Chương 321-330
Chương 321: Không Rời Nửa Bước, Sống Chết Chỉ Thuận Miệng
"Tiểu Ngũ, em đừng nói chuyện, em cứ nói sẽ làm anh phân tâm." Lâm Thừa Ân chăm chú nhìn về phía trước nói.
Cô không thuyết phục được anh. Cũng không thể quấy rày anh ta lái xe, chỉ có thể nắm chặt nắm tay. Xe chạy được ba phút. Đường lộ từ bốn chiều, biến thành 2 chiều. Một lát chạy thẳng, một lát quanh co. Chạy như vậy vô cùng khó khăn.
Hoắc Vi Vũ quay đầu lại, nhìn Cố Cảo Đình đã theo sát phía sau. Mỗi chiếc xe từ bên cạnh anh vượt qua, cô đều hoảng sợ, chỉ sợ nó va chạm vào xe. Lâm Thừa Ân nhìn thoáng qua kính chiếu hậu. Cố Cảo Đình đổi chiều, chuẩn bị vượt qua.
Trong lòng của anh ta có chút sốt ruột, vôi vàng thay đổi đường chạy, không có chú ý tới một chiếc xe phía trước đang chạy tới.
Lâm Thừa Ân lại càng hoảng sợ, chuyển động tay lái, khí lực quá mạnh, xe chạy tới bờ hồ bên cạnh, thắng xe đã không khống chế được.
Một khi xe chạy vào trong hồ, khẳng định bọn họ sẽ chết ở trong xe. Cố Cảo Đình đúng lúc đổi đường chạy, chặn phía trước xe của bọn họ.. Hoắc Vi Vũ chỉ nghe được phịch một tiếng.
Túi khí an toàn trên xe bắn ra ngoài. Trán của cô đập vào cửa xe, mắt thấy xe của Cố Cảo Đình bị đụng bay ra ngoài, rơi xuống trong nước.
Trong lòng của cô xiết chặt, không chút do dự đẩy cửa xe ra xuống, nhảy vào trong nước. Theo nguồn sáng, rất nhanh tìm được xe của Cố Cảo Đình.
Anh ở bên trong, dường như đang mê mang. Bởi vì lực áp của nước quá mạnh, cô không thể mở cửa ra được.
Hoắc Vi Vũ sốt ruột đập vào cửa sổ. Cô không muốn anh có chuyện, mặc dù anh không yêu cô. Hơi thở, từng chút từng chút từ trong cơ thể của cô biến mất.
Cô không dám rời khỏi, cô sợ vừa đi, Cố Cảo Đình sẽ phải chết không chút nghi ngờ. Cô sốt ruột đến nước mắt đều chảy ra, trộn lẫn vào trong nước.
Chẳng lẽ hôm nay cô và Cố Cảo Đình sẽ chết ở chỗ này. Anh còn ở trong xe, cô ở bên ngoài. Bọt khí từ trong mũi cô truyền đi ra ngoài.
Hoắc Vi Vũ liều mạng đập cửa sổ. Cố Cảo Đình nghe được chút âm thanh, tỉnh lại. Anh nhìn Hoắc Vi Vũ dần dần trôi giạt ở trong nước, giống như không có sự sống.
Trong lòng của anh hiện lên khủng hoảng, dùng sức va chạm vào cửa, đụng không ra. Cố Cảo Đình lưu loát lấy cây súng bên trong hốc, chỉ mũi súng vào cửa sổ, phanh phanh phanh bắn ra năm phát súng.
Nước chả vào, anh cố sức lao mạnh ra, ôm lấy Hoắc Vi Vũ trồi lên mặt nước. Cô đã không còn tri giác.
Cố Cảo Đình ấn vào miệng cô, ấn vào, lại hô hấp nhân tạo một chút, thẳng đến thổi trống bụng của cô, lại dùng sức ấn vào, thổi hơi.
Một lát sau, Hoắc Vi Vũ ho khan một tiếng, trong miệng phun nước ra. Cô nhìn thấy Cố Cảo Đình không có việc gì, trong lòng thở dài một hơi, có cảm giác sống sót sau tai nạn, cảm giác vui đến phát khóc.."
Trong đầu hiện lên Thừa Ân. Đúng rồi, không biết Thừa Ân thế nào? Hoắc Vi Vũ vọt tới trước cửa sổ xe, nhìn thấy cả người Lâm Thừa Ân đầy máu, đã hôn mê bất tỉnh.
Cô vội vàng muốn cứu anh ta ra ngoài, trong dạ dày lại quay cuồng, cô xoay mặt, nôn mửa. Oẹ, hô hấp không được.
Cố Cảo Đình ôm lấy Hoắc Vi Vũ, chạy về phía trước. Hoắc Vi Vũ cầm chặt tay Cố Cảo Đình, ngăn cản anh nói: "Cố Cảo Đình, cứu Thừa Ân."
"Câm miệng!" Cố Cảo Đình nghiêm khắc nói.
Anh nhớ rõ cách chỗ này ba cây số, anh thấy có một bệnh viện, lấy tốc độ của anh, trong 10" có thể đến đó..
"Xin anh." Hoắc Vi Vũ khẩn cầu.
Trong mắt Cố Cảo Đình tất cả đều là mũi nhọn, "Cô vì người đàn ông khác cầu xin tôi? Trong lòng cô mạng của Lâm Thừa Ân còn quan trọng hơn chính cô sao?"
"Vết thương của anh ấy nặng hơn tôi."
"Vậy hãy để cho cậu ta chết đi." Cố Cảo Đình tức giận nói, ngọn lửa bốc cháy đủ để tiêu diệt tất cả. Làm cho người ta khi nhìn vào ánh mắt của anh, sẽ không rét mà run.
Chương 322: Cô Cho Rằng Trong Lòng Tôi Có Ai
Hoắc Vi Vũ sợ hãi anh âm trầm như vậy, dường như muốn ăn thịt người. Lâm Thừa Ân chết rồi, cô nói sao với dì Lâm đây! Anh ta vì giúp cô mới xảy ra tai nạn.
"Anh thả tôi xuống, tôi gọi 112." Hoắc Vi Vũ không lại cầu xin anh.
"Đợi cô gọi cho 112, bọn họ báo cáo, sắp xếp xe tới đây, Lâm Thừa Ân sớm chết rồi." giọng của Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.
"Vậy phải làm thế nào? Cũng không thể nhìn anh ấy chết đi mà không làm gì, anh thả tôi xuống!" Hoắc Vi Vũ lớn tiếng quát.
Cố Cảo Đình mím môi, vẻ mặt lo lắng giống như bão tố sắp đến. Anh không nói gì, thả cô xuống, xoay người, chạy đi, biến mất trong bóng đêm.
