Chương 351-360

Chương 351: Cho Dù Chết, Tôi Cũng Bảo Vệ Em An Toàn

Không biết qua bao lâu. Hoắc Vi Vũ mở mắt. Đầu của cô vẫn còn choáng. Trước mắt là một vùng đen tối, không nhìn thấy gì hết.

"Có ai không?" Hoắc Vi Vũ la lên.

Cổ họng khô khốc đau đớn. Không có ai trả lời cô. Cô nhớ rõ, cuối cùng lại hôn mê, là Cố Cảo Đình ôm cô đi.

"Cố Cảo Đình." Hoắc Vi Vũ lại kêu một tiếng.

Vẫn không có ai lên tiếng. Tay cô lục lọi trên vách tường, ý muốn mở đèn lên.

Nhưng trên vách tường không có cái gì. Cô từ trên giường đi về phía trước, đụng phải vách tường...

Cô đi qua lại trong phòng thật lâu, cũng không tìm được cửa và công tắc điện. Bóng tối, như đã cắn nuốt tầm mắt của cô.

Cảm giác mờ mịt, gần như đánh vỡ thần kinh yếu ớt của cô. Cái gì cũng không nhing thấy, làm cho cô sinh ra ảo giác.

Cô hoảng sợ la lên: "Có ai không? Tôi muốn uống nước, có ai không?" Đột nhiên trước mắt sáng lên. Cô nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.

Bốn phía đều là vách tường màu trắng, trong góc tường chỉ có một cái giường cô ngủ, bên cạnh giường có một cái tủ. Trên tủ đầu giường có đặt ba bình nước khoáng.

"Đây là đâu?" Hoắc Vi Vũ không hiểu hỏi.

"Đây là tù giam, trước khi cô ra tòa án quân sự sẽ bị nhốt ở chỗ này. Trên bàn có nước, buổi sáng tám giờ, mười hai giờ trưa, sáu giờ tối sẽ có người cho đưa cơm cho cô." Bên ngoài có một giọng nữ xa lạ vang lên.

"Tại sao mấy người lại nhốt tôi ở chỗ này?" Hoắc Vi Vũ nhìn về phía cửa.

"Cô thông đồng với Giang Khả, làm gián điệp quốc gia, rất nhanh toà án quân sự sẽ có quyết định với cô." Người phụ nữ kia nói xong thì tắt đèn.

Trước mắt Hoắc Vi Vũ lại là một vùng đen kịt.

Cô đập cửa, nói: "Tôi muốn gặp Cố Cảo Đình, để cho Cố Cảo Đình đến gặp tôi."

"Anh ta không thể tới gặp cô, bây giờ thân phận của cô làm cho người ta e sợ tránh còn không kịp, cô bỏ ngay ý nghĩ đó đi." Người phụ nữ đó nói.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp. Rũ mắt xuống. Cô rõ ràng cảm thấy Cố Cảo Đình thiên vị và tín nhiệm mình, sao lại có thể như vậy? Trong đầu như có tơ rối một nùi, gắn chặt xoắn xuýt cùng một chỗ.

Cô muốn tìm ta đầu sợi, để làm rõ tất cả. Nhưng vẫn mãi không nghỉ ra. Không biết qua bao lâu, đèn lại mở. Cửa cũng được mở ra.

Lâm Thừa Ân xông tới, lo lắng cầm chặt bờ vai của Hoắc Vi Vũ, "Tiểu Vũ, em không sao chứ?" Hoắc Vi Vũ hoảng hốt nhìn Lâm Thừa Ân.

Lâm Thừa Ân tức giận nói: "Cố Cảo Đình quả thật không phải người tốt gì, tại sao anh ta có thể giao em cho toà án quân sự, đây không phải là đẩy em vào hố lửa sao, những người quen biết ba em sẽ nghĩ thế nào, nghĩ về em ra sao, anh ta quả thật là một người đáng ghét."

"Thừa Ân, sao anh có thể đến đây?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

"Ba của anh tìm Mai Tướng quân, hắn đồng ý cho anh mười phút, Tiểu Ngũ, sao em lại quen biết Giang Khả, người đó là kẻ thù của quốc gia." Lâm Thừa Ân khó hiểu nói.

Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm Lâm Thừa Ân. Cô nhớ rõ Phùng Tri Dao nổ súng bắn cô. Giang Khả vì bảo vệ cô mà chết. Cố Cảo Đình đánh Phùng Tri Dao.

Mai Tướng quân muốn dẫn cô đi, Cố Cảo Đình không cho phép. Cô không cảm thấy Mai Tướng quân là người tốt.

Hoắc Vi Vũ không có trả lời Lâm Thừa Ân, dời đi chủ đề hỏi: "Anh cả đâu, còn anh hai nữa?"

"Anh cả, anh hai, anh ba đều ở nước ngoài, anh gọi điện bọn họ không có ai nghe máy, Tiểu Ngũ, em yên tâm, cho dù cược luôn cái mạng này, anh cũng sẽ bảo vệ em an toàn." Lâm Thừa Ân đảm bảo nói.

"Anh đừng có ngốc, ba mẹ anh chỉ có môt đứa con trai là anh, người anh liên lụy, tổn thương chính là bọn họ. Hãy nghe em nói, em muốn gặp Cố Cảo Đình, anh để cho anh ấy tới gặp mặt em một lần được không?." Hoắc Vi Vũ cần gặp mặt hỏi rõ.

Chương 352: Cô Tin Anh, Không Vứt Bỏ, Không Buông Bỏ, Không Rời Vứt Bỏ

"Có phải em bị điên rồi hay không, còn muốn gặp anh ta!" Lâm Thừa Ân có chút kích động, "Em có biết hay không, em hôn mê hai ngày, anh ta cũng không có tới thăm một lần, muốn tới đã đến sớm rồi, cũng sẽ không chờ tới bây giờ."

Hoắc Vi Vũ đẩy tay Lâm Thừa Ân ra, kích động nói: "Em không tin anh ấy đưa em đến toà án quân sự, còn không quan tâm đến em."

Lâm Thừa Ân lung lay bờ vai của Hoắc Vi Vũ bả vai, muốn mắng cho cô tỉnh lại, "Đây không phải là vấn đề em tin hay không tin, mà sự thật chính là như thế. Em nói cho anh biết, bây giờ em đang ở đâu? Kết quả này còn không rõ ràng lắm sao!"

Hoắc Vi Vũ bị lung lay đầu váng mắt hoa.

Trong đầu của cô khắc sâu hình ảnh Cố Cảo Đình ôm cô. Nếu như anh bạc tình bạc nghĩa với cô như vậy, vì sao ngay từ đầu còn cho cô dịu dàng và hy vọng. Cô không tin.

