Chương 431-440
Chương 431: Tôi Cược Cô Là Người Phụ Nữ Cố Cảo Đình Yêu Nhất
Nửa tiếng sau
Hoắc Vi Vũ thấy được Mai Kính Sơn ngồi trong chính điện.
"Ha ha ha ha, ha ha ha ha, Hoắc Vi Vũ, đã lâu không gặp." Mai Kính Sơn hả hê đắc ý nói.
Ông lớn lên có khuôn mặt thật vô sỉ, mẹ ông biết không?
"Chỉ mong thân quân vĩnh viễn bất tỉnh, Thanh Sơn không thấy." Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nói.
Mai Kính Sơn nhíu mày. Cô nói ông không hiểu, nhưng mà câu không thấy kia, ông vẫn hiểu.
"Gọi điện thoại cho Cố Cảo Đình, nói người phụ nữ của anhh ta đang ở chỗ của tôi, kêu anh ta trong vòng nửa tiếng mang đầu tới gặp tôi, nếu không, tôi sẽ tiễn cô ta về tây thiên." Mai Kính Sơn ngoan lệ nói với người sĩ quan bên cạnh.
"Vâng." Sĩ quan gật đầu, đi ra ngoài gọi điện thoại.
Hoắc Vi Vũ nhìn Mai Kính Sơn không có ý tốt, ông ta dùng cô uy hiếp Cố Cảo Đình sao? Cô không muốn Cố Cảo Đình bởi vì cô mà bị uy hiếp. Có điều, Mai Tướng quân lợi dụng cô, cũng không uy hiếp Cố Cảo Đình được gì.
"Ông bắt nhầm người rồi, tôi và Cố Cảo Đình không có quan hệ gì cả." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.
"Cô vẫn nên chờ mong là có đi, nếu không cô sẽ chết nhanh hơn." Mai Kính Sơn ác độc nói.
Hoắc Vi Vũ nở nụ cười, châm chọc nói: "Mai Tướng quân vừa thất bại ở cuộc tuyển cử, vốn danh tiếng đang ở ngọn sóng, bây giờ nếu giết tôi, đừng quên, Khuê An Quyền là cấp dưới của ông, tôi là bạn gái con trai cấp dưới của ông, ông không sợ làm mất lòng người sao?"
Mai Tướng quân đập bàn đứng lên, luống cuống chỉ vào Hoắc Vi Vũ, "Tôi đánh cược cô là người phụ nữ Cố Cảo Đình yêu nhất."
Sĩ quan của ông bấm điện thoại, hàm súc nói: "Cố tư lệnh, người phụ nữ của anh đang làm khách ở chỗ của Tướng quân, tốt nhất trong vòng nửa tiếng anh nên tới đây."
"Làm khách gì." Mai Kính Sơn đá vào chân sĩ quan, "Nói với Cố Cảo Đình, Hoắc Vi Vũ bị tôi bắt đến đây, trong vòng nửa tiếng hãy đến đây, nếu không tôi tiễn Hoắc Vi Vũ đến tây thiên sớm hơn."
Vẻ mặt sĩ quan khó xử đưa di động cho Mai Tướng quân, nói: "Cố Cảo Đình muốn ngài nghe điện thoại."
Mai Kính Sơn tiếp nhận điện thoại, tức giận nói: "Có chuyện nói mau, có rắm mau thả, là đàn ông thì nhanh tới đây."
"Ba, con đang làm khách ở chỗ Cố Cảo Đình." Mai Lâm nhỏ giọng nói.
"Tại sao con lại ở chỗ của Cố Cảo Đình." Mai Kính Sơn căng mắt, bực bội đi qua đi lại, càng nghĩ càng tức giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ai cho con đi đến chỗ của Cố Cảo Đình, con không biết hắn là kẻ thù trong chính trị của ba hay không, lần trước hắn còn huỷ bỏ hôn ước, con còn tự sát kia mà, những chuyện đó con đã quên sao."
"Tử Viện hẹn con đến đảo chơi, con không biết đảo này của Cố Cảo Đình." Giọng nói của Mai Lâm thấp hơn.
"Cố Cảo Đình đâu, để cho anh ta nghe máy." Mai Kính Sơn bực bội quát.
"Tìm tôi có việc?" giọng nói ung dung của Cố Cảo Đình ung dung vang lên.
"Cậu thật hèn hạ, rõ ràng bắt một người con gái tay trói gà không chặt." Mai Kính Sơn mắng.
Cố Cảo Đình nở nụ cười, "Ở chỗ tiền bối luôn có một chiêu chế địch thật tốt, lần nào cũng đúng, liền dùng thử xem, hiệu quả cũng không tệ lắm, trong vòng nửa tiếng, dẫn theo Hoắc Vi Vũ, xuất hiện ở trên đảo của tôi, tôi sẽ gửi bản đồ cho ông."
Mai Kính Sơn: "..."
Cố Cảo Đình cúp máy.
Ông tức giận nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, cố ý châm ngòi nói: "Đàn ông của cô, tìm mấy người phụ nữ đến đảo chơi, tôi thấy anh ta cũng không thật sự thích cô."
Khóe miệng Hoắc Vi Vũ giật giật, rất bình thản nói: "Đàn ông, vốn là vậy, Mai Tướng quân, ông nên biết, vợ là người khác, nhưng đứa con là của mình."
Mai Kính Sơn bị Hoắc Vi Vũ nói trúng tim đen rồi. Ông nên đi hay không đi đây? Muốn ông cầu xin để cho Cố Cảo Đình thả Mai Lâm trở lại, ông không có mặt mũi. Nhưng nếu ông đi, ở trên địa bàn của Cố Cảo Đình, quá nguy hiểm.
Chương 432:
Nửa tiếng sau
Hoắc Vi Vũ thấy được Mai Kính Sơn ngồi trong chính điện.
"Ha ha ha ha, ha ha ha ha, Hoắc Vi Vũ, đã lâu không gặp." Mai Kính Sơn hả hê đắc ý nói.
Ông lớn lên có khuôn mặt thật vô sỉ, mẹ ông biết không?
"Chỉ mong thân quân vĩnh viễn bất tỉnh, Thanh Sơn không thấy." Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nói.
Mai Kính Sơn nhíu mày.
Cô nói ông không hiểu, nhưng mà câu không thấy kia, ông vẫn hiểu.
"Gọi điện thoại cho Cố Cảo Đình, nói người phụ nữ của anhh ta đang ở chỗ của tôi, kêu anh ta trong vòng nửa tiếng mang đầu tới gặp tôi, nếu không, tôi sẽ tiễn cô ta về tây thiên." Mai Kính Sơn ngoan lệ nói với người sĩ quan bên cạnh.
