Chương 357: Gọi anh là chú hai (3)

Dọc theo đường đi ai cũng không nói gì.

Xe lái đến nơi ở của An Cửu, Phó Thần Thương nhưng không có ý tứ muốn mở khóa để cho cô xuống xe.

Không khí trầm mặc đến ngay cả không khí suýt nữa muốn đông cứng lại.

Phó Thần Thương thấy hơi mệt dựa ngửa vào ở trên ghế ngồi, "Có phải hay không. . . . . . Đời này mặc kệ anh nói cái gì, em đều sẽ không tin tưởng?"

Sau lưng, An Cửu cúi đầu sờ nút áo trên áo khoác, không chút để ý nói: "Nếu như anh là tôi, anh sẽ tin sao?"

Phó Thần Thương: "Sẽ."

An Cửu: ". . . . . ."

Cô thật sự không cách nào định nghĩa trận hành vi hôn nhân của hắn là có tính chất gì.

Cô muốn nói một lần bất trung(không trung thành) trăm lần không cần. Nhưng là, bất trung? Hắn không trung thành với mình, làm sao đến việc bất trung? Phản bội? Hắn không có yêu mình, làm sao tới cửa phản bội?

Không có quan hệ tình cảm, chẳng qua là đơn thuần lợi dụng cùng với lừa gạt thôi. . . . . . Cô liền nối thành tình gây thương tích(gây tổn hại đến tình cảm) bốn chữ cũng không xứng với, chẳng qua là cái IQ thấp ngớ ngẩn thôi.

An Cửu quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, liếc nhìn bóng dáng Phó Cảnh Hi cách đó không xa, mấy giây đi qua, điện thoại di động của cô vang lên.

Bầu không khí bên trong xe rõ ràng càng thêm rét lạnh, Phó Thần Thương hiển nhiên cũng nhìn thấy.

An Cửu lúc này mới nhớ tới mình hẹn hắn buổi tối cùng nhau ăn cơm, vội vàng nhận, "Này, Cảnh Hi. . . . . ." "An Cửu, về đến nhà chưa?"

An Cửu tức giận trừng mắt liếc sau gáy Phó Thần Thương, giọng nói dịu dàng giống như có thể nổi trên mặt nước, "Còn chưa có tới! Chỉ là đang ở trên đường ~"

"Lúc đầu muốn đi qua đón em, lo lắng sợ em gặp phiền phức, bây giờ anh đang đứng dưới lầu nhà em."

"Tốt, em lập tức liền tới." An Cửu ổn định tâm thần một chút trả lời.

An Cửu cúp điện thoại di động, giọng nói nguội lạnh: "Cảm tạ phó tổng đưa tôi trở lại, có thể làm phiền anh mở cửa xe một cái không?"

"Phó tổng. . . . . ." Phó Thần Thương hình như là cười nhẹ một tiếng.

Một giây kế tiếp, chỗ ngồi của hắn đột nhiên hướng về sau ngã xuống, An Cửu trong lúc kinh ngạc bị cánh tay dài duỗi một cái từ ghế sau ôm mặt mình, lúc sau tỉnh hồn lại đã bị hắn đè ở phía dưới. . . . . .

Hai mắt hắn đỏ tươi, kín kẽ đè ép cô, hơi thở khác thường nóng rực, "Anh kêu tôi cái gì?"

An Cửu thật sự không biết mình nói câu nào chạm nghịch lân của hắn, "Hoặc là anh bằng lòng để cho một người nhân viên bình thường như tôi Dĩ Hạ Phạm Thượng gọi thẳng tên của anh"

Phó Thần Thương nhếch miệng, lộ ra nụ cười mê hoặc, "Dĩ nhiên không. . . . . ."

"Anh. . . . . ." An Cửu kêu lên một tiếng, gắt gao cắn răng, bóp chặt bàn tay hắn đang dò dưới váy, bởi vì tức giận mà ngực kịch liệt phập phòng, "Phó tổng, xin anh tự trọng!"

Phó Thần Thương một tay đưa lấy tay cô khóa lên đỉnh đầu, gặm nuốt đôi môi mềm mại của cô, giọng nói nhu tình lưu luyến, "Gọi anh là chú hai. . . . . ."

". . . . . ." An Cửu không thể tin nhìn hắn, đã bị hành vi biến thái của hắn kinh động đến không nói ra lời.

"Gọi . . . . . ." Phó Thần Thương đã hoàn toàn mất đi lý trí, tất cả công kích chào hỏi ở trên người cô đều thờ ơ, giống như là hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, không để ý ánh mắt phẫn nộ của cô có thể thiêu đốt hắn, chỉ thong thả ung dung, từng cái từng cái lột sạch cô.

Chỉ cách một chút, ngoài cửa sổ chính là bóng dáng ấm áp của Phó Cảnh Hi đang chờ đợi cô. . . . . .

"Phó Thần Thương, tôi sẽ hận anh!" Cảm giác ngăn cách ở nơi đó nóng rực, giọng nói cô run, từng chữ từng câu.

"Vậy thì hận anh đi. . . . . ."Mặt hắn rốt cuộc cũng giản ra mỉm cười, dịu dàng hôn môi của cô, thô bạo mà kiên quyết động thân chui vào thân thể của cô.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top