Hoắc Vi Vũ muốn lấy điện thoại gọi 112, mới chạy được hai bước, trong dạ dày cô lại một trận quay cuồng. Cô vốn không có ăn gì, bây giờ ói ra toàn là nước. Đầu choáng váng, tứ chi vô lực, kiên trì đi tới.
Cố Cảo Đình cõng Lâm Thừa Ân trên lưng đã chạy tới. Nhìn cô quan tâm Lâm Thừa Ân như vậy, đến cơ thể của mình cũng không để ý.
Lòng anh đau như đao cắt, sau khi ném túi xách cho cô, đôi mắt cũng không liếc nhìn cô một cái, lạnh như băng nói: "Ở đây chờ tôi."
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn Cố Cảo Đình, anh nhanh chóng chạy đi. Anh có thể cứu Thừa Ân, cô liền an tâm.
Cô muốn tìm xem xunh qunah đây có taxi hay không, gần nhất, cách cô ở đây cũng có 10 km. Đúng lúc có một chiếc xe màu đen chạy qua. Hoắc Vi Vũ lập tức giơ tay lên đón xe.
Một chiếc xe màu đen ngừng lại ở trước mặt cô. Người đàn ông trung niên quay kiếng xe xuống, hỏi: "Cô muốn đi đâu?"
"Phiền chú đưa tôi tới bệnh viện gần nhất." Hoắc Vi Vũ vội vàng nói.
"Lên xe đi" người đàn ông trung niên nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm vào đường cái, tìm kiếm bóng dáng của Cố Cảo Đình. Xe vừa chuyển qua khúc cua, đã đến bệnh viện. Hoắc Vi Vũ thấy Cố Cảo Đình đứng ở cửa bệnh viện.
"Cảm ơn chú, tài xế." Cô không thể chờ đợi được từ trên xe bước xuống.
Y tá và bảo vệ đang lấy cáng cứu thương đến đẩy Lâm Thừa Ân vào bệnh viện.
Nhưng có thể do động tác quá mạnh, kéo đến miệng vết thương của Thừa Ân. Anh ta phun một ngụm máu, cơ thể co quắp mấy cái, liền không nhúc nhích.
"Người bệnh đã lên cơn sốc, lập tức đưa đi phòng cấp cứu nhanh." Y tá vội vàng nói.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ căng thẳng, chân giống như mọc rể, cứng ngắc đúng đó. Thừa Ân lên cơn sốc rồi sao? Nếu Thừa Ân chết rồi, cô nên làm gì bây giờ?
Trong sáu an hem, cô và Thừa Ân có quan hệ tốt nhất, cũng trò chuyện với nhau rất nhiều. Nước mắt, bất tri bất giác từ khóe mắt chảy ra. Cằm của cô bị Cố Cảo Đình nâng lên.
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ bừng của cô, ánh mắt sắc bén chất vấn: "Cô đang khóc vì ai? Cô đau lòng vì anh hả?"
"Tại sao anh lại đuổi theo tới đây, nếu anh không đuổi theo tới đây, Thừa Ân cũng sẽ không xảy ra chuyện." Hoắc Vi Vũ khóc nói.
"Cho nên cô đang trách tôi sao?" Cố Cảo Đình sắc bén hỏi.
"Tôi và anh không có khả năng, vì sao anh nghe không hiểu hả, hết một tới hai,hết hai tới ba, bây giờ tôi tình nguyện nằm ở phòng cấp cứu bất cứ lúc nào cũng sẽ chết! Cũng tốt hơn áy náy sống không bằng chết!" Hoắc Vi Vũ không bình tĩnh nói.
Cố Cảo Đình buông cằm của cô, "Yên tâm, nếu như cậu ta có chuyện, tôi đền mạng cho cậu ta, bây giờ cô đủ hài lòng chưa?"
"Tôi không cảm thấy hài lòng, tôi không hy vọng anh ấy có chuyện, tôi cũng không cần anh đền mạng, tôi chỉ xin anh, đừng lại xuất hiện trong cuộc sống của tôi, trong lòng anh có ai, anh tới tìm người đó đi!" Hoắc Vi Vũ quát.
Bàn tay của Cố Cảo Đình đè nặng phần gáy của cô, trong mắt đỏ bừng như máu, chất vấn: "Cô cho rằng trong lòng tôi có ai hả?"
Chương 323: Hoắc Vi Vũ, Cô Đã Nghĩ Thông Suốt Rồi Phải Không?
"Trong lòng anh có ai, không phải trong lòng anh rõ ràng nhất sao, anh hỏi tôi làm gì." Hoắc Vi Vũ tức giận nói.
"Rất tốt." Cố Cảo Đình xùy cười một tiếng, trong mắt đen kịt, đã mất đi tất cả độ ấm, chỉ còn lại lạnh như băng.
"Hoắc Vi Vũ, cô GAMEOVER rồi." Cố Cảo Đình nói xong, anh xoay người, bước nhanh như sao băng, không có chút nào lưu luyến, đi về phía cửa bệnh viện.
Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng dứt khoát của anh, rũ mắt xuống. Hoắc Vi Vũ, cô làm rất tốt. Nếu như không có kết quả, không phải duy nhất, cũng đừng có bắt đầu.
Chất lỏng ấm áp từ trong lỗ mũi chảy ra, cô cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm, cô ngất xỉu. Tỉnh lại, đã là ngày hôm sau rồi. Trong đầu cô phản ứng đầu tiên là tình huống của Lâm Thừa Ân.
Cô mãnh liệt ngồi dậy, nhìn thấy Thẩm Mặc Thần và Giang Nam Phong, lo lắng hỏi: "Anh hai, Thừa Ân đâu?"
"Cậu ta không có việc gì." Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói.
"Làm sao có thể không có việc gì, em nhìn thấy anh ấy phun ra máu, còn bị sốc đưa vào phòng cấp cứu, em muốn đi nhìn anh ấy." Hoắc Vi Vũ vén chăn lên, muốn rút kim tiêm trên tay.
Thẩm Mặc Thần cầm cổ tay của cô, "Cậu ta bị đụng gãy hai cây xương sườn, trầy da dập phổi, mới bị ói ra máu, bây giờ không sao."
"Không được, em nhìn thấy anh ấy mới yên tâm. Anh ấy ở phòng nào?" Hoắc Vi Vũ gấp gáp hỏi.
Thẩm Mặc Thần bất đắc dĩ, bấm cuộc gọi video tới số điện thoại của Lâm Thừa Ân, đưa di động cho Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy Lâm Thừa Ân mặc quần áo bệnh nhân, lúc này mới yên lòng lại. Thay vào đó chính là một lửa giận.
"Hi, Tiểu Ngũ. Quần áo này của anh có đẹp không." Lâm Thừa Ân mỉm cười nói.
