Chương 98: Khúc mắc

 Triệu Khải nhìn thấy chuyện như vậy, trên mặt nguyên bản tươi cười đắc ý trong nháy mắt liền cứng lại.

Thực lực của người trong vương quốc mình như thế nào hắn chính là người biết rõ ràng nhất, thế nhưng sao ở trước mặt Mộ Chỉ Ly lại giống như không có tý sức phản kháng nào vậy? Để cho cao thủ Cực Thành Cảnh không có sức phản kháng, thì thực lực của nàng phải đạt đến mức độ nào?

Nghĩ vậy, trong mắt Triệu Khải chậm rãi hiện lên một tia ngưng trọng, xem ra mình đã khinh thường Mộ Chỉ Ly.

Đây không phải hắn không đủ thận trọng, mà thực lực người của tiểu vương quốc căn bản là không mạnh đến thế này, hơn nữa thực lực những người hắn bắt được đều không coi là mạnh, không cần để ý, không nghĩ tới chỉ vì không thèm để ý mà gặp phải đại phiền toái.

Trong Càn Tấn thành, chuyện này làm cho mọi người đều bàn tán sôi nổi, hơn nữa gần đây chính là hạn của bảy ngày, cho nên đã có không ít người tập trung lại để chờ xem náo nhiệt, Mộ Chỉ Ly vừa xuất hiện tầm mắt của tất cả mọi người đều cứng lại.

Biểu hiện của Mộ Chỉ Ly cũng vượt qua dự đoán của bọn họ, trong lúc nhất thời mọi người đều bàn tán.

"Mộ Chỉ Ly kia lại không sợ chết mà xuất hiện!"

"Bây giờ thực lực của nàng xem ra cũng không kém a, nếu không làm sao dám một mình một ngựa mà đến đây."

"Ngươi không nhìn thấy cao thủ Cực Thành Cảnh đều không chịu nổi một chiêu của nàng sao?"

"Hôm nay sợ là có trò vui để xem, cũng không biết Mộ Chỉ Ly này và Triệu Khải của Cuồng Khuynh quốc đến tột cùng là ai mạnh."

"Cuồng Khuynh quốc làm việc kiêu ngạo độc tài như vậy, cho bọn họ ăn chút mệt cũng không tồi..."

................................

Nghe mọi người ở đây bàn tán đủ kiểu, Triệu Khải liền cảm thấy một cỗ tức giận đang không ngừng sôi trào mãnh liệt trong lòng, chuyện này hắn vốn dùng để giết gà dọa khỉ, thế nhưng Mộ Chỉ Ly vừa xuất hiện thì tình thế đã bị đảo ngược lại, quyền chủ động giống như đã nằm trong tay nàng.

"Hôm nay, Thiên Thăng quốc các ngươi sẽ không có nổi một người sống mà rời đi!" Lời nói lạnh lẽo từ trong miệng Triệu Khải truyền ra, một tia ngoan tuyệt trong mắt đã thể hiện quyết tâm của hắn, quyết không cho phép bất luận một kẻ nào khiêu khích đến tôn nghiêm của bọn họ, mà lời nói của Mộ Chỉ Ly lúc trước đã làm cho hắn quyết tâm phải giết nàng!

Nghe vậy, vẻ trào phúng trên mặt Mộ Chỉ Ly lại càng đậm: "Hôm nay, người của Cuồng Khuynh quốc nhất định phải chết!"

Môi anh đào khẽ mở, trên dung nhan thanh lệ tràn ngập lãnh đạm, làm cho người ta không thể nào biết được suy nghĩ trong đầu nàng, chỉ là lời nàng nói ra lại ngập mùi máu đậm đặc. Từ nụ cười nhẹ trên khóe miệng đã có thể thấy được nàng một chút cũng không lo lắng, dường như nàng căn bản không có đem Triệu Khải để vào mắt, hoặc là Triệu Khải căn bản không có đủ tư cách để cho nàng nhìn thẳng vào!

Mọi người đứng xem đều kinh ngạc nhìn Mộ Chỉ Ly, bọn họ không nhìn ra được thực lực của Mộ Chỉ Ly, đồng thời cũng không nhận biết được thực lực của Triệu Khải, chỉ biết thực lực của bọn họ so với bọn hắn đều mạnh hơn.

Tiểu vương quốc cùng Đại vương quốc đánh nhau, nam tử cùng nữ tử đối mặt, dựa theo lẽ thường mà nói, Triệu Khải chắc chắn thắng không thể nghi ngờ, dù sao hai người chênh lệch rất lớn, hơn nữa tuổi của Mộ Chỉ Ly so với Triệu Khải còn nhỏ hơn rất nhiều, có thể nói là không có cái gì có thể sánh bằng, nhưng sau khi nghe được lời Mộ Chỉ Ly nói, mọi người đều không tự giác cho rằng lời Mộ Chỉ Ly nói là thật, mà không phải là miễn cưỡng chống đỡ.

