rồi.
"Diêu Linh Mễ, cám ơn cậu." Hoắc Vi Vũ ý vị thâm trường nói, cuối cùng trên mặt cũng có nụ cười, xoay người đi vào phòng,
Diêu Linh Mễ vui vẻ. Cám ơn cô ta. Có nghĩa là cô ta không có làm sai, hắc hắc, tâm tình tốt ghê moaz moaz.
Hoắc Vi Vũ cầm lấy điện thoại, tìm kiếm trong danh bạ, không có tìm được số của Duật Nghị. Hình như cô không có số của Duật Nghị.
Diêu Linh Mễ nói cũng đúng, cô không thể không xuất hiện ở tiệc ăn mừng nhưng, Duật Nghị lại không nhất định phải chọn cô làm Thái Tử Phi.
Tình cảm là chuyện của hai người. Bây giờ cô chỉ cần thuyết phục Duật Nghị không chọn cô là được rồi. Như vậy, cô và Cố Cảo Đình còn có thời gian.
"Diêu Linh Mễ." Hoắc Vi Vũ mở cửa, gọi một tiếng.
"Sao vậy?" Diêu Linh Mễ không hiểu nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ dừng một chút.
Cô định hỏi Diêu Linh Mễ có biết số điện thoại của Duật Nghị hay không?, có lẽ Diêu Linh Mễ không có.
"Có thể nói với Cố Cảo Đình buổi tối anh ta tới đây một lát được không? Tối nay tôi muốn làm sủi cảo cho anh ấy ăn." Hoắc Vi Vũ nói.
"Không có vấn đề, đúng lúc tôi nay tôi không có ở đây, hai người muốn làm gì thì làm. Trong phòng của cậu cũng có cửa cách âm, dù la rách cổ họng cũng không có người nghe được đâu." Diêu Linh Mễ mập mờ nói.
Hoắc Vi Vũ: "..."
"Cậu suy nghĩ nhiều, dì ghẻ(*đại di mụ, chắc ai cũng biết nhỉ) của tôi còn chưa đi." Hoắc Vi Vũ giải thích một câu.
Nói xong, cô có cảm giác càng tô càng đen.
Chẳng lẽ dì ghẻ của cô đi rồi, cô sẽ cái kia, kia...sao?
Diêu Linh Mễ quả nhiên hiểu lầm rồi, chạy đến trước mặt của cô, đỏ mặt hỏi: "Cậu thích mũ(*bcs) hương vị gì, sáng mai tôi đi mua giúp cậu, dì ghẻ của cậu nhất định sẽ đi thôi."
Trong đầu Hoắc Vi Vũ hiện lên lời nói của anh ngày hôm qua: Thật sự muốn làm em. Tim đập nhanh, có chút bối rối.
"Quả dứa." Hoắc Vi Vũ nói xong, đóng cửa lại.
Có chút thẹn thùng.
Diêu Linh Mễ gọi điện thoại cho Sở Thanh Vân, "Ông chủ, tư lệnh có thể nghe điện thoại được không? Tôi có chuyện tìm anh ta."
"Ừ, đợi chút nữa." Sở Thanh Vân đưa di động đưa cho Cố Cảo Đình, chân mày nhướng lên, "Diêu Linh Mễ đấy."
Cố Cảo Đình tiếp nhận điện thoại, giọng nói lạnh lùng: "Có chuyện gì?"
"Tư lệnh, Hoắc Vi Vũ nói với anh tối nay về đây, cô ấy làm sủi cảo cho anh ăn, ngoài ra, cô ấy để tôi chuẩn bị mũ hương vị quả dứa nữa, anh không có ý kiến chứ?" Diêu Linh Mễ cười hì hì hỏi.
Đôi mắt Cố Cảo Đình thâm sâu hơn, ngay cả tiếng nói chuyện cũng mềm nhẹ hơn, "Ừ, ngoại trừ vị sầu riêng, cũng có thể mua một ít."
Chương 493: Anh Không Tổn Thương Tôi, Tôi Sẽ Không Thương Tổn Anh
Một ít? Mà không phải một cái. Khẩu vị của tư lệnh thật lớn. Cô ta cũng thẹn thùng, "Được, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."
Cố Cảo Đình cúp máy, đưa di động đưa cho Sở Thanh Vân.
"Diệc Hàm nói, gần đây anh phát hỏa rất lớn." Tâm tình Sở Thanh Vân sung sướng trêu chọc nói.
"Anh quản tốt chuyện của mình là được rồi." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Sở Thanh Vân nở nụ cười quyến rũ, trong mắt hiện lên một chút cưng chiều, "Ngày nào bà xã nhà tôi cũng cho tôi ăn no, tôi không đến mức phát hỏa."
Cố Cảo Đình nhìn về phía Sở Thanh Vân, "Không phải cô ta luôn tìm luật sư giỏi để ly hôn với anh sao?"
Sở Thanh Vân dừng xe, "Anh, xuống xe."
Cố Cảo Đình nhíu mày, ánh mắt sắc bén quét qua, "Anh kêu ai xuống xe!"
Sở Thanh Vân: "..."
"Cô ấy muốn ly hôn, nằm mơ." Sở Thanh Vân xác định nói.
Khóe miệng Cố Cảo Đình giật giật, "Có chí ắt làm nên."
Sở Thanh Vân lái xe, "Có thể không làm tổn thương nhau không? "
Cố Cảo Đình luôn trấn định, nhẹ nhàng thoải mái, ánh mắt thâm sâu nhìn phía trước, nghiêm túc nói: "Anh không tổn thương tôi, tôi sẽ không thương tổn anh."