"Đừng gọi em Tiểu Ngũ, bây giờ em là Tiểu Tứ." Hoắc Vi Vũ quái gở nói.
"Tại sao là Tiểu Tứ hả? Bác sĩ nói em bị chấn động não rất nhỏ, đầu óc em bị hư hả." Lâm Thừa Ân lo lắng hỏi.
Khóe miệng Hoắc Vi Vũ giật giật, ánh mắt hơi lạnh, "Anh chết, chẳng phải em sẽ vinh quang ngồi lên vị trí tiểu Tứ sao "
Lâm Thừa Ân: "..."
"Anh lái xe nhanh như vậy, sao không đến Syria tránh bom đi?" Hoắc Vi Vũ châm chọc nói.
Lâm Thừa Ân: "..."
Nói xong, Hoắc Vi Vũ cúp máy, đưa di động trả lại cho Thẩm Mặc Thần, ngã xuống giường. Bây giờ trong lòng còn sợ hãi. Ba người bọn họ, thiếu chút nữa đều chết hết.
"Là Cố Cảo Đình đưa hai người tới bệnh viện! Anh ta đã trả hết tất cả tiền thuốc men và viện phí cho hai người." Thẩm Mặc Thần nói.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ run rẩy. Sau khi cô hôn mê, anh cũng không có trực tiếp rời khỏi. Trong đầu nhớ tới câu nói cuối cùng kia của Cố Cảo Đình: Hoắc Vi Vũ, cô game over rồi. Lòng của cô lại càng đau đớn. Không muốn suy nghĩ tiếp, như vậy liền sẽ không cảm thấy khổ sở.
"Anh hai, giúp em trả tiền cho anh ta được không?" Hoắc Vi Vũ mở miệng nói.
"Kỳ thật, Cố Cảo Đình người này bình tĩnh, ổn trọng, có ý thức trách nhiệm rất mạnh mẽ, em gả cho anh ta, chưa hẳn sẽ không hạnh phúc." Thẩm Mặc Thần khuyên nhủ.
Hoắc Vi Vũ cúi thấp đầu, nói khẽ: "Bây giờ em đã từ trong bóng ma Ngụy Ngạn Khang chạy ra, em có thể lựa chọn cuộc sống em muốn, em không muốn sống trong thù hận và oán niệm."
Thẩm Mặc Thần sâu thẳm nhìn cô, như có chút suy nghĩ.
Hoắc Vi Vũ cho rằng Thẩm Mặc Thần không đồng ý, còn nói thêm: " Bây giờ Cố Cảo Đình cũng không muốn cưới em, em cảm thấy đề anh ta giúp em hả giận, không bằng để cho em có cuộc sống mới, có lẽ, em sẽ sống rất tốt, em muốn bương xuống, buông tha cho tất cả ân ân oán oán, một lần nữa có cuộc sống bình yên và giản dị."
"Em nghĩ kỹ rồi sao, bỏ lỡ cơ hội lần này, em và Cố Cảo Đình sẽ không còn cùng xuất hiện?" Thẩm Mặc Thần trầm giọng hỏi.
Đáp án của cô đối với anh ta rất quan trọng, liên quan đến kế hoạch trong tương lại của anh ta, mưu lược và đầu nhập vào mục tiêu.
Chương 324: Người Đều Có Số, Sinh Tử Do Trời Định
"Anh ta vốn không phải là đàn ông mà em có thể mơ ước, chúng em không hợp." Nói đến câu sau, trong lòng Hoắc Vi Vũ nhói một cái, đôi mắt rũ xuống.
Lông mi dài che mất cảm xúc chân thật trong mắt cô. Từ bỏ, phải dứt khoát một chút, cho dù khó chịu, cũng tự mình gánh chịu. Dần dần, thời gian trôi qua, sẽ mất cảm giác.
"Tiểu ngũ." Giang Nam Phong lo lắng hô một tiếng.
Ánh mắt sắc bén của Thẩm Mặc Thần đảo qua, cắt ngang Giang Nam Phong nói:
"Nam Phong, em đi mua chút điểm tâm, tiểu ngũ cũng đói bụng rồi."
Giang Nam Phong nhìn Thẩm Mặc Thần một chút, muốn nói lại thôi, cuối cùng đứng dậy, đi ra ngoài. Vừa mở cửa, đụng phải Lâm Thừa Ân.
"Tứ ca, bác sĩ bảo anh ở nhà nghỉ ngơi, anh qua đây làm gì." Giang Nam Phong lo lắng nói.
Lâm Thừa Ân vỗ vỗ bả vai của Giang Nam Phong:
"Anh biết cơ thể anh mà."
Giang Nam Phong nhìn Thẩm Mặc Thần, muốn Thẩm Mặc Thần lên tiếng. Thẩm Mặc Thần đứng lên:
"Anh và Nam Phong ra ngoài mua điểm tâm, em qua đây cũng tốt, đỡ cho bọn anh chạy qua, nằm ở trên giường trò chuyện, sẽ không lưu lại mầm bệnh, tất cả mọi người bình an, thân thể đều khỏe mạnh, mới là mong muốn của chung."
"Đúng vậy, nhị ca." Lâm Thừa Ân nói có chút xa cách, gật đầu.
Đối với chuyện Thẩm Mặc Thần bức Hoắc Vi Vũ gả cho Cố Cảo Đình, anh vẫn còn canh cánh trong lòng, vẫn còn tức giận một ít.
Thẩm Mặc Thần ra khỏi phòng. Giang Nam Phong ý vị thâm trường nhìn Lâm Thừa Ân một chút, đuổi kịp Thẩm Mặc Thần, hỏi:
"Nhị ca, nếu như tiểu ngũ không gả cho Cố Cảo Đình, không biết Cố Cảo Đình có xuất binh không nữa, đến lúc đó, đại ca làm sao?"
"Con người đều có số cả, sinh tử do trời định, đại ca mất tự do, tiểu Vũ mất hạnh phúc, cũng mất cả tự do luôn." Thẩm Mặc Thần thở dài một hơi, hạ quyết tâm.
"Quả thực chúng ta không nên đặt gánh nặng lên người tiểu Vũ, em ấy chịu nhiều đau khổ như vậy, thật vất vả mới quên đi quá khứ, em ấy có quyền lựa chọn cuộc sống tốt hơn. Chuyện của đại ca cũng đừng nói cho tiểu ngũ, cũng không cần nói cho Thừa Ân, quan hệ của Thừa Ân và em ấy rất tốt, nhất định sẽ nói cho em ấy biết." Thẩm Mặc Thần nói.
"Còn đại ca bên kia thì sao?" Giang Nam Phong lo lắng nói.
