Chương 364
Hạt Đậu Nhỏ mở mắt ra hỏi, "Đến nhà chú ạ?"
"Ừ, mấy hôm trước chú mới mua cho cháu một món đồ chơi, nhưng hôm nay lại quên mang theo, Hạo Hạo cùng chú đến đó lấy có được không?"
Ánh mắt của cậu nhóc sáng lên, "Là siêu nhân biến hình sao ạ?"
"Đúng vậy, chú đặc biệt mua làm quà mừng năm mới cho Hạo Hạo đây."
"Được ạ, cháu sẽ cùng chú Giang về nhà, nhưng cháu muốn gọi điện thoại cho mẹ trước, nếu không mẹ sẽ lo lắng"
Giang Thần Hi mỉm cười gật đầu, đặt cậu nhóc lên ghế chuyên dụng cho trẻ em rồi thắt dây an toàn cho cậu nhóc.
Để tiện liên lạc, Bùi Nhất Ninh đã mua cho Hạt Đậu Nhỏ một cái đồng hồ đeo tay thông minh, có thể gọi điện thoại.
Qua kính chiếu hậu, Giang Thần Hi thấy dáng vẻ ngây thơ của cậu nhóc, trong mắt đầy ý cười.
Ông bà Giang biết hôm nay Giang Thần Hi sẽ dẫn một người bạn nhỏ tới nhà chơi nên đã chuẩn bị từ trước.
"Cháu chào ông Giang bà Giang ạ? Hạt Đậu Nhỏ lễ phép chào hỏi, hoàn toàn không hề sợ người lạ.
Trên gương mặt nghiêm túc của ông Giang hiện nụ cười tươi, "Cháu bé, cháu tên là gì?"
"Cháu là Bùi Hạo, tên ở nhà là Hạo Hạo ạ? Hạt Đậu Nhỏ trả lời.
Trái tim của bà Giang bị Hạt Đậu Nhỏ làm tan chảy, bà kéo bàn tay bé nhỏ của cậu bé hỏi, "Sao cháu lại biết ông bà họ Giang?"
"Chú Giang nói ông và bà là ba mẹ của chú ấy, chú Giang họ Giang, tất nhiên ông bà cũng hỏi Giang rồi." Hạt Đậu Nhỏ ăn nói trôi chảy.
"Hạo Hạo thật thông minh, nào, ăn bánh đi cháu"
Bà Giang lập tức cười tít mắt, đưa đĩa bánh ngọt được chuẩn bị riêng cho cậu bé.
Hạt Đậu Nhỏ không nhận lấy ngay mà nói cảm ơn trước, sau đó mới cầm lấy một miếng bánh trong đĩa, ngồi trên ghế sô pha cắn một miếng nhỏ, "Bà ơi, bánh này ngon quá"
"Thích ăn thì ăn nhiều một chút, chỗ này đều chuẩn bị cho cháu cả đấy."
Bà Giang cười tủm tỉm, bà rất thích trẻ con.
Từ khi Giang Thần Hi tốt nghiệp đại học thì bà đã luôn muốn được ôm cháu, nhìn thấy Hạt Đậu Nhỏ ngoan ngoãn như vậy, tất nhiên hai mắt bà đều sáng rực, trong lòng thầm nghĩ nếu đây là cháu mình thì tốt biết bao.
Ông Giang tuy ít nói nhưng cứ luôn nhìn Hạt Đậu Nhỏ với ánh mắt ấm áp, tất nhiên ấn tượng đầu tiên với cậu bé cực kỳ tốt.
Giang Thần Hi ra khỏi phòng, trong tay cầm một hộp đồ, đây là quà anh hứa tặng cho Hạt Đậu Nhỏ.
"Cảm ơn chú Giang." Hạt Đậu Nhỏ vui mừng ôm lấy hộp quà.
