Chương 291-300

Chương 291: Rốt Cuộc Đã Tìm Được Em

Quán bar xa hoa truỵ lạc, mê say có phần táo bạo linh hồn. Trong hoàn cảnh ồn ào náo nhiệt, âm thanh hỗn hợp của các nhạc cụ, tùng tùng tùng, từng cái, như muốn đánh lên trái tim.

Hoắc Vi Vũ đã uống ly rượu thứ năm. Rất kỳ quái, đều muốn say, nhưng suy nghĩ lại rất rõ ràng. Trong lòng rất đau nhức, từng chút từng chút một chảy xuôi theo dòng máu.

Từ Ngụy Ngạn Khang đến Cố Cảo Đình. Hoắc Vi Vũ, cô vì sao phải sống đau khổ như vậy, vĩnh viễn đều là người dự bị cho người khác! Thật là khổ sở, thật muốn phát tiết, rất muốn điên cuồng tự do và không bị cản trở.

"Người đẹp, qua đây cùng chơi đi." Một người con trai đeo bông tai nói.

Hoắc Vi Vũ đỡ trán, rũ mắt xuống nhìn anh ta, khóe miệng nở nụ cười đầy quyến rũ, như là tinh linh lạc bước vào chốn trần gian, tản ra một cảm giác mị hoặc như thuốc phiện."Được."

Cô loạng choạng đi qua, ngồi vào chính giữa những người kia. Lần lượt từng khuôn mặt xa lạ, nam, nữ, đẹp trai, gái đẹp, bọn họ vui đùa ầm ĩ, vây quanh cô nhưng vân có chút cố kỵ.

"Hút không?" không biết ai đưa cho Hoắc Vi Vũ một cuộn giấy trắng đang bóc khói.

Trong trường hợp này, bên trong là gì, cô rất rõ ràng. Đều nói, độc, sẽ cho người lâng lâng, quên tất cả phiền não. Khi cô sống không bằng chết, thì thuốc phiện, thoạt nhìn cũng không đáng sợ.

Hoắc Vi Vũ tiếp nhận, để ngay trước mũi, hút vào. Màu trắng bột phấn từ xoang mũi của cô đi vào, ánh mắt mê ly.

Cô dựa ở trên ghế sa lon, cảm giác tất cả đều yên tĩnh trở lại, lòng của cô cũng bình tĩnh lại, dường như thấy được những chuyện xa xưa như mới ngày hôm qua.

"Tiểu Vũ, con đã dành được vị trí đệ nhất cả năm học đây là quà mà ba tặng con, con thích không?"

"Tiểu Vũ, con đừng có chạy lung tung nữa, hôm nay là sinh nhật của con, ba đã nấu món ăn cho con ăn đó nha."

"Tiểu Vũ, con chính là bảo bối của ba, bảo bối, ba muốn sống một trăm tuổi, sống đến Tiểu Vũ con cũng già rồi, vẫn bên con."

"Tiểu Vũ, Tiểu Vũ..."

Hoắc Vi Vũ cảm thấy tâm tình của mình rất đau đớn, một chút một chút như bị để vào trong cối xay thịt, đau không cách nào hô hấp, thân thể lạnh run rẩy.

"Người đẹp, đừng sợ, anh đưa em rời khỏi đây." Hoắc Vi Vũ không biết được ai đỡ lên.

Ý thức của cô càng ngày càng mơ hồ. "Lão đại, người phụ nữ này thật xinh đẹp, chơi thật tốt." Có người ồn ào nói.

Hoắc Vi Vũ bị đưa ra khỏi quán bar. Suy nghĩ của cô càng ngày càng loạn. Ba, Ngụy Ngạn Khang, Cố Cảo Đình, không ngừng quanh quẩn trong đầu cô.

Từng người đều để lại một vết thương thật sâu trong lòng cô.

"Cổ Mẫn Tử, rốt cuộc tôi đã tìm được cậu." Duật Nghị từ trên xe bước xuống, chạy về phía cô.

"Tên kia, đừng xen việc của người khác." Người con trai kia đe dọa.

"Người cậu đang ôm là phụ nữ của tôi, cậu nói ai không cần xen vào việc của người khác." Duật Nghị trừng to mắt, không vui nói.

Người con trai kia nhìn mấy vệ sĩ cường tráng sau lưng Duật Nghị, biết rõ không thể trêu vào, đẩy Hoắc Vi Vũ lên người Duật Nghị, rồi chạy.

Duật Nghị nhìn Hoắc Vi Vũ hốt hoảng, kinh ngạc nói: "Cô hút thứ kia, thứ đó là chất gây nghiện đó."

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Duật Nghị, ngón tay đưa tới bên miệng, "Chỉ một chút, không việc gì đâu, sẽ không nghiện.."

Cô nhìn lên bầu trời, khóe miệng có chút giơ lên, "Tôi đã nhìn thấy ba tôi rồi, ngay cả mơ ba tôi cũng không muốn, vừa rồi ông ấy nói chuyện với tôi rồi."

Duật Nghị nhìn cô thần chí không rõ, đỡ cô ngồi vào xe.

Hoắc Vi Vũ nhìn thấy Cố Cảo Đình xuất hiện ở trước mắt, cô nhíu mày, mím môi, nắm đấm liên tiếp đánh vào trên ghế dựa, lẩm bẩm: "Tôi cho anh khi dễ tôi, cho anh lúc không cần lớn tiếng thì lớn tiếng, lúc cứng rắn lại không cứng rắn, giết chết anh, giết chết anh."

Duật Nghị ghét bỏ nhìn Hoắc Vi Vũ, khóe miệng co rút, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, vỗ vỗ bả vai vệ sĩ, như tên trộm nói: "Đưa cô ấy tới chỗ của Cố Cảo Đình."

Chương 292: Trêu Chọc Thế Giới Rất Vui Vẻ

Vệ sĩ nhìn Hoắc Vi Vũ vẫn còn đùng đùng đánh cái ghế, nắm đấm vẫn không có dừng lại. Anh ta nhắc nhở: "Cô ấy như vậy, nhất định sẽ bị tư lệnh ném ra ngoài."

"Nói nhảm, chính là biết rõ anh ta sẽ đuổi cô ấy ra, tôi mới dám đưa đi." Duật Nghị nhìn sang Hoắc Vi Vũ.

Khóe miệng cậu ta giơ lên, trên mặt có chút phiếm hồng, "Nói không chừng tôi cao hứng, cô ấy sẽ trở thành hoàng phi của tôi."

"Ngay cả hoàng phi tương lai mà ngài cũng đưa qua, ngài thật đúng là đủ rộng rãi đó." Vệ sĩ trêu chọc nói.

