Chương 279
Mục Liên Thành đi đến cạnh Phó Hoành Dật, nhìn lướt qua màn hình rồi lập tức dời mắt. Đội trưởng bị bêu xấu, tốt nhất là không nên nhìn.
"Đội trưởng, ăn cơm trước đi."
Mục Liên Thành mang hai phần cơm về, một phần cho mình. Lúc đang ăn cơm, anh bỗng nhiên nói, "Đội trưởng, gần đây nhận được tin của KING, có người nói KING và người của KA đã xảy ra mâu thuẫn. Hiện giờ thủ lĩnh của KA đã tuyên bố không đội trời chung với KING. Hơn nữa, nghe nói có người bỏ tiền ra mua mạng của đám BK, dạo này rất nhiều thành viên cấp cao của BK bị tấn công và bị thương, ngay cả trợ thủ đắc lực của KING cũng bị khử mất một tên."
Phó Hoành Dật ngừng ăn, hỏi: "Có người bỏ tiền mua mạng của đám BK? Có biết là ai không?"
Mục Liên Thành lắc đầu, "Chỉ mới nghe tin thôi, tạm thời còn chưa điều tra. Nhưng bất kể là ai thì đây cũng là một tin tức có lợi cho chúng ta. Có người gây sự với KING thì coi như giúp chúng ta bớt rắc rối."
Phó Hoành Dật không nói gì, nhanh chóng ăn cơm xong rồi lại ngồi trước máy tính, tiếp tục chiến đấu với bản kiểm điểm mười nghìn chữ.
"Hai ngày vừa qua, nhóm tân binh thế nào rồi?" Phó Hoành Dật hỏi.
Nhắc tới bọn chuyện này, Mục Liên Thành liền cười đắc ý, "Đã ngoan ngoãn luyện tập rồi, mặc dù mấy ngày qua liên tục tăng mức độ huấn luyện nhưng không có ai than vãn gì cả. Đội trưởng, sao anh không hỏi xem kết quả thi đấu thế nào?"
"Còn cần phải hỏi sao?"
Mục Liên Thành ngượng ngùng, "Không cần."
Về trận thi đấu này, phải bắt đầu nói từ trước khi Phí Hoành Dật rời khỏi quân đội về chăm sóc Thẩm Thanh Lan.
Nhóm tân binh này đều là những quân nhân giỏi nhất trong những quân nhân giỏi nhất được chọn ra từ nhiều đơn vị khác nhau, thậm chí có một số người tài giỏi do đích thân Phó Hoành Dật tìm ra, thế nhưng bọn họ còn khó đào tạo hơn nhóm tân bình trước kia ở quân khu thủ đô.
Ban đầu, Phó Hoành Dật chỉ chịu trách nhiệm lập kế hoạch huấn luyện chứ không tham gia huấn luyện bọn họ, nhưng nửa tháng sau, trong lần sát hạch đầu tiên, số người không đạt tiêu chuẩn có tới hơn một nửa. Điều này làm nhóm người kiêu ngạo kia không thể chấp nhận được, tất cả đều đổ lỗi do Phó Hoành Dật đặt ra mục tiêu quá cao, người thường hoàn toàn không thể hoàn thành nổi. Lúc đó, cựu đội viên của bộ đội tiên phong thấy vậy mà muốn bật cười, không hề che giấu vẻ hả hê trong mắt.
Kế hoạch huấn luyện Phó Hoành Dật lập ra luồn dựa theo giới hạn thể chất của cả tập thể, ban đầu chắc chắn rất ít người có thể hoàn thành.
Bị khiếu nại là lên kế hoạch huấn luyện không hợp lý, Phó Hoành Dật cũng không tức giận, mà chỉ thản nhiên quét mắt nhìn đám tân binh kia, hỏi: "Vậy các cậu muốn thế nào?"
Một người trong nhóm tân binh đó - có lẽ là người có năng lực vượt trội nhất, đại diện cho nhóm tân binh đứng ra, thách đấu với đội viên của Phó Hoành Dật. Nếu các cựu binh có thể hoàn thành hạng mục này của anh thì bạn họ tuyệt đối sẽ không có ý kiến gì nữa, nghiêm túc luyện tập. Nhưng nếu không làm được, thì Phó Hoành Dật phải xin lỗi bọn họ vì lập ra kế hoạch huấn luyện mà không căn cứ tình huống thực tế.