"Vâng." Sĩ quan gật đầu, đi ra ngoài gọi điện thoại.
Hoắc Vi Vũ nhìn Mai Kính Sơn không có ý tốt, ông ta dùng cô uy hiếp Cố Cảo Đình sao? Cô không muốn Cố Cảo Đình bởi vì cô mà bị uy hiếp.
Có điều, Mai Tướng quân lợi dụng cô, cũng không uy hiếp Cố Cảo Đình được gì.
"Ông bắt nhầm người rồi, tôi và Cố Cảo Đình không có quan hệ gì cả." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.
"Cô vẫn nên chờ mong là có đi, nếu không cô sẽ chết nhanh hơn." Mai Kính Sơn ác độc nói.
Hoắc Vi Vũ nở nụ cười, châm chọc nói: "Mai Tướng quân vừa thất bại ở cuộc tuyển cử, vốn danh tiếng đang ở ngọn sóng, bây giờ nếu giết tôi, đừng quên, Khuê An Quyền là cấp dưới của ông, tôi là bạn gái con trai cấp dưới của ông, ông không sợ làm mất lòng người sao?"
Mai Tướng quân đập bàn đứng lên, luống cuống chỉ vào Hoắc Vi Vũ, "Tôi đánh cược cô là người phụ nữ Cố Cảo Đình yêu nhất."
Sĩ quan của ông bấm điện thoại, hàm súc nói: "Cố tư lệnh, người phụ nữ của anh đang làm khách ở chỗ của Tướng quân, tốt nhất trong vòng nửa tiếng anh nên tới đây."
"Làm khách gì." Mai Kính Sơn đá vào chân sĩ quan, "Nói với Cố Cảo Đình, Hoắc Vi Vũ bị tôi bắt đến đây, trong vòng nửa tiếng hãy đến đây, nếu không tôi tiễn Hoắc Vi Vũ đến tây thiên sớm hơn."
Vẻ mặt sĩ quan khó xử đưa di động cho Mai Tướng quân, nói: "Cố Cảo Đình muốn ngài nghe điện thoại."
Mai Kính Sơn tiếp nhận điện thoại, tức giận nói: "Có chuyện nói mau, có rắm mau thả, là đàn ông thì nhanh tới đây."
"Ba, con đang làm khách ở chỗ Cố Cảo Đình." Mai Lâm nhỏ giọng nói.
"Tại sao con lại ở chỗ của Cố Cảo Đình." Mai Kính Sơn căng mắt, bực bội đi qua đi lại, càng nghĩ càng tức giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ai cho con đi đến chỗ của Cố Cảo Đình, con không biết hắn là kẻ thù trong chính trị của ba hay không, lần trước hắn còn huỷ bỏ hôn ước, con còn tự sát kia mà, những chuyện đó con đã quên sao."
"Tử Viện hẹn con đến đảo chơi, con không biết đảo này của Cố Cảo Đình." Giọng nói của Mai Lâm thấp hơn.
"Cố Cảo Đình đâu, để cho anh ta nghe máy." Mai Kính Sơn bực bội quát.
"Tìm tôi có việc?" giọng nói ung dung của Cố Cảo Đình ung dung vang lên.
"Cậu thật hèn hạ, rõ ràng bắt một người con gái tay trói gà không chặt." Mai Kính Sơn mắng.
Cố Cảo Đình nở nụ cười, "Ở chỗ tiền bối luôn có một chiêu chế địch thật tốt, lần nào cũng đúng, liền dùng thử xem, hiệu quả cũng không tệ lắm, trong vòng nửa tiếng, dẫn theo Hoắc Vi Vũ, xuất hiện ở trên đảo của tôi, tôi sẽ gửi bản đồ cho ông."
Mai Kính Sơn: "..."
Cố Cảo Đình cúp máy.
Ông tức giận nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, cố ý châm ngòi nói: "Đàn ông của cô, tìm mấy người phụ nữ đến đảo chơi, tôi thấy anh ta cũng không thật sự thích cô."
Khóe miệng Hoắc Vi Vũ giật giật, rất bình thản nói: "Đàn ông, vốn là vậy, Mai Tướng quân, ông nên biết, vợ là người khác, nhưng đứa con là của mình."
Mai Kính Sơn bị Hoắc Vi Vũ nói trúng tim đen rồi. Ông nên đi hay không đi đây? Muốn ông cầu xin để cho Cố Cảo Đình thả Mai Lâm trở lại, ông không có mặt mũi. Nhưng nếu ông đi, ở trên địa bàn của Cố Cảo Đình, quá nguy hiểm.
Chương 433: Tôi Muốn Giữ Người, Ông Không Thể Dẫn Đi
Càng là tới gần biệt thự ở trên đảo, Hoắc Vi Vũ càng khẩn trương. Trái tim, thình thịch nhảy loạn. Trong lòng bàn tay, đều là mồ hôi.
"Hừ, thật sự là một nhà giàu mới nổi, mua một đảo hoang ở đây, anh ta không sợ bị biển dìm sao?." Mai Kính Sơn nhìn phong cảnh xung quanh, khuôn mặt hâm mộ, ghen ghét, hận.
Ông nhìn sang Hoắc Vi Vũ, quái gở nói: "Cô gái, đàn ông có tiền liền tồi tệ, cô đừng để đàn ông thối tha kia lừa."
Hoắc Vi Vũ vẫn nở nụ cười, "Vậy còn Mai Tướng quân, có tính có tiền không?"
Mai Kính Sơn: "..."
Nói không có tiền, không có thể diện. Nói có tiền, không phải đánh bàn tay lên mặt mình sao.
"Không biết tốt xấu. Cố Cảo Đình có rất nhiều nữ nhân đấy." Mai Kính Sơn bực bội nói.
Hoắc Vi Vũ không nói gì, mở ra cửa sổ, nhìn về phía ngoài. Gió biển ẩm ướt thổi đến, làm rối những sợi tóc trên đầu cô. Tâm tình của cô bình tĩnh nhiều hơn trước. 20 phút sau, xe đã đến biệt thự trước mặt.
Hoắc Vi Vũ nhìn mấy trăm tên lính canh cửa, từng người cầm trong tay vũ khí, càng mạnh hơn gấp mấy lần quân đội.
Thoạt nhìn giống như sắp có một cuộc gió tanh mưa máu xảy ra. Cô từ trên xe bước xuống, đi theo vẻ mặt ngưng trọng Mai Kính Sơn vào biệt thự. Liếc một cái, cô liền nhìn thấy Cố Cảo Đình ngồi trong đại sảnh.
Hơn mười tên lính đứng sau lưng anh mặt không biểu tình.