Duật Nghị đánh vào ót vệ sĩ một cái, "Không thấy cô ấy đnag nổi điên sao, có mấy người dám tìm Cố Cảo Đình gây chuyện, đưa cô ấy qua đó, cô ấy làm cho Cố Cảo Đình bực bội, bị ném đi ra, chúng ta sẽ nhặt cô ấy trở lại."

Duật Nghị nhớ tới dáng vẻ buồn bực của Cố Cảo Đình, đã cảm thấy rất muốn cười, nhếch môi nở nụ cười. Cậu ta cảm giác có chút khác thường, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.

Cô nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn mê mang nhìn cậu, đôi mắt kia giống như dòng suối nhỏ, vô cùng thanh tịnh..

Cho tới bây giờ Duật Nghị cũng chưa gặp được người phụ nữ như vậy, lúc quyến rũ có thể làm cho người đàn ông tím mặt, lúc đáng yêu lại làm lòng ngừơi ngứa ngáy khó chịu, lúc lạnh lùng, càng làm cho người ta muốn ngừng mà không được.

Ánh mắt Hoắc Vi Vũ từ trên mặt của cậu chuyển qua bụng dưới cậu. Cậu ta thật sự tím mặt. Cô đề phòng nắm đấm, làm tư thế công kích, "Yêu quái, tôi muốn vặn chết mi."

"Cái này cũng không thể nhíu." Duật Nghị che, con ngươi đảo một vòng, "Một lát tôi dẫn cô tới nhà quái thú, cô nhíu tên kia đi."

"Thì ra mi có đồng lõa, trước tiên tôi sẽ phế mi." Hoắc Vi Vũ nắm đấm vung qua, đánh vào trên mu bàn tay của cậu.

"Oa." Duật Nghị quỳ gối trên ghế sa lon, đau hít hà, phàn nàn nói; "Cổ Mẫn Tử, sau này cô vẫn còn dùng đó."

"Hắc hắc, ông đây cũng có, cái đó của mi dư thừa rồi. Ha ha ha ha" Hoắc Vi Vũ cười thoải mái nói.

Duật Nghị: "..."

Hơn nửa tiếng sau, vệ sĩ lái xe đến cửa biệt thự của Cố Cảo Đình. Anh ta nhìn về phía Hoắc Vi Vũ đang ngồi phía sau, hỏi Duật Nghị: "Cô ấy đã ngủ rồi, còn muốn đưa qua sao "

Duật Nghị khóc không ra nước mắt, trên cánh tay, trên mu bàn tay, đều là dấu răng của Hoắc Vi Vũ. Không cho cô đi giày vò Cố Cảo Đình, cậu cảm thấy rất thiệt thòi, nuốt không trôi khẩu khí này. "Phải đưa qua. Còn phải cứu tỉnh." Duật Nghị nói.

"Nhưng hôm nay Cố Cảo Đình không ở chỗ này?" Vệ sĩ lo lắng nói.

"Trong nhà anh ta không phải có người làm sao, kêu người làm gọi điện thoại cho anh ta." Duật Nghị kéo Hoắc Vi Vũ xuống xe. Cô đong đưa.

Hoắc Vi Vũ cảm thấy đau đầu, giống như trời long đất lở, mở to mắt.

"Đã đến nhà cô rồi, mau lăn vào giày vò ai kia đi." Duật Nghị đưa Hoắc Vi Vũ tới cửa, vội vàng trốn. Đầu của Hoắc Vi Vũ dựa vào trên cửa, cốc cốc cốc gõ.

Dì Long mở cửa, kinh ngạc nói: "Hoắc tiểu thư, sao cô lại ở chỗ này?" Hoắc Vi Vũ mơ mơ màng màng, chưa tỉnh ngủ, bây giờ cô chỉ muốn ngủ. Cô không nói gì, vào cửa, ngã xuống trên ghế sa lon, ngủ rồi.

Dì Long vội vàng gọi điện thoại cho tư lệnh. Điện thoại của Tư lệnh lại tắt máy. Bà gọi điện thoại cho trung tá Thượng.

"Tư lệnh có ở đó không?"

" Phùng Tri Dao đã biết quan hệ của Minh Nặc và Giang Khả, lại nhảy sông tự vận, rồi thắt cổ, vô cùng giày vò, nếu không phải ba cô ta đã cứu tư lệnh, tư lệnh mới lười để ý cô ta, quá giả tạo." Trung tá Thượng bực bội nói.

"Aizzz, Hoắc tiểu thư đã đến, cả người đầy mùi rượu, bây giờ ngủ ở trên ghế sa lon, tư lệnh trở lại không." Dì Long hỏi.

"Cô ấy ở thì tư lệnh khẳng định trở về, lúc trước Hoắc Vi Vũ gọi điện thoại cho tôi, nói cái gì cũng không có nói liền ngoẻo rồi, tư lệnh lúc đó đang bận rộn, tôi còn tưởng cô ấy gọi lộn số chứ, đợi chút nữa, tư lệnh sẽ đến."

Chương 293: Muốn Người Khác Tôn Trọng Phải Học Được Tự Trọng

"Làm sao vậy?" Cố Cảo Đình đi tới.

Trung tá Thượng báo cáo ngay: "Hoắc tiểu thư bây giờ đang ở biệt thự Ninh Xuyên, uống rượu say nằm trên ghế sa lon, tư lệnh muốn về xem cô ấy không "

Cố Cảo Đình lấy điện thoại của mình đưa cho trung tá Thượng, "Nước vào rồi, mở không được, đi sửa đi, ngoài ra, nói một tiếng với, đắp chăn cho cô ấy, đừng để bị cảm, ta bây giờ tôi về ngay."

"Được." Trung tá Thượng tiếp nhận điện thoại của Cố Cảo Đình, lái xe đi. Cố Cảo Đình quay về biệt thự.

Hoắc Vi Vũ đã tiến vào giấc ngủ say, cả người đều chui vào trong chăn. Anh ôm cả người cô vào lòng. Một mùi rược nồng đậm xông vào mũi.

"Cô ấy uống rượu rất nhiều sao?" Cố Cảo Đình nhíu mày hỏi dì Long nói.

"Không biết, lúc về thì đã say rồi." Dì Long giải thích nói.

"Có quần áo sạch hay không, để cô ấy mặc." Cố Cảo Đình hỏi.

"Kông có, ngày mai tôi sẽ đi mua." Dì Long lo lắng nói.

"Trên xe có một bộ đồ vừa mới mua, có muốn lấy tới cho Hoắc tiểu thư trước không." Trung tá Thượng nhắc nhở.

"Lấy đi." Cố Cảo Đình ôm Hoắc Vi Vũ vào phòng, đặt lên trên giường.