"Hai nước quan hệ thân thiết, cùng lắm thì đại ca chỉ bị cầm tù, không nguy hiểm đến tính mạng, chúng ta có thêm thời gian nghĩ biện pháp." Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói.
Giang Nam Phong cúi đầu, tự lẩm bẩm:
"Sợ hai nước đánh nhau, đại ca sẽ bị tra tấn, sống không bằng chết."
Trong mắt Thẩm Mặc Thần lóe lên một tia sắc bén:
"Ngày mai anh sẽ qua nước G."
Thời gian, yên lặng qua một ngày, một ngày, lại một ngày. Hoắc Vi Vũ nằm trên giường bệnh, cầm sách y khoa của Giang Nam Phong đưa cho.
Cô muốn trở lại cuốc sống khi xưa. Lâm Thừa Ân tiến lên, cướp quyển sách trong tay của cô:
"Em muốn trở lại con đường y học sao? Anh van em, giờ em cũng là tiến sĩ hệ tài chínnh rồi đấy.
Hoắc Vi Vũ giựt sách lại, nhếch miệng:
"Có vấn đề sao?"
"A, không có vấn đề, cái kia, con trai của lãnh đạo của ba anh cuối tuần này kết hôn, kêu cả nhà anh đi, qua hỗ trợ đám cưới."
Hoắc Vi Vũ liếc anh:
"Anh cũng thật là, thân còn đang bị thương, người khác kết hôn, cũng phải qua tham gia náo nhiệt."
"Bọn họ thăm dò được tuần này anh xuất viện, lãnh đạo của cha anh muốn giới thiệu con gái của ông cho anh, anh không đi, thì không nể mặt ông ta rồi." Lâm Thừa Ân bất đắc dĩ nói.
Hoắc Vi Vũ cười:
"Chúc mừng anh, tứ ca, cuối cùng khuôn mặt của anh cũng làm anh nở mày nở mặt, không uổng anh phấn đấu mấy năm, lên đường bình an, tiến lên gả vào nhà của người lãnh đạo của ba anh đi."
"Nói đùa, anh và con gái nhà người ta vẫn chưa gặp mặt."
"Như lúc gặp mặt mới bị điện giật nha, ha ha, con của lãnh đạo của ba anh kết hôn, Cố Cảo Đình có đi không?" Hoắc Vi Vũ nói sang chuyện khác, hỏi/
Chương 325: Vợ Chồng Trẻ, Chơi Thật Vui
Sắc mặt Lâm Thừa Ân trầm xuống: "Sao tự nhiên em lại nhắc đến anh ta?"
"Anh ta là nhân vật trọng yếu trong quân đội, lãnh đạo của cha anh cũng là quan lớn, em đoán thử thôi mà." Hoắc Vi Vũ hời hợt nói.
"Lãnh đạo của cha anh làm việc cho Mai tướng quân, đối đầu với Cố Cảo Đình, anh ta sẽ không đi." Lâm Thừa Ân giải thích nói.
Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống.
Nếu như lãnh đạo của ba Thừa Ân gả con gái cho Thừa Ân, vậy đại ca sẽ đứng bên phía Mai Tướng quân. Sẽ là đối địch với Cố Cảo Đình. Quan hệ trong quân đội, vốn rất rắc rối phức tạp, khó gỡ.
Bên nào thế lực mạnh hơn, thì thế lực bên yếu hơn sẽ thất bại. Thắng làm vua, thua làm giặc. Cô không hi vọng Cố Cảo Đình thất bại.
Anh cao cao tại thượng, không ai bì nổi, kiệt ngạo bất tuần. "Thừa Ân, chủ nhật đến đón em." Hoắc Vi Vũ nói. Lâm Thừa Ân vui vẻ nói: "Cảm ơn."
"Chẳng qua, làm bộ như vậy cũng không phải kế lâu dài, anh nên tìm bạn gái sớm chút, tránh cho dì Lâm lo lắng, dì ta muốn ôm cháu trai đến điên luôn rồi." Hoắc Vi Vũ khuyên nhủ.
"Cái gì cũng phải từ từ, thà chậm mà chắc, anh chỉ tìm một người, cũng là duy nhất." Lâm Thừa Ân cảm thán nói. Không biết cô ta, khi nào mới xuất hiện nữa.
Nhìn tiểu Vũ và nhị ca như vậy, anh càng ngày càng sợ tình yêu rồi. Hoắc Vi Vũ xuất viện, trở về nhà, vừa vặn tại cửa ra vào đụng phải một bác gái.
"Tiểu Vũ, sao thứ bảy con không qua?" Bác gái quan tâm hỏi.
"Con bị tai nạn xe, nằm trong viện mấy ngày." Hoắc Vi Vũ giải thích nói.
"Vậy thì thật là đáng tiếc, đúng rồi, bác vừa thấy bạn trai của con, hình như ở lầu dưới, các con vợ chồng trẻ cũng thật sự là chơi vui, sao không ở cùng một chỗ? Hai người ở cùng một nhà, tiền thuê nhà sẽ giảm nửa, bây giờ tách ra, tiền nhà liền tăng gấp đôi." Bác gái tò mò hỏi.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ căng thẳng. Cố Cảo Đình ở lầu dưới? "Tiểu Vũ, tiểu Vũ." Bác gái hô.
Hoắc Vi Vũ tỉnh táo lại, nhìn bác gái. Bác gái nhìn cô hoảng hốt nói: "Con vừa xuất viện, nhanh về nghỉ ngơi đi."
"Vâng." Hoắc Vi Vũ đi vào nhà.
Trong nhà trống rỗng, cô nằm trên ghế sofa, ngẩn người nhìn không khí. Thời gian yên lặng trôi qua, nhưng mà, trong lòng cô thấy thiếu thiếu gì đó. Cảm giác chua xót cô đơn, làm cô thấy khó chịu. Không thể như vậy!
Cô xin nghỉ một tuần, còn có một ngày nghỉ ngơi, cô phải tìm chút công việc làm, khiến mình thật bận bịu.
Hoắc Vi Vũ đứng dậy, quét dọn nhà cửa, cẩn thận đến mỗi ngóc ngách đều sáng bóng. Sắp xếp lại quần áo trong tủ, nấu chút mì ăn liền xong, ngủ một giấc. Tỉnh lại, mới có bốn giờ.
Dứt khoát đi ra ngoài dạo phố, đỡ hơn nằm ngốc ở trong nhà một mình. Hoắc Vi Vũ tiến vào thang máy.
Xuống một tầng, liền ngừng lại. Trong lòng của cô như bị nhấc lên, nhìn ra cửa. Tiến vào là một đôi nam nữ trung niên.
"Cái phòng này cũng không tệ, giá cả cũng hợp lý, chồng à, mua lại đi." Người phụ nữ trung niên nói.
