Chương 301-310

Chương 301: Cô Ngốc Như Vậy, Sao Có Thể Sống Đến Bây Giờ?

Trrong mắt Hoắc Vi Vũ giăng đầy sương mù, xuyên qua hơi nước nhìn người, mờ ảo như vậy, cảm thấy không chân thực.

"Tự giam mình ở ngoài cửa, cô ngốc như vậy, sao có thể sống đến bây giờ ?." Cố Cảo Đình trách cứ nói, đỡ cô dậy.

Giọng của anh rơi vào bên tai, giống như là âm thanh của tự nhiên. Nếu là lúc bình thường, cô nhất định sẽ nổi giận, nhưng lúc này cô không có chút tức giận. Hơn nữa cảm giác chua xót và cay đắng, luôn quanh quẩn trong lòng.

Nếu như bây giờ anh xuất hiện ở đây, như vậy, người vừa rồi cô nhìn thấy trên lầu, chính là anh, đúng không?

"Vừa rồi tôi đi ra ngoài, quay lại không cẩn thận cửa đã đóng lại." Hoắc Vi Vũ giải thích nói.

"Sau này nhìn cô có nghe lời hay không?." Cố Cảo Đình nói, cầm chặt cổ tay của cô, "Trước ở chỗ của tôi. Ở dưới lầu của cô, tôi kêu trung tá Thượng mở cửa giúp cô."

Hoắc Vi Vũ có rất nhiều lời muốn nói với anh, lại nghẹn ở trong cổ. Trong đầu rất loạn, cô cúi đầu. Cô sợ, mình lại dấy lên hi vọng, chờ mình không có được, lần sau, chính là tuyệt vọng.

Cô phải đợi khi đầu óc tỉnh táo lại suy nghĩ cẩn thận. Cố Cảo Đình cầm chặt cổ tay của cô, rồi kéo cô đi. Hai chân của Hoắc Vi Vũ bước đi có chút khó khăn.

Cố Cảo Đình nhận ra sự khác thường, nhìn về phía chân của cô, phát hiện đầu gối của cô vừa đỏ vừa sưng.

Anh nhíu mày, hỏi: "Đầu gối bị gì vậy?"

"Té." Hoắc Vi Vũ nhỏ giọng nói.

"Không phải đã nói, dựa vào sức lực của mình đứng lên, liền đứng ổn sao?" Cố Cảo Đình đau lòng.

"Luôn luôn có lúc không chịu được." Hoắc Vi Vũ trả lời một câu.

Cố Cảo Đình bất đắc dĩ, bế cô lên.

Lần này, cô không có giãy giụa, hai tay cũng phối hợp vòng qua sau gáy anh, ánh mắt sáng rực nhìn anh.

Cố Cảo Đình thật sự lớn lên nhìn rất đẹp, một đôi mắt ưng sắc bén luôn chấn nhiếp bốn phương, lúc dịu dàng, thì càng ôn nhu như nước.

Cô nhớ tới Lan Lăng Vương ở cổ đại, trên thế giới có rất ít mỹ nam, trên chiến trường lại tư thế hiên ngang, một người truyền kỳ đủ để lưu danh thiên cổ.

Cố Cảo Đình, sau này anh cũng sẽ như vậy. Hô hấp của cô nhẹ nhàng phả vào trên mặt anh. Cố Cảo Đình nhìn về phía cô, từ thang lầu trên cao bước xuống. Mỗi một bước đi, cơ thể của cô đều va chạm vào người anh.

Anh có thể xuyên qua lớp quần áo, cảm nhận được cơ thể của cô, cùng với thân hình mềm mại, đang nằm trong ngực anh.

Nếu như, anh có thể luôn ôm cô như vậy, anh hy vọng bậc thang nào có hơn vạn tầng. Nhưng cuối cùng thì nó chỉ có hai mươi bậc thang.

Dù anh đi rất chậm, cũng đã đến nơi. Cố Cảo Đình ôm cô đi vào phòng của anh. Hoắc Vi Vũ dựa vào trong ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, suy nghĩ cũng càng ngày càng trầm.

Thật kỳ lạ, dường như anh là loại thuốc chống mất ngủ cho cô, lúc dựa vào anh, cô mới có cảm giác an toàn, có thể ngủ một giấc thật say.

Cố Cảo Đình đặt cô ở trên ghế sa lon, Hoắc Vi Vũ bắt buộc chính mình mở to mắt, ngồi xuống.

"Tôi đi lấy thuốc cho cô." Cố Cảo Đình nói, xoay người đi vào phòng khác.

Anh cầm lấy một hòm thuốc đi ra, nhìn chằm chằm Hoắc Vi Vũ, cô đã nằm ngủ trên ghế sa lon rồi. Anh không đành lòng đánh thức cô. Đối với người mất ngủ mà nói, có thể ngủ ngon được một tiếng, cũng rất thỏa mãn.

Nhưng cô ngủ như vậy, qua một tiếng nhất định sẽ bị sấy cổ. Cố Cảo Đình bế cô lên, đặt cô lên giường, giúp cô đắp chăn.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô làm anh không nỡ quấy nhiễu giấc ngủ của cô, tâm tình Cố Cảo Đình nặng nề, anh ngồi xuống bên giường, ngón tay dịu dàng gạt đi những sợi tóc trên trán cô.

"Hoắc Vi Vũ, em thật sự muốn tôi biến mất vĩnh viễn trong cuộc sống của em sao?" Cố Cảo Đình không biết phải làm sao.

Chương 302: Cô Đối Với Anh, Không Phải Không Có Một Chút Cảm Giác

Đáng tiếc, Hoắc Vi Vũ ngủ rất say, không thể trực tiếp trả lời anh. Cố Cảo Đình bất đắc dĩ đứng dậy, anh mở cửa.

Trung tá Thượng đứng ở bên ngoài. Anh đưa điện thoại trả lại cho trung tá Thượng, "Cám ơn, cửa phòng trên lầu của cô ấy, anh kêu người tới mở đi." Trung tá Thượng tiếp nhận điện thoại, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Anh ta muốn nói Hoắc Vi Vũ đã biết rõ chuyện của Phùng Tri Dao, anh ta cảm thấy, nhất định là ở đây, Hoắc Vi Vũ đã hiểu lầm tư lệnh.

Nhưng khi nghĩ lại, là lúc anh ta biết, Hoắc Vi Vũ đã nghe được nội dung không nên nghe. Nếu như tư lệnh biết là do anh ta, không nên có làm thịt anh ta hay không.

Trung tá Thượng không dám, nhỏ giọng nói: "Tư lệnh, ngài có muốn nghỉ ngơi một chút hay không, tám giờ sáng trong quân có hội nghị, tới 10h, kinh đô còn có hội nghị."