Anh đi vào phòng tắm giúp cô xả nước. Anh vén chăn lên, đang chuẩn bị cởi bỏ quần áo của Hoắc Vi Vũ, mới phát hiện, cô mặt áo cổ rộng, lộ ra nửa ngực tròn trắng nỏn, xinh đẹp, đầy gợi cảm.

Cố Cảo Đình nhíu mày, hỏi dì Long đang đi tới đưa quần áo: "Hôm nay cô ấy mặc như vậy về đây hay sao?" "Vâng." Vẻ mặt Cố Cảo Đình lập tức xanh mét. Vậy không phải ai cũng thấy được sao?Khí lạnh bao trùm cả người anh, bế cô lên đi vào phòng tắm.

"Thiếu gia, có muốn tôi chuẩn bị cơm tối hay không?" Dì Long cung kính hỏi.

"Không cần, ra ngoài hết đi. Hôm nay không cần vào đây." Cố Cảo Đình lạnh lùng nói, đặt Hoắc Vi Vũ vào trong bồn tắm.

Hoắc Vi Vũ đụng phải nước, đã có chút ý thức, mở to mắt, đập vào mắt chính là khuôn mặt lãnh khốc của Cố Cảo Đình.

Anh từ trên cao nhìn xuống cô, vẻ mặt rất khó coi, giọng nói lạnh lùng: "Tỉnh?" Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm anh, lông mi có chút rung động, đau đớn từ trái tim đã trở lại.

Vì muốn cô tỉnh, anh lại bỏ cô vào trong nước, cũng chỉ có anh mới có thể làm dứt khoát như vậy. Bởi vì vô tình. Cô không có khí lực tranh cãi với anh, cũng không cần phải tranh cãi.

Hoắc Vi Vũ từ trong nước đứng lên, bước ra bồn tắm lớn, xa cách gật đầu. Trên váy nước tí tách nhỏ giọt trên mặt đất.

Cô bình thản nói: "Xin lỗi, đã làm phiền."

Cố Cảo Đình nhíu mày, "Tôi không có trách cô làm phiền, chẳng qua cô biết mình đang mặc cái gì không? Áo ngủ? Còn có trên mặt thoa son trét phấn là cái gì? Cô đang học khỉ vẽ loạn hả?"

Trong mắt Hoắc Vi Vũ xẹt qua một tia sắc bén, ngước mắt nhìn về phía Cố Cảo Đình, lạnh lùng nói: "Tôi mặc váy liền áo, trên mặt là do trang điểm, anh có thể không hiểu, nhưng mà hi vọng anh có thể học được tôn trọng."

"Muốn được người khác tôn trọng thì nên học được tự trọng, cô mặc lộ liễu như vậy, là cho ai nhìn! Còn muốn làm cho người phạm tội!" Cố Cảo Đình không vui nhìn cô.

Hoắc Vi Vũ nâng cằm, vành mắt có chút phiếm hồng. Anh nói một chút cũng không sai. Cô mặc thành như vậy, chính là muốn dẫn anh phạm tội. Có điều, bây giờ không cần phải rồi.

"Cố Cảo Đình, đạo bất đồng, bất tương vi mưu,(*không có chung tiếng nói, suy nghĩ khác nhau, không có chung chí hướng) anh muốn nhìn hay không muốn nhìn, vậy cũng đừng có nhìn, không có ai bắt buộc anh phải nhìn, không còn sớm, tôi phải về rồi." Hoắc Vi Vũ đi về phía cửa.

Anh bắt lấy cánh tay của cô, khẩn trương nhìn cô."Lời này của cô là có ý gì?"

Chương 294: Vẫn Còn Yêu, Tiến Xa Hơn, Muốn Cô!

"Có một số phong cảnh phủ đầy gai, không cẩn thận sẽ đâm đến mặt không nhận dạng được, nếm thử kết quả không hề lạc quan, cho nên, cho dù bụi gai đó ở sau anh, anh cũng xem như Thế Ngoại Đào Nguyên, tôi thật không muốn nếm thử đâu." Hoắc Vi Vũ nói rõ ràng rành mạch.

Cố Cảo Đình gắt gao nhìn cô.

"Có ý gì? Hết lần này đến lần khác, trước đó vì tôi không đến đúng giờ, bây giờ cô cũng chưa hiểu ra sao, tại sao phải làm thành dạng này! Có phải cô cảm thấy tôi không dám làm gì cô phải không?" Cố Cảo Đình nhíu mày, trong lòng bực bội xen lẫn chút lạnh lùng.

Câu kia của anh, mang theo trào phúng cực kỳ, nghe thật khiến cô chói tai. Giống như là cô ỷ sủng mà kiêu, phát cáu lung tung?

"Trên thế giới này, có chuyện gì anh muốn mà không làm được sao?" Hoắc Vi Vũ thanh lãnh nói.

"Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, ở chung với tôi hay không?" Cố Cảo Đình sắc bén nhìn cô.

Trong mắt Hoắc Vi Vũ nổi lên sương mù.

Anh là bị Phùng Tri Dao cự tuyệt, nên mới cho cô cơ hội sao?

Cô không muốn làm người dự phòng, không muốn ở sau bóng của Phùng Tri Dao.

Chỉ cần Phùng Tri Dao gọi anh, anh liền biến mất dạng.

Cô cần dựa vào hơi thở của bọn họ, cầu xin Phùng Tri Dao bố thí, mới có thể thu được một chút tình cảm.

Loại tình yêu như này, lúc bắt đầu đã là sai lầm rồi.

Kiêu ngạo như cô, coi như có chút không nỡ, nhưng cũng tình nguyện từ bỏ.

"Cảm ơn Tư lệnh đã cho tôi cơ hội, nhưng mà, tôi nghĩ tôi không thể đảm nhiệm được." Hoắc Vi Vũ vuốt cằm nói.

Nhìn như cung kính, lại như vô tình.

Cố Cảo Đình cắn chặt răng, có chút mệt mỏi, ánh mắt âm u trở lại bình thường.

"Đã biết, về sau không quấy rầy đến cuộc sống của cô nữa, nếu cô muốn làm việc lâu dài, thì đến Cố thị, về sau tất cả các hạng mục đều có CEO quản, tôi sẽ không nhúng tay, để tôi kêu Thượng trung tá đưa cô về." Cố Cảo Đình nhìn người cô.

"Bên ngoài có quần áo mới, cô thay đổi rồi đi." Cố Cảo Đình nhắc nhở. Hoắc Vi Vũ đi ra phòng tắm, nhìn quần áo màu trắng đặt trên giường.

Cô không thích nhất là đồ màu trắng, không để ý đến, mở cửa, xuống lầu. Trên ghế sofa có áo choàng của cô. Hoắc Vi Vũ nhặt lên, lưu loát mặc vào.