Anh giống như một vị Vương giả có được thiên hạ, trong mắt giống như chim ưng lộ ra một khí phách khinh thường tất cae.
Trên trán Mai Kính Sơn đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt tái nhợt vài phần, nói: "Người anh muốn tôi đã dẫn tới đây, có thể thả con gái của tôi ra rồi."
"Thả? A." Cố Cảo Đình đứng lên, lập tức có khí thế quân lâm thiên hạ.
Mai Kính Sơn chân mềm, lui về sau một bước. Khóe miệng Cố Cảo Đình cong lên, tà mị, ngạo nghễ.
"Tôi nghĩ Mai Tướng quân hiểu lầm rồi, Mai Lâm vầ Tử Viện có quan hệ rất tốt, muốn ở trên đảo của tôi chơi một thời gian, nếu như Mai Tướng quân lo lắng, cũng có thể lưu lại đây mấy ngày." Cố Cảo Đình ung dung nói.
"Không cần, mẹ của Mai Lâm muốn gặp nó, đứa nhỏ không hiểu chuyện, tôi phải dẫn nó về dạy dỗ." Đôi mắt Mai Tướng quân lóe lên nói.
Cố Cảo Đình đi về phía Mai Kính Sơn. Đi lên trước một bước, khí chất càng gần một bước, khí thế cũng mạnh mẽ hơn. Trong lòng Mai Kính Sơn khiếp sợ, lại lui về sau một bước.
Cố Cảo Đình đi đến trước mặt của ông, thì dừng bước lại, từ trên cao nhìn xuống Mai Kính Sơn, giọng nói lạnh lùng: "Tôi muốn giữ người, ông không thể dẫn đi, tôi không muốn giữ người lại, ông cũng không giữ được."
Mai Kính Sơn bị dọa sợ, giọng nói mang theo đề xi ben tăng thêm lòng dũng cảm nói: "Cố Cảo Đình, cậu muốn làm gì, tốt xấu gì tôi cũng là người có chức quyền trong quốc gia, nếu cậu muốn giam giữ tôi đó là tạo phản."
"Giam giữ? Tôi sợ ông chiếm đất của tôi, lãng phí không khí ở trên đảo, trung tá Thượng, tiễn khách." Cố Cảo Đình hạ lệnh nói.
Mai Kính Sơn nhìn về phía Mai Lâm bị khống chế.
Điện thoại Cố Cảo Đình vang lên, anh nhìn thấy hiển thị tên của tổng thống, giống như hiểu rõ, tiếp nghe.
"Sao vậy, tìm tôi có việc?" Cố Cảo Đình hỏi.
"Vợ tôi hẹn vợ của Mai Tướng quân tới ăn cơm ôn chuyện, tôi muốn kêu lão Mai và con gái của ông ta cùng đến, nhưng mà điện thoại lão Mai lại tắt máy, tôi nghe nói ông ta ở chỗ của cậu, cậu giúp tôi chuyển lời với ông ta một chút." Tổng thống mỉm cười, hiền lành nói.
"Con gái ông ta muốn ở chỗ của tôi một thời gian, Tử Viện đã mời cô ta đến làm khách, con gái với nhau dễ nói chuyện, mấy người nói chuyện phiếm, cô ta ở đó cũng câu thúc, tôi đưa di động cho Mai Tướng quân, ngài nói với Mai Tướng quân đi." Vẻ mặt Cố Cảo Đình không thay đổi nói, đưa di động cho Mai Tướng quân.
Vẻ mặt Mai Tướng quân lộ vẻ khó xử tiếp nhận. Ánh mắt Cố Cảo Đình chậm rãi đưa nhìn về phía trên người Hoắc Vi Vũ...
Chương 434: Cố Cảo Đình, Chúng Ta Bắt Đầu Lại Từ Đầu Đi
Nhàn nhạt liếc một chút. Cố Cảo Đình liền dời ánh mắt, trong mắt không có nửa điểm gợn sóng. Giống như cái nhìn kia, chỉ là vô ý.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ, có chút nhàn nhạt đắng chát. Cô có thể cảm giác được, giữa bọn họ như đang sóng ngầm mãnh liệt, giương cung bạt kiếm. Một câu đều là kỹ xảo, mỗi một từ đều nắm đúng chỗ.
Không phải vậy, trận tiếp theo, khả năng sẽ sử dụng bạo lực. Mai tướng quân nghe điện thoại của tổng thống.
"Lão Mai, ông về trước đi." Tổng thống bất đắc dĩ nói.
"Con gái của tôi còn ở đây đấy." Mai Kính Sơn lo lắng nhìn Mai Lâm.
"Chẳng qua là anh ta lợi dụng Mai Lâm để kìm hãm ông, sợ thời gian anh ta không có ở đây ông sẽ gây chuyện, anh ta sẽ không tổn thương Mai Lâm, yên tâm đi, bây giờ đừng nói gì nữa, mau mau trở về, đừng gây chuyện." Tổng thống dặn dò.
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà, trở về, đây là mệnh lệnh." Tổng thống phân phó nói, không cho Mai tướng quân thời gian suy nghĩ, cúp máy.
Mai Kính Sơn nhíu mày, đưa di động cho Cố Cảo Đình, cảnh cáo nói: "Nếu như con gái của tôi mất nửa cọng tóc, tôi sẽ không bỏ qua cho anh."
Mai Kính Sơn nói xong, quay người, trừng mắt nhìn Hoắc Vi Vũ một chút. Nếu biết như vậy, ông sẽ khôngg bắt cô ta.
Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Mai Kính Sơn vừa đi, không khí thoải mái hơn rất nhiều. Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Cảo Đình, chống lại đôi mắt đen như mực của anh.
Đôi mắt rung động. Cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đều không nói ra được.Cố Cảo Đình không lạnh không nhạt mở miệng: "Xin lỗi, bọn họ hiểu lầm quan hệ của tôi và cô, làm liên lụy đến cô, bất quá yên tâm, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cô, trong một tuần cô ở lại đảo này đừng đi ra ngoài.
Cố Cảo Đình xa cách nói xong, xoay người. Theo bản năng Hoắc Vi Vũ bắt lấy tay của anh. Cố Cảo Đình quay đầu nhìn cô. Hoắc Vi Vũ mất tự nhiên buông tay: "Cái kia, tôi không có quần áo thay đổi."
"Tôi sẽ phái người qua nhà cô lấy. Lát nữa sẽ có người an bài phòng cho cô, nghỉ ngơi sớm chút." Cố Cảo Đình lạnh lùng nói ra, đi vào trong.
Hoắc Vi Vũ đứng tại chỗ, rũ mắt xuống. Trong lòng giống như bị một tảng đá đè lên, rất khó chịu.
