Chương 251-260
Chương 251: Vì Sống Vì Chết Vì Không Còn Trói Buộc
Một tháng, Cố Cảo Đình không còn xuất hiện. Cô cũng không có gặp lại anh. Lúc đầu, có ít người, vốn chính là người của hai thế giới.
Ngoài trừ họ cố gắng, bọn họ căn bản sẽ không cùng xuất hiện. Bây giờ đã khôi phục bình thường, rất tốt. Có điều trong lòng lại càng thêm trống rỗng. Ngày chỗ của cha sắp đến rồi.
Mấy ngày nay, tâm tình của cô rất kém cỏi, nửa đêm trái tim cảm thấy đau mà tỉnh lại. Một người nhìn bầu trời, mất ngủ đến sáng.
"Mấy người mau đến đây, Hình Tôn đã đến, đẹp trai quá, lần này anh ta sẽ đảm nhận vai nam chính đó." Đồng nghiệp A đứng ở cửa sổ nói. Một đám người chạy đến cửa sổ nhìn.
"Nhìn anh ta ở ngoài còn đẹp hơn ở trong hình, tại sao có người đẹp trai như vậy chứ, khí chất cũng rất tốt."
"Nghe nói, lần này không biết ai có vận khí tốt để đảm nhiệm vai nữ chính với anh ta nhỉ." Các đồng nghiệp líu ríu nói.
"Hắt xì." Hoắc Vi Vũ nhảy mũi một cái, rút giấy, lau nước mũi.
Bởi vì cảm cúm, mũi của cô đỏ bừng.
"Hoắc Vi Vũ, cô không lại đây xem ah." Đồng nghiệp Tần Vi gọi.
Hoắc Vi Vũ lắc đầu, cô không cảm thấy hứng thú với mấy người minh tinh này.
"Mấy người mau lại đây xem, Cố Cảo Đình đi phía trước kìa, đây mới thật đẹp trai." Đồng nghiệp C bưng mặt, khuôn mặt đỏ bừng la lên.
Một đám người từ cửa sổ chuyển đến trước máy tính của đồng nghiệp C.
"Oa, tại sao có người đẹp trai như vậy? Như khí thế quân vương, khí phách quyền quý, tôi rất thích." Tần Vi háo sắc nói.
"Dừng lại, dừng ại, cắt in hình này ra cho tôi, tôi muốn dán nó trên mặt bàn." Đồng nghiệp D hưng phấn nói.
Hoắc Vi Vũ theo bản năng liếc nhìn máy tính của đồng nghiệp C.
Anh mặc đồ tây màu đen, một tay cắm ở trong túi quần, mặt không đổi sắc, lạnh lùng đi về phía Cố gia.
Hai hàng binh sĩ cầm súng, không có người có thể tới gần.
Trung tá Thượng cầm lấy một cái dù lớn màu đen che cho Cố Cảo Đình, lo lắng đi bên cạnh Cố Cảo Đình.
"Oa, thì ra là Cố gia thay đổi, ông chủ của Cố thị cơ bản không lộ diện trong mấy cuộc họp, anh ta đưa hai CEO tới đây." Có người đọc tiêu đề nói.
"không phải Cố gia là do mẹ anh ta quản lý sao?" Tần Vi không hiểu hỏi.
"Không biết, nói cho cùng, Cố gia là của Cố Cảo Đình, anh ta muốn làm sao thì làm, không ai ngăn cản được."
"Cốc cốc cốc." Tiếng đập cửa vang lên.
Tất cả mọi người nhìn về phía cửa ra vào. Ngụy Tịch Phàm đã tới. Mọi người lập tức giải tán trở lại vị trí của mình.
Ngụy Tịch Phàm thở dài một hơi, tốt tính mà không có trách phạt.
Ông ta đii đến trước mặt Hoắc Vi Vũ, đưa một phần tư liệu cho Hoắc Vi Vũ, "Tư liệu này cần bộ phận quản lý công ty Phong Đằng Cố thị ký tên, còn phiền cô đi một chuyến đến Cố gia."
"Tôi?" Trong tiềm thức Hoắc Vi Vũ không muốn đi.
Tần Vi nhấc tay, nỡ nụ cười xinh đẹp, "Ngụy tổng, tôi tư nguyện đi."
"Cô chỉ biết lộ vẻ háo sắc, lúc trước Hoắc Vi Vũ từng là quản lý Phong Đằng, cô ấy sẽ biết cách nói chuyện với họ, chúng ta muốn hợp tác với Cố gia, trước hết để cho Phong Đằng bên kia vượt qua kiểm tra." Ngụy Tịch Phàm nói.
Ông ta đã nói vậy, Hoắc Vi Vũ không thể từ chối nữa.
"Tôi chờ tin tức tốt của cô." Ngụy Tịch Phàm khẽ cười với Hoắc Vi Vũ.
"Tôi sẽ cố gắng, tôi sẽ đem ý kiến của họ về đây." Hoắc Vi Vũ đứng dậy, lấy tư liệu bỏ vào trong túi xách, nói với Ngụy Tịch Phàm, lái xe đi Cố gia.
"Vận khí của cô thật là tốt, nói không chừng còn có thể gặp được Cố Cảo Đình đấy" Tần Vi hâm mộ nói.
Chương 252: Anh... Muốn Muốn Như Thế Nào? Hắc Hắc
Có một bí mật, gọi là《lực hấp dẫn》 Có lẽ ý tứ chính là, bạn muốn cái gì, sẽ làm cái đó.
Hoắc Vi Vũ mới vừa đi tới cửa Cố gia, Cố Cảo Đình từ bên trong đi ra.
Vẻ mặt của anh nghiêm túc, lãnh khốc, đi rất nhanh, nhìn không chớp mắt, rất nhanh vượt qua cô. Cũng giống như không nhìn thấy cô. Trong lòng Hoắc Vi Vũ khẽ giật mình. Trong mũi, là mùi hương thơm mát của anh lướt qua. Theo bản năng cô ngoái đầu nhìn lại. Cô nhìn thấy trung tá Thượng mở cửa xe, anh bước lên xe. Động tác gọn gàng, làm liền một mạch, không có một tia lưu luyến. Giữa bọn họ, đã trở về vị trí của người xa lạ.
Hoắc Vi Vũ hít sâu một hơi, xoay người bước vào Cố gia. Cố Cảo Đình nhìn như bình tĩnh, thâm sâu nhìn về phía trước.
Trung tá Thượng lên xe, nói: "Cô ấy nói còn ba phút."