Cậu bé ở nhà họ Giang ăn tối xong mới ra về, đã rất lâu rồi bà Giang mới tiếp xúc với trẻ con, hơn nữa Hạt Đậu Nhỏ lại được Bùi Nhất Ninh dạy dỗ rất tốt nên cực kỳ ngoan ngoãn đáng yêu, chỉ sau một bữa ăn mà Hạt Đậu Nhỏ đã hoàn toàn chiếm trọn được tình cảm của bà Giang.
Giang Thần Hi nhìn bà Giang ôm Hạt Đậu Nhỏ không buông tay, trong mắt lóe lên nụ cười hài lòng.
Đến khi Giang Thần Hi phải đưa Hạt Đậu Nhỏ về, bà Giang lưu luyến không rời, "Thần Hi, hay đêm nay để Hạt Đậu Nhỏ ngủ lại đây đi, ngày mai hãy đưa về"
Hạt Đậu Nhỏ vốn đang nằm trong lòng Giang Thần Hi, nghe vậy liền nhoài người qua muốn bà Giang ôm.
Bà Giang vội đưa tay ra ôm cậu bé, nhưng Hạt Đậu Nhỏ lại không để bà bế mà chỉ ôm cổ rồi hôn một cái, "Bà ơi, cháu cũng không nỡ xa bà, nhưng cháu phải về nhà, nếu không mẹ cháu sẽ lo lắng. Lần sau cháu lại đến thăm bà nhé"
Lời nói khéo léo và cái hôn này làm tim bà Giang hoàn toàn tan chảy.
Sau khi Giang Thần Hi đi, bà liền kéo ông Giang trò chuyện, "Hạo Hạo thật hiểu chuyện, ba mẹ thằng bé dạy dỗ thật tốt, nếu thằng bé là cháu của chúng ta thì tốt biết bao"
Ông Giang chỉ mải đọc báo mà không quan tâm tới lời nói của bà Giang.
Bà Giang kéo tờ báo trong tay ông xuống, "Tôi nói chuyện với ông đấy, ông có nghe không?"
Ông Giang đáp, "Nếu bà thích trẻ con như vậy thì bảo Thần Hi kết hôn rồi sinh cho bà một đứa cháu là được rồi."
Bà Giang trừng mắt, "Ông tưởng tôi không muốn à, nhưng Thần Hi nó nghe lời tôi sao? Tôi giới thiệu cho nó biết bao đối tượng hẹn hò nhưng có thành đầu, ban đầu nó còn đồng ý ăn một bữa cơm với người ta, bây giờ thì ngay cả gặp mặt nó cũng không muốn, làm như trò chuyện với người ta thì sẽ chết vậy"
Bà Giang rất buồn bực, con trai bà chưa từng hẹn hò.
Nếu như nó đã từng bị tổn thương tình cảm nên hiện tại không muốn yêu đương thì còn có thể hiểu được, nhưng lại không phải, mà nó cũng không thích cô gái nào, vậy tại sao lại không muốn kết hôn chứ? "Ông nói có phải Thần Hi có vấn đề không?"
Ông Giang không hiểu, thắc mắc nhìn bà, "Vấn đề gì?"
Bà Giang thấy ông vẫn mờ mịt thì nói thẳng, "Còn không phải vấn đề kia sao? Chính là thích đàn ông đấy, Thần Hi không muốn qua lại với phụ nữ, cũng không muốn kết hôn, chắc không phải là vì không thích phụ nữ chứ?"
Ông Giang khiển trách, "Suốt ngày suy nghĩ lung tung, bây giờ Thần Hi còn trẻ, không muốn kết hôn cũng là chuyện bình thường thôi"
"Sắp ba mươi rồi, còn trẻ thế nào được, khi ông bằng tuổi nó thì nó cũng đã biết giúp đỡ việc nhà rồi"
"Thanh niên bây giờ sao có thể như chúng ta ngày xưa."