"A, Hoắc Vi Vũ, cô yêu anh Cảo Đình hả?" Tử Viện chanh chua giễu cợt nói.
Hoắc Vi Vũ liếc Tử Viện, lạnh lùng nói: "Yêu hay không yêu, liên quan gì đến cô?"
"Tôi cảm thấy cô nên từ bỏ ý niệm này đi, cô dựa vào cái gì mà dám yêu thích anh Cảo Đình, chỉ bằng khuôn mặt của cô, dáng người lẫn tính cách, bối cảnh? Cũng quá tầm thường rồi." Tử Viện liếc một cái.
Hoắc Vi Vũ không muốn để ý tới Tử Viện, nhưng mà, nghe mấy câu này, trong lòng cảm thấy chát chát.
"Hoắc tiểu thư, mời tới bên này." Nữ hầu tới, cung kính lễ độ nói.
Hoắc Vi Vũ đi theo nữ hầu rời đi.
"Cô ta là ai?" Mai Lâm nhìn bóng lưng Hoắc Vi Vũ hỏi.
"Là người thầm mến anh Cảo Đình từ nhỏ, làm mọi thứ để muốn hấp dẫn anh Cảo Đình. Rất buồn nôn." Tương Tử Viện khinh bỉ nói.
"Tôi thấy Cảo Đình không thích cô ta một chút nào." Mai Lâm vô duyên vô cớ chán ghét Hoắc Vi Vũ.
"Đêm dài đằng đẳng, Cảo Đình ca ghét nhất là ôm ấp phụ nữ." Trong đầu Tử Viện hiện lên một ý xấu.
"Tốt, tốt."
Hoắc Vi Vũ được an bài xong gian phòng, không muốn ra ngoài gặp mặt Tử Viện và Mai lâm, cảm thấy bực mình, mở cửa sổ ra.
Đối diện, Cố Cảo Đình cũng mở cửa sổ ra, nhìn cô bên này. Ánh mắt của anh u ám thâm thúy, giống như biển cả ngoài khơi.
Nhìn, làm người ta không thể chuyển mắt đi được. Hoắc Vi Vũ hơi hơi nắm chặt tay. Nếu như cô muốn quay lại từ đầu với anh, anh sẽ nghĩ như thế nào?
Chương 435: Hoắc Vi Vũ Yêu Thích Cố Cảo Đình
"Tư lệnh." Thượng trung tá hô.
Cố Cảo Đình thu hồi ánh mắt, xoay người, nhìn Thượng trung tá, trầm giọng nói:
"Tất cả đã an bài xong chưa?"
"Đã làm xong, ngày kia tổng thống nước B sẽ gặp mặt ngài." Thượng trung tá báo cáo.
"Không thể để lộ ra ngoài, đàm phán chỉ có thể thành công, không thể thất bại." Cố Cảo Đình ngưng trọng nói.
"Nhưng nếu..." Thượng trung tá vẫn còn lo ngại.
"Không có nếu là, quyết định như vậy đi." Cố Cảo Đình nhìn về phía cửa sổ Hoắc Vi Vũ, cô đã không còn ở đó.
Ánh mắt của anh trầm xuống chút, phân phó nói: "Ngày mai giúp tôi hủy bỏ tất cả công việc, ngày kia tám giờ bay sang nước B."
Thượng trung tá thấy Tư lệnh nhìn về cửa sổ bên kia, nhẹ giọng hỏi: "Tư lệnh, ngài còn thích cô ta sao?"
Ánh mắt Cố Cảo Đình lạnh lùng quét về phía Thượng trung tá: "Chuyện của tôi anh cũng dám quản, cảm thấy bản thân quá rãnh rổi sao?"
"Không, không, không... Không phải." Thượng trung tá bị hù đến nói năng lộn xộn, không hiểu hỏi:
"Tôi chỉ là không hiểu, tại sao Tư lệnh một mực yêu cô ta, nhiều phụ nữ thích tư lệnh như vậy, chỉ cần ngài mở miệng, vô số phụ nữ đều nhào vào."
Cố Cảo Đình tối tăm nhìn không khí. Nếu như yêu thích, có thể suy nghĩ khả quan như vậy, anh cũng sẽ không một thân một mình đến bây giờ.
Mặc dù quá khứ có bai vị hôn thê, nhưng mà, chỉ có anh hiểu được, một mực không đi vào hôn nhân là bởi vì trong lòng vẫn luôn có một người.
Khi anh gặp cô lúc cô mới được một tuần tuổi, đã chú định đã quyết định, anh sẽ ràng buộc cả đời với cô.
Anh nhớ kỹ một cái nhăn mặt, nụ cười của cô, mỗi nét mặt, mỗi câu nói. Mặc kệ cô cao hứng, thương tâm, bi phẫn, khổ sở.
Thượng trung tá thấy Cố Cảo Đình không nói gì, lại nói: "Kỳ thật, nếu tư lệnh cưới Mai tiểu thư,, tương đương với tiêu tan hiềm khích với Mai tướng quân, ông nhất định sẽ ủng hộ con rể của mình, như thế ngài sẽ có quyền thế ngập trời, làm cái gì cũng ung dung thoải mái."
Cố Cảo Đình lạnh lùng nhìn Thượng trung tá:
"Nếu như quyền thế của tôi chí cao vô thượng, lại không thể đạt được phụ nữ mình yêu, vậy quyền này có tác dụng gì, mặt khác, cưới Mai Lâm, liền phải gọi Mai Kính Sơn là ba, anh nói đùa với tôi có phải hay không?"
Thượng trung tá: "..."
Anh lúng túng nở nụ cười: "Đúng vậy, tôi chỉ đùa chút thôi."
Hoắc Vi Vũ nằm trên giường, xoa bụng của mình. Buổi trưa cô ăn mì ăn liền, cơm tối còn chưa ăn. Đói đến mức bụng dán vào lưng rồi.
Thỉnh thoảng bụng còn đau đau. Hay là có kinh? Mỗi lần có đều đau như vậy.
"Trời ạ, các người mau ra đây nhìn, ai lại độc ác như vậy?" Âm thanh của Tử Viện truyền đến.
Hoắc Vi Vũ không thèm quan tâm, nhắm mắt lại.
Ngủ nhanh lên, ngủ thiếp đi liền không cảm thấy đói bụng.
"Cốc, cốc, cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.
Hoắc Vi Vũ không còn cách nào khác, mở cửa. Nữ hầu đứng tại cửa ra vào, cung kính cúi đầu nói: "Tư lệnh gọi người ra đại sảnh."
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, trong lòng có dự cảm xấu.
