Chương 302
Vu Hiểu Huyên xấu hổ, "Cũng không phải là làm chuyện có lỗi với anh ấy. Chỉ là mấy ngày trước đó, chẳng phải tớ mới nhận quay một quảng cáo mới sao. Người hợp tác với tớ là nam thần Diệp Tường Vũ của tớ, là Diệp Tường Vũ đó. Sau khi quay xong, tớ có hẹn anh ấy đi ăn một bữa cơm, ai ngờ lại bị đám chó săn chụp được"
Phương Đông lập tức hiểu ra, "Thì ra Hàn Dịch nhà cậu ghen!"
Vu Hiểu Huyên lẩm bẩm: "Người đàn ông này thật là nhỏ nhen. Tớ chỉ đi ăn với nam thần của tớ có một bữa cơm mà anh ấy lại giận dỗi không để ý tới tớ hai ngày. Tối hôm qua còn dám không về nhà. Hôm nay nếu anh ấy còn bơ tớ, không nói chuyện với tớ, thì tớ sẽ bỏ nhà đi. Cho anh ấy tức giận một mình đi, tốt nhất là tức chết anh ấy luôn."
Thẩm Thanh Lan bật cười, "Nếu lời này của cậu bị Hàn Dịch nghe thấy thì có thể anh ấy sẽ tức chết thật đấy. Hiểu Huyền, thật ra không thể trách Hàn Dịch được. Cậu nghĩ xem, nếu đổi lại là cậu thấy tin Hàn Dịch đi ăn cùng một nữ minh tinh, nói người đó là nữ thần của anh ấy, còn bị người ta chụp được rồi đưa tin ầm ĩ, như vậy cậu cảm thấy thế nào?"
"Anh ấy dám". Vu Hiểu Huyên nghiến răng.
Nói xong cô bỗng hiểu được ý của Thẩm Thanh Lan, vẻ mặt cứng đời như đang suy nghĩ điều gì. Thấy cô hiểu ra, đáy mắt Thẩm Thanh Lan hiện ý cười. Thật ra Vu Hiểu Huyên hơi thiếu nhạy bén trong chuyện tình cảm, nếu không gợi ý thì cô sẽ hoàn toàn không nhận ra vấn đề nằm ở đâu. Khổ thân Hàn Dịch, tức giận lâu như vậy mà ngay cả lý do anh tức giận người ta cũng không biết.
Phương Đồng bất đắc dĩ lắc đầu, "Hàn Dịch đáng thương, có mắt như mù, đi thích cô gái có thần kinh thô hơn sợi mì nhà chúng ta."
Vu Hiểu Huyên trợn mắt, "Phương Đông, cậu mới là thần kinh thô đấy"
Hiểu ra vấn đề ở đâu nên cuối cùng Vu Hiểu Huyên cũng cảm thấy áy náy với người đang ở nhà bị mình làm cho tức giận, "À, Thanh Lan, Phương Đông, tớ về trước nhé. Để Hàn Dịch ở nhà một mình, tớ không yên tâm"
"Ừ, về đi". Phương Đông trả lời.
Sau khi Vu Hiểu Huyên đi rồi, cô và Thẩm Thanh Lan mới nhìn nhau, nở nụ cười.
Vu Hiểu Huyên vội vàng chạy về nhà, Hàn Dịch còn đang ngủ, ở trần nằm trên giường, hình như ngủ không thoải mái nên nhíu chặt mày. Vu Hiểu Huyên đứng bên cạnh giường nhìn, trong lòng thầm cảm thán, đẹp trai đúng là có lợi, ngay cả nhíu mày cũng đẹp như vậy.
Cô ngồi bên giường khẽ lay Hàn Dịch, "Hàn Dịch, dậy đi"
Hàn Dịch không tỉnh dậy.
Vu Hiểu Huyền lại gọi to hơn nhưng anh vẫn không tỉnh. Cô vỗ lên mặt anh, lúc này mới phát hiện nhiệt độ của anh khác thường, bèn đưa tay sờ trán anh, quả nhiên nóng hầm hập.
"Hàn Dịch tỉnh dậy đi.". Vu Hiểu Huyên lay anh thật mạnh.
Cuối cùng Hàn Dịch cũng mở mắt ra nhìn Vu Hiểu Huyền.
"Hiểu Huyên". Giọng nói anh khàn khàn, nghe vô cùng yếu ớt.
"Hàn Dịch, anh bị sốt rồi, mau dậy đi, chúng ta đến bệnh viện"
Hàn Dịch lắc đầu, "Anh không sao, ngủ một giấc là khỏe lại thôi."
Vu Hiểu Huyên thấm tự trách mình vô tâm. Nếu sáng nay mình làm hòa với Hàn Dịch thì cô đã phát hiện anh bị bệnh rồi. Kết quả cô lại đi giận ngược anh, không nói chuyện với anh.
Nếu Thẩm Thanh Lan không nhắc nhở, không chừng cô đã thật sự không để ý đến anh thêm mấy ngày nữa. Nếu sốt suốt mấy ngày thì chắc Hàn Dịch sốt đến ngốc mất.
"Hàn Dịch, anh đứng dậy nhanh lên cho em. Chúng ta đến bệnh viện". Vu Hiểu Huyên kéo anh dậy, nhưng Hàn Dịch quá nặng, cô không kéo nổi.
"Hiểu Huyên, anh thật sự không sao. Em để anh ngủ một giấc là ổn thôi.". Giọng nói Hàn Dịch khàn đặc, cổ họng anh như bị lửa đốt, nói chuyện rất tốn sức.
Vu Hiểu Huyên kéo không nổi Hàn Dịch, lại không thể trơ mắt nhìn anh sốt li bì như thế được, bèn ra khỏi phòng, lấy một chai rượu trắng trên tủ rượu của anh, giúp anh hạ nhiệt.
Nhưng một tiếng sau, nhiệt độ cơ thể Hàn Dịch vẫn không giảm xuống. Vu Hiểu Huyên sốt ruột, vội vàng gọi điện thoại cho 120.
Hàn Dịch được đưa vào bệnh viện, đến ngày hôm sau mới hoàn toàn tỉnh táo. Vừa mở mắt ra, anh đã thấy Vu Hiểu Huyên đang dựa vào giường bệnh ngủ say sưa, tay còn nắm chặt tay mình.
Ánh mắt Hàn Dịch đầy dịu dàng. Anh vẫn nhớ loáng thoáng chuyện hôm qua, hình như anh đã khiến cô sợ hãi. Tay anh vừa cử động, Vu Hiểu Huyền đã lập tức thức giấc, thấy anh tỉnh lại thì cực kỳ vui mừng, "Hàn Dịch, anh tỉnh rồi. Anh làm em sợ muốn chết."
"Xin lỗi đã làm em lo lắng". Hàn Dịch nói.
Bị sốt lâu nên cổ họng anh rất khô, khi nói chuyện thì rát như dao cắt.
Vu Hiểu Huyên vội rót cho Hàn Dịch một ly nước rồi đỡ anh dậy, "Anh uống nước trước đi."
Uống xong ly nước, Hàn Dịch mới thoải mái hơn, "Lo cho anh lắm à?"
Vu Hiểu Huyên khẽ hừ, "Ai lo cho anh chứ. Chẳng phải anh vẫn giận em sao, ngay cả em nói chuyện với anh, anh cũng không để ý tới kia mà."
Hàn Dịch bật cười, nắm tay Vu Hiểu Huyên, cô cũng không rút lại, "Đúng, là lỗi của anh. Anh không nên giận em, không nên lờ em. Anh sai rồi, em tha thứ cho anh nhé"
Vu Hiểu Huyên đã hết giận từ lâu, bây giờ Hàn Dịch lại nhận sai với cô nên lại làm cô thấy có lỗi, "Hàn Dịch, là lỗi của em. Em quá ngốc nghếch, còn nói Diệp Tường Vũ là nam thần của mình. Thật ra anh mới là nam thần thật sự của em. Trong lòng em, anh là quan trọng nhất, là trời là đất của em, là ánh nắng rực rỡ nhất trong cuộc đời em"
Bất ngờ được người ta bày tỏ, Hàn Dịch cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Nhưng anh càng nghe càng cảm thấy sai sai, bèn híp mắt nhìn Vu Hiểu Huyền, "Vu Hiểu Huyên, đây là lời thoại trong bộ phim nào?"
"Thanh Xuân là điều bất ngờ nhất". Vu Hiểu Huyền trả lời theo bản năng.
Ha ha, quả nhiên! Vu Hiểu Huyên trả lời xong mới phát hiện không ổn, vội quan sát sắc mặt Hàn Dịch, trong lòng thầm mắng mình ngốc, xin lỗi mà cũng có thể chọc giận người ta. Vu Hiểu Huyên kéo tay áo Hàn Dịch, "Hàn Dịch, anh đừng giận mà. Dù đó là lời thoại trong phim nhưng xin lỗi là thật lòng. Em thật sự biết mình sai rồi. Sau này em sẽ cách xa mấy nam thần kia ra. Nam thần của em chỉ có một thôi, là anh."
Ánh mắt Hàn Dịch đầy ý cười, thế nhưng vẻ mặt vẫn dửng dưng, "Em nói thật sao? Sau này em sẽ không đi ăn với ngôi sao nam nữa phải không?"
Vu Hiểu Huyên gật đầu, "Đúng vậy"
"Sau này ở nhà, em sẽ không cầm điện thoại, vừa xem vừa mê mẩn sắc đẹp của mấy ngôi sao nam nữa chứ?". Vu Hiểu Huyên hơi do dự.
Nhưng thấy nét mặt như muốn nói anh biết em lừa anh mà, em là đồ phụ nữ đa tình thì cô lại gật đầu, "Vâng vâng vâng, sau này em chỉ có một mình anh. Nếu người đàn ông khác hẹn em đi ăn, em nhất định sẽ dẫn anh theo, nói đây là người đàn ông của tôi, đẹp trai hơn anh đúng không, như thế được chưa?"
Hàn Dịch rất hài lòng nhưng vẫn thấy chưa đủ, "Sau này em không được đóng cảnh giường chiếu, không được đóng cảnh hồn, không được cởi đồ, không được tiếp xúc thân mật với bất cứ diễn viên nam nào...". Hàn Dịch liệt kể một loạt.
Sắc mặt Vu Hiểu Huyền cực kỳ đen, nghiến răng nói, "Hàn Dịch, anh đủ rồi đấy. Đừng có mà được voi đòi tiên". Hiện giờ cố nghiêm túc hoài nghi rằng Hàn Dịch đã cố ý bị bệnh, mục đích là ép cô lùi bước.
Hàn Dịch nhìn thấy ánh mắt của Vu Hiểu Huyên, thầm nghĩ vở kịch đã bị phát hiện nên lập tức dừng lại, "Chỉ chừng đó thôi."
Vu Hiểu Huyên bật cười ha ha, "Ba điều trước em có thể hứa với anh, nhưng điều phía sau, anh đừng có mơ nữa."
Không tiếp xúc tay chân với bất cứ diễn viên nam nào, vậy cô cứ rút khỏi giới giải trí luôn cho rồi.
Hàn Dịch ngượng ngùng, "Được."
"Hàn Dịch, anh thật không hổ là người làm ăn mà". Vu Hiểu Huyên nghiến răng nghiến lợi nói. Cô chỉ ăn một bữa cơm với người khác mà kết quả lại phải lùi bước đến mức này rồi.