Cố Cảo Đình giống như không có nghe trung tá Thượng nói, hỏi: "Anh nói xem cô ấy trở lại Cố gia làm gì vậy?"
Trung tá Thượng khó hiểu nhìn Cố Cảo Đình, "Ngài nói Hoắc Vi Vũ sao?"
Cố Cảo Đình nhìn về phía trung tá Thượng, trong mắt mang theo ý tứ cảnh cáo.
Trung tá Thượng lúng túng cười, "Cố gia và giải trí Kình Thiên sẽ hợp tác, có lẽ cô ấy cầm bản kế hoạch đến bộ phận quản lý."
"Thông báo xuống dưới, không cần làm khó dễ." Cố Cảo Đình trầm giọng phân phó nói.
"Nhưng, nếu bản thiết kế đó không được?" Ánh mắt trung tá Thượng chuyển động hỏi.
"Mấy nghìn vạn, Cố gia còn sợ thiệt sao?." Cố Cảo Đình nói, nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế.
Trung tá Thượng không dám nói. Anh ta suy nghĩ một chút. Một tháng này, tâm tình của tư lệnh thật không tốt, cấp dưới bọn họ cũng lo lắng đề phòng. Đặc biệt là những lúc tập quân sự, tư lệnh quả thực là không muốn sống. Mặc dù, mỗi lần đều thắng hiểm, nhưng mà, tư lệnh cũng bị thương, bây giờ còn đang phát sốt. Trong lòng của anh ta rất đau. Anh ta biết rõ, trong lòng tư lệnh thật sự rất khổ sở, đặt tất cả tâm tư vào trong quân sự. Dù là liên tục đắc thắng, tư lệnh vẫn không vui.
Nếu như không làm khó dễ, buông tha cho Hoắc Vi Vũ, tư lệnh và cô ấy, có lẽ hai người vĩnh viễn sẽ không còn bước trên con đường. Anh ta không để ý tới, chết thì chết.
Trung tá Thượng xuống xe, đi qua một bên, gọi điện thoại cho quản lý Phong Đằng mới nhậm chức.
"Quản lý Tằng, tôi là trung tá Thượng, một lát, Hoắc Vi Vũ sẽ cầm bản thiết kế của giải trí Kình Thiên đến cho cậu ký tên, cậu nói với cấp dưới của cậu nhắn lại là cậu không có ở đây, để cho cô ấy đi đến Sơn Trang, biết không?" Trung tá Thượng phân phó nói.
"Được." Quản lý Tằng đáp. Hoắc Vi Vũ đi tới trước bàn phục vụ. Nhân viên bàn tiếp tân biết Hoắc Vi Vũ, mấy cô hai mặt nhìn nhau.
"Tôi là Hoắc Vi Vũ nhân viên công ty giải trí Kình Thiên, có hẹn với quản lý Tằng." Hoắc Vi Vũ nói.
"Cô lý tên vào đây, cô tự mình lên lầu 12 nhé." Nhân viên tiếp tân nói. Hoắc Vi Vũ viết chữ công ty giải trí Kình Thiên, Hoắc Vi Vũ. Cô đi đến thang máy.
"Aizzz, quản lý Hoắc thật đáng thương, bạn trai bị quản lý Cố cướp đi, việc làm cũng không có, bây giờ lại thành người chạy chân." Nhân viên tiếp tân nhìn bóng lưng của Hoắc Vi Vũ cảm thán nói.
"Đừng nói nữa, bây giờ quản lý Cố được điều tới bộ phận quản lý rồi, cẩn thận công việc của cô và tôi khó giữ được." Một người tiếp tân ngăn lại nói.
Hoắc Vi Vũ đứng ở cửa thang máy, lời nói của nhân viên tiếp tân cô cũng nghe được. Tới nơi này, cô đã biết rõ, sẽ có rất nhiều người ở sau lưng chỉ trỏ. Có điều, không sao cả. Những người xa lạ này cô cũng không để trong lòng, nếu để ý cô cũng không cần sống nữa.
Đinh một tiếng, thang máy mở.
Cố Kiều Tuyết từ trong thang máy đi ra, nhìn thấy Hoắc Vi Vũ.
Trong mắt của cô lóe lên đắc ý, ôm ngực nói: "Đã lâu không gặp, Hoắc Vi Vũ."
Hoắc Vi Vũ không để ý tới cô ta, đi vào thang máy.
Cố Kiều Tuyết liếc nhìn về phía cô, âm dương quái khí hỏi: "Cô biết người bạn kia của cô thế nào không? "
Chương 253: Cô Tức Giận
"Tôi không muốn biết." Hoắc Vi Vũ nhấm phím thang máy.
Cố Kiều Tuyết đặt tay lên cửa, cười lạnh một tiếng, xem thường nói: "Hoắc Vi Vũ, cô cho rằng cô vĩ đại lắm hả, chẳng qua cô là một tiểu nhân âm hiểm hãm hại bạn tốt. Thường Yến bởi vì mật báo cho cô, mới bị tôi hủy dung."
"Cho nên?" Hai tay Hoắc Vi Vũ ôm ngực, trong mắt lạnh lẽo nhìn cô ta, "Cô đang đến chỗ tôi tranh công hả, hay là khoe khoang công lao to lớn của cô?"
Cố Kiều Tuyết tức giận, cắn răng, hung tợn nói: "Tôi là tới nhìn mặt người dạ thú như cô, ngay cả khi hãm hại bạn tốt cũng có thể như đúng tình hợp lý."
"Vậy cô đã nhìn rõ ràng, có thể buông tay ra rồi." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.
"Hoắc Vi Vũ, cô cho rằng cô chứng minh mình trong sạch rồi, anh của tôi sẽ muốn cô sao, cô quả thật si tâm vọng tưởng, anh của tôi ghét nhất là người phụ nữ hai mặt rắn rết như cô." Cố Kiều Tuyết mắng.
Hoắc Vi Vũ lùi về sau hai bước, dưa vào trên thang máy, lẳng lặng nhìn vẻ mặt thẹn quá hoá giận của Cố Kiều Tuyết.
Lúc cô buông tha Thường Yến, bọn họ nói cô già mòm cãi láo. Lúc cô không buông tha Thường Yến, bọn họ lại nói cô âm hiểm. Mặc kệ cô làm cái gì, nói cái gì, cũng sẽ bị người nói. Như vậy, cô làm gì cô ta mới cảm thấy đúng đây.
"Nói xong rồi hả?" Khóe miệng Hoắc Vi Vũ cong lên, vô cùng quyến rũ, mang theo khinh thường.