Có lẽ là do trên người Mộ Chỉ Ly tỏa ra một tư thái tự tin mạnh mẽ làm ảnh hưởng đến cái nhìn của bọn họ, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở đây đều có chút hoài nghi đến kết quả cuối cùng.

Trong ánh mắt tức giận của Triệu Khải, Mộ Chỉ Ly không nhanh không chậm (ung dung) giúp Hiên Viên Dật cởi trói, bộ dạng giống như ở đây không còn có ai khác nữa làm cho mọi người ở đây cảm giác hút được một ngụm lãnh khí.

Tùy tiện!

Thật sự là tùy tiện!

Cũng càng có thêm nhiều người bội phục tính cách của Mộ Chỉ Ly, ở trước mặt cao thủ như Triệu Khải mà còn có thể dửng dưng như thế, kia cũng không phải là việc mà người bình thường có thể làm được.

Đám Hiên Viên Dật lúc này cũng có chút đờ đẫn, mới chỉ một năm ngắn ngủi không gặp, thực lực của Chỉ Ly tựa hồ lại tăng lên rất nhiều, lấy thực lực của hắn cũng không thể nhìn rõ tu vi của Chỉ Ly, rõ ràng thực lực của nàng đã vượt qua mình.

Tuy rằng trong lòng có chút cay đắng, bất quá chuyện này hắn cũng đã sớm lường trước được, lúc trước cùng Chỉ Ly ở chung một chỗ một thời gian, hắn đã cảm giác được Chỉ Ly không giống người thường, bất luận theo phương diện nào, nàng đều xuất sắc như vậy, nói về may mắn thì bọn hắn lại càng không thể so sánh được cùng, cho nên hắn đã sớm biết, không bao lâu nữa nàng sẽ vượt qua bọn hắn.

Tuy là như thế, ngay khi nhìn thấy Mộ Chỉ Ly xuất hiện lại tỏa ra khí thế như vậy, trong lòng vẫn không khỏi có chút xúc động, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà nàng lại giống như thay da đổi thịt hoàn toàn.

Nghe nàng cùng Triệu Khải nói chuyện, trong lòng hắn không hiểu sao lại thêm yên ổn, tựa hồ là bị sự tự tin của Mộ Chỉ Ly lây nhiễm, nếu nàng nói bọn họ phải chết, như vậy sẽ không thể có một người còn sống sót.

"Chỉ Ly, ngươi..." Nguyễn Ngọc Hành há mồm nói, hắn phát hiện Chỉ Ly hiện tại có chút thay đổi, tuy rằng diện mạo vẫn như vậy nhưng lại thêm một tia mị lực hấp dẫn người khác, làm cho người ta trước mắt sáng ngời.

Còn hơn bộ dáng lạnh lùng lúc trước, càng làm cho người ta sinh ra ấn tượng tốt, chẳng lẽ là ảo giác của mình?

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly mỉm cười, nụ cười kia ở trong mắt Nguyễn Ngọc Hành cũng là tươi đẹp vô cùng, trong lúc nhất thời, hắn nhìn nàng đến ngây dại.

"Yên tâm đi, không có việc gì". Nói xong, Mộ Chỉ Ly đem ánh mắt chuyển về phía Triệu Khải phía trước.

"Ngươi muốn chết! Ta phải đem ngươi ngũ mã phanh thây thì mới trút hết được giận dữ trong lòng ta!" Triệu Khải tức giận nói, hơi thở trong cơ thể trong nháy mắt cũng đột nhiên bùng nổ ra, uy áp Đỉnh Điểm Cảnh đỉnh hướng tới đám Mộ Chỉ Ly bao phủ xuống.

Mặt đất lúc này bị uy áp áp bức xuống dưới liền nứt ra thành một con đường, sắc mặt đám Cao Chính Thanh cũng đỏ hẳn lên.

Mộ Chỉ Ly bước một bước ra, hừ lạnh một tiếng, bàn tay to vung lên, uy áp đông lại thành hình trong nháy mắt đã tiêu tán đi: "Không biết tự lượng sức mình".

Thấy Mộ Chỉ Ly dễ dàng đem uy áp của mình làm tiêu tan đi như vậy, sắc mặt Triệu Khải cũng ngưng trọng hẳn lên, trong lòng hắn bắt đầu lo lắng, thực lực của Mộ Chỉ Ly rốt cuộc đạt tới cấp bậc nào? Chẳng lẽ còn mạnh hơn so với mình?