"Từ từ, người trung gian nói người chủ của căn nhà này rất muốn bán căn nhà này đi, nói không chừng giá sẽ còn hạ xuống nữa, ngày mai lại đến xem." Người đàn ông trung niên nói.
Hoắc Vi Vũ rũ mắt, nhìn xuống đất. Anh bán ngôi nhà này đi là rất bình thường, chỉ là, trong lòng cô vẫn có chút mất mát. Đến lầu một, vợ chồng trung niên ra ngoài.
Cô lại ấn nút đi lên, hỏi số điện thoại của người trung gian, cô muốn mua phòng này lại, coi như lưu chút kỷ niệm tốt đẹp.
Hoắc Vi Vũ đến trước phòng của Cố Cảo Đình, đóng cửa. Cô cảm thấy người trung gian vẫn còn ở trong. Gõ cửa. Cửa mở, Cố Cảo Đình đứng ở cửa.
Chương 326: Nhớ Tôi?
Anh lạnh lùng, mặc một cái áo màu trắng, quần thể thao màu cà phê. Mắt có chút quần thâm, bộ dạng giống như vài ngày không ngủ.
Trong đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi. Nhưng lại lạnh băng, giống như thời tiết tháng mười hai, lạnh run, cây cối khô khốc, tàn lụi.
"Chuyện gì?" Cố Cảo Đình không cảm xúc hỏi.
Hoắc Vi Vũ không nghĩ đến anh còn ở trong nhà, đầu trống rỗng. Cửa đối diện mở ra, người trung gian đang cầm điện thoại, vừa cười vừa nói:
"Yên tâm, hôm nay rất nhiều người đến xem, rất nhanh sẽ bán được."
Hoắc Vi Vũ hơi hơi nhếch mày. Thì ra là nhà đối diện của anh muốn bán.
Anh khỏe không, hình như có chút xấu hổ. Cô không nghĩ ra cớ gì cả, bật thốt lên: "Anh ăn cơm chưa?"
Cố Cảo Đình thâm thúy nhìn gương mặt hồng hồng của cô, lạnh lùng như cũ:
"Đang nghỉ ngơi, xin đừng quấy rầy."
Không chờ cô nói chuyện, anh đóng cửa lại.
"Rầm" một tiếng.
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cửa. Bị anh nhốt ở ngoài cửa, nằm trong dự liệu của cô. Giống như vậy, thỉnh thoảng nhìn thấy anh, cũng tốt.
"Nghỉ ngơi thật tốt." Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng nói, khóe miện hơi nhếch lên, thông suốt, vui vẻ, xoay người.
Cố Cảo Đình nhíu mày, nắm tay thật chặt, trong mắt sương mù dày đặc, bật cười một tiếng. Mỗi ngày, anh đều làm công việc thật nhiều để quên cô, nhưng cuối cùng, cũng không ngăn nổi đáy lòng nhớ nhung của mình. Anh thống hận bản thân lúc này.
Trong mắt Cố Cảo Đình lướt qua một tia sắc bén, mở cửa. Theo bản năng Hoắc Vi Vũ xoay người, chống lại đôi mắt đen như mực của anh.
"Nói, tìm tôi có chuyện gì?" Cố Cảo Đình lạnh giọng hỏi, nheo mắt lại, xa cách cay nghiệt.
"Không có việc gì, anh nghỉ ngơi thật tốt." Hoắc Vi Vũ gật đầu.
"Không có việc gì vậy sao cô lại gõ cửa, nhớ tôi hả?" Cố Cảo Đình châm chọc nói, sắc bén nhìn cô.
Lời anh nói, giống như mang theo gai. Hoắc Vi Vũ suy nghĩ một giây:
"Nhị ca nói là anh trả tiền thuốc men của tôi cùng nhị ca, bác gái ở cửa đối diện nói anh ở đây, nên tôi muốn tới đây trả tiền cho anh, nhưng nhìn anh mệt mỏi, tối nay nói tiếp, không vội."
"À, thì ra là sợ thiếu nợ tôi, không cần, cô cứ thiếu đi, tôi, muốn cô bồi thường thân thể của cô." Anh tà ác nói, trong ánh mắt, không chút tình cảm.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày nhìn anh. Cố Cảo Đình xùy cười một tiếng, lãnh bạc nói:
"Chẳng qua thân thể của cô, tôi không hứng thú."
Anh đóng cửa lại. Trong lòng Hoắc Vi Vũ hơi buồn phiền. Nhìn xem, là bị người ta coi thường rồi. Được thôi, cô cũng không muốn người ta nói mình mặt dày. Hoắc Vi Vũ cúi đầu, đi đến thang máy.
"Đinh" một tiếng.
Thang máy mở, Thượng trung tá đi ra.
Anh nhìn thấy Hoắc Vi Vũ, hừ một tiếng. Có thể tổn thương Tư lệnh thành như vậy, cũng chỉ có mình cô ta làm được.
Hoắc Vi Vũ: "..."
Cô im lặng, hít một hơi, tiến vào thang máy. Thượng trung tá nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng khó chịu, quay đầu hô:
"Này, phụ nữ thối."
Hoắc Vi Vũ nhìn Thượng trung tá, nhếch môi, không chút khách khí đóng thang máy. Thượng trung tá tức giận muốn hộc máu, tiến lên, ấn nút, một chân chặn ở cửa thang máy:
"Tôi nói cô dựa vào gì hả? Chỉ bằng Tư lệnh thích cô, liền không kiêng nể gì hả? Tư lệnh từ bỏ cô, cô lại hưng phấn tác oai tác quái! Tôi xem thường nhất là loại phụ nữ như cô! Tư lệnh nhà tôi có gì không tốt, mà cô không thích!"
"Những lời này anh nên nói với Phùng Tri Dao." Hoắc Vi Vũ có chút giận.
"Cô thật ngu ngốc nói hoài cũng không hiểu, trong quân khu của Tư lệnh có một phòng trọ, ở dưới có mật thất, cô vào, liền hiểu." Thượng trung tá buồn bực nói.
Chương 327: Anh Nằm Mơ Cũng Không Cho Rằng Quá Sớm
Hoắc Vi Vũ khó hiểu, tim đập nhanh hơn, bật thốt lên hỏi: "Rõ ràng cái gì?"
Trung tá Thượng tặc tặc cười, âm dương quái khí, lại đắc ý dào dạt, nhướng mày, "cô đi xin tư lệnh, đi quân khu, đi hỏi anh chìa khóa tầng hầm yếu địa, cô xem tư lệnh có cho cô hay không."
Hoắc Vi Vũ nghe ra anh trêu chọc, một chân đá vào đầu gối trung tá Thượng.