Cố Kiều Tuyết không có cách nào đả kích Hoắc Vi Vũ, cô ta nắm chặt quả đấm.
"Tích tích tích."
Bởi vì thời gian dài thang máy không có khép cửa lại, thang máy kháng nghị kêu lên. Ầm ĩ làm cho Cố Kiều Tuyết bực bội.
Cô ta buông tay ra, trong đầu lóe lên ánh sáng, hất cằm lên, vênh váo tự đắc nói: "Hoắc Vi Vũ, tôi lại mang thai. Đứa bé là của A Khang."
Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nhìn cửa thang máy đóng lại, lông mi thật dài che đôi mắt đen tối. Trong đầu phác họa ra một bức hình. Có ba, có mẹ, nắm tay đứa bé đáng yêu, một hình ảnh ấm áp.
Ngụy Ngạn Khang đã từng phác họa một bức hình cho tương lai của họ.
Anh ta dẫn theo cô, còn có con của bọn họ, muốn cùng đi biển Aegean nhìn mặt trời mọc, biển hoa mọc đầy ở khắp Lavender, hưởng thụ tình yêu, tình thân.
Bây giờ nghĩ lại, hứa hẹn đó đã trở thành sự châm chọc thật tàn nhẫn. Đinh một tiếng, đã đến lầu 12. Hoắc Vi Vũ hồi phục tinh thần, đi ra ngoài, thấy được đồng nghiệp trước kia của mình.
"Tiểu Ba, quản lý Tằng có ở đây không?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
"Quản lý Hoắc." Trong mắt Tiểu Ba vui vẻ khi gặp lại bạn cũ, "Quản lý Tằng có ở đây, tôi dẫn chị đi."
"Cảm ơn." Hoắc Vi Vũ khách khí nói.
"Quản lý Hoắc, chị thật tàn nhẫn, vứt bỏ chúng tôi rồi đi, mấy đồng nghiệp văn phòng đều rất nhớ chị, bữa nào đi họp mặt nha." Tiểu Ba vui vẻ nói.
Hoắc Vi Vũ bắt đầu từ lúc tốt nghiệp, thì vào làm ở Cố gia, theo chân bọn họ cũng có mấy năm tình cảm.
Nếu không phải Ngụy Ngạn Khang và Cố Kiều Tuyết, cô còn cho rằng mình sẽ ở chỗ này làm việc cả đời đấy.
"Được." Hoắc Vi Vũ khách khí nói một tiếng, đi theo Tiểu Ba vào văn phòng của quản lý Tằng.
Quản lý Tằng không có ở đây, chỉ có phụ tá của anh ta.
"Quản lý Hoắc, quản lý Tằng có việc đi rồi, anh ta kêu cô đến Sơn Trang, đây là địa chỉ." Trợ lý đưa tấm thiệp trên tay cho Hoắc Vi Vũ.
"Không phải vừa rồi còn ở đây sao?" Tiểu Ba không hiểu nói.
"Nói là đi đến Sơn Trang có việc gấp, về hạng mục công ty giải trí Kình Thiên, cho nên kêu quản lý Hoắc đến đó." Trợ lý giải thích nói.
Hoắc Vi Vũ tiếp nhận tấm giấy trong tay anh ta, "Tôi đã biết, cám ơn."
Chương 254: Không Phải Người, Thì Là Cái Gì!
Hoắc Vi Vũ ra khỏi Cố thị, nhìn thấy xe của Cố Cảo Đình vẫn ở đó.
Rolls-Royce Phantom đậu ở dưới ánh mặt trời, càng thêm bắt mắt. Trong lòng của cô có loại cảm giác khác thường. Anh đang chờ cô? Nghĩ đến điểm này, tim cô đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, trong đầu trống rỗng. Ngơ ngác đứng ở cửa ra vào. Một chiếc Volvo màu đỏ phóng tới, che khuất tầm mắt của cô. Phùng Tri Dao vội vàng bước xuống xe, nhanh chóng lên xe của Cố Cảo Đình. Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp một tiếng, đôi mắt rủ xuống, lông mi khẽ run, sắc mặt lúng túng đỏ rực.
Cô đang suy nghĩ cái gì vậy? Sao Cố Cảo Đình có thể chờ cô được. Hoắc Vi Vũ lên xe của mình, lái xe rời đi. Thượng trung tá mong chờ nhìn bóng xe của Hoắc Vi Vũ.
Anh hi vọng cô chủ động tìm Tư lệnh, Tư lệnh bị thương rất nghiêm trọng.
"Cảo Đình, Cảo Đình." Phùng Tri Dao hô hai tiếng, đẩy Cố Cảo Đình. Cố Cảo Đình mở to mắt.
Mắt hơi đỏ, sắc mặt hồng nhuận quái dị.
"Anh sao vậy? Chỗ nào không thoải mái hả?" Phùng Tri Dao đặt tay lên trán của Cố Cảo Đình. Cố Cảo Đình nhanh hơn một bước cầm cổ tay của cô, gạt ra. Anh không thích người khác đụng anh, đặc biệt là phụ nữ.
"Không phải cô muốn nói chuyện quan trọng sao? Chuyện gì?" Cố Cảo Đình lạnh giọng hỏi, nhéo mũi.
Bời vì phát sốt, đầu nặng trịch, mê mê tỉnh tỉnh.
"Có phải hắn đến Tứ Xuyên rồi phải không?" Phùng Tri Dao nhíu mày hỏi.
"Tới chừng một hai tháng, thế lực bị tôi công kích, hiện tại hắn chạy trốn khắp nơi, không có lực trả thù, yên tâm." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
"Hắn bắt mẹ em, giết cha em, em muốn biết mẹ em có an toàn hay không, lúc anh bắt được hắn có thể nói với em một tiếng được không, em muốn gặp hắn." Mắt Phùng Tri Dao ngập nước, khẩn cầu nói.
Đôi mắt Cố Cảo Đình sâu thêm mấy phần, nhẹ gật đầu.
Thượng trung tá sợ Tư lệnh bỏ qua, Hoắc Vi Vũ qua Ly Uy sơn trang sẽ không gặp được.
Anh xen vào nói:
"Phùng tiểu thư, Tư lệnh đang sốt rất cao, cần phải trở về truyền nước."
"Sao lại phát sốt, Hàm xem qua chưa?" Phùng Tri Dao lo lắng hỏi.