Sở Thanh Vân: "..."
Thần ơi, người hãy quay trở lại, bắt Cổ Cảo Đình đi đi.
Làm hại anh ta nửa đời người rồi, cũng nên đổi người gây họa đi. Buổi chiều, Hoắc Vi Vũ nhìn cách làm sủi cảo trên mạng.
Bột gói sủi cảo Diêu Linh Mễ đều mua sẵn rồi. Cô làm sủi cảo nhân thịt, còn làm nhân nấm hương.
"Nhìn cũng ngon đó." Diêu Linh Mễ cười hì hì nói, trong mắt sáng lên.
Hoắc Vi Vũ nhìn cô ta, "Buổi tối cùng nhau ăn."
Cô ta xoa xoa bụng nhỏ của mình, "Buổi tối thật sự phải tăng ca, nếu không bây giờ tôi giúp hai người nếm thử, để coi có mặn hay không he?"
"Vậy được, vất vả cậu rồi." Vẻ mặt Hoắc Vi Vũ không thay đổi nói.
Diêu Linh Mễ cầm ba mươi mấy cái sủi cảo Hoắc Vi Vũ mới làm xong rời đi, "Không khổ cực, vì nhân dân phục vụ."
Hoắc Vi Vũ: "..."
Dù sao Diêu Linh Mễ mua bột gói sủi cảo cũng nhiều, cô cũng làm nhiều nhân bánh. Mấy người ăn cũng đủ. Cô không để ý, tiếp tục gói.
Một lát sau.
Diêu Linh Mễ bưng chén lớn đi ra, thỏa mãn nói: "Ừ, ăn ngon, ăn ngon thật. Không trách được tư lệnh thích cậu, cậu học giỏi, lớn lên xinh đẹp, làm sủi cảo cũng ngon."
"Diêu Linh Mễ, cậu giúp Cố Cảo Đình làm gì vậy? Cậu có biên chế(*trong cơ quan làm việc thì có vụ này thì phải) không?" Hoắc Vi Vũ tò mò hỏi.
"Hẳn là có, trước kia ba của tôi cũng là bộ đội đặc chủng, có điều chết rồi, tôi quyết định làm quân nhân, nhưng thể chất của tôi không tốt lắm, thi vào hệ y học, được làm quân y, dưới cơ duyên xảo hợp, liền tiến vào quân đội của tư lệnh, cụ thể làm cái gì, tôi không thể nói cho cậu biết, cơ mật quân sự." Diêu Linh Mễ vui tươi hớn hở nói, thấy Hoắc Vi Vũ nhìn cô ta, "Có muốn tôi giúp cậu nấu trước một ít hay không?"
Hoắc Vi Vũ lắc đầu, "Tôi không đói bụng."
"Cậu gói nhiều như vậy, nếu hai người không ăn hết, cậu để sủi cảo ở trong túi thực phẩm, sau đó bỏ vào trong tủ lạnh, sau này muốn ăn bao nhiêu cũng có thể nấu ngay." Diêu Linh Mễ đề nghị.
"Được." Hoắc Vi Vũ đáp.
Cánh cửa phòng mở ra, Cố Cảo Đình đi vào.
Diêu Linh Mễ thấy là tư lệnh, đứng lên, nhét hai cái sủi cảo vào trong miệng, sốt ruột nói: "Hai người từ từ nói chuyện, tôi ăn xong rồi đi trước."
"Cậu ăn từ từ." Hoắc Vi Vũ nhìn liền lo lắng.
"Ha ha." Diêu Linh Mễ ăn nhanh hơn.
Hoắc Vi Vũ không nghĩ tới người cô ta nho nhỏ, lại ăn thật nhiều. Năm phút sau, cô đã ăn xong một phần.
Cố Cảo Đình nhìn lướt qua sủi cảo trên bàn, nhìn về phía cô, đôi mắt dịu dàng hơn, hắng giọng một cái, hỏi: "Cái đó(*hiểu chưa, dì ghẻ đó) em tốt rồi?"
Hoắc Vi Vũ: "..."
Chương 494: Quá Khứ Của Anh, Khiến Người Ta Đau Lòng
Hoắc Vi Vũ cúi đầu, vội vàng công việc trên tay, nói khẽ:
"Ngày mai, ngay mai sẽ tốt."
"Ừm." Cố Cảo Đình lên tiếng, đi vào nhà bếp, rửa tay đi ra.
Anh ngồi đối diện cô, giúp cô làm sủi cảo.
Hoắc Vi Vũ nhìn anh rất thuần thục làm, hỏi: "Trước kia anh có học nấu ăn sao?"
"Trước kia sống một mình, những việc như vậy, đều tự mình làm." Cố Cảo Đình giải thích nói.
"Không phải bên cạnh anh có lính phục vụ sao?" Hoắc Vi Vũ tò mò.
"Lúc tôi học đại học."
Nói đến Đại học, Hoắc Vi Vũ nhớ tới những lời của Diêu Linh Mễ.
"Anh đi đến học ở trường tôi?" Cô nhẹ giọng hỏi.
"Ừm." Cố Cảo Đình lên tiếng, cũng không nhiều lời.
"Những thiết bị điều hòa nhiệt độ trong trường đều là anh tặng tôi?" Hoắc Vi Vũ hỏi gấp.
"Ừm."
"Vậy chuyện hằng năm trường học sẽ hỗ trợ cho một học sinh nổi trội nhất ra nước ngoài du lịch, là anh giúp đỡ sao?" Tim Hoắc Vi Vũ đập nhanh hơn.
"Không phải vậy đâu."