Ý nghĩ này vừa len lỏi đã bị Triệu Khải gạt đi, làm sao có thể? Hắn chính là nhân vật thiên tài của Đại vương quốc, so về tài nguyên, tầm mắt, vân vân..., phương diện nào so với Tiểu vương quốc cũng đều phải mạnh hơn nhiều lắm, vậy mà hắn lại không bằng một người của Tiểu vương quốc? Kia quả thực là mặt trởi vào ban đêm!

Nghĩ vậy, lo lắng trên mặt Triệu Khải cũng bớt hẳn, hắn vẫn nghĩ chắc Mộ Chỉ Ly dùng cách nào đó mới làm được như vậy, dù sao vũ kỹ trên đại lục Thiên Huyền nhiều vô kể, may mắn là mình không bị nàng lừa.

"Ngươi cho là làm như vậy có thể lừa ta? Hôm nay các ngươi một người đều không đi được!" Nói xong, chỉ thấy thiên lực trên người Triệu Khải gào thét, thiên lực dồi dào kia trực tiếp ở trên bầu trời tạo thành một núi lớn tươi tốt hung hăng hướng tới đám Mộ Chỉ Ly dồn ép! Nếu bị ép xuống, không thể nghi ngờ bọn họ sẽ biến thành một bãi thịt nát!

Núi lớn do thiên lực nhưng tụ thành này cùng với núi lớn chân thật không giống, có thể nhìn thấy được đỉnh núi rõ ràng, nhìn thấy chuyện như vậy, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi, thực lực của Triệu Khải quả nhiên không phải chỉ là lời đồn, vừa mới ra tay cũng đã có thể thấy được sức mạnh cường hãn.

Mộ Chỉ Ly có thể ngăn cản được không? Mọi người không khỏi nghi hoặc hẳn lên, không phải bọn họ không tin Mộ Chỉ Ly, mà uy lực của chiêu này thật sự là quá mạnh.

Đám Cao Chính Thanh cảm nhận được áp bức của núi lớn kia, trên mặt cũng hiện lên một tia khiếp sợ, vội vàng vận chuyển thiên lực trong cơ thể, nhưng mà lúc này Mộ Chỉ Ly cũng bay lên trời, khóe miệng mang theo một tia trào phúng: "Đây là năng lực của ngươi?"

Bộ dáng lơ đễnh kia lại làm cho Triệu Khải tức giận nói không nên lời: "Ngươi thử xem liền biết."

Thiên lực quanh thân Mộ Chỉ Ly bắt đầu khởi động, thiên lực hùng hồn giống như sóng vỗ bình thường, kéo theo âm thanh bọt nước, toàn thân tơ trắng, trên bàn tay trắng nõn trơn mềm cũng nhiễm một tầng màu xanh nhạt, ở trong tầm mắt kinh hãi của mọi người nắm thành nắm tay, đánh thẳng vào núi lớn kia!

So với núi lớn đồ sộ, Mộ Chỉ Ly có vẻ bé nhỏ đến phi thường, nhưng ngay sau đó cũng làm cho mọi người sửng sốt đến nói không ra lời.

"Oanh!" Một tiếng nổ kinh thiên, núi lớn đồ sộ kia trong phút chốc hóa thành bụi mù bay đầy trời, núi lớn sừng sững như vậy mà bị một quyền của Mộ Chỉ Ly đánh cho nổ tung!

Đây quả thực là khó mà tin được! Thế nhưng chuyện khó tin ấy lại vẫn cứ xuất hiện trước mặt mọi người, thể tích to lớn của đôi bên chênh lệch nhau xa đến như thế, vậy mà kết quả cuối cùng dĩ nhiên là như vậy.

Mộ Chỉ Ly nổi trên không trung, nhìn Triệu Khải đối diện, chậm rãi nói ra bốn chữ: "Không chịu nổi một đòn!"

"Ngươi!" Triệu Khải há mồm ra nhưng cuối cùng cũng chỉ nói được một chữ này, trong lòng cũng thêm vài phần lo lắng, từ chiêu này của Mộ Chỉ Ly hắn có thể nhận ra thực lực của Mộ Chỉ Ly rất mạnh, ít nhất là không thể yếu hơn mình, chuyện đưa một quyền đánh nổ tung núi như vậy hắn không thể làm được.

Cao Chính Thanh thấy một màn như vậy, "Ừng ực" nuốt một ngụm nước miếng, trong đôi mắt cũng tràn ngập xúc động: "Chỉ Ly cũng quá mạnh đi!"

Nguyễn Ngọc Hành thẫn thờ gật đầu: "Đúng vậy, Triệu Khải kia chính là cao thủ Đỉnh Điểm Cảnh đỉnh, vậy thực lực của Chỉ Ly chẳng phải là..."