Mắt cô ngập nước mắt, động lòng người nhìn Cố Cảo Đình. Cố Cảo Đình vẫn không nói gì, Thượng trung tá cười hì hì nói:
"Bác sĩ Nhan đang chờ ở Ly Uy sơn trang, Phùng tiểu thư yên tâm, chúng tôi đi về trước nha." Phùng Tri Dao không để ý đến Thượng trung tá, nhìn Cố Cảo Đình, nói:
"Nơi đó có người chăm sóc cho anh không? Nếu không, em đi cùng nhé, để anh một mình ở đó em không yên lòng."
Thượng trung tá: "..."
Anh nhịn xuống xúc động muốn chửi tục. Anh và bác sĩ Nhan không phải người thì là gì?
"Có người." Cố Cảo Đình trầm giọng nói hai chữ, dựa vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thượng trung tá thấy Phùng Tri Dao còn muốn nói chuyện, lập tức nói ra:
"Phùng tiểu thư yên tâm, bác sĩ Nhan là giáo sư chuyên nghiệp, anh ta còn mang theo hai người nữa, đừng trễ nải thêm nữa, nếu không bệnh tình của Tư lệnh sẽ tăng thêm."
Phùng Tri Dao hiểu ý Thượng trung tá, cũng không mặt dày mày dạn nữa: "Phiền anh chăm sóc Cảo Đình."
"Không phiền, đó là bổn phận của người làm thuộc hạ." Thượng trung tá nói, mở cửa xe ra.
Phùng Tri Dao xuống xe. Anh lập tức lên xe, tranh thủ thời gian lái đi. Anh biết đường tắt, chắc có thể đuổi theo kịp Hoắc Vi Vũ. Khoảng một tiếng, Hoắc Vi Vũ mới đến Ly Uy sơn trang. Ở cửa có gác cổng, thấy cô đến, chủ động mở cửa...
Chương 255: Đa Tình, Vô Tình, Buồn Bực
Hoắc Vi Vũ nghi ngờ, an ninh của nơi này lỏng lẽo vậy sao? Hay là bọn họ biết cô đến đưa văn kiện. Hoắc Vi Vũ chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi nơi này. Cô chạy xe vào bãi đậu xe của biệt thự. Nhìn lướt qua bốn phía. Xung quang một chiếc xe cũng không có. Trong lòng cô có cảm giác quái dị. Chẳng lẽ còn có một bãi đậu xe khác? Cô đi vào biệt thự, gõ cửa.
"Xin hỏi có ai ở nhà không?" Hoắc Vi Vũ nho nhã lễ độ hỏi. Không có tiếng trả lời. Cái này không hợp lý nha. Hoắc Vi Vũ lại gõ gõ cửa. hỏi: "Có ai không?"
Một người hầu chạy ra, vẻ mặt bối rối, nói ra:
"Có, có người, tiểu thư đến đưa văn kiện đúng không, lên lầu hai rẽ phải dừng ở gian phòng thứ nhất là được."
Hoắc Vi Vũ nghi ngờ đánh giá cô hầu gái:
"Cô biết tôi tên gì không?"
"Hoắc Vi Vũ, Hoắc tiểu thư." Người hầu gái nói.
Cô hầu gái thấy Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm mình, liền cúi đầu.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy có gì đó quái lạ.
Từ khi có người mở cửa sắt cho cô, bãi đậu xe của sơn trang không một chiếc xe, cho đến nữ hầu gái nói năng mập mờ, tận lực né tránh người khác.
Giống như, phía trước có thiết kế một cáo bẫy, chờ cô nhảy vào.
Cô bắt đầu hơi sợ sợ. "Tằng tiên sinh bận bịu, hôm khác tôi lại đến." Hoắc Vi Vũ khẽ cười nói, xoay người. Thượng trung tá nấp trong bóng tối có chút nóng nảy. Anh đẩy cửa đi ra, hô: "Hoắc Vi Vũ."
Hoắc Vi Vũ dừng bước, liếc xéo Thượng trung tá, đôi mắt xinh đẹp có chút dừng lại.
Sao lại là anh ta?
"Tư lệnh bị thương rất nặng, hiện tại hôn mê bất tỉnh, bác sĩ Nhan nói nếu tâm tình Tư lệnh tốt, thì sẽ phục hồi nhanh hơn, cho nên, tôi mới thiết kế cho cô đến." Thượng trung tá suy nghĩ một chút, lại nói thêm một câu:
"Tư lệnh rất nhớ cô." Hoắc Vi Vũ lãnh đạm nhìn Thượng trung tá. Trong đầu hiện ra cảnh ở trước Cố thị. Một tiếng trước anh ta còn khỏe mạnh, không giống như bị bệnh. Anh đối với cô, như người xa lạ làm như không thấy. Anh ta sẽ muốn cô? Không phải anh đang đợi Phùng Tri Dao sao.
"Bệnh nặng nên tìm bác sĩ, tôi không phải bác sĩ." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói, tiếp tục đi về phía trước.
Thượng trung tá chạy lên, ngăn Hoắc Vi Vũ lại:
"Hoắc Vi Vũ, cô có tim không vậy, Tư lệnh tốt với cô như vậy, ngay cả phi cơ và tiểu đảo, ngài cũng không có thu lại. Cô có thể xem ngài như một người bạn bị ngã bệnh, tới thăm hỏi một chút không được sao."
"Anh nên tìm Phùng Tri Dao đến." Hoắc Vi Vũ nhắc nhỡ. Thượng trung tá hơi đỏ mắt, căm hận nhìn Hoắc Vi Vũ: "Cô thật đúng là vô tình." Anh nhường đường cho cô. Hoắc Vi Vũ đi lên. Trên cơ bản cô không có tư cách hữu tình.
Thượng trung tá cắn răng, nắm chặt cánh tay của cô, nổi giận đùng đùng kéo cô lên lầu, đẩy cửa phòng thứ nhất ra, ném cô vào. Tức giận đóng cửa lại một cái "rầm". Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Cảo Đình nằm trên giường có chút ngừng lại. Trên tay băng bó, cổ tay ghim kim của ống truyền nước.
Người cảnh giác như anh, nghe "rầm" một tiếng, cũng chỉ nhíu mày, không tỉnh lại. Sắc mặt đỏ khác thường, trên trán rỉ ra rất nhiều mồ hôi lạnh. Thượng trung tá nói anh bị bệnh là thật?!!! Trong lòng Hoắc Vi Vũ có chút đau nhức. Cô vẫn cho là anh vô địch, đánh đâu thắng đó. To lớn như anh, cũng có ngày bị sụp đỗ.
Bất tri bất giác đi cô đi đến trước giường, ngón tay chọt chọt vào lòng bàn tay anh, cảm giác nhiệt độ thuộc về Cố Cảo Đình.
