Chương 380
Trong lòng Vu Hiểu Huyên vô cùng mâu thuẫn, theo kế hoạch ban đầu của cô thì cô định hai năm nữa mới sinh con, dù sao bây giờ cô chỉ mới hai mươi ba tuổi, sự nghiệp đang ở đỉnh cao, nếu có con thì chắc
chắn phải dành bớt thời gian và tinh lực cho đứa bé. Hơn nữa, bây giờ bộ phim truyền hình của cô mới chỉ quay được hơn phân nửa, nếu rút giữa chừng thì sau này sẽ ảnh hưởng xấu tới cô.
"Tớ không biết nữa Thanh Lan, bây giờ tớ rất mâu thuẫn. Tớ muốn tiến xa hơn trong sự nghiệp, nhưng giờ có con rồi, bảo tớ bỏ con, tớ không làm được. Con là người duy nhất trên đời này có quan hệ máu mủ với tớ, còn thân thiết hơn cả Hàn Dịch nữa, tớ không nhẫn tâm bỏ nó được"
"Vậy thì sinh ra đi. Hiểu Huyên, có thể sự nghiệp sau này của cậu sẽ phát triển chậm, nhưng nếu mất đi đứa bé, thì dù sau này có thai lại cũng không phải là bé này nữa"
"Về phần chuyện của đoàn làm phim, nếu Hàn Dịch gây ra tổn hại, vậy thì cứ giao cho anh ta giải quyết."
Thẩm Thanh Lan rất không tử tế trút hết lên đầu Hàn Dịch.
"Ôi, Thanh Lan, cậu nói xem có phải cậu học ma pháp gì đó không. Sau khi nói chuyện với cậu thì lòng tớ đã dễ chịu hơn nhiều, cũng không rầu rĩ nữa."
Vu Hiểu Huyên ngồi dậy, rốt cuộc cũng nở nụ cười.
Thẩm Thanh Lan vạch trần cố, "Thật ra trong lòng cậu đã sớm có quyết định rồi, chẳng qua là muốn có người ủng hộ cậu mà thôi."
Vu Hiểu Huyên cười hì hì, "Đừng vạch trần tớ chứ, lần đầu mang thai mà không có ai ở bên cạnh để trao đổi, sợ lắm chứ?"
Thẩm Thanh Lan cười, "Cậu định khi nào sẽ nói cho Hàn Dịch biết chuyện này?"
Vu Hiểu Huyền lẩm bẩm, "Tạm thời không nói cho anh ấy biết, nếu không vì ai đó thì bây giờ tớ đầu rối bời như thế."
"Cậu rời khỏi đoàn phim đã nói với Linda chưa?"
"Chưa" Vu Hiểu Huyên lúng túng.
Đêm qua, khi cô biết mình mang thai đã cuống hết cả lên, chỉ muốn gặp mặt Thẩm Thanh Lan ngay, có người để trao đổi, nào còn nhớ báo với Linda một tiếng chứ.
"Cậu đó, vẫn làm việc bộp chộp như thế, mau gọi cho Linda nói rõ với chị ấy đi." Thẩm Thanh Lan nói.
Vu Hiểu Huyên chột dạ, nghĩ cũng biết bây giờ Linda đang rất tức giận, nếu có gọi điện về chẳng phải sẽ bị mắng sao, "Tớ không dám. Thanh Lan, cậu gọi giúp tớ được không?"
Vu Hiểu Huyên bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan nhìn cô rồi cầm lấy di động của cô khởi động máy, vừa bật máy lên thì một loạt tin nhắn tới tấp bay đến.
Vu Hiểu Huyên nghe thấy những âm báo đó thì ngượng ngùng cúi đầu.
Không đợi Thẩm Thanh Lan gọi qua thì Linda đã gọi đến, vừa bắt máy đã nghe giọng giận đùng đùng của Linda, "Bây giờ em đang ở đâu vậy? Vu Hiểu Huyên, rốt cuộc em có trách nhiệm của một nghệ sĩ không hả, không nói tiếng nào đã bỏ đi..."