"Em muốn hỏi rõ ràng." Hoắc Vi Vũ kiên định nói.

"Có gì để hỏi, không phải tự rước lấy nhục sao?" Lâm Thừa Ân châm chọc nói.

"Em hỏi rõ ràng." Đôi mắt của Hoắc Vi Vũ đỏ bừng quật cường nói.

"Vậy em cũng muốn đi theo anh ta sao?!" Lâm Thừa Ân kích động nói.

"Lâm Thừa Ân, thời gian của anh còn có năm phút." Người phụ nữ ngoài cửa nói.

Lâm Thừa Ân không có thời gian so đo với Hoắc Vi Vũ. Anh tháo đồng hồ rất nhanh đeo lên tay Hoắc Vi Vũ.

"Ở đây là tù giam, mặc kệ ban ngày hay buổi tối cũng đen kịt, đeo đồng hồ này sẽ cần trong lúc báo nguy, bên ngoài nó có ánh sáng, có thể chỉ đường và phương hướng cho em trong bóng tối, để em không bị lạc, Tiểu Vũ, yên tâm, em sẽ không vứt bỏ em." Lâm Thừa Ân hứa hẹn nói.

Trong mắt Hoắc Vi Vũ đầy nước mắt. Cô nhìn về phía đồng hồ trên cô tay. Cố Cảo Đình, thật sự sẽ không tới gặp cô sao?

"Một lát anh sẽ dặn bọn họ làm đồ ăn thật ngon cho em, em nhớ phải ăn hết, người khác có thể không tốt với em, nhưng mà em không thể không tốt với mình biết không?" Lâm Thừa Ân dặn dò.

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Lâm Thừa Ân, "Thừa Ân, lúc nào thì em sẽ ra tòa?"

"Nghe nói ba ngày sau, bây giờ tất cả chứng cứ đều bất lợi cho em, Tiểu Vũ, em có bằng chúng gì chứng minh mình trỏng sạch sao?" Lâm Thừa Ân lo lắng hỏi.

Hoắc Vi Vũ lắc đầu.

Cửa bị mở ra, người phụ nữ mặt không biểu tình nói: "Đã đến giờ rồi." Lâm Thừa Ân nắm tay Hoắc Vi Vũ, cam đoan: "Anh sẽ nghĩ cách." Anh ta đi ra ngoài, cửa đóng lại.

Cũng may đồng hồ phát ra ánh sánh yếu ớt. Cô có thể mơ hồ nhìn thấy mọi thứ xung quanh. Hoắc Vi Vũ ngồi ở trên giường.

Trong đầu tìm kiếm trí nhớ trước khi hôn mê. Cô không nhớ rõ. Cô thổ lộ với Cố Cảo Đình, để cho anh không cần thích Phùng Tri Dao.

Anh cũng hôn cô. Chẳng lẽ cô đang nằm mơ? Cô chưa tới phút cuối sẽ không cam lòng. Rất nhanh, có người đưa cơm cho cô.

Cho dù không đói bụng, Hoắc Vi Vũ cũng ép buộc mình ăn thật nhiều. Ăn xong, mong chờ nhìn về phía cửa, chờ Cố Cảo Đình trở lại.

Đợi một ngày, một ngày, lại một ngày. Cố Cảo Đình cũng không có trở lại. Trong lòng Hoắc Vi Vũ rất mất mát.

Cô không biết vì sao Cố Cảo Đình chưa tới? Anh đang tìm chứng cứ cho cô, nên không tới được sao! Chín giờ sáng. Cửa được mở ra.

Mười mấy người đàn ông mặc quân trang đi vào, tay cầm vũ khí, dẫn cô đi ra ngoài. Hoắc Vi Vũ cảm thấy rất buồn cười.

Đối phó một người phụ nữ tay trói gà không chặt như cô, cần nhiều người đàn ông cường tránh như vậy đến trông coi sao? Cô có tài đức gì. Đi tới bên ngoài cửa. Ánh mặt trời rất mạnh.

Ánh mắt của cô bị kích thích đau đớn. Hoắc Vi Vũ lấy tay che ở trên mắt mình. Cô nhìn thấy Phùng Tri Dao đứng ở cách đó không xa.

Trong lòng căng thẳng. Người phụ nữ kia thiếu chút nữa giết chết cô, không phải nên bị giam vào trong lao sao?

Vì sao cô vô tội, lại bị nhốt trong đây? Nước mắt, từ trong ánh mắt chảy ra. Cố Cảo Đình, cuối cùng anh ở đâu?

Chương 353: Một Người Chiến Đấu, Cũng Có Thể Oanh Oanh Liệt Liệt

Được rồi, cô tìm được anh. Anh đứng ở bên trên toà án quân sự. Đối diện với cô.

Anh ở đó đại biểu uy nghiêm và quyền uy trên đài cao. Một thân quân trang, cương trực công chính, anh vũ bất phàm. Còn là thẩm phán việc của cô.

Tới chất vấn, có phải cô và Giang Khả có quan hệ hay không.? Chớp mắt một cái, trong lòng Hoắc Vi Vũ thật đau.

Cô không trách anh không đến gặp cô, cũng không trách anh phủi sạch quan hệ với cô, thậm chí không trách anh buông tha Phùng Tri Dao.

Dù sao đó là người phụ nữ anh từng yêu. Nhưng vì sao, hôm nay, lại cầm từng mũi tên bắn vào trái tim cô, nếu như anh..

Anh có thể không làm thẩm phán mà. Hay là anh tốt với cô như vậy, đúng như lời bọn họ nói, là vì làm cho cô thích anh, sau đó nặng nề đả kích cô.

"Có phải cô là gián điệp hay không?" Cố Cảo Đình đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm anh. Lúc đầu, anh thật sự cho rằng cô là gián điệp. Trong mắt dậy sóng, thời gian dần trôi qua lạnh lẽo, đã không còn độ ấm.

"Không phải." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.

Cố Cảo Đình thở dài một hơi, nhìn về phía tổng thống, "Tôi không còn gì để hỏi."

Tổng Thống suy nghĩ nói, "Tín vật của Giang Khả, có phải ở trên người của cô hay không?"

"Không có." Hoắc Vi Vũ gọn gàng mà linh hoạt nói.

"Có phải cô và Giang Khả có bí mật gì không thể cho người khác biết hay không?" Mai Tướng quân hung ác hỏi.

Ánh mắt sắc bén của Cố Cảo Đình đảo qua. Đã nói rồi, chỉ cho anh hỏi. Anh chính là sợ những người kia hỏi đến, dễ dàng làm cho người ta sinh ra ý nghĩ khác và dẫn dắt vấn đề.