Không cần phải nói ra, trong lòng mấy người bọn họ đều hiểu được, lấy thực lực của bọn họ tất nhiên không nhìn ra được chính xác thực lực của Chỉ Ly, bất quá xem biểu hiện lần này cũng có thể nhìn ra được.

"Tốc độ tu luyện của Chỉ Ly quả nhiên không phải là người thường có thể so sánh được, lúc trước tách biệt với chúng ta nàng bất quá chỉ là Cực Thành Cảnh, thời gian một năm ngắn ngủi không gặp mà nàng đã đạt tới Đỉnh Điểm Cảnh, cùng nàng so sánh, chúng ta thật sự hổ thẹn." Mộc Thiên Nam nhìn thân ảnh phóng khoáng trên không trung không khỏi xúc động nói.

Ở trước mặt nàng, bọn họ căn bản không có tư cách để xưng là thiên tài, chỉ có nàng mới đích thực là thiên tài, cho dù ở chiến trường Thiên Huyền hội tụ nhiều nhân tài như vậy, nhưng vẫn như trước không che được hào quang của nàng.

"Đúng vậy, tương lai chênh lệch của nàng và chúng ta sẽ lại càng lớn..." Hiên Viên Dật cũng chậm rãi lên tiếng, ánh mắt có chút phức tạp, lúc trước ở Thiên Thăng quốc hắn tuy cho rằng thực lực của Mộ Chỉ Ly không tồi, nhưng cũng không nghĩ tới đến hôm nay, chênh lệch của hai người lại to lớn đến như thế, bất quá cũng may bọn họ chính là bằng hữu!

"Đánh nhanh thắng nhanh đi!" Mộ Chỉ Ly đột nhiên lên tiếng, nàng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở trong này, lấy thực lực của nàng hiện tại, Triệu Khải đối với nàng căn bản không có chút uy hiếp!

Nói xong, ngay lập tức, hơi thở của Mộ Chỉ Ly không hề che dấu mà bùng nổ toàn bộ! Hơi thở cường đại xuất hiện, mặt đất liền xuất hiện những vết nứt, ngay cả tòa nhà kia cũng rạn nứt đầy mình.

Ngay khi hơi thở bùng nổ ra, tất cả mọi người trong thành Càn Tấn đều bị rung động, bọn họ tuy rằng không hiểu rõ hơi thở này biểu hiện cho thực lực cấp bậc nào, nhưng cũng biết hơi thở này so với Triệu Khải còn mạnh hơn gấp mấy lần, Triệu Khải đã là Đỉnh Điểm Cảnh đỉnh, chẳng lẽ Mộ Chỉ Ly đạt tới Sự Phân Cực Cảnh

Nghĩ vậy, hô hấp của mọi người đều hỗn loạn hẳn lên, tuổi của Mộ Chỉ Ly này bất quá chỉ mới hai mươi, thế mà đã đạt tới Sự Phân Cực Cảnh? Thực lực như vậy cũng không khỏi khủng bố quá đi!

So với sự khiếp sợ của mọi người, trong mắt Triệu Khải tràn ngập kinh hãi, sắc mặt tái nhợt không còn một giọt máu, tay phải chỉ vào Mộ Chỉ Ly một lúc lâu sau mới nói: "Cực... Sự Phân Cực Cảnh!"

Ngay khi Triệu Khải nói ra ba chữ này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Mộ Chỉ Ly đều thay đổi!

"Thực lực của Chỉ Ly thế nhưng đạt tới Sự Phân Cực Cảnh rồi hả?" Cao Chính Thanh kinh ngạc nói, một năm không gặp Chỉ Ly, lần này gặp mặt lại làm cho hắn kinh ngạc đến như vậy.

"Nàng rốt cuộc là tu luyện như thế nào vậy? Một năm mà thôi, người thường tu luyện mười năm sợ là cũng không thể đạt được đến mức này a!" Nguyễn Ngọc Hành vẻ mặt sợ hãi mà nói, loại tốc độ tu luyện này thật sự làm cho người ta đố kỵ.

Những người còn lại đều bàn tán thêm sôi nổi.

"Tuổi không đến hai mươi đã đạt tới Sự Phân Cực Cảnh, đây mới là thiên tài chân chính a!"

"Cuồng Khuynh quốc lần này thật sự là tự mang đá đến đập vào chân mình, ở trước mặt cường giả Sự Phân Cực Cảnh, Đỉnh Điểm Cảnh đỉnh căn bản không là cái gì." Cấp bậc thực lực càng cao, kém một cấp bậc thì thực lực chênh lệch lại càng lớn, điều ấy bọn họ rất rõ ràng.