Coi như trở thành người xa lạ, cô cũng hi vọng anh mạnh khỏe, làm cái kia thì không ai bì nổi, cuồng vọng tự phụ, cao cao tại thượng, Cố Cảo Đình!
Chương 256: Cố Cảo Đình, Anh Thích Tôi Sao
Bỗng nhiên, ngón tay của Hoắc Vi Vũ bị anh bắt lấy, nhiệt độ nóng hổi bao phủ bên trong. Cô giật nảy mình, nhìn Cố Cảo Đình. Ánh mắt anh sáng rực nhìn cô, trong ánh mắt đều là tơ máu. Tinh hồng, khát máu, giống như hắc diệu thạch, hiện ra đầy vết thương. Trong lòng cô đau xót. Tại sao lại thành như vậy?
"Tôi gọi Thượng trung tá." Hoắc Vi Vũ lo lắng nói, hướng phía cửa chạy đến.
Cô mới đi được một bước, Cố Cảo Đình đã ôm eo cô, đặt cô lên giường, ở trên cao nhìn xuống cô. Hoắc Vi Vũ nhìn cổ tay anh: "Anh đang truyền nước."
Anh lưu loát nhổ kim, nâng cằm của cô, cúi người hôn xuống. Hơi thở nóng hổi. Hoắc Vi Vũ trợn to mắt, lưu chuyển nhìn anh. Trong lòng như bị thứ gì đụng chạm, nhảy lên một cái, vô cùng kịch liệt. Lưỡi đỏ của anh tiến vào, ấn ở sau gáy cô, giống như sợ cô rời đi. Anh như bị đói khát trong sa mạc rất lâu, muốn nuốt hết cô vào miệng. Không cho cô cơ hội thở ra Hoắc Vi Vũ hô hấp khó khăn. Cô cảm thấy môi của anh rất nóng, người anh cũng rất nóng, nằm trên người cô. Nhiệt độ truyền sang người cô. Máu nóng sôi trào, phóng lên đại não, hốt hoảng, không thể suy nghĩ. Còn lại một tia lý trí, nói cho cô biết, phải đẩy anh ra.
Nhưng mà, thân thể cô mềm nhũn, anh lại rất nặng, cơ bản đẩy không ra.
Chỉ có thể cảm giác lòng bàn tay anh ngày càng hướng xuống, xuyên vào váy, nắm chặt điểm T của cô.
Một trận điện từ dưới chạy thẳng lên não. Cô cảm giác bụng dưới như suối nước nóng phun trào. Ý loạn tình mê. Thậm chí, có suy nghĩ cam chịu. Đã kháng cự không được, vậy thì tiếp nhận, cô cũng không ghét anh đụng chạm, cũng đã từng làm cái kia, không phải sao? Cô cũng có chút tình cảm với anh. Cô ưa thích anh. Ưa thích anh? Cái suy nghĩ làm cho cô hoảng hốt, trong lòng rung động lợi hại. Giống như dây cung căng cứng, có thể đứt bất kỳ lúc nào. Hoảng hốt run lẩy bẩy.
Lúc cô đang mơ hồ, Cố Cảo Đình đã cởi thắt lưng, dễ dàng trút bỏ quần áo của cô, kéo cô đến trước bụng của mình.
Hoắc Vi Vũ chạm đến cái kia, run rẩy một cái. Anh cúi người, hôn lên vành tai của cô. Vù vù vù, hơi thở nóng bỏng từ trong tai truyền đến đại não, giống như là độc dược, làm cô không thể suy nghĩ. Chỉ cảm thấy, mỗi lần anh đụng vào, mỗi lần anh ma sát, đều không thể kháng cự. Mê tình tràn ngập trong mắt cô, ánh mắt rã rời. Hô hấp của cô cũng ngày càng gấp rút. Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, môi đỏ hé mở, như là chìm trong biển nước mênh mông. Anh tiến vào, chỉ là một chút xíu. Trong nháy mắt đau khiến cô giật mình. Cô biết, vượt qua bước này, chính là kiếp số. Cô giống như đứng ở ngã rẽ. Một đường thành ma, một đường thành phật. Cô cược một lần cuối cùng. Hoắc Vi Vũ xê dịch ra sau một chút, đẩy lồng ngực của anh, trực tiếp hỏi: "Cố Cảo Đình, anh biết tôi là ai không? Anh có thích tôi không?" Cô không tự tin, nhớ tới Phùng Tri Dao, tăng thêm một câu: "Một xíu ưa thích, có hay không?"
Cố Cảo Đình mở to mắt, nhìn đôi mắt của Hoắc Vi Vũ. Ngón tay anh lướt nhẹ qua lông mày thanh tú, đôi mắt xinh đẹp, sóng mũi cao, cùng bờ môi đỏ mọng. Trong đầu của anh đều là hình ảnh của Hoắc Vi Vũ. Một cái nhíu mày, một nụ cười, tức giận, tùy hứng, bi thương, căm hận cùng dứt khoát.
Chương 257: Tới Rồi Không Được Đi, Ở Bên Tôi
Nặng đầu kịch liệt, choáng váng kịch liệt, tầm mắt mơ hồ kịch liệt.
trong mắt Cố Cảo Đình chảy ra một tia dao động ám muội.
Hoắc Vi Vũ sao có thể đến Li Uy sơn trang?
Anh nghĩ, anh bị hồ đồ, ai cũng đều là Hoắc Vi Vũ.
Cô không có khả năng chủ động tới tìm anh.
Cố Cảo Đình nhíu mày, hiện lên vẻ thống khổ, khàn giọng hỏi: "cô là ai?"
Hoắc Vi Vũ chỉ cảm thấy có một chậu nước lạnh, từ đỉnh đầu cô tưới xuống dưới, đến lòng bàn chân.
Toàn thân đều là lạnh lẽo, máu nóng đều bị đông lại.
Anh không biết cô là ai!
Anh cho rằng cô là ai?
Không biết cô là ai thiếu chút nữa muốn cô!!!
Hoắc Vi Vũ cảm xúc thực kích động, ngực kịch liệt phập phồng, mở to mắt đẹp trừng mắt Cố Cảo Đình.
Đàn ông đều giống nhau, yêu là một chuyện, trên là một chuyện.
Ngụy Ngạn Khang như vậy, Ngụy Tịch Phàm như vậy, Cố Cảo Đình cũng vậy.
Cô không cần vì đàn ông không đâu tự an ủi.
Không phải người kia trong lòng anh, vĩnh viễn vào không được lòng anh.