"Cô có thể không cần trả lời." Cố Cảo Đình nói với Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ nâng cằm lên, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà bình tĩnh nói: "Không có."

"Cô đang nói xạo." Phùng Tri Dao rất kích động chỉ vào Hoắc Vi Vũ, "Nếu như cô và Giang Khả không có bí mật không thể cho ai biết, tại sao hắn phải cứu cô?"

"Hắn biết thương hương tiếc ngọc, đức hạnh cao cả, có gì sai sao?" Hoắc Vi Vũ châm chọc hỏi ngược lại.

Cô cảm thấy, mình là một người đang chiến đấu. Cùng Cố Cảo Đình, cùng Phùng Tri Dao, cùng tổng thống, cùng Mai Kính Sơn. Được rồi, cô đã quen một mình.

Trong mắt Phùng Tri Dao xét qua ánh sáng hung ác, sắc bén nói: "Không ai có thể nói kẻ thù của quốc gia có đức hạnh cảo cả, vì sao cô lại nói như vậy, hai ngườ rõ ràng chính là một phe."

Hoắc Vi Vũ biết mình rời vào bẫy của Phùng Tri Dao.

Nếu như tất cả mọi người cho rằng cô là gián điệp, cũng không có gì tồi tệ hơn, cô cũng không có gì để che dấu,.

"Qủa thật lúc trước tôi và Giang Khả đã gặp mặt." Hoắc Vi Vũ nói.

Lời nói nói ra miệng, một mảnh xôn xao. Cố Cảo Đình kinh ngạc nhìn Hoắc Vi Vũ, đôi mắt co rụt lại. Cô biết nói như vậy, tùy thời có thể đẩy cô vào vực sâu không? Hoắc Vi Vũ không có chột dạ, nhìn thẳng Cố Cảo Đình.

"Ngày đó, tôi bị người bắt đến trên núi, trong lúc vội vàng, tôi chạy vào cánh rừng, đánh bậy đánh bạ bị thủ hạ của Giang Khả bắt lấy, thiếu chút nữa bị tên cưỡng gian, Giang Khả đánh chết tên kia, nói không bắt nạt khi dễ người già yếu phụ nữ và trẻ em vô tội.

Hắn nói với tôi, chờ bọn họ rời khỏi, sẽ thả tôi trở về. Rất không khéo, thủ hạ khác của hắn lại bắt Phùng Tri Dao. Đám người Giang Khả vội vàng rời khỏi.

Tôi muốn cứu Phùng Tri Dao, nhìn thấy cô ta cầm tay của tên thủ hạ đã chết kia, lấy cây gỗ đâm vào âm đạo của mình." Hoắc Vi Vũ vừa nói xong, hiện trường lại là một mảnh xôn xao.

Sắc mặt Phùng Tri Dao đỏ bừng, xấu hổ khó chịu nổi, tức giận nói: "Cô ngậm máu phun người, ăn nói bậy bạ, cô cố ý trả thù tôi sao?"

Hoắc Vi Vũ khẽ liếc xéo về phía Phùng Tri Dao, giọng nói lạnh lùng: "Vậy cô nói cho tôi biết, người đàn ông trước mặt đâm cây gỗ vào trong thân thể cô là chết như thế nào?"

Chương 354: Cô Không Phát Huy, Liền Xem Cô Là Mèo Bệnh Sao?

"Đầu, trên trán hắn bị trúng đạn." Phùng Tri Dao rõ ràng nói ra.

"Hắn bị trúng đạn trước xong mới bị gậy gỗ đâm vào hay là bị gậy gỗ đâm trước?" Hoắc Vi Vũ tiếp tục truy vấn.

"Đương nhiên là bị gậy đâm trước." Phùng Tri Dao không cần suy nghĩ nói ra.

"Vậy hắn bị ai đánh chết?"

"Là,..là..." Phùng Tri Dao dừng một chút, đôi mắt lóe ra nói:

"Có thể Giang Khả đã đánh chết hắn khi thấy hắn làm vậy với tôi."

Hoắc Vi Vũ khẽ cười, châm chọc nói ra:

"Sông Khả vì cô mà đánh chết thuộc hạ của anh ta, xem ra, người có quan hệ không bình thường với Giang Khả là cô chứ không phải là tôi nha."

Hoắc Vi Vũ nói mấy cây đơn giản, liền đẩy Phùng Tri Dao lên đầu ngọn sóng. Tổng thống đánh giá Hoắc Vi Vũ.

Cô gái này, bình tĩnh cùng cơ trí, lâm nguy không sợ, không nhanh không chậm, trầm ổn lãnh đạm, rất hiếm thấy. Khó trách Cố Cảo Đình thích cô ta.

Phùng Tri Dao nói không lại Hoắc Vi Vũ, thấy tất cả mọi người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, nóng nảy nói ra: "Tôi cũng không biết vì sao anh ta lại làm như vậy? Cô đừng có vu hãm tôi."

Khóe miệng Hoắc Vi Vũ giật giật châm chọc: "Cũng giống vậy, tôi cũng không biết tại sao Giang Khả đỡ đạn cho tôi."

Ánh mắt của Hoắc Vi Vũ sắc bén: "Chỉ bằng điểm ấy mà cô chắc chắc tôi là gián điệp, cô đoán bừa hay đầu óc cô có vấn đề vậy?"

"Cô đừng có nói linh tinh!" Phùng Tri Dao kích động nói.

"Nếu như Giang Khả cứu tôi, liền nói tôi là gián điệp, vậy Giang Khả cũng cứu cô, nhất định cô cũng là gián điệp." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.

"Là tôi tự đâm mình." Phùng Tri Dao mất khống chế nói, gào khóc rống lên.

"Cho nên, Giang Khả vì cô mà giết thuộc hạ của mình, hắn còn vì cô mà chết, chắc chắc cô là gián điệp." Mai tướng quân lập tức công kích nói.

Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nhìn Mai tướng quân: "Hôm nay ngài có ăn điểm tâm không?"

"Tôi ăn hay không ăn thì mắc mớ gì đến cô." Mai tướng quân trả lời.

"Nhất định là ngài ăn rồi." Hoắc Vi Vũ chắc chắn nói.

"Tôi không ăn." Mai tướng quân không hề nghĩ ngơi nói ra, nói xong, mới hối hận, trên mặt xấu hổ:

"Đừng hỏi chuyện tào lao."

Hoắc Vi Vũ nhìn những quan viên ở đài cao.