"Cuồng Khuynh quốc làm việc kiêu ngạo quá mức, mấy ngày nay đều ở Càn Tấn thành làm mưa làm gió, hiện tại gặp báo ứng, chúng ta coi như bõ ghét."

Mộ Chỉ Ly cũng không để ý đến lời Triệu Khải nói, mà đem uy áp hướng tới Triệu Khải hung hăng đè hắn xuống!

Dưới ảnh hưởng của uy áp, sắc mặt của Triệu Khải càng ngày càng đỏ lên, hắn vận chuyển thiên lực cả người để chống cự lại, nhưng mà hắn càng kinh hãi hơn khi phát hiện theo phản kháng của mình, uy áp của Mộ Chỉ Ly cũng càng ngày càng mạnh, uy áp cường đại dồn hắn đến không thở nổi.

Dưới chân Triệu Khải xuất hiện một cái hố sâu, mà hai chân Triệu Khải cũng rơi vào dưới mặt đất, khuôn mặt gắt gao nâng lên nhìn Mộ Chỉ Ly chằm chằm: "Muốn ta quỳ xuống sao, ngươi đừng có mơ!"

Nghe vậy, độ cong trên khóe miệng Mộ Chỉ Ly ngày một lớn, nàng nguyên bản không có ý tưởng này, nhưng nếu hắn đã nói vậy, vậy thỏa mãn hắn đi. Ngay sau đó, uy áp lại càng mạnh mẽ, hung hăng hướng tới Triệu Khải ép hắn xuống.

"Phù phù" tiếng hai đầu gối quỳ xuống truyền đến, trên mặt Triệu Khải đã tràn ra máu.

"Lúc trước là người Hoàn Lăng quốc tìm chúng ta gây sự, Thiên Thăng quốc ta vô tình đắc tội người bên ngoài, bất quá chúng ta cũng không phải người dễ bắt nạt, những người có ý định xấu với chúng ta thì đều phải trả giá thật lớn!

Về phần Cuồng Khuynh quốc các ngươi, ta có thể cho rằng các ngươi không biết rõ ràng mâu thuẫn giữa quốc gia của ta cùng với Hoàn Lăng quốc!"

Nghe Mộ Chỉ Ly nói vậy, Triệu Khải cũng vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta chỉ biết người của Hoàn Lăng quốc là do các ngươi giết, ta không biết là do bọn họ gây nên, tất cả sự việc đều là hiểu lầm a!"

Lưu Khoa một bên cũng vội gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, Mộ cô nương, hết thảy chỉ là hiểu lầm, không bằng cứ cho qua đi có được không? Về sau chúng ta nhất định sẽ làm cho rõ ràng."

Đám Hiên Viên Dật cũng sửng sốt, đám Triệu Khải này thật đúng là vô sỉ, nhìn thấy thực lực của Chỉ Ly cường hãn thì đã ngay lập tức thay đổi thái độ, bộ dáng này giống như bọn họ bị lừa bình thường.

"Thật không? Là như thế này sao?" Mộ Chỉ Ly mỉm cười, nụ cười tuyệt mỹ giống như hoa sen nở rộ vô cùng xinh đẹp, nhưng mà ngay sau đó, ánh mắt nàng đột nhiên sắc bén hẳn lên, chuyển đề tài câu chuyện: "Cho dù là như thế, nhưng thái độ lúc trước của các ngươi đối với đại ca của ta đã làm cho các ngươi nhất định không thể rời đi!"

Bất luận xuất phát từ nguyên nhân nào, chỉ cần đắc tội người của bọn họ thì phải trả giá thật lớn, hơn nữa lúc trước bọn họ đã làm nhục đám Cao đại ca, bất luận như thế nào nàng cũng khống có khả năng buông tha bọn họ.

Đám Cao Chính Thanh sau khi nghe được lời Mộ Chỉ Ly nói cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu hôm nay thả bọn Triệu Khải rời đi, bọn họ thật đúng là nuốt cũng không trôi được chuyện này.

Sự việc kế tiếp đều có vẻ đơn giản, trước mặt Mộ Chỉ Ly, Triệu Khải không có chút linh động nào để đánh trả lại, bị Mộ Chỉ Ly bắt lấy dễ dàng, đám Hiên Viên Dật đối với những người khác của Cuồng Khuynh quốc đều không nể mặt chút nào, đây gọi là kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, lúc trước bọn hắn đối xử với bọn họ như vậy, hiện tại tất nhiên đều muốn tiến hành trả thù lại!

Đừng tưởng rằng bọn họ là người rộng lượng, tại sự tình này bọn họ sẽ không bao giờ rộng lượng! Đây chỉ là có thù tất báo, có oán oán trả.