"Ừ, bên phía Ngụy Tịch Phàm giúp Hoắc Vi Vũ nhắn lại, ngày mai cô ấy sẽ đi làm trễ." Cố Cảo Đình phân phó nói.

"Vâng."

Cố Cảo Đình xoay người, ánh mắt ảm đạm hơn. Đáp ứng cô không can thiệp tới cuộc sống và việc làm của cô, anh không làm được.

Mặc dù cô hy vọng anh vĩnh viễn biến mất, nhưng anh biết rõ, anh cũng không làm được. Anh nằm trên ghế sa lon, cánh tay khoác lên trên trán, anh nhắm mắt lại.

Chẳng qua chỉ thiu thỉu một lát, trung tá Thượng đã đánh thức anh rồi.

"Tư lệnh, chúng ta cần phải đi."

Cố Cảo Đình nhìn về phía đồng hồ trên cổ tay, đã 6:30 rồi, anh đứng dậy.

"Đây là điện thoại của ngài, tin nhắn cũng đã phục hồi." Trung tá Thượng cung kính đưa điện thoại cho anh.

"Để trên bàn đi." Cố Cảo Đình đi vào toilet đánh răng rửa mặt, rồi đi ra.

Anh cầm lên điện thoại trung tá Thượng đặt ở trên bàn trà, mở khóa, nhìn thấy tin nhắn Hoắc Vi Vũ gửi cho anh lúc năm giờ chiều ngày hôm qua.

"Hôm nay, gặp mặt ở nhà của tôi."

Đây là lần đầu tiên cô hẹn anh? Có điều điện thoại di động của anh bị rơi vào nước, cho nên anh không nhìn thấy.

Ngày hôm qua tâm tình của cô không tốt đi đến quán bar uống say, là bởi vì anh không có đến sao?

Trong mắt Cố Cảo Đình xẹt qua một tia kinh hỉ. Có lẽ, cô đối với anh, cũng không phải không có một chút cảm giác.

Anh nhìn về phía cửa phòng của Hoắc Vi Vũ, phân phó nói: "Trung tá Thượng, hôm nay cuộc họp trong quân độ tôi sẽ không đi, anh để cho sĩ quan Lý thay thế tôi."

"Nhưng lần này vấn đề ở Nam Hải đã lửa sém lông mày, sĩ khí của chiến sĩ rất quan trọng." Trung tá Thượng lo lắng nói.

"Chỉ có một Mai Tướng quân, tôi hoàn toàn không để vào mắt, hắn tốt nhất không nên chiếm lấy biển Hồng Việt, nếu không đúng là tự tìm đường chết, tôi có chuyện quan trọng hơn muốn làm." Cố Cảo Đình xác định nói.

Trung tá Thượng nhìn theo ánh mắt Cố Cảo Đình về phía của phòng của Hoắc Vi Vũ. Thở dài một hơi.

Tư lệnh nói có chuyện quan trọng hơn muốn làm, không có chuyện khác, nhất định là liên quan đến Hoắc Vi Vũ.

"Vâng, bây giờ tôi trở về xử lý, còn cuộc họp ở kinh đô, ngài có đi hay không?" Trung tá Thượng dò hỏi.

"Nhìn tình huống đi." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

"Vâng." Trung tá Thượng lui ra ngoài.

Cố Cảo Đình mở ra cửa phòng ngủ, nhìn Hoắc Vi Vũ ngủ say sưa, anh không đành lòng quấy rầy. Anh xoay người đi ra ngoài. Không biết qua bao lâu. Hoắc Vi Vũ mở to mắt, trong đầu vẫn còn chút mơ hồ, cô ngồi xuống, rũ mắt xuống phát ngốc.

Bên ngoài có một tiếng loảng xoảng. Hoắc Vi Vũ hồi phục tinh thần. Cô ngồi trong phòng của mình. Ngày hôm qua cô tự giam mình ở ngoài cửa, Cố Cảo Đình đưa cô đến nơi này.

Hoắc Vi Vũ từ trên giường bước xuống, cô mở cửa, nhìn ra phía ngoài, một người cũng không có. Cửa sổ mở thật lớn, gió thổi luồn mạnh vào. Hình như là thổi rớt vật gì đó phát ra âm thanh.

Chương 303: Đã Động Tình, Tại Sao Lại Kết Thúc

Túi xách, điện thoại, chìa khóa của cô đều đặt ở trên bàn trà. Trong lòng Hoắc Vi Vũ có chút cô đơn.

Anh cố ý tránh mặt cô sao? Đã nói rồi, anh sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của cô, liền không xuất hiện sao?

Nếu như anh có thể hành động như vậy, cô cũng có thể nhanh chóng quên tất cả. Hoắc Vi Vũ cầm lấy đồ đạc của mình trở về phòng của mình. Mới đi đến cửa phòng của mình.

"Tiểu Vũ."

Cô theo bản năng quay đầu lại. Ngụy Ngạn Khang chạy tới.

Hoắc Vi Vũ híp mắt lại, không vui mở miệng nói: "Không phải tôi đã nói không được dây dưa nữa rồi sao? Ngụy Ngạn Khang, hi vọng anh có thể làm một chính nhân quân tử."

Ngụy Ngạn Khang nhìn vào đôi mắt của Hoắc Vi Vũ, dịu dàng nói xin lỗi: "Xin lỗi, em vừa đi, anh đã hối hận, anh đuổi theo em thì anh cũng xảy ra tai nạn giao thông, Tiểu Vũ, tha thứ cho anh được không?"

Hoắc Vi Vũ xùy cười một tiếng, "Bây giờ tha thứ cho anh, còn dây dưa như vậy nữa, nhưng đã không nhất định rồi."

"Là lỗi của anh, anh không còn lý trí, mới có thể đối xử với em như vậy, em muốn trách anh như thế nào cũng có thể, anh sẽ luôn bảo vệ em, mặc kệ em có chán ghét anh như thế nào." Ngụy Ngạn Khang dịu dàng nói.

"Đủ rồi, đừng ghê tởm như vậy có được không? Anh có thể cút." Hoắc Vi Vũ không vui nói, xoay người mở cửa, phát hiện cửa đã mở được.

Ngụy Ngạn Khang làm như không nghe cô nói, đưa túi xách cho cô.

"Đây là túi xách, điện thoại của em để trên xe anh lần trước, anh lấy lại cho em nè, Tiểu Vũ, đừng tuyệt tình với anh như vậy, đừng như vậy có được không, sau này, em sẽ hiểu, trên thế giới này, anh là người thích hợp với em nhất." Ngụy Ngạn Khang khẩn cầu.

Hoắc Vi Vũ nhíu mày, vô cùng bực bội, sắc bén nhìn về phía Ngụy Ngạn Khang, "Có phải anh...... đừng để tôi gọi điện thoại cho Cố Kiều Tuyết anh mới hết hy vọng?"

