Chương 215: Chẳng lẽ anh không muốn? (2)
Hai người từ con đường phía sau ký túc xá nam sinh đi vòng qua nhà trọ độc thân Phó Cảnh Hi mướn ở bên ngoài, một đường không nói gì.
Ban đầu An Cửu cũng không biết tại sao Phó Cảnh Hi phải mướn thêm một gian phòng nữa ở bên ngoài, lúc đó mấy người bạn cùng phòng thậm chí còn trêu ghẹo cậu là dùng để kim ốc tàng kiều, cho đến lần trước đi thành phố X, nhìn thấy cậu ấy bị thương, vừa nghĩ lại, có phải phòng trọ bên ngoài là nơi anh dùng để chữa thương hay không.
Lúc trước cậu ấy thường lại đột nhiên biến mất một thời gian, khi xuất hiện lại, tinh thần luôn không tốt lắm, lúc này hai bạn cùng phòng lại xuất hiện, đùa giỡn nói cậu ấy không phải là bị người phụ nữ nào móc rỗng. Lúc đó cô chỉ biết càn quấy, nhưng lại chưa bao giờ chân chính quan tâm tới cậu, hầu như chỉ gây rắc rối cho cậu, chưa bao giờ biết rằng có phải là cậu muốn hay không, không chịu suy đoán tâm tình của cậu, còn tự cho là đối với cậu rất tốt.
An Cửu lướt qua cách bày biện trong phòng một vòng, cách bố trí nơi này quả nhiên không khác gì so với chỗ ở của cậu ấy ở thành phố X, trừ một chiếc giường trống không, thứ duy nhất đầy đủ chỉ có cái hòm thuốc thật to đó.
Chỉ là, cũng rõ ràng có thể nhìn ra sự khác nhau. Chẳng hạn như, dường như cố ý thay đổi rèm che thành màu sắc ấm áp, như chiếc ga giường màu hồng nhạt của thiên nga, như trên giường ái muội. . . . . . Cánh hoa hồng.
Ách, cô thật sự là khó có thể tưởng tượng vẻ mặt Phó Cảnh Hi lúc bố trí những thứ này.
"Tắm rửa trước đi?" Vẻ mặt Phó Cảnh Hi bình tĩnh hỏi, nhưng tầm mắt từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thẳng vào cô.
"Tắm cùng nhau." An Cửu nói.
Thật sự là rất xin lỗi, bởi vì thật sự là quá đáng yêu, cho nên không nhịn được mà đùa giỡn.
Kết quả không ngờ được, mặt của Phó Cảnh Hi đỏ rực một mảnh.
Nhưng mà, cô tuyệt đối không biết từng câu từng chữ của mình trong giờ phút này cũng truyền đến tai của người khác không sót một chữ.
Phía dưới nhà trọ, Phó Thần Thương nghiêng người dựa vào sườn xe, bên tai đeo tai nghe màu xanh, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn tới vị trí của sổ trên lầu sáu——"Tống An Cửu, cô có khí phách!"
An Cửu còn không chút nào biết nguy hiểm sắp phủ xuống.
"Không phải là anh tưởng thật chữ! Em nói giỡn với anh thôi!" An Cửu ngượng ngùng.
Làm bậy! Quá ngây thơ, làm hại cô cũng ngượng ngùng giở trò lưu manh.
"An Cửu, anh chưa nói giỡn với em." Nét mặt Phó Cảnh Hi cũng nghiêm túc giống như lời nói của cậu ấy.
An Cửu lau mồ hôi trên trán, có chút cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, thuận tay cầm chén nước đầu giường lên uống ừng ực ừng ực.
"Anh biết em căn bản không thể làm chuyện như vậy cùng người khác, cho nên mới tự mình ra trận?" An Cửu hỏi.
Phó Cảnh Hi không nói, tương đương với chấp nhận.
An Cửu thở dài: "Nhưng, Cảnh Hi, anh chỉ biết là người em muốn nhúng chàm nhất là anh, nhưng người mà em không thể nhúng chàm nhất cũng là anh!"
"Anh nói rồi, có thể nhúng chàm. Anh cũng không phải thần." Phó Cảnh Hi lộ ra nét mặt có chút tức giận.
"Đời này có thể có một người bạn như anh, em đã rất thỏa mãn. Cảnh Hi, anh không cần vì em mà làm đến một bước này, thật. . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top