Trung tá Thượng đau lùi chân về, xem xét thương thế, mắng: "cô là mụ già thúi, trách không được tư lệnh không cần cô." Hoắc Vi Vũ đóng lại thang máy.
Thật là, siêu siêu siêu buồn bực. Cô trêu chọc ai, sớm biết rằng không tới. Đi mua chút quần áo giải trí đi.
Mua sắm hơn một giờ, tiền tiêu không sai biệt lắm, tâm tình cũng bình tĩnh. Cô nắm tay vịn thang máy đi tầng năm tìm tiệm cơm ăn cơm.
Đôi mắt không cẩn thận ngó đến trên TV đang chiếu hình ảnh Cố Cảo Đình. Cô theo bản năng nhìn xem. TV là ngắt tiếng, chỉ có thể nhìn đến chữ phía dưới màn hình.
"Ba ngày diễn tập quân sự kết thúc, Cố tư lệnh không địch lại Mai tướng quân, chắp tay nhường lại quyền quản lý Hồng Việt hải."
Trong lòng Hoắc Vi Vũ trầm xuống, trong đầu hò hét.
Hồng Việt hải vẫn luôn do Cố Cảo Đình quản lý, giao ra quyền quản lý, tương đương binh quyền anh suy yếu. Hiện tại tâm tình anh khẳng định phi thường không tốt. Trách không được âm dương quái khí.
Cô vì anh cảm thấy khổ sở, lúc trước bởi vì anh khiến cho trong lòng không thoải mái cũng tan thành mây khói.
Hiện tại Mai tướng quân và Cố Cảo Đình nội đấu hừng hực khí thế, nếu đại ca giúp Mai tướng quân, Cố Cảo Đình liền thảm.
"Cô làm gì." Một giọng nữ vang lên tới.
Hoắc Vi Vũ bình thường trở lại, quay đầu. Một người đàn ông trung niên đáng khinh cầm gậy tự chụp, chụp phía dưới váy cô.
người đàn ông đáng khinh đang chuẩn bị chạy, di động bị người phụ nữ đoạt lấy. Cô ta đem điện thoại đưa cho Hoắc Vi Vũ, "cô xem, anh ta chụp cái gì?"
Hoắc Vi Vũ lật xem ảnh trong di động. Anh không chỉ có chụp cô * còn chụp mặt cô. Hoắc Vi Vũ giận dữ, cầm di động đánh đầu người đàn ông đáng khinh.
Người đàn ông đáng khinh bị đau bộ mặt dữ tợn, móc dao ra, nhắm ngay Hoắc Vi Vũ, "Đem điện thoại trả lại cho tôi."
Hoắc Vi Vũ cười nhạo một tiếng, "anh nằm mơ cũng không cho rằng quá sớm?" Cô đem điện thoại cách thức hóa. Người đàn ông đáng khinh cầm dao đâm tới Hoắc Vi Vũ.
Dao còn chưa có đụng tới Hoắc Vi Vũ, đã bị người phụ nữ kia cầm tay, lôi kéo. Người đàn ông đáng khinh dẫm hụt bật thang, lăn xuống, bò dậy.
Hắn xem người phụ nữ kia có võ, di động lại bị cách thức hóa, chuồn mất. Người phụ nữ kia nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, hỏi: "cô không sao chứ."
"Không có việc gì, cám ơn."
Người phụ nữ đánh giá Hoắc Vi Vũ, như là nghĩ tới cái gì, mỉm cười nói: "Là cô?"
Hoắc Vi Vũ ngẩn người, lại lần nữa nhìn người phụ nữ kia trước mắt.
Cô ta thật xinh đẹp, hình dáng khắc sâu, hỗn huyết ngũ quan, làn da tuyết trắng, mặc áo sơmi kẻ ô rộng thùng thình cũng ngăn không được dáng người nổi bật, tóc cực cắt, cuốn cuốn, như là đầu nam sinh, mười phần đẹp trai.
Em gái Y Phương Phương?
Y Phương Phương nhìn ra nghi vấn Hoắc Vi Vũ, hào phóng nói: "Tôi là Y Phương Phương, đi hút mỡ, còn thay đổi kiểu tóc khô mát, đi, đi toilet rửa tay, di động của người đàn ông đáng khinh kia vi khuẩn quá nhiều."
"Được." Hoắc Vi Vũ đáp.
Trong mắt Y Phương Phương hiện lên một tia ranh mãnh, "Một hồi tôi mời cô ăn cơm."
"Không cần."
"Vậy cô mời tôi ăn cơm." Y Phương Phương sửa lại hỏi.
"Được." Y Phương Phương giúp cô, cô nên mời.
Cô đem di động của người đàn ông đáng khinh ném vào sau bồn cầu, đi theo Y Phương Phương tới một tiệm cơm Tây.
Cô đẩy ra phòng bao......
Chương 328: Anh, Do Cô Tới Bảo Hộ
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy Phùng Tri Dao ở bên trong, hoảng sợ. Nguyên lai, Y Phương Phương hẹn cô.
Hôm nay Phùng Tri Dao trang điểm vô cùng tinh xảo, váy dài xẻ tà màu trắng làm cô nổi bật tựa như tiên nữ, xương quai xanh xinh đẹp mê hoặc nữ tính.
Cô rất có kiềm chế đứng lên, ôn nhu như mặt nước gật đầu chàoY Phương Phương, "cô đã đến rồi."
"A" Y Phương Phương cười một tiếng, "Nói lời vô ích, trực tiếp một chút, tôi còn muốn cùng bạn tôi ăn cơm, cô đang chiếm vị trí."
Y Phương Phương không khách khí, trên mặt Phùng Tri Dao có chút nhịn không được, vẫn duy trì khí phách, nói: "Tôi hy vọng cô có thể buông tay, người Thanh Vân yêu chính là tôi, cô cần gì phải bắt lấy một người đàn ông không yêu cô, hôn nhân các người sẽ không hạnh phúc."
"Cái kia," Y Phương Phương mặt không đổi sắc, "Tôi cảm thấy cô nên đi tìm Sở Thanh Vân, anh ta muốn ly hôn với tôi, tôi lập tức ký tên."
"Tôi không nghĩ tạo áp lực cho anh." Phùng Tri Dao thiện ý giải thích.
"Cô không nghĩ tạo áp lực cho anh, tạo áp lực cho tôi làm gì, phụ nữ tội gì khó xử phụ nữ, tôi xem cô đầu óc bị chập mạch, anh nếu thật sự yêu cô, sẽ làm cho cô khó xử sao?" Y Phương Phương có chút tức giận nói.