"Linda, là tôi, Thẩm Thanh Lan"
Thẩm Thanh Lan cắt lời Linda, đầu dây bên kia lập tức im bặt, "Bây giờ Hiểu Huyên đang đi cùng tôi, hôm qua tôi có chút việc gấp, Hiểu Huyền biết được thì rất lo lắng cho tôi nên đã bay về trong đêm mà không nói với chị. Vô cùng xin lỗi, chuyện này phải trách tôi"
Cô nhận hết lỗi lầm về mình, Vu Hiểu Huyên nghe xong thì càng xấu hổ hơn, rõ ràng là cô bốc đồng, kết quả lại để Thẩm Thanh Lan gánh hết, trong lòng cô rất khó chịu.
"Tôi vẫn cần Hiểu Huyền ở lại với tôi hai ngày, đúng vậy, rất xin lỗi, nhờ chị thông báo với đoàn làm phim. À, chị cũng có thể nói với đoàn làm phim là tôi sẵn lòng tài trợ cho bộ phim truyền hình này"
Cúp máy, Vu Hiểu Huyên áy náy nhìn Thẩm Thanh Lan, "Thanh Lan, có phải tớ đem phiền phức đến cho cậu không? Chuyện tài trợ cứ để tớ làm cho, lấy danh nghĩa của cậu, tớ sẽ bỏ tiền"
Thẩm Thanh Lan trả lại điện thoại di động cho Vu Hiểu Huyền, bình thản nói, "Thứ khác tớ không có, nhưng tiền thì ít quả thực không thiếu, chỉ là đầu tư một chút thôi mà, không cần cậu phải lo nghĩ, nhưng lần sau cậu đừng tùy hứng như thế này nữa, nhớ chưa Hiểu Huyên?"
Vu Hiểu Huyên gật đầu, "Ừm, tớ biết rồi, tớ cam đoan đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng."
"Tớ đã bảo với Linda là xin đoàn phim cho cậu nghỉ hai ngày, cậu muốn về nhà hay là...?"
"Tạm thời tớ muốn ở một mình, sau đó sẽ trở lại đoàn làm phim để tiếp tục quay phim, về phần Hàn Dịch thì cứ tạm thời vậy đã"
Thẩm Thanh Lan nhíu mày, "Tiếp tục quay phim sẽ không sao chứ?"
Vu Hiểu Huyên gật đầu, "Ừm, không sao, bộ phim truyền hình này là phim hiện đại, không cần hoạt động gì nhiều. Hiện giờ cũng đã quay hơn phân nửa rồi, tớ thật sự có thể kiên trì đến khi quay xong. Chuyện tớ lo là bộ phim tiếp theo kìa, đó là phim hành động, nếu tớ quyết định sinh con, e rằng không thể quay được, cũng không tiện bàn giao cho chị Linda, đạo diễn và cả bên phía tài trợ"
"Cậu giao chuyện này cho Hàn Dịch là được rồi, đã dự định sinh con thì nói với Hàn Dịch sớm một chút, cũng nên chuẩn bị đám cưới đi"
Sắc mặt Vu Hiểu Huyên thay đổi, hừ lạnh một tiếng, "Vẫn chưa cầu hôn tớ mà, tớ không lấy"
"Đến khi cái bụng to hơn thì cậu phải làm sao?"
"Vậy thì tớ sẽ sinh nó ra rồi tự nuôi, tớ có tiền mà, không lo nuối không nổi"
Vu Hiểu Huyền vỗ ngực.
Thẩm Thanh Lan lẳng lặng nhìn cô, chậm rãi nói, "Sinh con đã vất vả lắm rồi mà cậu còn nuôi con một mình, sau đó Hàn Dịch làm ba chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng, chẳng cần làm gì. Cậu có chắc muốn anh ta nhàn hạ vậy?"
Vu Hiểu Huyên ngẫm nghĩ, "Đúng nhỉ, tuyệt đối không thể để anh ấy khỏe re như thế được, sinh con ra thì để anh ấy nuôi"
Nghĩ thông rồi cô liền vui vẻ, cười híp mắt nhìn cái bụng bầu của Thẩm Thanh Lan, "Dạo này con nuôi của tớ có ngoan không, có phải lớn hơn nhiều rồi không?"
Thẩm Thanh Lan dịu dàng nhìn xuống bụng mình, "Ừm, dạo này bé năng động lắm, đêm nào cũng quậy tớ, đổi khi nửa đêm tớ còn bị nó đạp cho tỉnh ngủ"
Nói về đứa bé trong bụng, ánh mắt cô rất dịu dàng, dáng vẻ lạnh lùng ngày xưa đã biến mất.
"Tốt quá rồi, Thanh Lan, tớ không ngờ trong ba đứa, cậu và tớ lại làm mẹ đầu tiên, tốt nhất hãy cho cái thai trong bụng tớ là con gái để sau này nó làm con dâu cậu"
Vừa dứt lời, mắt Vu Hiểu Huyền liên sáng lên, "À đúng rồi, sau này cứ làm thế đi, nếu tớ sinh con gái thì sẽ cho nó làm con dâu cậu"
Thẩm Thanh Lan: "..."
Cậu qua loa quyết định hôn sự của con gái cậu như thế, nó sẽ khóc đó.
Sau khi nghĩ thông suốt, Vu Hiểu Huyền đã có tinh thần trở lại, bèn chia sẻ vài chuyện thú vị khi quay phim với Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng nói một hai câu, mặt mày thoải mái.
Cô nghĩ không phải tự dưng mà cô thích Vu Hiểu Huyên, cô nàng là một người cởi mở, có cái nhìn tích cực, lạc quan trước cuộc sống, một chút chuyện nhỏ trong đời sống cũng có thể làm cô ấy tìm thấy niềm vui, bất cứ ai ở chung với cô ấy cũng đều có cảm giác nhẹ nhõm.
"Thanh Lan, tối nay tớ về nhà trước, ngày mai sẽ đi tìm Hàn Dịch để nói cho anh ấy biết tin này"
Tâm trạng của Vu Hiểu Huyên vô cùng tốt.
Thẩm Thanh Lan gật đầu cười, "Đúng rồi, cậu vẫn chưa đến bệnh viện khám phải không?"
Vu Hiểu Huyên sững sờ, "Hình như là vậy, ôi, tớ chỉ mới mua que thử thai để thử thôi, đúng là chưa chính thức đi khám"
Thẩm Thanh Lan biết ngay là sẽ thế này, lắc đầu, "Xế chiều vẫn còn thời gian, bây giờ đi khám đi, chắc chắn thì cũng an tâm hơn."
"Sẽ không làm lỡ chuyện của cậu chứ?"
Vu Hiểu Huyên hỏi.
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, bây giờ cô là người rảnh rỗi, ngày nào cũng ở nhà vẽ tranh, đọc sách, đánh cờ với Phó Hoành Dật, thỉnh thoảng đi học một buổi yoga cho phụ nữ có thai, có rất nhiều thời gian.
Hai người xuất phát đến bệnh viện, Vu Hiểu Huyên đeo kính râm, không trang điểm đậm, theo như lời Thẩm Thanh Lan nói thì người giản dị sẽ không thu hút sự chú ý, huống hồ bên cạnh cô còn có Thẩm Thanh Lan, đưa bạn thân đến bệnh viện khám thai là một chuyện rất bình thường.
Thẩm Thanh Lan giới thiệu Vu Hiểu Huyên với bác sĩ phụ sản mà mình đã hẹn, bác sĩ này là bạn của bác sĩ Chung, hoàn toàn đáng tin cậy, rất có kinh nghiệm cũng.
Thẩm Thanh Lan đi vào cùng Vu Hiểu Huyên, sau khi đi vào thì bác sĩ kiểm tra cho cô ấy, còn cô ngồi trên ghế chờ.
Kết quả chứng minh, quả thật Vu Hiểu Huyên đã mang thai đúng một tháng.
Vu Hiểu Huyên cầm giấy xét nghiệm trong tay mà vẫn có chút khó tin, mặc dù tối qua cô đã thử bằng que thử thai, nhưng lần này chắc chắn đã có thai, hai cảm giác này thực sự rất khác nhau.
"Thanh Lan, tớ thật sự đã làm mẹ rồi"
Vu Hiểu Huyên ngạc nhiên nói.
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, "Ừm, vui không?"
Vu Hiểu Huyên lên tiếng, "Vui, tâm trạng rất khác với tối qua khi tớ vừa biết, khi đó tớ sợ hãi, lo nghĩ, còn bây giờ thì rất vui vẻ và hưng phấn, tớ rất muốn gọi điện để báo tin này với Hàn Dịch"
Thẩm Thanh Lan rất hiểu cảm nhận của cô ấy.
Lúc trước, khi cô biết mình có thai cũng rất muốn ngay lập tức chia sẻ với Phó Hoành Dật, "Vậy thì gọi điện nói cho anh ta biết đi."
Vu Hiểu Huyên gật đầu, rồi lại lắc đầu, "Không được, tớ muốn gặp mặt để chính miệng nói cho anh ấy biết cơ. Thanh Lan, có phải khi đó tâm trạng cậu cũng như thế này không?"
Thẩm Thanh Lan gật đầu cười, "Ừm, vậy thì tối nay quay về nói cho Hàn Dịch biết để người ta có niềm vui bất ngờ"
"Ha ha, tớ cũng nghĩ vậy, nhưng không biết tối nay anh ấy có tăng ca không, lát nữa tớ sẽ gọi điện cho thư ký của anh ấy để hỏi trước, nhất định phải giữ bí mật chuyện này, nếu không sẽ không gây ngạc nhiên"
Vu Hiểu Huyền hưng phấn lẩm bẩm.
Thẩm Thanh Lan thấy cô như thế thì trong mắt ngập tràn ý cười.
Hai người ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Vu Hiểu Huyên đã cất kỹ giấy xét nghiệm, đang đi được nửa chừng thì cô bỗng dừng lại, "Thanh Lan, hình như tớ để quên điện thoại ở chỗ bác sĩ rồi, cậu chờ tớ chút."
Thẩm Thanh Lan gật đầu, đứng tại chỗ chờ Vu Hiểu Huyên, có điều chờ hồi lâu vẫn không thấy cô ấy trở ra, thế là không kìm được bèn quay lại tìm, vừa đi qua ngã rẽ đã thấy cô ấy đứng đó, sắc mặt trắng bệch, hồn bay phách lạc.
"Cậu sao vậy Hiểu Huyền?"
Thẩm Thanh Lan lo lắng hỏi thăm, tình trạng của Vu Hiểu Hiểu có chút không ổn.
Vu Hiểu Huyên bỗng nhìn Thẩm Thanh Lan, "Có thể đưa tớ về nhà được không, Thanh Lan? Chân tớ mềm nhũn rồi."
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan chợt lóe, "Được, chúng ta về nhà trước"
Cô dìu Vu Hiểu Huyền ra xe.
Thẩm Thanh Lan không đưa Vu Hiểu Huyền về nhà cô ấy mà đưa về nhà mình, Phó Hoành Dật nhìn thấy dáng vẻ của Vu Hiểu Huyên thì ngạc nhiên nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Lan.
Cô khẽ lắc đầu.
"Chào ngài Phó." Vu Hiểu Huyên ỉu xìu chào hỏi.
Phó Hoành Dật ừ một tiếng rồi liếc nhìn Thẩm Thanh Lan, không nói gì.
Thẩm Thanh Lan thu xếp cho Vu Hiểu Huyền ở trong phòng dành cho khách.
Hai ngày nay Phó lão gia không ở nhà, ông đang cùng Thẩm lão gia đến thành phố Lâm thăm Chu lão gia.
Vài ngày trước, đột nhiên Chu lão gia trúng gió nằm viện, thế là hai người bạn già liền tức tốc đến thăm.