Hoắc Vi Vũ đã hiểu. Có chút cảm động, có chút ngọt ngào, cũng cảm thấy, có chút may mắn. Nếu không phải gặp phải Diêu Linh Mễ, cô cũng không biết những chuyện này.
"Tôi làm sủi cảo cho anh." Cô bưng một bàn đi đến nhà bếp, nấu nước.
Cố Cảo Đình rửa tay, ôm sau lưng cô, ngửi mùi thơm trên tóc cô, bàn tay chui vào trong quần áo của cô. Hoắc Vi Vũ cảm thấy nóng. Bộ ngực của anh nóng, hơi thở cũng nóng. Theo bản năng cô đẩy anh ra.
Anh cúi đầu, âm thanh khó nhịn, khàn khàn nói: "Đừng từ chối tôi, được không? Vi Vũ."
Trong lòng Hoắc Vi Vũ rung động. Ở trước mặt bọn họ chính là một đường rất dài. Cô còn không biết tương lai sẽ ra sao.
Nhưng mà, chí ít cũng phải trân trọng hiện tại. Cô quay đầu, chống lại đôi mắt mê hoặc của anh, nhìn thấy trong mắt là hình ảnh của mình.
Tay vòng lên gáy anh, kiễng mũi chân, hôn lên đôi môi mềm mại của anh. Cố Cảo Đình hôn sâu, cởi tạp dề sau lưng cô ra, dễ như trở bàn tay rút ngắn cự li của hai người.
Anh muốn tiến vào trong lòng của cô, mãi mãi không muốn ra. Chỉ có trong lòng cô, anh phát hiện mình có thể bình tĩnh lại.
Hô hấp càng ngày càng nặng, nhiệt độ trong phòng ngày càng cao. Cố Cảo Đình, yết hầu khiêu gợi nhấp nhô.
Bời vì căng cứng khó chịu, lông mày anh nhíu lại, đã nhẫn nại đến cực hạn, đối với anh như một loại tra tấn.
"Thật sự chưa hết sao?" Anh nặng nề hỏi.
Hoắc Vi Vũ cảm giác anh thất vọng, có chút khoa trương.
"Giữa trưa tôi đã nhìn, không có, chắc là, hết rồi." Hoắc Vi Vũ đỏ mặt nói.
Đôi mắt của Cố Cảo Đình không chút che giấu ám muội, nói: "Có thể sao?"
Trước đó cô có tra trên Baidu.
Phía trên nói, lúc nào phụ nữ cũng có thể làm. Nhưng lúc tới tháng, sẽ dễ dàng bị viêm, tốt nhất nên tránh. Sau khi hết, là có thể.
Hơn nữa trước bảy sau tám là kỳ an toàn, cũng là tới tháng tháng sau tám ngày trước bảy ngày. Hoắc Vi Vũ có chút lo lắng, cúi đầu, ngượng ngùng nói: "Vậy tôi đi tắm đã."
Trong mắt Cố Cảo Đình vui mừng, hôn lên môi của cô, cánh tay kiềm chế ở eo của cô, kéo vào trong ngực, hận không thể hòa làm một với cô.
Hoắc Vi Vũ bị anh hôn sắp không đủ oxi. Anh buông môi cô ra: "Cùng tắm."
Nói xong, anh ôm lấy cô.
"Bình ga, bình ga còn chưa đóng." Hoắc Vi Vũ nhắc nhở.
Cố Cảo Đình chốt ga, ôm cô vào phòng tắm...
Chương 495: Chính Là Như Vậy
Anh mở vòi nước.
Dòng nước ấm áp tiến vào trong bồn tắm, khói mù lượn lờ, làm ẩm ướt mắt của cô. Cố Cảo Đình hôn lên môi cô. Đi sâu một chút, từ từ nuốt hơi thở của cô.
Hoắc Vi Vũ vừa nghĩ tới, việc bọn họ cần làm, khẩn trương đến lòng bàn tay đổ mồ hôi. Cô sửa màng, chắc cũng tốt rồi.
Nếu như Cố Cảo Đình biết, trong trắng của cô không biết người nào cướp đi, liệu anh có tức giận không? Chắc chắn sẽ tức giận.
Anh buông cô ra, ngón tay thon dài cởi cúc áo của cô ra. Một cái, hai cái, ba cái... Trước ánh mắt sáng rực của anh, Hoắc Vi Vũ có chút xấu hổ, đỏ mặt, cúi đầu.
Tuy có xem qua phim, cùng anh cũng đã va chạp qua, lần đầu cũng bị mất, nhưng mà, đây có ý nghĩa như là lần đầu tiên của cô.
"Cái kia, lát nửa anh nhẹ nhẹ chút." Hoắc Vi Vũ nói khẽ.
"Ừm, tôi sẽ chậm rãi." Anh đáp ứng, đặt áo của cô lên kệ.
"Để tôi cởi áo của anh." Cô nói ra, cúi đầu, không dám nhìn anh, nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt chuyên chú của anh.
Hoắc Vi Vũ co quắp, che ánh mắt của anh: "Đừng nhìn tôi như vậy."
Anh kéo tay cô xuống, hôn lên một cái: "Vậy tôi phải nhìn như thế nào?"
Cô cũng không biết, đôi mắt rũ xuống.
Anh cúi người, bờ môi nóng hổi rơi vào trên vai cô, dọc theo xương quai anh của cô hôn xuống. Chân Hoắc Vi Vũ như nhũn ra, nắm chặt tay của anh. Hô hấp dồn dập.