"Anh nói với tôi rồi, không muốn ly hôn với cô là bởi vì giữa các ngươi còn có con trai, anh không bỏ con xuống được, tôi cầu xin cô, buông tha anh đi, cũng buông tha chính cô." Phùng Tri Dao nhu nhược động lòng người nói.
"Cái kia, người đẹp, tôi thực nguyện ý cùng anh ta ly hôn, chỉ cần anh ta đem con giao cho tôi, từ nay về sau, phí nuôi nấng con đều không cần anh ta chu cấp, tôi tự động thu mình, ra khỏi tầm mắt anh ta, ra khỏi cuộc sống các ngươi."
"Cho nên cô vẫn là không muốn ly hôn, nói nhiều hư tình giả ýnhư vậy, có ý tứ sao?" Phùng Tri Dao châm chọc kéo kéo khóe miệng.
Cô ta tươi cười, Y Phương Phương xem ra không thoải mái.
"Nếu tôi là cô, liền mang thai con của anh, sinh con ra tới, anh yêu con anh, lại yêu cô, còn không ly hôn ổn thỏa với tôi. Đi đi, biến cho nhanh, đừng ở trước mắt tôi thương tổn chỉ số thông minh của tôi, tôi là mẹ đứa nhỏ, chịu không nổi." Y Phương Phương phiền chán nói.
Phùng Tri Dao bực bội, lấy ra di động, gọi điện thoại đi ra ngoài, nhìn Y Phương Phương, khiêu khích nói: "Tôi phải gả cho Thanh Vân, khi nào giúp tôi an bài."
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Phùng Tri Dao, nhíu mày, hiện lên một tia bực bội.
Hiện tại tâm tình Cố Cảo Đình thật không tốt, thua Hồng Việt hải, người phụ nữ anh yêu còn buộc anh, anh chắc nhiều khổ sở.
Phùng Tri Dao cúp điện thoại, tươi cười, nói với Y Phương Phương: "Nếu cô không chịu ly hôn, tôi cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn."
Quay đầu lại nhìn đi, từ bỏ ý chiếm đoạt, cùng người yêu thương cô ở bên nhau, ít nhất cô sẽ trở thành công chúa, sẽ không trở thành người phụ nữ hèn mọn khẩn cầu tình yêu." Hoắc Vi Vũ tức giận nói.
con mắt Phùng Tri Dao nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, mở to mắt, "Là cô, cô vẫn luôn theo dõi tôi? cô đừng nói bậy, tôi và Cảo Đình chỉ là bạn tương đối tốt."
"Vậy đừng bức bạn cô làm chuyện anh không muốn làm." Hoắc Vi Vũ đề cao đê-xi- ben.
"Kia cũng là chuyện của tôi." Phùng Tri Dao khư khư cố chấp.
Hoắc Vi Vũ cười khẽ một tiếng, lạnh lùng nhìn Phùng Tri Dao, "hai đội nhà gỗ nhỏ, một cây gậy gỗ, làm sao đi vào, bên trong di động của tôi chụp rành mạch, đừng ép tôi đem ghi hìnhnày đưa cho người cô gọi là bạn tốt, hả?"
Chương 329: Muốn Tôi Cưới Cô Cũng Có Thể
Phùng Tri Dao sắc mặt trắng xanh, sợ hãi mà căm hận trừng mắt Hoắc Vi Vũ, "cô rốt cuộc là ai? Cô và Giang Khả là quan hệ gì?"
"Rất không đúng dịp, ngày đó tôi lạc đường, vừa vặn đi qua, bởi vì thấy cô quen mặt, liền đi theo cô, không nghĩ tới chụp được tấm ảnh kinh khủng như vậy, bất quá cô yên tâm, chỉ cần cô không bức Cố Cảo Đình, tôi sẽ không lấy ra đưa cho Cố Cảo Đình xem. Nếu cho anh xem, tôi đã sớm cho." Hoắc Vi Vũ cụp xuống đôi mắt nói, gió lạnh từng trận.
Phùng Tri Dao nhìn kỹ Hoắc Vi Vũ. Cô đem gậy gỗ chính mình nhét vào, chuyện này không có người biết, Cố Cảo Đình chưa từng hoài nghi.
Trước mắt người phụ nữ này khẳng định chính mình chụp được, mới có thể chắc ăn như vậy.
"Tôi và cô không oán không thù, vì cái gì cô muốn hại tôi?" Phùng Tri Dao trong mắt chứa chan nước mắt, nhu nhược động lòng người chất vấn.
"Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, cái lý do này, đủ chưa?" Hoắc Vi Vũ kéo kéo khóe miệng, vạn phần lãnh đạm.
Phùng Tri Dao nắm chặt nắm tay, đi tới ngoài cửa. Hoắc Vi Vũ cũng không quay đầu lại, giọng lạnh lùng nói: "Đừng quên nói cho bạn cô, chuyện của cô, không cần anh nhúng tay, nếu không......"
Hoắc Vi Vũ liếc xéo hướng cô, "Tôi liền phải nhúng tay."
Phùng Tri Dao ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, lại nhìn thoáng qua Y Phương Phương. Biến mất ở trong tầm mắt bọn họ.
"Chị em tốt, cô không cần giúp tôi." Y Phương Phương lắc lắc bả vai Hoắc Vi Vũ cảm tạ nói.
"Tôi không phải vì giúp cô." Hoắc Vi Vũ thẳng thắn thành khẩn,mắt đen nhánh hiện lên một tia hắc ám.
Cố Cảo Đình bảo hộ người phụ nữ anh yêu, như vậy, cô tới bảo hộ anh.
"Ách...... cô có thể không cần thành thật như vậy, tôi muốn có cơ hội mời cô ăn cơm đều không có." Y Phương Phương mất mát nói.
Hoắc Vi Vũ hơi hơi mỉm cười, "Tôi mời cô cũng vậy."
"Đúng rồi, cô nói chụp hình là chuyện như thế nào?" Y Phương Phương thẳng thắn hỏi.
"Tôi lừa cô ta, nếu có, không còn sớm đưa ra sao?" Hoắc Vi Vũ kéo ghế dựa ra ngồi xuống.
Y Phương Phương giơ một ngón tay cái với Hoắc Vi Vũ.
Nếu cô trở về lừa Sở Thanh Vân rằng cô chụp được hình anh và Phùng Tri Dao, nói không chừng, cũng có một kết quả tốt.
Cơm nước xong, Hoắc Vi Vũ trở về, Y Phương Phương ghi lại số di động của cô. Cô xem Y Phương Phương không phải người xấu, liền cho.
Vào thang máy, cô ngẩn người nhìn thấy Cố Cảo Đình đứng ở tầng trệt. Cũng không biết anh thế nào? Cô nhớ tới anh.