"Cút ngay." Hoắc Vi Vũ không vui quát.
Cô từ trên giường đứng lên, mặc quần của mình vào.
Cố Cảo Đình kinh ngạc nhìn Hoắc Vi Vũ, hồ nghi cầm cánh tay của cô.
Hoắc Vi Vũ buồn bực, đỏ bừng mắt.
Cô thiếu chút nữa, tự nhiên, sẽ cam tâm tình nguyện.
Cô thật là điên rồi.
Đã trải qua một Ngụy Ngạn Khang, là cô đơn thuần, lại như thiêu thân lao đầu vào lửa một lần nữa, đó chính là cô ngu xuẩn.
Hoắc Vi Vũ dùng đầu đụng vào trán Cố Cảo Đình, rút tay ra, che lại trán.
Đau chính là cô.
Cô đi tới cửa.
Cố Cảo Đình cúi xuống, trong mắt xẹt qua một tia vui mừng như điên.
Chỉ có Hoắc Vi Vũ dám nói với anh như vậy, cũng chỉ có cô dám ở trên đầu của anh động thổ.
Anh không phải ảo tưởng, cô là tồn tại chân thật.
Cố Cảo Đình một bước nhào tới, đè lại cửa, đem cô khống chế ở giữa cửa và ngực mình.
"Hoắc Vi Vũ." Cố Cảo Đình gọi.
Trước mắt anh thực tối, chỉ nhìn bóng dáng mơ hồ, vẫn cứ chống đỡ.
Hoắc Vi Vũ không có trả lời, xoay mặt.
Anh biết cô lặng im, trong lòng vui sướng, giọng nhu hòa vài phần, "Sao cô lại tới đây?"
Hoắc Vi Vũ rũ mắt, không muốn trả lời.
Nhìn dáng vẻ, thật là trung tá Thượng tự chủ trương lừa cô tới, Cố Cảo Đình căn bản không biết chuyện.
"Tôi phải đi, anh nghỉ ngơi đi." mắt Hoắc Vi Vũ đỏ lên, lãnh đạm nói.
"Tới rồi không cho phép đi, ở bên tôi." Cố Cảo Đình bá đạo nói.
Mặc dù giọng rất thấp, cũng không giảm được khí phách của anh.
Hoắc Vi Vũ không để ý tới anh, muốn mở cửa.
trước mắt Cố Cảo Đình đen kịch liệt, cắn răng, đem cô ôm lên.
"A......" Hoắc Vi Vũ kháng nghị.
Anh đem cô bế tới trên giường lớn, từ sau lưng cô, chặt chẽ ôm lấy cô.
cánh tay cường tráng giống như kìm sắt.
Hoắc Vi Vũ hoàn toàn nổi giận, quát: "Cố Cảo Đình, rốt cuộc anh có ý tứ gì! anh coi tôi là cái gì, người anh thích chính là Phùng Tri Dao, anh ôm tôi tính là gì."
Rống ra tới, trong lòng thống khoái nhiều.
Cô phẫn hận quay đầu nhìn anh.
Anh nhắm mắt lại, vừa động đều bất động, giống như hôn mê.
Tầm mắt nhìn xuống, cô lúc này mới phát hiện, cánh tay anh bị thương không biết khi nào nứt ra rồi, máu tươi nhiễm đỏ băng gạc.
trong lòng cô căng thẳng.
"Cố Cảo Đình, anh đổ máu, Cố Cảo Đình." Hoắc Vi Vũ kêu.
Chính là anh căn bản không có tri giác.
Cô xoay người muốn tránh ra, cũng tránh không được.
Anh gắt gao ôm cô.
Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ, hướng tới cửa gọi: "Trung tá Thượng, trung tá Thượng."
ở cửa không có người trả lời cô.
Hoắc Vi Vũ đề cao đê-xi-ben, quát: "Trung tá Thượng, anh tiến vào cho tôi."
ở cửa càng không có người trả lời cô.
Cô bị giày vò, thở dài một hơi, nói: "Trung tá Thượng, tư lệnh anh ngất đi, anh lại không vào, anh ta chết chắc rồi."
Chương 258: Bà Cô Phát Uy
Cửa bị đẩy ra .Tiến vào không chỉ có trung tá Thượng. Đi theo phía sau anh còn có một bác sĩ mặc áo khoác trắng, cùng với bốn hộ tá. Trên tay hộ tá cầm khay.Bên trong khay có kéo, băng gạc, bông, thuốc.
Cô nói một câu sau cùng rõ ràng không cao, bọn họ lập tức sẽ nghe thấy, chẳng lẽ họ vẫn luôn chờ ở cửa?
Hoắc Vi Vũ mặt ửng đỏ. Cô còn bị Cố Cảo Đình ôm trong lòng ngực, nằm ở trên giường.
Cô xấu hổ, muốn đứng lên, đẩy cánh tay Cố Cảo Đình.
"A nha bà cô, cầu cô đừng nhúc nhích, cô lại động, miệng vết thương trên cánh tay tư lệnh cũng đừng mong khép lại." Trung tá Thượng lo lắng nói.
Hoắc Vi Vũ thở dài một hơi, tâm bình khí hòa nói: "Phiền toái trước để tôi đứng lên, tôi không đứng dậy, các người làm sao đổi băng gạc cho anh ta?"
Nhan Diệc Hàm khẽ cười một tiếng, thoạt nhìn ôn nhu như ngọc, cầm lấy kéo trên khay hộ tá.
"Cái này xin yên tâm, chúng tôi có biện pháp." Nhan Diệc Hàm nói, cắt khai băng gạc.
Hoắc Vi Vũ: "......"
Cô liếc một cái cánh tay Cố Cảo Đình bị thương.
từ đầu không là vết đao bình thường, như là con rết, ở giữa một đao rất sâu, tám vết thương cắt ở bên trong.
Càng tới gần bắp tay, miệng vết thương càng sâu, mặt trên có nhiều chỗ đã sinh mủ.
"Sao lại thế này, vì sao bị thương nghiêm trọng như vậy?" Hoắc Vi Vũ hồ nghi hỏi trung tá Thượng.
"quan trọng không phải ngoại thương, vết đao này có độc, tư lệnh đã đổi ba lần máu, độc trong cơ thể còn chưa trừ hết." Trung tá Thượng đau lòng nói.
"Ai làm?" Hoắc Vi Vũ bật thốt lên nói.
Ở trong ý thức cô, không ai có thể đã thương Cố Cảo Đình.
"Tư lệnh có một kẻ thù lâu năm, vốn dĩ, người kia căn bản không gây thương tổn cho tư lệnh.
