Chương 291
"Nhưng nhìn tướng mạo cô gái đó liền biết là người có phúc." Chị Hứa nói cho Thẩm Thanh Lan nghe những thay đổi trong thị trấn.
Thẩm Thanh Lan không hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn, còn cảm thấy thú vị. Theo cô thấy, cuộc sống sinh hoạt bình thường của người dân nơi đây mới chân thật nhất, tự nhiên nhất.
"Nhưng mà..." Chị Hứa hạ giọng, "Em còn nhớ công ty lúc trước muốn mua thị trấn của bọn chị khôn? Sau này ông chủ của công ty đó lại tới nữa, nhưng lần này không muốn mua nữa, mà muốn hợp tác với trấn để làm gì đó..." Chị Hứa không nhớ rõ lắm, chị gõ đầu mình, "Đầu óc chị thật vô dụng, chị quên mất tiêu rồi, à, là muốn xây nhà đó! Nhưng trưởng thị trấn bọn chị không đồng ý, muốn đuổi tên đó ra ngoài. Cậu ta còn nói mình là cháu trai nhà họ Thẩm, là em trai của Giám đốc thẩm, còn hăm dọa là nếu không nghe lời thì cậu ta sẽ cho bọn chị đẹp mặt."
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan liền rét lạnh, người này rõ ràng không ai khác chính là Thẩm Quần Trạch, không ngờ cậu ta vẫn còn dám ở bên ngoài khoe khoang mình là cháu trai nhà họ Thẩm.
"Sau đó có một nhóm người kéo tới thị trấn, nói là muốn dạy dỗ bọn chị, lúc đầu chị còn tưởng là sẽ đánh nhau với bọn họ, ai ngờ người của Giám đốc Thẩm xuất hiện, dẫn ông chủ đó đi, mọi chuyện đến đó thì kết thúc."
Thẩm Thanh Lan hỏi lại, "Chị nói là Giám đốc Thẩm đích thân đến đây dẫn người đi?"
"Đúng vậy. Giám đốc Thẩm còn ra trấn an tinh thần của người trong trấn, cậu ấy thật tốt, sau này nếu ai được gả cho người đàn ông như Giám đốc Thẩm thì thật là có phúc." Chị Hứa vừa cười vừa nói.
Nghe người khác khen ngợi anh trai mình, Thẩm Thanh Lan thấy vô cùng vui vẻ.
"Em gái à, hiện giờ hai em đến hơi sớm, chờ mấy tháng nữa, dâu tây trong nhà kính sẽ chín. Chắc hẳn trên đường đến đây hai em đã nhìn thấy rồi."
Thẩm Thanh Lan gật đầu, "Chính là mấy cái nhà kính lợp nilon trắng đó hả chị?"
"Đúng rồi, trong đó có mấy giống dâu tây, bây giờ còn chưa đến mùa thu hoạch, nếu lần sau hai em đến thì có thể tự đi hái."
Chị Hứa lại kể thêm những thay đổi ở đây cho Thẩm Thanh Lan nghe, thấy thời gian đã không còn sớm, mới chịu đứng dậy dọn dẹp bàn. Phó Hoành Dật đưa tiền, nhưng chị ấy không chịu nhận, thế là nhân lúc chị ấy vào bếp rửa chén anh để tiến lên bàn, rồi dẫn Thẩm Thanh Lan đi ngay.
Trên đường về, Thẩm Thanh Lan tay trong tay cùng Phó Hoành Dật, cô nhìn hai bàn tay đang đan chặt vào nhau, nhỏ giọng nói, "Thật ra sống trong thị trấn cũng rất tốt, anh nói đúng không, Phó Hoành Dật?"
Mỗi ngày đều củi gạo dầu muối, đó mới là hạnh phúc giản đơn.
"Em thích hả?" Phó Hoành Dật hỏi.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, cô thật sự rất thích sống đơn giản như vậy, mặc dù cuộc sống bây giờ của cô cũng rất tốt.
"Nếu em thích, vậy chờ sau này anh về hưu, chúng ta sẽ đến sống trong một thị trấn giống như vậy, mỗi ngày đều trôi qua như Ngưu lang Chức nữ, mặt trời mọc thì đi làm, đến mặt trời lặn thì nghỉ."