"Mai tướng quân ăn hay không ăn điểm tâm, trong lòng mọi người đều biết rõ, nhưng tại sao ông ta lại nói mình không có ăn, nói xong, mới ý thức được mình nói sai, cái này bên tâm lý học gọi là hành vi, tính cách, phản xạ có điều kiện. Tôi nghĩ Giang Khả cứu tôi cũng là vì nguyên nhân này. Hiện trường có rất nhiều binh lính nhìn thấy, lúc Giang Khả chết, trên tay vẫn cầm súng. Anh ta uy hiếp Cố Cảo Đình, sẽ bắn tôi nếu Cố Cảo Đình động thủ. Đó là bởi vì, họng súng đối diện lưng của tôi, chuyện này, hơn ngàn tên lính đều thấy được."

"Tôi không phải là gián điệp, tôi và Giang Khả cũng không có bất kỳ mối quan hệ nào, tôi chỉ là người vô tội bị liên lụy vào trong mâu thuẫn của họ mà thôi." Hoắc Vi Vũ biểu đạt nói.

"Tổng thống." Lâm Thừa Ân cầm một đống tư liệu đi đến, đưa cho tổng thống nói:

"Tôi và Hoắc Vi Vũ đã quen biết nhau từ nhỏ, đây là tư liệu của em ấy về tiểu học, trung học, trường cấp 3, thành tích đại học, nhận xét của thầy cô và bạn bè, giấy tờ thẻ ngân hàng, biên bản giao thông, thử hỏi, bên trong một cái thẻ ngân hàng không có tới 1000 đồng, cần cù làm việc mỗi tháng cũng chỉ hơn năm ngàn, làm sao có thể là một gián điệp. Em ấy cũng chưa từng đi ra khỏi thủ đô, làm sao có thể biết bí mật quân sự cùng với Giang Khả. Xin tổng thống suy xét."

Nhân viên nghiên cứu khoa học đi ra, đưa cho tổng thống một tờ kết quả nghiên cứu. Cố Cảo Đình nhìn lướt qua tờ đơn, nhìn Hoắc Vi Vũ. Anh biết, cô vô tội mà.

Nhưng mà, ánh mắt của Hoắc Vi Vũ nhìn anh, lại mang theo một cỗ lạnh buốt đến thấu xương, sắc bén như đao...

Chương 355: Tư Lệnh Bùng Lên

Cố Cảo Đình nhíu mày, đôi mắt thâm thúy giống như ẩn chứa vũ trụ mênh mông.

Anh có nhiều lời rất muốn nói. Nhưng hiện tại không phải lúc nói chuyện. Tổng thống truyền tờ đơn trong tay cho người khác xem.

Mai Kính Sơn nhìn thấy kết quả, hừ một tiếng, dò xét Lâm Thừa Ân, suy nghĩ sâu xa, sắc mặt rất khó coi. Những người khác xem xong kết quả, liền bày tỏ ý kiến với tổng thống.

Tổng thống nhìn tất cả mọi người, chỉ có Mai Kính Sơn vẫn kiên trì cho rằng Hoắc Vi Vũ là gián điệp. Lông mày tổng thống hơi hơi nhíu lại, nhìn Hoắc Vi Vũ, trầm giọng nói: "Đa số thắng thiểu số, Hoắc Vi Vũ không phải là gián điệp, phóng thích."

Đôi mắt Hoắc Vi Vũ rũ xuống, lông mi dài che khuất sóng ngầm trong mắt của cô. Trong lòng có chút chua xót. Cô thắng, nhưng tâm thua.

"Tiểu ngũ, chúng ta đi." Lâm Thừa Ân vươn tay về phía Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ nhìn tay của Lâm Thừa Ân.

Giờ này khắc này, cũng chỉ có Lâm Thừa Ân, không rời bỏ cô. Hoắc Vi Vũ cầm tay của Lâm Thừa Ân. Anh lôi kéo cô ra ngoài.

Mai Kính Sơn thấy thân ảnh của hai người, ngửi thấy hương vị ngược luyến, cười trên nổi đau của người khác nhìn về phía Cố Cảo Đình.

Ách...

Cố Cảo Đình sớm đã không thấy bóng dáng.

Hoắc Vi Vũ đi ra khỏi cửa, cổ tay liền bị một bàn tay khác chế trụ. Cô nhìn qua. Cố Cảo Đình dùng sức kéo một cái, tách cô và Lâm Thừa Ân ra.

Anh lôi kéo cô đến phía xe của anh. Hoắc Vi Vũ đỏ mắt, đánh đánh vào tay anh: "Cố Cảo Đình, anh thả tôi ra."

Cố Cảo Đình căng thẳng, toàn thân bao phủ hàn khí, tốc độ càng nhanh. Thượng trung tá thấy thế, khẩn trương chạy tới, mở cửa sau xe ra.

"Tiểu ngũ." Lâm Thừa Ân chạy đến chỗ Hoắc Vi Vũ.

Anh còn chưa đuổi kịp, liền bị mười mấy tên lính ngăn lại. Hoắc Vi Vũ lo lắng quay đầu nhìn Lâm Thừa Ân.

Lâm Thừa Ân không thể tiến về trước dù chỉ một bước. Cô phát hỏa, cả giận nói: "Cố Cảo Đình, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Cố Cảo Đình không nói gì đặt cô vào trong xe. Anh muốn cô ngồi trong xe, cô liền không cho anh như ý. Hoắc Vi Vũ muốn mở cửa bên kia ra xuống xe.

Cửa còn chưa mở, Cố Cảo Đình đã kéo cô lại, hôn lên môi cô. Vội vàng, hung mãnh, không cho phép người ta kháng cự.

Lưỡi đỏ tiến vào trong miệng của cô. Hoắc Vi Vũ không nguyện ý, liều mạng đẩy bờ vai của anh. Cô càng đẩy anh, anh càng ôm cô chặt hơn.

Cô không thể nhịn được nữa, răng sắc bén cắn vào lưỡi của anh. Cố Cảo Đình chặn lấy môi của cô, ánh mắt sáng rực nhìn cô.

Hoắc Vi Vũ nếm thấy vị máu tanh. Đó là máu của anh, đang chảy trong miệng của cô, hòa vào trong cơ thể của cô.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ chua xót, không có nhẫn tâm, buông lỏng răng ra. Máu dọc theo khóe miệng của anh chảy xuống.

Thượng trung tá nhìn Tư lệnh dùng tay quyệt máu trên miệng mình. Đau lòng cho Tư lệnh. Mấy ngày nay, Tư lệnh đều không ngủ, tìm cách cứu cô.

Bên ngoài, phi cơ, xe tăng, đội cảm tử đều đã chuẩn bị xong. Nếu như cô ta bị tuyên bố là gián điệp, Tư lệnh liền trực tiếp đi vào bắt người.