Chỉ là, tâm tình tư lệnh không tốt, chuyện gì đều tự tay làm lấy, cùng kẻ thù chính diện giao phong.
kẻ thù kia là quán quân võ thuật thế giới, tư lệnh không cẩn thận bị đâm một đao.
Bất quá, hắn cũng bị tư lệnh đánh nửa chết nửa sống, được một người thần bí cứu đi." Trung tá Thượng giải thích.
"Nếu không có bắt được,không phải Cố Cảo Đình rất nguy hiểm?" Hoắc Vi Vũ trong lòng hiện lên lo lắng.
"Cái này yên tâm, chỉ cần tư lệnh còn sống, người kia không đụng vào người tư lệnh được." Trung tá Thượng nói.
Hoắc Vi Vũ xem bác sĩ cho Cố Cảo Đình vô nước.
"Cái kia, anh có phải hay không trước để tôi ra, như vậy như thế nào vô nước?" Hoắc Vi Vũ mặt đỏ hỏi.
nhiệt độ cơ thể Cố Cảo Đình quá cao, trên mũi cô cũng nóng rướm mồ hôi.
Nhan Diệc Hàm cười ôn nhã, "tiềm thức Tư lệnh rất mạnh, chỉ cần cô bất động, anh sẽ vẫn luôn bảo trì tư thế này. tôi thiết kế tốc độ vô nước, ước chừng nửa giờ vô xong.
Tư lệnh cần vô bốn bình, các người trước nghỉ ngơi, nửa giờ sau tôi trở về đổi nước thuốc."
Hoắc Vi Vũ cười khổ, "anh nói giỡn sao, muốn tôi vẫn luôn nằm như vậy?"
"Vui vẻ liền cười đi, nhẫn nại thực vất vả, bất quá, tuy rằng khó được cơ hội, nhưng tư lệnh hiện tại đang sinh bệnh, tôi kiến nghị cô không cần lộn xộn, adrenalin quá cao, thể lực còn không đủ, lại nghỉ ngơi hai ngày liền tốt." Nhan Diệc Hàm ái muội nói.
"Cái gì?" Hoắc Vi Vũ quả thực hết chỗ nói rồi.
"Chúng tôi đi ra ngoài, thời gian còn lại giao cho cô, đúng rồi, đừng gọi bậy, cô kêu rách cổ họng cũng không có người để ý." Nhan Diệc Hàm mỉm cười đi ra ngoài.
Cô nhìn bọn họ một đoàn rời đi, như là bóng cao xu xì hơi, tựa đầu vào ở trên gối......
Tâm hoảng ý loạn, tâm tư hoảng hốt
Chương 259: Tư Lệnh Yêu Cô Hai Mươi Mấy Năm
Hoắc Vi Vũ nằm chán, ngón tay dọc theo khăn trải giường vẽ hoa.
Phía sau là anh tản ra nhiệt lượng thân thể, chóp mũi đều là hơi thở quen thuộc của anh.
Đó là ánh mặt trời chiếu trên cỏ xanh, tản mát ra hương vị sạch sẽ mát lạnh, hỗn hợp thuốc Đông y, hình thành mùi hương an thần.
Hoắc Vi Vũ đầu óc càng ngày càng trầm, đôi mắt từ từ nhắm lại.
Cô mất ngủ đã lâu, cố tình, ở bên người anh, ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu.
Cố Cảo Đình tỉnh lại, mở mắt ra, liền thấy được cô trong lòng ngực.
Cô ngủ rất say sưa, hô hấp đều đều dừng ở cánh tay anh, ngứa, giống như có một ngón tay nhỏ gãi ở trái tim anh.
ánh mắt anh nhu vài phần, buông tay ra.
Nhưng mà, một bàn tay khác bị cô đè ở phía dưới, đã tê cứng.
Anh không có rút ra, bình tĩnh nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ nghiêng người một chút, lại nghiêng người một chút, lại nghiêng người một chút, cuộn tròn, đối mặt Cố Cảo Đình.
Khuôn mặt bởi vì ngủ hồng hồng, đè ở mu bàn tay mình, thịt trên quai hàm đều phồng lên.
Cố Cảo Đình giơ lên khóe miệng, cúi người, môi dừng ở trên môi cô.
môi cô thực mềm, hôn lên khiến cho anh nghiện.
Cố Cảo Đình nhắm mắt lại, đầu lưỡi duỗi vào trong miệng cô.
"uh." Hoắc Vi Vũ khẽ hừ một tiếng, ghét bỏ phun đầu lưỡi, đôi mắt mày đều nhăn một chỗ, đẩy anh ra.
Cô nghiêng người một chút, lại ngủ rồi.
Cố Cảo Đình đem cô kéo đến trong lòng ngực mình, tay để ở trên eo cô, thương tiếc vỗ về.
rối loạn vẫn luôn gãi trong lòng, không có rời đi.
tay anh dọc theo da thịt cô, chậm rãi hướng lên trên, đến ngực cô, hướng trái, bao trùm đi lên, hôn dừng ở ót cô.
Cuối cùng nhịn xuống tiếp tục, sợ đến lúc đó, anh sẽ không khống chế được mình, biến thành ác ma, đem cô hoàn toàn nuốt vào trong bụng.
cửa bị lặng lẽ đẩy ra.
Cố Cảo Đình cảnh giác mà nhìn về phía cửa.
Trung tá Thượng tiến vào, xem chừng Cảo Đình tỉnh, chỉ cánh tay.
Ý tứ là, muốn đổi thuốc cho tư lệnh.
Cố Cảo Đình cằm liếc về phía cửa.
Trung tá Thượng đã hiểu, rón ra rón rén đi ra ngoài, đóng cửa lại.
"Cảo Đình không đổi thuốc sao?" Nhan Diệc Hàm hạ giọng hỏi.
Trung tá Thượng giơ lên tươi cười, "Có người đẹp trong lòng, so với dùng thuốc hiệu quả hơn."
Nhan Diệc Hàm gật đầu, như suy tư gì cảm thán nói: "Xem ra, Cảo Đình lần này thật gặp hạn."
Trung tá Thượng cười quái dị một tiếng, "gặp hạn? A, tôi đoán chừng tư lệnh đã gặp hạn hai mươi mấy năm."
"Nguyên lai đã có thói quen gặp hạn. Trách không được, trăm bại trăm chiến, đúng rồi, nữ chính là Thiết kim cương vô địch sao? Là nam, đều bị Cảo Đình bẻ cong đi." Nhan Diệc Hàm hiếu kỳ nói.