Phó Hoành Dật cũng không có bất cứ ý kiến gì. Lính do đích thân anh huấn luyện, nếu như ngay cả mấy hạng mục nhỏ này cũng không làm được, vậy thì anh sẽ phải cân nhắc chuyện huấn luyện lại đám người này rồi.
Khi đó đúng lúc lãnh đạo thượng cấp đến thị sát, tình cờ nhìn thấy cảnh này, liền cảm thấy hứng thú nên nói muốn xem trận đấu đối kháng này.
Thi đấu đối kháng tổng cộng mất năm ngày, ngoài một số hạng mục cơ bản ra, còn có sinh tồn nơi hoang dã. Thi đấu cơ bản diễn ra trong hai ngày đầu, còn ba ngày cuối dành cho thi đấu sinh tồn.
Hạng mục cơ bản hoàn toàn chẳng là cái đinh gì với đội viên quân tiên phong cả, họ dễ dàng vượt qua mà không hề gặp chút trở ngại nào. Đám tân binh thấy vậy, thật ra trong lòng đã hiểu mình và cựu binh chênh lệch rất nhiều, nhưng đã cược với Phó Hoành Dật là chỉ cần bọn họ thắng nhóm cựu binh một hạng mục thì coi như bọn họ chiến thắng, nên bọn họ bắt buộc phải giành chiến thắng trong buổi huấn luyện sinh tồn hoang dã.
Vì để cuộc thi đối kháng công bằng rõ ràng, nên Phó Hoành Dật không tham gia Nhưng ngày cuối cùng, lãnh đạo thượng cấp lại bảo anh dẫn đội đi đánh úp hai đội ngũ này, để khảo nghiệm khả năng ứng phó của bọn họ khi gặp nguy hiểm, đương nhiên Phó Hoành Dật không từ chối.
Nhưng trước thời gian xuất phát mười phút, Phó Hoành Dật đang định tắt máy thì lại nhận được điện thoại của Sở Vân Dung. Hay tin Thẩm Thanh Lan gặp chuyện, anh đâu còn tinh thần quan tâm tới thi đấu đối kháng gì nữa, lập tức giao hết cho Mục Liên Thành rồi bỏ đi ngay.
Nhưng mấy lãnh đạo thượng cấp trong phòng chỉ huy cũng thấy được cảnh này, vẻ mặt đều sa sầm. Nếu không vì năng lực và quân hàm của Phó Hoành Dật, cộng thêm mọi người đứng ra hòa giải, thì quả thật lần này anh không đơn giản chỉ viết một kiểm điểm thế này.
"Đội trưởng, trong nhóm tân binh đợt nay có rất nhiều mầm non không tệ, năm nay chắc là chúng ta sẽ được bơm vào không ít máu mới đấy." Mục Liên Thành nhanh chóng ăn xong cơm rồi nói với Phó Hoành Dật.
"Tình hình của bọn họ sao rồi?" Phó Hoành Dật nghe vậy thì dừng tay lại, đọc tên vài người rồi hỏi. Đây là những tân binh anh đã đặc biệt chú ý tới trước khi rời đi.
"Bọn họ chính là mấy người tôi đang định nói với anh, có biểu hiện không tệ trong trận đấu sau, đặc biệt là Hạng Nhất Đồng, tiến bộ hết sức ngạc nhiên."
Phó Hoành Dật nghĩ ngợi một lúc, "Tăng mức độ luyện tập của họ lên gấp đôi so với hạng mục cơ bản đi." Thể lực và khả năng của bọn họ đã vượt trội hơn hầu hết những người còn lại, thì luyện tập theo mức độ bình thường hoàn toàn không thể kích thích được tiềm năng của bọn họ.
"Được, khi về tôi sẽ điều chỉnh kế hoạch huấn luyện lại cho thích hợp."
"Lần sát hạch chính thức đầu tiên phải sàng lọc được hơn phân nửa quân số." Phó Hoành Dật lại nói thêm, sau khi tân binh được huấn luyện hai tháng sẽ tiến hành buổi sát hạch đầu tiên.
"Sàng lọc một nửa ư? Tỷ lệ này có quá cao không? Chất lượng của đám tan binh trong đợt này rất cao." Mục Liên Thành nghe vậy, vẻ mặt hơi do dự. Nếu là trước kia thì sàng lọc một nửa cũng không hề gì.
Phó Hoành Dật vẫn không đổi ý, "Chúng ta cần tinh binh trong tinh binh. Sau này bọn họ sẽ phải đối mặt với vô vàn thử thách sống còn, chứ không phải cứ diễn tập quân sự mãi, hơn nữa bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể gặp nguy hiểm, chúng ta không có quá nhiều thời gian để đào tạo bọn họ. Nếu không có bản lĩnh vượt trội, trình độ vững vàng, thì chẳng khác nào tự tìm đường chết. Bởi vậy, lần sát hạch này mới phải cộng thêm hạng mục khảo nghiệm tâm lý."
Mục Liên Thành cũng biết Phó Hoành Dật nói rất đúng, nếu bọn họ đã có thể vào quân đội thì nói một chọi một ngàn cũng không phải là quá, "Vậy cũng đúng, tôi sẽ lập tức sắp xếp chuyện này."
Phó Hoành Dật in tài liệu trong máy tính ra, "Đây là nhiệm vụ huấn luyện tôi đã lập gần đây, cậu xem trước, sau đó đưa mấy sĩ quan huấn luyện khác xem."
Mục Liên Thành cầm lấy bản kế hoạch huấn luyện kia lật xem vài trang, thấy phía sau mấy hạng mục đều có chủ thích tên của những người có liên quan, phía sau tên còn có mấy con số thì không thể hiểu rõ ngay được, "Đội trưởng, mấy cái tên với con số này có nghĩa cái gì vậy?"
"Là thời gian luyện tập các hạng mục này của những người đó."
Mục Liên Thành lập tức hiểu ra, đây là bản kế hoạch huấn luyện mà Phó Hoành Dật đã lập ra dựa theo thể lực và khả năng của từng người. Chỉ cần suy nghĩ một chút sẽ có thể nhận ra, tuy anh đã bỏ đi, nhưng trong lòng vẫn nhớ tới công việc ở quân khu, chắc hẳn anh đã phải mất không ít công sức cho kế hoạch huấn luyện này.
"Rõ, bây giờ tôi sẽ lập tức đi bàn bạc với mấy sĩ quan huấn luyện khác." Mục Liên Thành nói xong liền rời đi.
Phó Hoành Dật ừ một tiếng rồi tiếp tục vùi đầu viết kiểm điểm, hoàn toàn không hề lo lắng về chuyện tiếp theo mấy sĩ quan huấn luyện khác có sắp xếp được hay không. Anh luôn rất tin tưởng những binh sĩ do mình huấn luyện ra, nhất là Mục Liên Thành. Nếu như tương lại phải chọn đội trưởng mới, thì anh ta chính là một lựa chọn rất tốt.
Phó Hoành Dật mất cả đêm mới đánh xong bằng kiểm điểm, lãnh đạo tỉ mỉ đọc bảng kiểm điểm này từ đầu đến cuối, "Viết cũng sâu sắc quá nhỉ! Được rồi, vấn đề đến đây là kết thúc. Cấp trên rất quan tâm tới đợt tuyển chọn tân binh này, cậu đừng gây thêm chuyện cho tôi nữa."
Phó Hoành Dật nghiêm túc đáp, "Rõ."
Lãnh đạo lại hỏi thêm một số vấn đề về huấn luyện tân binh, biết Phó Hoành Dật đã có tính toán riêng thì không hỏi tiếp nữa. Mặc dù là người lãnh đạo quân khu, nhưng anh ta không hề can dự vào việc huấn luyện này, tất cả đều do một mình Phó Hoành Dật quyết định.
Sau đó, Phó Hoành Dật đến sân huấn luyện quan sát tình hình luyện tập của tân binh, xem một lúc mới trở về ký túc xá và lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan.
***
Thẩm Thanh Lan đang cắm hoa cùng Sở Vân Dung. Mấy ngày nay cô bỗng nhiên có hứng thú với chuyện cắm hoa, nên ngày nào cũng học ở chỗ của mẹ. Có thể ở bên cạnh con gái nhiều hơn, đương nhiên Sở Vân Dung rất vui vẻ mà dạy.
"Hôm nay có khỏe không? Con không hành em chứ?" Vừa bắt máy, Phó Hoành Dật đã liên tục hỏi han, giọng điệu cực kỳ ấn cần.
Thẩm Thanh Lan cong môi cười, "Con ngoan lắm, không hề hành em."
"Có nôn nghén nhiều không?"
"Đỡ hơn nhiều rồi, hôm nay em chỉ ói một lần khi thức dậy, lúc ăn sáng em còn ăn được một bát cháo, một quả trứng gà và hai cái bánh bao nữa." Thẩm Thanh Lan báo cáo rất chi tiết tình hình của mình. Từ sau khi Phó Hoành Dật quay lại quân khu, ngày nào anh cũng gọi điện thoại hỏi thăm sinh hoạt hằng ngày của cô, nhất là phương diện ăn uống.
Phó Hoành Dật nghe thấy Thẩm Thanh Lan ăn uống được, biểu cảm trên mặt liền thả lỏng hơn, dựa lưng vào ghế, dịu dàng dặn dò: "Em muốn ăn cái gì thì cứ nói với dì Triệu hoặc chị Tống, bây giờ thời tiết bắt đầu lạnh dần rồi, sáng sớm trời lạnh, em nhớ mặc nhiều quần áo, đừng ỷ sức khỏe mình tốt mà không thèm để ý, biết không?"
Đáy mắt Thẩm Thanh Lan hiện lên sự ấm áp, "Vâng, em biết rồi, anh ở quân khu cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé."
Nói thêm vài câu nữa, Phó Hoành Dật mới cúp điện thoại.
Bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của Sở Vân Dung, Thẩm Thanh Lan cười khẽ, "Mẹ, trước đây lúc mẹ mang thai, ba cũng dài dòng như vậy sao?"
"Ba con đầu có được cẩn thận được như Hoành Dật." Sở Vân Dung mỉm cười. Lúc đó Thẩm khiêm vẫn đang dốc hết lòng vào sự nghiệp, trong đầu chỉ có bộ đội và lính của mình. Sở Vân Dung mang thai, ông cũng chỉ gọi điện thoại về nhà nhiều hơn bình thường vài cuộc, chứ không được như Phó Hoành Dật, một ngày gọi ba cuộc, quan tâm đến từng bữa ăn giấc ngủ của Thẩm Thanh Lan.
"Có điều, chí hướng của đa số đàn ông đều rất rộng lớn, ít người được như Hoành Dật lắm, Thanh Lan nhà chúng ta thật may mắn." Không có người mẹ nào thấy con rể quan tâm chăm sóc cho con gái mình mà không vui cả.
Tâm trạng của Thẩm Thanh Lan cũng rất vui, cắm xong đóa hoa cuối cùng, cô cầm lên ngắm nghía, rất hài lòng với tác phẩm của mình, "Mẹ, để bình này trong phòng khách nhé."
Sở Vân Dung cười gật đầu.
"Đúng rồi mẹ, ngày mai chúng ta nên đến chỗ bác sĩ Chu rồi đấy." Thẩm Thanh Lan chợt nhớ tới chuyện này nên nhắc nhở.
Bệnh tình của Sở Vân Dung đã được điều trị hơn nửa năm, cộng thêm sự phối hợp của Thẩm Thanh Lan nên đã đỡ rất nhiều, nhưng vẫn cần đến chỗ bác sĩ Chu để kiểm tra định kỳ. Thời gian này bận rộn liên miên, suýt nữa cô cũng quên mất chuyện này.