Bàn tay anh vẩy lên, trong chốc lát quần của cô cũng nằm trong tay anh rồi. Anh bế cô lên, đặt cô làm bồn tắm. Mắt Hoắc Vi Vũ không dám nhìn loạn, vội lấy khăn tắm che ngực.
Cơ ngực cường tráng, khuôn mặt tuấn tú phóng đại, đôi mắt khiêu gợi nhìn đôi môi đỏ thắm của cô, hôn một cái.
Toàn bộ thân thể cũng tiến vào bồn tắm. Bồn tắm có chút nhỏ hẹp khi có hai người tiến vào. Da thịt tiếp xúc.
"Vậy cô chuẩn bị xong chưa?" Cố Cảo Đình hỏi ngược lại.
"Tôi không biết." Cô mê mang nói.
Anh cắn môi cô một chút, âm thanh khàn khàn nói: "Trước hết tôi sẽ cho em phần dạo đầu."
Trong lòng Hoắc Vi Vũ rung động.
Rất nhiều đàn ông, đều không có phần dạo đầu, trực tiếp bổ nhào vào, sau đó chơi đùa cho đến khi thỏa mãn chính mình.
Anh, so với tưởng tượng của cô còn hoàn mỹ hơn. Cô có chút thả lỏng.
Môi của anh từ từ di chuyển xuống dưới bụng bằng phẳng của cô. Đặt một chân của cô lên cùi chỏ của anh, như có thể kéo cả người cô lên.
Cảm giác quá mạnh, tựa như sóng to gió lớn, từng đợt từng đợt thủy triều tuôn ra. Cô nắm chặt tay, đầu ngón chân thẳng tắp, rất nhanh, liền...(Bổ não.)
Đối với phản ứng của cô, Cố Cảo Đình rất hài lòng, không buông cô xuống, dựa theo giao ước, anh sẽ thật chậm rãi.
Hoắc Vi Vũ cau mày, sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng.
Chỉ là một chút mà thôi, làm sao lại đau đến thế. Vẫn là nên uống say, cho dù có đau thì tỉnh lại cũng không nhớ rõ.
Cố Cảo Đình cũng ẫn nhận khó chịu, trên trán đều là mồ hôi. Ngày này, anh chờ rất lâu, cho nên, cũng không tính từ bỏ. Khốn kiếp.
Trong lòng anh căng thẳng lo lắng: "Tôi quá to sao?"
Hoắc Vi Vũ cảm thấy có máu chảy ra, chột dạ nói: "Lần đầu tiên, sẽ như vậy."
Cố Cảo Đình nhìn cô: "Vậy lần trước tôi máu chảy ra là cô tới tháng sao?"
Hoắc Vi Vũ: "..."
Chương 496: Khốn Kiếp, Lao Điên Cuồng
Lần trước?
Hoắc Vi Vũ cảm giác như bị sét đánh. Thì ra lần trước là anh nha. Lần này tốt rồi, cô ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Khốn kiếp.
"Anh quá to." Hoắc Vi Vũ sửa lời nói.
Cô chột dạ cắn chặt môi dưới, ẫn nhẫn đau đớn. Không phải nói, cảm giác như lên trời sao? Là ai nói vậy, cô cam đoan sẽ đánh chết hắn.
Cố Cảo Đình nhìn mắt cô ngập nước, trong lòng có chút không đành lòng, cúi người, hôn lên nước mắt của cô, xong lại hôn môi cô.
Không có tiếp tục động, chỉ để cho cô thích ứng. Phần tâm ý này của anh, làm cô có chút cảm động.
Vì là anh, nên cô yên lòng, nghĩ để anh vui vẻ một chút, bản thân liền chủ động. Làm sao anh có thể chịu được, sợi dây lý trí liền bị đứt.
"Yêu tinh, lần này để tôi, chờ xong sẽ cho cô tùy tiện chơi." Cố Cảo Đình ám chỉ nói ra.
Cô hiểu được câu đó có ý nghĩa gì, anh cầm chặt eo của cô. Tốc độ tăng nhanh. Nước trong bồn tắm chập trùng.
Anh tuấn mỹ, không bị trói buộc, cuồng dã, nhưng lại ôn nhu như nước. Sau khi thích ứng, cô cũng không cảm thấy đau như vậy nữa.
Ngược lại bởi vì là anh, trong lòng sinh ra một cảm giác ngọt ngào, nhìn đôi mắt mê hoặc của anh, càng ngày càng bị chìm vào trong đó.
Âm thanh nhẹ nhàng, nũng nịu, tựa như là âm thanh tự nhiên, ở bên tai của anh, làm máu anh sôi trào, phóng ra tất cả nhiệt tình.
Nhưng mà, anh thật lâu đều không có làm qua, lại quá kích động.
Hoắc Vi Vũ thấy anh hừ nhẹ, khàn khàn trầm thấp, như một con thú bị nhốt. Nét mặt của cô có chút ngây ngô. Cố Cảo Đình nhìn cô một chút, thu hết nét mặt của cô vào mắt, trên mặt có chút đỏ: "Đàn ông rất lâu không làm sẽ như vậy."
"Tôi có nói gì đâu." Hoắc Vi Vũ nhẹ nói.
Anh có chút ảo não, lưu lại ấn tượng đầu tiên như vậy, rất khó chịu. Anh bế cô lên, đặt lên giường. Anh mãnh liệt hôn vào môi cô.
Nửa tiếng sau.
Hoắc Vi Vũ không còn khí lực nói chuyện, nắm chặt tay của anh, mười ngón đan xen, không cho anh lỗ mãng.