Vừa đến, liền thấy Tử Viện, Mai Lâm, Cố Cảo Đình đều đã có mặt.
"Hoắc Vi Vũ, cô cố ý à?" Tử Viện nghiêng đầu, nở nụ cười hỏi.
Nhìn thì đáng yêu, nhưng mà, trong nụ cười lại dấu dao kiếm.
"Cố ý cái gì?" Hoắc Vi Vũ không hiểu hỏi.
"Cô còn giả ngu à, chúng tôi nhìn thấy cô lén lén lút lút, sau đó chạy tới nhìn, xem cô làm chuyện tốt gì này." Tử Viện chỉ cái ghế khắc hoa văn nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn phương hướng của Tử Viện chỉ.
Có người dùng dao khắc trên ghế một dòng chữ đơn giản: "Đình---saranghae---Vũ.
Chương 436: Yêu Thích Lẫn Nhau, Ái Muội Mập Mờ
Đây là tiếng hàn mà? Trong lòng cô căng thẳng, không chút suy nghĩ, liền nhìn Cố Cảo Đình giải thích nói: "Không phải tôi làm."
Cố Cảo Đình gắt gao nhìn cô, trong mắt lạnh lùng như băng. Cô gấp gáp giải thích như vậy, là muốn phủ nhận quan hệ với anh sao?
Anh biết không phải cô làm, xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô làm gì còn tâm hơi mà làm chuyện này.
"Chép phạt câu đó một ngàn lần." Cố Cảo Đình lạnh lùng nói, tĩnh bơ đi ra ngoài.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày. Cô không làm thật mà! Sao anh lại không tin cô? Chẳng qua thái độ của anh, cô cũng nhìn thấy. May mắn không có chủ động, nếu không, không phải tự rước lấy nhục sao?
"Ha ha ha, Hoắc Vi Vũ, cô thật đúng là không biết xấu hổ?" Tử Viện cười trên nổi đau của người khác nói.
"Người nào làm, thì người đó chính là không biết xấu hổ." Hoắc Vi Vũ bình tĩnh mắng lại.
Sắc mặt Tử Viện trầm xuống, chẳng qua, vẫn giữ vững nụ cười trên môi, âm dương quái khí nói ra: "Cô cũng thấy thái độ của Cố Cảo Đình, cô càng quấn anh, anh càng ghét cô, thu hồi lại tự mình đa tình đi."
Khóe miệng Hoắc Vi Vũ giật giật, băng lãnh nhìn Tử Viện:
"Cô cũng vậy thôi, Cố Cảo Đình không phải là đàn ông của cô. Chẳng qua cơ chỉ là vì Cố phu nhân tương lai dọn đường. Tiện nghi cho người khác, gây thù chuốc án vào chính mình, lãng phí thời gian. Tôi không phải là người duy nhất xuất hiện bên cạnh Cố Cảo Đình, cũng không phải là người cuối cùng, chúc cô chiến đấu đến sau cùng."
Cô xoay người trở về phòng. Sắc mặt Tử Viện trắng bệch, cười cũng cười không nổi nửa rồi. Coi như thắng Hoắc Vi Vũ một ván, cũng không cảm giác được chút vui vẻ nào. Hoắc Vi Vũ vừa về đến phòng.
Bảo mẫu đưa giấy bút tới cho Hoắc Vi Vũ, khó xử nói: "Tư lệnh muốn cô chép một ngàn lần, trong vòng một tiếng, nếu như thiếu một lần, phạt thêm một ngàn lần nữa."
Hoắc Vi Vũ: "..."
Anh có cần làm vậy không? Cũng không phải học tiểu học mà.
"Nếu như tôi không viết?" Hoắc Vi Vũ phản nghịch hỏi.
"Cấm túc cô bảy ngày, không cho tự do ra ngoài." Bảo mẫu cúi đầu nói.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày nhìn giấy bút trong tay bảo mẫu. Cố Cảo Đình đoán được cô không chịu viết sao? Cô bất đắc dĩ, cầm giấy cùng bút, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện vậy.
Cô viết một hàng: Đình saranghae Vũ. Viết một mạch được một trăm lần, nhìn thời gian đã qua mười phút rồi. Tốc độ như vậy, viết một ngàn lần phải mất 100 phút. Trong vòng một giờ hoàn thành một ngàn lần là không có khả năng.
Suy nghĩ một chút Cô lấy thêm một cây bút trong ngăn kéo. Trong túi cô cũng còn một cây bút. Đồng thời cầm ba cây bút, viết cùng lúc. Mười phút liền có thể viết 300 lần rồi. 40 phút là xong.
Sau khi lao động chân tay, bụng lại "ọt ọt" kêu lên. Tiếng gõ cửa vang lên. Hoắc Vi Vũ đi ra mở cửa. Cố Cảo Đình lạnh lẽo đứng ở cửa ra vào, nhìn cô, hỏi: "Viết xong chưa?"
Hoắc Vi Vũ quay người, đưa giấy trên bàn cho anh, nói: "Qua đây nhìn, một giờ 1000 lần, tặng thêm cho anh mười lăm lần nữa."
"Không cần tặng. Tôi sẽ trả lại cho cô." Cố Cảo Đình đi vào, ngồi xuống trước bàn, thấy trên bàn có ba cây bút, liền hiểu rõ.
Hoắc Vi Vũ khẩn trương. May mắn anh cũng không nói gì. Cố Cảo Đình cầm bút, lấy một tờ giấy trắng viết: Đình saranghae Vũ.
Chữ của anh mây bay nước chảy, nét chữ cứng cáp, có chút bá đạo của Cố Cảo Đình, mạnh mẽ, tại chỗ rất nhỏ, cũng được anh viết tinh tế tỉ mỉ. Chỉ xem chữ viết, nhịp tim Hoắc Vi Vũ liền bắt đầu tăng nhanh..
Chương 437: Anh Ta Lấy Sai Đồ Vật
Viết xong mười lăm câu, anh đứng dậy, đem giấy đưa cho Hoắc Vi Vũ, nghiêm túc nói: "Trả lại số lẻ cho cô."
Hoắc Vi Vũ: "......"
Cô tiếp nhận tờ giấy trong tay anh. Mặt trên thật đúng là mười lăm câu. không nhiều hơn một câu, không ít hơn một câu. Hoắc Vi Vũ nhìn về phía dáng anh rời đi, cửa bị đóng lại, trong lòng cô trống rỗng.
Cô nằm ở trên giường, nhìn chữ anh viết phát ngốc. Phát ra, phát ra, ngủ rồi. Nửa đêm, cô cảm giác được không thích hợp, nơi đó, thực ẩm ướt.