Vu Hiểu Huyền không ăn cơm chiều, sau khi vào phòng thì ngồi trên giường, chẳng nói chẳng rằng.
Thẩm Thanh Lan đem đồ ăn vào cho cô, "Ăn cơm trước đi, bất kể chuyện gì xảy ra cũng không được lấy sức khỏe của mình ra đùa"
Vu Hiểu Huyền lắc đầu, "Thanh Lan, tớ thật sự ăn không vào"
Thẩm Thanh Lan ngồi bên cạnh cô, "Trước đó ở bệnh viện đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải cậu đi lấy điện thoại sao?"
Thoáng chốc, Vu Hiểu Huyên bỗng rơi nước mắt, Thẩm Thanh Lan chợt giật mình, "Cậu gặp Hàn Dịch rồi à?"
Bây giờ người có thể khiến tâm trạng Vu Hiểu Huyên chấn động mạnh như thế cũng chỉ có Hàn Dịch.
Nghe thấy cái tên Hàn Dịch, Vu Hiểu Huyên càng khóc dữ hơn, Thẩm Thanh Lan ngẫm nghĩ, trong lòng đã lờ mờ đoán ra, hỏi dò, "Cậu trông thấy Hàn Dịch đưa người phụ nữ khác đến khoa phụ sản hả?"
Nào ngờ vừa dứt lời, Vu Hiểu Huyên liền khóc to, "Thanh Lan, trong bụng của người phụ nữ đó phải đến bốn, năm tháng. Hàn Dịch dìu cô ta, dáng vẻ hai người bọn họ vô cùng thân mật"
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan khẽ thay đổi, "Cậu thấy rõ ràng rồi sao?"
"Chắc chắn là Hàn Dịch." Vụ Hiểu Huyên gật đầu.
Trên đời này cô có thể nhận làm bất cứ ai, nhưng tuyệt đối không bao gồm Hàn Dịch, anh ấy có hóa thành tro cô cũng nhận ra.
Thẩm Thanh Lan không biết phải nói gì, ngẫm nghĩ rồi hỏi, "Có khi nào cô gái đó là người thân của anh ta không?"
Vu Hiểu Huyên lắc đầu, "Tớ không biết, tớ chưa từng gặp cô gái đó, thậm chí tớ cũng không dám đến chất vấn Hàn Dịch. Tớ sợ anh ấy nói với tớ rằng đứa bé đó là con anh ấy"
Tim của Thẩm Thanh Lan chợt chùng xuống, cô nhìn Vu Hiểu Huyên, "Vu Hiểu Huyên, tớ cảm thấy có đôi khi cậu thật sự rất ngốc"
Vu Hiểu Huyên nước mắt đầm đìa nhìn cô, uất ức nói, "Thanh Lan, cậu mắng tớ à?"
Thẩm Thanh Lan không chỉ muốn mắng cô, mà còn muốn mở đầu cô ra để xem xem có phải bên trong nuôi cá không, "Cậu đã quên bài học kinh nghiệm lần trước rồi sao?"
Đương nhiên Vu Hiểu Huyên vẫn chưa quên, vì sự sắp đặt của Hạ Phỉ mà cô và Hàn Dịch suýt chút nữa đã chia tay, "Thanh Lan, cậu nói lần này cũng là có người sắp đặt ư?"
Thẩm Thanh Lan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn cô, "Vu Hiểu Huyên, IQ của cậu bị giảm rồi phải không?"
"Thanh Lan"
Vu Hiểu Huyên đáng thương kêu lên, bây giờ trong đầu cô toàn là cảnh tượng đã nhìn thấy ở bệnh viện, nào còn có thể tỉnh táo mà suy nghĩ được.
Thẩm Thanh Lan khẽ thở dài, "Hiểu Huyền, tớ đã từng nói với cậu, toàn tâm toàn ý tin tưởng một người mới gọi là yêu. Cậu thật sự không có cảm giác an toàn, có phải đến bây giờ cậu chưa từng tin tưởng Hàn Dịch?"