Nhiều lần như vậy, trôi nổi bồng bềnh, hoảng hoảng hốt hốt, nếu thêm nửa, đoán chừng cô sẽ ngất đi mất. Cô biết anh rất mạnh, nhưng mà, thời gian dài như vậy, rất mất sức.
"Có thể ngủ không?" Cô nói khẽ.
"Ngủ đi, anh làm sủi cảo cho." Cố Cảo Đình đứng dậy.
Hoắc Vi Vũ nắm chặt cánh tay anh: "Nằm với em chút."
Cố Cảo Đình nằm xuống cạnh cô, bàn tay đặt ngang hông của cô. Hoắc Vi Vũ buồn bực ở trong ngực của anh, trong lòng có chút thương cảm.
Cho dù về sau không ở cùng nhau, cô vẫn luôn trân trọng dây phút này, không oán không hối hận. Thật không nghĩ tới, cô và Cố Cảo Đình sẽ có ngày này.
Bờ môi của Hoắc Vi Vũ rơi vào trên trán anh. Nếu như có thể, cô mong thời gian hãy ngừng lại ở đây, vĩnh viễn không cần quá khứ, tương lai nữa...
Chương 497: Rượu Thịt Xuyên Qua Ruột, Cảo Đình Lưu Trong Lòng
Cô lại có thể hôn mê. Gặp một giấc mộng vô cùng đáng sợ. Cô thành thái tử phi, nhìn Cố Cảo Đình tức giận rời đi, cưới người phụ nữ khác làm vợ. Cô thương tâm, khổ sở, nước mắt tràn bờ.
Bởi vì quá khổ sở, mở mắt, đối diện với cái nhìn chăm chú của Cố Cảo Đình. Hoắc Vi Vũ dừng một chút. Té ra là nằm mộng, may mắn là nằm mộng. Cô an lòng không ít, duỗi tay, ôm Cố Cảo Đình. Cảm thụ anh ở bên người trọn vẹn.
Cố Cảo Đình cũng ôm cô, tay ở trên lưng trơn bóng như ngọc của cô, bất đắc dĩ nói: "thể chất em quá kém, như vậy chịu không nổi, về sau phải làm cái gì bây giờ?"
"Đó là bởi vì của anh quá dài." Giọng Hoắc Vi Vũ rầu rĩ truyền tới.
"A." Cố Cảo Đình cười một tiếng, giơ lên khóe miệng, ý vị thâm trường nói: "em là chỉ phương diện kia?"
Hoắc Vi Vũ: "......"
Cô ngẩng đầu nhìn anh, bởi vì anh trêu chọc, tâm tình cô không tốt giảm bớt rất nhiều, "anh nói đi?"
"Nếu là kích cỡ, em muốn thành quen, mau chóng thích ứng, nếu là thời gian, lần sau anh khống chế một chút." Cố Cảo Đình cười nói.
Hoắc Vi Vũ đỏ mặt. Anh cúi đầu, hướng tới trên môi cô hôn lên. Trong lòng Hoắc Vi Vũ còn sợ hãi, bây giờ cảm giác đau đớn còn chưa có biến mất.
"Cái kia, lần trước em uống say, là anh cái kia gì đó, vì sao anh không nói cho em?" Hoắc Vi Vũ nhắc lại chuyện cũ.
Anh làm hại cô đi vá màng. Cố Cảo Đình liếc cô, ánh mắt sâu không lường được, "em sẽ luôn không biết là anh sao? sau khi em uống rượu say tùy tiện người nào cũng đều có thể thượng sao?"
Ách......
Hoắc Vi Vũ chột dạ, xoay người, ghé vào trên người anh, "Vấn đề này, chúng ta đảo lộn." Cố Cảo Đình ôm sát eo cô, ánh mắt lạnh lùng "Về sau không cho phép uống rượu có biết hay không?"
"Rượu thịt xuyên qua ruột, Cảo Đình lưu trong lòng." Hoắc Vi Vũ nghịch ngợm nói, điểm hạ mũi anh.
Tiểu nha đầu to gan, bạo dạn điểm mũi anh. Cố Cảo Đình cắn tay cô. Hoắc Vi Vũ rụt trở về, cười giảo hoạt. Anh đem cả người cô đều thu vào đáy mắt. Vốn là tức giận.
Anh rất phản cảm việc cô uống rượu, đặc biệt là say rượu. Chính là nhìn thấy cô lấy lòng, tất cả tức giận của anh đều hóa thành cuộn chỉ mềm.
"Xuống dưới, anh đi lấy sủi cảo cho em ăn, em hãy nghỉ ngơi, mặt khác, anh gọi người chuẩn bị đồ bổ cho em, nhớ ăn." Cố Cảo Đình dặn dò nói.
Cố Cảo Đình thật tốt, cô thật sự ghi nhớ trong lòng.
"Cố Cảo Đình, để kéo Duật Cẩn xuống ngựa cần thời gian bao lâu?" Hoắc Vi Vũ ôn nhu hỏi.
"Đều không phải một sớm một chiều, nhưng mà Cố Cảo Đình hứa với em, nếu không phải em không cưới." Cố Cảo Đình khí phách nói.
Anh không dễ dàng hứa hẹn, một khi hứa hẹn, đó chính là trăm phần trăm phân lượng. Vành mắt Hoắc Vi Vũ đỏ một ít. Cô nhanh chóng giải quyết vấn đề khó khăn của mình.
Hơn nữa, những chứng cứ về Nước B, ở trên tay tổng thống, thời điểm mấu chốt, tổng thống nóng nảy khẳng định sẽ ném ra. Cô không thể để loại chuyện này phát sinh.