"Chuyện đó, em thật sự hi vọng Cố Kiều Tuyết biết phải không?" Ngụy Ngạn Khang hỏi ngược lại, ánh mắt sáng rực nhìn Hoắc Vi Vũ.

Cố Kiều Tuyết biết hay không biết, cô hoàn toàn không sao cả.

Nhưng nếu như bị Cố Cảo Đình biết cô đi đến chỗ đó, còn liên quan tới Giang Khả, cô sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Hoắc Vi Vũ dứt khoát nói: "Tôi nói một lần cuối cùng..."

Ngụy Ngạn Khang phát hiện trước cửa có người tới đây, trong mắt xẹt qua ánh sáng, cầm chặt vai của Hoắc Vi Vũ, nhìn cô nói, "Em thích Cố Cảo Đình phải không? "

Hoắc Vi Vũ ngừng lại, trong đôi mắt lóe lên, không hiểu chua xót trong lòng là gì.

Có điều, anh đã không xuất hiện trong cuộc sống của cô, cô cần gì phải thích anh. Cầm lên được, buông xuống được, phụ nữ luôn tàn nhẫn với mình.

Hoắc Vi Vũ hất cằm, "Anh, Cố Cảo Đình, đều là người tôi không muốn đụng tới nhất, gặp nhau không bằng quên đi."

Cô vừa dứt lời, Cố Cảo Đình mở cửa, vẻ mặt lo lắng, lạnh như băng nhìn về phía Hoắc Vi Vũ. Đôi mắt đen tối xuất hiện một vết rách.

Anh vốn muốn hỏi cô, có phải đã thích anh hay không, chỉ cần có một chút, anh sẽ dùng suốt đời.

Bây giờ xem ra, không cần hỏi, anh đã biết đáp án của cô. Anh điên rồi, mới vì đáp án này buông tha cho hai cuộc họp quan trọng.

Cố Cảo Đình không nói gì, mang theo khí lạnh quanh người, xoay người, đi nhanh về phía thang máy.

Như là gió lốc, xoáy động một mảnh hồ gợn sóng, lại tự nhiên không hề quay đầu lại, thoáng qua tức thì.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp một chút, trái tim như chìm vào đáy cốc. Tâm bị vật gì đó đâm đến đau nhói. Tại sao anh còn ở trong nhà cô.

Chẳng lẽ, anh hoàn toàn không có bỏ đi. Trong lòng có một xúc động, cô ngây ngốc bước đi về phía anh, dường như muốn bắt lại thứ gì đó.

Chương 304: Thì Ra, Cô Thích Anh Ta Thật Rồi

Trong mắt Ngụy Ngạn Khang lướt qua một đạo khủng hoảng. Anh rất hiểu rõ Hoắc Vi Vũ. Cô động tâm với Cố Cảo Đình rồi. Cái này càng khiến anh ghen tỵ, điên cuồng hơn.

Hoắc Vi Vũ là của anh, sao có thể thích người khác được. Anh chưa bao giờ không yêu cô, cô lại muốn tránh xa anh.

Ngụy Ngạn Khang nắm chặt cánh tay của cô, ép vô vào tường, cảnh cáo nói:

"Tiểu Vũ, em không thể yêu Cố Cảo Đình, trong lòng của Cố Cảo Đình đã có người con gái khác, nếu như em ở cùng với Cố Cảo Đình, thì kiếp này, em sẽ dây dưa với anh, với Cố Kiều Tuyết cả đời, em thật muốn cuộc sống như vậy sao?"

Hoắc Vi Vũ từ từ thu hồi ánh mắt nhìn Cố Cảo Đình, đôi mắt rũ xuống.

Đúng vậy, anh ta đã có người trong lòng rồi. Mà cô, muốn thoát khỏi dây dưa với Ngụy Ngạn Khang. Nếu như có buồn, cũng quên đi thôi.

Cuộc sống, không phải chỉ có tình yêu, cô muốn tự do, không bị trói buộc. Hoắc Vi Vũ cúi đầu, ánh mắt nhìn xéo qua thấy thang máy đã đóng cửa lại.

Giống như, cánh cửa trong thế giới của cô đóng lại. Hoắc Vi Vũ cười, nụ cười tuyệt mỹ, trào phúng.

Cô cười ra nước mắt, ngước mắt nhìn Ngụy Ngạn Khang:

"Kết quả này, anh hài lòng chưa?"

"Là vì tốt cho em." Ngụy Ngạn Khang thống khổ nói.

"Anh phản bội tôi, kết hôn với Cố Kiều Tuyết, anh tốt với tôi hả? Anh muốn cưỡng gian tôi, để cho tôi trốn lên núi xong phải đi bộ xuống mấy tiếng đồng hồ, như vậy là tốt! Vừa rồi cũng là anh cố ý hỏi tôi?" Hoắc Vi Vũ đỏ mắt hỏi.

"Không phải trong lòng em đã có câu trả lời rồi sao?" Ngụy Ngạn Khang hỏi ngược lại.

"Tôi thích anh ta." Hoắc Vi Vũ bật thốt lên. Nói xong, chính mình cũng cười.

Thì ra, cô thích anh ta rồi! Vì thích anh ta, nên mới, quan tâm trong lòng anh ta có ai. Vì thích anh ta, nên mới, lo lắng và sợ hãi rất nhiều. Vì thích anh ta, nên khi từ bỏ tâm mới đau như thế.

"Nói với anh những lời như vậy, không cảm thấy tàn nhẫn sao?" Khuôn mặt Ngụy Ngạn Khang lạnh đi mấy phần.

"Cái này so với những chuyện anh đã làm với tôi, chỉ là da lông mà thôi." Hoắc Vi Vũ thanh lãnh nói.

"Cho nên em đang trả thù anh!" Ngụy Ngạn Khang nhíu mày, đề cao giọng nói.

"Nếu như cái đó là trả thù, thì anh sẽ cảm thấy thống khổ sao, thật ngại quá, đây chỉ là mới bắt đầu thôi. Lúc anh đâm con dao bén nhọn vào trong ngực tôi, tôi liền suy nghĩ, sẽ trả lại cây dao này lại cho anh. Không phải là lưu luyến không quên, cũng không phải cảm thấy thua Cố Kiều Tuyết. Mà chính là, tôi muốn dùng hết toàn lực vượt qua, đi tìm tình yêu thuộc về mình, sự nghiệp, cuộc sống, thuộc về tôi. Mà sự nghiệp của tôi, cuộc sống của tôi, tình yêu, hạnh phúc, là thứ anh vĩnh viễn cũng không cho tôi được. Đã ngã một lần, tôi sẽ không ngốc để bị ngã lần hai. "

"Ngụy Ngạn Khang, anh có thể căm hận tôi, căm ghét tôi, nhưng không nên cầu tôi quay trở lại. Chuyện anh làm bây giờ, không làm tôi cảm động, mà chỉ làm tôi cảm thấy buồn nôn."

"Vì anh, tôi hại chết ba ba, chỉ cần một điểm này, tôi sẽ vĩnh viễn không quay đầu."

Hoắc Vi Vũ đi vào phòng, ném túi lên ghế, nhìn một bàn thức ăn, đều là món ăn cô thích. Có bánh bao hấp, bánh gạo, cá chiên giòn, còn có giò cháo quẩy cùng cháo thịt nạt.

Nước mắt tràn mi. Giống như ông trời cũng cảm ứng được, bên ngoài mưa to, "lốp bốp" va vào bệ cửa sổ.

Cố Cảo Đình, hình như anh ta không có mang theo dù. Hoắc Vi Vũ tìm dù trong ngăn tủ, mở cửa, xông ra ngoài.

Chương 305: Thích Anh Là Chuyện Của Tôi, Không Liên Quan Đến Anh

"Tiểu Vũ." Ngụy Ngạn Khang vẫn chưa đi, nhìn thấy Hoắc Vi Vũ lao ra cửa, vội vàng hô. Hoắc Vi Vũ không để ý anh ta, vọt vào đến cửa thang máy.

Ngụy Khạn Khang đuổi theo:

"Em biết em đang làm gì không?"

Hoắc Vi Vũ điên cuồng ấn nút. Ngụy Ngạn Khang cầm cổ tay của cô, ngoan lệ nói:

"Cố Cảo Đình là cố ý chơi em, anh ta muốn trả thù cho em gái của anh ta, anh ta sẽ không thích em, sao em lại hèn như vậy!"

Hoắc Vi Vũ hất tay của Ngụy Ngạn Khang ra:

"Anh ta có thích tôi không là chuyện của anh ta, tôi đưa dù cho anh ta là chuyện của tôi, anh cảm thấy tôi hèn là chuyện của anh!"

"Đinh" một tiếng, thang máy mở ra, Hoắc Vi Vũ vào trong thang máy.

Ngụy Ngạn Khang vào theo.

"Tiểu Vũ, sao em lại không hiểu vậy? Hiện tại là thủ đoạn của Cố Cảo Đình, nếu em sập bẫy, thì xong đời, em có nhớ rõ mấy vị hôn thê trước của anh ta chết thế nào không? Kỳ thật, đều do Cố Cảo Đình giết." Ngụy Ngạn Khang giật gân nói.

Hoắc Vi Vũ xùy cười một tiếng, nhìn Ngụy Ngạn Khang:

"Anh định lừa tôi à?"

Ngụy Ngạn Khang cắn răng:

"Được thôi, em đi đi, chờ em đầu rơi máu chảy, mình đầy thương tích, nhớ quay đầu, anh một mực bên cạnh em. Anh phản bội em một lần, anh cho phép em phản bội anh một lần."

Hoắc Vi Vũ lười để ý anh, thang máy đến, cô bung dù đi ra ngoài. Cố Cảo Đình không ở cửa ra vào.

Cô biết đường tắt, nếu Cố Cảo Đình không lái xe, nhất định có thể bắt kịp. Mưa rất lớn, lốp bốp đánh vào trên dù.

Vừa mới mưa một chút, mà mặt đất đã thành nhiều vũng bùn rồi. Bọt nước tung té ướt bắp chân của cô.

Ngụy Ngạn Khang nhìn cô đi trong mưa, hai tắm nắm chặt lại, gân xanh nổi lên, trong mắt bắn ra một đạo nham hiểm hung ác, ẩn nấp trong gọng kính lịch sự.

Cái anh muốn, không bao giờ là không đạt được.

Nhưng mà nếu không thể cùng lên thiên đường, vậy thì cùng nhau xuống địa ngục đi. Ngụy Ngạn Khang đi trong mưa, lên xe của mình, khởi động rời đi.

Hoắc Vi Vũ đứng ở cửa chờ rất lâu, điện thoại di động kêu lên. Cô nhìn là dãy số lạ, nhíu mày, cúp.

Đúng rồi, cô có thể gọi cho Cố Cảo Đình mà, sao lại đần độn đột xuất vậy chứ. Cô kéo số của Cố Cảo Đình vào danh sách trắng, trong lòng thấp thỏm, gọi.

"Tích tích tích tích tích." Điện thoại không gọi được. Hoắc Vi Vũ nhìn thoáng qua số trên điện thoại, số không sai mà.

Cô tiếp tục gọi.

"Tích tích tích tích tích." Vẫn không gọi được.

Hoắc Vi Vũ có loại dự cảm xấu, không lẽ Cố Cảo Đình cho số cô vào danh sách đen?

"Ngài khỏe chứ, có thể cho tôi mượn máy gọi điện thoại không?" Hoắc Vi Vũ hỏi người gác cổng.

Người gác cổng thấy Hoắc Vi Vũ là người quen, sảng khoái đáp ứng:

"Được."

Hoắc Vi Vũ bấm số của Cố Cảo Đình.

Điện thoại reo ba tiếng, anh ta nghe, giọng nói thâm trầm truyền đến:

"Alo."

Trong lòng Hoắc Vi Vi đau xót, giống như bị ong chích một cái.

Cô đã hiểu rõ, Cố Cảo Đình thật cho số của cô vào danh sách đen. Giống như trước đó cô cũng cho anh vào danh sách đen.

Cô không định lui tới với anh, anh cũng không muốn lui tới với cô. Cố Cảo Đình thấy đầu bên kia không nói chuyện, rất không nhẫn nại cúp máy.

Hoắc Vi Vũ thả điện thoại ra, trong đầu trống rỗng. Cô miễn cưỡng che dù, đi trở về. Đi đến cửa thang máy, sững sờ ngẩn người.

"Đinh" một tiếng, thang máy mở, Cố Cảo Đình đi ra, bốn mắt nhìn nhau...

Chương 306: Tư Lệnh Sủng Cô Đến Tận Trời

Trong lòng Hoắc Vi Vũ run lên.

Anh dời ánh mắt, giống như không quen biết nhau, đi đến cửa. Cô ghé mắt, thấy trên tay anh cầm dù, rất nhiều lời muốn nói đều nghẹn ở cổ họng.

Anh cho cô vào danh sách đen, trong lòng của anh, cũng không xem cô là bạn bè rồi. Cô còn định đưa dù cho anh, lập trường đâu rồi? Hơn nữa, anh có dù.

Hoắc Vi Vũ đi vào thang máy, ấn nút, nhìn anh biến mất trong mưa, đôi mắt rủ xuống. Trong lòng đau như cắt, giống như đứt ra.

Khi còn bé, mẹ cô có dạy bảo:

"Làm phụ nữ, phải biết tiến lui thích hợp, không cho người ta gánh vác, biết rõ không thể có, mà vẫn điên cuồng muốn có, đó là tự hại mình. Từ bỏ, mới có thể có chuyển biến tốt, buông xuống, phát triển chính mình, tiểu Vũ của chúng ta, lớn lên xinh đẹp như vậy, sau này đường tình duyên sẽ trắc trở, mẹ hi vọng, có thể bắt lấy thì bắt lấy, nắm giữ những thứ mình có thể nắm giữ, đừng muốn những thứ không thể chạm tới, hiểu chưa?"

Lúc đó còn nhỏ nên cô không hiểu, lúc muốn hiểu thì mẹ đã qua đời rồi. Từ bỏ rất khó, buông xuống, càng khó hơn. Cô nên làm thế nào đây, để không đau lòng nữa.

Hoắc Vi Vũ vào phòng, nhìn bàn thức ăn toàn thứ cô thích, ngồi ở bàn, gắp một cái bánh bao, bỏ vào miệng.

Ăn vào vô vị. Cô cũng miễn cưỡng ăn, trong đầu vẫn nhớ Cố Cảo Đình. Anh bá đạo, anh tức giận, bình tĩnh, bộ dạng ổn trọng cùng quyết tuyệt. Điện thoại di động vang lên, Hoắc Vi Vũ dấy lên hi vọng, lấy điện thoại ra.

Thấy là Đinh Mẫn, đôi mắt trở nên ảm đạm. Lúc trước Đinh Mẫn là đồng nghiệp, nhưng về sau cô ta từ chức, trên cơ bản chưa hề liên lạc.

Cô nghi ngờ nghe máy.

"Hoắc Vi Vũ, có phải cô làm hay không!" Đinh Mẫn xúc động mắng.

"Tôi làm cái gì?" Hoắc Vi Vũ không hiểu.

"Chính là chuyện tôi lấy trọn mười vạn tiền hoa hồng của bọn họ, chỉ có cô biết, tại sao bây giờ ở công ty ai cũng biết? Tôi chuyển vị trí bộ trưởng cho cô, sao cô có thể qua cầu rút ván vậy?" Đinh Mẫn không bình tĩnh nói.

"Chuyện đó, trừ tôi ra, còn có một số người biết mà, cái gì mà chỉ có một mình tôi biết, mặt khác, báo cáo của cô, đối với tôi một chút chỗ tốt cũng không có, tại sao tôi phải gây thêm chuyện, không phải tôi làm." Hoắc Vi Vũ ngay thẳng nói.

"Chỉ có cô là có khả năng, bọn họ sẽ không làm như vậy." Đinh Mẫn không tin.

"Tin hay không thì tùy." Hoắc Vi Vũ dứt khoát cúp máy.

Điện thoại di động lại vang lên, cô nhìn là số lạ, để đũa xuống. Dù sao cũng không đói bụng.

"Chuyện gì?" Hoắc Vi Vũ tâm tình không tốt nói.

"Xin chào, là Hoắc Vi Vũ phải không, tôi là GL của cục cảnh sát, là như vầy, hôm qua cô nói muốn tìm người báo án phải không? Người đó là Đinh Mẫn, cần chúng tôi trợ giúp gì không?"

Hoắc Vi Vũ đã hiểu rõ. Chỉ có Cố Cảo Đình, mới có năng lực như vậy.

"Không cần, cảm ơn."

Cô đi làm, đã 11 giờ trưa, ngồi vào vị trí, ngẩn người nhìn màn hình vi tính.

Trước kia rất bài xích sự giúp đỡ của anh, vì cô không muốn nợ ai cả. Nhưng, có lẽ, không có trợ giúp của anh, cô sẽ gặp khó khăn hơn rất nhiều.

Cố Kiều Tuyết là người đầu tiên không bỏ qua cho cô. Đều vì kiêng kị anh, cô mới bình an vô sự đến bây giờ.

"Hoắc Vi Vũ, sáng cô đi đâu vậy?" Tần Vi nhiều chuyện hỏi.

"Sao vậy?" Hoắc Vi Vũ phòng bị hỏi.

"Ngụy tổng tìm cô mấy lần, giống như có chuyện quan trọng, hay là cô đến văn phòng của ngài ấy thử xem?" Tần Vi nói ra.

Chương 307: Tưởng Niệm, Như Bóng Với Hình, Yêu Thương, Không Chỗ Nào Không Có

Hoắc Vi Vũ đoán chừng là do cô đến trễ, nên tới, tóm lại phải tới. Cô đi đến văn phòng Ngụy Tịch Phàm, gõ cửa. Ngụy Tịch Phàm tự mình mở cửa.

"Thật ngại quá, Ngụy tổng, tôi dậy trễ." Hoắc Vi Vũ xin lỗi.

"A." Ngụy Tịch Phàm cười một tiếng, "Không quan hệ, Cố tổng đã giúp cô nói qua, nói buổi sáng cô sẽ bị muộn, tôi tìm cô có việc, vào đi."

Đôi mắt Hoắc Vi Vũ cụp xuống. Lại là anh. Tính cẩn thận tỉ mỉ vậy là quan tâm sao? Bất kỳ phụ nữ nào gặp người như anh, đều sẽ động lòng. Cô cũng chỉ là người bình thường mà thôi.

"Tiểu Vũ." Ngụy Tịch Phàm xem Hoắc Vi Vũ đứng không nhúc nhích, gọi một tiếng.

Hoắc Vi Vũ bình thường trở lại, đi tới trước Ngụy Tịch Phàm.

Anh đem màn hình máy tính chuyển tới trước mặt Hoắc Vi Vũ.

"Cái này là kịch bản đại cương cùng nội dung mỗi tập,cô xem trước, xem xong, mỗi một nhân vật cô đề nghị 2 đến 3 người diễn viên mà cô cảm thấy thích hợp, buổi chiều hai giờ mở cuộc họp." Ngụy Tịch Phàm mỉm cười nói.

"Tôi không hiểu biết về giới giải trí." Hoắc Vi Vũ thẳng thắn thành khẩn nói.

"Không có việc gì. Tôi có cơ sở dữ liệu của các diễn viên, một hồi gởi cho cô, bên trong dựa theo danh sách diễn viên năm nay và bố trí xếp hạng, click mở có phương thức liên hệ với người quản lý và thù lao đóng phim năm nay theo giá thị trường. cô dự đoán giá cả thù lao đóng xong ba mươi tập phim của toàn bộ diễn viên, sau đó mở họp nội dung tiến hành thương nghị."

"Ách, được."

Ngụy Tịch Phàm cười toe toét, thăm dò hỏi: "Tôi thấy Cảo Đình rất quan tâm cô."

Hoắc Vi Vũ trong lòng hồi hộp một chút, nhớ tới lồng hấp trên bếp gas, mới phát hiện, hôm nay cơm sáng cô ăn đều do Cố Cảo Đình tự mình làm.

Cô hối hận nói không muốn đụng tới anh.

Làm người, luôn ở hoàn cảnh riêng biệt, bị ngôn ngữ người khác kích thích, sẽ xúc động và không có lý trí nói ra lời cực đoan, đã đạt tới phản kích hiệu quả.

Trên thực tế, khi tỉnh táo lại, mới phát hiện, lời mình nói có nghĩa nghĩ một đằng nói một nẻo. Chỉ là, lời nói ra giống như là bát nước đổ đi, nước đổ khó hốt.

Cô trở về nhìn kịch bản đại cương cùng nội dung phân tập, nhìn màn hình phát ngốc, ngón tay vô ý thức di con chuột.

Từng tấm hình, từng tấm xem qua đi, trên thực tế, không có ấn tượng người nào trong đầu.

"Hoắc Vi Vũ, cô có vừa ý diễn viên nào không?" Tần Vi bưng ly nước đứng ở phía sau Hoắc Vi Vũ hỏi.

"Để xem." Hoắc Vi Vũ mất hết hứng thú nói.

"Tôi nghe nói nội bộ đã chọn nam chính Hình Tuân, lần trước anh ta tới công ty chúng ta đàm phán, bất quá, tôi xem qua tiểu thuyết, cảm thấy Cố Cảo Đình thích hợp nhất làm nam chính, trên người anh khí thế và tôn quý, diễn viên diễn không ra được." Tần Vi cảm thán nói.

Hoắc Vi Vũ cũng cảm thấy Cố Cảo Đình thích hợp làm nam chính, chỉ là......

"Anh ta sao có thể sẽ đến đóng phim." Hoắc Vi Vũ lý trí nói.

"Ai, nếu là anh ta tới diễn thì tốt rồi, không cần đề tài, lấy diện mạo, bối cảnh, thân phận, cùng với mức độ nổi tiếng, cam đoan ratings siêu cao. Cái loại người đàn ông này, chỉ cần có thể cùng anh nói mấy câu, tôi liền cảm thấy mỹ mãn."

Leng keng một tiếng. Tin nhắn di động Hoắc Vi Vũ vang lên. Cô theo bản năng click mở, là rạp hát Ninh Xuyên gởi lại đây.

"Nha, Hoắc Vi Vũ, cô cũng thích Cố Cảo Đình à, bất quá, tấm này, P cũng quá mức đi." Tần Vi nhìn đến màn hình di động Hoắc Vi Vũ trêu chọc nói.

Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn màn hình di động, tấm ảnh chụp cô giả hôn anh.

Nếu cô nói, màn hình di động này không phải P, là Cố Cảo Đình chụp, khẳng định Tần Vi sẽ không tin. Hoắc Vi Vũ không có trả lời cô ta, click mở tin nhắn.

Là rạp hát Ninh Xuyên nhắc nhở cô thứ sáu đi xem hòa âm. Cô biết dùng lý do gì, quang minh chính đại đi gặp mặt anh.

Chương 308: Nữ Truy Nam Cách Tầng Sa

Hoắc Vi Vũ đi rạp hát Ninh Xuyên, đem phiếu VIP đổi ra vé. Dọc theo đường đi, tâm tình thấp thỏm.

Cô nhìn thấy Cố Cảo Đình, phải nói cái gì? Anh đều như vậy quyết liệt rời đi, nếu như bị cự tuyệt, thật là làm sao bây giờ?

Hoắc Vi Vũ thở ra một hơi, đôi mắt cụp xuống nhìn phía trước. Càng muốn, trong lòng càng là không yên ổn.

Cô dừng xe lại ven đường, lấy ra di động, chuẩn bị lên thiên nhai hỏi thăm bạn trên mạng. Tin tức nhắc nhở, có 108 cá nhân trả lời vấn đề ngày hôm qua của cô. Hoắc Vi Vũ thuận tay mở ra.

Bên trong rất nhiều bạn trên mạng chỉ cách khắc phục mất ngủ, cũng có trêu chọc bát quái. Người lúc trước cũng mất ngủ để lại một câu: Ngủ ngon, ngủ ngon.

Ngủ ngon? Nhìn đến bốn chữ này, Hoắc Vi Vũ không hiểu ưu thương. Hôm nay, chỉ sợ lại mất ngủ.

Cô nhắn lại trên diễn đàn: Nữ sinh nếu nói sai lời, làm sai việc, xong việc, nên làm thế nào gặp nam sinh kia.

Rất nhanh có người trả lời: * có thể giải quyết hết thảy vấn đề nam nữ.

Mặt Hoắc Vi Vũ đỏ hồng. Sau khi bọn họ cãi nhau, cô đi câu dẫn anh, không phải tự rước lấy nhục sao?

"Quan hệ tôi và anh ta không phải loại bạn nghĩ." Hoắc Vi Vũ trả lời.

Lầu hai vị kia lại nói: Nam truy nữ cách tòa sơn, nữ truy nam cách tầng sa, kết quả kém nhất còn không phải là tách ra?

Hoắc Vi Vũ cảm thấy lời nói rất có đạo lý. Kết quả kém nhất bất quá là tách ra, còn có kém hơn so với hiện tại sao? Cô hạ quyết tâm.

Hoắc Vi Vũ đem toàn bộ tin nhắn của mình xóa. Lái xe, đi đến nơi Cố Cảo Đình. Cửa biệt thự Cố Cảo Đình đang mở.

Cô nắm chặt vé vào cửa, cố lấy dũng khí, đi vào. Liếc mắt một cái, liền thấy đang ngồi ở trên sô pha là Phùng Tri Dao.

Trong tay cô ta đang bưng ly cà phê, ưu nhã lật tạp chí xem, nghiễm nhiên bộ dáng ung dung của nữ chủ nhân.

Mà mặc trên người cô ta, là váy dài màu trắng mà ngày hôm qua Cố Cảo Đình đưa cô mặc. Hóa ra, váy kia là chuẩn bị cho Phùng Tri Dao.

Lòng Hoắc Vi Vũ phòng bị bị cái gì đụng phải một chút, rời khỏi vị trí ban đầu, rớt xuống đáy vực. Nếu Cố Cảo Đình thích người phụ nữ kia, cô còn có nơi dừng chân sao?

Phùng Tri Dao thấy Hoắc Vi Vũ, dịu dàng hỏi: "chào cô, xin hỏi có việc sao?"

"Tôi," môi Hoắc Vi Vũ khẽ run, lập tức trong đầu hết ý.

Phùng Tri Dao đứng lên, đi tới cô, "Tôi giống như gặp qua cô ở đâu rồi." Hoắc Vi Vũ nắm nắm tay thật chặt, vành mắt hơi hơi phiếm hồng.