Cô đoán chừng cái kia tới, vọt tới WC. Trong quần quả nhiên hồng hồng. Hoắc Vi Vũ buồn bực. Cô căn bản không có mang băng vệ sinh theo.
Nơi này cũng không phải nội thành, đã không có, có thể đi cửa hàng tiện lợi mua. Hoắc Vi Vũ vô ngữ, kiên trì đi tới trước cửa cố cảo đình. Nhả khí, điều chỉnh hô hấp, cô gõ cửa. Cửa bị mở ra, Cố Cảo Đình nhìn về phía cô.
Có lẽ bởi vì mới bị đánh thức, tóc của anh có chút loạn, cúc cổ áo sơmi mở ba nút, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, gợi cảm, lười biếng.
"Muộn như vậy tìm tôi, ngủ không được muốn tôi ngủ với cô, hay là cô ngủ với tôi?" Cố Cảo Đình tà nịnh hỏi.
Trong mắt anh lại rất lạnh, không có chút độ ấm.
Mặt Hoắc Vi Vũ đỏ một ít, "Không phải, tôi cái kia tới."
"Cái nào tới?" Cố Cảo Đình liếc cô hỏi.
Hoắc Vi Vũ hắng giọng nói, "Tôi không có mang băng vệ sinh, nơi này có người có không?"
Cố Cảo Đình: "......"
"Vào đi." cằm anh hất về phía buồng trong.
Hoắc Vi Vũ đi vào, thấy được anh treo ở trên tường...... vừa rồi cô viết một ngàn lần. Anh còn nạm trong khung pha lê.
Hoắc Vi Vũ dừng lại, chỉ vào một ngàn lần trên tường, hỏi: "anh treo lên đó làm gì."
"Răn đe cảnh cáo." Cố Cảo Đình bất động thanh sắc cầm lấy di động, gọi điện thoại đi ra ngoài.
"Cái gì răn đe cảnh cáo?" Cô hồ nghi nhìn về phía anh.
Cố Cảo Đình thẳng tắp, không có trả lời, phân phó nói: "Kho hàng có đồ dùng nữ tính, đưa đến phòng tôi, mặt khác, pha ly nước đường đỏ đưa lại đây."
Sau khi Cố Cảo Đình nói xong, lười nhác ngồi ở trên bàn, "nếu cô cảm thấy khó chịu, có thể đem tờ tôi viết cũng đóng khung lên, treo ở trên tường, chữ tôi viết so với cô viết đẹp hơn nhiều."
"Tôi mới không có loại hứng thú buồn nôn này." Hoắc Vi Vũ xoay mặt, không nhìn anh.
Trong phòng tràn ngập mùi vị dương cương, hỗn hợp mùi hormone nam tính.
Hai người đêm khuya ở một chỗ, cô cảm thấy tâm hoảng ý loạn.
"Tôi trở về phòng tôi chờ, anh cho bọn họ đưa đến phòng tôi." Hoắc Vi Vũ nói.
"Thịch thịch thịch" tiếng đập cửa vang lên.
Hoắc Vi Vũ chạy nhanh đi mở cửa. Trung tá Thượng đứng ở cửa, trong tay bưng một cái mâm. Bên trong mâm có đồ vật nam nhân màu hồng phấn, giả cái đó.
Cái màu tím hình dạng tròn tròn, chỉ là phía sau có sợi dây, đầu sợi là chốt mở. Cũng có một ít bi thép, cùng với cái loại đồ vật hình dạng con bướm. Thậm chí đồ buộc chặt đạo cụ đều có.
Hoắc Vi Vũ: "......"
Mặt cô mau xuất huyết. Trung tá Thượng động não thật lớn. Cố Cảo Đình nói đồ dùng nữ tính chỉ chính là băng vệ sinh, anh ta lấy sai đồ vật.
Cố Cảo Đình đi tới, liền đứng ở bên cạnh cô. Hai người dựa vào rất gần, hơi thở anh nóng rực đều dừng ở bên mặt cô.
Cô cũng có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể anh, giống như đang ở trên cao, kéo theo cô cũng cảm thấy thực nóng.
Anh cầm lấy cái đồ giả kia, ấn chốt mở. Cô xem cái kia chuyển động xoay tròn, rất là kinh ngạc, nhìn về phía Cố Cảo Đình.
Nhìn đáy mắt anh thâm thúy. Trong ánh mắt anh tràn ngập nguy hiểm như là thợ săn theo dõi con mồi ......
Chương 438: Như Thế Nào? Ghen Tị
Hoắc Vi Vũ liếc mắt một cái đồ vật trong tay anh, cúi đầu. Trong lòng quái dị không chút thoải mái.
"Anh thường xuyên cùng phụ nữ chơi thứ này sao?" Hoắc Vi Vũ thấp giọng nói.
"Nghĩ cái gì đâu? Cố Cảo Đình buông đồ vật, "Tôi không chơi."
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Cố Cảo Đình. Xác thực, Cố Cảo Đình không phải dân chơi. Anh không có ăn chơi trác táng ô nhiễm thói xấu.
Lúc người khác còn ngây ngô trải qua thời sơ trung, anh đã từ Texas tốt nghiệp đại học, được rất nhiều huân chương vinh dự.
Nếu anh ăn chơi, làm sao có thời giờ đi kiến quốc lập nghiệp, công thành danh toại.
"thứ này ở kho hàng của anh?" Hoắc Vi Vũ lẩm bẩm một câu.
Cố Cảo Đình gợi lên khóe miệng tà mị, "Như thế nào, ghen tị?"
Hoắc Vi Vũ xoay mặt, đưa lưng về phía anh, "Nào có ghen."
"Mấy thứ này vốn là của Tương bộ trưởng, sau khi tư lệnh mua đảo nhỏ tặng cho cô, liền sai người đem đồ vật linh tinh dọn vào kho hàng, Hoắc tiểu thư yên tâm, vừa rồi mới hủy đi niêm phong, chưa có người dùng qua." Trung tá Thượng giải thích.
Mặt Hoắc Vi Vũ đỏ, nhẹ giọng nói: "Tôi không phải muốn thứ này."
"Vậy cô muốn thứ nào? muốn ngọn nến sao? Tôi lại đi tìm xem, giống như còn có một ít đồ dùng khác, nhưng mà văn bản thuyết minh, tôi xem không hiểu, các người đến đó nghiên cứu một chút đi." Trung tá Thượng không hiểu ra sao nói.
Hoắc Vi Vũ quả thực hết chỗ nói rồi, bật thốt lên: "dì cả tôi tới."