"Cố Cảo Đình, di động của anh cho em mượn chơi, lúc trước, vì phòng ngừa Thừa Ân theo dõi, đã ném nát nhừ ở trên đường cái." Hoắc Vi Vũ từ trên người anh đi xuống, ôm chăn nói.
Cố Cảo Đình đem điện thoại đưa cho Hoắc Vi Vũ, "em chơi cái này trước, là di động của Vương Đông, kích cỡ giống cái của anh, bên trong di động của anh có theo dõi, tạm thời để trung tá Thượng cầm theo."
Hoắc Vi Vũ lo lắng, nếu bên trong di động Vương Đông không có số điện thoại của Duật Nghị, thật là làm sao bây giờ?
Hôm nay đã là thứ tư, còn có thời gian hai ngày thứ năm, thứ sáu, việc cô muốn làm còn rất nhiều......
Chương 498: Muốn Hay Không Bò Từ Trong Bụng Mẹ Đi Bồi Em
Hoắc Vi Vũ tiếp nhận di động của Cố Cảo Đình đưa qua, nắm ở trong lòng bàn tay. Trên di động còn mang theo nhiệt độ cơ thể anh, là độ ấm cô thích. Anh xoay người đi ra ngoài lấy sủi cảo.
Một cổ chua xót, dần dần chảy xuôi trong lòng. Cô không thể ngồi chờ chết, cũng không thể nhìn Cố Cảo Đình bị hủy diệt. Hoắc Vi Vũ mở ra di động Vương Đông, ở danh bạ điện thoại tìm kiếm có số di động Duật Nghị hay không.
Cô tìm được một cái tên điện hạ, lập tức đem dãy số điện thoại đưa vào di động. Cô đem di động chính mình cất vào ngăn kéo tủ đầu giường, đứng dậy, mặc quần áo, đi ra cửa.
Cố Cảo Đình ở phòng bếp bận rộn, liếc cô một cái, "anh chuẩn bị xong sẽ kêu em, vì sao em đi lên?"
Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn bóng dáng anh cao lớn. Cởi ra tây trang và nhung trang, bây giờ anh chỉ mặc áo lót bình thường. Ấm áp như là người trượng phu, yêu vợ. Anh càng tốt, trong lòng Hoắc Vi Vũ càng khổ sở.
Không có nhịn xuống, tiến lên một bước, ở sau lưng Cố Cảo Đình ôm lấy anh. Khuôn mặt dựa vào trên lưng anh, nhắm hai mắt lại.
"Nếu anh xuất hiện sớm một chút thì tốt rồi." Hoắc Vi Vũ mở miệng.
Vừa ra khỏi miệng, giọng đã nghẹn ngào. Phát hiện giọng mình không đúng, cô không có nói nữa.
Cố Cảo Đình đem sủi cảo bỏ vào trong nước, vài phần bất đắc dĩ, vài phần tự giễu, "lúc em một tuổi liền xuất hiện, còn không sớm sao? Muốn hay không bò từ trong bụng mẹ đi bồi em."
Hoắc Vi Vũ vừa muốn cười, vừa muốn khóc. Đúng vậy, anh đã sớm xuất hiện. Chỉ là, lúc ấy anh quá cao cao tại thượng, là cô không có khả năng chạm đến thái dương.
Cô căn bản không có hướng phía đó suy nghĩ. Còn cảm thấy anh thực chán ghét cô.
Bởi vì nhận định anh chán ghét cô, người kiêu ngạo như cô, đương nhiên cũng chán ghét anh, chán ghét thành tự nhiên, chán ghét ăn sâu bén rễ.
"Thực xin lỗi, Cố Cảo Đình." Hoắc Vi Vũ ý vị thâm trường nói.
Này tiếng xin lỗi, bao quát muôn vàn, thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói rõ ràng. Cố Cảo Đình xoay người, nhìn về phía đôi mắt Hoắc Vi Vũ đầm đìa nước.
"Anh không tha thứ cho em." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ hơi ngừng lại. Đôi mắt anh âm trầm vài phần, ổn định uy nghiêm, "Nếu biết xin lỗi, liền nỗ lực yêu anh, hiểu chưa?"
Đã yêu rồi. Cô thật sợ, có trời, cô cần thiết phải rời đi anh, khẳng định anh sẽ không tha thứ cho cô. Hoắc Vi Vũ không có nói nữa.
"Lấy cái đĩa, đôi đũa, muốn dấm chua chính mình đổ." Cố Cảo Đình nói.
Cô sợ bị anh phát hiện cảm xúc không đúng, cầm cái đĩa, đôi đũa liền đi ra ngoài. Ngồi ở ghế trên phát ngốc. Rốt cuộc cô phải làm sao mới có thể theo Duật Cẩn lấy chứng cớ đây?
Cho dù lấy được, Cố Cảo Đình đem phiếu công trái đưa cho Nước B là sự thật, Duật Cẩn có thể điều tra. Biện pháp duy nhất chính là, cô muốn có nhược điểm quan trọng nhất của Duật Cẩn, tiến hành uy hiếp.
Cô muốn không nhiều lắm, chỉ cần cùng Cố Cảo Đình ở bên nhau thì tốt rồi.
"Suy nghĩ cái gì?" Cố Cảo Đình đem mâm đặt lên bàn, hồ nghi liếc Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ bình thường trở lại.
"Trước kia đồng sự giới thiệu cho em một việc làm, là làm phong đầu, nghề cũ của em, ngày mai em muốn đi phỏng vấn." Hoắc Vi Vũ nói, nhìn thẳng không dám chống lại ánh mắt Cố Cảo Đình.