Thắng lợi hoàn toàn này làm cho mọi người vây xem đều cảm thấy sảng khoái vô cùng, Cuồng Khuynh quốc làm mưa làm gió lại bị một vương quốc nho nhỏ như Thiên Thăng quốc tiêu diệt, không có một ai đồng tình với bọn họ, đây hết thảy đều là bọn họ tự gây ra.

Buồn cười hơn là bọn họ lại dùng phương pháp cực đoan này để mời một cái sát thần trở về, thế cho nên sau chuyện này, đám Cuồng Khuynh quốc đều trở thành trò hề trong miệng mọi người.

Thanh danh của Thiên Thăng quốc cũng bắt đầu lan tỏa từ hôm nay, mà Cuồng Khuynh quốc lại trở thành bàn đạp của họ, chuyện Tiểu vương quốc đánh bại Đại vương quốc vốn rất ít, mà Đại vương quốc hoàn toàn bại trận bởi một người của Tiểu vương quốc lại càng ít hơn.

Theo bàn tán của mọi người, lúc bọn Mộ Chỉ Ly vừa tới Thiên Huyền chiến trường, chuyện bọn họ giết vương quốc trung bình (khá, giữa) cũng bị lôi ra, sự tình ở trong mồm mọi người truyền đi lại quá mức mơ hồ, thế nên trong thời gian ngắn ngủi, đa số mọi người đều biết đến đoàn Mộ Chỉ Ly!

Nhưng mà lúc mọi người đang khí thế hừng hực truyền đi tin tức này, đoàn Mộ Chỉ Ly vẫn không hề biết đến mà vẫn luôn luôn đi đường trong núi ngang qua.

"Chỉ Ly, một năm nay ngươi ở nơi nào? Chúng ta không có nghe được tin tức của ngươi." Cao Chính Thanh đứng bên cạnh Mộ Chỉ Ly, cười ngây ngô nói, ở trong nhóm này hắn xem như là người hiểu rõ Chỉ Ly nhất.

"Ta cũng không đi đâu, chỉ là tự do thoải mái không có mục đích gì đi tìm yêu thú để giết thôi." Bỏ qua không bàn đến chuyện tìm truyền thừa của Tử Thấm, một đường đi tới của nàng đúng là không ngừng chém giết yêu thú.

"Vậy làm sao thực lực của ngươi lại tăng nhanh như vậy?"

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng biết đây mới là trọng điểm của câu chuyện, lập tức liền cười nói: "Lúc trước ở núi Tử Vong có xuất hiện nơi truyền thừa, ta may mắn đạt được truyền thừa". Chuyện này có không ít người đều biết, nàng tất nhiên cũng sẽ không che giấu.

"Thì ra là thế, lúc chúng ta nghe được tin tức này thì di tích đó đã biến mất." Nguyễn Ngọc Hành nói tiếp: "Lúc trước chúng ta còn không biết ai có vận khí tốt chiếm được truyền thừa như vậy, không nghĩ tới lại là ngươi!"

"Ha hả, ta cũng vậy, ta nghe thấy có người nói đến chuyện này mới biết được. Trên chiến trường Thiên Huyền nơi truyền thừa cũng không ít, nghe nói ở phương bắc kia cũng từng xuất hiện rồi, các ngươi có từng nghe thấy?" Lúc trước tuy rằng nàng biết đến tin tức này, nhưng cũng không đến đó.

Dù sao có thể nhận được hai truyền thừa đã là may mắn làm cho người ta phải hâm mộ, nếu như còn mơ mộng hão huyền, muốn nhận được một truyền thừa khác nữa, vậy không khỏi quá mức tham lam. Trên con đường tu luyện, bản thân mình tu luyện mà đạt được so với dựa vào truyền thừa mới đạt được còn tốt hơn nhiều.

"Chúng ta đi, đáng tiếc lấy thực lực của chúng ta không thể chiếm được cái gì, tất cả đều bị người của Đại vương quốc chiếm lấy." Mộc Thiên Nam có chút tiếc nuối nói.

Bất luận là lúc nào, cơ bản vẫn là thực lực, nếu không trong lúc tranh đoạt tài nguyên bọn họ cũng không có cách nào đạt được, chỉ là lúc nghĩ như vậy, ánh mắt hắn nhìn về phía Mộ Chỉ Ly lại phức tạp hẳn lên.

Nói đến thực lực, chênh lệch lúc đó giữa bọn họ với Mộ Chỉ Ly cũng không lớn, huống chi bọn họ là cả đám, mà Chỉ Ly lại chỉ có một mình. Một mình Chỉ Ly có thể vượt qua nhiều người như vậy để đạt được truyền thừa, còn bọn họ...