Cố Cảo Đình theo ra ngoài, con mắt có chút siết chặt.

Thì ra bên ngoài cô có quần áo. Giống nhu anh oan uổng cô. Anh bắt đầu cảm thấy hối hận rồi. Nếu như anh không xúc động như vậy, cô cũng sẽ không quyết tuyệt như thế!

Anh chỉ là không muốn cảnh đẹp của cô bị người khác nhìn thấy. Kết quả... Anh có loại cảm giác tự mình cầm kiếm đâm vào tim mình.

Hết lần này tới lần khác, lời nói đã nói ra, không cách nào thu hồi lại được.

"Thượng trung tá, đưa cô ấy về." Cố Cảo Đình trầm giọng phân phó nói. Hoắc Vi Vũ không thèm nhìn đi ra cửa. Thượng trung tá lập tức đuổi theo.

Cố Cảo Đình đứng ở cửa sổ, nhìn cô không chút do dự tiến vào xe.

Trái tim đau dữ dội. Anh đã chờ cô hai mươi mấy năm, từ lúc nhỏ đã bắt đầu thích cô, cố ý trêu chọc cô, mỗi một hành động của cô anh đều rõ như lòng bàn tay.

Mỗi lần ra đại viện, đều muốn nhìn cô một chút, cho dù mỗi lần cô đều trốn anh, nhưng anh luôn có thể tìm được cô trong đám người.

Bây giờ không biết làm sao cho phải, cỗ không cần trốn, anh cũng đáp ứng sẽ không quấy rầy cuộc sống của cô.

Miệng của Cố Cảo Đình đắng chát, cả người như ẩn nấp trong bóng tối. Loại người như anh, chắc không đáng có được hạnh phúc. Trên xe, Thượng trung tá nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có gì đó sai sai.

Chương 295: Người Tư Lệnh Yêu Thích Chính Là Cô

Thượng trung tá kính cẩn từng li từng tí nhìn lén Hoắc Vi Vũ ở phía sau. Cô tựa mặt vào ghế, ngắm ngoài cửa, ánh mắt lưu chuyển.

Yên tĩnh như vậy. Kỳ thật, Cố Cảo Đình cũng không có sai. Trong lòng mỗi người đều có một người quan trọng.

Vì người này, coi nhẹ hết tình cảm của người khác, không quan tâm làm tổn thương người khác. Ngài rất quan tâm người kia. Với ngài mà nói, có cô là đã đầy đủ rồi. Mà cô, sai là không nhận rõ tình hình.

Một bầu nhiệt huyết, trút xuống nhiều nhiệt tình, đáp lại là băng lãnh. Hi vọng, thất vọng, tuyệt vọng. Làm cho tình cảm này hóa thành kiếm đâm vào chính mình.

Đây chính là yêu quá hóa hận sao? Cô ta không phải dạng người này. Cho dù, là một người khác, cô cũng thẳng thắn như vậy.

"Thượng trung tá, có thuốc lá không?" Hoắc Vi Vũ lạnh lùng hỏi.

"À, có." Thượng trung tá mở ngăn đựng đồ ra, lấy thuốc lá và bật lửa cho cô. Hoắc Vi Vũ nhóm lửa, hút vào, phun ra khói thuốc dày đặc. Khói thuốc, lượn lờ quanh mắt của cô. Điếu thuốc lúc sáng lúc tối khiến cô thêm yêu dã cùng xinh đẹp.

Tuy cay nghiệt vô tình, lại khiến anh có chút cảm giác chua xót. Anh phát hiện, người phụ nữ Tư lệnh yêu thích này, ngay cả động tác hút thuốc cũng xinh đẹp như vậy.

"Cái kia, trước cô gọi cho tôi, là gọi nhầm phải không?" Thượng trung tá dò hỏi.

Hoắc Vi Vũ nhếch miệng, phung ra khói đặc, cười yêu mị xinh đẹp:

"Tối nay, tôi gửi hai tấm vé xem nhạc tới cho anh, nhờ anh đưa hộ cho Cố Cảo Đình."

"Nếu như cô không đi, Tư lệnh cũng sẽ không đi."

Hoắc Vi Vũ mở cửa sổ ra, gió đêm thổi vào, làm tóc có chút loạn. Cô gõ gõ tàn thuốc, thanh lãnh nhìn phía trước:

"Giống như Cố Cảo Đình đưa điện thoại cho tôi, tôi nhận, nhưng mà, anh ta cũng không quản được tôi xử lý điện thoại thế nào. Tôi đưa vé cho anh ta, tôi cho, không quan tâm anh ta sẽ xử lý vé ra sao."

"Đừng tuyệt tình như vậy chứ, kỳ thật, người Tư lệnh yêu thích là cô." Thượng trung tá vì Cố Cảo Đình nói chuyện.

Hoắc Vi Vũ liếc xéo Thượng trung tá: "Đa tình tự cổ không dư hận, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ."

Mắt Thượng trung tá giật giật, không hiểu ý của cô: "Tôi ít đọc sách, cô có thể nói rõ ra không?"

"A." Hoắc Vi Vũ cười một tiếng, vứt đầu thuốc lá, đóng cửa sổ lại.

Cô nghĩ thông suốt. Có một số người, phải quên. Trong mắt mình là yêu thích, trong mắy của anh ta là phiền, trong mắt người khác là đê tiện.

"Lo lái xe, đầu tôi hơi đau, ngủ một lát, đến thì gọi tôi." Hoắc Vi Vũ nói, nhắm mắt dưỡng thần.

Thượng trung tá càng nghĩ càng thấy không đúng.

"Cô có hiểu lầm Tư lệnh gì không đó? Lúc cô gọi điện thoại đến, xác thực là Tư lệnh đang ở cùng phụ nữ khác. Người kia biết tin tức, liền muốn sống muốn chết. Đầu tiên là khóc rống lên, Tư lệnh không quan tâm, cô ta liền nhảy sông, Tư lệnh cũng hết cách, vớt cô ta lên. Kết quả cô ta lại muốn ồn ào tự sát, Tư lệnh bị làm phiền đến cơm tối cũng chưa ăn, biết cô đã đến, liền lập tức chạy về." Thượng trung tá giải thích nói.

Anh thấy Hoắc Vi Vũ không phản ứng, liền quay đầu nhìn cô một chút. Cô im lặng nhắm mắt. Là ngủ, hay là chưa ngủ nhỉ? Thượng trung tá tiếp tục lảm nhảm nói: "Dù sao, cô cũng đừng hiểu lầm Tư lệnh, Tư lệnh quan tâm cô ta như vậy, là vì có lần ba của cô ta và Tư lệnh xâm nhập vào quân địch, ông ta hy sinh thân mình để yểm trợ cho Tư lệnh, Tư lệnh cam kết, sẽ chiếu cố cô ta."