"Hoắc tiểu thư, xin cô thương xót, đừng tra tấn Tư lệnh nữa." Thượng trung tá chen miệng nói.

Ánh mắt Cố Cảo Đình đảo qua, ra lệnh:

"Im miệng, lái xe."

Thượng trung tá chạy xe.

Hoắc Vi Vũ mím chặt môi, nhìn chằm chằm khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa anh tuấn, vành mắt hồng hồng. Cô đợi anh ba ngày, 72 tiếng, giống như một đứa ngốc, nhìn qua cửa.

Chương 356: Anh Đáng Yêu Nhất

Cô đợi anh ba ngày, 72 tiếng, giống như một đứa ngốc, nhìn qua cửa. Một lần một lần nói với chính mình, Cố Cảo Đình sẽ không từ bỏ cô.

Kết quả, anh cùng người ta chung một chiến tuyến, đâm một nhát vào ngực của cô. Bây giờ cô đi ra, bị phán vô tội, anh lại tới trêu chọc cô làm gì.

"Thả tôi ra." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.

"Giận tôi hả?" Cố Cảo Đình hỏi ngược lại.

Tức giận?

Cô, không thể thay đổi quan điểm của người khác, cũng không thể quyết định hành động của người khác. Không tức giận, chỉ là cảm thấy thất vọng.

"Anh chưa đủ tư cách làm tôi tức giận." Hoắc Vi Vũ quật cường nói ra.

Vành mắt hơi đỏ lên, bán rẻ chính mình. Cố Cảo Đình cúi đầu cắn môi cô, cũng không mạnh lắm.

"Thật muốn cắn chết cô cho rồi." Cố Cảo Đình bất đắc dĩ nói.

Hoắc Vi Vũ hít mũi một cái. Anh còn cảm thấy ngược cô chưa đủ sao?

"Anh cắn đi, cắn chết tôi đi, không phải anh rất lợi hại sao? Lật tay làm mây úp tay làm mưa, tùy ý đùa bỡn tâm của người khác." Hoắc Vi Vũ lên án nói.

Giọng nói của Cố Cảo Đình mềm nhẹ hơn mấy phần, hỏi ngược lại:

"Đùa bỡn tâm của cô sao?"

"Anh nằm mơ." Hoắc Vi Vũ không cần suy nghĩ nói.

Cố Cảo Đình cúi người hôn cô. Cô dùng hết lực bình sinh, đẩy anh ra. Đột nhiên anh nắm chặt hai cổ tay cô, đặt sau lưng cô. Thân thể ép đến gần. Ngực chạm ngực.

Hơi thở nam tính bao phủ. Hoắc Vi Vũ giãy dụa, phẫn hận nhìn anh. Cố Cảo Đình thở dài một hơi: "Vẫn là lúc trên giường cô đáng yêu hơn."

Mặt Hoắc Vi Vũ đỏ lên. Anh nói câu này quá mức mập mờ, sẽ làm người khác hiểu lầm, người không biết, còn tưởng cô và anh đã lên giường với nhau.

"Trên giường ai đáng yêu chứ." Hoắc Vi Vũ phản bác, lắc lắc chính mình.

Cố Cảo Đình nhớ tới lời nói lúc cô trên giường, khóe miệng hơi hơi giương lên: "Không phải nói thích tôi sao?"

Tim Hoắc Vi Vũ run rẩy lợi hại, mở to mắt nhìn anh. Cô cho là câu nói kia cô nói trong mơ. Thì ra là thật.

Cô lúng túng muốn tìm một cái lỗ chui xuống. Đối với người tổn thươnng mình lại nói thích, đây không phải là không có tự trọng sao?

Hoắc Vi Vũ ngụy biện nói: "Lời nó lúc sốt cao sao có thể xem là thật, tôi còn không biết mình là ai nữa mà, bây giờ tốt rồi, tôi không thích anh!"

Đột nhiên đôi mắt Cố Cảo Đình lạnh lẽo:

"Không thích tôi, vậy thích ai, nói xem."

Cô nghiêng đầu. Nhìn ra ngoài cửa sổ. Cố Cảo Đình kéo mặt cô lại, khiến cho cô đối diện anh.

Bốn mắt nhìn nhau, mùi thuốc súng nồng nặc. Thượng trung tá nhìn tình hình qua kính xe, đằng đằng sát khí.

Anh cảm thấy trong lòng anh như đang đi cáp treo, lúc cao lúc thấp, tâm lao lực quá độ. Tiếp tục như vậy nữa, Tư lệnh không điên, anh cũng điên mất.

"Hoắc tiểu thư, tôi van cô, nói chuyện tốt một chút, cô đừng nghĩ Tư lệnh bỏ rơi cô nha! Vì cứu cô, Tư lệnh xém chút đánh nhau với Mai tướng quân, lần trước tất cả binh lính đều bị bắn bị thương. Tổng thống phải ra mặt can thiệp. Cuối cùng, vì an toàn và danh dự của cô, Tư lệnh mới bất đắc dĩ gửi cô cho tổng thống. Cô cũng đừng trách Tư lệnh không đi thăm cô. Lúc cô hôn mê bất tĩnh, không rõ tình hình. Tư lệnh cùng tổng thống hiệp lực, lúc cô ra tòa lắp máy phát hiện nói dối lên người cô. Không đi thăm cô, là sợ người ta lên án, nghi ngờ kết quả của máy phát hiện nói dối."

"Cô xem, Tư lệnh rất dụng tâm lương khổ, ngoan một chút đi, đừng để Tư lệnh lo lắng." Thượng trung tá nói một mạch.

Chương 357: Còn Tức Giận Phải Không? Đứa Nhỏ Ngốc

Hoắc Vi Vũ kinh ngạc, những việc này, cô đều không biết. Trong lòng có một thanh âm, cô nguyện ý tin tưởng anh.

Nhưng, cũng cảm thấy ủy khuất. Anh không biết cô đã trải qua ba ngày như vậy. Cô độc, bất lực, bàng hoàng, đau lòng.

Mỗi ngày đều tựa cửa mong chờ, như là một con chó nhỏ không nhà để về. Thậm chí cô cảm thấy, thế giới của cô so với phòng tối còn u ám hơn.

Cảm xúc Hoắc Vi Vũ lay động khá lớn, cúi đầu, đôi mắt rưng rưng. Cố Cảo Đình nâng lên cằm cô, nhìn mắt cô ngấn lệ.

Nếu muốn lại nghe cô nói thích anh, đoán chừng, trong khoảng thời gian ngắn là không có khả năng.