"A?" Trung tá Thượng chấn kinh rồi, "Mấy thứ này dì cô phải dùng? Tư lệnh đối với dì cô không dám hứng thú, nếu không, cô đem dì cô giới thiệu cho tôi đi."
"Phốc." Hoắc Vi Vũ không nhịn xuống, cười phì.
Cô và trung tá Thượng không cách nào dùng câu đả thông tư duy bình thường, oán hận nhìn Cố Cảo Đình liếc mắt một cái, "anh nói đi."
Này giọng anh nói đi, nũng nịu, nhiều ít có chút ý làm nũng. Cố Cảo Đình xem bộ dáng cô ngượng ngùng, trong lòng có chỗ bị đóng băng dễ dàng tan chảy.
"Buông đi." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ: "......"
Cô lôi kéo quần áo anh, liếc về phía bóng dáng trung tá Thượng, nhíu mày, trong mắt có thiên ngôn vạn ngữ.
Cố Cảo Đình gợi lên khóe môi, "hôm nào tôi cùng phụ nữ thử xem."
Hoắc Vi Vũ dừng một chút, trong lòng bị cái gì đâm một chút, toàn thân máu lạnh xuống dưới, buông tay ra. Cô không nên nửa đêm ở phòng bạn trai người khác, như vậy không tốt.
Trung tá Thượng phải chịu qua bọn họ, đi ra ngoài.
"Trung tá Thượng, tôi kinh nguyệt tới." Hoắc Vi Vũ kiên trì nói.
"Kinh nguyệt là ai?" Trung tá Thượng ương bướng, đột nhiên, anh lý giải lại, "cô kinh nguyệt tới còn cùng tư lệnh chơi như vậy quá trớn?"
Hoắc Vi Vũ đã sống không còn gì luyến tiếc. Bọn họ khẳng định là cố ý chơi cô, tức khắc buồn bực, không phải tự rước lấy nhục sao?
Cô tình nguyện để máu chảy khô, cũng không cần băng vệ sinh. Hoắc Vi Vũ đi tới ngoài cửa. Cố Cảo Đình cầm cánh tay của cô. Cô như là mèo xù lông, ném tay Cố Cảo Đình ra, từ phòng anh đi ra ngoài.
Trung tá Thượng khó hiểu, thật cẩn thận nhìn về phía Cố Cảo Đình, "Cô ta tức giận, có phải tôi không nên đem chân tướng nói ra hay không, bất quá, kỳ kinh nguyệt tới chơi cái này thật tổn hại thân thể."
"Đi lấy băng vệ sinh đến đây đi." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
"A? uh." Trung tá Thượng xoay người đi kho hàng tìm.
Hoắc Vi Vũ về tới phòng mình, ngồi xổm trên mặt đất, đôi tay ôm lấy đầu.
Hô hấp, hô hấp, thả lỏng chính mình, cái gì đều không cần suy nghĩ, thì sẽ không khổ sở, cái gì đều không cần nghĩ.
Tiếng đập cửa vang lên......
Chương 439: Chỉ Muốn Cùng Cô Ở Bên Nhau
Hoắc Vi Vũ bình thường trở lại. Cô không muốn mở cửa, muốn một mình lẳng lặng, tự hỏi một chút nhân sinh. Cố Cảo Đình mở cửa tiến vào. Hoắc Vi Vũ bực bội, bắt được gối ôm trên sô pha liền ném qua anh.
Anh không có tiếp, cũng không có tránh, một tay cầm băng vệ sinh, một tay cầm ly nước đường đỏ, thật sâu liếc nhìn cô một cái, đi tới.
"tức giận?" Cố Cảo Đình trầm giọng hỏi.
Hoắc Vi Vũ cười nhạo một tiếng, xoay mặt. Cô ở trước mặt Cố Cảo Đình, quyền tức giận cũng không có. Không tức giận, cô không cần sinh khí. Cô có việc cầu người, bị anh trêu đùa là phải.
Là cô tự tìm, không phải sao? Cố Cảo Đình đem ly nước đường đỏ đưa tới trước mặt cô. Hoắc Vi Vũ lạnh lùng quét về phía anh, "Không cần, hiện tại cho tôi đi, tôi phải đi về."
Cố Cảo Đình u ám cảnh cáo: "Không sợ chết, bây giờ cô có thể trở về."
Hoắc Vi Vũ gợi lên tươi cười lạnh lùng, "Tôi thật đúng là không sợ."
Anh thâm thúy nhìn cô quyết tuyệt cùng kiên định. Không khí cứng ngắc giống như một chút nữa liền tới 0 giờ. Ánh mắt anh đột nhiên rùng mình, đem cái chén đập bể trên mặt đất, xoay người đi ra cửa.
Cái chén bể nát, bắn tung tóe những mảnh nhỏ ghim vào trên bắp chân cô, cắt da thịt cô. Hơi hơi đau xót. Hoắc Vi Vũ theo bản năng nhìn về trên đùi. Một tia máu tràn ra tới. Cô không đau.
Bị thương ngoài da mà thôi, chỉ cần lòng không tổn thương, những cái này cũng có thể xem như không đáng kể.
Rút mấy tờ giấy ăn, đem vết máu trên bắp chân lau khô, lại có máu chảy ra.
Trong mắt Cố Cảo Đình hiện lên ảo não, nhìn băng vệ sinh trong tay, xoay người, lại đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy trên bắp chân cô có vết máu, tâm một phen đã bị xiết chặt, nhíu mày.
Hoắc Vi Vũ ngó anh liếc mắt một cái, giọng lạnh lùng: "Đi ra ngoài."
"Nơi này là địa bàn của tôi." Cố Cảo Đình bực bội nói.
Hoắc Vi Vũ ngẩn ra. Đúng vậy, nơi này là địa bàn của anh.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, "Khi nào đưa tôi đi?"
"Một tuần sau." Anh đem băng vệ sinh đặt trên bàn trà.
Hoắc Vi Vũ biết, anh không muốn đưa, là sẽ không đưa cô đi. Bảy ngày này, cho dù là địa ngục, cô cũng phải chịu đựng. Cô cầm lấy băng vệ sinh, xoay người vào toilet.
Ra tới, anh còn ở đó, ngồi ở trên sô pha. Trên mặt đất, đã được người thu dọn sạch sẽ.
"Tôi muốn đi ngủ." Hoắc Vi Vũ hạ lệnh đuổi khách.
Trong mắt Cố Cảo Đình vằn đỏ một ít, "Lại đây."
Hoắc Vi Vũ đứng yên không động. Cố Cảo Đình đứng lên. Hoắc Vi Vũ phòng bị, thân thể căng cứng, giống như mèo con xù lông bị người xâm phạm lãnh địa, nhíu mày.