Hoắc Vi Vũ mở mắt, trong mắt lóng lánh ánh sáng khác thường, hỏi:

"Là tin tức đặc biệt gì?"

Chương 296: Tư Lệnh, Mau Tới, Phụ Nữ Của Anh Bị Bắt

Thượng trung tá quay đầu nhìn cô một cái. Chưa ngủ.

"Chuyện kia liên quan đến cơ mật quân sự, tôi không thể nói, nhiều người biết sẽ không tốt, cũng sẽ có rất nhiều người hi sinh." Thượng trung tá nhìn về phía trước.

Anh nói cái này ra, trong lòng thoải mái hơn, nếu không hiểu lầm là tốt rồi.

Hoắc Vi Vũ lý trí nhìn Thượng trung tá, trong đầu nhớ lại cuộc đối thoại của Phùng Tri Dao và Cố Cảo Đình.

"Tại sao lại như vậy? Nếu như anh nói cho em biết sớm một chút thì tốt rồi, vì sao anh lại không nói cho em biết."

"Nói cho cô biết có thể cải thiện chuyện cô yêu hắn sao?"

"Đương nhiên không thể."

"Vậy tôi nói sớm hay muộn thì có gì khác biệt."

"Cố Cảo Đình, em hận anh, tại sao anh lại đối xử với em như vậy, tại sao!"

Hoắc Vi Vũ nhíu mày, là cơ mật quân sự gì vậy, dính dáng đến tình yêu, hận, người yêu cùng không yêu?

Chẳng lẽ không phải vì tình cảm dây dưa sao? Cô tựa đầu vào ghế ngồi, rũ mắt xuống, trong lòng như thắt lại, có chút đau.

Được rồi, đã quyết định từ bỏ, cần gì phải dấy lên hi vọng, cuối cùng cũng chỉ là thất vọng mà thôi.

Thượng trung tá là người của Cố Cảo Đình, lời của anh ta không thể quá tin tưởng.

Anh không phải là Cố Cảo Đình, nên không thể đại biểu cho tư tưởng và tình cảm chân thật của Cố Cảo Đình. Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, lần này, thiếp đi thật.

Thượng trung tá đưa Hoắc Vi Vũ đến nhà, nhìn thấy có ba chiếc xe cảnh sát, hơi bất an nhìn Hoắc Vi Vũ.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Thượng trung tá hỏi.

Hoắc Vi Vũ lắc đầu:

"Không biết, cũng muộn rồi, anh cũng về nghỉ đi." Cô đi đến hành lang.

Thượng trung tá theo cô, Hoắc Vi Vũ quay đầu nghi ngờ nhìn anh, anh cười hì hì nói: "Để tôi đưa cô lên lầu." Hoắc Vi Vũ không nói gì thêm,

Cô đi ra thang máy. Bên trong hành lanh đứng ngập cảnh sát, giống như đang chờ đợi cô. Một người cầm điện thoại lên, nhìn Hoắc Vi Vũ xong lại nhìn ảnh chụp bên trong:

"Không sai, chính là cô ta." Hoắc Vi Vũ không hiểu: "Sao vậy?"

"Từ lúc 11 giờ đến 12 giờ, có phải cô ở trong quán Bar hút chất độc cùng người yêu?" Cảnh sát nói.

Hoắc Vi Vũ mờ mịt nhìn cảnh sát. Trước đó cô uống say, làm sao qua nhà Cố Cảo Đình còn không nhớ rõ, làm sao nhớ rõ cô có chút gì không?

"Các người nhận nhầm người rồi." Hoắc Vi Vũ không giải thích được nói.

Cảnh sát đưa di động cho Hoắc Vi Vũ. Là một cái video ghi hình, rất mờ, âm thanh ồn ào, mơ mồ thấy được cô ngồi giữa trong đám nam nữ, một người cầm giấy, đổ vào mũi cô.

Đối với những cái này, một chút ấn tượng cô cũng không có. Hơn nữa, ai quay cái này đưa cho cảnh sát? Biết địa chỉ của cô, nhất định là người quen biết cô.

"Xin đi theo chúng tôi một chuyến, nếu như máu của cô âm tính, sẽ thả cô ra, còn nếu dương tính, cài này thật xin lỗi." Cảnh sát lạnh lùng nói.

Hoắc Vi Vũ lo lắng, ước chừng cô hút khoảng 3, 4 tiếng trước, không biết có bị sao không nữa.

Thượng trung tá kinh ngạc hỏi Hoắc Vi Vũ:

"Cô hút hả?"

"Tôi không nhớ rõ, tôi uống say." Hoắc Vi Vũ ý thức được độ nghiêm trọng của chuyện này. Không có một người nào nguyện ý tiếp xúc với một con nghiện nha.

Thượng trung tá nhìn Hoắc Vi Vũ bị mang đi, lập tức gọi điện cho Cố Cảo Đình. Anh nhớ điện thoại của Tư lệnh còn chưa đi lấy, liền gọi cho dì Long, để dì Long báo cho Tư lệnh.

Chương 297: Có Tư Lệnh Hộ Tống, 
Dì Long nhận được điện thoại trung tá Thượng, lập tức đi gõ cửa phòng Cố Cảo Đình.

"Đi ra ngoài." tâm tình Cố Cảo Đình thật không tốt nói.

"Thiếu gia, Hoắc tiểu thư đã xảy ra chuyện." Dì Long lo lắng nói.

cửa bị mở ra.

Cố Cảo Đình đứng ở cửa, trong mắt hiện lên lo lắng, hỏi: "Cô ta xảy ra chuyện gì?"

Dì Long đem điện thoại đưa qua Cố Cảo Đình.

Anh tiếp nhận.

"Làm sao vậy?" Cố Cảo Đình nhíu mày hỏi.

"Tư lệnh, Hoắc tiểu thư ở 《 tình lữ loan 》 uống rượu say, mơ mơ màng màng bị người đút thuốc phiện, mới vừa về tới nhà, đã bị cảnh sát mang đi." Trung tá Thượng khẩn cấp báo cáo.

"khu cảnh sát nào mang cô đi?" Cố Cảo Đình lạnh giọng hỏi.

"Hẳn là khu GL, hiện tại tôi đi theo phía sau xe bọn họ." Trung tá Thượng nhìn chằm chằm xe cảnh sát phía trước nói.

"trong ba phút đem số di động cục trưởng khu GL cho tôi, mặt khác, đi kiểm tra, là ai đút cô thuốc phiện, đem người đút cô thuốc phiện phế đi." Cố Cảo Đình cúp điện thoại, trong mắt chim ưng tất cả đều là khói mù.

Hoắc Vi Vũ bị kéo xuống xe một cách thô lỗ, vào trại tạm giam cục cảnh sát, bị đẩy mạnh vào phòng thẩm vấn.

"Hút đã bao lâu rồi?" Cảnh sát nghiêm khắc hỏi.

"Lần đầu tiên, uống say, ý thức không rõ lắm." Hoắc Vi Vũ giải thích.

Cảnh sát mở đèn chiếu sáng, thứ ánh sáng mạnh làm đôi mắt rất đau.

Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại quay mặt đi.

"người tới nơi này đều nói mình là lần đầu tiên, xem bộ dáng cô thuần thục, liền biết cô là tay già đời, cô không làm cho cha mình thất vọng, không làm lương tri mình thất vọng sao? Còn đi ra ngoài cùng đàn ông mở bang phái bán lấy tiền, đúng không?" Cảnh sát khinh thường nói.

Hoắc Vi Vũ bị xúc phạm nhìn cảnh sát, "Tôi nói rồi tôi uống say, không nhớ rõ những việc anh nói, tùy tiện hoài nghi và chỉ trích người khác chính là phong cách làm việc của anh sao?"

"Nha, còn nhanh mồm dẻo miệng. Tiểu hổ, lấy ly nước tới." Cảnh sát ra lệnh.

Một người cảnh sát trẻ tuổi bưng một ly nước tiến vào.

Cảnh sát kề vào Hoắc Vi Vũ, đút cho cô uống. Hoắc Vi Vũ ghét bị cưỡng bách, ngậm chặt miệng. nước đều đổ xuống trên người cô.

Cảnh sát đem ly nước ném ở trên mặt đất, ra lệnh với tiểu Hổ: "Cho cô uống nước, đút đến khi cô đi tiểu."

Tiểu Hổ lại bưng một ly nước tới, khẩu khí so với vị cảnh sát vừa rồi tốt hơn rất nhiều, "Đừng trêu chọc anh Mã, cô nên ngoan ngoãn uống đi, anh ta ghét nhất người hút *."

Hoắc Vi Vũ sảng khoái tiếp nhận ly nước, uống một ly thêm một ly. Anh Mã đem ống nhổ đá đến trước mặt Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ nhíu mày, "hiện tại tôi muốn đi, mời các anh đi ra ngoài."

"Chúng tôi không đi ra, làm thế nào xác định cô có gian lận hay không." Anh Mã lạnh lùng nói.

Ngụ ý, chính là không đi. Đi trước mặt hai người đàn ông, cô không làm được, nhưng mà không đi, lại không nín được.

Tiếng đập cửa vang lên.

"Tiểu Mã, tiểu Hổ, hai người các ngươi ra đây, cục trưởng gọi các ngươi qua." tổ trưởng bọn họ gọi.

"Chính là bên này nhanh lên." Anh Mã nói.

"Tôi đến đây." Một nữ cảnh sát tiến vào, đem anh Mã và tiểu Hổ đuổi đi ra ngoài, đóng cửa lại.

"Chính là...... Tổ trưởng, anh đây là làm gì." Anh Mã khó hiểu.

Tổ trưởng gõ đầu anh Mã, "Cục trưởng tự mình làm chủ, không cần khó xử cô ta, người sau lưng cô ta dù là cục trưởng cũng không dám trêu chọc, cẩn thận rớt đầu."

"cô ta chính là hút *!" anh Mã thực không bình tĩnh.

"Hút thuốc phiện cái gì, người bên kia, trong vòng mười phút, đem người bán thuốc phiện, ép hút thuốc phiện đều bắt cả, thứ cô hút chính là hạt cựa kiềm sinh vật. Cùng thuốc phiện không giống. Một hồi kiểm tra nước tiểu ra tới, anh sẽ biết." Tổ trưởng khuyên nhủ.

"Cái kia, người sau lưng cô ta là ai? lợi hại như vậy, trong vòng mười phút, đem người hiềm nghi đều bắt được?" Tiểu Hổ hiếu kỳ nói.

Chương 298: Vi Vũ Tịch Mịch, Cảo Đình Âm Thầm Hỗ Trợ

"Cái kia, người sau lưng cô ta là ai? lợi hại như vậy, trong vòng mười phút, đem người hiềm nghi đều bắt được?" Tiểu Hổ hiếu kỳ nói.

"Tôi cũng không biết, cục trưởng đều sợ người đó, thực tế không dám chậm chạp, các ngươi vẫn là ít chọc mới tốt, đặc biệt là anh." Tổ trưởng chỉ vào anh Mã.

Anh Mã có chút lo lắng nhíu mày, anh vừa rồi quá bạo lực, liền sợ bị trả thù.

"tháng này đã thu được lần khiếu nại thứ hai của anh, bạn gái cũ của anh hút * rời bỏ anh, anh cũng không cần thù địch mỗi người bọn họ, bọn họ cũng không phải bạn gái cũ của anh, chú ý khống chế cảm xúc." Tổ trưởng nói.

"vừa rồi tôi đối với cô ta quá hung dữ, làm sao bây giờ?" Anh Mã hỏi tổ trưởng.

"Nếu không bây giờ anh đi nói lời xin lỗi đi." Tổ trưởng nhắc nhở.

"Cũng được." Anh Mã trở về, gõ cửa.

Nữ cảnh sát mở cửa.

"Cái kia, thực xin lỗi, vừa rồi quên uống thuốc." Anh Mã thình lình nói với Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ: "......"

Nữ cảnh sát đem ống tiêm đưa cho anh Mã, "Được rồi, đi thôi, chờ người từ khoa giám chứng cầm đáp án tới."

Anh Mã chột dạ cười với Hoắc Vi Vũ, giúp bọn họ đóng cửa cho kỹ.

Hoắc Vi Vũ: "......"

"Tôi mang cô qua phòng nghỉ ngơi, ước chừng nửa giờ có kết quả có thể ra ngoài, không cần quá lo lắng." Nữ cảnh ở phía trước mở đường.

Hoắc Vi Vũ cảm thấy nữ cảnh sát này quả thực chính là thiên sứ, nói chuyện nhu mì, mang theo nụ cười tươi đẹp đáng yêu.

Cô đem Hoắc Vi Vũ đến phòng đối diện, đang muốn đi.

Hoắc Vi Vũ cầm cánh tay nữ cảnh sát, hồ nghi hỏi: "Các ngươi đối đãi mỗi một người hút * đều như vậy sao?"

Nữ cảnh sát cười cười, không có trả lời trực tiếp, "cô nghỉ ngơi cho tốt, hẳn là không có vấn đề gì, chỉ là hình thức."

Cô nho nhã lễ độ đóng cửa lại. Hoắc Vi Vũ nhíu mày. Cô gặp cảnh sát thái độ hai tầng lửa và băng, giải thích duy nhất, Cố Cảo Đình ra tay.

Cũng chỉ có Cố Cảo Đình ra tay, cô mới có đãi ngộ tốt như vậy. Hoắc Vi Vũ đi đến cửa sổ, mở màn ra, hướng tới bên ngoài nhìn xuống.

Không có nhìn thấy Cố Cảo Đình, cũng không có nhìn thấy trung tá Thượng. Cô nằm úp sấp trên giường, cằm quay ra, nhìn chăn phát ngốc.

Cố Cảo Đình không phải nói không can thiệp cuộc sống của cô sao? Này, lại tính là cái gì. Có tình? Vô tình? Cô thực hoang mang.

Qua nửa giờ, tiếng đập cửa vang lên.

Hoắc Vi Vũ không hiểu cảm thấy hoảng hốt, ngồi dậy, nhìn về phía cửa, nói: "mời vào." Nữ cảnh sát mỉm cười đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm túi hồ sơ.

Hoắc Vi Vũ xem là nữ cảnh sát, phía sau không có người khác. đôi mắt cô rũ xuống, lông mi thật dài ở dưới mí mắt lưu lại một tia ảm đạm.

Nữ cảnh sát đem túi hồ sơ đưa cho Hoắc Vi Vũ. "Kiểm tra đo lường đã xong, cô là âm tính, không có vấn đề, vì biểu đạt xin lỗi, đây là cục cảnh sát chúng tôi bồi thường một chút."

Hoắc Vi Vũ tiếp nhận. Bên trong trừ bỏ báo cáo chứng minh cô là âm tính, còn có mấy xấp tiền, đoán chừng có sáu vạn.

Cô hoài nghi là Cố Cảo Đình cho cô, trong mắt ánh lên một tia sáng, đem túi hồ sơ trả cho nữ cảnh sát.

"Phối hợp với cảnh sát, cũng là nghĩa vụ và kiêu ngạo của người dân Trung Quốc, tiền này không cần, bất quá, tôi cảm thấy, người báo nguy bụng dạ khó lường, có thể hay không đem tư liệu người báo nguy nói cho tôi." Hoắc Vi Vũ hỏi.

"tư liệu người báo nguy đúng không? Tôi hỏi đồng nghiệp, nếu không cô ở chỗ này chờ một lát?" Nữ cảnh sát hỏi.

Hoắc Vi Vũ gật đầu, "Cám ơn." Nữ cảnh sát cầm túi hồ sơ rời đi.

Hoắc Vi Vũ ở phía sau cô ta đi theo, xem cô ta vào một phòng lầu ba, cơ hồ không có do dự, cô đẩy cửa ra ......

Chương 299: Dùng Cả Đời Anh , Cho Cô Hạnh Phúc

Trong phòng có người quay đầu lại nhìn cô. Một người đàn ông trung niên xa lạ, Hoắc Vi Vũ cũng không biết.

Còn có, chính là nữ cảnh sát vừa rồi. Trừ bỏ hai người bọn họ, cũng không có nhìn thấy Cố Cảo Đình hoặc là trung tá Thượng.

Tâm tình Hoắc Vi Vũ ảm đạm đi xuống, có chút mất mát.

Cô gật đầu, tìm một lý do che dấu mình đường đột, nói với nữ cảnh sát: "Tôi có chuyện muốn đi về trước, tìm được người báo nguy, làm phiền gọi điện thoại cho tôi."

"uh, được." Nữ cảnh sát đáp.

Hoắc Vi Vũ xoay người, rời khỏi cục cảnh sát.

Cố Cảo Đình từ toilet đi ra, một tay để trong túi, đứng ở cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô bước dưới lầu, ánh mắt sâu sắc đen nhánh.

Làm sao bây giờ? Anh nói sẽ không quấy rầy cuộc sống và công việc của cô, nhưng mà, căn bản anh làm không được.

Chỉ cần có thể lẳng lặng nhìn cô, anh đã cảm thấy mỹ mãn. Liền sợ, yêu cầu xa vời này sẽ không cho anh.

"Vẫn là tư lệnh anh minh, tôi không nghĩ tới cô ta sẽ đi theo lại đây." Trung tá Thượng lòng còn sợ hãi nói.

"cô ta thông minh, một chút sơ hở đều không có." Nữ cảnh sát cũng vỗ ngực lo lắng nói.

Cố Cảo Đình đầu cũng không quay lại, nhìn hình bóng Hoắc Vi Vũ càng lúc càng xa, trầm giọng hỏi: "Biết người báo nguy là ai sao?"

"Tra được, là Đinh Mẫn, hiện tại là phó chủ nhiệm phong đầu Cố thị, lúc trước, cô ta và Hoắc Vi Vũ cùng nhau cạnh tranh vị trí chủ nhiệm phong đầu bị thua." Trung tá Thượng báo cáo.

Cố Cảo Đình trong mắt tràn ngập tối tăm, một chút đều không có độ ấm ra lệnh: "sa thải cô ta, thả ra tin tức, tôi không muốn người này lại xuất hiện làm việc ở phong đầu."

"vâng." Trung tá Thượng lĩnh mệnh.

Cố Cảo Đình sa thải người, không có công ty dám dùng.

Hoắc Vi Vũ không có đánh, một đường cầm túi xách run rẩy trở về. Đêm nay ánh trăng rất sáng, kéo dài hình ảnh cô tịch của cô.

Cũng không biết, hiện tại Cố Cảo Đình đang làm gì? người giúp cô, không có khả năng không phải Cố Cảo Đình, trong lòng cô hiểu rõ.

Hoặc là, anh không nghĩ cô biết là anh giúp đỡ, sợ cô dây dưa! Cô sẽ không dây dưa. Cô Hoắc Vi Vũ cầm lên được, thả xuống được.

Mặc dù là yêu Ngụy Ngạn Khang bảy năm, cô cũng không có dây dưa quá một phân, một giây., tình yêu đã mất đi, tạo thành phản bội, như thế nào gương vỡ lại lành.

Chỉ là, cho dù cô không nói, không đi tranh thủ, không có nghĩa là trong lòng không khổ sở, không đau.

lúc đau, chỉ nghĩ uống say, mất cảm giác co rút đau đớn trái tim. Đi tới, đi tới, thấy được một mặt tâm nguyện trên tường. Hẳn là xã đoàn nào đó làm.

Trên tường chiếu đèn nhỏ ngũ sắccùng tâm nguyện cũng ngũ quang thập sắc.

Hoắc Vi Vũ từ trong túi xách lấy ra bút và ghi chú, ghi chú dán ở trên tường, viết: "Hy vọng người Vi Vũ quan tâm đều có thể hạnh phúc. Hoắc Vi Vũ," Hoắc Vi Vũ tạm dừng, muốn đem tên xóa, tự hỏi thật lâu sau.