Tính cô quật cường giống như là trâu. Thôi. Ai bảo anh yêu cô vô cùng. Cô có một chút đáp lại, tâm tình anh vô cùng sung sướng.

"Còn tức giận sao?" Cố Cảo Đình ôn nhu hỏi.

Hoắc Vi Vũ tự cho là kiên cường, cô cũng không thích lưu nước mắt. Nước mắt là tượng trưng cho yếu đuối, đối với giải quyết sự việc một chút đều không có trợ giúp.

Nhưng lúc này, anh hỏi một câu, còn tức giận phải không? Giống như là bom cay. Tuyến lệ giống như là được khai thông, không khống chế được, chảy ra.

Lắc đầu, lắc đầu, lắc đầu. Cô cũng không tức giận, chỉ là khổ sở, hiện tại, đã biết chân tướng, lại càng thêm khổ sở.

Giống như tất cả ủy khuất, đều có đáp lại. Muốn cười, chính là, nước mắt lăn xuống càng thêm lợi hại.

Cố Cảo Đình đau lòng, hôn nước mắt cô, thấm vào trong miệng. Mặn mặn. Đây là cô vì anh rơi nước mắt, anh muốn trân quý ở trong lòng.

"Đứa nhỏ ngốc." Cố Cảo Đình nhéo nhéo thịt trên mặt cô.

Không nhiều thịt. cằm gầy nhọn.

"Trước cùng tôi đi ăn cơm, tôi có lễ vật đặc biệt đưa cho cô." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Anh mang theo cô trở về biệt thự. Dì Long đã đem đồ ăn dọn sẳn trên bàn. Đều là món ăn cô thích, còn có một cái bánh kem. Trên bánh kem viết: Tiểu Vũ, hoan nghênh cô về nhà.

Chữ nhà, làm cái mũi cô lại có chút nghẹn. Cô làm sao vậy, hôm nay đặc biệt xúc động. Cố Cảo Đình giúp cô kéo ghế dựa ra.

Hoắc Vi Vũ dịu dàng ngồi xuống. Anh khôi ngô, an vị ở phía đối diện cô. Cảnh tượng hiện tại, hình như ở trong mộng.

Nếu là mộng, cả đời cô không muốn tỉnh lại. Hoắc Vi Vũ cúi đầu ăn, không nghĩ bị Cố Cảo Đình nhìn ra tâm sự của cô.

Sau khi ăn xong ,Cố Cảo Đình nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, nói với Hoắc Vi Vũ: "Đi thôi, mang cô đi chỗ khác."

"Nơi nào?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

Anh nhếch lên khóe miệng, "Đi, rồi cô sẽ biết."

Lên xe

Hoắc Vi Vũ nhớ tới Lâm Thừa Ân, hiện tại anh ta khẳng định rất sốt ruột.

Cô muốn gọi cho Thừa Ân báo bình an. Chính là nhớ tới, di động của cô bị người bịt mặt lấy đi rồi, túi xách cũng không biết ở nơi nào.

"Cố Cảo Đình, anh biết di động và túi xách của tôi ở nơi nào không?" Hoắc Vi Vũ không ôm hy vọng hỏi.

Tâm tình Cố Cảo Đình khó chịu, con mắt không có nhìn cô, "cô nói chính là cái di động bị hỏng, hay là cái di động tôi tặng cho cô?"

"Có thẻ di động." Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng nói.

Cố Cảo Đình không vui nhìn phía trước, không có quan tâm cô. Hoắc Vi Vũ nhìn một bên mặt anh, chờ anh trả lời.

"Tôi biết tôi rất đẹp trai, nhìn đi." Cố Cảo Đình rắm thúi nói.

Hoắc Vi Vũ đoán chừng anh không có giúp cô tìm lại, kéo đai an toàn, trầm mặc.

Cố Cảo Đình nhìn cô một cái, lại nhìn cô một cái, mở ra rương dự trữ, đem cái di động của anh đưa cho cô, "cô xin một lần nữa, đặt ở bên trong cho rồi."

Hoắc Vi Vũ trong lòng có loại cảm giác kỳ lạ, so với cảm động càng nhiều hơn, là rung động. Cô nhận di động, thành ý nói lời cảm ơn: "Cám ơn anh."

"Cám ơn cái rắm." Cố Cảo Đình cuồng vọng trả lời.

Hoắc Vi Vũ: "......"

Chương 358: Ngươi Muốn Tính Cái Gì, Là Có Thể Tính

Cố Cảo Đình như là nghĩ đến cái gì, tươi cười, nhìn về phía cô, "Nếu thật sự cảm ơn tôi, hôm nay không cần chọc tức tôi, không cần ngỗ nghịch tôi."

"A." Hoắc Vi Vũ cười một tiếng.

Cố Cảo Đình cảm thấy cô một tiếng a, là ý tứ phủ định? Cô gọi điện thoại cho Lâm Thừa Ân. Quả nhiên, là ý phủ định.

"Tiểu Vũ, hiện tại em ở đâu?" Lâm Thừa Ân lo lắng hỏi.

"Thừa Ân, em không có việc gì, không cần lo lắng."

"Anh làm sao có thể không lo lắng, nói ra địa chỉ, anh tới đón em." Lâm Thừa Ân sốt ruột.

Hoắc Vi Vũ không muốn Thừa Ân và Cố Cảo Đình xung đột, hạ giọng nói: "tối nay em liên hệ với anh."

Nói xong, cô cúp điện thoại.

"Nếu đối với anh ta không có tình yêu nam nữ, có phải nên cách anh ta xa một chút hay không." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

"Tôi và Thừa Ân từ nhỏ cùng nhau lớn lên, gọi là bạn, càng giống như người thân, lúc ở trên toà án, anh cũng thấy rồi anh ta nỗ lực giúp tôi."

"Cho nên, cô muốn lấy thân báo đáp?" Cố Cảo Đình âm dương quái khí nói.

"Anh suy nghĩ nhiều." Hoắc Vi Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh mũi nhọn từ anh.

Rạp hát lớn Ninh Xuyên ở trước mắt. Buổi biểu diễn hòa âm thứ tư đã kết thúc. Có chút tiếc nuối. Lần sau chờ bọn họ tới, không biết đợi bao nhiêu năm nữa. Cố Cảo Đình ở cửa rạp hát lớn ngừng lại.

Anh từ trên xe bước xuống, mở ra rương dự bị, đưa cho cô một cái túi xách LV, "đồ đạt của cô đều ở bên trong."

Hoắc Vi Vũ nhìn túi xách LV, cũng không muốn lấy, hỏi: "cái trước kia của tôi đâu?"