Bà Giang thấy cũng đúng, "Ừ nhỉ, thời đại bây giờ đã khác, nhưng tôi vẫn muốn Thần Hi kết hôn sớm một chút. Ông xem thằng bé Hạo Hạo này được dạy dỗ tốt biết bao"
Câu này thì ông Giang đồng ý, "Ừ, thằng bé được dạy dỗ thật tốt"
Giang Thần Hi đưa Hạt Đậu Nhỏ về, khi trở về nhà thì ông Giang bà Giang còn chưa ngủ, bà Giang thấy anh liền kéo anh tới nói chuyện, "Thần Hi, tới đây tâm sự với mẹ một chút đi"
Giang Thần Hi ngồi xuống.
"Thần Hi, đưa Hạo Hạo về nhà rồi à?"
Giang Thần Hi gật đầu, "Vâng Bà Giang lại hỏi, "Hạo Hạo thật ngoan ngoãn, cậu nhóc là con cái nhà ai vậy?"
"Là con của một người bạn ạ, hôm nay nhà cô ấy có việc không tiện trong con nên nhờ con chăm sóc bé một ngày"
Giang Thần Hi không nhắc tới Bùi Nhất Ninh, chuyện của Bùi Nhất Ninh năm đó khá ồn ào ở thủ đô, ba mẹ anh không biết thì không sao, nhưng nếu biết thì ấn tượng đầu về cô sẽ giảm rất nhiều, như vậy chuyện này sẽ không thể có tiến triển được.
Tối qua sau khi trở về từ Mị Sắc, Giang Thần Hi đã suy nghĩ rất nhiều về lời nói của Thẩm Quân Dục, cảm thấy cậu ta nói rất có lý.
Ba mình là một người cổ hủ, nếu như biết tình hình của Bùi Nhất Ninh thì nhất định sẽ phản đối, nhưng nếu không biết chuyện mà tiếp xúc với Bùi Hạo trước, rồi chấp nhận Bùi Hạo, như vậy sau này chuyển chấp nhận Bùi Nhất Ninh sẽ không quá khó khăn nữa.
Sau khi giải quyết vấn đề trong nhà xong, anh sẽ lại tìm Bùi Nhất Ninh.
Không còn chướng ngại này nữa, có lẽ cố sẽ chấp nhận anh.
"Đến khi con có con, mẹ phải hỏi bạn con một chút mới được, xem người đó giáo dục trẻ nhỏ cách nào mà lại có thể dạy con tốt như vậy." Bà Giang ngưỡng mộ nói.
Giang Thần Hi chỉ cười chứ không nói gì.
"Thần Hi à, con xem Bùi Hạo thật dễ thương, con không muốn sinh một đứa sao?"
Giang Thần Hi điềm đạm cười, "Mẹ, con không vội"
"Con không vội nhưng mẹ vội, mẹ muốn ôm cháu, nếu con sinh một đứa cháu như Hạo Hạo cho mẹ thì dù cả đời con không lấy vợ, mẹ cũng không xen vào nữa"
Nghe vậy, ông Giang lập tức trừng mắt, "Nói lung tung gì đấy, không kết hôn mà có con thì chẳng phải là ăn chơi vô lại sao? Con đừng nghe mẹ con nói bậy, đàn ông nhà họ Giang chúng ta không được phép làm những chuyện như vậy. Con có thể không yêu đương, không kết hôn, nhưng phải nghiêm túc trong chuyện tình cảm, biết không?"
Thấy nét mặt nghiêm túc của ông, Giang Thần Hi gật đầu, "Ba, ba yên tâm đi, con biết chừng mực mà."
"Ừ." Ông Giang đáp rồi lại tiếp tục đọc báo.
Bà Giang vẫn chưa hết hy vọng, nói với con trai, "Đồng nghiệp mẹ có một đứa con gái vừa về nước, tuổi tác cũng xấp xỉ con, mẹ đã thấy ảnh, khá xinh đẹp. Hay là con đi gặp mặt người ta một lần nhé?"
Giang Thần Hi trả lời, "Mẹ, nếu mẹ muốn ôm cháu thì con sẽ thường xuyên đưa Hạo Hạo đến nhà chúng ta chơi"
Bà Giang liếc anh, "Như vậy sao giống chứ, dù sao thì thằng bé cũng đâu phải là cháu ruột của mẹ"
Giang thần Hi dò hỏi, "Mẹ, hay con nhận Hạo Hạo làm con nuôi nhé, như vậy thằng bé sẽ là cháu của mẹ rồi."
"Như vậy cũng không được, mẹ muốn ôm cháu ruột của mình, con ruột của con, tuy Hạo Hạo đáng yêu thật nhưng vẫn là con của người khác. Được rồi, được rồi, mẹ biết con không muốn xem mặt, mẹ không can dự nữa. Nhưng Thần Hi à, đàn ông ba mươi tuổi thành gia, con cũng sắp ba mươi rồi, đừng chỉ suốt ngày chỉ biết mỗi sách vở và trường học. Con xem Hoành Dật nhà người ta đi, đã sắp làm ba rồi, Quận dục cũng sắp kết hôn, ngay cả Hàn Dịch cũng có bạn gái chính thức. Trong đám bạn chỉ còn mỗi mình con, cả ngày nhìn bọn họ khoe ân ái, con không khó chịu à?"
Giang Thần Hi cười khổ, "Mẹ, bây giờ mẹ càng ngày càng theo trào lưu nhỉ, ngay cả khoe ân ái cũng biết"
Bà Giang đánh anh một cái, "Trong mắt con mẹ là người lạc hậu như vậy sao, dù gì mẹ cũng là giáo sư đại học mà"
Giang Thần Hi ôm ghì vai mẹ mình, "Vâng vâng vâng, mẹ con tuyệt đối là người đi trước thời đại"
Bà Giang được con trai dỗ dành liền vui vẻ.
Giang Thần Hi chưa nói thẳng ra chuyện mình thích Bùi Nhất Ninh cho ba mẹ biết, mà định dùng chiến thuật quanh co.
Trước tiên để ba mẹ yêu quý và chấp nhận Bùi Hạo, rồi từ đó mà chấp nhận Bùi Nhất Ninh.
Tất nhiên Bùi Nhất Ninh không biết được những điều này, anh tạm thời cũng không định nói cho cô biết.
Kể từ sau hôm đó, cứ dăm ba bữa Giang Thần Hi sẽ lại đưa Bùi Hạo đến nhà chơi với ba mẹ mình, bà Giang có hỏi mấy lần, đưa con nhà người ta tới nhà mình chơi thế này không sao chứ, nhưng lần nào cũng bị Giang Thần Hi viện cớ qua mặt.
Đương nhiên những chuyện này để sau này mới nói.
***
Nam Thành.
Đến từng tuổi này rồi, nhưng có thể nói đây là thời gian tăm tối nhất trong đời Nhan An Bang.
Đừng nói có khách đến nhà chơi như những năm trước, ngay cả mấy người họ hàng bình thường hay lui tới với ông ta cũng không thấy ló mặt đến.
Ai ai cũng tránh ông ta như tránh ôn thần.
Sự thay đổi quá lớn này khiến Nhan An Bang cảm nhận được rất rõ cái gọi là người đi trà lạnh, lòng người dễ đổi.
Cũng bởi vì vậy, vốn không thèm để ý tới chuyện Triệu Giai Khanh khởi tố, nhưng nay ông ta rốt cuộc đã thấy hơi sốt ruột.
Vì vậy, ông ta bèn chủ động đi tìm Triệu Giai Khanh thương lượng.
Ban đầu Triệu Giai Khanh không định quan tâm.
Nhưng hai ngày trước, Thẩm Thanh Lan vừa gọi điện thoại đến nói với bà về chuyện của Nhan Tịch.
Triệu Giai Khanh nghĩ lại vẫn thấy sợ, lo lắng cứ tiếp tục làm chuyện ầm ĩ lên thì sẽ ảnh hưởng đến cô, nên đành đồng ý ngồi xuống hoà giải với Nhan An Bang.
Nhan An Bang một mình đi gặp Triệu Giai Khanh, còn cố ý chọn điểm hẹn tại một gian phòng trong quán trà, nơi này có không gian riêng tư, tiện nói chuyện.
Khi Triệu Giai Khanh đến, Nhan An Bang đã chờ sẵn.
Bà ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề, "Nói đi, hôm nay ông tìm tôi rốt cuộc vì chuyện gì?"
Hai người đều không muốn gặp nhau nên Nhan An Bang cũng không muốn phí lời với bà, "Tôi muốn bà rút đơn kiện"
Triệu Giai Khanh cười lạnh, "Dựa vào đâu?"
Nhan An Bang đặt một tấm chi phiếu tới trước mặt Triệu Giai Khanh, "Nếu rút đơn kiện thì tấm chi phiếu này sẽ là của bà."
Triệu Giai Khanh cầm tờ chi phiếu lên nhìn rồi không kiềm lòng được mà cười khẩy, "Nhan An Bang, ông đang đùa với tôi đấy à?"
Dùng chút tiền này thương lượng với bà, trống bà thiếu tiền đến vậy sao?
"Tôi biết bà không thiếu chỗ tiền này, nhưng đây là tiền tôi bồi thường cho bà. Ngày đó đánh bà là lỗi của tôi, nhưng bà cũng đừng phủ nhận rằng nếu bà không chủ động đến gây rối thì tôi đã không làm vậy. Dù có ra tòa thì chuyện này bà cũng không thể phủ nhận được." Nhan An Bang nói.
Trước khi ông ta ly hôn với Triệu Giai Khanh, tuy bà đã rời nhà mẹ đẻ, nhưng gia sản nhà họ Triệu rất lớn, bà lại là con gái duy nhất của nhà họ Triệu, nên sau khi ông Triệu qua đời thì toàn bộ tài sản đều để lại cho Triệu Giai Khanh.
Về mặt Triệu Giai Khanh lạnh nhạt, "Nhan An Bang, ông nói tôi ích kỷ, nhưng ông tự nhận mình xem, người ích kỷ nhất mới là ông. Ông vì bản thân mà không tiếc đẩy hết trách nhiệm lên một người phụ nữ, thậm chí vì cái mà ông gọi là tình yêu, ông còn làm biết bao chuyện trái đạo lý"
Nhan An Bang sa sầm mặt, "Triệu Giai Khanh, đánh bà là lỗi của tôi, tôi đã thừa nhận, nhưng tôi làm chuyện trải đạo lý khi nào?"
"Nếu không phải tại ông thì Nhan Tịch đã không... Nhan An Bang, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này, tôi nhất định sẽ tống ông vào tù, để ông chịu sự trừng phạt của pháp luật"
"Triệu Giai Khanh, ý bà là chuyện này không thể thương lượng nữa phải không?" Nhan An Bang hỏi.
"Đúng vậy, hôm nay tôi tới gặp ông chính là để nói cho ông biết, tôi sẽ kiện ông đến cùng, tuyệt đối không tha thứ."
"Mấy chuyện trên mạng có phải là do bà làm không? Đầu tiên bà đăng video Nghiên Nghiên cầu xin bà lên mạng, sau đó lại tung chuyện năm xưa ra, chính là để tôi thân bại danh liệt. Bây giờ bà đã đạt được mục đích rồi còn muốn tống tôi vào tù, bà không sợ Thịnh Vũ và Nhan Tịch bị người ngoài chế cười sao?"
Triệu Giai Khanh cười nhạt, "Bây giờ ông mới nghĩ tới chuyện Thịnh Vũ và Nhan Tịch sẽ mất mặt sao? Vậy sao trước đây khi mèo mả gà đồng với Tần Nghiên, người làm ba như ông lại không nghĩ tới cảm nhận của Nhan Tịch và Thịnh Vũ. Chuyện bẩn thỉu như vậy ông cũng dám làm, mà bây giờ còn tỏ ra là một người ba tốt trước mặt tôi? Nhan An Bang, ông đúng là kẻ đạo đức giả nhất trên đời"
"Bà thật sự không rút đơn kiện phải không?"
"Đúng"
Triệu Giai Khanh chắc nịch, bà nhất định sẽ khiến Nhan An Bang vào tù, nếu không bà sẽ có lỗi với Nhan Tịch.
Ánh mắt Nhan An Bang thay đổi khó dò, lẳng lặng nhìn bà, "Triệu Giai Khanh, hy vọng bà sẽ không phải hối hận"
Triệu Giai Khanh khẽ cười, "Câu này dành cho ông mới đúng"
Cuộc nói chuyện kết thúc trong sự khó chịu của cả hai bên, Triệu Giai Khanh rời khỏi quán trà.
Nhan An Bang thì về đến nhà mặt mày vẫn cau có.
Tần Nghiên vừa giúp ông ta bóp vai vừa hỏi, "An Bang, chị ấy nói thế nào? Có đồng ý không?"
Nhan An Bang sầm mặt, "Không đồng ý. Bà ta muốn kiện thì cứ kiện đi, dù sao bây giờ anh cũng đã bị cách chức, chỉ là một thằng lính quèn, chẳng lẽ còn phải sợ bà ta sao?"
"Nhưng Nhan Tịch và Thịnh Vũ thì sao? Nếu anh đi tù thì sau này hai đứa biết phải làm sao?"
Nhan An Bang hừ lạnh, "Anh đã cố gắng hết sức rồi nhưng Triệu Giai Khanh quá ngu xuẩn. Anh còn có thể làm gì được, muốn trách thì trách bọn chúng có một người mẹ tham lam đi"
Tần Nghiên tỏ ra lo lắng, "Nhưng An Bang, nếu anh xảy ra chuyện gì thì em biết làm sao, vất vả lắm em mới có thể bên anh"
Nhan An Bang nặng nề thở dài, vẻ mặt đau lòng nói: "Nghiên Nghiên, khiến em phải chịu thiệt thòi rồi. Nếu thật sự có ngày đó thì em hãy đi đi. Trong ngăn kéo thứ hai của tủ đầu giường có một tấm thẻ có tên em, đó là số tiền anh để lại cho em, mật mã là sinh nhật em. Nếu anh thật sự phải vào tù thì em hãy cầm số tiền này ra nước ngoài, nó đủ để em sống hết nửa đời sau"
Tần Nghiên liền rơi nước mắt, nhìn Nhan An Bang, "An Bang, hay là em đi cầu xin Triệu Giai Khanh lần nữa"
"Đừng, bây giờ dù anh có ở lại quân đội thì sau này cũng không thể thăng tiến được nữa, vì thế anh tính rồi, anh định xin xuất ngũ"
"An Bang, tất cả đều là lỗi của em, là lỗi của em hết"
Nhan An Bang an ủi bà ta, "Nghiên Nghiên, em đừng tự trách mình, chuyện này không liên quan gì đến em, em mới là người bị hại. Đừng khóc, thấy em khóc anh rất đau lòng"
Tần Nghiên cúi đầu tiếp tục rơi lệ, nhưng ánh mắt chẳng mảy may đau buồn.
Buổi tối hôm đó, trên đường trở về khách sạn, Triệu Giai Khanh gặp tai nạn, tài xế gây tai nạn lập tức bỏ chạy.
Khi người đi đường đua Triệu Giai Khanh vào bệnh viện thì bà đã hôn mê vì mất máu quá nhiều.
Sau khi cấp cứu, Triệu Giai Khanh giữ được mạng sống, nhưng lại trở thành người thực vật, đời này xác suất bà có thể tỉnh lại cực kỳ nhỏ.
Nhan Thịnh Vũ nhận được điện thoại của bệnh viện khi ở đang trên tàu hỏa về thủ đô.
Vốn định từ Sydney bay thẳng về thủ đô nhưng vì chuyện này, Nhan Thịnh Vũ đã lập tức vòng về Nam Thành.
Vụ tai nạn xe cộ này xảy ra quá đột ngột, không biết tài xế gây tai nạn là ai, chiếc xe kia cũng không có biển số, hình ảnh mà camera quay được cũng chỉ là một chiếc xe hơi màu trắng.
Từ video, có thể thấy vụ tai nạn này không phải là ngoài ý muốn.
Bởi vì chiếc xe kia vốn đang đậu ở góc đường, khi thấy Triệu Giai Khanh liền đột ngột lao đến.
Nhan An Bang là người cuối cùng gặp Triệu Giai Khanh, đồng thời cũng là người có xung đột với bà gần đây nhất, nên tất nhiên cảnh sát đã lập tức triệu tập ông ta.
Có điều, kết quả của cuộc điều tra cho thấy dù Nhan An Bang có động cơ, nhưng không có chứng cứ chứng minh chuyện này là do ông ta gây ra.
Nhan Thịnh Vũ biết mẹ mình trở thành người thực vật, nên vào thăm Triệu Giai Khanh xong thì anh lập tức đến nhà họ Nhan tìm Nhan An Bang.
Lúc này ông ta cũng mới từ sở cảnh sát về.
Nhìn thấy Nhan Thịnh Vũ ở cửa nhà, Nhan An Bang biết ngay anh tới tìm mình vì chuyện gì, "Con cũng cho rằng ba đã hại mẹ con trở thành người thực vật sao?"
Nhan thịnh Vũ lẳng lặng nhìn ông ta, "Vậy ông nói cho tôi biết đi, nếu không phải là ông, vậy thì là ai gây ra? Chẳng lẽ là bà ta sao?"
Trong lòng mọi người đều biết "bà ta" mà anh nói là ai.
Nhan An Bang sầm mặt, "Ba và mẹ con quả thật sắp ra tòa, cũng có thể nói hai bên bất hòa, nhưng dù con có tin hay không thì ba cũng chưa từng có ý nghĩ muốn hại chết mẹ con."
"Ông không có, nhưng không có nghĩa là người khác cũng không." Lời nói của Nhan Thịnh Vũ đầy ẩn ý.
Tần Nghiên tỏ ra lúng túng, "Thịnh Vũ, không phải cháu nghi ngờ dì đấy chứ?"
Nhan Thịnh Vũ chẳng thèm để ý đến bà ta.
Nhan An Bang lạnh lùng nói, "Chắc chắn không phải Nghiên Nghiên làm. Nghiên Nghiên hiền lành như vậy, bà ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện thế này"
Mặt Nhan Thịnh Vũ tối sầm xuống, nhìn thấy Tần Nghiên giữ chặt tay ba mình, ánh mắt anh rét lạnh như băng, "Tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, nếu để tôi biết là do các người làm thì tôi nhất định sẽ không để yên"
Mặt Nhan An Bang khẽ biến sắc, nhưng Nhan Thịnh Vũ đã xoay người bỏ đi.
Về đến nhà, Nhan An Bang cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Trong thời điểm này, Triệu Giai Khanh lại xảy ra tại nạn, đối với ông cũng không phải là chuyện tốt.
Trên mạng vốn đang vì chuyện trước đây mà có rất nhiều bình luận tiêu cực về Nhan An Bang, lúc này Triệu Giai Khanh lại xảy ra chuyện như thế, mọi chỉ trích lập tức dồn về phía ông.
Bây giờ, hễ Nhan An Bang ra khỏi nhà là sẽ bị người khác chỉ trỏ, mọi người đều ngầm suy đoán là ông ta đã thuê người hại Triệu Giai Khanh.
Thẩm Thanh Lan biết được những chuyện này qua Kim Ân Hi.
Lúc ấy Kim Ân Hi đang ở Nam Thành điều tra về Tần Nghiên.
Chuyện trước đây bà ta phải vào bệnh viện tâm thần có rất nhiều điểm đáng nghi.
Thẩm Thanh Lan nghi ngờ bà ta có liên quan tới chuyện Tần Mộc mất tích.
Người của Kim Ân Hi không thể điều tra ra chuyện này, nên cô ấy phải đích thân ra tay.
"An, cậu nói thử xem chuyện này có phải là do Nhan An Bang làm không?"
Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Thanh Lan lóe lên, "Cậu hãy điều tra Tần Nghiên, xem gần đây bà ta hay liên lạc với ai, có qua lại với kẻ giàu có nào không?"
Kim Ân Hi khựng lại, "Ý của cậu là chuyện này do Tần Nghiên làm?"
"Tớ không chắc, nhưng người đàn bà này thật sự không đơn giản. Đây chỉ là suy đoán một chiều, khi cậu điều tra nên cẩn thận một chút."
"Ừ, tớ biết rồi. Mà An này, tớ còn phát hiện ra một chuyện ở Nam Thành, viện trưởng của bệnh viện tâm thần mà năm đó Tần Nghiên điều trị đã mất tích rồi, nghe nói cả nhà đã di dân ra nước ngoài. Chuyện xảy ra vào cuối năm vừa rồi, ngay lúc chúng ta hoài nghi Tần Nghiên. Cậu có thấy chuyện này vô cùng trùng hợp không?"
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan trầm xuống, "Điều này chứng tỏ Tần Nghiên có vấn đề. Ân Hi, cậu nhất định phải chú ý tới an toàn của mình, liên lạc với tớ mỗi ngày, dù phát hiện chuyện gì cũng không được mạo hiểm"
"Ừ, tớ sẽ cẩn thận. Bây giờ, tớ cũng là người có gia đình nên rất quý trọng tính mạng, sẽ không đưa mạng mình ra đùa giỡn đầu. Đúng rồi, Nhan Thịnh Vũ cũng đang điều tra Tần Nghiên, anh ta với cậu có cùng một nghi ngờ, cho rằng Tần Nghiên có liên quan đến vụ tai nạn xe cộ của Triệu Giai Khanh"
Nghe vậy, Thẩm Thanh Lan trầm ngâm một lúc rồi thản nhiên nói, "Lúc cần thiết hãy âm thầm giúp đỡ Nhan Thịnh Vũ một chút"
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thanh Lan nghĩ ngợi rồi lại gọi cho Doug.
Lúc này Doug và Nhân Tịch đang ở nước F, khi Nhan Tịch khỏi bệnh thì cô liền cùng Doug đi du lịch châu Âu.
Sau khi nghe Thẩm Thanh Lan báo tin Triệu Giai Khanh xảy ra tai nạn xe cộ, trở thành người thực vật, Doug im lặng một lúc lâu, nhìn Nhan Tịch đang mỉm cười vẫy tay với mình dưới ánh chiều tà, chậm rãi nói, "Cô muốn tôi dẫn Nhan Tịch về nước sao?"
"Sớm muộn gì Nhan Tịch cũng biết chuyện này, cứ nói cho em ấy biết đi." Thẩm Thanh Lan đáp.
"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp nói cho cô ấy biết."
Doug vừa nói vừa nhìn Nhan Tịch, ánh mắt vô cùng đau lòng và thương tiếc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top