Dọc theo đường đi, Hiên Viên Dật đều im lặng đi tới, không nói câu nào, hắn thật sự không biết nói cái gì cho phải, cũng không muốn nói gì. Trong lòng hắn tràn ngập một loại cảm giác thất bại, hắn luôn tự cho bản thân siêu phàm, ở trong Thiên Thăng quốc là người có thực lực cực mạnh, vậy nhưng hiện tại bị một nữ tử lúc trước thực lực yếu hơn mình vượt qua.

Hơn nữa khoảng cách siêu đẳng này hắn không thể vượt qua, chỉ có thiên tài chân chính mới có thể ở trong phần đông nhân tài như thế này bộc lộ hết tài năng, mà thực hiển nhiên trong quá trình này hắn đã bị đào thải, cho dù trong lòng hắn rất rõ ràng, nhưng lại không muốn thừa nhận.

"Không nói những chuyện đó nữa, có thể gặp lại các ngươi ta cảm thấy rất vui. Hiện tại khoảng cách đến thời hạn cuối cùng cũng không xa, chúng ta vẫn nên sớm đi tới giải đất trung tâm đi, dù sao ở đâu cũng có thể chém giết yêu thú, các ngươi nghĩ thế nào?" Mộ Chỉ Ly đem ý nghĩ của mình nói ra, dù sao đây vốn là quyết định của nàng.

Nếu không phải đột nhiên xảy ra chuyện của Cuồng Khuynh quốc, khoảng cách hiện tại của nàng với giải đất trung tâm sẽ gần hơn một chút.

"Chúng ta cũng nghĩ vậy, nhưng bởi vì đang trên đường đi qua Càn Tấn thành thì bị bắt lại." Nguyễn Ngọc Hành bất đắc dĩ cười, trên khuôn mặt tuấn dật của hắn còn mang theo một vết bầm tím, là do lúc trước Lưu Khoa làm, bất quá hắn cũng không để ý chút nào.

So với những việc Lưu Khoa làm đối với hắn, lúc hắn trả thù đã trả cho hắn ta gấp trăm lần rồi, cho nên tâm tình cũng vô cùng sảng khoái.

"Đúng lúc như vậy, chúng ta đi đường ở bên trong núi này luôn thì sao? Cũng có thể tiếp tục chém giết yêu thú, mà tính về phương diện khác thì cũng sẽ không chậm trễ." Mộ Chỉ Ly đề nghị.

"Được!"

Mọi người đều không phát hiện sau khi Mộ Chỉ Ly xuất hiện, bọn họ đều không tự giác đem Mộ Chỉ Ly thành người cầm đầu, hơn nữa đều tâm phục khẩu phục mà không có chút ý kiến.

Mấy ngày ở trong núi đã trôi qua, thời gian xem như cũng đủ, cho nên bọn họ cũng không gấp rút lên đường, gặp được yêu thú thì đều ra tay, huống chi lúc này rất nhiều yêu thú đều hướng tới bọn họ giống như tự nộp mạng mà đến.

Mà trong mấy ngày nay, Mộ Chỉ Ly cũng phát hiện ra bộ dáng đầy tâm sự của Hiên Viên Dật, tuy rằng hắn không biểu hiện ra rõ ràng, bất quá nàng có thể cảm giác được, huống chi hắn tựa hồ có chút xa lánh mình, việc này chỉ cần suy nghĩ cẩn thận một chút thì nàng có thể đoán được đại khái sự việc.

Ban đêm.

Mọi người ngồi ở trước lửa trại, trừ Hiên Viên Dật tuần tra ở ngoài, những người khác đều bước vào trạng thái tu luyện.

Mộ Chỉ Ly mở hai mắt, rời khỏi trạng thái tu luyện, nhìn về Hiên Viên Dật đang quay lưng về phía bọn họ, chậm rãi đứng lên đi qua đó.

Nghe thấy có tiếng động, đầu tiên Hiên Viên Dật cũng quay đầu lại, sau khi nhìn thấy là Mộ Chỉ Ly cũng bình tĩnh lại mà nói: "Chỉ Ly, sao ngươi lại tới đây?" Lẽ ra lúc này nàng phải đang tu luyện, thế nhưng nàng tìm đến mình chắc chắn nàng có việc muốn nói với mình.

Mộ Chỉ Ly mỉm cười nhưng không có trả lời, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hiên Viên Dật, im lặng một lúc rồi mới nói: "Mấy ngày gần đây Hiên Viên đại ca tựa hồ có vẻ xa lạ đối với ta."

Nói xong, Mộ Chỉ Ly đưa mắt nhìn Hiên Viên Dật, tại Thiên Huyền chiến trường này, đám Hiên Viên Dật cũng là người nàng có thể tin tưởng, nàng hy vọng bọn họ có thể làm bằng hữu tốt, không nên bởi vì chút việc này mà sinh ra khoảng cách.