Cố Cảo Đình gợi lên khóe miệng, trong ánh mắt một chút ý cười đều không có, "Tôi ném rồi, cái này là bồi thường cho cô. Nếu không cần, cô ném đi."

Anh đem túi xách nhét vào trong ngực cô, đi nhanh tới rạp hát lớn. Hoắc Vi Vũ hơi nhíu mày. Lần trước anh cho di động, tiền lương của cô đã thanh toán xong.

Cái túi xách này ít nhất hơn mười vạn, cô ném đi, lấy cái gì trả? Dựa vào quan hệ bọn họ, còn chưa phải có thể thản nhiên nhận lễ vật.

Hoắc Vi Vũ đi vào theo Cố Cảo Đình, nhìn anh đi vào khán thính phòng. Cô đi theo vào. Cố Cảo Đình ngồi ở vị trí trung tâm. Toàn bộ khán phòng cũng chỉ có một mình anh.

Cô ngồi ở bên cạnh anh, hoang mang nói khẽ: "Cố Cảo Đình, chúng ta như vậy tính cái gì?" Anh liếc hướng cô, tay để ở phía sau lưng ghế cô, hơi thở nam tính mãnh liệt hoàn toàn bao phủ cô.

"Cô muốn tính cái gì, là có thể tính.cô muốn tính cái gì đây?" Cố Cảo Đình truy vấn nói, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.

Cô không rõ lắm. Có khi, cô cảm thấy anh đối với cô thực tốt, có khi, cô lại cảm thấy anh rất xa cách. Phùng Tri Dao ở trong lòng cô là một cái hố.

"Trả lời tôi, Hoắc Vi Vũ, cô muốn chúng ta tính cái gì?" Cố Cảo Đình ép hỏi cô.

Anh chờ cô tới gần, đợi hai mươi mấy năm. Anh muốn cô tới gần, muốn đến điên cuồng. Đèn sáng trên đài cao. Màn đỏ sân khấu được kéo ra. Cô thấy được...... ban nhạc Cổ điển!!!!!

Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nhìn về phía Cố Cảo Đình. Dàn nhạc kia không phải rời đi sao? Sao lại ở chỗ này? Anh đặt bao hết!!!!

Nội tâm Hoắc Vi Vũ bắt đầu khởi động cảm xúc dâng trào, cảm động, không hẹn mà gặp, thế cho nên mắt đỏ hoe, trong mắt ngấn lệ.

Âm nhạc vang lên. Cô chỉ cảm thấy trên ngón áp út tay phải chợt lạnh, nhìn về phía tay, Cố Cảo Đình mang cho cô nhẫn kim cương.

Tay trái anh mang nhẫn kim cương, cầm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

"Không phải không biết chúng ta tính cái gì? Tôi giúp cô quyết định, làm vợ Cố Cảo Đình" Cố Cảo Đình bá đạo nói.

Chương 359: Cô Không Sợ Hãi Chỗ Nào, Oanh Oanh Liệt Liệt Yêu Một Hồi

Âm nhạc thực hay.

Khi thì tâm can rung động, khi thì ôn nhu triền miên, khi thì gợn sóng phập phồng, khi thì nhiệt huyết sôi trào. Mà toàn bộ hành trình, trong đầu Hoắc Vi Vũ vẫn luôn hò hét hống vang.

Chỉ nhớ rõ câu cuối cùng anh nói: Không phải không biết chúng ta tính cái gì? Tôi giúp cô quyết định, làm vợ Cố Cảo Đình.

Làm vợ anh Cố Cảo Đình, lời anh nói vô cùng bá đạo, cường thế. Là phong cách của anh Cố Cảo Đình.

lòng cô phịch phịch loạn nhảy. Cô là thích anh, đối với anh có hảo cảm, nhưng nói chuyện cưới hỏi, cô lại có chút sợ hãi.

Nhớ tới Cố Kiều Tuyết, nhớ tới Ngụy Ngạn Khang, nhớ tới thân phận quân nhân của anh. Mỗi một cái cô đều kiêng kị. Buổi hòa âm kết thúc.

Hoắc Vi Vũ chậm rãi nhìn về phía Cố Cảo Đình, đối diện với đôi mắt anh đen nhánh như mực.

Trong ánh mắt anh giống như có xoáy nước, thật sâu đem cô hút vào. Cô càng ngày càng trầm luân. Lời cự tuyệt, nghẹn ngào ở bên miệng.

Cố Cảo Đình nâng lên tay cô, ánh mắt liếc nhẫn kim cương, bá đạo nói: "của tôi cho phải luôn mang, nếu là tháo ra, tôi liền chém tay cô, có nghe hay không."

Hoắc Vi Vũ rút tay ra, xoay tròn ngón tay mang nhẫn, lẩm bẩm: "Vậy may mắn thứ anh đưa chính là nhẫn, nếu là đưa vòng cổ, không phải tôi nhìn không thấy mặt trời của ngày mai?"

Cố Cảo Đình cười. Anh đưa tay nhẹ đáp ở trên đầu vai cô, đem cô kéo đến bên người anh, "Tính toán thế nào cô tự mình hiểu lấy."

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía thành viên dàn nhạc đang thu thập đồ vật. Bữa tiệc âm nhạc thịnh soạn là Cố Cảo Đình mang cho cô, cũng là anh bổ sung tiếc nuối của cô.

Đôi mắt cô căng thẳng, nắm chặt nắm tay, đem nhẫn nắm ở trong lòng bàn tay.  Đời người có nhiều lựa chọn. Mỗi một lần lựa chọn, đều là một lần mạo hiểm. Cô biết Cố Cảo Đình nguy hiểm rất lớn.

Nhưng mà cô càng sợ bỏ qua. Cô nguyện ý một lần cuối cùng, coi như không có chịu thương tổn, đem hết toàn lực yêu một hồi.

Phía trước có lẽ còn có rất nhiều yêu ma quỷ quái. Cô không chỗ nào sợ hãi. Di động Cố Cảo Đình vang lên.

Cô theo bản năng liếc mắt một cái, là dãy số máy bàn xa lạ. Cố Cảo Đình thu tay, tiếp nghe, ánh mắt đen nhánh vài phần.

Sau khi cúp điện thoại, anh nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, trầm giọng nói: "Minh Nặc đã tỉnh, cô muốn cùng đi hay không?"

Hoắc Vi Vũ nhớ tới quan hệ Phùng Tri Dao và Minh Nặc, hiện tại lấy quan hệ cô và Phùng Tri Dao, đi là không thích hợp.

Hoắc Vi Vũ lắc đầu, "Tôi muốn trở về nghỉ ngơi."

"Uh, đêm nay ở chỗ tôi." Anh thực tự nhiên liền nói ra tới.