Thẩm Thanh Lan hình dung ra cảnh tượng đó, không nhịn được bật cười, "Anh biết làm ruộng?"
"Không biết thì học." Phó Hoành Dật nói, rồi nắm chặt tay Thẩm Thanh Lan.
Ngoài trời tuyết đang rơi, Thẩm Thanh Lan không thích che ô, Phó Hoành Dệt sợ cô lạnh nên không dám đi dạo bên ngoài lâu, nên dẫn cô về khu nghỉ mát suối nước nóng ngay.
Thẩm Thanh Lan đứng bên cạnh cửa sổ nhìn tuyết rơi càng ngày càng lớn, rồi xoay người nói với Phó Hoành Dật: "Chờ tuyết rơi nhiều hơn nữa thì chúng ta có thể đắp người tuyết rồi."
Phó Hoành Dật nghe vậy nhịn không được cười khẽ, vì anh thấy Thẩm Thanh Lan giống như trẻ con.
Thẩm Thanh Lan nói xong cũng cười theo.
Buổi tối, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật thay quần áo xong, đi tới suối nước nóng được chuẩn bị riêng cho họ. Ban đầu, suối nước nóng ở đây chính là mấy cái hồ lớn, sau khi Thẩm Quân Dục xem xét thì chia thành nhiều bể suối nước nóng giành cho hai người, do vậy liền có nhiều không gian riêng tư hơn.
Thẩm Thanh Lan ngồi bên cạnh suối nước nóng, cũng không xuống tắm ngay, mà dùng chân thử độ ấm trước.
Nhiệt độ nước ở đây không cao lắm, cô từ từ trượt xuống, ngâm cả người dưới nước, nước ấm khiến cả người khoan khoái thoải mái, Thẩm Thanh Lan nhịn không được nhắm mắt lại như một con mèo lười biếng.
Phó Hoành Dật ngồi bên cạnh Thẩm Thanh Lan, tay dựa lên hai bờ, cô dựa vào anh hưởng thụ cảm giác được xoa bóp vai.
Anh xoa bóp với lực rất vừa phải nên rất thoải mái, cô cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng còn chưa được bao lâu, cô liền mở choàng mắt im lặng nhìn anh.
Phó Hoành Dật tỏ vẻ vô tội, giống như đang nói chuyện này không liên quan đến anh. Thẩm Thanh Lan muốn rời khỏi người anh, nhưng lại bị giữ chặt bả vai, không đợi cô hồi hồn, một nụ hôn đã rơi xuống môi, trên cổ, rồi trên vai cô.
Bàn tay to của Phó Hoành Dật bao trùm bé thỏ trắng của cô, nhẹ nhàng xoa bóp, "Hình như lớn hơn một chút rồi."
Thẩm Thanh Lan lườm anh, đổi lại là đôi mắt sâu thẳm của anh.
Vừa mới ôm hôn một lúc lâu, cộng với hơi nước trong suối nước nóng khiến mặt Thẩm Thanh Lan đỏ ửng. Cô trừng mắt như thế, chẳng những không có chút uy hiếp, mà còn có vẻ hờn dỗi đáng yêu.
Phó Hoành Dật chỉ cảm thấy cơ thể mình như nóng lên, anh bế Thẩm Thanh Lan đi về giường, cô vỗ vỗ lên vai anh, "Phó Hoành Dật, con."
Phó Hoành Dật cúi đầu hôn lên môi cô, "Anh đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói sau ba tháng là có thể rồi, chỉ cần động tác không quá mạnh là được."
Anh hỏi bác sĩ khi nào chứ? Thẩm Thanh Lan thắc mắc, chợt nhớ tới hôm đi bệnh viện anh nói có chuyện muốn hỏi bác sĩ, chắc không phải là hỏi chuyện này đấy chứ? Sắc mặt của cô lập tức đỏ bừng.
Phó Hoành Dật nhẹ nhàng đặt Thẩm Thanh Lan lên giường, sau đó cũng đi lên giường, rồi cúi đầu hôn lên môi cố.
Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao, đôi mắt Thẩm Thanh Lan dần mơ màng, trong đầu chỉ còn giữ lại một chút lý trí, nói một câu ở bước cuối cùng, "Để em."
Phó Hoành Dật nhướng mày, vô cùng bằng lòng mà thỏa mãn yêu cầu của bà xã đại nhân, anh nằm ngửa trên giường, tỏ vẻ em muốn làm gì thì làm.