"Cô không phải Thiết kim cương, là đấu sĩ. Kiên trì —— thừa." Trung tá Thượng gõ gõ đầu, "Cô nơi này hư hỏng."
"Tôi xem bằng không, cô ta nhìn thấy Cảo Đình bị thương, đáy mắt lo lắng và đau lòng không giả được." Nhan Diệc Hàm phán đoán đi xuống lầu.
Trung tá Thượng bốc cháy lên hy vọng, đi theo phía sau Nhan Diệc Hàm, "anh nói Hoắc Vi Vũ thích tư lệnh?"
"có khả năng."
Trung tá Thượng vui vẻ, như tên trộm nói: "Buổi tối giữ cô ta xuống dưới ăn cơm, cái loại này, có thể hỗ trợ tính dược, còn có đi."
Nhan Diệc Hàm: "......"
Lại qua hai giờ, sắc trời dần tối đen.
Cố Cảo Đình mở đèn.
Hoắc Vi Vũ ngủ thoải mái, mở to mắt, nhìn đến cảnh tượng trước mắt, nhớ tới mình đang ở nơi nào.
Cô quay đầu, nhìn về phía Cố Cảo Đình.
Anh đang nhìn xuống cô.
Đáy mắt thâm u như giếng cổ vạn năm, phản ảnh ra hai cái bóng cô.
tim cô đập lỡ một nhịp.
Chương 260: Anh Chỉ Vì Cô Tới
"Vì sao cô đến nơi này?" Cố Cảo Đình hỏi. Bởi vì đang bị bệnh, giọng anh có chút khàn chát.
Ngủ một giấc, đầu óc Hoắc Vi Vũ thanh tỉnh rất nhiều, cũng không có kích động như trước.
Cô tâm bình khí hòa nói: "Tôi lấy bản kế hoạch đi Cố thị đưa lý thiêm, anh ta nói để cho tôi tới Li Uy sơn trang. Về sau, trung tá Thượng nói là anh ta cố ý an bài."
"uh." Cố Cảo Đình lên tiếng, ánh mắt mang theo mất mát ảm đạm, ngồi dậy.
Chăn tự nhiên rủ xuống đến bụng anh, lộ ra cơ bụng tám khối cường tráng.Cùng với......
Nơi đó hình như là nhô lên. Hoắc Vi Vũ không thấy rõ, mặt đỏ bừng, từ trên giường bước xuống.
Cố Cảo Đình thật sâu nhìn cô, "Một hồi, cô để lại bản kế hoạch, tôi giúp cô đưa bọn họ, bên kia bọn họ họp xong, sẽ cho ra kết quả, có kết quả, cô đi Cố thị lấy là được."
"được." Hoắc Vi Vũ rũ mắt không có nhìn anh.
"Đi đem áo quần trên giá đưa cho tôi." Cố Cảo Đình tự nhiên mở miệng. Hoắc Vi Vũ cầm quần áo anh, mới ý thức được, cô như vậy nghe lời anh! Lấy quần áo loại chuyện này như là bổn phận người vợ. Cô nếu xong xuôi công việc, nên vỗ mông chạy lấy người. Bụng cô không đáng tin cậy lúc này lộc cộc lộc cộc vang lên. Hoắc Vi Vũ nhìn về phía ngoài cửa sổ, trời đã tối đen. Rốt cuộc cô đã ngủ mấy giờ?
Dư quang nhìn đến một cái áy náy đại vật xuất hiện ở trước mắt mình. Hoắc Vi Vũ không có dừng chân, đụng phải ngực Cố Cảo Đình cứng rắn, lui ra phía sau một bước.,
Cố Cảo Đình tiếp nhận quần áo trong tay cô, liếc cô, lưu loát mặc vào, hỏi: "Đi đường không nhìn phía trước sao?"
Hoắc Vi Vũ xoa trán, nói, "Trời tối rồi, tôi phải đi."
"Ăn cơm rồi đi." Anh nói chính là câu trần thuật, không chấp nhận cự tuyệt, mở cửa, đối với trung tá Thượng canh ở cửa ra lệnh; "Đem cơm đưa đến phòng tôi."
Trung tá Thượng vẻ mặt khó xử, đang muốn nói chuyện.
"Cảo Đình." Phùng Tri Dao từ thang lầu chạy lên, lo lắng nói: "Minh Nặc không thấy đâu, em lo lắng nó bị Giang Khả trói đi."
"Không có khả năng, Giang Khả thương thế trầm trọng, không có xuống giường được." Cố Cảo Đình xác định nói.
"Minh Nặc sẽ đi nơi nào?" Phùng Tri Dao lo lắng nước mắt đều sớm chảy ra, đọng ở trong mắt, vài phần nhu nhược động lòng người.
Cố Cảo Đình liếc cô một cái, phân phó trung tá Thượng: "Lập tức phái người đi tìm."
"vâng."
Phùng Tri Dao nhìn về phía Cố Cảo Đình, ôn nhu nói: "thương thế anh tốt không, lúc trước trung tá Thượng nói với em, vốn dĩ em muốn tới chăm sóc anh, nhưng mà, bên cô nhi viện thoát thân không được, thực xin lỗi."
"Không quan hệ." Cố Cảo Đình đạm mạc nói. Hoắc Vi Vũ nhàn nhạt nhìn không khí, té ra, cô chỉ là một người thay thế sao? Cô lấy túi xách ở trên tủ đầu giường, từ bên trong cầm ra bản kế hoạch, đặt lên bàn. Lầu hai cách lầu một cũng không cao, ở giữa còn có máy điều hòa. Hiện tại cô ở lại chỗ này không thích hợp.
Cố Cảo Đình vốn dĩ đuổi không kịp Phùng Tri Dao, nếu làm Phùng Tri Dao hiểu lầm, vậy không tốt. Quân tử là giúp người thành công. Hoắc Vi Vũ kéo kéo khóe miệng, trong lòng có chút chua xót kỳ lạ, mở cửa sổ, đi ra ngoài.
Lái xe rời đi.
Trên đường, cô cảm thấy muốn báo cáo tình huống cùng Ngụy tổng một chút, từ trong túi lấy ra di động, mới phát hiện, di động tự nhiên tắt máy.
Phía trước lao tới một người, Hoắc Vi Vũ hoảng sợ, nhanh chóng thắng lại. Một đứa trẻ ngã ở trước xe.
Hoắc Vi Vũ chạy đến trước mặt đứa trẻ, xem xét tình huống của nó, phát hiện đầu gối nó ngã bị thương.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top