Nói chính là câu trần thuật. Mặt Hoắc Vi Vũ nổi lên đỏ ửng. Giống nhau nam và nữ nói, đêm nay ở chỗ tôi, chính là cái loại ý tứ mời.

"Đêm nay tôi muốn nghỉ ngơi cho tốt." Hoắc Vi Vũ kín đáo cự tuyệt.

"Ở chổ tôi cũng có thể nghỉ ngơi cho tốt, nghĩ cái gì vậy?" Cố Cảo Đình giơ lên khóe miệng, ngữ điệu có một ít ái muội.

Hoắc Vi Vũ co quắp, cầm túi xách lên, "xe tôi còn ở trong tiệm 4S, chắc là sửa được rồi, tôi đi lấy."

"Xe cô cũ kỹ rồi, tôi bỏ đi." Cố Cảo Đình nhẹ nhàng bâng quơ nói, theo cô đứng lên.

Hoắc Vi Vũ kinh ngạc, " anh đem xe tôi bỏ đi khi nào?"

"Cửa hàng 4S gọi điện thoại đến di động của cô nói xe cô hư này hư kia, tôi cho bọn họ đem xe về lò tái tạo."

Hoắc Vi Vũ: "......"

"Anh đem xe tôi về lò tái tạo, tôi đi cái gì?" Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ.

"Đền cho cô một chiếc, Maserati, Lamborghini, Ferrari, Bugatti, cô muốn loại nào?" Cố Cảo Đình không giống như nói giỡn hỏi.

Chương 360: Lần Đầu Tiên Hẹn Hò


Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Cảo Đình. Anh vững vàng bình tĩnh, nhanh nhẹn lịch sự tao nhã. Được rồi. Phi cơ, đảo nhỏ anh đều tặng, xe trị giá hơn một ngàn vạn, căn bản là một cái số lẻ.

Nhưng cô chịu không nổi. Lấy càng nhiều, càng không có khả năng trả lại, cô có tài đức gì, nhận không đồ của anh.

"Tự tôi đi chọn lựa." Hoắc Vi Vũ nói, hướng đi tới bên ngoài.

Anh cầm cánh tay của cô, đem cô kéo đến bên người, tay nhẹ nhàng đặt ở trên eo của cô. Lưng cô cứng còng.

Độ ấm bàn tay anh thông qua váy cô truyền đến trên da thịt cô., Thực nóng. Tính ra, bọn họ lần đầu tiên hẹn hò? Hoắc Vi Vũ co quắp.

Nhưng, không có lấy tay anh ra. Cô cũng tham luyến phần ấm áp từ anh. Anh che chở cho cô, đi tới cửa.

"Kết quả Minh Nặc nói ra với tôi, tôi cũng muốn biết là ai đánh nó bị thương." Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng nói.

"uh." Cố Cảo Đình lên tiếng, đưa cô về nhà.

Đến dưới lầu.

"Anh có việc đi trước đi, một mình tôi có thể đi lên." Hoắc Vi Vũ cởi bỏ đai an toàn.

Cố Cảo Đình cũng mở đai an toàn, "Còn không có gấp đến nổi không thể đưa cô lên lầu."

Trong lòng Hoắc Vi Vũ có chút cảm giác ngọt ngào, chậm rãi nhộn nhạo. Bọn họ như bây giờ, giống như đang yêu.

Cô quay đầu, đi đến thang máy. Bước chân Cố Cảo Đình lớn hơn so với cô, thực mau liền đứng ở bên cạnh cô.

Anh ấn nút thang máy đi lên, liếc cô, "Trên mặt đất có tiền sao? Vẫn luôn cúi đầu, mặt tôi so ra đẹp hơn."

"mặt đất so với anh lớn hơn. Liếc mắt một cái xem không xong." Hoắc Vi Vũ phản bác nói.

Cố Cảo Đình cười. Cô cũng không có ngừng lại, lộ ra tươi cười.

Chân thành, phát ra từ nội tâm, thu hồi lãnh diễm, phi thường đáng yêu. Hoắc Vi Vũ cười rộ lên như vậy, thực đẹp, khuynh quốc khuynh thành.

Anh cưng chiều nhéo thịt trên mặt cô, "Như vậy nhìn thật tốt, đối với tôi luôn là một bộ dáng tôi thiếu cô rất nhiều tiền, tôi luôn cảm thấy như thế nào đều không đủ."

Hoắc Vi Vũ cảm thấy ngượng ngùng, xoay mặt, tươi cười lại càng thêm xinh đẹp, nói giỡn: "Tôi đây vì kiếm thêm nhiều, hẳn là vẫn luôn xụ mặt mới đúng. "

Cố Cảo Đình kéo mặt Hoắc Vi Vũ, khiến cô đối diện với anh, "Tôi đều là của cô, còn cần thiết xụ mặt sao?"

Anh nói nghiêm trang. Giống như câu kia, tôi đều là của cô, là trần thuật một sự kiện chân thật.

Đinh một tiếng.

Cửa thang máy mở ra, tâm tình Hoắc Vi Vũ giảm bớt hoảng loạn. Cô trước tiến vào thang máy. Cố Cảo Đình cũng đi vào, tay đáp ở trên eo cô.

Nhưng như vậy, một chút đều không thỏa mãn được anh nhớ cô. Anh xoay người, xuất kỳ bất ý hôn lên môi Hoắc Vi Vũ. Hoắc Vi Vũ hoảng sợ.

Anh tới phía trước hai bước, đem cô để ở vách tường với anh, lưỡi duỗi vào. Cường thế, nhiệt liệt. Hô hấp của cô đã thở không được, gõ bờ vai của anh kháng nghị.

Bờ môi của anh chuyển qua môi cô mềm mại, cái cổ thơm ngọt. Nóng thở phì phì, đều dừng ở bên tai cô.

Ướt át, lại có chút ngứa. Chân cẳng cô nhũn ra, gắt gao nắm lấy cánh tay anh, từng luồng nhiệt dũng mãnh hướng tới bụng.

Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra

Nhóm dì đối diện đứng ở cửa. một đôi mắt tò mò nhìn Hoắc Vi Vũ cúi đầu, lại nhìn Cố Cảo Đình đứng thẳng tắp.

"Các người thật sốt ruột, vài bước nữa không phải về đến nhà sao?" dì ái muội nói.

Hoắc Vi Vũ xấu hổ buồn bực, trừng mắt nhìn Cố Cảo Đình liếc mắt một cái.

Anh chế giễu, mặt không đổi sắc, thanh lịch tao nhã, giống như người vừa rồi làm chuyện xấu, không phải là anh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top