Anh cầm lấy đôi đũa ăn sủi cảo, che dấu mình mất tự nhiên.
"Công ty nhà ai, anh điều tra trước một chút." Cố Cảo Đình kéo ghế dựa ra ngồi xuống, lại bỏ thêm một câu, "ông chủ là nam hay nữ?"
"Đầu tư tài chính Quốc Thịnh, ông chủ còn không biết là nam hay nữ." Hoắc Vi Vũ xoay đầu nói.
"Là anh ta?"
Chương 499: Sau Khi Gả Cho Anh, Em Liền Mang Bảo Bảo
"Anh biết anh ta sao?" Hoắc Vi Vũ tò mò.
Một người có thể làm Cố Cảo Đình biết tới, lai lịch không nhỏ.
"Lúc trước gặp qua một lần lúc cạnh tranh đấu thầu ở nước ngoài, bối cảnh thân phận của anh ta còn là câu đố, có người nói anh ta xuất thân từ Nước M Katel Lam Bảo, người này quá nguy hiểm, tốt nhất em không cần đi." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
"Katel Lam Bảo là nơi nào?" Hoắc Vi Vũ nghe đều chưa có nghe nói qua.
"Nước M là trung lập, quốc gia này có vũ khí tiên tiến nhất, cho nên, rất nhiều quốc gia hy vọng được quốc gia này trợ giúp, mà Katel Lam Bảo là nơi thiết kế ra vũ khí cao cấp." Cố Cảo Đình nói, dừng một chút, thâm trầm nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, "em có muốn trở về Cố thị hay không?"
Hoắc Vi Vũ nghĩ đều không nghĩ lắc đầu.
"Nếu em muốn làm phong đầu, anh có thể mở một công ty phong đầu cho em làm chơi, chính mình làm chủ tốt hơn làm công cho người khác." Cố Cảo Đình bá đạo nói.
Hoắc Vi Vũ biết tâm ý anh không muốn cô ở bên ngoài công tác chịu khổ. Chỉ là, bây giờ anh cũng không thể giúp cô mở công ty, nếu không, bên Duật Cẩn bao che không được.
"Bây giờ em ra bên ngoài rèn luyện thêm mấy năm, về sau chờ khi chúng ta kết hôn, nói không chừng em sẽ chuyên tâm ở nhà chăm bảo bảo." mặt Hoắc Vi Vũ đỏ lên nói.
Ánh mắt Cố Cảo Đình dịu dàng xuống. Cái ý tưởng này anh tương đối tán thành.
"Anh ăn xong phải đi, còn phải mở mấy cái hội nghị khẩn cấp, buổi tối hôm nay không có khả năng tới, sẽ có binh lính ở đây bảo hộ em, nếu có việc, tìm anh ta cho anh biết." Cố Cảo Đình dặn dò.
"Vậy buổi tối anh không có ngủ?" Hoắc Vi Vũ lo lắng cho anh.
Cố Cảo Đình gợi lên khóe môi, "Vừa rồi ngủ qua."
Trong lòng Hoắc Vi Vũ trầm xuống. Đó chính là ý anh đêm nay thượng thật không thể ngủ. Cố Cảo Đình nỗ lực vì bọn họ có thể ở bên nhau, cô cũng muốn dùng hết toàn lực.
Sau khi cơm nước xong, Cố Cảo Đình rời đi. Binh lính nhận ca, bảo hộ ở trong đại sảnh. Hoắc Vi Vũ trở về phòng, khóa cửa lại.
Cô gọi điện thoại đi. Điện thoại đổ chuông ba tiếng đã được tiếp nghe.
"Ai vậy?" tiếng Duật Nghị không kiên nhẫn từ đầu bên kia di động truyền qua.
Tiếng nhạc ầm ĩ bên anh ta khiến Hoắc Vi Vũ đau đầu.
"Hoắc Vi Vũ."
Duật Nghị dừng một chút, gọi: "Đem âm nhạc tắt đi, tất cả câm miệng cho tôi, ai phát ra tiếng động, liền cút xéo cho tôi."
"Vi Vũ, tìm tôi có việc à." Duật Nghị cười hì hì hỏi.
Bên anh yên tĩnh lại, thật sự một chút âm thanh đều không có.
"Cái kia, bây giờ tôi có việc nói với anh, anh không cần nói lại với bất luận kẻ nào." Hoắc Vi Vũ nhắc nhở.
"Cái gì nha?" Duật Nghị tò mò hỏi.
"Tôi sẽ xuất hiện ở Lễ Chúc Mừng hôm thứ Bảy, nhưng mà, anh không cần tuyển tôi, có thể chứ?" Hoắc Vi Vũ thương lượng với anh.
"Vì cái gì? Cái này rất nhiều người đều tha thiết ước mơ, cô không thích tôi sao?" Duật Nghị có chút thất vọng.
"Không thích, nếu anh vì hạnh phúc của anh, thì không nên tuyển tôi, đúng không." Hoắc Vi Vũ nói gọn gàng dứt khoát.
Bên kia Duật Nghị trầm mặc thật lâu. Trong lòng Hoắc Vi Vũ dây cung vẫn luôn căng chặt.
"Không chọn cô cũng được, nhưng mà tôi có một yêu cầu." Duật Nghị nói sang sảng.
"Cái gì?" Hoắc Vi Vũ phòng bị.
"Hai ngày này chơi với tôi, cô đáp ứng, tôi liền đồng ý." Duật Nghị tươi cười nói, nhướng mày.
Anh tin tưởng, hai ngày này làm cho cô đối với anh lau mắt mà nhìn.
Hắc hắc.