Bất luận kẻ bất hạnh nào đều là do mình tạo thành. Cho nên, cô không cần giận chó đánh mèo với bất luận kẻ nào.

"Cố Cảo Đình, chúc anh cũng hạnh phúc." Hoắc Vi Vũ viết, đậy nắp viết, đem bút ném vào túi xách, xoay người, tiếp tục đi về phía trước.

Tâm nguyện trên tường xuất hiện một bóng ma màu đen.

Cố Cảo Đình liếc mắt một cái liền tìm tới chỗ cô viết, bình tĩnh nhìn, giống như muốn đem ghi chú không quên. Cô hy vọng mọi người hạnh phúc, như vậy chính cô đâu?

Cố Cảo Đình lấy ra bút máy, ở trên ghi chú của cô viết: "Cố Cảo Đình không có Hoắc Vi Vũ sẽ không hạnh phúc, Hoắc Vi Vũ hy vọng Cố Cảo Đình hạnh phúc, là sẽ đến bên người Cố Cảo Đình sao? Nếu là như thế, Cố Cảo Đình nguyện ý, dùng cả đời mình cho Hoắc Vi Vũ một hạnh phúc."

Chương 300: Nếu Có Thể......

Cô đi hết một giờ, vào trong nhà, bật đèn, nằm co quắp trên sô pha, nhìn ngẩn người lên không trung.

Trên chân xuất hiện lại mụn nước, ngồi, có thể cảm giác trên chân đau đớn. Nhưng cô cũng không muốn di chuyển. đều lười tắm rửa. Xoay người, cuộn tròn ở trên sô pha, cầm lấy di động, nhìn tin nhắn đã gởi cho Cố Cảo Đình.

Hiện tại, tin nhắn mời anh tới nhà cô, ngược lại thành sỉ nhục và chê cười. Hoắc Vi Vũ đem tin nhắn xóa, suy nghĩ, kéo đen dãy số Cố Cảo Đình.

Như vậy, trong lòng không có một chút dễ chịu, ngược lại tràn đầy đau khổ tập kích mà đến. Cô không rõ, vì cái gì người cô thích, cô kính ngưỡng, cô mộng tưởng, đều sẽ rời cô mà đi.

Nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt chảy ra. Lẳng lặng hưởng thụ chỉ có một mình cô độc. Cô muốn ngủ, chính là, trong đầu thực thanh tỉnh.

cảm giác đau lòng vừa kéo đến, mỗi lần co rúm, liền có chua xót chảy xuôi theo dòng máu. Lăn qua lộn lại, chính là ngủ không được. Hoắc Vi Vũ mắt nhìn di động, đã 5 giờ, một chút buồn ngủ cũng không có.

Cô lấy ra di động, lên diễn đàn thiên nhai, hỏi: "Lại mất ngủ, làm sao đây?"

"Tìm chồng cô hắc hưu hạ bái, lập tức có thể ngủ rồi." Lầu một trêu chọc nói.

"cô là có thể ngủ ngủ không được, tôi là muốn ngủ không thể ngủ, khó chịu." Lầu hai oán giận nói.

"Tôi cũng mất ngủ." Lầu ba nói.

Hoắc Vi Vũ nhìn đến lầu ba nhắn lại, giống như tìm được người cùng chung chí hướng, hỏi: "bạn vì sao mất ngủ?"

"Bởi vì người tôi thích không ngủ được, tôi cũng ngủ không được."

Hoắc Vi Vũ có cảm giác ấm áp thân thiết chảy vào, tuy rằng là tình yêu của người khác, cô cũng cảm thấy thực ngọt. Không biết hiện tại, Cố Cảo Đình ngủ rồi chưa?

Anh nhất định ngủ ngon. Hoắc Vi Vũ trong mắt chát chúa ẩm ướt. Có khi, người khác được tốt đẹp, cũng sẽ làm cho mình trở nên thật buồn.

Hoắc Vi Vũ đem điện thoại ném ở trên sô pha, nện bước trầm trọng đi vào toilet, đánh răng rửa mặt, nhìn đôi mắt đỏ lên của mình.

Hôm nay khổ sở một lần cuối cùng đi. Ngày mai mặt trời mọc lên tới, lại là một ngày mới. Hết thảy đều sẽ tốt lên.

Cô ra tới, tắt đèn, đi vào phòngmình, lúc chuẩn bị kéo lên bức màn ngủ, cô nhìn thấy dưới lầu có một người ẩn nấp trong bóng đêm, nhưng là ánh sáng di động đặc biệt sáng. chớp mắt một cái, cô cảm thấy có điểm giống Cố Cảo Đình.

Cơ hồ không có suy nghĩ, Hoắc Vi Vũ cất bước liền chạy tới hướng cửa, nhanh chóng ấn thang máy, chạy vào. Tim đập nhanh khác thường. Sẽ là anh sao? Nếu là anh, anh là vì cô tới sao?

Hoắc Vi Vũ lao ra khỏi thang máy, chạy quá nhanh, chân trước không có chấm đất, sau lưng liền bước ra, ngã ở trên mặt đất.

Đầu gối đập vào trên mặt đất, đặc biệt đau. Cô không nghĩ bỏ qua, bò lên, lảo đảo vọt tới bên ngoài. Bên ngoài, lạnh lẽo, không có một bóng người, chỉ nghe được, tiếng côn trùng kêu vang, líu lo, líu lo.

Chứa chan hi vọng dần dần mất đi, thất vọng đong đầy đôi mắt. Cô thật là điên rồi. Cố Cảo Đình như thế nào sẽ đến nơi này? người kia chơi di động, sao có thể là Cố Cảo Đình!

Hoắc Vi Vũ cô đơn xoay người, khập khiễng đi vào thang máy, ấn thang máy. Trở lại trước cửa phòng mình, đẩy một chút, cửa không mở.

Lại đẩy ra, cửa đẩy không ra. chìa khóa của cô, túi xach, di động, toàn bộ đều ở trong phòng.

Hoắc Vi Vũ cảm thấy rất buồn cười, vì một chút hy vọng hoa mắt, vì, thư giải nặng nề trong lòng, tự nhiên cô sẽ không có lý trí như vậy, không có đầu óc, hoàn toàn không giống Hoắc Vi Vũ tiêu sái.

Cô dựa vào cửa ngồi xổm xuống, khoanh tay trước ngực, như là một người không nhà để về. Trong tầm mắt, xuất hiện một đôi giày da.

Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu. Cố Cảo Đình nhìn xuống cô, ánh đèn hành lang dừng ở đỉnh đầu của anh, phảng phất cho anh một vầng sáng bạc lung linh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top