Chính là, không phải anh đang chờ đợi người kia, đi, cũng chỉ làm anh sinh khí. Hoắc Vi Vũ ấn nút về nhà tầng trệt. Vừa ra khỏi cửa, liền thấy được...... Minh Nặc.
"Em làm sao đến được nơi này?" Hoắc Vi Vũ kinh ngạc hỏi.
đứa nhỏ so với trước kia càng gầy, trên mặt in rõ ràng dấu ngón tay, trên cổ, cánh tay đều có vết bầm.
"Ai đánh em?" Hoắc Vi Vũ ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi.
Đôi mắt đứa nhỏ đỏ hồng, nhìn Hoắc Vi Vũ, "em có thể ở chỗ của chị không?"
Hoắc Vi Vũ thấy nó đáng thương tội nghiệp, nhớ tới khi mình còn nhỏ, có lòng thương hại, "Tôi nói với V tiên sinh một tiếng, nếu không bọn họ lo lắng."
Minh Nặc khẩn trương cầm tay Hoắc Vi Vũ. Hoắc Vi Vũ nheo lại đôi mắt, truy vấn nói: "Là anh ta đánh?"
Minh Nặc lắc đầu, "chị nói với anh ta, anh ta cũng chỉ đem em về cô nhi viện, em không muốn trở về, chị, chị thu dưỡng em được không? Khi em trưởng thành sẽ nuôi dưỡng chị, cũng có thể cưới chị, bọn họ đều nói sau khi em lớn lên sẽ rất tuấn tú."
Đứa nhỏ nói thực chân thành, chân thành, làm Hoắc Vi Vũ cảm thấy chua xót.
Chương 330: Nguyên Lai...
Cô xoa đầu Minh Nặc, "Không cần vì đạt mục đích nào đó mà cưới một cô gái, cô ta sẽ bất hạnh, em cũng sẽ bất hạnh, muốn cưới, liền cưới người phụ nữ chính mình yêu thương, như vậy, cô ta sẽ hạnh phúc, em cũng sẽ hạnh phúc."
"Bọn họ cầm tù em, đánh em, không cho em cơm ăn, còn uy hiếp em, mắng em là khó dạy, em thật vất vả chạy ra, nếu làm em trở về, em tình nguyện chết, nếu chị không muốn thu dưỡng em, cho em năm trăm đồng tiền được không? Chờ sau khi em lớn lên, nhất định trả gấp trăm lần, ngàn lần, vạn lần cho chị." Minh Nặc hứa hẹn nói.
"Năm trăm đồng tiền em có thể làm gì, cho dù em ở gầm cầu, hoang dã, cũng chỉ có thể duy trì mấy tháng, bị bọn họ tìm về, em càng không có khả năng ra tới." Hoắc Vi Vũ phân tích nói.
Minh Nặc cúi đầu, nắm tay nắm gắt gao, như là đấu tranh cùng vận mệnh. Hoắc Vi Vũ cũng chua xót, giọng nhu hòa vài phần, "Đi vào trước đi, chị làm thức ăn ngon cho em."
Cô nấu mì cho Minh Nặc. Đứa trẻ ăn ngấu nghiến, trộm liếc nhìn cô một cái, nước mắt lăn vào trong cơm.
Hoắc Vi Vũ thở dài một hơi, "em ăn trước, ăn xong đi tắm rửa. Trước dùng khăn tắm vây quanh, bây giờ chị đi ra ngoài mua quần áo cho em, ai tới đều không mở cửa, biết không?"
"Chị chịu thu giữ em sao?" Minh Nặc mang hy vọng hỏi.
"Chị hỏi một chút xem." Hoắc Vi Vũ nói, trong lòng đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, giơ lên tươi cười. Có lẽ, thu dưỡng một đứa trẻ, cô sẽ không cảm thấy cô đơn.
Hoắc Vi Vũ đi ra ngoài mua quần áo cho đứa trẻ trở về, Minh Nặc đã tắm xong, một người ngồi xổm ngây người trên sô pha.
" Tự mình thay quần áo, em có thể ngủ ở phòng cách vách, vừa vặn hôm nay chị mới quét tước." Hoắc Vi Vũ đem quần áo đưa cho nó.
Minh Nặc cầm quần áo đi vào phòng cách vách.
Hoắc Vi Vũ lên mạng, ở trên bách khoa hỏi: thiếu nữ chưa lập gia đình thu dưỡng cô nhi cần có điều kiện gì?
Đáp án Bách Khoa là: Một, không con cái, hai, có năng lực nuôi nấng, ba không có không thể nuôi nấng bệnh tật, bốn, trên ba mươi tuổi.
Cô không có nhà ở, năng lực nuôi nấng ước chừng không quá khả quan, tuổi cũng không được. Này nên làm cái gì bây giờ?
"Khụ, khụ, khụ." tin tức ngắn qq có thông báo.
Hoắc Vi Vũ nhìn thoáng qua qq, là tin tức QQ tiến cử: Một người đàn ông 21 tuổi dụ dỗ bé gái 8 tuổi bỏ nhà trốn đi.
Hoắc Vi Vũ: "......"
Bọn họ tìm không thấy Minh Nặc, ước chừng sẽ sốt ruột, cô có thể thu giữ Minh Nặc, nhưng mà phải nói, bằng không chính là một phụ nữ 25 tuổi dụ dỗ trẻ em 8 tuổi trốn đi......
Kia thật là...... Buồn bực. Hoắc Vi Vũ mở ra V tiên sinh qq, nhắn lại: "Đêm nay Minh Nặc lưu lại chỗ tôi, đừng lo lắng."
"Một hồi tôi phái người tới đón." Hình cái đầu V tiên sinh sáng.
"Không phải, ý tôi là, hôm nay Minh Nặc ở lại chỗ tôi, ông không cần tới đón." Hoắc Vi Vũ lập tức gõ gõ chữ.
"Đã phái người đi." V tiên sinh võ đoán nói.
Hoắc Vi Vũ tức khắc nổi nóng, "Mong ông không cần hiểu sai ý tốt của tôi? Lần trước cũng vậy, tôi đều nói nói giỡn với ông, ông còn nói với Cố Cảo Đình tôi thích anh ta, ai tôi đều không thích, OK?"
Cố Cảo Đình nhíu mày, "Trong lòng cô không có người nào?"
Hoắc Vi Vũ cười nhạo một tiếng, "Trong lòng tôi vì sao phải có người, ông làm ơn, không cần bát quái."
Cố Cảo Đình trầm tư.
Lần trước cô nói cái gì người anh yêu vẫn luôn yêu người khác, anh sẽ vứt bỏ sao? Chẳng lẽ, cô cho rằng người anh yêu chính là người khác? Cho nên mới sẽ cùng anh hỉ nộ vô thường như vậy.
Cố Cảo Đình đứng lên......
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top