Vu Hiểu Huyên trầm mặc thật lâu mới nhẹ giọng nói, "Tớ tin anh ấy, nhưng tớ tự ti. Thanh Lan, không giấu gì cậu, thật ra tớ đã nghe thấy Hạ Phỉ và ba anh ấy nói chuyện. Hàn Dịch ưu tú như thế, cho dù cố gắng cỡ nào tớ cũng thấy mình không xứng với anh ấy. Thanh Lan, với tớ, Hàn Dịch là một ngọn núi cao vời vợi"
Thẩm Thanh Lan im lặng, cô chưa từng trải qua cảm giác như thế, cũng không ngờ trong lòng Vu Hiểu Huyên lại tự ti đến vậy, "Vậy nên, cậu muốn đạt được thành tựu trong sự nghiệp cũng là vì để có thể xứng với anh ta?"
Vu Hiểu Huyên gật đầu, "Thanh Lan, có phải tớ ngốc lắm không?"
Thẩm Thanh Lan không hề khách sáo gật đầu, "Rất ngốc. Hiểu Huyên, cậu phải cảm thấy tự hào vì người ưu tú như Hàn Dịch lại lựa chọn cậu, điều này chứng minh rằng cậu có sức hấp dẫn với anh ta. Trong mắt anh ta, cậu là bảo vật vô giá, cách nhìn của người ngoài chỉ là cách nhìn của người ngoài mà thôi, hơn nữa cậu đã làm rất tốt."
Gần một năm qua, Vu Hiểu Huyền đã rất cố gắng, mặc dù nhờ vào quan hệ của Hàn Dịch mà tài nguyên của cô luôn cao, nhưng cô cũng đã tự thân cố gắng để chứng minh rằng cô xứng đáng với nguồn tài nguyên ấy.
Mỗi một bộ phim truyền hình cô đóng, thậm chí chỉ một đoạn quảng cáo cũng được khen ngợi, mặc dù ban đầu kỹ thuật diễn xuất của cô chưa hoàn thiện, chưa được tốt, nhưng càng ngày cô đã càng tiến bộ hơn.
Công chúng càng ngày càng ít nghi ngờ và chất vấn cô, họ đã tin tưởng cô hơn, tài nguyên của cô vẫn nhiều như xưa, nhưng không phải nhờ Hàn Dịch mà là nhờ vào thực lực của cô.
Trong mắt Thẩm Thanh Lan thì những điều này đã quá đủ rồi.
Vu Hiểu Huyên phì cười, phối hợp với khuôn mặt còn lem nhem nước mắt trông cứ như một đứa bé chưa lớn, "Thanh Lan, cậu nói xem kiếp trước tớ đã làm bao nhiêu chuyện tốt mới có thể quên được một người bạn tốt như cậu."
"Nghĩ thông rồi thì ăn cơm đi, dù cậu không ăn thì đứa bé trong bụng cậu cũng phải ăn mà"
Thẩm Thanh Lan vỗ vai cô, trong lòng vẫn có chút cảm thán.
Từ sau khi ba mẹ bất ngờ qua đời, trông Vu Hiểu Huyên không thay đổi bao nhiêu, dường như vui tươi hơn trước kia, kiên cường hơn, nhưng thật ra lại nhạy cảm hơn trước.
Trước đây tùy tiện, bây giờ thì lại cẩn thận từng li từng tí, vô cùng bất an và thiếu cảm giác an toàn.
Nghĩ vậy, ngược lại Thẩm Thanh Lan cảm thấy đứa bé này đến rất kịp lúc.
Có đứa bé này, ít nhất có thể khiến Vu Hiểu Huyền cảm thấy cô ấy vẫn còn người thân trên đời này.
Một đứa bé cùng huyết thống sẽ mang lại cho cô ấy cảm giác an toàn không ai có thể thay thế.
Vu Hiểu Huyên không muốn ăn nên mới ăn một ít đã thấy no.
Thẩm Thanh Lan cũng không yêu cầu cô ăn nhiều, chỉ căn dặn cô nghỉ ngơi sớm một chút rồi ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top