Hàn Dịch cười tít mắt, "Cảm ơn lời khen của em"
Thấy da mặt của người này đã siêu cấp dày rồi, Vu Hiểu Huyền quyết định không tính toán với bệnh nhân, tránh bị tức chết, "Muốn ăn gì? Em đi mua cho anh."
Hàn Dịch đã không ăn gì một ngày một đêm liền nên giờ rất đói bụng, "Cháo là được rồi."
"Anh chờ một, bây giờ em đi mua ngay"
Vu Hiểu Huyên nói xong thì cầm ví đi ra ngoài, có điều khi quay về thì sắc mặt rất tệ.
"Em sao vậy?". Hàn Dịch hỏi.
Vừa rồi lúc đi chẳng phải còn rất tốt sao? "Đám ký giả kia thật là đáng ghét, chỉ một chuyện nhỏ mà cũng có thể phóng đại thành chiến tranh thế giới"
Nghe vậy, Hàn Dịch nhướng mày nhìn cô. Vu Hiểu Huyên ném điện thoại cho Hàn Dịch, "An tự xem đi"
Hàn Dịch cầm điện thoại lên, vừa mở ra, thấy tin tức mới trên đầu trang mà cạn lời, "Anh tự tử vì tình?"
Vu Hiểu Huyên cười ha ha, "Đúng vậy, bây giờ anh nổi tiếng rồi nhé. Vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc tập đoàn Hàn Thị ngoại tình với diễn viên nam. Tổng Giám đốc Hàn đau lòng muốn chết, uống rượu đến giữa khuya, nhất thời nghĩ quẩn uống thuốc tự tử, rồi bị đưa vào bệnh viện cấp cứu".
Hàn Dịch đen mặt, rốt cuộc ai đã viết cái tin nhảm nhí này vậy. Ông mới tự tử, cả nhà ông đều tự tử. Hàn Dịch muốn gọi điện thoại cho thư ký, lúc này mới phát hiện điện thoại của mình không có ở đây, vẻ mặt anh còn khó coi hơn cả Vu Hiểu Huyên.
"Chuyện này cứ giao cho anh". Hàn Dịch nói.
Khi thư ký của Hàn Dịch thấy tin này thì đã lập tức gọi cho phòng quan hệ công chúng xử lý. Cậu ta không liên lạc với Hàn Dịch được, phải nhờ tin trên mạng biết tin anh đang ở trong bệnh viện, sau đó lập tức chạy tới.
"Tổng Giám đốc Hàn"
Hàn Dịch thấy thư ký của mình thì hỏi, "Xử lý chuyện này thế nào rồi?"
Thư ký báo cáo, "Đã điều tra xong, là một ký giả vô danh của một tạp chí giải trí vì muốn nổi tiếng nên mới đưa tin thất thiệt. Đằng sau thật sự không có ai giật dây cả"
"Chắc chắn là không có ?"
"Chắc chắn."
Hàn Dịch cười khẩy, "Như vậy thì dễ xử lý thôi. Hẹn ký giả đó cho tôi, nói là tôi muốn nói chuyện với anh ta, tâm sự về chuyện tôi đau lòng muốn chết"
"Được, Tổng Giám đốc Hàn"
Thư ký lúng túng đáp, vừa định rời đi thì bị Hàn Dịch gọi lại, "Chờ đã"
Thư ký nhìn anh.
"Trước tiên đính chính tin đồn nhảm kia. Sau này tôi không muốn thấy bất cứ bài viết nào bôi đen Vu Hiểu Huyền trên mạng nữa"
Vừa rồi Hàn Dịch tùy tiện xem một chút, phát hiện trên weibo có rất nhiều bài viết bôi đen Vu Hiểu Huyền. Dưới weibo của cô cũng có rất nhiều bình luận mắng chửi rất khó nghe.
Vu Hiểu Huyên cũng nghe thấy lời Hàn Dịch, chờ thư ký đi mới nói, "Chỉ là mấy antifan thôi mà. Em cũng không phải là lần đầu tiên bị bôi đen, em không tức thì anh tức làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top