Nếu Cố Cảo Đình và Phùng Tri Dao ở bên nhau, cô tới, không có ý nghĩa gì. Cô cũng không nghĩ bị người ghét bỏ.

Hoắc Vi Vũ buộc mình cứng rắn tươi cười, đem vé đưa cho Phùng Tri Dao, "Tôi tới đưa vé, phiền cô đem vé đưa Cố Cảo Đình."

Phùng Tri Dao tiếp nhận, nhìn thoáng qua vé, nét mặt biểu lộ tươi cười, "Cái này là dàn nhạc tôi thích nhất, Cảo Đình thật là có lòng."

Cô ta nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, cảm thấy chính mình thất lễ, khách khí nói: "Nếu không cô chờ đi, Cảo Đình nói khoảng mười phút sau sẽ trở về."

Lông mi Hoắc Vi Vũ run rẩy.

Một tiếng Cảo Đình, so với quan hệ cô và Cố Cảo Đình thân cận vạn phần. Phùng Tri Dao đối với hành tung Cố Cảo Đình rõ như lòng bàn tay.

Mà cô, một chút cũng không biết Cố Cảo Đình hiện tại ở nơi nào, đang làm cái gì? Anh cũng không nói với cô. So với Phùng Tri Dao, cô thua chị kém em.

"Không cần, làm phiền cô đem vé đưa cho anh ấy." Hoắc Vi Vũ gật đầu, nhanh chóng xoay người.

Cô sợ chậm một giây, liền sẽ tiết lộ cảm xúc của mình, vọt tới xe, lái xe rời đi. Tầm mắt, dần dần mờ mịt. Cảm giác cầu mà không được, thu tâm đều phát đau.

Trên mặt Phùng Tri Dao tươi cười, làm cho cô hiểu rõ, cô có lẽ tranh thủ tư cách đều tùy thời bị cướp đoạt. Trước mặt, xe Rolls-Royce của Cố Cảo Đình thoáng qua......

Chương 309: Thiếu Anh, Còn Chưa Rõ Sao? Anh Muốn Bồi Thường!

Hoắc Vi Vũ thấy được anh lãnh khốc.

Ánh mắt anh sắc bén mà lạnh lùng, con mắt không có liếc nhìn cô một cái, xe chạy như bay mà lướt qua.

Thực mau, liền biến mất ở trong gương sau xe cô.  Đôi mắt Hoắc Vi Vũ cụp xuống. Có một số người, vĩnh viễn không thể khát vọng mà có được.

Không phải anh không tốt, mà là, anh tốt, anh muốn cho người kia. Ngẫu nhiên, một chút bố thí, khiến cho cô nghi ngờ hy vọng, cô thật là suy nghĩ nhiều quá.

Hoắc Vi Vũ khổ sở trong lòng, tốc độ xe nhanh hơn. Tốc độ càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh......

Hai mươi phút sau lúc tốc độ cực nhanh, phía trước một chiếc xe đột nhiên quẹo hướng, cô đạp vội chân ga, dừng xe.

Lại lái xe, tắt máy. Hoắc Vi Vũ đạp vài lần bộ ly hợp, đều không có khởi động được xe. Nổi giận đánh tay lái, phát ra âm thanh dài chói tai. Một cảnh sát giao thông cưỡi xe máy chạy lại đây, gõ cửa xe. Mắt Hoắc Vi Vũ đỏ hồng, hạ cửa sổ xe.

"Biết mình chạy quá tốc độ không?" cảnh sát giao thông hỏi.

Hoắc Vi Vũ vẻ mặt bức bách. Cô chỉ nghĩ phát tiết lửa giận, không có ý thức được vấn đề này.

"Biết nơi này tốc độ hạn chế bao nhiêu không?" cảnh sát giao thông giáo dục nói.

Cô chạy nhanh như vậy, nào có tinh thần xem tốc độ hạn chế, chờ thấy rõ ràng, cô liền ngỏm củ tỏi.

"Cái kia, xe tôi hỏng rồi mới như vậy, ngài có thể kêu người tới kéo xe tôi đi cửa hàng CS tu bổ không? buổi chiều tôi còn phải mở cuộc họp." Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng nói.

Cảnh sát giao thông: "......"

Hoắc Vi Vũ đem số điện thoại đưa cho cảnh sát giao thông, trở về công ty.

cảnh sát giao thông nhìn bóng dáng Hoắc Vi Vũ nhanh chóng rời đi, khóc không ra nước mắt, sớm biết vậy, anh không lo chuyện bao đồng, nơi này, không phải địa bàn của anh.

Cố Cảo Đình về đến nhà, buồn rầu xuống xe, toàn thân bao phủ hàn khí.

"Cảo Đình," Phùng Tri Dao đi đến trước mặt Cố Cảo Đình.

"Đây là lần thứ mấy Minh Nặc rời nhà đi ra ngoài!" Cố Cảo Đình bốc lửa giận, đề cao đê-xi-ben, ánh mắt vằn đỏ nhìn Phùng Tri Dao.

Phùng Tri Dao cúi đầu, ủy khuất nói: "tính cách nó thực cực đoan, giống cha nó, anh biết cha cô là ai."

"Đổi cách suy nghĩ của em, trẻ con là vô tội! Đây là lần cuối cùng, nếu lần sau Minh Nặc ở chỗ em còn bỏ nhà trốn đi, em không cần tìm nó, nó không thích hợp ở bên cạnh em." Cố Cảo Đình cả giận nói.

"Anh chính là cảm thấy em không phải thật sự yêu thương nó đúng không? Không phải thật sự yêu thương nó thì đến chỗ anh tự rước lấy nhục làm gì!" Phùng Tri Dao cũng tức giận.

"Điều em phải làm là để nó cảm nhận được em thương nó, mà không phải làm nó cảm thấy cô đơn, cho nên bỏ nhà trốn đi, em tới tìm anh, thời gian chờ anh, đều dùng để chăm sóc nó như vậy đủ rồi, đừng quên, ở trong thân thể nó có một nửa dòng máu tương đồng với em." Cố Cảo Đình nói không lưu tình chút nào.

Phùng Tri Dao đem vé hòa âm trên tay ném tới trên người Cố Cảo Đình, "anh một mình đi xem đi, còn có, em phải nhanh một chút gả cho Thanh Vân, miễn cho phải chịu đựng anh oan uổng."

Phùng Tri Dao nổi giận đùng đùng rời đi.

Cố Cảo Đình ngồi xuống trên sô pha, gọi điện thoại cho trung tá Thượng: "An bài người đi tìm Minh Nặc."

Dì Long đem hai tấm vé nhặt lên, hỏi Cố Cảo Đình: "Thiếu gia, vé này xử lý như thế nào?"

"Vé vào cửa gì?" Cố Cảo Đình nhíu mày.

"Vừa rồi Hoắc tiểu thư đưa tới hai tấm vé vào cửa đi xem hòa âm." dì Long nhỏ giọng giải thích.

Ánh mắt Cố Cảo Đình kịch liệt, đột nhiên rùng mình, phóng xạ ra băng lạnh.

Cô gấp như vậy không chờ nổi phủi sạch quan hệ với anh sao? Đem hai tấm vé vào cửa đưa tới, thật đúng là không nghĩ xót cho anh!

Di động vang lên tới.

"Này, chuyện gì!" Cố Cảo Đình xem không biết là ai, tính tình táo bạo nói.

"Chào anh, tôi là Thẩm Mặc Thần, buổi tối hôm nay cùng nhau ăn cơm?"

Chương 310: Tự Nhiên Cưới, Tư Lệnh, Dọa Tới Anh Rồi Sao?

Cố Cảo Đình trầm mặc.

Trầm mặc, Thẩm Mặc Thần cho rằng tín hiệu bên anh không tốt.

"Này." Thẩm Mặc Thần lại lần nữa ra tiếng.

"ừ." Cố Cảo Đình lên tiếng, ánh mắt đen nhánh sâu không lường được, dấu diếm sóng to gió lớn, nói: "Đem Hoắc Vi Vũ cũng cùng tới đi."

"Vừa lúc tôi cũng có chuyện muốn nói cùng các người. Một hồi đem địa chỉ gởi tới di động của anh." Thẩm Mặc Thần nói xong, cúp di động.

Hoắc Vi Vũ trở lại công ty là 1 giờ rưỡi chiều. Ngụy Tịch Phàm nói buổi chiều hai giờ mở cuộc họp, cô còn chưa có chọn diễn viên thích hợp.

Chính là hết đường xoay xở. Điện thoại của Thẩm Mặc Thần gọi tới. Hoắc Vi Vũ giống như thấy được cứu mạng tiếp nghe điện thoại.

Anh hai là người đứng đầu trong giới giải trí, khẳng định anh ta có thể cho ý kiến chuyên nghiệp nhất.

"Anh hai, em vừa định gọi điện thoại cho anh. Hiện tại em làm ở giải trí Kình Thiên, phụ trách hạng mục mới, kịch bản căn cứ vào tiểu thuyết 《 ỷ ngạo thiên 》 cải biên, hiện tại muốn tìm diễn viên, anh có thể cho em một ít ý kiến được không?" Hoắc Vi Vũ nhờ chỉ dạy.

"Nhìn đến thông báo của giải trí Kình Thiên, Cố thị đầu tư đúng không, đây là bộ chế tác số một, tiền diễn viên không ít, em ở trên bảng danh sách chọn trước tiếp cận vài vị, không phải mỗi một hồ sơ diễn viên đều thích hợp, chậm rãi lựa chọn, đây là một quá trình dài, mặt khác, hôm nay buổi tối tới lê viên tụ họp, có thời gian đi không?" Thẩm Mặc Thần hỏi.

Bọn họ quả thật đã lâu rồi không có tụ họp.

"Được, đúng rồi, anh hai, chị dâu không phải cũng là diễn viên sao? Nghe nói bộ phim nào cũng diễn thành công, nếu không, em mở cửa sau cho chị dâu làm diễn viên chính?" Hoắc Vi Vũ nghiêm túc hỏi.

Đôi mắt Thẩm Mặc Thần trầm xuống dưới, sắc mặt kém vài phần, "Buổi tối tới đây rồi nói sau, anh đem phòng bao gởi cho em, trước cúp."

Thẩm Mặc Thần dứt khoát cúp điện thoại. Hoắc Vi Vũ cảm thấy anh hai hôm nay âm dương quái khí? Cô gọi điện thoại cho Lâm Thừa Ân, "Thừa Ân, hôm nay anh hai nói em đi lê viên tụ họp, anh có đi không?"

"Uh, Tiểu Vũ, có chuyện anh muốn nói với em, em còn nhớ rõ Thủy Miểu Miểu không?" Lâm Thừa Ân hỏi.

"Nhớ rõ, cô gái rất thẳng thắng đáng yêu, em rất thích cô ấy, làm sao vậy?" Hoắc Vi Vũ khó hiểu hỏi.

"Anh hai chia tay cô ta, em ở trước mặt anh hai ngàn vạn lần không cần nhắc cô ta, anh hai tuy rằng không biểu hiện, nhưng mà ai nhắc với anh, anh hai đều sẽ lòng như đao cắt." Lâm Thừa Ân nhắc nhở.

"Vì sao chia tay? lần trước em thấy bọn họ còn tốt, Anh hai không phải thực thích cô ta sao?"

"Thích cô ta có cái rắm, Anh hai vì cô ta, bán công ty, người nhà cũng không cần, mấy lần bất chấp nguy hiểm thiếu chút nữa đã chết, Anh hai ai cũng không cần, chỉ biết cô ta, mà cô ta, trong lòng chỉ có đêm Lăng Dật! Cho nên, yêu ai đều có thể, ngàn vạn không cần yêu người trong lòng đã có người, bằng không, nỗ lực trả giá nhiều ít đều là uổng phí." Lâm Thừa Ân nổi nóng nói.

Hoắc Vi Vũ hoang mang nhíu mày.

Cô xem Thủy Miểu Miểu và Anh hai thực tốt nha, Thủy Miểu Miểu hẳn là yêuanh hai.

Tại sao lại như vậy?

Buổi chiều mở cuộc họp, Hoắc Vi Vũ mất hồn mất vía, nội dung hội nghị một chút đều không có nghe vào.

Vừa tan tầm, liền thuê xe đi lê viên, đẩy ra cửa phòng bao.

Anh hai cùng Lâm Thừa Ân tới rồi, Giang Nam Phong cũng tới, trừ bọn họ ra, bên cạnh anh hai còn có một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, liếc mắt đưa tình nhìn Anh hai.

Nhìn dáng vẻ, quan hệ với anh hai thân thiết. Hoắc Vi Vũ trong lòng thực không thoải mái. Người đàn ông, có phải hay không, trong lòng yêu một người, trong tay còn có thể ôm một người khác.

Tiếng đập cửa vang lên. Hoắc Vi Vũ nhìn về phía cửa.

Cố Cảo Đình đi đến, ánh mắt sắc bén đảo qua mặt Hoắc Vi Vũ, nhìn về phía Thẩm Mặc Thần, trầm giọng nói: "Thật ngại quá, đã tới trễ."

"Không quan hệ, tôi tìm các người tới là muốn hỏi, các người khi nào kết hôn?" Thẩm Mặc Thần nói thẳng vào chủ đề.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top