Cố Cảo Đình xem bộ dáng cô. Giống như bọn họ trở về lúc ban đầu. Cô phòng bị anh, cô bài xích anh. Mà anh, trước sau như một, trong lòng vẫn luôn chua xót, không chiếm được, cầu không được.
"Vừa rồi trung tá Thượng thật sự lầm, cô cũng muốn cùng tôi sinh khí?" Cố Cảo Đình bất đắc dĩ nói.
"Dù cố ý vẫn là tính sai, các người rõ ràng nhất." Hoắc Vi Vũ không khách khí nói.
"Tôi muốn cùng cô chơi, nhưng mà thân thể của cô không cho phép, nơi nào cố ý." Cố Cảo Đình giải thích nói.
Hoắc Vi Vũ mím môi, bật thốt lên nói: "thân thể tôi không cho phép, không phải còn có phụ nữ khác sao?"
Nói ra, mới phát hiện giọng điệu mình thật không đúng, giống như là oán phụ. Cô không nên nói như vậy, muốn sửa miệng, Cố Cảo Đình đã đứng ở trước mặt cô.
"Tôi không có nghĩ tới phụ nữ khác, chỉ nghĩ cùng cô chơi." Cố Cảo Đình trầm giọng nói, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Tim cô đập nhanh chính mình không khống chế được tiết tấu. Trong đầu trống rỗng. Trong ánh mắt có cảm giác chua chát.
Chương 440: Hoắc Vi Vũ, Chúng Ta Ở Bên Nhau
Cố Cảo Đình ở trước mặt cô ngồi xổm xuống. Trên thế giới này, cũng chỉ có cô, có thể làm anh cúi đầu. Anh xem xét vết thương trên bắp chân cô. Ấm áp đầu ngón tay ở trên da thịt cô.
Chân Hoắc Vi Vũ duỗi thẳng. Anh dán lên miệng vết thương cho cô. Cô có loại xúc động muốn khóc. Anh cầm miếng dán miệng vết thương khi nào? Anh còn quan tâm cô, đúng hay không?
Hoắc Vi Vũ cũng ở trước mặt anh ngồi xổm xuống, đôi mắt hồng hồng, ánh mắt cũng nhu hòa. Cố Cảo Đình nhìn về phía cô, bất đắc dĩ nói: "Hoắc Vi Vũ, chúng ta một lần nữa ở bên nhau, được không?"
Hoắc Vi Vũ nghĩ cầu còn không được gật đầu.
Cố Cảo Đình cả kinh, trong mắt mừng như điên, sợ chính mình hiểu sai ý, lại hỏi lần nữa: "Chúng ta ở bên nhau?"
"uh." Cô lên tiếng, trong lòng chua xót, giống như trải qua thiên sơn cách trở mà đến, lại vui mừng khóc.
Anh kích động, cuồng nhiệt, cúi đầu, hôn lên môi cô. Hoắc Vi Vũ vốn đang ngồi xổm, anh cúi người đến, cô chống cự không được thể trọng anh đem tới, ngồi xuống trên mặt đất.
Anh không có buông cô ra. Một tay ôm eo cô, một tay chống ở trên mặt đất, đem cô chậm rãi đảo về. Hai người dây dưa ở bên nhau. Anh hôn che trời lấp đất, hôn như thế nào cũng không đủ, sợ buông ra, cô sẽ biến mất không thấy.
Trời biết, mấy ngày nay anh trải qua như thế nào. Chỉ cần nghĩ đến cô liền chua xót, hở ra một chút thời gian, liền bắt đầu tưởng nhớ, hối hận để mất cô.
Anh cảm thấy chính mình sắp điên rồi. Nếu cô chết, anh nghĩ, anh sẽ đi theo cô. Nghĩ đến phần lo lắng tưởng nhớ này, anh hôn sâu một chút, gặm cắn môi cô.
Hoắc Vi Vũ hừ nhẹ ra tiếng.
Thanh âm kia tuyệt diệu so với anh nghe được tiếng kèn thắng lợi còn vui hơn. Anh không nhịn xuống, tay từ trên eo cô kéo dài đến bụng. Hoắc Vi Vũ cảm giác được bàn tay anh hướng tới, cầm cánh tay anh.
Anh nhíu mày, trong mắt tràn ngập mê tình, cầm cổ tay cô, ngậm lấy ngón tay cô. Ngón tay Hoắc Vi Vũ run lên, trong lòng rung động một hồi. Cảm thấy bọn họ hiện tại quá...... Tình, sắc.
Nhưng, giống như bị mê hoặc, không muốn cự tuyệt, lại không biết muốn cái gì. Anh đem tay cô đè ở trên bụng anh, cúi đầu, lại hôn lấy môi cô.
Hoắc Vi Vũ suy nghĩ không được. Anh nắm tay cô, từ lưng quần anh đi vào. Lòng bàn tay nóng giống như đụng tới đầu mẩu thuốc lá.
Hoắc Vi Vũ theo bản năng buông ra. Cố Cảo Đình thật mạnh cắn một ngụm môi cô.
"A. Đau." Hoắc Vi Vũ che lại miệng mình.
"Tôi chán ghét dì cô. Đừng nằm trên mặt đất, lạnh." Anh ôm cô lên, đặt tới trên giường.
Cũng không biết ai làm cô nằm trên mặt đất.
Bất quá, hiện tại một chút oán giận cô đều không có, trong lòng ngược lại có cảm giác ngọt ngào quanh quẩn, miệng hơi hơi hé mở.
Cố Cảo Đình ngồi ở trên giường cô, trong mắt không có mất đam mê, hỏi: "Cười cái gì?"
"vừa rồi tính tình anh thật lớn." Hoắc Vi Vũ mềm nhẹ nói, liếc anh.
"Người nào làm cô nói muốn đi." Cố Cảo Đình bất đắc dĩ nói.
Hoắc Vi Vũ rũ mắt, không nói gì. Cô cho rằng, bọn họ cố ý chơi cô, đương nhiên tức giận.
Nhìn cô khó có được bộ dáng ngoan ngoãn, ánh mắt anh cũng nhu hòa, giải thích: "ngày mai tôi muốn đi nước B đàm phán, cô ở lại nơi này cho an toàn, chờ tôi đàm phán trở về, cô có thể tự do ra vào."
"uh." bụng Hoắc Vi Vũ lộc cộc lộc cộc kêu lên.
Bình tĩnh lại, cảm giác được đã đói bụng phát đau. Anh đứng lên. Hoắc Vi Vũ cầm tay anh. Cô đói, nhưng mà, lại nói không nên lời.
"Tôi không đi, cô chờ chút." Cố Cảo Đình vừa dứt lời, tiếng đập cửa vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top