"Hai ngày không được." Hoắc Vi Vũ nghĩ đều không có nghĩ từ chối, rũ xuống đôi mắt, phóng xạ ra một ánh tinh quang, "đêm nay, đêm sau, anh cần thiết hết lòng tuân thủ hứa hẹn, cho dù tôi tham dự Lễ Chúc Mừng, anh cũng không cần tuyển tôi."
Chương 500: Chuyển Biến, Như Không Lưu Tâm Đến Đây
"Bây giờ đã 9 giờ, đêm nay cũng quá ngắn đi." Duật Nghị không đồng ý.
"Bây giờ 9 giờ, ngày mai 7 giờ, có thể đi?" Hoắc Vi Vũ khẩn trương hỏi.
"Được." Duật Nghị đồng ý.
"Kia, không dám, không thể đổi ý, tôi ngốc đến ngày mai 7 giờ, anh không được tuyển tôi." Hoắc Vi Vũ nhắc lại lần nữa.
"Đã biết, đã biết, nếu cô không tin, một hồi tới đây, ký cái hiệp ước, nếu tôi không có làm được, liền nhảy vào trong biển bị chết đuối, cái đáp án này cô vừa lòng rồi." Duật Nghị thực không kiên nhẫn.
Hoắc Vi Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Không hài lòng, biển rộng khó tìm, lầu cao có thể thấy được, nếu anh bội ước, vậy anh trực tiếp trên nhà cao tầng từ lầu hai mươi trở lên rơi xuống, có thể làm được sao?"
"Dựa vào, độc nhất phụ nhân tâm."
"Nếu anh tin tưởng mình sẽ làm được, tôi ngoan độc làm sao, cũng cùng anh không quan hệ, không phải sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại.
"Nói cũng có đạo lý, tôi đem địa chỉ gởi di động của cô, bảo bối, mau tới đi, không gặp không về, yêu cô." Duật Nghị ngân nga hai tiếng, tâm tình sung sướng cúp điện thoại.
Hoắc Vi Vũ rùng mình một cái. Yêu anh, hai chữ này, nếu xem thường hứa hẹn, sẽ dễ dàng từ bỏ. Cô thật nghĩ không ra lý do Duật Nghị yêu cô.
Di động của cô vang lên tin nhắn. Hoắc Vi Vũ thu lại di động. Bây giờ phải làm, chính là rời đi chỗ này mà không bị phát hiện.
Cô quét về phía mặt bàn theo dõi, trong mắt xẹt qua tia sáng. Không thể từ con đường bình thường rời đi, còn có ám đạo.
Cô ra cửa, nhìn về phía binh lính ngồi bất động ở trên sô pha, "Cái kia, một hồi tôi muốn nghỉ ngơi cho tốt, trước 8 giờ ngày mai, đừng cho ai vào cửa, biết không?"
"Vâng." Binh lính mặt vô biểu tình đáp.
"Cảm ơn." Hoắc Vi Vũ xoay người, dư quang ngắm binh lính.
Cô không đi vào phòng mình, mà là một phòng bên cạnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Mở ra ám đạo. Một cái thang lầu đi xuống, thoạt nhìn rất sâu.
Hoắc Vi Vũ nhanh chóng đi xuống, chạy vội ba trăm met phía trước mặt, ở trước mắt mình có ba con đường.
Cô tùy tiện chọn một cái, chạy ước chừng hơn nửa giờ, chạy tới tận cùng. Ra tới, là một phòng. Cô xoay đầu, nhanh chóng đi đến bên ngoài.
Quay đầu lại, nhìn đến cao ốc nguy nga —— tập đoàn V thị. Hóa ra là thông hướng nơi này. Không kịp dừng lại, lên xe, sau khi Hoắc Vi Vũ đem địa chỉ cho tài xế xem, trực tiếp tắt máy.
Nhìn về bên ngoài cửa sổ, bóng đêm càng thêm tối đen. Nếu Cố Cảo Đình biết cô tới chỗ Duật Nghị khẳng định sẽ rất tức giận.
Chỉ là, vì có thể cùng anh ở bên nhau, cô nỗ lực hết sức. Bị hiểu lầm cũng thế, bị thương tổn cũng thế, đầu tiên, cô muốn anh có thể tồn tại.
"Tài xế, làm phiền mau một chút." Hoắc Vi Vũ yêu cầu.
Tài xế chạy hơn nửa tiếng đồng hồ, tới nơi rồi. Duật Nghị cầm di động đợi ở cửa, nhìn Hoắc Vi Vũ đi tới, ghét bỏ nói: "Bây giờ đã hơn 11 giờ, sao cô còn có mặt mũi tới?"
Hoắc Vi Vũ xoay người, trở lại trên xe.
Duật Nghị chạy nhanh đến trước xe, mở cửa xe, cười hì hì nói: "nói giỡn với cô, bổn điện hạ đợi cô hơn một giờ, cảm động không?"
"Không."
Duật Nghị: "......"
"Không thì không đi, cho cô xem một cái kế hoạch tương lai của tôi, cái này là kế hoạch của dì Thanh, 100% có quyền uy." Duật Nghị đưa cho Hoắc Vi Vũ một phần văn kiện.
"Dì Thanh là ai?" Hoắc Vi Vũ hồ nghi.
"Một người phụ nữ sau lưng một người đàn ông thành công, người đàn ông thành công là ba tôi." Duật Nghị cười nói.
Tim Hoắc Vi Vũ đập nhanh hơn.
Cố Cảo Đình nói tìm không thấy vấn đề của Duật Cẩn, xuống tay từ chỗ dì Thanh? Có lẽ, có chuyển biến......
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top