Bây giờ nhắc tới bệnh của mình, bây giờ Sở Vân Dung đã không còn kiêng kỵ gì nữa, "Được, nhưng ngày mai chúng ta đi muộn một chút đi, bây giờ con cần ngủ nhiều hơn vào buổi sáng, cứ ngủ thêm một chút đi. Để mẹ gọi điện thoại báo cho bác sĩ Chu, bảo cô ấy dời lịch về sau là được."
Biết ngày mai Thẩm Thanh Lan và Sở Vân Dung định đến chỗ bác sĩ Chu, Thẩm Quân Dục liền xung phong nhận làm tài xế cho hai người.
Làm kiểm tra xong, bác sĩ Chu rất hài lòng với tình trạng bình phục của Sở Vân Dung, nhân lúc bà đi vệ sinh, nói với Thẩm Thanh Lan, "Bây giờ mẹ cháu đang bình phục rất tốt, chỉ cần tiếp tục giữ trạng thái sinh hoạt như hiện giờ, thì về sau xác suất bệnh tình bà ấy tái phát sẽ rất thấp."
Nghe vậy, trong lòng Thẩm Thanh Lan và Thẩm Quân Dục cũng thấy yên tâm, nhất là Thẩm Quân Dục. Khi còn bé, anh ấy đã tận mắt chứng kiến Sở Vân Dung phát bệnh, nên biết mẹ mình vẫn luôn bị căn bệnh này giày vò và hành hạ suốt mấy chục năm trời, sự hiểu lầm trước kia của anh với bà đều biến thành đau lòng và tự trách.
Bác sĩ Chu cũng không kê thuốc cho Sở Vân Dung, với tình trạng hiện giờ của bà thì đã không cần trị liệu bằng thuốc nữa.
Ra khỏi chỗ bác sĩ Chu, vừa lái xe ra ngoài không bao lâu thì đến một ngã rẽ ở phía trước, Thẩm Quân Dục đột ngột bẻ ngoặt vô lăng sang về một phía. Ngay sau đó, một chiếc xe liền lướt qua sát thân xe bọn họ, nếu vừa rồi anh không phản ứng nhanh thì e rằng hai chiếc xe đã đâm vào nhau rồi.
Vì tình huống quá đột phát, Thẩm Thanh Lan và Sở Vân Dung không hề phòng bị nên cả người chúi thẳng về phía trước, Thẩm Thanh Lan nhanh tay chống vào lưng ghế lái nên không bị gì, ngược lại, Sở Vân Dung bị đập mạnh đầu vào cửa kính, nghe vang một tiếng rất to.
Vậy mà bà chẳng hề bận tâm tới vết thương trên đầu mình mà lập tức nắm lấy tay Thẩm Thanh Lan, vô cùng lo lắng hỏi, "Thanh Lan, con có sao không?"
Thẩm Quân Dục dừng xe lại, trước tiến liền xuống xe kiểm tra tình hình của hai người.
Thẩm Thanh Lan hoàn toàn không sao, thấy hai người lo lắng nhìn mình, cô mỉm cười, "Con không sao thật mà, con không hề bị va đập gì cả."
Nghe vậy, Thẩm Quân Dục và Sở Vân Dung liên an tâm, lúc này bà mới thấy đầu mình đau đớn, bà ôm đầu oán trách, "Sao bây giờ mọi người lái xe ẩu vậy, chẳng có trách nhiệm với mạng sống gì cả."
Vẻ mặt Thẩm Quân Dục cũng rất lạnh lùng, vừa rồi thật sự quá nguy hiểm, nếu anh không phản ứng kịp thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
"Đã vậy còn không có chút trách nhiệm nào, cứ vậy mà bỏ chạy." Sở Vân Dung rất tức giận.
Vừa rồi Thẩm Quân Dục vội vàng kiểm tra tình hình của Thẩm Thanh Lan và Sở Vân Dung nên không thấy được biển số chiếc xe kia, nhưng Thẩm Thanh Lan thì thấy rõ. Dù là một biển số xe lạ, nhưng không biết tại sao, cô lại nhớ tới chiếc xe màu trắng đã theo dõi cô đợt trước.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top