***
Sáng sớm hôm sau, lúc Thẩm Thanh Lan thức dậy thì liền trông thấy đôi mắt thỏa mãn của Phó Hoành Dật, thấy cô xấu hổ, anh mỉm cười, thì thầm vào tai cô: "Vợ, em phải hiểu cảm giác của một con sói già bị bỏ đói mấy tháng gặp được miếng thịt tươi ngon."
Thẩm Thanh Lan cười ha ha, "Anh đã chịu nhận mình già hơn em rồi a."
Phó Hoành Dật cười, "Đàn ông lớn tuổi mới tốt, đàn ông lớn tuổi biết thương em." Anh nói vô cùng tự nhiên.
Thẩm Thanh Lan cảm thấy buồn cười, nhưng không phản bác lời anh nói, cùng anh nằm trên giường, hiếm được một lần thức dậy trễ.
Ở khu nghỉ mát suối nước nóng, tâm trạng Thẩm Thanh Lan vô cùng tốt, trên khuôn mặt lúc nào cũng hiện lên nụ cười, nhưng khi nhìn thấy một người nào đó thì nụ cười liền biến mất.
"Cô Thẩm, trùng hợp quá, thì ra cô và anh Phó cũng ở đây." Catherine vui vẻ nói.
Thẩm Thanh Lan cười như không cười nói, "Dường như cô Catherine rất có duyên với chúng tôi nhỉ, đi tới đâu cũng gặp được."
Catherine cười giả lả, vờ như không nghe thấy lời mỉa mai của cô, "Tôi cũng không ngờ lại có duyên với hai người thế, nếu đã gặp thì đi cùng nhau chứ?"
Thẩm Thanh Lan chưa kịp nói thì Phó Hoành Dật đã lên tiếng, "Không cần, hôm nay chúng tôi phải về rồi, chúc cô Catherine chơi vui vẻ."
Catherine nghe vậy, nụ cười liền cứng đờ, "Hai người phải đi rồi?" "Đương nhiên, chúng tôi cũng ở đây mấy ngày, cũng đến lúc phải về rồi." Phó Hoành Dật rất thản nhiên mà trả lời.
Trong lòng Catherine vô cùng tức giận, ngay cả cười cũng không nổi, nhưng còn chưa đợi cô ta nói gì, thì Phó Hoành Dật đã nắm tay Thẩm Thanh Lan đi trước.
Catherine tức giận đến mức dậm chân đùng đùng.
"Anh đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc." Thẩm Thanh Lan ghẹo Phó Hoành Dật, mỹ nữ nhà người ta vất vả để đuổi theo tận đây, kết quả người này ngay cả một nụ cười cũng không cho đã tiễn người ta đi luôn.
Phó Hoành Dật bật cười nhìn cô, "Anh thì lại đang thắc mắc, không biết em trở nên phóng khoáng như vậy từ khi nào thế?"
Thẩm Thanh Lan buông tay, "Em trước giờ vẫn rất rộng lượng mà, không giống như người nào đó, hở chút là nổi máu ghen, giấm trong nhà đều bị anh uống hết rồi."
Phó Hoành Dật cúi đầu, cắn một cái vào môi Thẩm Thanh Lan để trừng phạt, "Còn nói lung tung nữa để xem lúc về nhà anh có dạy dỗ em không?"
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, dịu dàng hỏi, "Anh nỡ sao?"
"Ừm, anh đúng là không nỡ, hài lòng chưa?" Phó Hoành Dật tức giận.
Hai người về đến phòng liền dọn dẹp mọi thứ, rồi đi ngay.
Catherine còn tưởng rằng Phó Hoành Dật chỉ nói đùa thôi, cô ta định bớt giận một chút sẽ đi tìm bọn họ, kết quả tìm một vòng cũng không thấy, hỏi nhân viên phục vụ mới biết bọn họ đã trả phòng rồi. Cô ta tức giận đến mức mặt mày xanh mét, rồi phất tay áo bỏ đi.
Trở về thủ đô, Thẩm Thanh Lan vừa mới đến nơi, còn chưa ngồi ấm chỗ đã nhận được điện thoại của Daniel, "Thanh Lan, xảy ra chuyện rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top