Dù sao hiện tại có thể ở đây cùng nhau đã là duyên phận.

Nghe thấy lời Mộ Chỉ Ly nói, Hiên Viên Dật cũng ngẩn ra, chợt cười nói: "Nói gì vậy, Chỉ Ly, ngươi nghĩ nhiều rồi." Chẳng lẽ biểu hiện của hắn rất rõ ràng sao?

"Nếu thật sự là như vậy thì tốt rồi, Hiên Viên đại ca, thiên phú tu luyện của ngươi tốt lắm, lại chịu khó tu luyện, tương lai chỉ cần tiếp tục như vậy thì thành tựu của ngươi chắc chắn sẽ không thấp. Trên thế giới này, vận mệnh mỗi người đều không giống nhau, việc chúng ta có thể làm đó là chắc chắn cho mỗi bước đi của mình, ngươi nghĩ xem có đúng không?"

Không chờ Hiên Viên Dật trả lời, Mộ Chỉ Ly nói tiếp: "Trước đây, ta rất hâm mộ người khác có thể tu luyện, hâm mộ người khác có được nhiều thứ mà ta muốn có được, đem bản thân mình giam ở trong một cái phòng nhỏ, không nhìn đến thế giới bên ngoài.

Cho đến khi lớn lên, đột nhiên hiểu được chỉ đứng nhìn người khác căn bản là vô dụng, chỉ có chính mình đạt được mới là chân thật, người sống ở trên đời này vốn không cần quan tâm đến thái độ của người khác, chỉ cần mình cảm thấy tốt là được, đó mới là tốt thật sự."

Trong đêm này, hai tròng mắt trong vắt của Mộ Chỉ Ly có vẻ sáng ngời vô cùng, trên dung nhan tuyệt mỹ mang theo một tia bừng tỉnh hồi tưởng, bộ dáng chân thành khiến cho Hiên Viên Dật nhìn thấy nàng cũng sửng sốt một lúc lâu, sau đó rất nhanh cúi đầu xuống.

Những lời Mộ Chỉ Ly vừa nói giống như đem tất cả những mơ màng của hắn giải đáp hết, hắn hiện tại chính là Chỉ Ly giống như lời nàng kể, đem mình giam ở một nơi bé nhỏ, chỉ nghĩ đến suy nghĩ của mình nhưng không có nhìn đến mặt khác.

Chỉ cần bản thân mình cảm thấy tốt, thì đó chính là tốt.

Đúng vậy, mình đã cố hết sức, hắn có thể không thẹn với bản thân mà nói rằng mấy ngày nay hắn chưa từng lười biếng chút nào, lấy thành tích hiện tại của hắn cũng không kém, lúc trước không gặp được Mộ Chỉ Ly hắn vẫn rất hài lòng với tốc độ tu luyện của mình, chỉ sau khi biết được thực lực của Chỉ Ly mới trở nên như vậy.

Trên thế giới này người xuất sắc nhiều xiết bao! Mình chỉ cần làm tốt việc mình nên làm là tốt rồi, có một số việc không phải là bản thân mình có thể nắm giữ được, cũng không phải bản thân mình liều mạng là có thể đạt được.

Sau khi nghĩ thông suốt tất cả, trên mặt Hiên Viên Dật cũng hơn một tia hào quang, nhìn Mộ Chỉ Ly nói: "Chỉ Ly, ngươi nói rất đúng. Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở ta, nếu không ta không biết mình sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian ở đây nữa."

Hắn là thực lòng cảm tạ Chỉ Ly, ở trên con đường tu luyện, tâm tình cũng cực kỳ quan trọng, nếu bản thân mình vẫn để ý đến chuyện vụn vặt, lúc sau sẽ có thể ảnh hưởng đến tu luyện của hắn, cái này gọi là tâm chướng hoặc tâm ma.

Nếu không thể loại bỏ nó, thực lực sẽ vĩnh viễn không thể tiến bộ, cũng may hiện tại tất cả chưa hình thành thì đã biến mất.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Hiên Viên Dật, Mộ Chỉ Ly cũng biết hắn đã nghĩ thông suốt, không khỏi cười nói: "Đều là bằng hữu, sao lại nói tạ ơn?"

"Chúng ta vẫn luôn là bằng hữu, tương lai bất luận ngươi đi xa thế nào, ta vẫn luôn là bằng hữu của ngươi." Ngay tại lúc này, Hiên Viên Dật thực sự cởi bỏ được nút thắt, bỏ qua sự ghen tỵ, đem Mộ Chỉ Ly trở thành bằng hữu đáng giá tín nhiệm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: