Chương 319
Phó lão gia ngồi trên ghế không nói lời nào, thật lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: "Từ khi Hoành Dật bắt đầu vào quân đội, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho ngày hôm nay rồi. Tôi vẫn cho rằng mình có thể bình thản mà đối mặt, nhưng năm ngoái khi Hoành Dật bị thương, cửu tử nhất sinh thì tôi biết thật ra tôi luôn không cách nào đối mặt được. Ông Thẩm à, tôi đã mất đi một đứa con trai rồi, tôi không muốn lại mất thêm một đứa cháu trai nữa! Ông nói nếu lúc trước tôi cứng rắn hơn, buộc nó rời khỏi quân đội, có phải sẽ không xảy ra chuyện như ngày hôm nay không?"
Thẩm lão gia không biết phải an ủi ông bạn già của mình như thế nào, đó không chỉ là cháu trai duy nhất của bạn ông, mà còn là cháu rể duy nhất của ông.
Nếu Phó Hoành Dật có mệnh hệ gì, không ai biết được Thẩm Thanh Lan sẽ làm ra chuyện gì.
Thẩm Thanh Lan nhốt mình trong phòng mãi cho đến giờ cơm tối vẫn không xuống.
Cuối cùng, hai vị lão gia không yên lòng, bèn đến phòng Thẩm Thanh Lan, gõ cửa: "Lan Lan à, là ông đây, cháu mở cửa chút đi"
Thẩm Thanh Lan không trả lời, Phó lão gia lại gõ gõ, "Thanh Lan à, ông biết bây giờ cháu cũng lo lắng cho Hoành Dật, lo lắng cho nó như ông, nhưng cháu cũng phải chăm sóc sức khỏe của mình để ông và ông nội cháu yên tâm, được chứ?"
Một lát sau, bên trong cánh cửa vọng ra tiếng bước chân.
Cửa mở, Thẩm Thanh Lan xuất hiện trước mặt hai vị lão gia, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng vẻ lo lắng đượm trong ánh mắt cô đã nói rõ trong lòng cô không thật sự bình tĩnh như biểu hiện.
"Hai ông, cháu đói rồi."
Hai vị lão gia nghe xong liền nói: "Vậy mau xuống ăn cơm, cơm nước xong xuôi thì ngủ một giấc thật ngon, đến khi cháu thức dậy thì Hoành Dật đã về"
Thẩm Thanh Lan gật đầu rồi đi xuống lầu ăn cơm, cô không đói bụng, nhai cơm trong miệng mà cứ như nhai sáp nến, nhưng cô cũng ăn hết một bát, suốt bữa ăn chẳng nói câu nào.
Đặt đũa xuống, Thẩm Thanh Lan đứng dậy, mặt không đổi nói: "Hai ông, cháu ăn no rồi, cháu lên lầu trước ạ"
Hai vị lão gia nhìn nhau rồi rối rít bỏ đũa xuống, trong nhà xảy ra chuyện như thế, bọn họ nào còn tâm trạng ăn cơm.
"Việc chúng ta có thể làm bây giờ chỉ có thể là chờ đợi. Ông Phó à, ngày mai tôi sẽ bảo Vân Dung tới ở cùng Lan Lan". Thẩm lão gia nói.
Thẩm Thanh Lan quá bình tĩnh, bình tĩnh thế này là chính là khác thường, ông lo Thẩm Thanh Lan sẽ làm ra chuyện gì đó, Phó lão gia gật đầu, trong lòng ông bây giờ cũng tràn đầy lo lắng, đứa nào cũng là cháu ông cả, quả thật không thể không chú ý chăm sóc Thẩm Thanh Lan.
Có điều, sáng ngày hôm sau, khi Sở Vân Dung biết chuyện và tới để dỗ dành con gái thì đã phát hiện Thẩm Thanh Lan không hề có trong phòng.
"Thanh Lan đi ra ngoài rồi sao chú Phó?". Sở Vân Dung hỏi Phỏ lão gia.
Phó lão gia ngỡ ngàng, "Đâu có, hôm nay Thanh Lan không hề đi ra khỏi phòng"
"Trong phòng không có ai cả." Sở Vân Dung hơi hốt hoảng nói.
Ánh mắt của Phó lão gia chợt biến, gọi dì Triệu tới, hỏi một lúc cũng bảo không trông thấy Thẩm Thanh Lan, lập tức hiểu ra Thẩm Thanh Lan đã biến mất.
Nhà họ Thẩm và nhà họ Phó bây giờ vô cùng hỗn loạn.
Mà giờ khắc này, Thẩm Thanh Lan đang ngồi trên xe cùng Kim Ân Hi để chạy tới sân bay, hai người muốn bay chuyến sớm nhất để đến biên giới thành phố, sau đó chạy tới khu rừng nhiệt đới kia.
"An, tới đã nghe người chỉ dẫn nói, khoảng thời gian trước, KING đã đến LG, nhưng không dẫn theo nhiều người, không biết là đi làm chuyện gì? LG và nước Z gần nhau, đều ở kế bên khu rừng nhiệt đới kia, hiện tại KING xuất hiện ở đó là có mục đích nào đó, cộng với thời gian lộ diện của bọn chúng thì việc Phó Hoành Dật xảy ra chuyện không tránh khỏi có liên quan đến hắn."
"Tớ đã liên lạc với đám Eden rồi, bọn họ sẽ đuổi theo hướng đó, Eden đã chuẩn bị những thứ cần thiết cho chúng ta. An, tớ vẫn mong cậu có thể cân nhắc giao chuyện tìm kiếm Phó Hoành Dật cho chúng tớ, cậu ở đây chờ tớ trở về được không?"
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, " Ân Hi, chuyện này không cần phải thương lượng nữa, cậu biết rồi đấy, một khi tớ đã quyết định thì không ai ngăn cản được. Bây giờ có thể biết được cụ thể phương hướng và vị trí của KING không?"
"Xin lỗi, An, thời gian quá gấp nên tạm thời không tra ra được"
Những tin tức này là Kim Ân Hi đã bỏ ra một số tiền lớn để mua được trên đường đi tới đây.
Lần này KING làm việc rất cẩn thận, dù là huy động rất nhiều mối quan hệ cũng không biết nhiều.
Thẩm Thanh Lan chẳng hề thất vọng, cô sờ lên dây chuyền trên cổ, "Tìm không thấy thì chúng ta tìm từng tấc một"
Giống như lần trước Phó Hoành Dật tới cứu cô vậy, bây giờ đến phiên cô đi tìm anh.
Lúc Thẩm Thanh Lan và Kim n Hi đến địa điểm thì đám Eden đã tới, trên lưng đeo một cái ba lô lớn, bên trong đều là thứ mà bọn họ cần.
Sicily đưa máy tính cho Kim Ân Hi, "Bắt đầu đi."
Thẩm Thanh Lan tháo dây chuyển trên cổ xuống đưa cho Kim Ân Hi, Kim Ân Hi thẳng tay phá nát mặt dây chuyền, lấy ra một vật nho nhỏ không lớn hơn hạt gạo bao nhiêu, lắp vào một thứ màu đen trồng na ná như USB.
"Đây là nghiên cứu mới nhất của tớ, nó có thể làm tăng khả năng định vị thiết bị mẹ và con giữa cậu và Phó Hoành Dật, mở rộng phạm vi bắt sóng"
Vốn dĩ thiết bị định vị chỉ bắt sóng trong vòng một cây số, sau khi có vật này thì sẽ có thể mở rộng đến năm cây số.
"Sau khi kích sóng có phải sẽ bị người ta phát hiện không?". Thẩm Thanh Lan hỏi, vẻ mặt vẫn lạnh tanh.
Nếu như để người ta biết bọn họ có thể nhanh chóng tìm được vị trí của Phó Hoành Dật, như thế Phó Hoành Dật sẽ rất nguy hiểm.
Bây giờ Thẩm Thanh Lan có thể kết luận chắc chắn rằng Phó Hoành Dật còn sống, đổi vị trí mà suy nghĩ, nếu cô là KING thì cô sẽ bắt sống Phó Hoành Dật, chắc chắn sẽ không để anh chết dễ dàng như thế.
"An, xung quanh đây không có". Kim Ân Hi thất vọng nói, khu rừng này thực sự quá lớn, cho dù đã mở rộng phạm vị định vị, nếu xui xẻo sẽ rất phí công sức.
Xem tình hình trước mắt thì nữ thần may mắn không ưu ái bọn họ rồi.
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan hơi tối xuống, cô lấy di động trong túi ra, gọi cho Thẩm Khiêm một cuộc điện thoại, "Ba, là con đây, Phó Hoành Dật mất tích ở đâu vậy, con cần biết cụ thể vị trí anh ấy mất tích"
Thẩm Khiểm nhận điện thoại của con gái, ban đầu còn tưởng cổ muốn hỏi ông đã tìm được Phó Hoành Dật chưa, lúc này nghe xong thì ánh mắt khẽ biến, "Thanh Lan, bây giờ con đang ở đâu? Thẩm Thanh Lan không nói gì, chỉ nói: "Ba, rốt cuộc Phó Hoành Dật mất tích ở đầu, xin hãy nói cho con biết"
"Con đang ở biên giới đúng không Thanh Lan?". Thẩm Khiêm đi ra một nơi vắng người rồi hỏi nhỏ.
Thẩm Thanh Lan im lặng xem như ngầm thừa nhận, Thẩm Khiêm biến sắc, lại thấp giọng lần nữa, "Thanh Lan, bây giờ con lập tức quay về cho ba"
Mặc dù Thẩm Thanh Lan cũng có chút bản lĩnh, nhưng đó là khi bình thường.
Còn bây giờ cô đang mang thai bốn tháng.
Những tên kia lại là lính đánh thuê, chắc chắn đều là những kẻ liều mạng.
Từ những dấu hiệu bọn họ tìm được từ thi thể của các chiến sỹ, đám người này rất có thể là đám người BK nổi danh trên thế giới.
Một phụ nữ đang mang thai như Thẩm Thanh Lan nếu đụng phải bọn chúng thì nào còn đường sống.
"Ba, con phải đi tìm anh ấy, ba đừng cản con, nếu ba không nói cho con biết chỗ anh ấy mất tích thì con sẽ tìm từng chỗ một, không tìm thấy anh ấy con tuyệt đối sẽ không về"
"Thẩm Thanh Lan, chẳng lẽ con không nghĩ đến sức khỏe của mình chút nào sao? Con biết rừng nhiệt đới là nơi thế nào không? Trong đó có thể sẽ có quân địch và rất nhiều dã thú, đụng phải bất cứ thứ gì con cũng có thể mất mạng, con không muốn sống thì thôi, đến cả mạng sống của đứa bé con cũng không cần sao?"
Thẩm Khiểm rất tức giận, từ sau khi Thẩm Thanh Lan trở về, cho tới bây giờ ông vẫn chưa từng dùng giọng điệu này để nói chuyện với cô.
"Ba, nhất định con phải tìm được anh ấy."
"Bây giờ con đang ở đâu?"
"Ba, Phó Hoành Dật là mạng sống của con. Nếu anh ấy xảy ra chuyện gì, con cũng không sống nổi nữa"
"Thẩm Thanh Lan, con vì một người đàn ông mà uy hiếp ba sao?!"
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan u ám, nhìn vào chỗ sâu trong khu rừng nhiệt đới, "Ba, con xin ba"
Thẩm Khiêm im lặng, đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Lan cầu xin ông.
Ông rất muốn nói không với con gái, làm một người ba, ông không thể trơ mắt nhìn con gái đi mạo hiểm.
Thở dài thật sâu một tiếng, cuối cùng Thẩm Khiêm vẫn nói phương hướng và vị trí cụ thể, "Thanh Lan, con phải nghĩ đến đứa bé trong bụng con, ông nội ở nhà, mẹ và anh trai con"
Mắt Thẩm Thanh Lan khẽ chớp nhẹ, "Ba, con sẽ an toàn trở về"
Nói xong, cô liền cúp máy.
Thẩm Thanh Lan xem bản đồ địa hình liên quan tới chỗ này mà Kim Ân Hi đã điều tra ra, nhanh chóng tìm được chỗ mà Thẩm Khiêm nói, "Ở đây"
Cô chỉ lên điểm nào đó trên bản đồ địa hình.
Kim Ân Hi bỏ máy tính vào ba lô, cả nhóm liền đi về hướng Thẩm Khiêm chỉ.
"An, chỗ đó cách chúng ta ít nhất mười cây số, em chịu được không?"
Sicily lo lắng hỏi.
Thẩm Thanh Lan nhìn về phía Eden, "Em có thể phải không, Eden?"
Eden gật đầu, "Được, em có thể yên tâm đi.
Anh nhất định sẽ không để em và con em xảy ra chuyện đầu"
Andrew đi trước nhất, Eden đi sau cùng, khu rừng nhiệt đới này khá yên tĩnh, trước kia bọn họ còn huấn luyện ở mấy rừng nhiệt đới nguy hiểm hơn nhiều, đi hồi lâu, bọn họ cũng không gặp phải thú dữ gì to lớn, ngoại trừ mấy con rắn độc có độc tính mạnh.
Đã đi hơn nửa ngày đường, do mang thai nên cuối cùng Thẩm Thanh Lan đuối sức, bọn họ liền tìm một chỗ tương đối bằng phẳng để tạm nghỉ ngơi.
Andrew đi tìm một ít nhánh cây gần đó về đốt lửa, đang là giữa mùa đông nên chỗ này chẳng có quả dại gì để ăn, chỉ có thể ăn lương khô mang theo.
Thẩm Thanh Lan cắn cái bánh bao cứng ngắc, sâu trong đáy mắt là sương mù không tan.
"Ân, uống ngụm nước trước đi"
Eden đưa bình nước cho cô.
Thẩm Thanh Lan uống một hớp, chờ đến khi hồi phục được chút thể lực liền đứng dậy, "Chúng ta đi tiếp thôi"
Thể lực của mấy người kia không hao tổn nhiều, dừng lại nghỉ ngơi cũng vì phối hợp với Thẩm Thanh Lan.
Dùng đất dập tắt lửa, bảo đảm sẽ không cháy lại, bọn họ mới tiếp tục lên đường.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top